
Phiên ngoại 4. Sống chung
Thời điểm đầu xuân năm mới, Kỷ Nhân nhận được tin chủ nhà tăng giá thuê, khiến nàng bực mình không chịu nổi.
"Giá thuê tăng nhanh hơn cả huyết áp của chị đây." Kỷ Nhân ngồi phịch xuống ghế sofa nhà Yến Tử.
"Đúng vậy, cứ động một tí là tăng giá, thật sự rất phiền. May mà tụi em đã đặt cọc tiền nhà rồi, sang năm có thể dọn vào chung cư mới. Chị, chị có muốn mua căn hộ bên cạnh nhà em không?" Yến Tử khuyên.
"Chị một mình ở căn hộ rộng như vậy làm gì?"
"Không phải còn có Gia Hòa tỷ sao?"
"Chị ấy có nhà riêng mà."
"Vậy chị còn có thể ở chung với chị ấy?"
Kỷ Nhân giật mình, lẩm bẩm nói: "Có hơi sớm không ta?"
"Chị mười ngày thì có hết bảy ngày đều ở nhà chị ấy, ba ngày còn lại là đi công tác, chị nói quá sớm với em? Chị bây giờ thuê phòng này cũng là lãng phí tiền, còn không bằng trực tiếp trả luôn đi."
Kỷ Nhân nhếch mép một cái, ra vẻ lo âu hỏi: "Nếu là ở chung sau hai tụi chị cãi nhau, chị ấy đuổi chị ra khỏi nhà thì làm sao bây giờ?"
"Chị có thể tới nhà tụi em mà, hơn nữa Gia Hòa tỷ sẽ không đuổi chị đâu." Yến Tử nói.
"Có thể cân nhắc, nhưng chị ấy cho tới bây giờ không có đề cập qua việc này, chị chủ động nói có phải không ổn lắm không?" Kỷ Nhân hỏi.
Yến Tử: "Sao lại không ổn?"
Kỷ Nhân: "Cứ thấy giống như chị muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên mới về ở chung ấy."
"Vậy thì chị cứ tiếp tục tốn tiền thuê uổng phí đi."
Kỷ Nhân trở về suy nghĩ một hồi, ngày kế tiếp lúc nhìn thấy Lục Gia Hòa, trong bữa cơm ra vẻ vô tình nhắc đến chuyện thuê nhà: "Chủ nhà lại tăng giá thuê rồi."
"Tăng bao nhiêu?"
"Hai trăm."
"Em định thế nào?"
"Em không biết." Kỷ Nhân liếc nhìn cô vài lần, vội vàng vùi đầu ăn cơm. Thấy cô không nói gì, nàng lại ngẩng đầu hỏi: "Chị nghĩ sao?"
"Nhà em thuê thì em phải tự quyết định chứ." Lục Gia Hòa nói.
Kỷ Nhân nghĩ nghĩ một lát, lại hỏi: "Em nhớ năm ngoái có nhờ chị để ý căn hộ cho thuê ở khu chị, chị xem có còn không?"
"Còn đó."
"Có phải tầng ba không?"
"Đúng vậy."
"Em có thể xem nhà không?"
"Được chứ." Lục Gia Hòa chỉ chỉ về phía phòng khách, "Em cứ xem đi."
Kỷ Nhân khẽ giật mình, chợt trong bụng nở hoa: "Chị nói thật?"
"Em có muốn xem không?"
"Xem! Em xem ngay!" Kỷ Nhân vội vàng lùa cơm thật nhanh, ăn xong, làm bộ đứng lên quan sát: "Ghế sofa này mềm quá, chỉ có điều hơi hẹp, không thể nằm hai người được."
"Có thể nằm được, tôi cùng bạn gái tôi nằm chồng lên nhau, vừa vặn." Lục Gia Hòa nhào bột mì mặt không đổi sắc nói.
Kỷ Nhân lại ra vẻ đứng đắn đi đến phòng ngủ: "Phòng ngủ này trang trí rất tốt, cách âm như thế nào?"
"Cách âm rất tốt, dù bạn gái tôi kêu to thế nào thì tầng trên tầng dưới cũng không nghe thấy đâu."
"Cũng có thể là tầng trên tầng dưới giả vờ không nghe thấy?"
"Đủ thấy cư dân tòa nhà này có văn hóa cao."
Kỷ Nhân phục sát đất, chuyện gì cũng bị cô đáp trả được, quay người đi vào phòng khách: "Phòng này chính là phòng cho khách thuê sao?"
"Đúng, bình thường không có người ở, mọi thứ đều mới tinh, có thể trực tiếp xách vali vào ở."
"Vậy giá thuê bao nhiêu?"
"Khách thuê hai ngàn, bạn gái miễn phí."
Kỷ Nhân khóe miệng giương lên: "Chị cho em miễn phí vào ở thật à?"
"Nếu em còn không muốn về ở chung thì thôi, chị sẽ giúp em tìm căn khác."
"Đương nhiên muốn!" Kỷ Nhân thốt ra.
Lục Gia Hòa yên lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Chuyện về ở chung được cứ như vậy được quyết định.
Kỷ Nhân bắt đầu chuyển đồ về nhà cô. Đồ dùng cá nhân thực ra không nhiều, chủ yếu là vài thứ lặt vặt. Khi dọn dẹp, nàng bỗng nghĩ đến Lý Thần Dao, liền gọi điện thoại mời người lên.
"Mấy đồ ăn vặt này cô cứ lấy thoải mái, hoặc đem tặng học sinh cũng được."
"Có thật không?" Lý Thần Dao kinh hỉ nói.
"Ừm, tôi lười chuyển mấy thứ này qua, vừa đúng lúc cô giúp tôi dọn sạch một chút."
"Vậy tôi không khách khí đâu!"Lý Thần Dao vui vẻ đóng gói đồ ăn vặt, tò mò hỏi: "Nghe nói tết cô tặng Gia Hòa thỏi vàng đúng không?"
"Làm sao cô biết?"
"Cậu ấy kể với chú dì, tôi đến nhà chơi thì chú dì kể lại cho nghe. Không thể không nói, cô thật sự...... chân chất nha."
"......"
"Nhưng cũng thật sự có tiền." Lý Thần Dao dán băng keo niêm phong thùng, cười nói: "Dì chú nhắc đến chuyện này, cười không ngớt, còn nói cô thật thà, không có tâm tư gì phức tạp, rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Kỷ Nhân hỗ trợ đóng gói một cái thùng khác, "Cô nói tôi có cần tặng chú cùng Liễu lão sư mỗi người thêm hai thỏi vàng không?"
"Không cần đâu, bọn họ không thiếu tiền, nhà giàu từ gốc rồi, chẳng qua không thích phô trương thôi. Trong lòng chú dì quan trọng nhất chính là Gia Hòa, cô đối với Gia Hòa tốt một chút, còn hữu dụng hơn tặng cái gì." Lý Thần Dao nói.
"Tôi chắc chắn đối tốt với chị ấy, nhưng chị ấy không dám tiếp nhận thiện ý của tôi." Kỷ Nhân kể lại chuyện cũ cho Lý Thần Dao nghe, "Tôi lần trước đem thẻ ngân hàng của mình cho chị ấy, chị ấy cũng từ chối."
"Đương nhiên rồi, cậu ấy là loại người gì cô vẫn chưa biết sao, làm sao có thể lấy đồ của cô bừa bãi? Bất quá cô đã làm rất tốt rồi, chúng tôi nhìn cũng biết, trạng thái hai người càng lúc càng ổn." Lý Thần Dao đánh giá nàng, nói, "Ít nhất so với lúc tôi mới quen cô, thay đổi nhiều rồi."
"Thật hả?" Kỷ Nhân thực sự không cảm nhận được bản thân mình thay đổi bao nhiêu, chỉ thấy nội tâm mình ngày càng tràn đầy hạnh phúc.
"Thật đó, trước kia cô dù gãy chân cũng phải đi gặp khách hàng, giờ cũng biết từ chối các buổi xã giao rồi."
"Trước kia cơ hội nào kiếm tiền cũng muốn nắm bắt, giờ càng muốn giữ gìn sức khỏe, dành thêm thời gian ở bên Gia Hòa, các buổi giao tế không cần thiết tôi từ chối luôn. Bình thường đã bận rộn nhiều việc rồi, lại không chen thêm chút thời gian ở bên nhau, sao được chứ?" Kỷ Nhân dừng một chút, lại nhỏ giọng tố cáo: "Hơn nữa nếu tôi tiếp khách uống nhiều quá, chị ấy sẽ mắng tôi, khá là đáng sợ đó."
Lý Thần Dao cười ha ha: "Nói đến việc dạy dỗ người khác, cậu ấy đúng là có tay nghề, cẩn thận cậu ấy tháo cái tay cô."
Kỷ Nhân sợ run, xoa xoa cánh tay mình, hỏi: "Về ở chung rồi nếu gây chuyện mâu thuẫn thì làm sao bây giờ?"
"Có mâu thuẫn thì giải quyết."
"Giải quyết kiểu gì?"
"Tôi làm sao biết được, đó là cuộc sống của hai người, đâu phải của tôi, từ từ mà rà soát thôi."
Một tuần sau, Kỷ Nhân cuối cùng kéo được hành lý vào, chính thức dọn vào nhà Lục Gia Hòa.
Đồ dùng cá nhân của nàng không nhiều, sắp xếp xong, Lục Gia Hòa cảm khái nói: "So với trước cũng không thay đổi nhiều lắm, ham muốn vật chất của em thực sự thấp nhỉ."
"Mua gì cũng tốn tiền, để trong túi mới thực tế nhất." Kỷ Nhân vỗ vỗ túi, lại nói: "Đương nhiên em đã về ở rồi, chắc chắn không thể ở không, em sẽ mỗi tháng đóng tiền sinh hoạt cho chị, cái này chị nhất định phải nhận."
Lục Gia Hòa biết nàng vẫn luôn muốn đưa thẻ nên liền thuận thế nhận đề nghị này.
Ai ngờ tiền sinh hoạt này, vừa mở miệng liền đưa hẳn một vạn.
"Ba ngàn tiền thuê phòng em còn chê đắt, một vạn tiền sinh hoạt em nói đưa liền đưa?" Lục Gia Hòa hỏi.
Kỷ Nhân: "Tiền này đưa cho người khác dù nhiều hơn một chút cũng không được, nhưng đưa cho chị, em rất vui lòng."
"Một vạn mỗi tháng dùng không hết đâu."
"Dùng không hết thì chị lấy đi mua túi xách, mua túi tiền nhiêu đó có đủ không? Nếu không đủ em đưa thêm?"
"Đủ rồi đủ rồi, túi của chị đã đủ dùng rồi."
"Chị đối với bản thân tốt một chút đi, chị xem Trình Tĩnh Văn kìa, lần nào gặp cũng thấy cô ấy đeo túi hiệu, chị cũng nên học một chút, tức chết cô ấy đi!"
"Cậu ấy là thường xuyên gặp khách hàng, chị thì đâu có cái nhu cầu đó." Lục Gia Hòa dở khóc dở cười, lại chọt chọt đầu nàng, "Còn em thì sao, em đối với chính mình tốt chút được không?"
"Sao lại không tốt? Em bây giờ cũng giống Lý Thần Dao, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không hề thiệt thòi với bản thân. Về sau chị tập gym thì cũng dẫn em đi luôn đi, em cũng muốn tập luyện, sống lâu hơn, được ở bên chị lâu hơn."
Lục Gia Hòa hiểu ý cười tươi: "Được, ngoài tập luyện, thói quen ăn uống của em cũng phải sửa lại, không được ăn quá mặn, nước đá cũng phải uống ít thôi."
"Em sẽ cố gắng."
Ngày hôm sau Lục Gia Hòa liền xách về một bình giữ nhiệt, làm Kỷ Nhân ngây người: "Sắp vào hè rồi mà."
"Đầu hạ càng phải uống nước ấm. Em đem Coca lạnh bỏ đi."
"......" Kỷ Nhân thổi thổi hơi nóng trong bình giữ nhiệt.
Ở chung rồi, hai người ngày nào cũng nhìn thấy nhau, nhưng lại làm Kỷ Nhân sung sướng tới phát rồ rồi.
Không bận rộn thì nàng sẽ đi đưa Lục Gia Hòa đi làm, thỉnh thoảng còn gặp đồng nghiệp của Lục Gia Hòa.
Ngay từ đầu Kỷ Nhân còn có chút ngượng ngùng, xấu hổ rụt rè đi theo cái bóng lưng của Lục Gia Hòa như cái đuôi nhỏ, cho đến khi Lục Gia Hòa dắt nàng đi tham gia liên hoan cùng đồng nghiệp.
Vừa ngồi xuống bàn, Kỷ Nhân lập tức bật chế độ xã giao: ăn được, uống được, tám chuyện được, câu nào câu nấy bay vèo vèo, tuyệt không để bầu không khí lạnh một giây.
Hôm sau, Lục Gia Hòa nhận được đủ loại cảm tưởng của đồng nghiệp về buổi liên hoan.
"Bạn gái cô uống giỏi thật đó nha!"
"Bạn gái cô kiến thức rộng ghê, sau này liên hoan nhớ dẫn cô ấy đi theo, không khí thật sự không tệ chút nào."
"Tôi cứ tưởng Kỷ Nhân là cool girl, ai ngờ lại là cây hài!"
Cứ như vậy, Kỷ Nhân thành công thâm nhập nội bộ, lúc gặp đồng nghiệp của Lục Gia Hòa trong bệnh viện dù chỉ có một mình cũng có thể trò chuyện cả buổi. Có vài lần tám chuyện quá mức đắm chìm, bị lạc mất Lục Gia Hòa.
Tất nhiên, ở chung thì sẽ có chút va chạm nhỏ.
Lần đầu hai người xảy ra mâu thuẫn, chính là vì chứng sạch sẽ của Lục Gia Hòa.
Kỷ Nhân nếu về nhà thấy Lục Gia Hòa chưa về thì liền lười, trực tiếp bỏ qua bước rửa tay khử trùng.
Mỗi lần vào cửa đều phải tiến hành cái nghi thức "thần thánh" này, lúc đầu còn được, lâu dần liền thấy phiền và mất thời gian.
Ai dè hôm nay, nàng ôm thùng hàng chuyển phát nhanh bước vào phòng khách, Lục Gia Hòa bỗng từ thư phòng đi ra: "Em còn chưa khử trùng đó nha."
Kỷ Nhân giật mình sợ hết hồn: "Chị ở nhà hả?"
"Đúng." Lục Gia Hòa nhìn thùng hàng trong tay nàng, "Ra ngoài cửa khử trùng hết đi, mở ở huyền quan, ném thùng hàng đi, rồi cầm đồ vào."
"Chúng ta có thể không mở được không, em hơi mệt."
"Đưa chị làm." Lục Gia Hòa bước lên phía trước.
Kỷ Nhân lại không muốn để cô vất vả: "Thôi, để em tự làm đi."
Ngày thứ hai, Kỷ Nhân vì tiếp khách, về trễ một chút, đầu óc mơ mơ màng màng mệt mỏi, vừa bò lên giường liền bị Lục Gia Hòa đẩy ra.
"Em chưa tắm, không được lên giường." Lục Gia Hòa ngửi thấy mùi bên ngoài trên người nàng liền nói.
"Em tắm không nổi nữa, tối nay có thể miễn không?" Kỷ Nhân oán oán hỏi.
"Không được." Lục Gia Hòa vừa nghĩ đến việc nàng mang theo mùi hương bên ngoài và vi khuẩn lên giường, liền toàn thân khó chịu, ngủ không được, đây hoàn toàn là phản ứng tâm lý quấy phá.
"Được rồi......"
Một lúc sau, Lục Gia Hòa thấy nàng còn chưa về phòng, ra ngoài liếc nhìn, thấy Kỷ Nhân nằm dài trên ghế sofa ngủ mất rồi.
Sáng hôm sau, Lục Gia Hòa hỏi: "Tối qua sao em ngủ ở sofa?"
"Em buồn ngủ quá, thực sự lười đi tắm......" Kỷ Nhân chột dạ nói.
Lục Gia Hòa nghĩ một lát, dọn dẹp giường ở phòng khách xong, nói: "Về sau nếu em sau khi về không muốn tắm, có thể ngủ đây."
"Được." Kỷ Nhân len lén liếc cô mấy lần, không ai mở miệng trước.
Không khí có chút không đúng, cả ngày hai người đều không liên lạc, tuy bình thường cũng thường bận rộn không liên hệ, nhưng Kỷ Nhân luôn cảm thấy lần này là vì Lục Gia Hòa tức giận nên cố tình không để ý đến mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như ai cũng không sai.
Lục Gia Hòa có thói quen riêng, cô có nguyên tắc sinh tồn linh hoạt của mình, không thể lập tức thay đổi để thích nghi cách sống của nhau, đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Đúng lúc tối nay lại có sinh nhật một khách hàng họ Tần, cũng mời nàng. Tần Thái Thái này có quan hệ tốt với nàng, ứng xử thường gặp nhau, còn giúp nàng thổi gió bên gối chồng mình, nên bữa tiệc sinh nhật này chắc chắn phải đi.
Khi về đến nhà đã nửa đêm, Lục Gia Hòa đã ngủ rồi, nàng không thể làm gì khác ngoài ngủ ở phòng sát vách một đêm.
Sắc trời hơi sáng, nàng trở mình, vô thức đưa tay sờ chỗ bên cạnh, lại chẳng mò được ai, mới nhớ Lục Gia Hòa ngủ ở phòng sát vách.
Nàng ngáp một cái rồi bò dậy, vào phòng tắm tắm rửa qua một lượt, sau đó rón rén đi sang phòng ngủ chính.
Vừa chui lên giường, Lục Gia Hòa liền mở mắt ra, nhìn nàng không chớp mắt.
"Em tắm rồi, thật đó!" Kỷ Nhân chìa tay ra cho cô kiểm chứng, "Không tin chị ngửi đi, thơm phức luôn."
"Bây giờ em mới về?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Em về mà không dám quấy rầy chị, nên ngủ tạm ở phòng bên." Kỷ Nhân ngoan ngoãn trả lời.
Lục Gia Hòa gật đầu, liếc đồng hồ: "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
"Được~." Kỷ Nhân lập tức vén chăn lên, rồi ngẩn tò te, kinh ngạc nhìn cô.
Lục Gia Hòa mặc trên người bộ nội y mà ngày đó lấy về từ chỗ Yến Tử.
"Trở về muộn như vậy, chị đợi em cả một đêm." Lục Gia Hòa cười mà không phải cười nói.
"Xin lỗi mà, đừng giận em được không, em cho chị đập em một cái." Kỷ Nhân quỳ gối trên giường, dập đầu một cái đầy thành ý.
Lục Gia Hòa kéo nàng xuống, xoay người đè nàng lại, hỏi: "Đập một cái làm sao đủ?"
"Vậy...... đập ba cái?"
"...... Ừm, vậy em tiếp tục dập đi." Lục Gia Hòa nằm xuống lại.
Kỷ Nhân ngồi dậy, hai tay chống hai bên đầu cô, trán cụng ba cái liên tục vào trán cô, còn tự hòa âm phối khí: "Phanh, phanh, phanh."
Lục Gia Hòa cuối cùng không nhịn được, cười phá lên: "Có ai dập đầu như em vậy không?"
Kỷ Nhân ôm chặt lấy cô, dán cứng ngắc không rời: "Vậy chị đánh em một trận đi, em da dày lắm, nhất là cái mông."
Lục Gia Hòa bóp một cái: "Ừm, chỉ chỗ này là có tí thịt."
"...... Vậy mai em ăn đu đủ liền!"
"Chị thấy em chính là một trái đu đủ, vừa cứng vừa đơ." Bộ nội y cô mặc đây cũng "diễn" đủ lâu rồi, mà Kỷ Nhân vẫn chưa có động tác gì.
"Em sợ chị còn giận em mà... Chị giận em thật sao?" Kỷ Nhân hỏi.
"Thế em giận chị sao?" Lục Gia Hòa hỏi lại.
"Em giận chị cái gì?" Kỷ Nhân ngơ ngác không hiểu.
"Trách chị quản nhiều quá, quy củ cũng nhiều."
Kỷ Nhân lắc đầu: "Em còn tưởng chị đang giận em, em về sau sẽ từ từ thay đổi, được không?"
"Chị cũng có chút quá hà khắc rồi, vậy mình cùng nhau thay đổi nha."
"Được." Kỷ Nhân vui vẻ nhìn cô, thực sự là càng nhìn càng mê mệt, "Em thích chị muốn chết đi được, sao chị lại đáng yêu thế chứ, không có chị em sống kiểu gì......"
Nàng ba câu hai lời cứ ngứa ngáy quấn lấy người ta, tình đến cao trào, đang chuẩn bị "vào việc", thì đồng hồ báo thức vang lên.
"Chị phải đi làm rồi." Lục Gia Hòa đẩy nàng ra, cười híp mắt rời giường thay quần áo.
"Đừng đi mà ——" Kỷ Nhân ngồi xổm trên giường, hối hận muốn chết, "Còn chưa kịp hôn môi nữa, tụi mình ba ngày chưa hôn rồi!"
"Ai bảo em cứ chậm rì chậm rịt." Phản ứng gì cũng lề mề.
Lục Gia Hòa mặc quần áo ngay ngắn, nắm cằm nàng, hôn nhẹ một chút, vừa rút lui, Kỷ Nhân liền ấn lại sau gáy cô, đuổi theo hôn sâu hơn.
"Lại một ngày tràn đầy năng lượng!" Kỷ Nhân đầy máu sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro