Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Thiên Địa Thần Kiếm


Kỳ Vân Tuyết, với ánh mắt lạnh lẽo còn vương lại sự lạnh lùng và trang nghiêm sau khi ra kiếm, lướt đi nhẹ nhàng trên sườn núi. Vạt áo trắng như tuyết bay phấp phới trong gió, toát lên vẻ tiên khí trong sạch.

So với nàng ta, Minh Cảnh khiêm tốn hơn nhiều. Khi ngẩng đầu, toàn thân cô toát ra sự xa cách và lãnh đạm, đôi mắt tĩnh lặng như mặt biển, giấu kín mọi cảm xúc sâu thẳm nhất.

Chỉ chạm mắt rồi rời đi, Minh Cảnh nhanh chóng dời ánh nhìn, liếc nhanh toàn cảnh một lượt, rồi quay lại đối diện với ánh mắt xem trò vui của Mộ Dung Sí, trong mắt đầy vẻ hưng phấn và lạnh nhạt.

Sâu thẳm hơn nữa, có một sự phức tạp mà ngay cả Mộ Dung Sí cũng không thể nhìn thấu.

Kỳ Vân Tuyết nhíu mày, nhìn Minh Cảnh thật sâu, ánh mắt dừng lại trên chiếc mặt nạ mèo con vẹo vọ một lúc lâu, rồi quay người, hạ xuống bên cạnh Tân Như Phong, Diêu Khinh Trúc và những người khác.

"Kỳ Đại tiểu thư, làm tốt lắm!" Diêu Khinh Trúc cười, giơ ngón cái lên, trong giọng nói đầy vẻ hả hê và thoải mái.

Tân Như Phong, Tả Hạo Nhiên và thanh niên vác kiếm Ô Trọng dù không nói gì, nhưng mày mặt rạng rỡ, đều chung một ý nghĩ.

Kỳ Vân Tuyết lắc đầu, có chút lúng túng trước những người bằng hữu cũ đã từng kề vai chiến đấu, giao phó sinh tử và cũng là đối thủ. Nàng ta rũ mắt xuống, giọng nói nghe khó chịu lạ thường: "Ta chỉ làm chuyện mình muốn làm."

Diêu Khinh Trúc im lặng, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất.

Làm chuyện mình muốn làm.

Nhưng chuyện mà họ thực sự muốn làm, e rằng cả đời này cũng khó mà thực hiện được.

"Đúng rồi, các ngươi biết những người kia là ai không?" Tả Hạo Nhiên vốn lạc quan, nhưng trong chuyện này lại không biết an ủi đồng đội thế nào, bèn chỉ vào Khổng Tri Ức và đám người kia, nhỏ giọng thì thầm:

"Họ ăn mặc đen thui, không rõ lai lịch, lại còn đeo mấy cái mặt nạ xấu xí. Chẳng lẽ là tướng mạo quái dị, không dám gặp người sao?"

Xa xa, Khổng Tri Ức đang đứng lười biếng dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, trong đôi mắt ẩn sau mặt nạ Khổng Tước lóe lên một tia hàn quang.

Thanh niên vác kiếm Ô Trọng giật mình, chỉ cảm thấy thanh kiếm trên lưng mình rung lên một biên độ mà hắn không thể kiểm soát, vội vàng ngăn Tả Hạo Nhiên lại: "Tiểu sư đệ, không được nói bậy."

Tân Như Phong tỉnh cả rượu, lập tức bịt miệng Tả Hạo Nhiên: "Tiểu tổ tông, muốn chết thì tự đi, đừng kéo chúng ta theo cùng."

"Phi!" Tả Hạo Nhiên gạt tay Tân Như Phong ra, liên tục phi vài tiếng, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Tên khốn Tân Như Phong, ngươi chưa rửa tay phải không?"

"Cái này..." Tân Như Phong cười ngượng: "Nghe nói Thiên địa thần kiếm sắp mở ra, ta đây... Đến hơi vội."

"A a a, ta muốn giết ngươi!" Tả Hạo Nhiên tức giận kêu lên một tiếng, tay nhấn ra sau lưng, giọng nói rất nghiêm túc: "Xuất kiếm đi."

"Ngươi thần kinh à, lão tử không luyện kiếm." Tân Như Phong chửi nhỏ một tiếng, trốn ra sau lưng Diêu Khinh Trúc.

Ánh mắt Khổng Tri Ức dừng lại, đồng tử có chút hoảng hốt, chút hung dữ trong lòng tan biến, nàng ta quay lại nhìn Mộ Dung Sí. Bốn mắt nhìn nhau, đều là vẻ buồn bã mờ nhạt.

Sau đó cả hai cùng nhìn về phía Minh Cảnh.

Minh Cảnh cúi mắt, không để lộ nửa điểm cảm xúc, bàn tay giấu trong tay áo run nhẹ.

"Được rồi, đừng đùa nữa." Lạnh lùng như Kỳ Vân Tuyết, cũng không kìm được cười khẽ một tiếng, ngăn Tả Hạo Nhiên lại, đưa cho hắn một chiếc khăn trắng tinh, rồi nhìn về phía Tân Như Phong, từ từ cúi người:

"Ta chưa từng thấy người ăn mặc như vậy. Nếu Tân đạo hữu biết lai lịch của họ, Vân Tuyết muốn thỉnh giáo đạo hữu."

"Kỳ đạo hữu quá lời." Tân Như Phong vội vàng tránh sang một bên, nhìn Tả Hạo Nhiên cẩn thận lau môi mấy lần, nín cười nói: "Thật ra ta cũng không biết họ có phải người không nữa."

"Còn về lai lịch, họ đến từ chợ quỷ lòng dưới đất."

"Chợ quỷ dưới lòng đất!" Kỳ Vân Tuyết, Ô Trọng, Tả Hạo Nhiên và Diêu Khinh Trúc cùng nhau mở to mắt.

"Đó là nơi nào? Sao ta chưa từng nghe nói qua?" Diêu Khinh Trúc ngạc nhiên.

Tân Như Phong nhíu mày, lắc hồ lô rượu uống thêm một ngụm, nói sơ lược về những gì hắn biết về chợ quỷ dưới lòng đất. Tả Hạo Nhiên reo lên một tiếng, vô cùng vui mừng: "Nghe có vẻ thú vị đấy chứ."

"Sư huynh, chờ lấy được kiếm Trục Nhật, chúng ta đi chợ quỷ dưới lòng đất dạo một vòng nhé." Tả Hạo Nhiên nhìn thanh niên vác kiếm, trên mặt tràn đầy mong đợi.

Ô Trọng nhíu mày suy tư, chưa kịp trả lời, Tân Như Phong đã nhếch khóe miệng, nhớ đến một tấm bia đá dễ thấy đến mức khó lòng bỏ qua, thấp giọng khuyên can: "Nơi đó, có lẽ không thích hợp cho chúng ta đi."

Hắn nhìn Kỳ Vân Tuyết một chút, thái độ chế giễu: "Kỳ đạo hữu nếu hứng thú, ngược lại có thể đi xem."

Dù sao, đệ tử thánh địa và đệ tử thế gia vọng tộc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tả Hạo Nhiên không phục: "Vì sao Kỳ tỷ có thể đi mà ta lại không được? Tân Như Phong, ngươi lại đang trêu ta phải không?"

Thiếu niên áo trắng không dính bụi trần vừa nói vừa muốn rút kiếm.

Đột nhiên một tiếng vang vọng kinh thiên động địa, trên đỉnh núi Thương Cực trọc lóc, không một cây xanh, rơi xuống một luồng ánh sáng vàng nhạt. Không khí gợn sóng, cả ngọn núi dường như trong khoảnh khắc bị một thứ gì đó bao phủ lại.

Một bóng đen bay lượn, lượn vòng giữa sườn núi, ngưng tụ thành một vầng sáng chói lòa, nhảy nhót kết hợp, chiếu ra một cánh cổng ánh sáng mờ ảo.

Thiên địa thần kiếm, chính thức mở ra.

Minh Cảnh di chuyển đến bên cạnh Mộ Dung Sí, ngước đầu nhìn cánh cổng ánh sáng đó, chợt thấy tai mình hơi nóng.

Mộ Dung Sí ghé sát đầu lại, môi mấp máy: "Minh Cảnh, Thiên địa thần kiếm mở rồi."

Rõ ràng là chuyện ai có mắt cũng có thể thấy, Mộ Dung Sí lại muốn tiến đến bên cạnh cô nhắc lại một lần.

Minh Cảnh bật cười, dưới mặt nạ hồ ly chăm chú nhìn, nắm lấy tay Mộ Dung Sí, quả nhiên cảm giác được một chút ẩm ướt, giọng nói êm dịu: "Mộ Dung cô nương, Đại Nhật Lưu Ly quả nhất định sẽ là của ngươi."

Nói xong câu đó, Minh Cảnh không buông tay, nắm chặt tay Mộ Dung Sí, dùng nhiệt độ của mình bao phủ lấy.

Giữa ánh mắt tò mò của rất nhiều tu sĩ xung quanh, cô vô tư cúi đầu xuống, gần như ôm Mộ Dung Sí vào lòng.

Đại Nhật Lưu Ly quả rất quan trọng với Mộ Dung Sí.

Minh Cảnh vẫn luôn biết, chỉ là không biết, hóa ra lại quan trọng đến mức đủ để Mộ Dung Sí, một người không sợ hãi điều gì, đều không kiềm chế được mà run rẩy, bận tâm, hoảng hốt.

Phong ấn kiếm khí!

Mộ Dung Sí cúi mắt, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn từng đợt, lướt qua hình ảnh một con mèo con ngây thơ, mờ ảo thấy được khuôn mặt giấu sau mặt nạ.

Ấn đường đen sẫm, mày mắt ôn nhu, khóe môi có cong lên không? Cô cười, liệu có để lộ cảm xúc trong mắt ra không? Tâm trạng Minh Cảnh bây giờ rốt cuộc là như thế nào?

Mộ Dung Sí kinh ngạc suy đoán, đưa tay sờ chiếc mặt nạ kia, cơ thể đè nén sự run rẩy bản năng, rúc sâu hơn vào trong vòng tay ấm áp.

Khổng Tri Ức nhìn hai người họ một chút, ánh mắt chuyển sang cánh cổng ánh sáng kia, thần sắc có chút lo lắng, vẫy tay ra hiệu cho mấy vị quỷ sứ phía sau tiến lên.

Bóng của cánh cổng ánh sáng chập chờn, bên cạnh đã có một nhóm tu sĩ đứng sẵn.

Nữ tử lạnh lùng dẫn đầu Vạn Tượng Đạo Tông tiến lên trước. Đầu ngón tay nàng ta ngưng tụ một luồng linh khí trong suốt. Ánh sáng của cánh cổng lóe lên, bóng lưng thẳng tắp của nữ tử đã biến mất.

Nàng là tu sĩ đầu tiên tiến vào Thiên địa thần kiếm.

Các tu sĩ phía sau đều kích động, xếp hàng theo thứ tự dựa vào thực lực, hưng phấn chờ đợi lần lượt tiến vào.

Về chuyện chen lấn, nghĩ rằng vào sớm hơn sẽ có nhiều cơ hội hơn để có được thần kiếm, các tu sĩ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Các thánh địa hàng đầu như Vạn Tượng Đạo Tông, Tàng Kiếm Các, Sơn Hải Môn đều ở đây, sao họ dám?

Dù sao, thánh địa vốn là tồn tại để duy trì trật tự của Nhân giới.

Các tu sĩ tiếp tục xếp hàng tiến vào, sự cố xảy ra ở chỗ Ô Trọng.

Thanh niên vác kiếm đứng thẳng người hơn cả thanh kiếm trên lưng. Một chút linh khí mang theo hàn quang, khí thế sắc bén, nhưng khi chạm vào cánh cổng ánh sáng thì bị bật ngược lại, không thể tiến thêm một bước.

Tả Hạo Nhiên vô cùng ngạc nhiên: "Sư huynh, tại sao..."

Lời còn chưa dứt, Ô Trọng đã xua tay, không để ý, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia "Quả nhiên là thế". Hắn nói với Tả Hạo Nhiên: "Tiểu sư đệ, ngươi thử xem."

Tả Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lệnh của sư huynh. Hắn ngưng tụ một luồng kiếm khí, ngón tay rơi lên cánh cổng ánh sáng. Không khí chập chờn, thân ảnh màu trắng của thiếu niên ngay lập tức bị ánh sáng bao phủ.

Ô Trọng thở phào một hơi, đi đến đứng vững trong đội ngũ của Tàng Kiếm Các, nói nhỏ một câu với đồng môn, bản thân không thử lại nữa.

Khổng Tri Ức nhìn thấy cảnh này, vẻ lo lắng trong mắt càng sâu.

"Kiếm tu đã có bản mệnh linh kiếm thì không thể vào Thiên địa thần kiếm." Minh Cảnh gần như ngay lập tức hiểu ra, cúi mắt thì thầm với Mộ Dung Sí.

Hơi thở giao nhau, họ rất gần nhau.

Ở cánh cổng ánh sáng, Tân Như Phong và Diêu Khinh Trúc nối nhau tiến vào Thiên địa thần kiếm. Kỳ Vân Tuyết vừa định hành động, khóe mắt liếc qua thấy mấy vị quỷ sứ đang đi tới, tâm niệm vừa động, lặng lẽ lùi lại mấy bước.

Thân phận tôn quý, thực lực mạnh mẽ như Kỳ Vân Tuyết đều lựa chọn nhường đường cho những tồn tại không rõ lai lịch này, các tu sĩ khác đương nhiên không dám không nhường.

Mấy vị quỷ sứ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ liền đứng trước cánh cổng ánh sáng, thăm dò ngưng tụ một luồng linh khí màu đen.

Sắc mặt của các tu sĩ vây xem đều thay đổi.

Từ xưa đến nay, linh khí càng trong suốt, càng thuần túy thì càng tốt. Như Tả Hạo Nhiên, Diêu Khinh Trúc, đệ tử thánh địa như vậy, tu luyện công pháp thánh địa thượng thừa, linh khí có thuần túy hay không thì không cần phải nói.

Tân Như Phong không phải nhân tộc, nên linh khí của hắn mang theo một tia yêu khí nhàn nhạt, không trong suốt.

Các tu sĩ hải vực và tán tu khác, dù cho vì công pháp truyền thừa hạn chế mà linh khí không trong suốt, ít nhất cũng là màu trắng.

Thế nhưng mấy người không rõ thân phận này, không chỉ hơi thở u ám, ngay cả linh khí cũng là màu đen, có thể thấy toàn thân tu hành đã hỗn tạp và nhiễm vô số máu, cực kỳ giống kẻ liều mạng.

Tự nhiên nên nhường đường.

Xa xa ở cánh cổng ánh sáng, ánh mắt Khổng Tri Ức ngưng tụ thành một điểm, nhìn chằm chằm bàn tay quỷ sứ đang vận khí, tim nàng ta treo lên đến cổ họng.

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng "Oanh" vang lên trong trẻo, cánh cổng ánh sáng lưu chuyển một màn chắn màu vàng.

Mấy luồng linh khí đen kịt kia rơi lên trên, ngay lập tức bị bật ra, dư lực va chạm vào vách đá bên cạnh, làm rơi một đống đá vụn, bụi bay mù mịt che khuất tầm mắt.

Lòng Khổng Tri Ức lập tức rơi xuống đáy vực, quay đầu nhìn Mộ Dung Sí, giọng nói chua chát: "Tu sĩ chợ quỷ dưới lòng đất, ai cũng không thể vào Thiên địa thần kiếm."

Kết quả này nàng ta thực ra đã nghĩ đến trên đường đi.

Kiếm Trục Nhật, được Công Tôn Dã, lão tổ tông của gia tộc đúc kiếm, dùng nhật hoa dung luyện, thà chết vì hao tâm lực cũng không từ bỏ. Đó là thanh kiếm được một đúc kiếm sư cấp chín đánh cược tính mạng mà đúc ra.

Lấy Trục Nhật làm tên, là vũ khí giết chóc nóng rực nhất, sinh ra để trấn áp u ám, trừ tà ma. Kiếm khí lạnh lùng rộng rãi, thuộc về khí chính nghĩa mênh mông.

Chợ quỷ dưới lòng đất u ám và đen tối, tu sĩ đi ra từ nơi này có hơi thở hỗn tạp và u ám nhất, tự nhiên bị kiếm khí trang nghiêm bài xích. Không thể vào Thiên địa thần kiếm cũng là trong dự liệu.

Bây giờ kết quả đã rõ ràng bày ra trước mắt, Khổng Tri Ức vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.

Nàng ta chấp chưởng chợ quỷ dưới lòng đất mấy nghìn năm, quỷ sứ không thể vào Thiên địa thần kiếm, nàng ta đương nhiên cũng không thể vào.

Cho nên, nàng ta không giúp được Mộ Dung Sí.

Mộ Dung Sí không hề thất vọng, khẽ an ủi bằng hữu tốt: "Không sao, ta có Minh Cảnh là đủ rồi."

Vừa dứt lời, Mộ Dung Sí và Khổng Tri Ức đều giật mình, rồi sắc mặt biến đổi, sững sờ tại chỗ.

Minh Cảnh tu Ma đạo.

Quỷ sứ tu linh đạo, chỉ là linh khí ngưng tụ hơi hỗn tạp và u ám một chút, đã bị Thiên địa thần kiếm bài xích như vậy.

Minh Cảnh tu chính là Ma đạo thuần túy nhất, luồng khí cô ngưng tụ thậm chí còn không phải linh khí.

Cô phải làm sao để tiến vào Thiên địa thần kiếm?

Minh Cảnh không có cách nào để vào Thiên địa thần kiếm.

Mộ Dung Sí nhận ra sự thật này, tâm trạng nhất thời u uất tột độ, cúi đầu trầm mặc, hơi thở buồn bã.

Minh Cảnh rất ít khi thấy Mộ Dung Sí như vậy, trong lòng có chút hoảng, ngón tay co lại, mu bàn tay nổi gân xanh, ôm Mộ Dung Sí càng chặt hơn, giọng nói ôn hòa và trong trẻo: "Mộ Dung cô nương, để ta thử một lần."

Thử cái gì thử? Ma khí và linh khí khác nhau quá rõ ràng, nơi này lại có nhiều đệ tử thánh địa như vậy, nếu chuyện Minh Cảnh tu Ma đạo bị đệ tử thánh địa phát hiện...

Mộ Dung Sí vô thức muốn từ chối, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Minh Cảnh, lập tức sững sờ tại chỗ. Bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt đều dừng lại ở một ánh mắt của cô.

Đó là một đôi mắt như thế nào đây? Trong trẻo, sáng tỏ, kiên định.

Ánh mắt như vậy... Mộ Dung Sí chợt nhớ đến Minh Cảnh lúc mới rơi xuống vách núi.

Lại dường như là sự trong sáng theo một ý nghĩa khác.

Vì nàng mà trở nên trong sáng sao?

Tim Mộ Dung Sí đập như trống, trong lúc ngây người, Minh Cảnh đã chậm rãi đi đến trước cánh cổng ánh sáng, đứng thẳng, bóng lưng thẳng tắp, sự kiên định mà ngay cả chiếc áo choàng rộng lớn cũng không che lấp được.

Kỳ Vân Tuyết ở khoảng cách gần nhìn thấy bóng dáng mang mặt nạ mèo con kia từng bước một đi tới, vượt qua nàng ta, đứng trước cánh cổng ánh sáng. Chóp mũi nàng ta tràn ngập một luồng hơi thở thanh nhuận, như cố nhân, nhất thời tim đập loạn, như thể đang ở trong mộng.

Bóng dáng này... Sao lại quen thuộc đến vậy?

Nàng ta siết chặt nắm tay, bình tĩnh nhìn sang.

Minh Cảnh đứng thẳng trước cánh cổng ánh sáng, lông mày dưới mặt nạ hơi nhíu lại, đang suy tư cách để vào Thiên địa thần kiếm, chợt nghe một tiếng kiếm minh vang vọng chân trời.

Trong trẻo, sắc bén, tiếng vọng không dứt.

Mang theo một chút khóc máu rất khó phát hiện.

Cánh cổng ánh sáng ẩn mình trong hư không hoàn toàn hạ xuống núi Thương Cực, tự giữa đó tách ra một vệt kim quang, từ từ lùi về sau, để lộ toàn bộ Thiên địa thần kiếm trong mắt Minh Cảnh.

Với một tư thái mời gọi.

Minh Cảnh giật mình, rũ mắt xuống, cảm xúc trong lòng khó chịu tột độ, tràn ngập sự hoang vắng tiêu điều, nhưng ngay lập tức quay lại nhìn Mộ Dung Sí, môi dưới mặt nạ cong lên, đứng ở nơi ánh sáng rọi xuống, đưa tay ra mời.

Mộ Dung Sí cứng đờ, giữa ánh mắt của một đám người đang hóng hớt, nàng đối diện với đôi mắt trong trẻo của Minh Cảnh. Trong lòng dâng lên sự bối rối, xúc động một cách vô cớ. Bị Khổng Tri Ức đẩy tiến lên một bước, nàng đưa tay, đặt lên đầu ngón tay ấm áp của Minh Cảnh.

Ánh sáng rọi lên người họ. Họ đan tay vào nhau, sánh vai đi về phía trước.

Ánh sáng từ cánh cổng dừng lại sự chao đảo, dường như đang nghi hoặc vì sao lại có thêm một sinh mạng nữa. Minh Cảnh đã nắm tay Mộ Dung Sí, bước qua vầng sáng rực rỡ.

Phía sau, ánh sáng văng đầy đất, như thể bị họ làm rớt ra.

"Ầm ầm" một tiếng vang lại, họ đã ra khỏi đó. Cánh cổng ánh sáng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, rõ ràng tuyên bố với tất cả mọi người trên mảnh đất này: Minh Cảnh là ngoại lệ duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro