
Chương 90: Chữa Trị Trích Tinh
Mộ Dung Sí mặc dù không biết ý nghĩ cụ thể trong lòng quỷ sứ kia, nhưng lướt qua cặp mắt phong phú cảm xúc sau chiếc mặt nạ kia, nàng quả nhiên có thể hiểu được đôi chút.
Sau khi cửa điện đóng lại, đại điện hoàn toàn chìm vào u ám. Nàng cúi mắt nhìn xuống Minh Cảnh đang bị đè dưới thân, thấy đôi mắt nữ tử mỉm cười, vừa e thẹn lại vừa giận dỗi, giọng nói lạnh lùng: "Nàng còn không chịu đứng dậy?"
Minh Cảnh chớp mắt vài cái, ngữ khí rất vô tội: "Sí Sí, hiện tại hình như là nàng đang ở trên nha."
Mộ Dung Sí: "..."
Vẻ mặt Mộ Dung Sí biến đổi phức tạp. Nàng khẽ chống tay, đứng dậy khỏi mặt đất, không thèm nhìn Minh Cảnh một cái: "Nàng còn không đi ngoại điện xem thử, tên đệ tử đạo tông mà Tiểu sư thúc nàng gọi đến muốn gặp nàng?"
Chậc, giọng điệu này thật chua.
Minh Cảnh chống tay từ dưới đất nhảy dựng lên bên cạnh Mộ Dung Sí, kéo lấy tay nàng, cúi mắt mỉm cười: "Xem chứ. Chúng ta cùng đi gặp người kia."
Cô vung tay áo mở cửa điện, kéo Mộ Dung Sí đi ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên: "Ta đây không có chuyện gì cần phải giấu Mộ Dung cô nương. Không giống một số yêu, đã song tu qua nhiều lần như vậy, còn không chịu hiện nguyên hình."
Mộ Dung Sí, người vẫn luôn không hiện nguyên hình: "..."
Ngoại điện Lãm Nguyệt Điện từ trước đến nay là nơi dùng để tiếp khách, diện tích không lớn. Vì Khổng Tri Ức và Mộ Dung Sí thường ngày đều không cần gặp ai, nên nơi này có vẻ hơi quạnh quẽ.
Khi Minh Cảnh kéo Mộ Dung Sí bước vào cửa điện, trong điện đang ngồi một nữ tử trẻ tuổi mặc đồ trắng. Vạt áo có đạo ấn đè lên, đủ thấy là đệ tử chân truyền của Vạn Tượng Đạo Tông.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, nữ tử trẻ kia quay đầu lại. Ngũ quan tú lệ, khí chất quanh thân là sự ôn chính của đệ tử đạo tông. Đôi mắt đen trong veo, nhưng lại là một gương mặt có chút quen thuộc.
Đệ tử chân truyền Vạn Tượng Đạo Tông Dư Nhiên. Đây là người phụ nữ đã bị Minh Cảnh và Khổng Tri Ức đánh ngất xỉu rồi thay thế thân phận trà trộn vào sơn phong trong đại hội Đấu Linh Vạn Tượng Đạo Tông khoảng một trăm năm trước.
Chỉ là Dư Nhiên khi đó, dường như mới được một vị trưởng lão chủ phong để mắt tới, còn chưa phải đệ tử chân truyền chính thức của chủ phong. Bây giờ lại có thể được Chiết Dụ gọi đến đưa tin, địa vị hiển nhiên cũng không thấp.
"Minh, Minh thủ tịch, Mộ Dung Huyền chủ." Dư Nhiên thấy rõ Minh Cảnh và Mộ Dung Sí, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hành lễ với các nàng, vẻ mặt rất cung kính.
Minh Cảnh trầm mặc một chút, kéo Mộ Dung Sí ngồi xuống ghế chủ vị phía trên, giọng nói nhàn nhạt: "Ta không phải đệ tử thủ tịch đạo tông. Ngươi gọi ta Minh Cảnh hoặc Minh sử đều được, nhưng hai chữ thủ tịch, sau này không cần nhắc lại."
Dư Nhiên dường như ngẩn ra, vô thức lẩm bẩm: "Nhưng sau khi Tông chủ kế vị, lệnh minh xác đầu tiên được hạ là cáo thị thiên địa, từ nay Vạn Tượng Đạo Tông không còn lập đệ tử thủ tịch."
Vạn Tượng Đạo Tông từ nay không còn lập đệ tử thủ tịch, thế là Minh Cảnh là Minh thủ tịch độc nhất vô nhị giữa thiên địa. Không cần phải nói, tất cả tu sĩ đều biết, hai chữ này, chỉ sẽ thuộc về Minh Cảnh.
Ánh mắt Mộ Dung Sí lấp lánh, nhìn về phía Minh Cảnh mang theo một luồng ý vị thâm trường.
Minh Cảnh cúi mắt, không tiếp lời Dư Nhiên. Cô thay đổi chủ đề hỏi: "Ngươi và Nhiễm Ngư Nhiễm nhị tiểu thư nhà ngươi, đã kết đạo lữ khế ước rồi?"
Dư Nhiên quả nhiên không nói chuyện đệ tử thủ tịch nữa. Trên mặt nàng ta sinh ra một chút đỏ ửng, ánh mắt nhìn về phía Minh Cảnh và Mộ Dung Sí rất cảm kích: "Phải, ta và Tiểu Ngư mới chính thức kết thành đạo lữ không lâu."
"Minh sử, Huyền chủ, may mắn khi đó có các người, ta và Tiểu Ngư mới dám bày tỏ tâm ý với nhau." Nụ cười trên mặt nàng ta rất chân thành.
Tính cách Dư Nhiên lạnh lùng, dù thích Nhiễm Ngư cũng không dám nói ra. Nhiễm Ngư vì thân phận và tu vi hèn mọn cũng không dám nói.
Nếu không phải Minh Cảnh khi đó thay thế thân phận Dư Nhiên, Nhiễm Ngư lại bị Mộ Dung Sí đánh ngất xỉu, hai người trực tiếp vạch trần mọi thứ trước công chúng, các nàng không biết cần phải trải qua những gì mới có thể cuối cùng thành thân thuộc.
Minh Cảnh nhìn nụ cười trên mặt nàng ta, tâm thần hoảng hốt một chút. Cô nắm tay Mộ Dung Sí khẽ cười một tiếng, giọng nói hiếm thấy ôn hòa: "Thành nhân chi mỹ, ta rất vinh hạnh."
*Thành nhân chi mỹ: Giúp đỡ, tạo điều kiện để người khác hoàn thành điều tốt đẹp, hoặc đạt được ước nguyện, thành công của họ.
Cô cười nhìn về phía Mộ Dung Sí, trong mắt là thâm tình không còn che giấu. Con ngươi như tinh không, làm nổi bật lên ánh mắt người đối diện sáng rực.
Mộ Dung Sí đối diện với ánh mắt như vậy, tim đập nhanh hơn, sinh ra chút xấu hổ. Cảm xúc trong lòng lại là vui mừng. Nàng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, hỏi Dư Nhiên: "Dư chân truyền, ngươi muốn gặp Minh Cảnh, chỉ là muốn nói lời cảm tạ thôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Dư Nhiên lắc đầu, cầm trong tay một cái hộp ngọc. Vẻ mặt nàng ta thêm chút nghiêm túc, ngưng trọng: "Tông chủ bảo ta chuyển cáo Minh sử và Huyền chủ, khi ngài ấy luyện hóa Vạn Tượng lệnh, phát hiện Vũ Văn Tranh đã giấu một đạo phân hồn ở sâu bên trong lệnh bài."
Một đạo phân hồn của Vũ Văn Tranh?
Ánh mắt Minh Cảnh và Mộ Dung Sí đều lạnh xuống, nhìn nhau, trong mắt đều là sát ý âm u.
"Tông chủ nói, đạo phân hồn kia vốn muốn đoạt xá ngài ấy, nhưng không thành công. Tông chủ đã trọng thương đạo phân hồn kia. Trước khi muốn tiêu diệt triệt để, không biết từ đâu tới một giọng nói làm nhiễu loạn tâm thần Tông chủ. Đợi ngài ấy hoàn hồn, đạo phân hồn đã không thấy."
"Nhưng Tông chủ đã đặt đạo ấn trên phân hồn. Ngài ấy phải luyện hóa Vạn Tượng lệnh, không thể phân tâm. Ngài ấy bảo ta nói cho Minh sử và Huyền chủ, nếu các người muốn tự tay giải quyết đạo phân hồn kia, có thể dùng Vạn Tượng truy tung thuật để tìm được tung tích phân hồn."
"Nếu Minh sử không muốn đi cũng không sao. Tông chủ nói phân hồn kia đã nhuốm kiếm ý sát chóc của ngài ấy, đoạn không có khả năng sống sót nữa."
Dư Nhiên nói xong, thấy Minh Cảnh và Mộ Dung Sí đều nhíu mày, nàng ta cúi mắt nhìn hộp ngọc trong tay, yên lặng ngồi xuống không lên tiếng.
Sau một lúc, Minh Cảnh xoa xoa đầu Mộ Dung Sí, thở ra một hơi, nhìn về phía Dư Nhiên: "Trừ sự kiện này, Chiết Dụ còn nói gì nữa không?"
Dư Nhiên lắc đầu: "Chính sự mà Tông chủ muốn nói chỉ có chuyện này. Ngoài ra, còn có một việc tư."
Việc tư.
Ánh mắt Mộ Dung Sí yếu ớt, đột nhiên có chút không được tự nhiên và không thoải mái.
Minh Cảnh từ từ thu lại nụ cười, không nói gì. Cô chỉ ngồi thẳng dậy, đưa tay thu vào trong tay áo, không nhìn ra được cảm xúc trong lòng.
Dư Nhiên đương nhiên cũng biết những dây dưa giữa Tông chủ nhà mình và Minh Cảnh.
Mười năm Minh Cảnh rơi xuống sườn núi kia, nàng ta từng thấy Tiểu Đạo tôn vốn luôn quạnh quẽ ở đỉnh điện Diêu Quang điện ôm bầu rượu uống say rồi múa kiếm. Kiếm quang như ánh trăng cô hàn, lộ ra sự cô tịch không nói nên lời.
Nhưng đệ tử đạo tông đều biết, Tiểu Đạo tôn cả đời không thích nhất kiếm tu uống rượu.
Sau này Tiểu Đạo tôn và Đạo tôn đại náo một trận trên chủ phong Vạn Tượng. Tiểu Đạo tôn khi đó cầm Yêu Nguyệt kiếm, đáy mắt đỏ bừng một mảng mang theo sát ý và sự hối hận vô tận. Trong tông không biết đã khiến bao nhiêu đệ tử âm thầm suy đoán.
Dư Nhiên thở dài một tiếng trong lòng, nghĩ đến rất nhiều năm trước. Lúc nàng ta mới vào đạo tông, đứa trẻ nhỏ bé dắt góc áo người phụ nữ áo trắng, lảo đảo cầm kiếm vung về phía trước. Rõ ràng trên mặt đều là máu, nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Không biết vung bao lâu, người phụ nữ áo trắng lấy kiếm của đứa trẻ, dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên mặt nó. Trên khuôn mặt vốn luôn trong trẻo lạnh lùng lộ ra một chút ý cười, ôn nhu nói: "Tiểu Cảnh thật tuyệt."
Khi đó bèn nhìn nhau cười, đạo tông song thù, cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả, trở về làm người xa lạ.
Vẻ mặt nàng ta buồn bã. Đối diện với ánh mắt Mộ Dung Sí nhìn sang, nàng ta thở ra một hơi, đặt cái hộp ngọc trong tay lên bàn, giọng nói rất nhẹ: "Đây là đồ vật Tông chủ bảo ta giao cho Minh sử. Ngài ấy nói trên hộp ngọc có phong cấm, nhưng làm thế nào để mở ra, Minh sử nhất định sẽ biết."
"Tông chủ nói, vật này ban đầu nên là đáp lễ của Phượng Huyền Cẩm."
Dư Nhiên nói xong câu đó, cúi người hành lễ với Minh Cảnh lần nữa, quay người rời khỏi đại điện.
Mộ Dung Sí nhìn bóng lưng Dư Nhiên biến mất, quay lại thấy cơ thể Minh Cảnh ngồi tại chỗ cứng đờ, không khỏi hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp: "Thẻ ngọc chợ quỷ còn rất nhiều. Ta đi xử lý trước."
Minh Cảnh nhìn về phía Mộ Dung Sí. Trong mắt người phụ nữ áo đỏ mang theo chút thương xót và quan tâm. Thế là cô nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Mộ Dung Sí rời đi, ngoại điện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Minh Cảnh.
Cô không biết đã ngồi ở đó bao lâu, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Ánh mắt cô rơi vào chiếc hộp ngọc màu xanh đậm kia. Cô trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng vung tay lên. Hộp ngọc rời khỏi mặt bàn, bay tới trước người Minh Cảnh, lơ lửng giữa không trung.
Phong cấm hộp ngọc.
Minh Cảnh lẩm bẩm một tiếng. Ánh mắt cô phức tạp vô cùng.
Rất lâu trước kia, khi cô theo Chiết Dụ hành tẩu thiên địa, từng thấy tà tu lợi dụng tà thuật giấu thủ đoạn giết người trong hộp ngọc, giả danh đạo lữ đưa cho tu sĩ muốn hãm hại.
Nếu không phải Chiết Dụ kịp thời ra tay dùng Yêu Nguyệt kiếm hủy đi hộp ngọc, tính toán của tà tu vốn đã có thể thành công.
Minh Cảnh lúc đó chứng kiến toàn bộ quá trình, thế là cô nói với Tiểu sư thúc, các nàng nên có một ám hiệu thuộc về mình.
Như vậy sau này tà tu nếu dùng thủ đoạn tương tự hãm hại cô hoặc Chiết Dụ, cũng không hy vọng thành công.
Kiếm tu tiến thẳng không lùi, không sợ hãi tất cả, từ trước đến nay là một kiếm phá vạn pháp.
Minh Cảnh khi đó còn nhỏ, còn chưa hiểu những điều này. Cô chỉ dựa vào thiên phú kiếm đạo xuất sắc sáng tạo ra một phong cấm kiếm đạo hoàn toàn mới, còn rất vui vẻ dạy cho Chiết Dụ.
Sau này, Minh Cảnh mới biết bản thân khi còn nhỏ đã ngốc nghếch đến mức nào. Phong cấm kiếm đạo kia thế là không cần dùng đến nữa.
Chưa từng nghĩ Chiết Dụ khi đó không những thật sự học được, còn dùng nó trên chiếc hộp ngọc này.
Minh Cảnh cười nhẹ một tiếng như tự giễu, dùng tay vén nắp hộp ngọc lên. Dưới ánh hào quang màu xanh đậm bao phủ, nằm đó là một viên đá nhỏ đen nhánh.
Đây là Tẩy Kiếm thạch, tên như ý nghĩa có thể rửa sạch tất cả bụi bẩn, bụi trần và huyết khí trên thân kiếm.
Nụ cười trên môi Minh Cảnh ngưng trệ, hô hấp chìm xuống. Cô không cười nổi nữa, cũng không nói được cảm xúc trong lòng rốt cuộc là gì. Cô chỉ vô thức nắm chặt tay, đầu ngón tay lún vào da thịt, rỉ ra một chút vết máu.
Tẩy Kiếm thạch tuy không quý bằng Kiếm Đạo thạch, nhưng tương tự là linh vật độc nhất vô nhị. Điển tịch ghi lại nói nó chỉ sinh ra trong bí cảnh thiên địa, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mà bí cảnh thiên địa từ trước đến nay đã bị ngăn cách liên lạc với bên ngoài.
Cho nên, ngọn lửa bản mệnh đốt cháy trên bầu trời rất nhiều năm trước kia, Chiết Dụ là thật sự không biết.
Minh Cảnh cầm lấy viên Tẩy Kiếm thạch kia, ngón tay vuốt ve qua lại. Đột nhiên cô nắm chặt tay, bóp Tẩy Kiếm thạch trong lòng bàn tay, đáy mắt lờ mờ ngấn lệ.
Đại điện yên lặng. Minh Cảnh duy trì tư thế ngồi đó rất lâu, nắm chặt Tẩy Kiếm thạch trầm mặc thật lâu, cuối cùng ngưng tụ thành một tiếng thở dài trong lòng.
Cô nghĩ, cuối cùng cô vẫn là để ý. Bởi vì Chiết Dụ trong lòng cô, từ trước đến nay đều không giống với những người khác.
Nàng ta từng dẫn cô tu kiếm đạo. Minh Cảnh đã từng xem nàng ta là người quan trọng ngang với Kiếm đạo.
Nếu như trước khi con bướm nhỏ nói là do hào quang giảm trí, cô đã từng thất vọng đến tột đỉnh, vậy sau khi biết được cái gọi là chân tướng, cô có một khoảng thời gian rất dài không nói được cảm xúc trong lòng.
Sau này ở Ma giới, Minh Cảnh thấy được sự tin tưởng sinh tử không rời của Ân Quyết đối với Công Tôn Li, cô mới lờ mờ hiểu được sự để tâm kia là gì.
Cô đã từng dành cho Chiết Dụ trăm phần trăm sự tin tưởng không giữ lại chút nào. Chiết Dụ không thể đáp lại bằng sự tin tưởng có trọng lượng tương đương.
Cho nên, các nàng cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến, đồng đồ bất đồng quy.
*Đồng đồ bất đồng quy: Cùng theo một con đường, một mục tiêu, một cách làm, nhưng cuối cùng lại dẫn đến những kết quả, số phận, kết cục khác nhau.
Minh Cảnh đặt Tẩy Kiếm thạch trở lại trong hộp ngọc, khôi phục đạo phong cấm trên hộp ngọc trở lại trạng thái ban đầu. Sau đó cô bước nhanh ra khỏi ngoại điện, đi thẳng đến vườn cây dưới gốc cây lớn.
Cô nhẹ nhàng chạm tay, dưới gốc cây lớn xuất hiện một cái hố.
Minh Cảnh lấy hộp ngọc ra, mặt không đổi sắc ném vào trong hố, sau đó vung tay áo lấp đất lại.
Không ai nhìn ra dấu vết gì, tự nhiên cũng không biết nơi đây ẩn giấu một viên Tẩy Kiếm thạch.
Tạm biệt, Tiểu sư thúc.
Minh Cảnh yên lặng nói nhỏ với người kia trong lòng.
Tạm biệt, không cần tiếp tục muốn gặp nhau.
Thiên địa rộng lớn. Sau này Chiết Dụ là Tông chủ Vạn Tượng Đạo Tông, cô là Huyền chủ phu nhân chợ quỷ dưới đất. Đời này không còn gặp nhau, như vậy thì rất tốt.
Minh Cảnh bật cười thành tiếng. Trong lòng cô đột nhiên thư thái hơn. Cô đang định đi đến đại điện Lãm Nguyệt Điện xem Mộ Dung Sí, liền thấy một người phụ nữ mặc bạch y đeo mặt nạ bước chân vào chợ quỷ dưới đất.
"Minh Cảnh." Công Tôn Li gọi Minh Cảnh lại. Đi theo sau nàng ta là một cái đuôi nhỏ. Nàng ta kéo mặt nạ xuống, trên mặt nhuộm một chút vết máu, nói với Minh Cảnh: "Chuyện Công Tôn tộc xong rồi, nên thực hiện lời hứa của ta với ngươi."
Minh Cảnh trước đây đã làm giao dịch với nàng ta. Cô giúp nàng ta ngưng ra thân thể, Công Tôn Li sẽ giúp cô chữa trị kiếm Trích Tinh.
Sau này, Minh Cảnh đột phá cảnh thứ bảy quả thật đã ngưng ra một bộ thân thể mới cho Công Tôn Li. Khi đó Công Tôn Li nói trước tiên phải xử lý xong chuyện Công Tôn tộc. Minh Cảnh cũng không phản đối.
"Đạo linh hồn đoạt thân thể ta đã bị Tiểu Quyết đập chết. Ta sẽ không quay về Công Tôn tộc nữa. Không biết Huyền chủ phu nhân có thể nói với Huyền chủ một chút, để ta ở lại chợ quỷ dưới đất không?"
Trên mặt Công Tôn Li hiện lên một nụ cười. Nhìn ra cảm xúc Minh Cảnh có chút sa sút, nàng ta cười nói tiếp: "Đương nhiên, ta cũng không phải không có gì cả. Ngoài ra biết đúc khí, ta còn mang theo một tiểu điện hạ hoàng tộc và nguyên một tòa nhân gian."
Cái đuôi nhỏ đi theo sau là Ân Quyết gật đầu lia lịa, khéo léo kéo lấy góc áo Công Tôn Li, giọng nói trong trẻo: "Đúng, Huyền chủ phu nhân phải thu lưu chúng ta, không thì không cho ngươi tu kiếm."
Minh Cảnh bật cười, đáp lại: "Vậy thì cứ ở lại đi. Không thì thật sự không cho ta tu kiếm, ta đi đâu tìm một vị đúc kiếm sư nữa? Chỉ là chỗ Huyền chủ, có lẽ cần ta thổi chút gió bên gối."
"Vậy ngươi thổi nhiều một chút." Công Tôn Li khẽ cười một tiếng. Nghĩ đến chỗ kỳ lạ nhìn thấy trong Công Tôn tộc, vốn định nói cho Minh Cảnh, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy tu kiếm quan trọng nhất, nói với Minh Cảnh: "Trích Tinh đâu?"
Minh Cảnh từ trong túi Sơn Hà lấy Trích Tinh kiếm ra, ánh mắt phức tạp, giọng nói đều có chút run rẩy: "Ngươi thật sự có thể chữa trị Trích Tinh sao?"
Dường như cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, Trích Tinh kiếm lay động một chút, dùng chuôi kiếm từ từ chạm vào tay Minh Cảnh, phát ra một tiếng kiếm minh rất nhẹ.
Công Tôn Li đứng thẳng dậy, dùng hai tay nhận lấy kiếm Trích Tinh, xoa xoa chuôi kiếm, ánh mắt nhìn về phía Minh Cảnh mang theo một luồng nghiêm túc: "Sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro