Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112: Non Sông Vây Nhốt


Khoảng thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh. Sau khi uống cạn các loại đan dược trân quý nhất từ thánh địa, Minh Cảnh nhấc thanh kiếm Trích Tinh vẫn còn rỉ máu, chậm rãi bước vào vùng khói đen.

Trên không trung, Vu Hòa Vân vẫy tay, dẫn đầu các tộc nhân Vu tộc tiếp tục giương cung bắn tên. Họ chặn lại những lưỡi dao khói đen mà trường kiếm của Minh Cảnh không thể cản hết. Cứ như thế, vừa đánh vừa lui, liên tục luân phiên, họ đã kiên trì được ba ngày đêm.

Tuy nhiên, sự kiên trì này nhanh chóng bị phá vỡ. Quỷ chủ dường như cũng đã phản ứng, quả cầu lớn lăn lóc và thu nhỏ lại một chút, nhưng đổi lại, nó phun ra khói đen càng lúc càng mãnh liệt và kinh hoàng.

Mũi tên của tộc nhân Vu tộc lần đầu tiên bị chặn hoàn toàn bên ngoài khói đen. Minh Cảnh chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay.

Tình hình bên ngoài cũng không mấy khả quan. Sau khi rút lui khỏi vùng ngoại ô, số lượng tu sĩ cấp thấp và phàm nhân tăng lên quá nhanh. Tốc độ rút lui của họ không thể theo kịp tốc độ lan tràn khủng khiếp của khói đen.

Một tiếng "xoạt xoạt" vang lên, đó là âm thanh của trận pháp vỡ vụn.

Tả Hạo Nhiên ngước mắt nhìn. Trước mắt hắn là khói đen cuồn cuộn như thủy triều lan khắp đất trời.

Ánh sáng bảo vệ trong hư không vụt tắt cùng với sự tan vỡ của trận pháp. Hàng chục Trận tu đứng gần đó lập tức hét thảm, thân thể tan biến thành mưa máu ngay dưới ánh mặt trời, hòa vào khói đen của Quỷ chủ. Quả cầu lớn dường như to hơn một chút.

Mắt Diêu Khinh Trúc đỏ hoe, nhìn đống sương máu và khói đen kia, nàng ta run giọng nói với Ô Trọng: "Ngươi có thấy không? Quả cầu lớn hình như lớn hơn một chút."

"Không phải hình như." Ô Trọng rút kiếm ra, thi triển Hạo Nhiên kiếm pháp chống cự bên ngoài khói đen, nhưng cơ thể hắn nhanh chóng bị thương và chảy máu. Hắn trầm giọng nói:

"Thần thông bẩm sinh của Quỷ chủ là thôn phệ và cướp đoạt. Hiện tại, nó đang hấp thụ sinh cơ của các tu sĩ, cướp đoạt năng lực của họ."

Sau khi bị Thái Nguyên Đỉnh đập thành bùn nhão và ngưng tụ lại thành quả cầu, không ai biết Quỷ chủ sẽ nhận được gì từ việc biến những tu sĩ này thành mưa máu, liệu nó có còn mạng sống thứ năm hay không. Chính sự không biết này đã gieo rắc sự tuyệt vọng và sợ hãi.

"Chúng ta thật sự hết hy vọng rồi sao?" Diêu Khinh Trúc lẩm bẩm, khuôn mặt xám xịt.

Tình hình hiện tại đã đẩy họ vào bước đường cùng. Tu sĩ cấp thấp và phàm nhân không thể rút lui được nữa. Mặc dù Đông Cảnh đã chuẩn bị đại trận phòng thủ tại giới hạn, nhưng lựa chọn còn lại cho họ chỉ là tử chiến hoặc rút lui vô ích.

Nếu rút lui, tu sĩ cấp thấp và phàm nhân chắc chắn sẽ chết dưới sự xâm nhập của khói đen.

Nếu tử chiến, không chỉ tu sĩ cấp thấp và phàm nhân không sống được, mà chính họ cũng sẽ chết vô ích, bởi vì chỉ có Minh Cảnh tu hành Tu La Quyết mới không e ngại khói đen.

Phía sau vang lên vài tiếng kinh hô, nhắc đến Mộ Dung Sí, Nam Cung Triệt và Khổng Tri Ức.

Diêu Khinh Trúc nghe ngóng, biết là Cổ yêu đang hao tổn tinh khí để dịch chuyển không gian, cố gắng đưa thêm nhiều tu sĩ cấp thấp và phàm nhân ra khỏi Đông Cảnh. Nhưng vô ích, Đông Cảnh có quá nhiều người, dùng hết mọi cách cũng phải mất hơn nửa tháng mới có thể đưa hết ra ngoài.

Rốt cuộc là tử chiến hay bỏ lại hàng triệu sinh linh Đông Cảnh?

Diêu Khinh Trúc, Tả Hạo Nhiên, Ô Trọng, Tân Như Phong nhìn nhau, đều thấy cùng một câu trả lời trong mắt đối phương. Họ bật cười: "Xem ra quả nhiên là đồng sinh cộng tử!"

Minh Cảnh bước ra khỏi khói đen, cả người dính đầy máu đen, vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Đáy mắt cô đầy tơ máu, thanh kiếm Trích Tinh không ngừng rung lắc vì cổ tay cô đã mệt mỏi đến cực độ.

Cô ngước mắt nhìn tình hình bốn phía, tâm trạng nặng trĩu. Sự lựa chọn mà Diêu Khinh Trúc và Tả Hạo Nhiên vừa đưa ra chợt lóe lên trong lòng.

Chặn đường khói đen là điều không thể. Chỉ còn lại tử chiến và rút lui. Cô nên chọn điều nào?

Lưu lại chỉ là chịu chết vô ích, hơn nữa, cô và Mộ Dung Sí đã ký khế ước sinh tử, tính mạng cô không chỉ thuộc về riêng mình.

Cô chợt nhớ đến lời của Các Chủ Tàng Kiếm Các: "Người trẻ tuổi nên hướng về nhật nguyệt tinh thần, nên tự do tự tại."

Cô cười nhẹ một tiếng, tự hỏi: Người trẻ tuổi phải thế này thế nọ, lẽ nào người không còn trẻ thì không cần sao?

Thiên địa mênh mông, xưa nay không chỉ dành riêng cho người trẻ tuổi. Sống sót chưa từng có sự phân biệt về thứ tự, tuổi tác hay tu vi. Ai mà chẳng muốn được sống mãi?

Bầu trời đã lên trăng, là thời khắc màn đêm. Không biết bao nhiêu người giờ này còn đang chìm trong giấc mộng. Ai biết được tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ không còn gì, ngay cả tính mạng? Có lẽ, họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Minh Cảnh siết chặt kiếm trong tay, ngàn vạn suy nghĩ hỗn loạn. Cô nghĩ đến khuôn mặt, nụ cười, nước mắt của Mộ Dung Sí... nhưng cuối cùng vẫn không thể đưa ra quyết định. Cô chỉ ngước mắt nhìn về phía khói đen.

Vu Hòa Vân từ trên cao nhảy xuống, đến bên cạnh Minh Cảnh, vừa định nói gì, ánh mắt nàng ta chợt liếc thấy bên hông Minh Cảnh. Khuôn mặt xám xịt bỗng bừng lên chút hy vọng: "Túi Sơn Hà!"

"Minh Cảnh, ngươi có thể dùng túi Sơn Hà thử xem, liệu có thể chứa toàn bộ tu sĩ cấp thấp và phàm nhân Đông Cảnh vào đó, sau đó mang ra ngoài Đông Cảnh không?"

Giọng Vu Hòa Vân vô cùng kích động. Diêu Khinh Trúc và Tả Hạo Nhiên gần đó cũng nhìn lại với ánh mắt cầu khẩn.

Nếu những người này có thể rời khỏi Đông Cảnh, thì họ sẽ có thể rút lui an toàn, sinh linh của toàn cảnh cũng sẽ không bị đe dọa.

Minh Cảnh sững sờ, thở dài nhìn túi Sơn Hà tinh xảo treo bên hông.

Túi Sơn Hà có ý nghĩa là non sông vạn dặm. Nghe đồn nó có thể chứa đựng vạn vật trong thiên địa, rộng lớn như vạn dặm non sông, nên còn là trấn chợ chi bảo của chợ quỷ dưới đất.

Minh Cảnh từng nhỏ máu nhận chủ chiếc túi, nhưng chỉ xem nó như một túi trữ vật thông thường.

Nếu vạn dặm non sông có thể bị thu vào, một Đông Cảnh cũng có thể.

Minh Cảnh nắm túi Sơn Hà trong lòng bàn tay, thấp giọng đáp lại Vu Hòa Vân: "Ta thử một lần."

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu dùng ý niệm liên hệ với túi Sơn Hà. Cô nghĩ về Vu tộc, về những thần minh đã luyện chế nó, về sự rộng lớn của trời đất...

Dần dần, trên người Minh Cảnh phát ra một đạo bạch quang dịu dàng, hòa vào Tu La Khí quấn quanh, vô cùng huyền ảo.

Ánh mắt Vu Hòa Vân, Diêu Khinh Trúc, Tả Hạo Nhiên đều sáng rực, trên mặt tràn đầy hy vọng.

Minh Cảnh đứng yên, nhắm mắt nhưng lại cảm thấy thiên địa ở ngay trong lòng, trong mắt, trong lòng bàn tay.

Cô nghe thấy tiếng suối chảy, tiếng gió quét ngọn cây, tiếng lòng của mọi người... Dường như thu cả Đông Cảnh vào túi Sơn Hà là điều hoàn toàn có thể.

Minh Cảnh từ từ nắm chặt tay, nhưng trong ánh mắt hy vọng của mọi người, cô bỗng phun ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo, nửa quỳ xuống. Bạch quang trên người cô tan vỡ ngay lập tức.

"Không được, túi Sơn Hà không chứa chấp được sinh mệnh," Minh Cảnh giải thích với giọng đắng chát.

Thu Đông Cảnh vào túi có thể làm được, nhưng trong túi Sơn Hà có những giới hạn nghiêm ngặt, sinh mệnh khi tiến vào sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.

Sự việc đáng tiếc nhất trên đời là hy vọng vừa được nhen nhóm lại vụt tắt.

Khuôn mặt Tả Hạo Nhiên xám xịt, giọng khàn khàn: "Vậy là thực sự hết cách rồi sao?"

Hắn chết thì thôi, nhưng Đông Cảnh, Tàng Kiếm Các... tất cả sẽ bị hủy diệt. Hắn đã không bảo vệ được sư tôn, giờ cũng không bảo vệ được Đông Cảnh!

"Không, vẫn còn một cách," Minh Cảnh đưa tay đặt lên vai Tả Hạo Nhiên. Cô nhận ra kiếm tâm của thiếu niên đang dao động. Nhìn những ngôi nhà thắp đèn dưới ánh trăng, ánh mắt cô lóe lên, trầm giọng nói.

"Cách gì?" Vu Hòa Vân vội vàng truy vấn.

Minh Cảnh không trả lời ngay. Cô cúi nhìn mặt dây chuyền vuốt mèo và Phượng Hoàng tinh ngọc treo trên cổ, rồi mới đáp: "Túi Sơn Hà không thể chứa nạp sinh mệnh, nhưng lại có thể hủy diệt sinh mệnh."

"Sinh linh Đông Cảnh không thể vào, nhưng khói đen Quỷ chủ và quả cầu lớn có lẽ có thể bị chứa vào."

Nếu Tu La Giới là nơi trấn áp Yêu quỷ, chợ quỷ dưới đất là vật chứa thứ hai để phong ấn, thì túi Sơn Hà chính là thủ đoạn thứ ba để xóa bỏ Yêu quỷ.

Nghĩ vậy, Minh Cảnh lấy Vô Tự Thiên Thư ra cất vào trong ngực, ngón tay biến đổi. Túi Sơn Hà tự lòng bàn tay cô bay lơ lửng trên không.

Miệng túi mở ra, theo động tác của Minh Cảnh, những khói đen được hút vào liên tục, cuối cùng là cả viên quả cầu lớn kia.

Giữa đất trời không còn khói đen. Phong cảnh bốn phía trở nên rõ ràng và sáng sủa. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, một cảm giác bình yên và an lành khiến lòng người nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi túi Sơn Hà được thu lại, xung quanh lại xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, khói đen từ bên trong tràn ra.

Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng chúng nồng đậm hơn trước rất nhiều. Quỷ chủ đã bị dồn vào đường cùng, nên ngay cả khi chết nó cũng muốn kéo cả thiên địa cùng hủy diệt.

Minh Cảnh nhìn chiếc túi nhỏ, nghĩ đến Mộ Dung Sí, trong mắt dâng lên vài phần lệ quang. Cô hít sâu, siết chặt kiếm Trích Tinh, nhìn về phía Vu Hòa Vân: "Quả cầu lớn và khói đen đang cố phá vỡ túi Sơn Hà. Nhất định phải có người tiến vào bên trong túi để ngăn cản nó."

Người đó là ai, không cần nói cũng rõ.

Chủ nhân của túi Sơn Hà là Minh Cảnh, Tu La Quyết chỉ mình cô tu hành. Minh Cảnh cuối cùng vẫn chọn gánh vác trách nhiệm này.

"Hòa Vân, ngươi đi gọi Nam Cung Triệt và Kỳ Vân Tuyết đến. Dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu hủy túi Sơn Hà. Khi đó, quả cầu lớn và khói đen Quỷ chủ sẽ không còn tồn tại nữa."

Minh Cảnh không nói tại sao không gọi Mộ Dung Sí, cô chỉ nhảy vút vào túi Sơn Hà.

Vu Hòa Vân kinh ngạc đáp lời. Chờ đến khi Nam Cung Triệt và Kỳ Vân Tuyết đều đến trước túi Sơn Hà, nàng ta mới nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng: Dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu hủy túi Sơn Hà, vậy Minh Cảnh thì sao? Cô vẫn còn ở trong đó!

Bên trong túi Sơn Hà, Minh Cảnh cầm kiếm bổ ra khói đen. Kiếm thế không ngừng, bổ cả quả cầu lớn ra.

Thanh niên áo xám ẩn trong quả cầu, không thành hình người, khuôn mặt đều là máu đen, không còn nhận ra ngũ quan yêu dị ban đầu. Khi nhìn thấy Minh Cảnh, hắn cười rộ lên, giọng khàn khàn: "Minh Cảnh, đến cuối cùng, ngươi vẫn phải cùng ta chết."

Những làn khói đen nhanh chóng quấn lấy tứ chi Minh Cảnh.

Minh Cảnh cau mày. Cô biết nếu cô né tránh, khói đen cấp độ này sẽ phá vỡ túi Sơn Hà trong chớp mắt. Khi đó, Đông Cảnh sẽ thực sự kết thúc.

Cô đã nghĩ rằng mình đánh giá Quỷ chủ rất cao, không ngờ cuối cùng vẫn quá coi thường.

"Tính mạng của ta và sự tồn vong của Đông Cảnh, vốn là lựa chọn ngươi đưa ra cho ta," Minh Cảnh siết chặt kiếm Trích Tinh.

"Đúng vậy," Thanh niên áo xám gật đầu, "Ta sống lâu như vậy, đôi khi khó tránh khỏi cảm thấy vô vị, nhưng ta lại không muốn chết. Cho nên ta chỉ có thể tìm kiếm chút niềm vui để tiêu khiển."

"Lựa chọn tương tự như vậy, thời thượng cổ ta cũng đã đưa cho Lý Nguyệt Minh. Đáng tiếc Nhân tộc thật sự vô vị, rõ ràng cái gì cũng không là gì, mà lựa chọn lại vẫn y hệt nhau. Thật nhàm chán."

"Là rất vô vị," Minh Cảnh đáp lời. Cô lấy Vô Tự Thiên Thư từ trong ngực ra, mở ra sau đó mặc niệm một câu hỏi. Nhìn thấy đáp án trên đó, cô bật cười, đáp lại thanh niên áo xám: "Nhưng Nhân tộc vô vị như thế, không phải ngươi vẫn ngày đêm tâm niệm muốn trở thành Nhân tộc sao?"

Cô cất Vô Tự Thiên Thư vào ngực, lấy kiếm chống đất, nhìn xem Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc lên xung quanh. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cô kinh diễm vô song.

Ngọn lửa nhảy múa rất nhanh đến trước mặt Minh Cảnh. Khi nhìn thấy những khói đen quấn quanh cô, nó không hề do dự mà quấn lấy thân thể Minh Cảnh.

Gần như ngay lập tức, bạch quang nổ tung. Tấm bùa Khổng Tri Ức từng cho Minh Cảnh nhanh chóng hóa thành hư vô.

Minh Cảnh chịu đựng sự thống khổ tột cùng khi nghiệp hỏa thiêu đốt, giọng nói khàn khàn: "Quỷ chủ các hạ chắc chắn rất ghét hình dáng bạch tuộc đúng không? Cho nên ngươi thực sự muốn hình dáng nguyên thủy, chính là cỗ thân thể trước mắt này."

Áo xám, thanh niên. Ngũ quan mỗi chỗ đều muốn đẹp nhất, bắt chước Nhân tộc tự đặt tên là Quy Ngô. Ba cỗ hóa thân đều là hình người. Nói muốn làm chủ nhân thiên địa, nhưng thật ra là muốn làm thần chí cao vô thượng của Nhân tộc.

"Đúng vậy," Thanh niên áo xám thừa nhận, trên mặt mang theo chút cười: "Nhân tộc có vô hạn khả năng. Thời thượng cổ nếu không có Nhân tộc và Nhân giới, Lý Nguyệt Minh và Vu Thanh Y đã sớm chết rồi, làm gì còn có chuyện về sau."

"Nhưng ngươi làm sao xứng?" Ánh mắt Minh Cảnh lạnh lẽo. Đối diện với khuôn mặt đang biến đổi của thanh niên áo xám, cô nâng kiếm lên.

Mũi chân đạp nhẹ, một kiếm mang theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa xuyên thấu tim thanh niên áo xám. Lật tay lại một kiếm, gọt xuống sọ. Sau đó, cô nhẹ nhàng buông tay, ngã xuống phía sau.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan tràn qua, thiêu rụi quả cầu đen, khói đen và thanh niên áo xám. Tất cả đều hóa thành bụi bặm. Gió thổi qua, tiêu tán triệt để.

Sau khi túi Sơn Hà vỡ vụn, thân ảnh Minh Cảnh từ giữa không trung rơi xuống, lọt vào một lồng ngực ấm áp, mềm mại.

Xa xa Nam Cung Triệt và Kỳ Vân Tuyết đều nằm trên mặt đất, trên thân có vết chưởng ấn. Ai đánh ra tự nhiên không cần phải nói.

Minh Cảnh đột nhiên có chút không dám mở mắt, nhưng nếu bảo cô đi chết mà ngay cả Mộ Dung Sí lần cuối cùng cũng không nhìn, cô lại không cam lòng.

"Lạch cạch" một tiếng, là nước mắt rơi trên mặt.

Minh Cảnh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Mộ Dung Sí, lòng không khỏi quặn đau. Giọng cô rất thấp: "Sí Sí, đã nói đồng sinh cộng tử, xin lỗi, ta hối hận rồi."

Bởi vì thời khắc sinh tử, Minh Cảnh vẫn muốn Mộ Dung Sí sống khỏe mạnh. Cho nên trong túi Sơn Hà, câu hỏi cô mặc niệm với Vô Tự Thiên Thư là làm thế nào giải trừ khế ước sinh tử.

Mộ Dung Sí không nói được lời nào, chỉ không ngừng rơi nước mắt, hai tay ôm chặt lấy Minh Cảnh, dường như muốn ngăn cản Hồng Liên Nghiệp Hỏa đang thiêu đốt cô.

Cảm giác áp lực nghẹt thở ở Cửu U Cảnh năm xưa lại xuất hiện, nhưng đau đớn hơn rất nhiều. Vì đau đớn khi trước đến từ khế ước sinh tử, còn đau đớn lúc này đến từ bản thân Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Thân ảnh Minh Cảnh nháy mắt trở nên nhạt đi. Cô đưa tay sờ lên mặt Mộ Dung Sí, trên mặt đầy vẻ may mắn. Cô cười: "Hóa ra Sí Sí trong Huyền hoàng điện năm đó, lại thống khổ đến nhường này."

May mắn là cô đã giải trừ khế ước sinh tử, Mộ Dung Sí không cần phải đau thêm một lần nữa.

"Minh Cảnh..." Giọng Mộ Dung Sí khàn đặc, tay run rẩy không thể kiểm soát. Nàng không nói được một chữ, chỉ cắn môi đến rách máu, nhưng lại không có bất kỳ cách nào cứu vãn. Ánh mắt nàng tuyệt vọng đến tột cùng.

"Vu tộc không phải còn Trường Xuân Tiên Thụ thứ hai sao?" Nam Cung Triệt bò dậy khỏi mặt đất, nhìn về phía Vu Hòa Vân, cơ thể lung lay, ánh mắt thống khổ.

"Vu Thần không gì làm không được. Túi Sơn Hà là nàng ta luyện, Hồng Liên Nghiệp Hỏa là nàng ta cho Giới chủ Phủ Nhân giới. Lẽ nào nàng ta đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này?"

Chỉ là nàng ta chính là biến số, đã dùng hết viên Trường Xuân Tiên Thụ vốn nên thuộc về Minh Cảnh.

Vu Hòa Vân lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Vu Thần tuy là thần, nhưng cũng không thể biết được mọi thứ."

Nếu thần thực sự không gì làm không được, thì Lý Nguyệt Minh làm sao lại phải chết?

Những điều được gọi là chuẩn bị ở sau, bất quá là Vu Thanh Y, Lý Nguyệt Minh và Mộ Dung Liệt đã cố gắng hết sức để lại. Đến cuối cùng sẽ được sử dụng như thế nào, không ai có thể biết.

Trong hư không, thân ảnh con bướm nhỏ cũng càng lúc càng mờ nhạt. Nhìn Minh Cảnh cũng biến mất như vậy, nó vô cùng đau đớn: "Minh Cảnh..."

Nó là thủ đoạn tự cứu của thiên đạo. Hiện tại Quỷ chủ không còn, thiên địa không gặp tai họa, nó biến mất là điều bình thường.

Nhưng con bướm nhỏ chưa từng nghĩ, Minh Cảnh sẽ biến mất giống như nó.

Giống như Lý Nguyệt Minh năm xưa, đều hóa thành bụi bặm tiêu tán trong thiên địa, không để lại chút dấu vết nào.

"Đừng khóc mà." Minh Cảnh chỉ cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ. Cô cố gắng ngước mắt nhìn xung quanh, không nói thêm một chữ nào, dành toàn bộ sức lực cuối cùng cho Mộ Dung Sí.

Cô lấy Vô Tự Thiên Thư đặt vào tay Mộ Dung Sí, giọng nói yếu ớt: "Trong Vô Tự Thiên Thư, có cách để tộc nhân Mộ Dung và Yêu tộc Huyền hoàng điện trở lại luân hồi. Thứ cần thiết ta đã tìm được gần hết rồi."

Cô vốn định sau khi giết Quỷ chủ, sẽ tự mình làm những chuyện này, làm xong rồi mới nói cho Mộ Dung Sí.

Nhưng thế sự không như ý muốn. Minh Cảnh cuối cùng vẫn không thể làm được.

Cô nằm trong ngực Mộ Dung Sí, chịu đựng sự thống khổ của nghiệp hỏa phệ tâm, mỉm cười với Mộ Dung Sí. Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, trong mắt sinh ra một tia sáng, rồi hóa thành ánh sáng tiêu tán trong thiên địa.

Mộ Dung Sí trong ngực đã trống rỗng. Tay nàng nắm chặt Vô Tự Thiên Thư, dường như vẫn còn hơi ấm của Minh Cảnh. Nàng nghe thấy giọng nói cực thấp, cực nhẹ cuối cùng: "Sí Sí, nàng phải chờ ta trở lại tìm nàng."

"Đinh đông" một tiếng, là tiếng ngọc rơi xuống.

Mảnh ngọc đỏ thẫm như máu không bị hòa tan trong Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lúc này rơi xuống đất, có hình dạng một móng vuốt mèo nhỏ.

Ánh mắt Mộ Dung Sí ngưng lại. Nàng chậm rãi nhặt mặt dây chuyền vuốt mèo lên. Trong chớp mắt, nước mắt nàng rơi như mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro