
Chương 110: Thái Nguyên Trấn Áp
Bầu trời xanh lam, trong tầng mây cuồn cuộn, tiếng kiếm ngân từ xa mà đến gần, lướt đi một vệt ánh sáng trên không.
Trong tầm mắt mọi người, thanh kiếm đã từng rất quen thuộc kia xuyên mây đuổi nắng, xé rách trùng điệp chướng ngại sau xoáy tới trước mặt Minh Cảnh. Thân kiếm lay động, kinh minh không thôi.
Không vỏ, lưỡi kiếm thanh lương như nước, chiếu đến cảnh quan bốn phương thiên địa. Đồ án ngôi sao trên chuôi kiếm rạng rỡ dưới ánh nắng.
Nổi bật giữa hai bên, là thanh linh kiếm Trục Nhật, kiếm Yêu Nguyệt tịnh xưng Cổ kim tam tuyệt, kiếm Trích Tinh chỉ tay hái ngôi sao.
Kiếm Trích Tinh chỉ thuộc về Minh Cảnh.
Trên đám mây, Tả Hạo Nhiên, Ô Trọng, Diêu Khinh Trúc lúc này đều không giấu được tâm tình kích động, cùng rất nhiều tu sĩ đồng dạng, ánh mắt đều ngưng hướng Minh Cảnh.
Trong vòng vây phong cấm của tứ trọng đại trận, Minh Cảnh lòng hoảng hốt, nhìn kiếm Trích Tinh treo trước mặt lay động. Ngón tay giật giật, đón lấy xúc tu của Quỷ chủ co rút lại trong chớp mắt, cô cười một chút, giọng nói trầm thấp: "Tại sao trở lại?"
Cô đang hỏi kiếm Trích Tinh.
Và kiếm Trích Tinh khẽ kêu một tiếng, nghe vào tai tu sĩ giấu không được vẻ vui vẻ, dường như là một loại trả lời của chủ nhân: Ta nghe thấy tiếng ngươi gọi ta.
Kiếm Trích Tinh nghe thấy Minh Cảnh đang kêu gọi nó, biết Minh Cảnh giờ phút này cần nó, cho nên từ trong ngủ mê bừng tỉnh, từ bên ngoài vạn dặm một đường phi nhanh, muốn trở về bên cạnh chủ nhân, theo chủ nhân chinh chiến.
Linh kiếm Trích Tinh, lấy lực lượng của tinh thần đúc thành. Thời gian sinh ra không dài bằng Yêu Nguyệt và Trục Nhật, nhưng là thanh kiếm độc nhất vô nhị nhất trong số kiếm khí Công Tôn Dã tạo thành cả đời.
"Coong --"
Trong sự yên lặng của tứ phương, kiếm Trích Tinh lại lần nữa kinh minh một tiếng, mũi kiếm chỉ về phía Quỷ chủ, chuôi kiếm hướng về Minh Cảnh.
Ý đồ kiếm Trích Tinh rất rõ ràng, nó muốn Minh Cảnh đưa tay nắm chặt nó, sau đó đi chiến đấu, dùng con đường tu hành Kiếm tu quét sạch thiên địa.
"Kiếm đạo thuần túy cực hạn chân chính, là Kiếm đạo chỉ thuộc về chính mình." Lời của Vu Thanh Y từng lần một vang vọng.
Minh Cảnh nghĩ đến Lý Nguyệt Minh không nhiễm bụi trần, tay cầm kiếm Trần Thế trong Hồi Vọng Cảnh. Áo trắng bay lượn trong không gian kiếm, nhẹ nhàng làm chấn động Thập Cửu Châu. Hô hấp cô hơi trầm xuống.
Xúc tu Quỷ chủ đều thu hồi đi, chỉ chuyển cái đầu tròn vo kia lại, mắt đen nhánh nhìn Minh Cảnh, dường như cũng đang quan sát sự lựa chọn của Minh Cảnh.
Kia có lẽ là một sự lựa chọn liên quan đến sinh tử, không chỉ liên quan đến thiên địa này, còn liên quan đến sinh tử và tồn vong của Yêu quỷ.
Nhưng kiếm cốt Minh Cảnh đã vỡ, lại không phải kiếm tu kinh diễm thiên địa từ lúc trước, vì cái gì nó còn cảm thấy cô có thể giết chết bản thân nó đâu?
Quỷ chủ không biết đáp án. Trong lòng nó chỉ có sự kiềm chế và sợ hãi sinh ra trong chớp mắt. Sau đó nó rất không đúng lúc nghĩ đến nữ tử tu luyện cả Tu La Đạo và Kiếm đạo lúc thượng cổ, xúc tu đều không nhịn được rụt mấy cái.
Minh Cảnh ngước mắt nhìn về phía Mộ Dung Sí. Nữ nhân kia mặc áo đỏ thắng lửa, dính máu tươi và tro bụi từ lúc trước. Trên dung nhan tinh xảo có sự mệt mỏi không che giấu được, nhưng ánh mắt rất sáng, ẩn chứa vô hạn hy vọng.
Dường như phát giác được ánh mắt của Minh Cảnh, Mộ Dung Sí quay đầu nhìn qua. Khuôn mặt mỉm cười nói hết sự ôn nhu, bình tĩnh lạnh nhạt như nước hồ, không có thúc giục, chỉ có sự kiên định và tín niệm không sợ sinh tử.
Minh Cảnh bèn lòng buông lỏng. Tất cả ràng buộc và gông xiềng đều tháo bỏ xuống. Cô nắm tay dời lên trên. Lúc tay mở ra rồi nắm lại, trong lòng bàn tay thêm ra một thanh kiếm. Tiếng kiếm ngân trong trẻo, gần như vang tận mây xanh.
Cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đạp lên. Cô rơi vào bên cạnh Mộ Dung Sí, vai tựa lên vai Mộ Dung Sí, cổ tay khẽ đảo, mũi kiếm Trích Tinh chỉ về phía Quỷ chủ. Trên mặt cô một nửa là máu, một nửa là dâng trào. Cô trầm giọng nói với Mộ Dung Sí: "Sí Sí, chúng ta sóng vai giết địch."
"Đồng sinh cộng tử." Mộ Dung Sí cười bổ sung. Huyết tiên đang rỉ máu trong tay nàng triển khai, nhìn về phía sáu xúc tu còn lại của Quỷ Chủ, thần sắc dâng trào.
Minh Cảnh và nàng nhìn nhau, không cần mở miệng nói chuyện đã thần giao cách cảm. Họ sóng vai tiến lên, bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Chiết Dụ bị trọng thương phía sau chống kiếm ngồi xếp bằng, dùng Ngự Kiếm Thuật của kiếm tu gia nhập chiến trường. Còn có Kỳ Vân Tuyết, Khổng Tri Ức, Nam Cung Triệt, Bạch Miểu Miểu... Tu sĩ thiên địa đến đây gần như dốc hết toàn lực.
Trên đám mây, râu tóc bạc trắng của Chưởng môn Vô Ảnh Phái lúc này đều bị máu tươi tràn ra nhuộm đỏ. Cổ tay trận tu kết trận bất lực. Linh khí tu sĩ ngưng linh khí vào đại trận đã khô kiệt.
Tầng đại trận thứ nhất đã phá. Tầng đại trận thứ hai vừa mới không chịu nổi uy áp của Quỷ chủ. Tầng đại trận thứ ba lung lay sắp đổ, hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu.
Bên ngoài không gian bao la, từng tu sĩ ngã xuống được vệ sĩ hoàng thành nhân gian mang theo phàm nhân khiêng ra khỏi phạm vi bao phủ của Quỷ chủ. Sự ngăn nắp trật tự ẩn giấu sự nơm nớp lo sợ đối với tương lai.
Trận quyết chiến sau cùng giữa thiên địa này, đánh cho thực tế rất khổ cực. Nhưng chiến đấu còn chưa kết thúc, cho nên vẫn không thể buông lỏng, còn phải kiên trì và được ăn cả ngã về không.
Trong đại trận, Minh Cảnh tay cầm kiếm Trích Tinh, Tu La Khí quanh thân quấn quanh. Cô nhìn Mộ Dung Sí cuốn lấy hai xúc tu Quỷ chủ, dùng mũi kiếm quấn lấy một xúc tu, trong lòng vẫn còn hoảng hốt.
Quá lâu không dùng kiếm Trích Tinh, quá lâu không sử dụng kiếm pháp chém giết với địch. Minh Cảnh trong lúc nhất thời quả nhiên có chút lạ lẫm.
Nhưng Trích Tinh đối với cô mà nói xưa nay sẽ không lạ lẫm, cho nên Minh Cảnh gần như trong chớp mắt đã tìm lại được cảm giác đó. Cô lắc cổ tay, lưỡi kiếm sinh hàn quang, đẩy lùi xúc tu kia.
Tu La Quyết là công pháp tương khắc với thủ đoạn Yêu quỷ, ai mạnh hơn liền có thể ngăn chặn ai. Còn trên con đường Kiếm đạo, Hạo Nhiên kiếm pháp của Tàng Kiếm Các và kiếm Trích Tinh đều sinh ra để khắc chế tà ác u ám.
Khi cả hai không ảnh hưởng lẫn nhau, Minh Cảnh tu hành đồng thời Tu La Đạo và Kiếm đạo chính là sự tồn tại Quỷ chủ sợ hãi nhất. Nó đủ kiểu tính toán, bất quá là muốn hủy đi Minh Cảnh, không ngờ lại để Minh Cảnh đi con đường này.
Xúc tu Quỷ chủ gần trong gang tấc. Minh Cảnh lẩm bẩm câu nói của Vu Thanh Y và thanh kiếm lấy Trận đúc thành của Đàm Tiểu Mộc. Trong tâm lý cô giật mình có sự ngộ ra. Lúc mở mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh tịnh. Đóa hoa sen đen trên ấn đường kia triệt để nhạt đi.
Tiếng kiếm ngân của kiếm Trích Tinh xuyên thấu thiên địa và thời không, đạt đến sự trong trẻo cực độ giữa những ngón tay Minh Cảnh xoay chuyển.
Cô nhón mũi chân chiếm đất, giẫm lên gió mát thẳng lên giữa không trung. Tốc độ xuất kiếm dường như cực nhanh, lại dường như cực chậm.
Kiếm pháp Minh Cảnh sử dụng không phải kiếm pháp trấn tông cao thâm huyền diệu nào, thậm chí không phải kiếm pháp cơ sở của Kiếm đạo, không phải loại như Vạn Tượng kiếm pháp, Hạo Nhiên kiếm pháp, mà chỉ là điểm, bổ, chọn, bôi...
Cô vung kiếm thi triển động tác tầm thường nhất, lại một chút bức lùi xúc tu vốn dĩ mọi việc đều thuận lợi kia. Cuối cùng cô trở tay cầm kiếm, lưỡi kiếm phát quang ảnh, lúc thu kiếm trên mặt đất tán lạc một xúc tu dài thật dài.
Nữ tử giữa lông mày có sự kiên định và khắc nghiệt. Cô vung kiếm tái khởi, dùng phương pháp giống nhau chém gãy mấy xúc tu. Thân ảnh xuyên qua như gió, vô cùng nhỏ bé dưới sự so sánh với Quỷ chủ khổng lồ, lại linh hoạt như một con cá bơi lội.
Đón lấy vẻ sợ hãi không thôi, đau đớn đến khuôn mặt dữ tợn của Quỷ chủ, Minh Cảnh chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến lời Lý Nguyệt Minh từng nói: Nếu bị tất cả tu sĩ không tín nhiệm, liền cho rằng bản thân bị thiên địa bỏ rơi, thì thiên địa trong mắt ta, không khỏi quá nhỏ bé.
Kia là thiên địa trong mắt Lý Nguyệt Minh. Kiếm trong Trận là kiếm khí thuộc về Đàm Tiểu Mộc đúc ra...
Minh Cảnh quay đầu nhìn lại. Ánh mắt lướt qua Mộ Dung Sí, Chiết Dụ, Kỳ Vân Tuyết, Nam Cung Triệt, Khổng Tri Ức cùng Tả Hạo Nhiên, Ô Trọng, Tân Như Phong, Thái Thượng Trưởng Lão Nguyệt Hoa Điện, Chưởng môn Vô Ảnh Phái và rất nhiều tu sĩ không quen biết trên bầu trời. Cuối cùng cô dừng lại ở một thanh trường kiếm cắm lên trời cách Quỷ chủ không xa, lòng cô khẽ đập.
Kia là kiếm của Các Chủ Tàng Kiếm Các.
Cô bèn nắm chặt kiếm Trích Tinh, vung kiếm cùng Mộ Dung Sí sóng vai xuyên qua trong hơi nước Quỷ chủ đang điên cuồng phun ra. Trong lòng cô vang lên giọng nói thuộc về chính mình: Đây mới là thiên địa trong mắt cô, là thiên địa cô mong muốn, là thiên địa cô từng xem là tín ngưỡng.
Trên mặt đất xúc tu tán lạc đầy đất. Còn chưa đợi Minh Cảnh và Mộ Dung Sí thư giãn, những xúc tu kia vặn vẹo hướng về vị trí Quỷ chủ di chuyển. Trong chớp mắt, chúng sinh ra một điểm sương mù xám ở gốc rễ, sau đó kết nối vào.
"Gãy chi trùng sinh!" Tả Hạo Nhiên kinh hô.
"Không phải gãy chi trùng sinh, là thần thông tương tự con giun." Ánh mắt Ô Trọng thâm trầm.
"Quỷ chủ này rốt cuộc còn có bao nhiêu thiên phú thần thông a?" Khuôn mặt Tả Hạo Nhiên ảm đạm, tâm tình đều là kiềm chế.
"Ai biết được?" Giọng Ô Trọng trả lời rất thấp.
Từ Thượng Cổ đến bây giờ, ai cũng không biết Quỷ chủ rốt cuộc thôn phệ cướp đoạt bao nhiêu loại thiên phú thần thông. Chính bởi vì không biết, mới dễ dàng nhất sinh lòng tuyệt vọng.
Trong đại trận, tâm tình Chiết Dụ và Kỳ Vân Tuyết cùng những người khác không sai biệt lắm, trong lòng đều phủ một tầng bóng tối nhàn nhạt, nhất thời kiềm chế mà yên lặng.
"Dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu." Ánh mắt Minh Cảnh run lên, nghĩ tới cảnh trước đó, cô khẽ quát một tiếng với Mộ Dung Sí.
Mộ Dung Sí gật đầu, khuôn mặt tiều tụy đưa tay. Ngón tay nhảy nhót Hồng Liên Nghiệp Hỏa, sau đó ngưng ngón tay rơi trên xúc tu không ngừng di chuyển trên mặt đất, đốt tới hòa tan một xúc tu trong đó.
Quỷ chủ không khỏi phát ra một tiếng kêu thảm, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Sí giấu không được oán hận và khắc nghiệt.
Minh Cảnh trong lòng vui mừng, cùng Mộ Dung Sí lại nhìn nhau.
Một người ngưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt xúc tu, một người cầm kiếm hướng về phía trước, lại lần nữa chặt đứt những xúc tu Quỷ chủ không biết bỏ ra cái giá gì mới tiếp nối. Cơ thể cô lung lay, cố gắng chống đỡ không ngã, hiển nhiên đã đến cực hạn.
Cho dù Minh Cảnh lấy được kiếm Trích Tinh, cũng không thể nói là đã nghịch chuyển thế cục. Chỉ là so với trước đó thì muốn nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng việc hao hết Tu La Khí vẫn là không thể tránh né.
Lúc này thân hình Quỷ chủ vẫn như cũ khổng lồ, nhưng tám xúc tu lay động không còn, lộ ra một cái đầu tròn như núi lớn. Ánh mắt nó lộ ra sương mù xám nhìn không thấu dưới ánh nắng, nhìn qua rất khủng bố quỷ dị.
Minh Cảnh yên lặng điều chỉnh hô hấp, còn đang suy tư nên thi triển kiếm pháp và đấu pháp, liền nghe thấy Mộ Dung Sí một tiếng kinh hô. Cô vội vàng dịch chuyển khỏi cơ thể, trông thấy xúc tu dài thật dài vượt qua cô hướng về nguyên hình Quỷ chủ chạy đi.
"Xúc tu quá nhiều, cũng quá dài, ta trong thời gian ngắn thiêu không hết." Mộ Dung Sí ngồi nửa người, khuôn mặt không thấy một tia huyết sắc. Mười ngón tay đều đang run rẩy, linh khí trong cơ thể còn sót lại không có mấy.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa là ngọn lửa chí dương chí liệt của thiên địa, tự nhiên không thể sử dụng vô hạn độ. Huống chi Mộ Dung Sí trước đây còn cận chiến với Quỷ chủ, tiêu hao linh khí và tâm thần cũng rất nhiều, cho nên không đơn giản chỉ có Minh Cảnh gần như cực hạn.
Minh Cảnh và Mộ Dung Sí ký kết khế ước sinh tử, cho nên lúc này biết rõ tình huống của nhau nhất, cũng rất khó chống đỡ thêm được.
Nhưng Quỷ chủ đâu? Cực hạn của Quỷ chủ đâu?
Không biết. Các nàng gần như ra hết thủ đoạn, mới bức ra thuật khởi tử hoàn sinh của Quỷ chủ, chặt đứt xúc tu, vây hãm tự do. Nhưng Quỷ chủ còn lại bao nhiêu thủ đoạn có thể thi triển, đây là một ẩn số.
Những xúc tu kia lại lần nữa trở về trên thân Quỷ chủ. Trừ hai xúc tu bị Đàm Tiểu Mộc lấy Kiếm trong Trận hủy diệt, ba xúc tu bị Mộ Dung Sí, Nam Cung Triệt và Kỳ Vân Tuyết dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu hủy, còn lại ba xúc tu.
Còn phải giải quyết ba xúc tu này, nhưng nên giải quyết như thế nào đây?
Minh Cảnh tâm tình nặng nề. Quỷ chủ còn đang đong đưa xúc tu thích ứng, không có tiến công, cho nên cô và Mộ Dung Sí dựa vào nhau không lộ nội tình, yên lặng điều tức.
"Xem ra các ngươi cũng chỉ có những thủ đoạn này." Giọng nói khàn khàn khó nghe của Quỷ chủ lại lần nữa vang lên. Ánh mắt nhìn về phía kiếm Trích Tinh của Minh Cảnh và Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Mộ Dung Sí giấu không được sự kiêng kị, nhưng vẫn bày xúc tu cuốn tới.
Minh Cảnh thở ra một hơi, gian nan đưa tay, lấy mũi kiếm nhắm ngay Quỷ chủ, đang định vung kiếm, chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng vang trong trẻo, nói: "Thủ đoạn Nhân tộc, không nên tùy tiện khẳng định, nếu không sẽ hối hận."
Trên bầu trời một tiếng vang thật lớn. Công Tôn Li áo trắng kéo theo cái đuôi nhỏ Ân Quyết. Giữa ba xúc tu không ngừng đong đưa kia, nàng ta mang theo một cái bóng đen rất lớn rất nặng từ trên trời giáng xuống, đập chính xác vào đầu Quỷ chủ.
Sương mù xám nháy mắt tràn ngập. Hơi nước như mực tản ra. Mùi vị tanh hôi mục nát từ trung tâm đại trận truyền đến bốn phương tám hướng.
Rất nhiều tu sĩ đều không nhịn được mềm nhũn cơ thể, ngã trên mặt đất.
Minh Cảnh lập tức ngừng thở, ngước mắt nhìn đi. Con bạch tuộc vẫn luôn ngẩng đầu lúc này thành một đống bùn nhão, nhìn không ra đâu là đầu đâu là xúc tu. Trên mặt đất đều là sương mù đen như mực gần như ngưng tụ thành thực chất.
"Ngươi đáng chết!" Giọng Quỷ chủ trầm thấp, là nói với Công Tôn Li.
Sau khi xúc tu không thấy, đống bùn nhão kia chất thành một đống, không biết thế nào ngưng tụ thành một điểm lưỡi dao khói đen, đâm hướng về phía Tây.
Nơi đó có Công Tôn Li và Ân Quyết dựa vào nhau mà đứng. Trước mặt là một con Đỉnh vuông bốn chân màu đen nặng nề.
Công Tôn Li vừa rồi chính là dùng cái Đại đỉnh này đập Quỷ chủ từ hình dáng bạch tuộc tám xúc tu thành bùn nát.
Cái Đỉnh kia, là Thái Nguyên Đỉnh, do Vu Tộc luyện chế, dùng để trấn áp thân phận thật sự của Quỷ chủ.
----
Lời tác giả:
Còn vài chương nữa liền xong~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro