Chương 152
Chương 152: Kết đan
Từ khi Kinh Ngạo Tuyết vào tôn cung ở, cũng đã đem nhường lại gian phòng lớn nhất, sau khi dọn dẹp xong, chỉ chờ Ôn Thiết Tân quay về ở.
Nếu không đến Tiêu Dao Minh trước, nàng và Ôn Thiết Tân tu vi chêch lệch khá xa, nhưng vẫn có thể dùng tư thế ngang hàng giao lưu.
Nhưng hiện tại, Ôn Thiết Tân đã trở thành chỗ dựa vững chắc của Kinh Ngạo Tuyết, thái độ của Kinh Ngạo Tuyết với Ôn Thiết Tân so với trước cũng cung kính không ít.
Ôn Thiết Tân quay về tôn cung, nhìn thấy gian phòng của mình, bày trí giảm bớt xa hoa, cạnh đó không xa là chỗ ở của Liễu Nhi, hai chỗ này là vị trí tốt số một số hai trong tôn cung này.
Nhưng chỗ của Kinh Ngạo Tuyết lại ở gần ngoại viện, hắn lắc đầu cười nói: "ngươi a, đúng là sống chia cách a, ta rời đi trong khoảng thời gian này, ngươi chiếu cố Ôn Nhuyễn tốt như vậy, ta cũng nên cảm tạ ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "chỉ là cái nhấc tay mà thôi, tính tình Ôn Nhuyễn hiền lành lại hiểu chuyện, cũng dễ chăm sóc."
Ôn Thiết Tân nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, từ khi hắn quay về tôn cung, tiểu cô nương luôn theo sau hắn, dường như sợ hắn đi chỗ khác.
Cái này cũng khiến hắn cảm thấy mới mẻ, trong lòng lại ấm áp.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nói: "tiền bối mệt nhọc bôn ba ở Đông Hoa Quần Sơn bây giờ trở lại Tiêu Dao Minh, nên nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, qua vài ngày ta lại đến."
Ôn Thiết Tân cũng muốn nói chuyện với cháu gái của mình, liền gật đầu ừ.
Chờ Kinh Ngạo Tuyết đi rồi, Ôn Thiết Tân nói: "gia gia không ở đây, con làm sao sống, nói cho gia gia biết một chút?"
Ôn Nhuyễn cười vui vẻ, tính từ lúc xa cách đến này từng chuyện một đều nói ra.
Ôn Thiết Tân cũng không chờ vòng vo, nghe Ôn Nhuyễn nói, liền nghĩ đến cảnh tượng đó.
Chờ Ôn Nhuyễn nói xong, cũng đã nửa đêm, hắn thở dài một tiếng, lấy bảo bối mình có được trong không gian giới tử ra, toàn bộ đưa hết cho Ôn Nhuyễn.
Hắn nói: "phải nên cảm tạ Kinh Ngạo Tuyết, chờ qua năm mừng lễ năm mới, gia gia nhất định cùng con qua."
Ôn Nhuyễn cười nói: "gia gia nói rồi đó, nào, ngéo tay một trăm năm cũng không được phép thay lời."
Cái này không phải Ôn Thiết Tân dạy, nghĩ đến nàng học từ Liễu Nhi hoặc Kinh Ngạo Tuyết, hắn lại nổi tính trẻ con, cùng Ôn Nhuyễn kéo tay, rồi nói: "được rồi, con nghỉ ngơi chút đi, ngày mai ta đến nói cảm tạ Kinh Ngạo Tuyết."
Ôn Nhuyễn gật đầu, ngồi bên cạnh Ôn Thiết Tân, đả tọa nghỉ ngơi.
Kinh Ngạo Tuyết bên kia về tới gian phòng, liền đưa Thẩm Lục Mạn từ trong không gian ra, Thẩm Lục Mạn nghiêm túc nhìn nàng một vòng rồi nói: "ngươi không sao chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "yên tâm đi, ta không sao, ít nhiều cũng có Ôn Thiết Tân tiền bối đến đúng lúc..."
Nàng kể lại chuyện xảy ra ở nhiệm vụ đường, Thẩm Lục Mạn nghe xong thở dài một hơi nói: "hiện tại Ôn Thiết Tân tiền bối đã quay về rồi, cũng tốt a, nói vậy thì Qúy Khải Toàn cũng không dám gây chuyện nữa, chúng ta rốt cuộc cũng có thể sống yên ổn rồi."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đi tới ôm nàng nói: "cực khổ thê tử theo ta cùng chịu khổ rồi."
Thẩm Lục Mạn trừng mắt liếc nàng nói: "ngươi nói gì vậy, ngươi là thê lang của ta, vốn là nhất thể, đừng nói chịu khổ gì nữa, ta không thích nghe."
Kinh Ngạo Tuyết vội đánh miệng của mình nói: "là cái miệng ta hay nói, khiến cho thê tử tức giận."
Thẩm Lục Mạn vội kéo tay nàng cười nói: "chỉ cần sau này đừng nói vậy nữa, ngươi cũng suy nghĩ cho tương lai của chúng ta thôi, nhưng mà có chỗ dựa vững chắc là Ôn Thiết Tân tiền bối ở đây rồi, những chuyện chúng ta đang chờ cũng nên đi vào quỹ đạo rồi."
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nàng đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn kém so với sự lộ diện của Ôn Thiết Tân tiền bối.
Nói cho cùng, tu tiên giới vi tôn thực lực, nàng nói: "cũng phải, ngày mai ta sẽ gặp Ôn Thiết Tân tiền bối, sau đó sẽ bế quan kết đan, nhưng mà lần này kết đan sẽ cần thời gian rất lâu, chỗ Tiểu Thụ..."
Thẩm Lục Mạn nói: "yên tâm đi, tính tình Tiểu Thụ phóng khoáng, ở một mình cũng tự vui vẻ được, ngươi cứ chuyện tâm mà kết đan, nói không chừng ngươi kết đan xong, Tiểu Thụ cũng học đi bộ được rồi."
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến tiểu bất điểm học đi, trong liền mềm xuống, nàng nói: "Tiểu Thụ hiện tại sao rồi, còn đang ngủ sao?"
Thẩm Lục Mạn nói: "đúng vậy, trước đó nàng theo ta vào không gian, dường như nhận ra gì đó, luôn bất an kêu a a, cho đến khi ngươi đưa ta bước ra ngoài, nàng mới ngáp một cái ngủ."
Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ nói: "nàng nhỏ như vậy, cũng đã biết quan tâm người a, cũng tốt, vậy để nàng ngủ tiếp đi, ta vào Thanh Mộc Đỉnh đưa nàng ra nằm cùng với nàng, rồi vào không gian chuẩn bị một hồi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu kết đan."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, chờ Kinh Ngạo Tuyết đem hài tử để lên tay nàng, nhân lúc nhìn hài tử không để ý, liền hôn lên môi nàng một, không chờ nàng hôn lại, Kinh Ngạo Tuyết liền biến mất dạng.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn có chút buồn, nhưng mà hài tử trong ngực nàng lại a a kêu hai tiếng, nàng liền quên đi suy nghĩ kia.
Ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh Kinh Ngạo Tuyết đem đan dược đã luyện chế xong để chuẩn bị tiến giai kim đan kỳ cho vào túi trữ vật, còn mang theo nhiều linh thạch để làm tụ linh trận.
Ngoại trừ cái đó ra còn có không ít pháp bảo nàng sưu tầm được, có thể dùng để đỡ lỗi kiếp.
Sau khi sắp xếp xong, nàng nhìn thoáng qua linh tuyền, ban đầu không hy vọng gì, sau đó liền đối mắt với một đôi mắt đồng.
Nàng hoảng sợ, nhìn kỹ lại mới phát hiện là Cửu Vĩ Linh Hồ, nhưng mà ánh mắt đối phương đã thay đổi, trước là màu đậm đã biến thành màu bạc, chỉ có một đường hẹp màu bạc ở giữa, nhìn giống như mắt rắn.
Kinh Ngạo Tuyết trước tầm mắt của đối phương, nhịn không được rùng mình một cái, nàng đi tới nói: "Cửu Vĩ Linh Hồ, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi, thương thế sao rồi?"
Cửu Vĩ Linh Hồ ngơ ngác nhìn nàng, có lẽ Kinh Ngạo Tuyết không quen với con ngươi mới của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương thật mờ mịt, nó nói: "Kinh Ngạo Tuyết?"
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, nàng chần chờ một hồi mới hỏi: "mắt của ngươi, có phải không nhìn thấy được?"
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đầu nói: "không hẳn, mắt của ta không ở đây, mà rơi vào thời không khác khi bị mắc kẹt trong không gian gió lốc, ta không biết vì sao lại như vậy, đối với chuyện đã xảy ra cũng không nhớ rõ được, chỉ là lần này tỉnh lại, ta có dự cảm bất thường."
Nó dừng một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Kinh Ngạo Tuyết lại tò mò hỏi: "sao vậy? ngươi nhìn thấy gì? hay có chuyện gì khó không thể nói?"
Nàng lại quay đầu nhìn Huyễn Ảnh Linh Miêu, đối phương còn đang ngủ say, còn chưa tỉnh lại, cho nên trong không gian Thanh Mộc Đỉnh chỉ còn lại nàng và Cửu Vĩ Linh Hồ.
Cửu Vĩ Linh Hồ hít sâu một hơi nói: "ta không biết có phải cảm giác của ta sai hay không? nói chung ngươi phải cẩn thận lôi kiếp khi hài tử của ngươi ra đời."
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lộp bộp một tiếng nói: "sao lại nói như vậy?"
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đầu nói: "xem ra ngươi cũng hiểu, ta nói chính là con gái thứ hai của ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "ngươi không thể nói ra một câu khiến ta tin tưởng, căn cứ vào cái gì sao?"
Cửu Vĩ Linh Hồ nói: "ngươi xem, đó chính là nguyên nhân ta không tiện nói, ta biết chắc chắn ngươi cảm thấy bị quấy rầy, không muốn tin sự thật này."
Nó không chờ Kinh Ngạo Tuyết phản bác mà nói tiếp: "trước đó hài tử của ngươi vẫn chưa chịu sinh ra, ta thấy ngươi và Liễu Nhi gấp đến nổi nóng, liền đi xem tinh tượng, vận mệnh của Liễu Nhi là hỏa tinh, sau đó tìm kiếm tung tích của muội muội nàng, nhưng trận pháp của Tiêu Dao Minh mạnh quá, ta xem không rõ được, liền nói với Liễu Nhi một tiếng, ra ngoài Tiêu Dao Minh chờ đêm tới xem thử."
"Kết quả, gặp phải rắc rối, ta tìm được một con đường dưới đáy biến, theo con đường này rời khỏi lá chắn trong Tiêu Dao Minh, ta thấy được bầu trời thực sự, thấy được tinh tượng, bên trên biểu hiện...."
Nó dừng một chút, vẻ mặt hồ ly chân thành cau mày nói: "có một tân tinh có thể thay đổi toàn bộ tu tiên giới sắp đến, nàng sẽ mang đến sinh cơ trở thành cứu tinh của thế giới này, hoặc là sẽ trở thành tai tinh hủy diệt tu tiên giới, mở cửa ma giới, để toàn bộ ma khi xâm nhập vào khiến cho toàn bộ tu tiên giới sinh linh đồ thán."
Kinh Ngạo Tuyết cắn chặt răng nói: "nói cách khác, hài tử sắp ra đời, không nhất định là Tiểu Thụ."
Cửu Vĩ Linh Hồ nói: "đúng vậy, ta ở trong không gian hẹp cảm ứng được hai vị trí, sinh ra lôi kiếp đặc thù, có lẽ là hai hài tử sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đại biểu cho cuộc sống khác nhau. Ta không thể xác định được ai là tai tinh, ai là cứu tinh, cho dù cẩn thận thì vẫn sẽ có cái sai, chuyện này liên quan đến mạng sống thiên hạ, không chỉ mình ta, đến cả ngươi cũng phải cảnh giác, không được để cho con gái của ngươi, chính là Tiểu Thụ trở thành tai tinh."
Kinh Ngạo Tuyết nghe nói như thế ngược lại thở dài một hơi thái độ kiên định nói: "hài tử nhà ta tuyệt đối không phải tai tinh, với tính cách vô tư của nàng cũng không thể nào làm chuyện phản nghịch được, ta và Thẩm Lục Mạn cũng không có loại gen này, đứa nhỏ cũng không có biến dị, cùng lăm so với gia hài tử gia đình bình thường thông minh hơn trưởng thành sớm mà thôi."
"Gen?" Cửu Vĩ Linh Hồ mờ mịt nhớ kỹ cái từ này nói: "đây là ý gì?"
"..." Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: "không có ý gì, chính là sự di truyền của hài tử từ cha mẹ mà thôi, với lại chúng ta luôn dạy dỗ tốt, sẽ không dạy ra một tai tinh, nhưng hiện tượng hai cái lôi kiếp ngươi nói khiến ta phải để ý."
Dựa theo lời Huyễn Ảnh Linh Miêu nói, khiến nàng mơ hồ đoán trong lòng, trước đó nàng còn nghĩ lôi kiếp ở Đông Hoa Quần Sơn là nguyên nhân gì, không ngờ lại là sinh ra cùng lúc với Tiểu Thụ có thiên văn tương tự.
Không biết vì sao, nàng biết được đứa nhỏ này, luôn có cảm giác chán ghét tự nhiên, theo lý đối phương chính là....
Nàng lắc đầu nghĩ thầm: mà thôi, hiện tại mọi chuyện biết được quá ít, chờ ngày mai có thể đi hỏi Ôn Thiết Tân tiền bối một chút, dù sao hắn cũng mới từ Đông Hoa Quần Sơn trở về, cho nên biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng suy nghĩ, thấy Cửu Vĩ Linh Hồ hơi híp mắt lại nhân tiện nói nhân tiện nói: "ngươi tiếp tục dưỡng thương đi, còn mắt ngươi, à, chờ qua vài ngày xem thử."
Nói không chừng có nguyên nhân khác, mắt rơi vào không gian khác, nghe cũng đáng sợ thật, đây cũng là nguyên nhân Kinh Ngạo Tuyết không hỏi lúc đầu, đúng là đáng sợ không thể nói được mà.
Nghĩ lại, có thể là năng lực của Cửu Vĩ Linh Hồ tiến hóa thì sao? ở hiện tại nàng cũng xem qua vài loại phim hoạt hình, trong đó có động vật tiến hóa, thân thể cũng không cố định như cũ.
Nàng nghĩ vậy, thấy Cửu Vĩ Linh Hồ nửa ngờ nửa tin, cũng khẳng định vài phần.
Cửu Vĩ Linh Hồ lại thông báo vài câu, uống linh thú đan Kinh Ngạo Tuyết đưa tới, rồi tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng, tu luyện trong Thanh Mộc Đỉnh đến sáng hôm sau rồi rời đi.
Thẩm Lục Mạn đang cho Tiểu Thụ bú sữa, Tiểu Thụ ăn chẹp chẹp đến vui vẻ, dù Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng chỉ nắm chặt đồ ăn của mình, dùng hết toàn bộ sức mạnh, như là sợ Kinh Ngạo Tuyết đến cướp đi.
Thẩm Lục Mạn đau đến hít một hơi, Kinh Ngạo Tuyết còn không biết chuyện gì xảy ra hỏi vội: "sao vậy? thân thể không thoải mái sao?"
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt nói: "không có gì, đột nhiên nghĩ đến gì đó, phải rồi, không phải ngươi nói hôm nay đi gặp Ôn Thiết Tân tiền bối sao? hiện tại cũng không còn nhiều thời gian, nói không chừng Ôn tiền bối đang rảnh, ngươi mau đi xem một chút đi."
Kinh Ngạo Tuyết mờ mịt xoa đầu nói: "cũng được, nhưng mà nếu thân thể nàng khó chịu, thì phải nói cho ta biết a."
Dưới ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Thẩm Lục Mạn gật đầu, thấy Kinh Ngạo Tuyết đi rồi, mới cúi đầu nhẹ nhàng chọt má Tiểu Thụ, cưng chìu nói: "hài tử hư, nhỏ như vậy đã học được giữ đồ ăn rồi."
Hai mắt Tiểu Thụ trong veo, cong lên một cái lộ ra vẻ cười, khiến cho Thẩm Lục Mạn buồn cười.
Nhận thấy Tiểu Thụ đã ăn no, liền ôm nàng trong ngực vỗ lưng cho nàng, Tiểu Thụ ở trên người nàng vui sướng giãy dụa ăn uống no đủ sau cả người khôi phục tinh thần.
Thẩm Lục Mạn nghĩ: xem ra hôm nay phải theo nàng chơi một ngày rồi, chờ Kinh Ngạo Tuyết quay về, để nàng cùng hài tử chơi một ngày, rồi đi bế quan kết đan, không thể bỏ qua thời gian không buồn không lo này được.
Kinh Ngạo Tuyết đến bên ngoài tiểu viện của Ôn Thiết Tân, thần thức Ôn Thiết Tân cường đại, liền cảm ứng được nàng đến, hắn truyền âm cách không nói: "Là Kinh Ngạo Tuyết a, ngươi vào đi!"
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Ôn Thiết Tân đang ngồi trên ghế, dáng người thẳng tắp, tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt còn mang theo ý cười.
Kinh Ngạo Tuyết không khách khí ngồi ở cái ghế bên cạnh nói: "tiền bối, từ sau khi người rời đi...."
Kinh Ngạo Tuyết đem mọi chuyện xảy ra kể lại một lần, mặc dù Ôn Thiết Tân đã biết hết từ miệng cháu gái, nhưng với cách nhìn của Kinh Ngạo Tuyết thì cũng có cái khác với Ôn Nhuyễn.
Hắn nghe xong ừ một tiếng nói: "Quý Khải Toàn là một kẽ có dã tâm lớn, biết rõ tu vi và thực lực của ta còn dám đến Nhâm Đan Cung gây sự, chính là đánh cược ta mặc kệ an nguy của ngươi, hoặc tính lấy thế đè người, chiếm chỗ tốt của ngươi, chờ ta về Tiêu Dao Minh có biết được thì cũng đã chậm."
Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ đến điểm này nhất là ngày hôm qua Quý Khải Toàn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt mang theo ham muốn, ánh mắt này đối với nàng không quá xa lạ, dù có chút không tin, nhưng nàng biết trực giác của mình khá tốt.
Trên mặt nàng cũng lộ ra biểu tình chán ghét nói: "mà thôi, bây giờ tiền bối cũng về Tiêu Dao Minh rồi, Quý Khải Toàn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên ta dự định qua hai ngày nữa, liền bế quan kết đan, đến khi đó..."
Ôn Thiết Tân nhìn nàng thật sâu rồi nói: "tu vi của ngươi đúng là đã đến đỉnh phong trúc cơ hậu kỳ rồi, cũng tốt, vậy ngươi chuẩn bị kết đan đi, ta kết đan cũng đã là chuyện lâu rồi, kiếm tu kết đan khác với tu sĩ bình thường, cũng không thể cho ngươi lời khuyên được, Nhâm Đan Cung không có nguyên anh tu sĩ, nhưng tu sĩ kim đan kỳ lại không ít, nếu trong lòng ngươi thắc mắc gì, cứ tìm các tu sĩ kim đan khác hỏi."
Kinh Ngạo Tuyết vốn muốn tự mình bế quan kết đan, dù sao nàng cũng cảm giác được tâm mình cùng tu vi đã đạt đến giá trị giới hạn rồi, xác xuất kết đen thành công nhất cũng đến 90 phần trăm rồi,
Nhưng mà, nghe Ôn Thiết Tân đề nghị xong, nàng cũng định dành chút thời gian đi hỏi các tu sĩ kim đan khác, lo trước họa là tốt nhất.
Sau đó nàng nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Cửu Vĩ Linh Hồ, liền nói: "đa tạ tiền bối kiến nghị, chút nữa ta sẽ đi hỏi, nói đến ma đạo hỗn chiến ở Đông Hoa Quần Sơn, tu vi của ta hiện tại cũng không thể giúp được gì a."
Ôn Thiết Tân thở dài một hơi nói: "ngươi không nói ta cũng quên, Đông Hoa Quần Sơn này cũng xảy ra chuyện quỷ dị, ta và Mạnh Hoa Hạo cũng nhìn ra, những nguyên anh đại năng khác cũng cảm giác được, hành động của những ma tu này khác với ngàn năm qua, thậm chí có thể nói là mặc kệ mọi thứ, không nên hướng tới đao kiếm của chúng ta tìm chết, cho dù là đại năng ma tu cũng vậy, một số ít cứ vậy mà chống đối, ta không phí sức diệt bọn họ."
"Bọn họ càng như vậy, cũng nói lên phía sau có âm mưu lớn, chỉ tiếc hiện tại chúng ta không thể nhìn thấu được, haiz..."
"Trận chiến này ta thấy mơ hồ, vô tình đã đánh xong, chỉ còn lại một số ma tu, còn trốn trong Đông Hoa Quần Sơn, thỉnh thoảng gây ra động tĩnh, Tiêu Dao Minh và Thanh Cảng tiên thành đã đến trước hỗ trợ rồi, chuyên còn lại là của tông môn ở Đông Hoa Quần Sơn, họ tự phái người đi giải quyết, cho nên ta chuẩn bị đi về, bất quá khi đó gặp một cặp đạo lữ đứng đầu tu tiên giới sinh con, ta cũng có chút giao tình với người kia, nên ở lại thêm vài ngày."
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút nàng nói: "cặp đạo lữ đứng đầu tu tiên giới?"
Ôn Thiết Tân vỗ trán nói: "ngươi mới đến tu tiên giới hơn một năm, chắc là vẫn chưa biết nhiều, tu sĩ nguyên anh ở tu tiên giới cũng hơn trăm vị, giữa họ cũng phân chia thực lực cao thấp, tu sĩ nguyên anh hậu kỳ có mười mấy người, rảnh rỗi liền có lời đồn trong tu tiên giới, có bảng xếp hạng thực lực của các tu sĩ đại năng trong tu tiên giới, trong đó đứng thứ hai đến thứ năm không dễ đoán, nhưng đứng thứ nhất chắc chắn là Tiêu Giác của Huyền Thiên Tông."
Kinh Ngạo Tuyết lẩm bẩm nói: "Tiêu Giác."
Nàng từng nghe qua người này, không phải ở Thanh Cảng tiên thành mà là trong trí nhớ của nguyên chủ.
Tiêu Giác ở tu tiên giới có uy danh lớn, là trưởng lão đệ nhất tông môn Huyền Thiên Tông, cuộc sống cũng có nhiều câu chuyện, nguyên chủ mắt cao hơn đầu, tóm lại coi người này là thần tượng của mình.
Mặc dù đối phương tư chất là củi mục ngũ linh căn, nhưng đối phương có cuộc sống từng trải, sau đó gặp được cơ duyên, khi nguyên chủ còn nhỏ, đã là cao thủ số một trong tu tiên giới, khi đó nguyên chủ còn thích thực lực nên sùng bái đối phương không có gì lạ.
Nhưng mà nguyên chủ không biết đối phương là người đứng đầu tu tiên giới, nếu không nghe lời Ôn Thiết Tân thì đã phản ứng rồi.
Kinh Ngạo Tuyết lại nghĩ đến cuộc sống của người này, Tiêu Gi ác là ngũ linh căn, trước kia không có tư cách vào Huyền Thiên Tông, phải dựa thanh mai trúc mã sống nương nhờ, làm nô bộc cho đối phương, nửa chân bước vào Huyền Thiên Tông, hắn cũng không có khả năng đạt được thành tựu như bây giờ.
Nói đến, cũng là một giai thoại.
Tiêu Giác cùng thanh mai trúc mã từ nhỏ là Lâm Uyển, đều đến từ một trấn tu tiên xa xôi, khi bảy tám tuổi, ma tu và đạo tu đánh nhau đến chết, ma tu giết hết toàn bộ dân trong thành, chỉ có hai người bọn họ lên núi chơi, mới thoát được kiếp này.
Về sau đạo tu diệt được ma tu, nhận ra sự tồn tại của bọn họ, trong lòng hổ thẹn, đúng lúc trên người bọn họ đều có linh căn, liền đem hai người bọn họ về tông môn của mình.
Đáng tiếc Tiêu Gi ác là ngũ linh căn, không có tư cách làm đệ tử tông môn hay ngoại môn, thấy sắp đến lục chia lìa bạn bè, Lâm Uyển lại trắc ra được thủy linh căn, là tư chất tuyệt hảo ngàn dặm mới có.
Cho nên, Lâm Uyển cầu tông môn, cho Tiêu Gi ác đi theo nàng, tông môn mở một mắt nhắm một mắt, liền đồng ý.
Không ai ngờ, Tiêu Gi ác sơ kỳ thực lực thấp, nhưng cơ duyên của hắn không tệ, sau này may mắn vượt qua kim đan kỳ, tu vi tăng mạnh, không tới vài chục năm, liền theo kịp tu sĩ Lâm Uyển kim đan hậu kỳ.
Đồng thời kết anh trước một bước, cưới thê tử là Lâm Uyển trở thành đạo lữ song tu với mình.
Việc này, mấy trăm năm trước ở tu tiên giới đã được mọi người khen ngợi rồi, nguyên chủ lại tức giận vì chuyện này, cho rằng Lâm Uyển không xứng với Tiêu Gi ác.
Kinh Ngạo Tuyết đối với suy nghĩ của nguyên chủ lắc đầu, cũng may Tiêu Gi ác và Lâm Uyển trăm năm qua luôn ân ái như một, đáng tiếc bọn họ song tu, tuổ đã lớn, tu vi quá mạnh, cho nên khó mà có con được.
Lúc này mới mang thai, nhưng mà....
Kinh Ngạo Tuyết bất an nhíu mày, đứa nhỏ kia sinh ra cùng lúc với Tiểu Thụ, cùng có hiện tượng lôi kiếp, còn là con của Tiêu Gi ác.
Ôn Thiết Tân thấy biểu hiện trên mặt nàng thay đổi liền cười nói: "rất khó tin đứng không, haiz, nhưng mà ta nói nữa sẽ khiến ngươi càng thấy tiếc thôi."
Khuôn mặt hắn nghiêm túc nói: "Tiêu Gi ác mở màn cuộc chiến ở Đông Hoa Quần Sơn đã bị trọng thương, không ai biết vì sao hắn trọng thương? khi ta và Mạnh Hoa Hạo đến Đông Hoa Quần Sơn, thương thế trên người hắn đã rất nghiêm trọng rồi, phải bế quan tu dưỡng hơn trăm năm mới được, đây mới là điều khiến ta kinh ngạc nhất, dù sao đối phương chỉ thiếu một chút là tới xuất khiếu kỳ rồi, nếu ai sống được vạn năm mà được che chở thì đó chính là Tiêu Gi ác."
Nói rồi hắn lại thở dài vài tiếng, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nói: "Tiêu Gi ác tiền bối bị thương? đúng là khiến người ta bất an."
Ôn Thiết Tân gật đầu nói: "Huyền Tiên Tông không dám nói việc này cho mọi ngừi, nhưng các tu sĩ đại năng đều nhìn ra được, mà đạo lữ của hắn lại đang mang thai, tu sĩ nguyên anh kỳ mang thai cực kỳ gian khổ, bọn họ muốn giữ đứa nhỏ này, cũng hao phí nhiều thời gian."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "nhưng mà hài tử kia cũng sinh ra? không phải sao?"
Ôn Thiết Tân nói: "trước khi đứa bé sinh ra, bầu trời cũng xuất hiện thiên văn quỷ dị, khi đó ta thấy không ổn, kết quả lôi kiếp so với tu sĩ kết anh còn mạnh hơn, nếu không phải Tiêu Gi ác liều mạng gánh, đạo lữ song tu của hắn cùng hài tử cũng không sống nổi, nhưng kết quả cũng khiến cho người ta thấy tiếc."
"Tiêu Gi ác và Lâm Uyển đều chết hết."
Kinh Ngạo Tuyết run một cái, nàng không ngờ lại như vậy, đối với chuyện này còn nhiều cái khó hiểu, liền năn nỉ Ôn Thiết Tân kể lại.
Ôn Thiết Tân cẩn thận bổ sung lại, để Kinh Ngạo Tuyết tự mình sắp xếp lại, sau đó nói: "nói đến, ta nghe Ôn Nhuyễn nói, lúc đứa bé nhà ngươi ra đời, Tiêu Dao Minh cũng xuất hiện dấu hiệu mây đen và lôi kiếp, bất quá vận khí của con ngươi tốt hơn nhiều, lôi không đánh xuống, cũng vì vậy mà cả Nhâm Đan Cung không bị san thành bình địa."
Nói đến đây, hắn nhớ đến vẻ mặt tham lam của chưởng môn Huyền Thiên Tông nói: "đứa bé kia hiện tại đã mất đi cha mẹ, lại bị trưởng lão Tinh Tú Tông phán là thiên đạo chi tử, cuộc sống tương lai chắc sẽ khổ, ta thì lại muốn Ôn Nhuyễn đời này sống bình an thoải mái, dù sao làm cứu tinh của tu tiên giới đối với một đứa bé quá nặng nề."
Điều này khiến Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến lời Cửu Vĩ Linh Hồ nói, sắc mặt nàng u ám vài phần, nghĩ thầm: nếu đứa nhỏ kia là thiên đạo chi tử, vậy con nàng không phải là tai tinh sao?
Kinh Ngạo Tuyết không tin, ngược lại đối với đứa nhỏ sinh ở Huyền Thiên Tông kia có sự kiêng kỵ.
Hài tử này nhất định không đơn giản!
Nàng không tiếc xúc với đứa nhỏ này, nên không dám nói chính xác, nhưng nếu không phải đen thì là trắng, nàng chắc chắn Tiểu Thụ không phải tai tinh.
Việc này không thể nói với ai được, cũng không thể để cho Thẩm Lục Mạn biết, miễn cho nàng lo lắng.
Nàng ở chỗ Ôn Thiết Tân nửa canh giờ, tìm hiểu rõ chuyện ở Đông Hoa Quần Sơn xong rồi tính toán dự định đến Đông Hoa Quần Sơn điều tra một chút.
Nàng cáo biệt Ôn Thiết Tân, đi tới nhiệm vụ đường, có lẽ vì Ôn Thiết Tân quay về, có vài tu sĩ kim đan kỳ cũng đổi thái độ ôn hòa với nàng.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không hỏi gì bọn họ, liền đi tìm Ngụy Hành hỏi quá trình kết đan cùng cảm ngộ.
Nghe Ngụy Hành nói xong, nàng lại đi gặp Đàm Phong, Đàm Phong từ khi về Nhâm Đan Cung, liền ở chỗ của mình, không ra khỏi cửa, đến cả đi nhận đơn luyện đan cũng nhờ tạp dịch đi dùm.
Khi hắn thấy Kinh Ngạo Tuyết, liền bất ngờ nhíu mày nói: "thật đúng là khách ít đến, ta tưởng là ngươi quên mất ta rồi."
Kinh Ngạo Tuyết vội nói vài câu xã giao, rồi nói cho đối phương biết mục đích đến lần này.
Đàm Phong cũng không nghĩ nhiều, hắn nói: "ban đầu kết đan, thì đem linh khí trong người tiến thành áp súc, lúc còn ở luyện khí kỳ ngươi cũng đã chuyển hóa linh khí thành khí rồi, rồi lại chuyển hóa thành dịch, rồi kết đan, tên đúng như nghĩa, chính là đem linh khí trong đa điền của ngươi áp súc thành một viên kim đan, xong bước này kết đan hoàn thành, việc này không khó, ngươi chịu khó lúc đầu, mở rộng kinh mạch trong người, đem dịch linh khí chuyển hóa hết, khó nhất vẫn là tâm ma, nhưng mà ngươi không thẹn với lòng thì không có gì lớn."
Kinh Ngạo Tuyết xấu hổ, hắn nói mình cũng hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt và giọng điệu đối phương sau khi nói, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy kết đan cũng không có gì lớn.
Nàng nói cảm ơn, bị Đàm Phong kéo lại hỏi không ít chuyện luyện đan, rồi xoay người rời đi.
Quay về chỗ ở, nàng bị Thẩm Lục Mạn kéo đi, bồi Tiểu Thụ và Liễu Nhi chơi hai ngày, sau đó tìm cái động phủ trên núi linh khí đầy đủ, làm một cái cấm chế, bắt đầu bế quan kết đan.
Qúa trình kết đan đúng như lời Đàm Phong nói, Kinh Ngạo Tuyết hấp thụ linh khí xung quanh, từng chút áp súc lại trong cơ thể, không biết qua bao lâu, trạng thái dịch linh khí trong cơ thể chuyển đổi hình thái, ở giữa đan điền, mơ hồ ngưng tụ thành một viên kim sắc tròn.
Sau một khắc, Kinh Ngạo Tuyết lại lần nữa quay về thế giới mạt thế.
Kinh Ngạo Tuyết: "..." lại nữa rồi, hình như mỗi lần tâm ma đều có liên quan đến mạt thế, đều là chuyện mười năm trước, ký ức nàng đã dần quên rồi, có thể nói là không muốn nhớ đến chuyện ở mạt thế nữa.
Nàng thở dài một hơi nói: "Ma Thập Tam, là ngươi sao?"
Không ai đáp lại, nàng nhìn lòng bàn tay của mình, ánh mắt nhìn cảnh mạt thế một vòng.
Chỗ này so với mạt thế nàng sống còn nát hơn, nàng dò xét đi về trước, đi hồi lâu, không thấy hình ảnh của ai.
Chỗ này giống sa mạc bỏ hoang, không có thứ gì sống được ở chỗ này.
Kinh Ngạo Tuyết liếm môi một cái, ở trong thế giới này, thân thể nàng không bằng thân thể tu sĩ ở tu tiên giới, nàng hiện tại rất yếu, không có tích cốc, cảm giác được khát nước và đói bụng đã lâu.
Nhưng mộc hệ dị năng trong người vẫn có công hiệu, mộc hệ dị năng có chỗ tốt, mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không sợ chết đói.
Nàng thở dài một hơi, không biết lần này tâm ma kiểm tra nàng cái gì, nàng cảm giác lòng mình không có tâm ma, nhưng mỗi lần thăng cấp, tâm ma đều hung hăng vả mặt nàng.
Liên tục qua vài ngày, nàng rốt cuộc thấy được hình dáng thành phố, nhưng đó cũng không phải thành thị, mà là một cái trấn cũ.
Không lẽ đi tới một cái trấn cổ sao?
Kinh Ngạo Tuyết nghi ngờ trong lòng, nàng từng bước đi vào trấn cổ, thỉnh thoảng thấy vài cái xác sống đi lại, bọn họ không chút hứng thú với nàng, tự mình lướt qua nàng.
Kinh Ngạo Tuyết chờ thêm một chút, phát hiện không ổn, trấn cổ này nhìn có vẻ xa lạ, nhưng cũng có chút quen mắt.
Quay về thân thể của mình, ký ức của nàng cũng dần kém đi, ngược lại xác sống không đến ăn nàng, nàng liền ngồi trên cỏ hoang dưới chân tường, nhnf cửa thành cách đó không xa, tìm kiếm lại ký ức.
Qua nửa canh giờ, nàng hoảng sợ mở to hai mắt, đứng dậy hiểu ra nói: "là thành trấn phàm nhân giới!"
Nàng nghĩ đến, chỗ này vốn không phải thế giới mạt thế, mà là một thế giới khác ở nhân gian, khoảng cách trấn gần thành nhất.
Nàng từng sống ở thành trấn một thời gian, xém chút quên đi năm tháng từng làm ruộng, cũng chính nơi đó nàng gặp được tình yêu chân thực và con gái.
Nhưng mà chỗ này đã xảy ra chuyện gì? vì sao thành trấn lại biến thành cảnh tượng mạt thế, không lẽ là ma tu?
Nàng lắc đầu, cố gắng cho mình tỉnh táo lại, nghĩ: đây là tâm ma, nếu không phải Ma Thập Tam giở trò, thì là sâu trong đáy lòng nàng đang sợ, sợ tu tiên giới này sẽ biến thành thế giới mạt thế, không có sự sống, không ai có thể sống được.
Mà có năng lực tạo thành mọi thứ, chính là Ma Thập Tam!
Nàng hận đến cắn răng, nghĩ: đây là tâm ma báo trước cho mình, nhắc nhở mình còn chưa hành động gì, mau chóng mở rộng thế lực, chống lại âm mưu của Ma Thập Tam
Nhưng nàng đã hết sức, vào tu tiên giới được một năm, tu vi của nàng từ trúc cơ trung kỳ, cũng sẽ tiến vào kin đan sơ kỳ.
Tốc độ tu luyện này ở tu tiên giới cũng coi như là giỏi rồi, nhưng tâm ma lại cho nàng biết như vậy còn chưa đủ.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bầu trời biến thành màu đỏ không biết khi nào nói: "ta hiểu rồi, ta sẽ đề cao cảnh giác, sẽ không để âm mưu của Ma Thập Tam được như ý."
Nói xong, sắc trời biến thành màu mực, trước mắt nàng mơ hồ một hồi, nghe thấy tiếng rên cùng thở dài, sau một khắc liền quay về động phủ nàng đang kết đan.
Trạng thái dịch linh khí trong đan điền đã chuyển hóa hơn phân nửa, phía chân trời chuyển đến tiếng sấm rền vang.
Ngụy Hành nhìn sắc trời nói: "Kinh Ngạo Tuyết này đúng là không đơn giản, chỉ kết đan mà thôi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi."
Tiểu quản sự rót một chén trà tiến lên nói: "phó tôn chủ dĩ nhiên không đơn giản, quản sự đại nhân cũng không phải là nhân vật phàm tục, đều là người ta ngưỡng mộ từ lâu."
Ngụy Hành cười liếc hắn một cái nói: "ngươi nha, dẻo miệng, biết cố gắng tu luyên thì cũng không lâu như vậy, tu vi vẫn còn là trúc cơ kỳ."
Tiểu quản sự cười hắc hắc nói: "ta biết tự lượng sức mình, quá trình tu tiên cũng mệt mỏi, có thể hưởng thụ hôm nay cũng đừng kéo dài đến ngày mai, nếu không sống hơn ngàn năm không còn gì ý nghĩa."
Ngụy Hành nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng ngộ ra điều gì từ lời hắn nói, hắn nhìn bầu trời hồi lâu rồi nói: "ngươi nói, Kinh Ngạo Tuyết lúc này có thể kết đan thành công không?"
Tiểu quản sự gãi đầu nói: "cái này cần gì đoán, nhất định là thành công a, đường tu luyện của nàng làm đâu chắc đó, mặc dù là luyện đan sư, nhưng chưa từng gặp tệ nạn cắn đan như các luyện đan sư khác, kết với nàng mà nói chỉ là chút cản đường nhỏ mà thôi, chờ lôi kiếp xong, ta sẽ đến cửa báo tin vui."
Ngụy Hành gật đầu nói: "cũng phải, nàng bế quan kết đan cũng chỉ một năm, chờ nàng kết đan xong, nhất định phải dí nàng, để nàng bù lại một năm luyện đan dược."
Tiểu quản sự cười ra tiếng nói: "quản sự nói đúng ý ta nghĩ, Kinh Ngạo Tuyết là phó tôn chủ Nhâm Đan Cung, dĩ nhiên phải làm gương rồi."
Kinh Ngạo Tuyết còn đang độ kiếp, không biết cuộc sống cực khổ sắp tới của mình, nàng mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng vàng óng, một đạo lôi từ trời giáng xuống, bổ đến mặt nàng.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Huyền, còn như trước nói đổi mới 15,000, ta thử xem phía sau có thể hay không bù vào, bất quá hai ngày này phải đi bệnh viện xem bệnh, tương đối bận rộn.
Ta thử xem a !... Có thể nhiều đổi mới ta là hơn đổi mới!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro