Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 3. Về nhà (Phần 3)

Kỷ Nhân không dễ dàng mới trở về quê một chuyến, người trong thôn đều lần lượt đến tìm Kỷ Nhân tán gẫu.

Mấy người họ chủ yếu muốn nghe ngóng nàng kể chuyện về công việc, tiện thể còn nhờ nàng hỏi giùm vài cách kiếm tiền cho bạn bè họ hàng, giọng điệu nghe ra toàn mùi nịnh nọt.

Yến Tử mười phần khinh thường, len lén thì thầm với Lục Gia Hòa: "Vừa rồi có bà thím mặt dày cứng rắn nhét vào, muốn giới thiệu con gái mình lên siêu thị tụi em làm việc, chứ trước đó thì dặn tới dặn lui, bảo con gái bà ta đừng có chơi với loại người như tụi em, kẻo hư việc học."

Lục Gia Hòa nhỏ giọng than: "Thế chị em trước đây có bạn không?"

"Vẫn có chứ, nhưng toàn bị xếp vào hạng trẻ con hư trong mắt mọi người, rồi sau này lớn lên mỗi đứa một phương, liên lạc cũng dần dần mất sạch." Yến Tử nói.

"Chị thấy Đổng Tường và em họ của Đổng Tường quan hệ với Kỷ Nhân cũng tốt lắm mà?"

"Đúng rồi, hai đứa em họ đó vốn mê chạy theo sau mông Đổng Tường, mà Đổng Tường lại cứ dính lấy tụi em, vậy nên cả đám nối đuôi nhau."

Đổng Nhị thẩm cũng cực kỳ thích Kỷ Nhân, nhất định kéo nàng về nhà ăn cơm tối. Kỷ Nhân không chống nổi sự nhiệt tình, liền dẫn cả Lục Gia Hòa cùng đi.

Ăn cơm xong, Kỷ Nhân ngồi uống rượu tán gẫu với Đổng Nhị thúc và Nhị thẩm, còn Lục Gia Hòa thì tụ tập cùng đám em họ Đổng Tường. Chỉ chốc lát ba đứa đã kéo nhau sang chủ đề chung —— chính là chuyện của Kỷ Nhân.

"Kỷ Nhân hồi nhỏ cũng cao như bây giờ hả?" Cô hỏi.

"Cao, nhưng mà gầy lắm, y như một cây gậy trúc. Ba chị ấy dẫn chị ấy đến chỗ tụi em làm việc, thuê hai phòng trống của dì Trần. Dì Trần nhìn chị ấy như thiếu dinh dưỡng kinh niên, ngày nào cũng gọi sang cho ăn ké." Em trai họ nói.

"Dì Trần đối xử với em ấy rất tốt nhỉ."

"Chắc rồi, tốt như con ruột ấy. Mua gì cho Yến Tử thì Kỷ Nhân tỷ cũng được phần y chang."

Em trai vừa dứt lời, em gái đã chen vào: "Nên Kỷ Nhân tỷ đối với dì Trần cũng rất tốt. Lúc dì Trần mắc bệnh, Kỷ Nhân tỷ bỏ luôn việc học, ban ngày đi làm, tối đến ngủ lại bệnh viện chăm sóc dì."

Em trai không nhớ kỹ mấy chi tiết đó, bèn hỏi: "Em nhớ ba mẹ từng nói qua, nếu dì Trần chịu bán nhà thì sẽ có tiền chữa bệnh đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng dì không muốn làm liên lụy hai chị em họ, nên chỉ kéo dài trị liệu được chút thôi. Bệnh của dì lúc đó đã là giai đoạn cuối rồi, dì chỉ muốn để lại căn nhà cho bọn họ, để sau này hai chị em không tới mức không có chỗ mà về."

Nói xong, ba người đồng loạt trầm mặc, chỉ còn lại tiếng thở dài.

Để xua bớt bầu không khí trầm xuống, Lục Gia Hòa liền hỏi sang chuyện khác: "Vậy có ai theo đuổi Kỷ Nhân không?"

"Có chứ có chứ!" Đụng tới tám chuyện là em gái sáng mắt liền, "Lúc chị ấy học lớp hai, có người viết thư tình cho chị ấy, còn nhờ em với Yến Tử chuyển giùm nữa!"

Em trai còn phụ họa: "Kỷ Nhân tỷ ở trường thật ra rất được hâm mộ, chỉ là chị ấy không tự biết thôi, vì chị ấy lạnh quá trời. Khối người muốn theo mà không dám mở miệng."

"Kỷ Nhân tỷ bây giờ người theo đuổi chắc càng nhiều, chị ấy có đang yêu không chị?" Em gái hỏi Lục Gia Hòa.

"Có rồi." Lục Gia Hòa mỉm cười.

"Wow, người ta thế nào?"

"Mọi người nói gì vui vậy?" Kỷ Nhân bước tới, đứng cạnh Lục Gia Hòa, thuận tay xoa xoa mái tóc xõa mềm của cô.

"Mọi người tự hỏi Kỷ Nhân tỷ đi." Lục Gia Hòa cười tủm tỉm nhìn nàng.

"Kỷ Nhân tỷ, chị yêu rồi phải không?!" Em gái hỏi ngay.

"Đúng vậy."

"Người ta thế nào? Có ảnh không, cho tụi em xem với?"

"Người thật đẹp hơn ảnh nhiều." Kỷ Nhân ngồi xuống sát bên Lục Gia Hòa, nghiêng đầu cười híp mắt, "Là người rất tốt, tất cả ưu điểm mà mấy đứa tưởng tượng được chị ấy đều có, hoàn toàn có thể gọi là hoàn mỹ!"

"Không thể nào, em đeo bộ lọc dày mấy lớp vậy?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Đúng đó, trên đời nào có người hoàn mỹ. Kỷ Nhân tỷ, chị bị con quỷ tình yêu làm lú rồi hả?" Em gái hỏi.

Kỷ Nhân: "......"

Lục Gia Hòa bật cười phì một tiếng, lại hùa theo: "Chị thấy em đúng là bị con quỷ tình yêu làm lú thật rồi."

"Không có!" Kỷ Nhân kiên quyết phản bác, nghĩ nghĩ rồi còn bồi thêm, "Em thấy chị mới bị con quỷ tình yêu làm lú."

"Gia Hòa tỷ, chị cũng yêu rồi hả?" Em trai hiếu kỳ hỏi.

"Chuyện đó còn phải hỏi? Gia Hòa tỷ đẹp như vậy, công việc ổn, gia thế cũng tốt, người thích chị ấy chắc đếm không xuể." Em gái nói xong lại quăng câu hỏi y hệt sang cho cô, "Gia Hòa tỷ, người đó của chị thế nào?"

Lục Gia Hòa lườm Kỷ Nhân một cái, còn Kỷ Nhân thì nhìn cô mắt sáng như đèn pha, mặt viết rõ ba chữ to đùng —— Nhanh! Khen! em!

"Là đồ ngốc." Lục Gia Hòa cười nói.

Kỷ Nhân nụ cười đông cứng, lén nhéo nhéo cô một cái —— Chị mới ngốc!

"Sao lại ngốc?" Em gái thắc mắc hỏi.

"Em cảm thấy người ta đâu có ngốc đến thế." Kỷ Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng chẳng ai thèm nghe Kỷ Nhân nói, em gái lập tức truy hỏi: "Ngốc đến mức nào chị?"

"Ngốc đến mức chị thích người ta rõ rành rành vậy mà người ta còn không nhìn ra." Lục Gia Hòa nói tỉnh bơ.

Kỷ Nhân ngẩn ra, đôi mắt chậm rãi xoay qua, nhìn cô chằm chằm, khoé miệng sắp vểnh lên đến mang tai.

Em gái hỏi: "Có phải do chị thể hiện không đủ rõ không?"

"Rõ lắm rồi. Mỗi lần gặp người ta, chị đều cố ý xịt loại nước hoa người ta thích nhất. Rồi nghĩ đủ cách để được nắm tay, để tay người ta chồng lên tay chị dạy chị đánh bida. Thậm chí còn để người ta ngủ lại nhà mình. Hai đứa ngủ chung một giường mà người ta vẫn cảm thấy chúng ta chỉ là bạn tốt." Lục Gia Hòa chậm rãi kể.

Những lời này lập tức khơi lại ký ức của Kỷ Nhân, từng mảnh từng mảnh thời gian bên nhau năm xưa như hiện rõ trước mắt. Hoá ra còn ẩn giấu nhiều chi tiết như vậy, Kỷ Nhân vừa sợ, vừa vui, lại vừa có chút băn khoăn.

Giá như sớm phát hiện tâm ý của cô, thì tốt biết mấy.

Em gái lộ vẻ khó hiểu —— Có tên đàn ông nào ngủ chung giường với phụ nữ còn coi là bạn tốt? Đây là thật sự ngốc, hay cố tình giả ngu? Hay là......

"Chị chủ động tới mức đó rồi, sao người đó còn nghĩ các chị chỉ là bạn bè vậy?! Người đó có phải... không được không?" Em trai khó tin hỏi.

"Nói bậy, người ta hoàn toàn khỏe mạnh!" Kỷ Nhân lập tức chen vào.

"Làm sao chị biết?" Em trai hỏi.

"Chị biết là được rồi. Chuyện người lớn, mấy đứa nhỏ hỏi ít thôi."

"Nhân tỷ, em cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, nhỏ nhỏ cái rắm gì nữa?" Em trai bật cười.

"Ồ, mấy đứa ngày xưa mặc quần thủng đít giờ cũng sắp kết hôn rồi hen?"

"Nhân tỷ, đừng nhắc chuyện xấu hổ đó nữa!" Em trai đỏ bừng mặt.

***

Việc cần làm gần như xong cả, hai người bàn nhau mùng Hai sẽ trở về, rồi cùng về nhà ba mẹ Lục Gia Hòa ăn Tết.

Sáng sớm, hai người họ ra trấn mua chút đặc sản. Về đến nhà thì phát hiện bên trong tụ tập không ít người.

Có người đến tiễn, có người tặng quà, cũng có người đến mai mối.

"Kỷ Nhân, con tuổi cũng không nhỏ nữa, nên nghĩ chuyện lập gia đình đi, tìm người thật thà sống cùng cho ổn định qua ngày."

"Con biết, bây giờ con đang sống rất yên ổn đây." Kỷ Nhân nói.

"Vậy con muốn tìm người như thế nào?"

"Con tìm được rồi, không nhọc phiền các cô bác quan tâm đâu." Kỷ Nhân cười nói.

"Đúng đó, chị con có người yêu rồi, mọi người bớt tính chuyện mai mối dùm đi." Yến Tử vừa thu dọn hành lý vừa nhỏ giọng nói với Lục Gia Hòa, "Gia Hòa tỷ, đừng để ý bọn họ."

"Không sao." Lục Gia Hòa thản nhiên cười.

"Ôi, Kỷ Nhân tìm được bạn rồi hả?"

"Đúng vậy, còn giới thiệu cho con nữa là coi chừng người yêu con nổi giận đó." Kỷ Nhân nghiêm mặt doạ cho bọn họ chột dạ.

"Vậy thì không dám rồi, tôi đâu biết con có người yêu. Nếu biết thì tôi đã không giới thiệu!" Người kia nói xong, liền chuyển ánh mắt sáng rực sang Lục Gia Hòa, "Còn người bạn này của con thì sao? Có đối tượng chưa?"

"Đương nhiên là có rồi, mọi người cũng đừng nghĩ giới thiệu gì hết. Người yêu của chị ấy mà nổi điên lên thì cắn người thật đó!" Kỷ Nhân bỗng nâng cao giọng, làm người ta sợ giật mình.

Lục Gia Hòa mím môi, cùng Yến Tử cười trộm.

Hai người vào phòng thu dọn quần áo, bên ngoài vẫn ríu rít không ngừng. Yến Tử thấy Kỷ Nhân sốt hết cả ruột mà không lên tiếng giải thích, thì buồn bực: "Chị nói cho bạn bè, nhân viên đều biết rồi, sao không nói thẳng với đám người này? Vì chị không quan tâm họ thật sao?"

Lục Gia Hòa mỉm cười, xếp quần áo rồi đáp: "Chị em không phải không quan tâm họ, mà chỉ là quan tâm em thôi."

Yến Tử khẽ khựng lại, nhìn cô ngơ ngác, rồi bỗng hiểu ra —— Kỷ Nhân sợ bọn họ vì quan hệ của hai người mà nói xàm nói xiên, khiến Yến Tử chịu ảnh hưởng.

Đúng vậy, Kỷ Nhân luôn để tâm chuyện này. Ở nơi nhỏ bé, người ta hay soi mói, ánh mắt nông cạn, miệng lưỡi chẳng kiêng nể, chuyện nhỏ bằng hạt vừng cũng bị thêu dệt tới trời cao, thêm dầu thêm dấm, không biết sẽ biến dạng đến đâu.

Nếu công khai quan hệ, sau lưng hai người chắc chắn sẽ bị bàn tán không ngừng.

Nàng và Lục Gia Hòa không phải người nơi này, ngược lại là không quan trọng, nhưng Yến Tử lại là lớn lên ở địa phương này là người địa phương, sau khi kết hôn thì càng là chặt gốc không dứt ra được.

"Em cũng đã nói, đám người này nói cho cùng cũng là người ngoài, không cần thiết phải đặc biệt công khai cho họ, không đáng." Lục Gia Hòa cười nói.

Mấy người thu dọn xong hành lý, Đổng Tường ôm hành lý bỏ lên xe, hô lớn: "Nhân tỷ, Gia Hòa tỷ, không đi mau là trễ máy bay đó."

"Tới đây." Kỷ Nhân chào hỏi xong với nhà họ Đổng, nắm tay Lục Gia Hòa đi về phía xe.

"Quan hệ hai người đó thật tốt, bạn của Kỷ Nhân đúng là không tệ." Mẹ Đổng Tường nhìn bóng lưng hai nàng cười nói.

"Nghiêm túc chút, là cô bạn gái này mới đúng là không tệ." Yến Tử nói.

"...... Hả?" Mẹ Đổng Tường đứng đơ mất nửa ngày mới tiêu hóa được.

"OMG, em đoán trúng rồi?!" Em gái bên cạnh bỗng bật chế độ hưng phấn.

"Yến Tử, lời con vừa nói là ý gì? Bạn gái gì?" Hàng xóm chung quanh lập tức bu lại hóng.

Kỷ Nhân nghe tiếng xôn xao, quay đầu nhìn sang, vẫy tay gọi Yến Tử, Yến Tử liền chạy qua.

"Em nói gì với bọn họ thế?"

"Em tiết lộ chút xíu quan hệ của hai chị, khỏi để bọn họ cứ nhớ nhớ quên quên mà lo làm mai nữa." Yến Tử bĩu môi.

Kỷ Nhân ngẩng đầu nhìn Mẹ Đổng Tường, nhỏ giọng hỏi: "Em không sợ hả?"

"Em sợ cái gì chứ? Không phải còn có chị chống lưng cho em sao." Yến Tử cười nói, "Hơn nữa, theo chị lớn lên từng ấy năm, em còn là quả hồng mềm chắc?"

Kỷ Nhân bật cười.

Đổng Tường nhìn đồng hồ, vừa đi tới gọi hai người, lại nghe Yến Tử nói: "Em định sau này sinh hai đứa."

Đổng Tường đứng một bên ngẩn người.

"Còn chưa kết hôn mà đã nhớ chuyện sinh con?" Kỷ Nhân buồn cười nói.

"Sinh nhiều một đứa cho các chị dưỡng già." Yến Tử cười toe toét, quay đầu nhìn Đổng Tường, "Anh có ý kiến gì không?"

"Không, không có!" Đổng Tường vội vàng lắc đầu như cái trống bỏi.

Lục Gia Hòa buồn cười, xoa xoa đầu Yến Tử: "Yên tâm, tụi chị già sẽ vào viện dưỡng lão."

"Thế phải cho em theo nữa! Về già ba chúng ta vào viện dưỡng lão đánh bài, uống rượu, nhảy disco chung!"

"Được."

***

Trong phòng chờ sân bay, Lục Gia Hòa thấy nàng chăm chú dán mắt vào điện thoại, liền nghiêng qua nhìn, bật cười: "Thật sự đang tìm viện dưỡng lão hả?"

"Xem chứ, Yến Tử nhắc nhở rồi mà. Chúng ta cũng phải tính chuyện tuổi già sau này."

"Vậy em tính thế nào rồi?"

"Em sẽ cố kiếm nhiều tiền hơn chút, chờ chúng ta già, tìm viện dưỡng lão xịn nhất, mỗi ngày có đầy hoa, đánh bài, khiêu vũ. Em còn muốn nuôi một con mèo."

Lục Gia Hòa: "Trùng hợp, chị cũng muốn nuôi một con."

Kỷ Nhân: "Chị muốn nuôi loại nào?"

Lục Gia Hòa: "Em thì sao?"

"Con Búp Bê (Ragdoll cat), nhìn giống chị vậy, xinh đẹp ôn nhu." Kỷ Nhân buột miệng nói ra, rõ ràng đã nghĩ chuyện này lâu rồi, "Tên em cũng nghĩ xong rồi, gọi là Ký Lục."

"Sao lại tên đó?" Lục Gia Hòa bật cười.

"Ghi chép tình yêu của chúng ta chứ sao. Còn là ghép tên CP của đứa mình nữa."

"Em còn biết tên CP?"

"Em tuy không thích xem TV, nhưng Yến Tử rảnh cái là tám chuyện couple cho em nghe. Giải trí em nghe nhiều thành quen, em chính là ngu hiểu vương của ngành này." Kỷ Nhân tự hào nói.

Lục Gia Hòa cười nghiêng nghiêng ngả ngả.

Loa sân bay thông báo giờ lên máy bay, hai người chuẩn bị lên máy bay.

Kiểm tra vé xong đi vào cầu thang, Kỷ Nhân hỏi: "Chị chưa nói muốn nuôi mèo gì mà?"

"Mèo hoang."

"Sao vậy?"

Lục Gia Hòa nắm tay nàng bước lên máy bay về nhà, khẽ cười: "Vì muốn cho mèo hoang một cái nhà."

"Không hổ là chị, nhà từ thiện lớn, tấm lòng thật bao la." Kỷ Nhân nghiêng đầu kính nể.

Lục Gia Hòa: "...... Phốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro