Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2. Về nhà (Phần 2)

Bên ngoài náo nhiệt rộn ràng, tiếng pháo đùng đùng vang dội, đánh thức những giấc mơ êm đềm.

Lục Gia Hòa mở mắt ra, bên cạnh đã không còn người. Ngoài cửa vọng vào tiếng Kỷ Nhân và Yến Tử trò chuyện rôm rả.

Cô bước ra mở cửa, thấy Kỷ Nhân và Yến Tử đều mặc áo hoa cồng kềnh, sửng sốt một chút rồi bật cười: "Hai người mặc phô trương thế này là sao vậy?"

"Mặc cái này ấm lắm mà lại chịu bẩn tốt." Kỷ Nhân lại mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo hoa khác, "Cái này dành cho chị nè, chiếc áo lông trắng kia của chị không chịu bẩn nổi đâu, đừng lãng phí quần áo đẹp."

"Chị không mặc đâu." Lục Gia Hòa vẫn còn muốn giữ chút hình tượng thần tượng, nhìn hai người thế này đã không nhịn được cười rồi.

Ba người đi sang nhà Đổng gia ăn điểm tâm, Lục Gia Hòa lại thấy mấy cái áo hoa cồng kềnh cực lớn, cực chói khác, càng nhìn càng thấy vui, liền hỏi: "Có phải là mỗi người đều có một cái không?"

"Cũng không hẳn đâu." Kỷ Nhân nói, "Ít nhất mỗi người thủ vài ba cái."

Lục Gia Hòa bật cười thành tiếng.

"Áo này tiện lợi mà còn ấm áp, chị mặc thử là biết ngay. Chị có muốn thử không?"

"Không được không được." Lục Gia Hòa nhìn nàng hiện giờ, hai tay cứ như vậy giấu gọn trong tay áo, dáng vẻ khác hoàn toàn ngày thường, căn bản không dời ánh mắt sang chỗ khác được, vừa nhìn vừa cười, vừa cười vừa nhìn.

Kỷ Nhân: "......"

"Này mấy đứa, mau mau tới ăn sủi cảo đi." Mẹ Đổng Tường gọi.

Sủi cảo da mỏng nhân đầy, Lục Gia Hòa ăn bảy tám cái là bắt đầu no, nhưng Đổng gia nhiệt tình quá mức, chén của người nào người nấy đều múc đầy ắp.

Cô kéo Kỷ Nhân sang một bên, lén lút chuyển sủi cảo còn lại vào chén của Kỷ Nhân: "Em ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng cố quá."

"Em biết rồi."

Kết quả Kỷ Nhân ăn hết sạch, còn uống thêm mấy ngụm nước dùng.

Lục Gia Hòa ngạc nhiên nhìn chén của nàng: "Em ăn khỏe dữ vậy?"

"Trời lạnh, em ăn nhiều hơn bình thường một chút." Kỷ Nhân nói rồi quay sang dặn Đổng Tường lên trấn mua ít bánh mì, toàn là món Lục Gia Hòa thích.

"Mua mấy thứ này làm gì?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Chị ăn ít vậy, lát nữa chắc chắn đói. Với lại nếu không quen khẩu vị thì có đồ để gặm đỡ." Kỷ Nhân nhỏ giọng nói.

Lục Gia Hòa cong môi cười.

Lúc này, hàng xóm lần lượt kéo đến.

"Nghe nói nha đầu Kỷ Nhân về rồi hả?"

"Người đâu rồi?"

"Kỷ Nhân, con còn nhớ bác là ai không?"

Kỷ Nhân cười nói: "Không rõ lắm, hồi nhỏ các bác cũng đâu có bế con đâu."

Các bác hàng xóm đều cười rộ lên, vây quanh đánh giá nàng, rồi ai nấy đều cảm khái —— Thật sự con gái qua tuổi mười tám đúng là khác hẳn!

"Ngoài đường mà gặp, tôi chắc chắn nhận không ra."

"Mấy năm này kiếm được không ít tiền hả?"

"Đúng vậy đó, kiếm được bao nhiêu tiền là đem đi chỉnh nhan sắc hết rồi." Kỷ Nhân nghiêm trang nói hươu nói vượn.

"Ôi, cái đó không nên nghịch tùy tiện làm đâu."

"Chỉnh chơi chơi thôi, hôm nay chỗ này, mai chỗ khác, mỗi ngày một vẻ cho mới mẻ ạ." Kỷ Nhân cười.

Các bác hàng xóm lập tức lắc đầu, cùng nhau khuyên nàng nhìn thoáng chút.

Lục Gia Hòa và Yến Tử cười đến run người.

"Này, còn cô nương xinh đẹp này là ai? Ở đâu ra vậy?" Một đại thẩm hỏi.

"Bạn của chị con, từ thành phố lớn về đấy, là bác sĩ bệnh viện top đầu đấy ạ! Ba của chị ấy là giáo sư đại học, mẹ là nhà báo nổi tiếng, còn lên TV nữa!" Yến Tử đắc ý nói.

Cả đám người vô thức tiến lại gần, mắt sáng như đèn pha, nhìn Lục Gia Hòa từ đầu tới chân, đầy ngưỡng mộ.

"Tiểu cô nương lợi hại quá, là bác sĩ gì vậy?"

"Bác sĩ chỉnh hình, mặt của con là chị ấy làm đó." Kỷ Nhân bước lên, khoác tay lên vai Lục Gia Hòa, "Thím, thím có muốn kéo căng da mặt không?"

"Tôi không có kéo đâu, cái mặt nhăn này kéo biết tới bao giờ mới xong."

"Kỷ Nhân, con làm sao quen được bạn lợi hại vậy?" Một đại thúc hỏi.

Kỷ Nhân định mở miệng tiếp tục nói bậy, liền bị Lục Gia Hòa cắt ngang: "Tôi làm phẫu thuật cho em ấy, dần dần hiểu nhau, rồi bị nhân cách của em ấy hấp dẫn, nên muốn kết bạn với em ấy."

"Nhân cách hấp dẫn?"

"Đúng vậy, nhân cách của em ấy có sức hút rất mạnh, vô cùng vô cùng hấp dẫn tôi."

Kỷ Nhân nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên cao tới tận trời.

Còn Yến Tử, người duy nhất biết rõ nội tình thì ghen đến mức sắp thăng thiên —— Bà chị mình đúng là số hưởng!

Cùng hàng xóm tám chuyện một trận đã đời xong, Kỷ Nhân dẫn Lục Gia Hòa, còn Yến Tử thì kéo theo Đổng Tường cùng nhau đi tảo mộ Trần Duyên Hoa.

Yến Tử quét sạch lớp tuyết trước bia mộ, Kỷ Nhân đặt xuống trái cây mà Trần Duyên Hoa thích và một bình rượu nếp.

Lục Gia Hòa tò mò hỏi: "Dì còn uống được cái này sao?"

"Tửu lượng của bà mạnh lắm, so với bà ấy thì chúng ta đều là lính mới." Kỷ Nhân nói, "Hễ ai vừa quát lên 'uống đi', là bà đánh bật cả đám. Kỷ Thành lần đầu sau khi cưới uống say khướt, đã bị bà quật cho một trận tơi tả. Về sau có thêm em tiếp sức, ông ta mới biết điều hơn nhiều."

"Nữ trung hào kiệt thật sự." Lục Gia Hòa giơ ngón cái với tấm ảnh trên bia mộ.

Người phụ nữ trong ảnh dung mạo bình thường, nụ cười ôn hòa, giữa lông mày có thể thấy vài nét tương đồng với Yến Tử.

"Mẹ, con và chị đều đến thăm mẹ nè. Chị con có bạn gái rồi, Gia Hòa tỷ rất tốt, mẹ nhất định sẽ thích. Con cũng sắp cưới Đổng Tường, mẹ ở trên trời nhớ phù hộ tụi con nha." Yến Tử chậm rãi nói, lại thì thầm những chuyện thường ngày, nói đến nửa thì mắt đã đỏ hoe, cuối cùng ôm bia mộ khóc nức nở.

Kỷ Nhân thấy tay cô ấy bị lạnh đến đỏ cả lên, liền kêu Đổng Tường đưa cô ấy qua một bên sưởi cho đỡ.

Kỷ Nhân vặn bình rượu nếp, rót một ly rượu, nhìn người phụ nữ trong ảnh, nói: "Mẹ, mẹ luôn biết con miệng vụng, không biết nói gì, ly này con kính mẹ."

Nàng một hơi uống cạn, đặt ly xuống, Lục Gia Hòa lại đến rót một ly khác.

"Con cũng kính dì một ly ạ." Lục Gia Hòa nâng ly lên, mỉm cười, "Cảm ơn dì đã coi Kỷ Nhân như con đẻ, quan tâm em ấy, dạy em ấy điều đúng sai, mới khiến con gặp được Kỷ Nhân như bây giờ. Yến Tử cũng rất tốt, tuy nhìn vô tâm vô phổi nhưng thực ra tâm tư tinh tế, hai chị em em ấy nương tựa nhau, giờ cũng sống rất tốt, dì cứ yên tâm."

Nói rồi cô ngửa đầu uống cạn, mặt mũi nhăn nhíu lại như ăn phải mận chua.

Thấy vậy, Kỷ Nhân bật cười, lôi trong túi ra cái bánh mì đút cho cô: "Thôi, chị uống vậy đủ rồi đó."

"Chứ chị có uống nổi nữa đâu." Lục Gia Hòa cảm giác cả người nóng bừng.

Trên đường về, Yến Tử vừa trách mọi người không cản cô ấy, vừa soi gương sửa sang: "Trang điểm gì mà khóc cái là tan nát hết."

"Cái kiểu trang điểm đó của em, không nói còn đỡ." Kỷ Nhân vô tình chửi bậy, "Học nửa năm lớp trang điểm, mà chả thấy tiến bộ bao nhiêu."

"Còn chẳng phải vì ít đi học, siêu thị hở một chút lại điều chỉnh tăng ca, lúc có thời gian thì lại trùng lịch."

Kỷ Nhân chợt nhớ chuyện gì, mở tài khoản video ngắn, đưa cho cô ấy xem: "Đây là mấy video chị quay trước đây, hiệu quả khá tốt, có mấy ngàn người hâm mộ rồi. Em xem có muốn tiếp tục vận hành không, chứ chị không có thời gian."

Yến Tử tò mò mở ra, liền thấy toàn là video của mình trang điểm khoa trương, phối thêm giọng chửi bậy tấu hài của Kỷ Nhân, buồn cười không chịu được.

Bình luận toàn khen "đây mới là kỹ năng trang điểm chân thật của dân thường".

"Mặc dù mọi người thích xem thật, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là kỹ thuật của em không tiến bộ chứ..." Yến Tử khóc không ra nước mắt.

"Kỹ thuật của em, hợp nhất là đi theo hướng hài hước đó."

"......"

"Sao, thấy hứng thú không?"

"Thử xem, biết đâu em nổi tiếng! Đợi em thu nhập trăm triệu một tháng, em sẽ ——"

"Tỉnh táo lên, trời còn chưa tối đâu."

Mấy người vừa đùa giỡn vừa trở về, gặp ai quen cũng chào hỏi vài câu, tiếp đến là bàn chuyện chính sự.

Mẹ Đổng Tường tìm người xem bát tự cho Yến Tử và Đổng Tường, có ba ngày tốt: nghỉ hè, Quốc Khánh và tháng Chạp, liền hỏi ý kiến hai chị em.

"Quốc khánh và cuối năm siêu thị bận rộn lắm, thôi thì nghỉ hè đi, thời tiết ấm áp, mặc áo cưới cũng đẹp hơn." Kỷ Nhân nói.

Yến Tử gật đầu theo: "Vậy thì nghỉ hè."

Sau đó bàn đến sính lễ. Mẹ Đổng Tường theo phong tục địa phương, chủ động bảo sẽ lo phần tiền đặt cọc nhà. Còn nhắc thêm vì các nàng đều mồ côi nên có thể miễn đồ cưới.

"Không có ba mẹ thì sao, còn có con đây, là chị của Yến Tử. Bao nhiêu nên có con đều lo, không để em ấy thiệt." Kỷ Nhân nói. Tối qua nàng đã hỏi Đổng Tường về mức sính lễ nơi này nên trong lòng cũng tính được đại khái rồi.

"Chị." Yến Tử nhỏ giọng nói vào tai nàng, "Em có tiền tiết kiệm, em có thể tự lo được."

Kỷ Nhân nhìn Yến Tử một cái, rồi lại nhìn phía sau cô ấy, ngoài Lục Gia Hòa ra, chẳng có một người thân hay bạn bè nào khác.

Trần Duyên Hoa sau khi qua đời, Yến Tử liền không còn chỗ nương tựa. Thân thích thì ai cũng từ chối, sợ nuôi mấy đứa nhỏ không nhỏ lớn không lớn khó dạy lại thành tích lại không tốt, nhìn kiểu gì cũng thấy tương lai mờ mịt, dần dần liền cắt liên lạc luôn.

Mỗi lần Yến Tử về ăn Tết, ngoại trừ đến nhà Đổng Tường chơi, thật sự chẳng còn nơi nào để đi. Nhưng Yến Tử lại phải về đây, căn nhà ở đây, mộ Trần Duyên Hoa cũng ở đây, Yến Tử không thể không quay lại.

"Tiền của em, em tự giữ đi, đồ cưới chị lo gấp đôi. Chị nhất định để em xuất giá phong quang sáng chói, không ai dám xem thường em." Kỷ Nhân vỗ vỗ đầu cô ấy.

Hốc mắt Yến Tử đỏ lên, vội quay mặt đi, lớp trang điểm lại sắp khóc hỏng. May mà Lục Gia Hòa đưa khăn tay kịp thời.

Kỷ Nhân tiếp tục đưa ra yêu cầu với Đổng gia: "Khách sạn nhất định phải chọn loại tốt nhất trong thành phố, tiệc cưới không được sơ sài, mọi thứ theo tiêu chuẩn cao nhất, được không?"

"Được, không thành vấn đề, đều làm theo ý con." Mẹ Đổng Tường nói, "Những năm nay dì xem Yến Tử như con gái mình. Con yên tâm, nó gả vào nhà dì rồi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi con bé."

Lời này Kỷ Nhân hoàn toàn tin. Đổng Tường là con trai độc nhất, còn đồng ý ở nơi khác lập nghiệp với Yến Tử, đủ biết gia đình tôn trọng ý nguyện của Yến Tử thế nào.

Huống chi Đổng Tường còn đang làm dưới trướng Kỷ Nhân, Đổng gia dù thế nào cũng phải để Yến Tử nở mày nở mặt. Yến Tử này, mỗi lần hai đứa cãi nhau, bất kể ai đúng ai sai, Mẹ Đổng Tường vẫn luôn mắng con trai trước.

Sau khi thảo luận xong hết thảy, Mẹ Đổng Tường dẫn mọi người ra phố mua nhẫn cưới.

Yến Tử thử cái này cái kia trong tiệm, liên tục hỏi ý kiến Kỷ Nhân với Lục Gia Hòa.

Lục Gia Hòa bình luận từ góc độ kiểu dáng; còn Kỷ Nhân thì cực kỳ ngắn gọn và súc tích  —— món nào nặng hơn thì chọn.

Yến Tử càng nghe càng xoắn xuýt, lại quay về tiếp tục cân nhắc.

Lục Gia Hòa rảnh rỗi ngắm đồ trang sức trong quầy.

"Chị thấy cái nào đẹp hơn?" Kỷ Nhân hỏi.

Lục Gia Hòa lắc đầu, nhỏ giọng: "Ở đây kiểu dáng không nhiều, không có cái nào đặc biệt đẹp."

"Cho nên em mới bảo nó chọn cái nặng nhất đi. Sau này về nhà vẫn có thể đem đi đổi cái đẹp hơn." Kỷ Nhân vừa nói vừa tự nhấn Like cho lựa chọn cao minh của chính mình.

"Cũng đúng ha." Lục Gia Hòa gật gật đầu, ngay sau đó lại bị Yến Tử gọi ra giúp chọn kiểu.

Cuối cùng, Mẹ Đổng Tường quyết cho Yến Tử mua bộ ngũ kim, cả đoàn người phấn khởi dẹp đường hồi phủ.

Đến Đổng gia, Kỷ Nhân khẽ nhấc tay, huých cùi chỏ vào Lục Gia Hòa: "Chúng ta về trước đi. Đợi khi nào cơm xong rồi lại qua."

"Cái này... không hay đâu?"

"Về nhà rồi em nói chị nghe."

"Nói gì mà phải về?"

"Đương nhiên là nói thầm rồi!" Yến Tử lại gần hét ầm lên.

"Đi đi đi, chỗ nào cũng có mi." Kỷ Nhân lườm ghét bỏ.

Lục Gia Hòa cười: "Vậy đi thôi, về nhà thì thầm cho đàng hoàng."

Dọc đường, Lục Gia Hòa muốn nắm tay nàng, nhưng Kỷ Nhân cứ giấu tay trong tay áo, nhất quyết không chịu đưa ra.

"Kỷ Nhân."

"Về nhà em cho chị nắm."

"Chị không thèm nắm! Lạnh chết đi được." Lục Gia Hòa ôm tay trước ngực, ngạo kiều nói.

Kỷ Nhân nhìn cô, chìa một cái tay ra, khóc lóc van nài đòi nắm lấy tay cô, nhưng rồi lại bị hất ra.

"Em sai rồi, nắm tay đi mà."

"Không nắm, lạnh!" Lục Gia Hòa bước chân nhanh hơn, Kỷ Nhân cuống cuồng đuổi theo.

"Nắm tay đi mà, tay em ấm lắm!"

Hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa chạy về nhà, Lục Gia Hòa vừa cười vừa thở, dựa vào cửa gọi: "Mau mở cửa ra!"

"Chìa khóa trong túi bên này, chị lấy giúp em đi." Kỷ Nhân xoay eo lại nói.

"Cái cục nhớt này." Lục Gia Hòa thò tay lấy chìa, ngay lập tức bị nàng hôn một cái bẹp lên trán.

Vào nhà, Lục Gia Hòa vừa cởi áo khoác đã thấy Kỷ Nhân cuối cùng cũng chịu lôi tay còn lại ra khỏi tay áo hoa cồng kềnh, trong tay có thêm một thỏi vàng óng ánh.

"Cái này tặng cho chị." Kỷ Nhân đưa cho cô.

Lục Gia Hòa ngạc nhiên nhìn thỏi vàng trên tay vàng, nhớ lại bộ dáng nàng từ lúc về cứ lén lén lút lút: "Em lấy ở đâu ra?"

"Đương nhiên là mua rồi!" Kỷ Nhân nhét vào lòng bàn tay cô, "Trong tiệm không có kiểu dáng đẹp, chị đi làm cũng không tiện đeo trang sức, nghĩ đi nghĩ lại thì cái này hợp với chị nhất."

"Tặng cho chị?"

"Đúng, quà năm mới."

Lục Gia Hòa ngẩn người nhìn thỏi vàng trong tay nàng, không nhịn được bật cười: "Thật đúng là quà giản dị nhưng đắt tiền."

"Thích không?"

"Thích. Nhưng nếu bây giờ em cho chị cái kia một chút thì càng thích hơn."

"Đi!" Kỷ Nhân xoay người vào phòng ngủ, vừa đi vừa cởi đồ, rồi nằm lên giường: "Tới đi!"

Lục Gia Hòa đứng ở cửa, nhìn nàng cởi áo cởi quần, cười nói: "Em làm gì vậy, ý chị nói là cho chị hôn hôn một chút thôi mà."

"......" Kỷ Nhân ngồi dậy, bắt đầu nghiêm túc cởi tiếp, "Chị xạo vừa thôi, hôn chẳng phải là muốn làm sao, em còn không biết chị chắc?"

Lục Gia Hòa cười tủm tỉm đóng cửa phòng lại.

Chạng vạng tối, Yến Tử chạy đến gọi hai người qua ăn cơm, gõ cửa mấy cái.

"Rồi rồi, hối cái gì mà hối." Kỷ Nhân mở cửa, xắn tay áo bước ra.

"Ăn cơm đi, Gia Hòa tỷ?" Yến Tử nhìn theo ra sau thấy Lục Gia Hòa.

Lục Gia Hòa cũng mặc áo hoa cồng kềnh, xắn tay áo đi ra: "Được, đi thôi."

"Gia Hòa tỷ, chị không phải nói không mặc cái này sao?!" Yến Tử kinh ngạc tròn mắt nhìn cô.

Lục Gia Hòa ngượng ngùng hít hít mũi.

"Chị ấy sống khoe khoang, bị cảm lạnh rồi, vừa uống thuốc xong, người mới bình thường lại." Kỷ Nhân nói.

"Liều mạng cái gì vậy?!" Yến Tử hỏi.

"Chuyện này em không cần biết." Kỷ Nhân đùa cợt.

Lục Gia Hòa: "Khụ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro