
Chương 100: Vu Tộc Tộc Địa
Minh Cảnh đi theo Vu Hòa Vân, nhìn thấy một tòa tế đàn được xây bằng những loại cây cối cổ xưa nhất. Gọi là tế đàn, nhưng giờ phút này Minh Cảnh đứng ở chỗ cao nhìn xuống, dường như thấy được một thanh kiếm.
Một cái tế đàn lấy kiếm làm hình dáng, mũi kiếm chỉ xiên nơi đặt một khối đá nhỏ làm giá đỡ.
Khung đá hơi lõm, chừa lại chỗ đặt hòn đá, hiển nhiên trước đó nơi này đặt đồ vật hẳn là Phượng Hoàng tinh thạch.
Trong những năm tháng chưa từng bị đánh thức, những viên Phượng Hoàng tinh thạch đã ảnh hưởng đến tu vi và ký ức của các tu sĩ tiến vào Không Huyền Cốc bằng trận pháp trọng lực. Vu Hòa Vân liền ngủ say ở bên trên, dưới khung đá của tế đàn.
Minh Cảnh như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua Mộ Dung Sí đang đỡ Nam Cung Triệt phía sau.
Ngước mắt thấy thân thể Vu Hòa Vân thẳng tắp, túi đựng tên trên lưng lay nhẹ, ngón tay thuật pháp biến ảo qua lại, tòa tế đàn thần bí kia bỗng nhiên chìm xuống, lan tràn ra một cái thông đạo không thấy cuối.
"Nơi này thông đến tộc địa Vu tộc." Vu Hòa Vân quay đầu lại nói thật với Minh Cảnh, rồi hỏi: "Minh Cảnh, còn cần ta dẫn đường không?"
Minh Cảnh gật đầu, nhìn Vu Hòa Vân dễ dàng nhảy xuống khe nứt của tế đàn, nhìn về phía Mộ Dung Sí, giọng trầm thấp: "Các ngươi xuống trước, ta đoạn hậu."
Ánh mắt Mộ Dung Sí ngưng lại, đỡ Nam Cung Triệt nhảy vào trong thông đạo, quay đầu nhìn Minh Cảnh, thần sắc dưới đáy mắt thoáng phức tạp: "Minh Cảnh, cẩn thận một chút."
"Ta sẽ không xảy ra chuyện." Minh Cảnh ngậm ý cười đáp lại, theo sau Mộ Dung Sí nhảy vào trong thông đạo. Một tiếng "ầm ầm" vang lên, tế đàn tự đóng lại ở giữa, trong thông đạo tối đen như mực.
Minh Cảnh lấy ra quạt Côn Luân từ túi Sơn Hà, bóp trong lòng bàn tay múa ra lưu quang, che chở Mộ Dung Sí đi về phía trước, theo sát bước chân của Vu Hòa Vân.
Không biết bao lâu sau, phong cảnh trước mắt biến đổi, nhiều tia ánh trăng chiếu rọi xuống, xua đuổi đi tối tăm, ánh trăng như nước, tạo ra một hoàn cảnh an bình và tường hòa.
Giọng Vu Hòa Vân mang theo vài phần vui mừng truyền đến tai mấy người: "Phía trước chính là tộc địa Vu tộc ta."
Tâm thần Minh Cảnh khẽ khựng lại, đi ra khỏi thông đạo sau ngước mắt nhìn lên, trong thoáng chốc cho rằng mình đã đến nhân gian tiên cảnh.
Trăng sáng treo cao trên không, cây xanh, đồng bằng ruộng lúa, suối nước róc rách, sơn ca đứng trên cành cây, xa xa khói bếp lượn lờ, chiếu rọi ra sự sinh động tươi sống của khói lửa nhân gian.
"Tộc nhân Vu tộc ta từ rất lâu trước đây đã chịu trời phạt. Rất nhiều tộc nhân sinh ra không thể tu luyện. Các tộc nhân tu luyện rất nhiều người phải dùng cách ngủ say để triệt tiêu sự áp bách đến từ trời đất. Cho nên tộc địa ẩn vào hư vô, bình thường sẽ không xuất thế."
Vu Hòa Vân nhẹ giọng giải thích với Minh Cảnh, vẻ mặt như thường, hiển nhiên đã quen thuộc với những áp bức khác biệt do hai chữ trời phạt mang tới. Thấy Minh Cảnh vẫn luôn ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên trời, nàng ta không khỏi cười nói: "Đẹp mắt chứ?"
Trong nụ cười của nàng ta mang theo một cỗ kiêu ngạo và tự hào.
Minh Cảnh không khỏi sinh ra mấy phần nghi hoặc, đáp lại: "Vầng trăng này, dường như không quá giống mặt trăng bên ngoài."
Nó có sự thanh lãnh cô tuyệt, cũng có sự sáng tỏ ôn nhu. Một vòng trăng tròn, chiếu rọi ra tình cảm khắc cốt nhất giữa trời đất, dường như là nỗi nhớ nhung quấn quanh không ngừng.
Nguyệt là hình bóng người, ánh trăng là nước mắt lúc nhớ nhung, mà ánh trăng như nước, thì là những hồi ức không muốn quên mất.
Minh Cảnh không biết vì sao lại nghĩ tới những lời này, siết chặt nắm đấm, cảm xúc dưới đáy lòng có chút kiềm chế, Tu La khí quanh thân đều có chút không bị khống chế.
"Tự nhiên là không giống."
Vu Hòa Vân trở về tộc địa Vu tộc dường như đã nhớ lại rất nhiều thứ, cười nhìn Minh Cảnh một cái, trong giọng nói lộ ra một cỗ xa xăm: "Vầng nguyệt trên bầu trời tộc địa, là do Vu thần tộc ta ngưng tụ ra, vĩnh viễn sẽ không rơi."
"Nhân giới nói, trăng có sáng đục tròn khuyết, nhưng nguyệt của tộc địa Vu tộc ta, mãi mãi cũng là tròn đầy sáng ngời. Vu tộc không có mặt trời và ngôi sao, chỉ có minh nguyệt, mà lại vẫn luôn sẽ chỉ có minh nguyệt."
Minh nguyệt, dường như là tín ngưỡng của Vu tộc.
Minh Cảnh như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua Mộ Dung Sí và Nam Cung Triệt phía sau, lên tiếng hỏi Vu Hòa Vân: "Vu Thiếu chủ."
"Không cần gọi Thiếu chủ của ta, ngươi là Minh Cảnh, cho nên gọi ta Hòa Vân liền tốt."
Ánh mắt Vu Hòa Vân nhìn người từ trước đến nay là xa cách lãnh đạm, nhưng giờ phút này nhìn về phía Minh Cảnh lại ngậm lấy một cỗ dịu dàng, giống như là đang nhìn tộc nhân.
Trong Không Huyền Cốc, Vu Hòa Vân còn không nhìn cô như vậy. Trở về tộc địa Vu tộc xong, ánh mắt nàng ta nhìn Mộ Dung Sí và Nam Cung Triệt không thay đổi, nhưng nhìn Minh Cảnh hiển nhiên nhu hòa hơn rất nhiều.
Minh Cảnh đè xuống nghi hoặc, biết nghe lời phải nói: "Hòa Vân, kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Ngươi lúc trước nói trở lại Vu tộc sẽ có biện pháp, bây giờ nơi này chính là tộc địa Vu tộc, không biết..."
Hô hấp Mộ Dung Sí nháy mắt trì trệ, nhìn về phía Vu Hòa Vân trong ánh mắt ngậm lấy sự căng thẳng và chờ mong.
"Đúng, trở lại Vu tộc xong, sẽ có biện pháp giải quyết hết kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa."
Sau khi Vu Hòa Vân nói xong, thấy Mộ Dung Sí thở phào một hơi, ánh mắt nàng ta phức tạp, đối với Minh Cảnh nói: "Nhưng mấu chốt giải Hồng Liên Nghiệp Hỏa kiếp không ở ta, cũng không ở Vu tộc, mà ở ngươi."
"Minh Cảnh, trên thế giới này, chỉ có ngươi có thể cứu Nam Cung Triệt."
"Ta?" Minh Cảnh không hiểu, còn phải hỏi thêm, Vu Hòa Vân khoát tay, mở miệng nói: "Đi theo ta, ngươi sẽ biết rất nhiều đồ vật ngươi muốn biết."
Minh Cảnh nhíu mày, nhìn xem Mộ Dung Sí, theo gót chân Vu Hòa Vân gần như xuyên qua hơn nửa cái tộc địa Vu tộc.
Tộc nhân Vu tộc không thể tu hành, nhìn xem cùng phàm nhân không có gì khác biệt, chỉ là trông thấy Vu Hòa Vân sẽ cười chào hỏi, nói "Thiếu chủ đã trở lại."
Sau đó lại nhìn cô một cái, ánh mắt dường như khi nhìn đến đóa hắc liên ấn trên ấn đường cô sau dịu dàng rất nhiều, sẽ gật gật đầu, xem như chào hỏi.
"Hòa Vân, cho nên trong tộc địa Vu tộc chỉ có một mình ngươi tu hành sao?" Minh Cảnh nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Vu Hòa Vân lắc đầu, đáp lại: "Nhưng tộc nhân Vu tộc tu hành thật không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy người đi. Bọn họ có huyết mạch thuần túy nhất của Vu tộc, cho nên mới có thể ở dưới ảnh hưởng của trời phạt mà đi vào con đường tu hành."
Nhưng dọc đường đã thấy rất nhiều tộc nhân Vu tộc, ít nhất có vài trăm người. Trong vài trăm người này, chỉ có mười mấy người có thể tu hành...
"Không phải tộc nhân Vu tộc chỉ có vài trăm người, mà là tộc nhân Vu tộc còn sống, chỉ có vài trăm người." Vu Hòa Vân dường như biết suy nghĩ trong lòng Minh Cảnh, lên tiếng giải thích.
Bởi vì trời phạt ư? Kia trời phạt, thật sự vô giải sao? Nếu là Thần tộc, vì sao lại chịu trời phạt?
"Bởi vì Vu thần tộc ta đã từng muốn làm một chuyện mà Thiên Đạo không thể chứa."
Giọng Vu Hòa Vân trầm thấp: "Vu thần làm việc, tộc nhân Vu tộc chịu trời phạt, nhưng cái trời phạt này, chúng ta chịu đựng được cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không hối hận."
"Bởi vì, đó là Thần của chúng ta."
Vu thần của Vu tộc.
Minh Cảnh nắm chặt tay, cảm xúc trong lòng xao động, chỉ cảm thấy sự kiện Vu Hòa Vân nói, nhất định là có liên quan đến Yêu quỷ, có lẽ, còn có quan hệ với con bướm nhỏ.
Cô nhìn con bướm nhỏ đang bay quanh Vu Hòa Vân trong hư không vài vòng, bắt đầu trầm tư.
Từ khi tiến vào tộc địa Vu tộc xong, tâm tình con bướm nhỏ dường như rất hưng phấn.
"Minh Cảnh, ta lúc trước dường như đã tới nơi này." Con bướm nhỏ nói nhỏ với Minh Cảnh.
"Ngươi biết Vu thần?" Minh Cảnh hỏi.
Con bướm nhỏ sửng sốt, sau một lúc chậm rãi lắc đầu: "Ta không biết."
"Đến rồi." Vu Hòa Vân dừng bước, quay đầu nhìn xem Minh Cảnh, đối Mộ Dung Sí và Nam Cung Triệt phía sau gật gật đầu, giọng trầm thấp: "Huyền chủ, Nam Cung tộc chủ, nơi đây có bí ẩn liên quan đến Vu tộc, ta chỉ có thể nói với Minh Cảnh."
Mộ Dung Sí ngẩn ngơ, cùng Nam Cung Triệt nhìn nhau, dừng bước tại chỗ, nhìn Vu Hòa Vân đối với Minh Cảnh nói nhỏ vài câu, rồi dẫn cô chuyển qua một cung điện, biến mất trong tầm mắt.
Minh Cảnh nửa tin nửa ngờ, ngước mắt nhìn đi.
Bốn phía là đất trống, trung ương đứng thẳng một cây rất cao, cành cây trụi lủi, cũng không sinh lá xanh, cũng không kết quả, nhưng quấn quanh lấy một cỗ khí tức rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
"Đây là Trường Xuân tiên thụ." Vu Hòa Vân nói với Minh Cảnh: "Trường Xuân tiên thụ trên có một đạo sinh khí, có thể giải quyết ảnh hưởng của kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa, để Nam Cung Triệt trùng sinh kinh mạch, tiếp đó có thể lại tu hành."
"Đã thế này, tại hạ vì sao nói chỉ có ta có thể cứu Nam Cung Triệt, vì sao không để Mộ Dung Sí và Nam Cung Triệt cùng nhau đến đây?"
Trong mắt Minh Cảnh có sự hoài nghi, dưới đáy lòng cảm thấy bốn chữ Trường Xuân tiên thụ này quen thuộc một cách lạ thường.
"Bởi vì cây này là Vu thần năm đó lưu lại, nàng ta nói cây này không thuộc về tộc nhân Vu tộc, mà thuộc về tu sĩ tu hành Tu La Quyết." Vu Hòa Vân từng chữ nói ra.
"Minh Cảnh, công pháp ngươi tu luyện là Tu La Quyết, cho nên Trường Xuân tiên thụ là của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể sử dụng."
"Vu thần còn nói qua, Vu tộc bắt đầu từ ngày nhìn thấy tu sĩ Tu La Quyết, muốn nghe lời tu sĩ kia, hiệp trợ tu sĩ kia cùng một chỗ, đem Yêu quỷ chi chủ Quy Ngô giết chết."
"Cho nên từ giờ trở đi, Hòa Vân dẫn đầu Vu tộc, nghe theo phân phó của Minh sử đại nhân." Vu Hòa Vân quỳ một chân trên đất, nhìn về phía Minh Cảnh trong ánh mắt ngậm lấy sự nghiêm túc và trịnh trọng, không có nửa điểm ý đùa giỡn.
Minh Cảnh bị chuỗi lời nói này làm cho choáng váng, trong lòng còn đang sắp xếp suy nghĩ, trong đầu lại linh quang lóe lên, rốt cuộc nghĩ tới tại sao lại cảm thấy Trường Xuân tiên thụ rất quen thuộc.
Trong Cửu U cảnh, khi kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Mộ Dung Sí phát tác, là con bướm nhỏ đem sinh khí Trường Xuân tiên thụ cho cô, lấy phương thức độ khí mới cứu tỉnh Mộ Dung Sí.
Nhưng lúc đó con bướm nhỏ đã nói, đem sinh khí Trường Xuân tiên thụ cho cô, Trường Xuân tiên thụ sẽ khô héo.
Vậy Trường Xuân tiên thụ trước mắt này, lẽ nào không phải là cái mà con bướm nhỏ khi đó nhìn thấy?
Nhưng Trường Xuân tiên thụ con bướm nhỏ nhìn thấy từ đâu tới đây? Có liên quan đến Vu thần không? Con bướm nhỏ rốt cuộc là thứ gì?
Minh Cảnh trong lòng nỗi băn khoăn từng cái, đem con bướm nhỏ từ trong hư không gọi ra, thấy nó nhìn xem Trường Xuân tiên thụ không hiểu ra sao, biết nó cái gì cũng không biết, thở dài một tiếng, gọi Vu Hòa Vân đứng lên, đầu có chút đau.
"Đã Trường Xuân tiên thụ thuộc về ta xử trí, vậy ta dùng nó để cứu Nam Cung Triệt, đều do ta quyết định?" Minh Cảnh hỏi Vu Hòa Vân.
"Vâng." Vu Hòa Vân đáp nhỏ, nhìn về phía Minh Cảnh ánh mắt rất phức tạp: "Minh sử, ngươi thật sự biết sinh khí Trường Xuân tiên thụ ý vị như thế nào không?"
Minh Cảnh đáp lại: "Ta biết, nó có thể giải quyết ảnh hưởng của kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa."
"Đúng vậy, nhưng cũng không chỉ như thế."
Vu Hòa Vân nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, giọng điệu rất bất đắc dĩ: "Trường Xuân tiên thụ là tiên thụ mà tộc nhân Vu tộc mới có thể bồi dưỡng ra, giữa thiên địa chỉ có ba cây, nhưng Vu tộc hiện tại chỉ còn cây này."
"Sinh khí Trường Xuân tiên thụ quan trọng nhất, chỉ cần một hơi thở, coi như chịu tổn thương nặng hơn, cũng đều có thể cứu về được."
"Ngươi tu luyện Tu La Quyết, giữa thiên địa nhiều tu sĩ như vậy, ngươi có hy vọng nhất giết chết Quy Ngô, cho nên ngươi cũng sắp là kẻ nguy hiểm nhất."
"Trường Xuân tiên thụ và sinh khí này, là Vu thần để lại cho ngươi. Ngươi..."
"Cho nên ta nên thấy chết mà không cứu sao?"
Minh Cảnh trầm giọng mở miệng, khuôn mặt Vu Hòa Vân biến đổi, sau một lúc than thở nói: "Ta biết ngươi sẽ cứu. Nếu như ngươi không cứu Nam Cung Triệt, cũng không phải là Minh Cảnh."
Nếu như Minh Cảnh thật không cứu Nam Cung Triệt, nàng ta làm sao sẽ cùng Minh Cảnh nói về sau nghe cô sai khiến chứ? Lời của Vu thần là một chuyện, người này là Minh Cảnh, lại là một chuyện.
Tiến vào tộc địa Vu tộc xong, Vu Hòa Vân thật ra nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng nếu như tu sĩ Tu La Quyết không phải Minh Cảnh, nàng ta sẽ không nói ra lời như vậy, sẽ không yên tâm đem Vu tộc giao đến trong tay cô.
"Ta đi gọi Huyền chủ và Nam Cung tộc chủ tới." Vu Hòa Vân thấy Minh Cảnh gật gật đầu, quay người rời đi.
"Minh Cảnh, ngươi thật sự muốn cứu Nam Cung Triệt ư?" Con bướm nhỏ lên tiếng hỏi Minh Cảnh.
Minh Cảnh bật cười: "Ta vì cái gì không thể cứu?"
"Bởi vì Nam Cung Triệt là tình địch của ngươi mà, nàng ta thích Mộ Dung Sí." Con bướm nhỏ phe phẩy cánh, giọng hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Nàng ta không phải là tình địch của ta."
Minh Cảnh xoa xoa cánh con bướm nhỏ, giọng điệu nhàn nhạt: "Mộ Dung Sí thích nàng ta, nàng ta mới có thể là tình địch của ta, nhưng là Mộ Dung Sí không thích nàng ta, Mộ Dung Sí thích ta nhất."
"Cho nên, ta không phải muốn cứu tình địch của ta, mà là đang cứu bằng hữu mà Mộ Dung Sí để ý."
Con bướm nhỏ không hiểu: "Nhưng là, đã Mộ Dung Sí để ý Nam Cung Triệt, tại sao còn muốn cứu Nam Cung Triệt? Nàng ta nếu là chết mất, Mộ Dung Sí chẳng phải để ý ngươi nhất?"
Mặc dù Chiết Dụ, Công Tôn Li và Mộ Dung Sí đều nhìn thấy con bướm nhỏ, nhưng nó thực tế là vì Minh Cảnh mà xuất hiện, cho nên Minh Cảnh đương nhiên mới là quan trọng nhất.
Tâm trạng Minh Cảnh những ngày qua con bướm nhỏ đều thấy trong mắt, cô rõ ràng chính là sẽ không vui.
"Ta cho rằng ngươi sẽ hy vọng, Mộ Dung Sí chỉ để ý ngươi." Con bướm nhỏ thì thầm giọng nhỏ xíu.
"Cho nên ngươi không phải là người, mà chỉ là một con bướm nhỏ."
Minh Cảnh thở dài một tiếng, giữa lông mày rơi đầy ánh trăng, tạo ra mấy phần dịu dàng: "Trên thế giới không có người nào sinh mệnh bên trong chỉ cần một người liền đủ."
Coi như có, đó cũng là thân bất do kỷ, tình thế bất đắc dĩ.
Mộ Dung Sí để ý cô, để ý Khổng Tri Ức, Nam Cung Triệt, để ý nhật nguyệt tinh thần, núi non sông ngòi, để ý rất nhiều rất nhiều. Mộ Dung Sí như vậy, là dạng Minh Cảnh thích nhất.
Lúc Mộ Dung Sí đỡ Nam Cung Triệt nhìn thấy Trường Xuân tiên thụ, Minh Cảnh liền đứng dưới gốc cây, dáng người thẳng tắp, mày mặt mỉm cười, ánh trăng chiếu rọi, cô tựa như tiên nhân trong trăng.
Mộ Dung Sí không khỏi ngẩn ngơ, ngón tay co rút, vuốt ve vật giấu bên hông, cảm xúc trong lòng mãnh liệt.
"Sí Sí, sinh khí Trường Xuân tiên thụ có thể giải quyết ảnh hưởng của kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa."
Minh Cảnh cười hướng Mộ Dung Sí phất phất tay, nhìn Vu Hòa Vân một cái, đem những lời kia đều nói ra, sau đó để Nam Cung Triệt ngồi xếp bằng dưới gốc cây: "Đem sinh khí Trường Xuân tiên thụ hòa tan trong thể nội, liền sẽ không còn thống khổ nữa."
Nam Cung Triệt đón ánh mắt ôn hòa của Minh Cảnh, cười chúm chím khuôn mặt, trong lòng khẽ giật mình, ngây người bị Minh Cảnh theo ngồi dưới cây lớn, tiếp lấy không hiểu ra sao nhắm mắt luyện hóa đạo khí lưu lạnh buốt vừa thêm vào trong cơ thể.
Thời gian kế tiếp, Nam Cung Triệt ngồi ở dưới Trường Xuân tiên thụ đối kháng kiếp Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Vu Hòa Vân nói muốn đi gặp một chút tộc nhân, để Minh Cảnh một mình ở trong tộc địa nhìn xung quanh. Mộ Dung Sí không biết đang làm gì, vậy mà cũng tìm không thấy bóng dáng.
Minh Cảnh thế là mang theo con bướm nhỏ lượn lờ không mục đích ở tộc địa đi vào trong, trong đầu nghĩ đến lời Vu Hòa Vân nói qua, kinh ngạc thất thần.
Tu sĩ tu hành Tu La Quyết có hy vọng nhất giết chết Quy Ngô; Vu tộc sẽ nghe theo phân công của tu sĩ Tu La Quyết; Quy Ngô yêu cầu lần thứ ba bị giết chết mới có thể chân chính tử vong, giống như Hoang ma.
Mà bây giờ Quy Ngô, đã chết mất hai lần.
Lần thứ nhất phong ấn Hoang ma chính là vị Tiên tôn ẩn thế kia, tổ tiên Lý thị. Lần thứ hai phong ấn Hoang ma chính là Mộ Dung Sí, lần thứ ba mới là Minh Cảnh.
Yêu quỷ chi chủ và Hoang ma...
Minh Cảnh đọc lấy mấy chữ này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ: Tu sĩ giết chết Quy Ngô lần thứ nhất, sẽ cùng là một người giết chết Hoang ma?
Hoặc là nói, Yêu quỷ chi chủ đã có thể cướp đoạt thiên phú thần thông của Hoang ma, vậy Hoang ma và Yêu quỷ chi chủ, là cùng một thời gian xuất hiện sao?
Thập Cửu châu, đá màu trắng; bóng trắng cùng bóng xanh; đầy đất máu me, tứ phương chiến hỏa, thế gian đều là địch, rơi xuống vô tận vực sâu...
Tu La Quyết sáng lập tự nhiên áp chế Ma giới và tất cả Ma tộc. Tu sĩ tu hành Tu La Quyết có hy vọng nhất giết chết Yêu quỷ chi chủ. Cho nên Tu La Quyết là bởi vì Ma tộc và Yêu quỷ mà thành ư?
Thái Nguyên Đỉnh thượng cổ, Vu thần, còn có Cổ Tu La Quyết...
Minh Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng kiềm chế đến kinh khủng, dần dần sinh ra một loại đau đớn và hoang vu. Thân thể lung lay sắp đổ, lúc ngã xuống bị một bàn tay vớt được, ôm ấp ấm áp, là cảm giác rất quen thuộc.
Cô ngước mắt, thấy rõ ràng khuôn mặt người phía trên xong không khỏi sinh ra một nụ cười, tùy ý bản thân ngã vào trong ngực người kia.
"Minh Cảnh, nàng không sao chứ?" Mộ Dung Sí ôm Minh Cảnh, trong giọng nói giấu không được sự lo lắng và quan tâm.
"Ta không sao, chỉ là rất muốn rất muốn Sí Sí." Minh Cảnh lắc đầu, đem bản thân vùi vào trong ngực Mộ Dung Sí, trong giọng nói ẩn giấu một cỗ ủy khuất bản thân cũng không phát hiện: "Sí Sí cũng không muốn ta."
"Ta không có không muốn nàng." Mộ Dung Sí than thở, kéo Minh Cảnh ngồi xuống trên một tảng đá phía sau, sờ sờ mặt Minh Cảnh, như an ủi như giải thích: "Vẫn luôn rất nhớ nàng."
"Nhưng là Nam Cung Triệt sau khi tới, nàng cũng chỉ ở bên nàng ta." Minh Cảnh chẳng biết tại sao liền nói ra câu nói này, nghĩ thầm nhất định là con bướm nhỏ nói quá nhiều lần, ảnh hưởng đến cô.
"Cho nên, nàng là ghen sao?" Mộ Dung Sí ngẩn người, truy hỏi.
"Ta mới không có ghen." Minh Cảnh mặt đỏ lên, nghiêng đầu sang một bên, không còn nói chuyện với Mộ Dung Sí.
Mộ Dung Sí không khỏi bật cười, nhìn xem bên mặt đều viết "Mau tới dỗ ta" của Minh Cảnh, khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn nhu: "Minh Cảnh, nghiêng đầu qua đây."
"Không đưa." Minh Cảnh chém đinh chặt sắt.
"Thật không đưa sao? Ta có một vật muốn tặng cho nàng, nàng không muốn, vậy chỉ có thể vứt bỏ." Giọng nói Mộ Dung Sí bên trong ngậm lấy ý cười.
Mộ Dung Sí dường như rất ít tặng đồ cho cô, nhưng đã tặng đều là thứ cô thích, ví dụ như thanh kiếm Trích Tinh rất lâu trước đây kia.
Minh Cảnh có chút tâm động, nghiêm túc lắng nghe một chút, thấy phía sau không có động tĩnh, nghiến răng nghiến lợi quay trở lại: "Sí Sí nàng đều không thích ta, nàng mới dỗ như thế một chút thời gian..."
Giọng Minh Cảnh im bặt mà dừng.
Bởi vì Mộ Dung Sí trong tay nắm lấy một chuỗi kiếm sức ngọc, toàn thân huyết hồng, là Phượng Hoàng tinh thạch, chỉ là giờ phút này đã được tạo hình tỉ mỉ qua.
Màu đỏ máu trên ngọc thạch in ra một đồ án, là mèo con trắng như tuyết ôm trăng, trăng tròn ở trung tâm khắc lấy một chữ "Cảnh", ngoại hình là kiếm sức ngọc.
Mèo con trắng như tuyết đương nhiên là nguyên hình Mộ Dung Sí, cho nên chữ "Cảnh" kia, còn có hình dạng kiếm sức ngọc chỉ thuộc về trường kiếm...
Minh Cảnh lập tức ngây ngẩn.
"Phượng Hoàng tinh thạch là ta cùng Công Tôn Li muốn. Thủ pháp đúc khí lấy được xong, Phượng Hoàng tinh thạch cũng không phải là rất quan trọng, nhưng ta muốn dùng nó làm một vật để tặng cho nàng."
"Lúc giải trừ khế ước với kiếm Trích Tinh, nàng nói nàng không phải kiếm tu, nhưng trong lòng ta Minh Cảnh vẫn luôn là kiếm tu xuất sắc nhất giữa thiên địa, dù là khi ta thấy nàng, nàng đã không có kiếm cốt, đó cũng là kiếm tu."
"Nàng trước kia đã nói với ta, nàng xưa nay không dùng kiếm tuệ, cho nên ta nghĩ làm cho nàng một kiếm sức, dù là không dùng cũng không quan hệ, bởi vì ta biết Minh Cảnh mà ta yêu, trong lòng vẫn luôn có một thanh kiếm."
"Sau này làm kiếm sức xong, ta vẫn muốn lưu lại chút gì trên đó, cho đến nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời tộc địa Vu tộc kia, ta mới phát hiện ta thật sự muốn lưu lại cái gì."
Cho nên nàng cuối cùng giữ lại một bức hình vẽ mèo con ôm trăng, mèo con là Mộ Dung Sí, ở giữa khắc chữ Cảnh.
"Minh Cảnh, nàng chính là minh nguyệt của ta." Mộ Dung Sí nhìn xem Minh Cảnh nghiêm túc mở miệng, cúi đầu muốn đem kiếm sức thắt ở bên hông Minh Cảnh.
"Cho nên, nàng khoảng thời gian này không để ta thấy nàng, là ở lén lút làm kiếm sức sao?" Minh Cảnh hỏi nhỏ.
"Còn có học tập làm thế nào kiếm sức nữa." Mộ Dung Sí cúi đầu tiếp tục muốn buộc kiếm sức, bị Minh Cảnh đưa tay ngăn lại, cho rằng Minh Cảnh không thích, không khỏi có chút mất mát.
"Không muốn thắt ở bên hông, đánh nhau sẽ làm mất." Minh Cảnh dời tay Mộ Dung Sí đặt ở dưới cổ bản thân, giọng nói ôn nhu: "Buộc ở đây."
"Nhưng là nơi này đã có mặt dây chuyền vuốt mèo." Mộ Dung Sí nói.
"Cái này không phải rất tốt sao?" Minh Cảnh cười giải thích: "Mặt dây chuyền là ta làm, kiếm sức ngọc là nàng làm, cái này gọi là tâm va chạm."
Mặt Mộ Dung Sí đỏ lên, cúi đầu buộc kiếm sức ngọc xong, thấy Minh Cảnh ôm tay sờ lấy kiếm sức ngọc, khuôn mặt nghiêm túc mà trịnh trọng: "Sí Sí, chỉ cần ta còn sống, liền sẽ không quăng kiếm sức ngọc này ra."
"Nhưng là Sí Sí, nàng đã rất lâu không có hôn ta." Minh Cảnh nhìn xem Mộ Dung Sí cười, đem bên mặt đưa ở trước mặt Mộ Dung Sí, đem tay chỉ điểm, trong ánh mắt ý vị ám chỉ rất rõ ràng.
Mặt Mộ Dung Sí nháy mắt ửng đỏ, nhìn xem tộc nhân Vu tộc qua lại, nhìn về phía trong ánh mắt của họ đều có ý cười, không khỏi thì thầm nhỏ giọng: "Cho nên nàng sẽ không đau đớn sao?"
Đúng vậy, động tình sẽ đau nhức. Tu La Quyết tu hành đến tầng thứ tám sau loại đau này mãnh liệt nhất, chỉ là Minh Cảnh vẫn luôn nhịn rất giỏi. Nhưng tiến vào tộc địa Vu tộc xong, dường như thật sự không đau.
Tộc địa Vu tộc và Tu La Quyết dường như có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Minh Cảnh nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên siết chặt, hô hấp có chút gian nan. Mộ Dung Sí chú ý tới xong trong mắt đều là lo lắng: "Minh Cảnh, nàng thật sự đau đớn? Đều là ta không tốt."
"Không phải loại đau này." Minh Cảnh lắc đầu, giọng trầm thấp: "Trong tộc địa Vu tộc, giống như có đồ vật gì đang kêu gọi ta."
Cô đứng người lên, đắp vai Mộ Dung Sí, chỉ hướng phương đông: "Chúng ta tới đó thử xem."
Thuận theo loại chỉ dẫn vô hình kia, Minh Cảnh cùng Mộ Dung Sí một đường đi thẳng, nhìn thấy một tòa động quật thâm thúy, ở vào một góc tộc địa Vu tộc. Trong bóng tối không ánh sáng, cửa hang lộ ra một loại thần bí và tráng lệ.
Minh Cảnh thở ra một hơi, dường như Tu La khí quanh thân ở lúc nhìn thấy tòa động quật này đều sôi trào lên, đối Mộ Dung Sí nhẹ giọng nói: "Sí Sí, ta muốn vào xem."
Mộ Dung Sí gật đầu, giữ chặt tay Minh Cảnh, chậm rãi đi vào trong động quật.
Không giống như bên ngoài nhìn thấy tối tăm không mặt trời, vách động treo minh châu, chiếu rọi động quật như ban ngày. Trên mặt đất không có tro bụi, vách động không sinh dây leo. Đây là một tòa động quật rất sạch sẽ, giống như là cung điện được xử lý tỉ mỉ, đầy đủ mọi thứ.
Minh Cảnh cùng Mộ Dung Sí đi qua thông đạo rất dài, đưa mắt thấy là bích hoạ liên tiếp trên vách động. Bích hoạ bức thứ nhất trên chỉ khắc lấy ba chữ:
Lý Minh Nguyệt.
Minh nguyệt.
Minh Cảnh nháy mắt nghĩ tới vầng nguyệt sáng tròn đầy lâu dài trên bầu trời tộc địa Vu tộc, nghĩ tới ánh trăng như nước và ánh trăng mông lung.
Cho nên minh nguyệt là nỗi nhớ nhung của ai đó đối với Lý Minh Nguyệt sao?
Minh Cảnh như không bị khống chế, đôi mắt rất nhanh hồng thấu, chứa đầy nước mắt, đập rơi trên mặt đất, một tiếng "tí tách" vang lên, quanh quẩn ra rất nhiều trọng âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro