Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ma giới (3)

Chương 3: Ma giới (3)

Điện Thanh Sương nơi Giang Thu Ngư ở cách điện Phục Kỳ một đoạn đường. Sương Tuyết dự định tiếp tục bịt mắt Lâm Kinh Vi, nhưng nhớ đến chủ nhân đã tự mình tháo bịt mắt cho nàng. Có lẽ Tôn thượng không quan tâm việc Lâm Kinh Vi có nhớ bố cục Ma cung hay không.

Đúng rồi, hiện tại thần thức cùng linh lực của Lâm Kinh Vi đều bị phong bế, chẳng khác nào phàm nhân chưa từng tu luyện, dù nàng có thể nhớ đường đi thì sao? Chẳng lẽ nào nàng lại có thể trốn thoát sao?

Hơn nữa, Lâm Kinh Vi dù mạnh hơn nam nhân chỉ biết khóc lóc, không biết điều kia, ít ra nàng rất hợp tác. Sương Tuyết chưa từng chịu bại từ Lâm Kinh Vi, nên không có ác cảm ngược lại còn có phần tò mò.

Lâm Kinh Vi liếc nàng một cái, nhận ra vẻ đắc ý khoe khoang trên gương mặt nàng ta, nàng khẽ gật đầu xem như rất tán thành lời nói của Sương Tuyết.

Sương Tuyết vỗ vai nàng: "Có mắt nhìn đấy!"

"Tất cả đều là do chủ nhân thiết kế."

Trước mắt Lâm Kinh Vi hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc kinh diễm vừa rồi, mặt phấn son phơi phới, thậm chí còn rạng ngời hơn cả mùa hoa đào tháng Ba. Đôi mắt phượng kia híp híp, nhìn ra xa xăm, đáy mắt dường như tràn đầy tình ý mông lung dịu êm.

Vị Ma tôn trong truyền thuyết này khác xa với tưởng tượng của mọi người.

Nếu không phải biết trước thân phận của nàng ấy, Lâm Kinh Vi cũng khó mà liên hệ nàng với hình ảnh Ma tôn sáng nắng chiều mưa, tàn nhẫn khát máu trong lời đồn đại.

Nhưng mà tính khí thì lại giống lời đồn.

Tự cao tự đại, không chịu lắng nghe bất cứ ý kiến phản đối nào.

Sương Tuyết vẫn đang nói, Lâm Kinh Vi không đáp mà chỉ yên lặng lắng nghe. Nàng ngẩng đầu thưởng ngoạn cảnh sắc trên đường đi, tâm trạng ngoài dự đoán vô cùng bình thản. Thấy nàng không lên tiếng, Sương Tuyết kìm không được nhìn với vẻ mặt quái lạ: "Hay cổ họng ngươi cũng bị phong bế?"

Nàng cho rằng một mình Mị Tuyết đã đủ kiệm lời rồi, không ngờ còn có người trầm lặng hơn cả nàng ấy.

Lâm Kinh Vi cứ như một pho tượng băng đá, nếu không phải tròng mắt nàng vẫn theo lời nói của Sương Tuyết mà chuyển động thì Sương Tuyết đã tưởng nàng là một con rối vô tri vô giác.

"Không phải."

Đây là lần đầu tiên Sương Tuyết nghe thấy giọng nói của Lâm Kinh Vi, giọng nói tựa như những giọt nước trong suốt từ trên cao rơi xuống, lạnh nhạt mà mang theo âm vọng huyền ảo, leng keng leng keng lạnh buốt mà vang lên bên tai Sương Tuyết.

Nàng không kìm được mà run lên.

Mở miệng định nói chuyện, lại chẳng biết nên nói gì.

Lấy lại tinh thần, Sương Tuyết bỗng nhiên có chút khâm phục Phó Tinh Dật. Hắn lại có thể đi yêu thích một nữ nhân lạnh nhạt, vô vị như này. Khi cả hai ở riêng, há chăng không có chuyện để nói?

_________

Bên ngoài điện Thanh Sương, Giảo Nguyệt đã chờ từ lâu.

Nàng quan sát Phó Tinh Dật đang bị Mị Tình dắt đi, ánh mắt dừng lại trên vết máu bên khoé miệng hắn, mày khẽ nhíu lại. Vừa đến gần, nàng bất mãn: "Bẩn thỉu như này, làm sao hầu hạ chủ nhân được?"

Giọng điệu lộ rõ vẻ khinh thường không vui.

Trong lòng Giảo Nguyệt, chủ nhân của nàng vô cùng tôn quý, làm sao có thể để loại Tu sĩ con người thấp kém hèn mọn này lại gần? Nhưng chủ nhân đã để ý nam nhân này rồi, cho dù Giảo Nguyệt bất mãn ra sao cũng không dám trái lệnh.

Nàng che miệng, ánh mắt nhìn Phó Tinh Dật lạnh lẽo vô tình, hệt như đang nhìn một món đồ không có sự sống: "Chủ nhân đã dặn, ta phải đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ trước."

Mị Tình gật đầu: "Đề phòng hắn không hợp tác, ta sẽ trông hắn."

Giảo Nguyệt cũng có ý đó, mặt nàng dịu đi đôi chút. "Làm phiền ngươi rồi."

Sương Tuyết thò đầu ra: "Vậy nàng ta thì sao?" Nàng chỉ về phía Lâm Kinh Vi.

Giảo Nguyệt thấy Lâm Kinh Vi mặc một bộ bạch y, khí chất thanh lãnh tao nhã, làn da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt thế, toàn thân không vướng bụi trần liền nhường đường. "Chủ nhân bảo nàng ấy đi vào."

Nàng đẩy cửa điện, nói Lâm Kinh Vi: "Vào đi."

Tầng tầng lớp lớp màn lụa đỏ che khuất tầm nhìn, vẻ mặt Lâm Kinh Vi điềm nhiên bước vào, cửa điện ở phía sau khép lại. Trong phòng rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, Lâm Kinh Vi đưa tay vén từng lớp lụa mỏng, thong thả đi tới.

Giang Thu Ngư đã dựng tai nghe ngóng từ lúc mọi người đến cửa, nàng đoán Phó Tinh Dật hẳn đang hôn mê, nếu không với tính cách nóng nảy của hắn làm sao có thể chịu đựng sỉ nhục mà không nói một lời.

Cùng với âm thanh mở cửa, Giang Thu Ngư nín thở, bên tai vang lên một tiếng bước chân rất nhẹ, ngày càng gần hơn.

Nàng đột ngột mở to mắt, nhìn về phía cửa đúng lúc nhìn thấy một bàn tay trắng như ngọc vén lớp lụa cuối cùng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ được trời đất ưu ái ban tặng của Lâm Kinh Vi.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Thu Ngư giữ vững phong thái của Ma tôn mà nở một nụ cười mỉa mai, thân thể lười biếng dựa vào đầu giường, một tay chống đầu, ung dung nhìn Lâm Kinh Vi.

"Ngươi đúng là gan lớn."

Lâm Kinh Vi đứng trước mặt nàng, thẳng tắp như đoá sen nở bừng trong băng sơn, tuyệt nhiên không cúi đầu.

Nàng nhìn Giang Thu Ngư, không đáp lời.

Giang Thu Ngư không đoán được suy nghĩ của nàng, thầm hỏi Hệ Thống. "Sao nàng phản ứng như thế?"

"Không nói gì, cứ dòm ta như thế là có ý gì chứ?"

Hệ Thống: [Nàng chắc chắn đang nghĩ phương thức nghiền xương thành tro, nhào nát mặt ngươi.]

Giang Thu Ngư hừ một tiếng: "Không có ngà voi nào có thể phun được từ miệng chó."

Hệ Thống: [Ta đây cũng chả phải là chó.]

Giang Thu Ngư không nghe nó biện giải, nàng ngoắc ngón tay, một dải ruy băng vàng óng ánh xoay hai vòng trên không trung, thẳng hướng Lâm Kinh Vi phóng tới. Thân hình Lâm Kinh Vi ngay cả cử động nhỏ cũng chưa từng có, nàng đứng tại chỗ mặc cho dải lụa kia giống như con rắn xảo quyệt quấn ở cổ mình.

Vị trí yếu mềm trí mạng nhất bị dây lụa mềm mại bao vây, sợi ruy băng vàng chậm rãi buộc chặt, sát ý lạnh thấu xương cạo đến da thịt Lâm Kinh Vi đau nhức.

Đầu ngón tay Giang Thu Ngư nhẹ nhàng gõ trên đùi hai cái, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

Lâm Kinh Vi nhíu mày, đưa tay nắm sợi ruy băng vàng, dải ruy băng mềm oặt kia suýt chút thì chạm vào môi nàng. Giang Thu Ngư thấy vậy, trong lòng nặng nề thở dài, thật đáng tiếc mà.

Lâm Kinh Vi nắm lấy sợi ruy băng, không cho nó tiến thêm một bước, hỏi ngược: "Ngươi sẽ giết ta sao?"

Giang Thu Ngư không nói lời nào, yên lặng nhìn nàng một lúc lâu. Ngay khi bầu không khí càng ngày càng thêm nặng nề lo lắng, nàng ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, trong mắt hồ ly kinh diễm ngấn nước trong suốt.

"Ngươi cũng thật thú vị."

Giang Thu Ngư thu hồi dải ruy băng: "Như ngươi nghĩ, ta sẽ không giết ngươi."

Nàng ngáp một cái, nước đọng trong đáy mắt càng sâu thẳm, cả người tuỳ ý biếng nhác. "Ta sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi, chậm rãi mà tra tấn ngươi."

"Cho nên ngươi nhìn kỹ ta cùng... Phó... Phó lang ân ái triền miên thế nào."

Mẹ nó chứ, cái lời thoại ngu ngốc!

Giang Thu Ngư mặt không biến sắc, giống như cỗ máy đọc văn bản không có tri giác. "Ai bảo ngươi là người trong mộng của Phó lang chứ?"

Lâm Kinh Vi nghe thế, ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu, nàng tuyệt nhiên không nói đến Phó Tinh Dật, ngược lại hỏi: "Ngươi chuẩn bị tra tấn ta như nào?"

Giang Thu Ngư cũng đang suy ngẫm vấn đề ấy, trong nguyên tác Ma tôn mang Lâm Kinh Vi trở thành thị nữ hạ đẳng nhất để sai khiến, còn thường xuyên ở trước mặt nam chủ bày việc nặng, vọng tưởng dùng việc này phá hư hình tượng cao quý trong lòng nam chủ.

Nhưng không nghĩ đến nàng càng tra tấn Lâm Kinh Vi, càng làm cho Phó Tinh Dật càng đau lòng Lâm Kinh Vi ẩn nhẫn uỷ khuất, thật mạnh mẽ thúc đẩy tuyến tình cảm nam nữ chủ phát triển.

Giang Thu Ngư duy trì hình tượng, nghiêm túc dựa theo nguyên tác gốc hành động.

Nhưng nàng nhìn trái phải, tưởng tượng không ra Lâm Kinh Vi sẽ dùng khuôn mặt đạm mạc điềm tĩnh như cây trúc thẳng thớm kia làm việc nặng nhọc vất vả. Đôi tay giống như miếng bạch ngọc được điêu khắc của Lâm Kinh Vi kia lẽ ra nên cầm gươm cầm bút, làm sao có thể dùng để bưng trà rót nước?

Giang Thu Ngư suy nghĩ hồi lâu, cho gọi Giảo Nguyệt vào.

"Đưa nàng đi thay y phục." Nàng ngáp một tiếng, dường như cực kỳ buồn ngủ. "Sau này nàng là thị nữ thiếp thân của ta."

Lâm Kinh Vi cũng không giãy dụa, thuận ý đi theo.

Sau khi hết thảy người đi ra ngoài, Giang Thu Ngư mới mở mắt, kích động hét hỏi Hệ Thống. "Sao nào, bà đây diễn vai Ma tôn bá đạo không tệ chứ?"

Hệ Thống mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng tột cùng không đúng nơi đâu mà nói thì có vẻ không có chỗ nào không tầm thường.

Nó khen ngợi lung tung: [Tốt tốt lắm.]

Giang Thu Ngư cũng không so đo nó khen cho có lệ, nàng xoè tay ra nhìn đầu ngón tay mềm của mình, phía trên quấn một sợi dây vàng nhỏ, đó là sợi dây giết người vô hình. Thấy nàng nhìn đến, sợi dây nhỏ hệt như chú cún vẫy đuôi, thân mật cọ cọ đầu ngón tay nàng.

Chủ nhân dán lên.

Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm đến bờ môi nữ chủ rồi.

Giang Thu Ngư thu hồi sợi ruy băng, âm thầm thề rằng lần sau nhất định phải nhanh tay hơn, không cho Lâm Kinh Vi thời giờ phản ứng!

Hệ Thống nào biết suy nghĩ trong đầu ký chủ hiển nhiên đều là phương thức ăn đậu hủ nữ chủ, nó còn tưởng rằng vừa rồi Giang Thu Ngư làm vậy là phục vụ cho kế hoạch, vì vậy an ủi: [Tốt lắm, sự phát triển này rất phù hợp hướng đi của nguyên tác.]

Nguyên tác nói sau khi Lâm Kinh Vi bị bắt mang đến, cũng mười phần phối hợp, không bày ra cái giá thanh cao khiến người Ma giới chán ghét Tu sĩ thông thường. Cho dù trước mặt là nhân vật phản diện trăm phương ngàn kế khinh bạc nàng, nàng cũng chưa từng phản kháng.

Nhân vật phản diện cho rằng Lâm Kinh Vi thoả hiệp là bởi nàng bị doạ sợ vỡ mật, kỳ thật đây là một loại cách Lâm Kinh Vi làm thao túng nhân vật phản diện.

Dù sao thì ngay từ đầu, mục đích của Lâm Kinh Vi đã không đơn giản.

Nhân vật phản diện mới đầu càng kiêu ngạo thì sau đó chết càng thảm.

Nghĩ tới đây, niềm hứng thú của Giang Thu Ngư nhạt nhoà đôi chút, nàng ngước mắt nhìn về phía bình hoa đặt trong phòng, dùng ruy băng ngắt một cánh hoa tới. Cánh hoa trong nháy mắt rơi xuống đất, hoá thành một nữ nhân dáng người yểu điệu.

"Tôn thượng..." Nữ nhân dịu dàng nhích lại gần, "Ta xoa vai cho Tôn thượng nhé."

Giang Thu Ngư thả lỏng thân thể, "Ừm."

Ôi trời, vẫn là cày nát.

Sau hai nén nhang, Giảo Nguyệt ở bên ngoài cửa gọi vào xin chỉ thị. "Chủ nhân, đều sắp xếp xong rồi, người muốn cho họ vào không?"

Người trong phòng không nói gì, nhưng cửa điện mở ra trước mặt.

Giảo Nguyệt dẫn theo Phó Tinh Dật và Lâm Kinh Vi đi vào, lúc này Phó Tinh Dật rốt cuộc được cho phép tháo vải đen bịt mắt, hắn muốn hỏi Lâm Kinh Vi một chút rằng nàng có bị khinh dễ không, nhưng ánh mắt Lâm Kinh Vi một lần cũng không bố thí hắn. Nơi này cũng chẳng phải nơi trò chuyện, Phó Tinh Dật đành rầu rĩ ngậm miệng.

Mọi người đi tới tầng lụa mỏng ở cuối, lập tức dừng bước.

Không ai nói chuyện, bầu không khí yên lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Phó Tinh Dật ở trong đầu ảo tưởng hình dạng Ma tôn, nào là dung mạo dữ tợn xấu xí, hắn càng ảo tưởng càng hoảng hốt.

Mình sẽ thật sự giao thân cho đại ma đầu này ư?

Ngay tại thời điểm hắn càng thêm bất an, một tấm lụa mỏng phất lên lộ ra một dải ruy băng màu vàng kim, mục tiêu rõ ràng quấn trên cổ tay Lâm Kinh Vi kéo người vào.

Phó Tinh Dật: ???

Hệ Thống: ??????

Hệ Thống: [Sao ngươi kéo nữ chủ đi vào đây làm gì?!]

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư: Sụp đổ cuộc sống xa hoa sung sướng.

Dù sao cuối cùng cũng bị nàng giết chết, dứt khoát dùng sức khinh dễ nàng là được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro