Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148

Chương 148: Sinh nở

Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên thiêu mi, dù sao đây cũng là tin tốt, nàng nói: "vậy cũng tốt, xem ra chúng ta vận khí không tệ, đúng lúc đuổi kịp thuyền Tiêu Dao Kinh sắp quay về, chờ một chút, chờ ta mặc quần áo xong rồi đến khách điếm tính tiền đã, chúng ta cùng đến cảng ngoài thành."

Nói không chừng Ôn Thiết Tân tiền bối lo lắng cho cháu gái của mình, nên cũng về sớm thì sao, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ nghĩ đến.

Đàm Phòng gật đầu nói: "vậy ngươi thu dọn trước đi, ta đi xuống lầu tính tiền, trước đó ta quá gấp, xin lỗi nha."

Dứt lời, hắn chỉ trận pháp bị phá hỏng trên cửa, Kinh Ngạo Tuyết đen mặt nhìn hắn vội vàng rời đi.

Nàng ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào, sau đó nhíu mày suy nghĩ: xem ra trận pháp phòng ngự cũng không mạnh như nàng nghĩ, không thể chặn được Đàm Phong.

Nàng vẫn nhớ rõ, trận pháp này do Thẩm Lục Mạn khi mới đến tu tiên giới không lâu, khi đó tu vi của nàng cũng đã bắt đầu ngã xuống rồi, công hiệu của trận pháp dĩ nhiên cũng giảm đi nhiều, xem ra lần sau không thể cứ ỷ vào trận pháp. phải tự mình cảnh giác nhiều hơn mới được.

Nhưng mà khi đó Thẩm Lục Mạn đang là kim đan kỳ, vì mang thai nên suy nhược vài phần do chế trận pháp, không thể nào đến cả tu sĩ kim đan trung kỳ như Đàm Phong phá mà trận pháp không thể đỡ được.

Việc này thật kỳ quái.

Kinh Ngạo Tuyết không nghĩ ra, nàng đến bên cửa kiểm tra trận pháp rơi lại, trận pháp không xảy ra vấn đề gì nhiều, có thể ngoài ý muốn hoặc là...

Kinh Ngạo Tuyết hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm: hoặc là Đàm Phong đang cố gắng che dấu thực lực của mình.

Nàng nghĩ lại mười ngày qua chùng Đàm Phong ở chung, không dám xác định hoàn toàn hiểu được người này, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, chờ nàng có cơ hội gặp Đàm Phòng thì sẽ tháy được nhiều thứ hơn.

Nàng tin mọi thứ không hề có tuyệt đối, hoàn mỹ tới đâu cũng sẽ có chỗ không trọn vẹn, nếu Đàm Phong thực sự che dấu thực lực của hắn, sớm muộn cũng sẽ lộ sơ hở, Kinh Ngạo Tuyết không tin hắn hoàn toàn nên không quá lo lắng.

Nàng thu dọn những mảnh trận pháp. sau khi xuống lầu, Đàm Phong thanh toán đã xong, đứng chờ ở cửa.

Kinh Ngạo Tuyết đi tới, cùng Đàm Phòng hai người không dừng chạy đến cảng ngoài thành.

Nơi đó không chỉ có linh thuyền của Tiêu Dao Minh, còn có vài chiếc linh thuyền khác hơi nhỏ hơn.

Kinh Ngạo Tuyết biết linh thuyền Thanh Cảng tiên thành không có ở đây, nói vậy thành chủ Mạnh Hoa Hạo vẫn chưa về.

Trên linh thuyền Tiêu Dao Minh, là ai?

Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết tìm tòi nghiên cứu, Đàm Phong chờ không được, vội vàng bay về hướng linh thuyền, còn chưa đến gần, đệ tử Tiêu Dao Minh liền xuất hiện ngoài linh thuyền quát lớn: "là ai?"

Đàm Phong vội nói: "ta là tam phẩm luyện đan sư Nhâm Đan Cung, Tiêu Dao Minh, Đàm Phong."

Đệ tử Tiêu Dao Minh nhíu mày nhìn chằm chằm Đàm Phong hồi lâu, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy buồn cười, Đàm Phòng vào Tiêu Dao Minh hơn chục năm, vậy mà rời Nhâm Đan Cung, lại không có ai trong Tiêu Dao Minh nhận ra, đến cả đệ tử đồng môn cũng không nhận ra hắn.

Nàng cong khóe miệng đi lên, cầm lệnh bài thân phận của mình ra nói: "tại hạ Kinh Ngạo Tuyết, Nhâm Đan Cung, đây là lệnh bài thân phận của ta, huynh đài không tin có thể cầm đi kiểm tra."

Đệ tử tiếp nhận lệnh bài Kinh Ngạo Tuyết ném tới, cầm trên tay nhìn vài lần, sau đó cung kính nói: "thì ra là đệ tử Nhâm Đan Cung, không biết cái ngươi đến nơi này có chuyện gì quan trọng?"

Nói vậy, đệ tử Tiêu Dao Minh không thể tùy ý rời khỏi quần đảo Bồng Lai được, nếu rời đi thì chắc chắn có nguyên nhân ở ngoài, hoặc là ra ngoài thăm người thân, còn không là đến chi nhánh nhận chức, nếu nhận chức thì không được quay về quần đảo Bồng Lai nữa.

Cho nên, ở tu tiên giới nếu vô tình gặp đệ tử Tiêu Dao Minh, có thể nói là hiếm đến đếm trên đầu ngón tay, khó trách đệ tử này trước đó còn tra hỏi.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Đàm Phòng nói: "việc này, nói ra rất dài dòng, không bằng chúng ta lên linh thuyền xin chỉ thị của tiền bối rồi hãy nói."

Đệ tử lên tiếng nói: "cũng được, các ngươi lên đi."

Dứt lời, hắn cầm lệnh bài thân phận đưa cho Kinh Ngạo Tuyết, rồi kiểm tra lệnh bài thân phận của Đàm Phong, mang theo hai người đến gian phòng xa hoa nhất trên linh thuyền.

Nửa đường Kinh Ngạo hỏi thăm bọn họ đến từ nơi nào, như nàng đoán, linh thuyền này trở về từ Đông Hoa Quần Sơn, vì ma đạo hỗn chiến đã kết thúc rồi, chỉ còn lại vài tôn chủ kết thúc công việc, vài tôn chủ ra ngoài điều tra, còn lại có hai tôn chủ bị thương nặng, rời khỏi chiến trường trước dự định quay về Tiêu Dao Minh dưỡng thương.

Kinh Ngạo Tuyết lại hỏi thăm tên tuổi hai vị tôn chủ này, nhưng đệ tử kia còn chưa kịp nói, đoàn người đã đến nơi.

Đệ tử cũng im lặng không nói, mà nói: "các ngươi vào đi."

Kinh Ngạo Tuyết nói cảm ơn, cùng Đàm Phong cùng đi vào phòng.

Trong phòng chỉ có một tôn chủ, còn là một nữ nhân, nhìn dáng vẻ nàng chừng hai mươi tám, tướng mạo ôn nhu, nhìn dễ thân cận, Kinh Ngạo Tuyết mới đến Tiêu Dao Minh, cũng không nhận ra được người này là ai.

Nhưng Đàm Phong lại tiến đến hành lễ nói: "vãn bối Đàm Phong, bái kiến Đậu tiền bối."

Kinh Ngạo Tuyết không biết người, nhưng vẫn biết 10 đại tôn cung và tên 9 đại tôn chủ, nghe Đàm Phong vấn an, liền phản ứng kịp là Đậu tiền bối, là tôn chủ Đậu Dĩ Đồng của Mậu Thú Cung, tu vi thấp nhất trong các tôn chủ, chỉ mới nguyên anh sơ kỳ.

Nhưng Mậu Thú Cung liên quan đến ngự thú, bên cạnh Đậu Dĩ Đồng còn có hai yêu thú mang theo được nuôi lớn từ nhỏ đã là nguyên anh kỳ, cho nên thực lực cộng lại so với nguyên anh hậu kỳ, nhất định không thể coi thường.

Thái độ Kinh Ngạo Tuyết cũng cung kính vài phần nói: "vãn bối Kinh Ngạo Tuyết, bái kiến Đậu tiền bối."

Đậu Dĩ Đồng cười nói: "không cần giữ lên tiết, nếu ta nhớ không lầm, hai người các ngươi không có trong nhóm đi thảo phạt ma tu ở Đông Hoa Quần Sơn, còn Kinh Ngạo Tuyết là được chấp thuận vào làm đệ tử Tiêu Dao Minh, mới chỉ vài tháng thôi, các ngươi sao lại từ Tiêu Dao Minh đi tới Thanh Cảng tiên thành vậy?"

Nụ cười trên mặt nàng tuy hiền lành, thế nhưng trong mắt không có ý cười, thậm chí còn thấu xương đáng sợ.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết bất lực, cũng hiểu được ý nàng, dù nói thế nào thì hai người bọn họ cũng không nên xuất hiện ở Thanh Cảng tiên thành mới đúng.

Đàm Phong vội giải thích: "tiền bối, mọi chuyện cũng không phải như người nghĩ."

"Ồ?" Đậu Dĩ Đồng thu liễm nụ cười lại, nói: "ngươi nói ta nghĩ thế nào?"

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng, để cho Đàm Phong nói lời khó nghe xong, Đậu Dĩ Đồng cũng sẽ áp tội danh cho nàng rồi.

Kinh Ngạo Tuyết vội ngăn Đàm Phong muốn nói lại, ánh mắt nghiêm túc đem sự việc kể lại đầu đuôi cho Đậu Dĩ Đồng nghe.

Sau khi nói xong, Đậu Dĩ Đồng nhăn mày nói: "đúng là hồ đồ, hiện tại là lúc nào? thứ nhất còn chưa đến kỳ hạn kiểm tra đan tu mười năm một lần, thứ hai phần lớn đệ tử Tiêu Dao Minh còn đang ở trên chiến trường giết địch, các ngươi lại tự gây nội chiến, Doãn Hoa này càng lúc càng quá quắt rồi."

Dứt lời, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Quý Khải Toàn lão đầu này cũng đang bị trọng thương, đang ở các vách bế quan dưỡng thương, chờ hắn xuất quan, các ngươi lại đến đó, đem hành vi phậm tội của Doãn Hoa toàn bộ nói ra, nếu hắn còn dám bao che nam sủng kia, vậy thì chờ xem đi, Tiêu Dao Minh này cũng không đổi sang họ Qúy được đâu."

Kinh Ngạo Tuyết ngại ngùng, ban đầu còn tưởng Đậu Dĩ Đồng là tu sĩ hiền lành, thì ra cũng là một người tính tình nóng nảy không dễ chọc.

Dù sao cũng khó trách, tu sĩ tu tiên theo con đường này muôn vàn nguy hiểm, nếu tính cách quá yếu đuối sớm muộn cũng sẽ bị người xé ăn đến xương cũng không còn.

Đậu Dĩ Đồng biết tình hình xong, thái độ đối đãi với hai người Kinh Ngạo Tuyết cũng tốt hơn nhiều.

Nàng nói: "các ngươi cũng đã lạc đến Thanh Cảng tiên thành rồi, vậy thì theo chúng ta cùng nhau quay về Tiêu Dao Minh thôi."

Kinh Ngạo Tuyết cũng có ý đó, không ngừng đáp lời, nàng ngẩng đầu thấy sắc mặt Đậu Dĩ Đồng có vài phần tái nhợt, dựa theo lời đệ tử Tiêu Dao Minh nói trước đó, biết vị tôn chủ này cùng Quý Khải Toàn bị trọng thương trong cuộc chiến ma đạo lần này.

Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết rồi, liền thức thời nói rời đi.

Đậu Dĩ Đồng lại có hứng thú với chuyện bên ngoài Tiêu Dao minh, nhất là trận pháp truyền tống, lúc trước nàng từng nghe nói qua trận pháp này, nhưng ít ai biết được nó.

Nhưng mà, việc này không vội, việc quan trọng là chữa thương xong rồi tính.

Chờ hai người Kinh Ngạo Tuyết chủ động rời đi, nàng liền nhắm mắt bắt đầu dưỡng thương.

Thương thế của nàng cũng không quá nặng, dù sao cũng có yêu thú giúp nàng ngăn không ít công kích, thực sự cần bế quan khôi phục chính là yêu thú của nàng.

Nhưng Quý Khải Toàn cách vách thì không lạc quạn được như vậy, hắn bị thương rất nghiêm trọng, khi đó cùng Ôn Thiết Tân đánh với ma tu mạnh nhất, cuối cùng Ôn Thiết Tân giết chết ma tu, có được danh vọng, điều này khiến hắn căm tức không thôi.

Nhưng hắn lại bị thương, phải bế quan tu dưỡng gần mười năm mới khỏi, hắn lại có tính đa nghi, không muốn ở ngoài dưỡng thương, liền vòng vo với Đậu Dĩ Đồng, muốn quay về Tiêu Dao Minh dưỡng thương rồi nói.

Hắn ở trên linh thuyền, giao phó đệ tử không được đến quấy rầy hắn, cho nên không biết tin tức Kinh Ngạo Tuyết và Đàm Phong lên thuyền.

Nếu như biết được bảo bối nam sủng của mình là Doãn Hoa mất tích, thì không biết hắn sẽ thế nào đâu.

Kinh Ngạo Tuyết sau khi nghe thấy việc này, trong lòng lại thấy may mắn.

Nàng được an bài trong một phòng đơn, lúc này cũng cảnh giác nhiều hơn, không chỉ bày trận pháp, còn bố trí huyễn thuật cùng bùa chú các loại vào trong trận, cũng tránh cho chuyện lúc sáng lại phát sinh.

Chờ sắp xếp xong, nàng mới vào trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, đem chuyện tốt quay về Tiêu Dao Minh báo cho Thẩm Lục Mạn biết, nàng không dám ở trong quá lâu, để Thẩm Lục Mạn hết lo lắng rồi rời khỏi không gian.

Nàng ngồi trên giường, bắt đầu ngồi tu luyện.

Linh Thuyền Tiêu Dao Minh ở Thanh Cảng tiên thành bổ sung chút tài nguyên, xử lý chút việc vặt xong, không tới hai ngày liền bắt đầu hải trình bay về Tiêu Dao Minh.

Dọc đường đi vì đệ tử Tiêu Dao Minh đều bị thương, nên không ai rảnh đến quấy phá Kinh Ngạo TUyết, đến cả Đàm Phong cũng khôi phục bản tính nam trạch của mình, không tới chỗ Kinh Ngạo Tuyết làm gì, cho nên Kinh Ngạo Tuyết cũng có được khoảng thời gian thanh tĩnh.

Nàng cũng chuẩn bị tâm lý trong lòng, khi thuyền sắp đến Tiêu Dao Minh, Kinh Ngạo Tuyết đứng trên boong thuyền, nhìn chăm chú vào sóng lớn vỗ trên mặt biển, cuốn theo không ít gió lốc, bầu trời u ám, quang cảnh như là ngày tận thế.

Nàng hơi ló đầu ra, nhìn nước biết xao động, trước đó nàng đã nhìn thấy trận pháp cổ xưa ở dưới đáy biển này.

Kinh Ngạo Tuyết cũng có chút hứng thú với trận pháp, nhớ đến tung tích Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ còn chưa biết, định dành chút thời giờ tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng mà nếu gặp phải truyền tống bị đưa đến những chỗ khác thì vận khí tốt để quay về sớm chắc không còn nữa.

Nghĩ vậy, nàng thở dài một hơi, phía sau thuyền truyền đến tiếng bước chân, nàng nhận ra là ai, nhưng không để ý đến hắn.

Đối phương vỗ vai nàng nói: "này, ngươi cẩn thận một chút, đừng té xuống, nếu bị truyền đến chỗ khác, sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu."

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, xoay người nhìn Đàm Phong nói: "trước đó vận khí rất tốt sao?"

Đàm Phong nghiêm túc gật đầu nói: "vì khi đó chỉ còn mình ngươi thôi, không có ngón tay may mắn của ta chỉ đúng hướng, ngươi ở trong biển mười năm cũng không tìm được đường quay về."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng nhạt nhẽo cười hai tiếng nói: "vậy thì thật đa tạ a."

Đàm Phong nói: "không cần khách khí, nhưng mà chỗ này rất nguy hiểm, tốt nhất ngươi nên quay về linh thuyền đi."

Kinh Ngạo Tuyết lại cảm kích hảo ý của hắn, dù sao nàng đứng đây cũng không nhìn ra mạnh mối gì, liền quay về phòng của mình.

Qua nửa ngày, linh thuyền rốt cuộc cũng đến quần đảo Bồng Lai.

Kinh Ngạo Tuyết không ngờ được rằng, trong thời gian ngắn ngủi một năm, lần thứ hai đứng ở hải cảng, lần này so với lần trước khác nhau, nghĩ dến đám người Liễu Nhi, lòng nàng thêm kiên định vài phần.

Tu sĩ trên linh thuyền phần đông cũng có cảm giác như nàng, bọn họ ở Đông Hoa Quần Sơn lần này cũng đã trải qua sinh tử, bây giờ về lại Tiêu Dao Minh, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười vui sướng.

Quý Khải Toàn vẫn đang bế quan chưa xuất hiện, Đậu Dĩ Đồng chỉ nói đơn giản vài câu, rồi cho các tu sĩ quay về nghỉ ngơi.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm: có thể kéo dài một thời gian thì càng tốt, chờ Quý Khải Toàn biết tin Doãn Hoa đã chết, đến khi đó sẽ phát sinh nhiều chuyện khác.

Nàng muốn quay về gặp đám người Liễu Nhi, sau khi Đậu Dĩ Đồng hạ lệnh cập bờ, liền cùng Đàm Phong ngự kiếm bay về Nhâm Đan Cung.

Bọn họ trực tiếp đến tôn cung Nhâm Đan Cung, thời qua đã qua một tháng, kiểm tra đã xong rồi.

Ngụy Hành mặt nhăn mày nhó, lúc trước hắn không đồng ý với đề nghị của Doãn Hoa, vì tư dục cá nhân đột nhiên thêm một lần kiểm tra.

Doãn Hoa lòng dạ độc ác, kiểm tra lần này quá sức nguy hiểm, dễ sinh ra cạm bẫy, mỗi tam phẩm luyện đan sư đều là trụ cột của Nhâm Đan Cung, mất đi một người sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

Còn có các tu sĩ mạnh nhất đều đã đến Đông Hoa Quần Sơn, nếu như xảy ra chuyện gì, thì cũng không có đại năng nào ra tay giúp được.

Trước khi kiểm tra hắn đã cố gắng ngăn cản rồi, nhưng thế lực của Doãn Hoa quá lớn, hắn cũng không dám phân rõ giới hạn với người này.

Mà khi đó cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy, chỉ nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.

Không ngờ rằng...

Ngụy Hành hiện tại rầu đến thối ruột, thời gian trôi qua, hắn càng thêm bất an, đã qua hai tháng rồi, Doãn Hoa và Kinh Ngạo Tuyết hai người đều chưa quay về, còn có vài tam phẩm luyện đan sư cũng mất tích.

Theo lý, hoàn thành kiểm tra này chỉ cần một tháng, phần lớn các tam phẩm luyện đan sư đều đã lên bờ, nhưng mà những người hắn để ý lại không thấy quay về.

Hắn cũng nhịn không được từng dẫn người xuống dưới kiếm, nhưng không tìm được tung tích bọn họ, theo lý mà nói, dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến đây, Ngụy Hành tê cả da đầu.

Doãn Hoa chết rồi trong lòng hắn cũng vui vẻ, dù sao thiếu một tên hề thì Nhâm Đan Cung cũng bớt chuyện không đâu.

Nhưng mà chống lưng cho hắn là đại năng nguyên anh Quý Khải Toàn mạnh nhất Tiêu Dao Minh này, Quý Khải Toàn sủng ái nam nhân này thế nào, trăm năm qua đệ tử Tiêu Dao minh mắt không mù cũng nhìn ra được.

Bình thường, Quý Khải Toàn cũng không để Doãn Hoa chịu thiệt cái gì, chỉ cần Doãn Hoa ngứa mắt đệ tử nào, thì sẽ bị phái ra ngoài làm việc ở chi nhánh, đến nay cũng không được quay về, còn không thì mất mạng ngoài ý muốn, đến cả nguyên nhân cũng không tra ra được.

Hiện tại, có thể Doãn Hoa đã mất mạng dưới đáy biển, nếu Quý Khải Toàn quay về biết chuyện này, mặc dù hắn không liên quan đến chuyện này thì Quý Khải Toàn cũng sẽ không tha cho hắn.

Đắc tội quái vật Quý Khải Toàn, ngày lành của hắn ở Tiêu Dao Minh cúng sắp kết thúc rồi.

Ngoài chuyện đó ra, lai lịch của Kinh Ngạo Tuyết cũng không hề tầm thường, sau lưng nàng còn có một nguyên anh đại năng Ôn Thiết Tân, nói đến thực lực người này còn mạnh hơn Quý Khải Toàn, dám đem cháu gái bảo bối của mình giao cho Kinh Ngạo Tuyết, cũng đủ chứng minh đối phương tin tưởng Kinh Ngạo Tuyết.

Còn cháu gái Ôn Thiết Tân là Ôn Nhuyễn, từ khi biết Kinh Ngạo Tuyết xuống biển kiểm tra, vẫn cùng đồng bọn của nàng là Liễu Nhi và Mạnh Cảnh Minh, luôn đứng bên bờ biển chờ đợi.

Từ đó đến nay đã hai tháng trôi qua, nhìn qua Kinh Ngạo Tuyết không có hy vọng sống bao nhiêu, nhưng đối phương vẫn cố chấp đợi.

Chỉ phần này cố chấp thôi, cho dù Ôn Thiết Tân kệ chuyện này thì có dính đến Ôn Nhuyễn, Ôn Thiết Tân cũng sẽ tra xét đến cùng.

Ngụy Hành nghĩ đến đây, cảm giác mình bất lực hoàn toàn, nghĩ đến mất ngủ thức trắng đêm.

Hắn thậm chí còn chuẩn bị đường lui, đem thân nhân của mình giao cho bằng hữu chăm sóc, tự mình lấy cái chết tạ tội.

Tâm tình hắn suy sụp ngồi trên lầu nhiệm vụ đường Nhâm Đan Cung, đột nhiên nghe thấy tiếng cười to, hắn liền thấy phiền, không lâu sau, tiểu quản sự tay trái của hắn liền vui vẻ lên lầu nói: "Ngụy quản sự, có tin tức tốt, là tin tức lớn tốt a."

Sắc mặt Ngụy Hành u ám nói: "có tin tức tốt gì chứ?"

Tiểu quản sự nói: "là tin tức tốt lắm a, Kinh Ngạo Tuyết đã quay về rồi, về cùng nàng còn có Đàm Phong tiền bối a."

Ngụy Hành mở to hai mắt nhìn, cái này là thật sao?

Hắn không dám tin, cho đến khi tiểu quản sự vỗ ngực cam đoan nói: "là thật, đệ tử Nhâm Đan Cung đã tận mắt thấy Kinh Ngạo Tuyết và Đàm Phong hai người cùng ngự kiếm phi hành, quay về tôn cung riêng của mình."

Biết được tin tức này Ngụy Hành cũng không ngồi yên nữa, kích động đỏ mặt nói: "đi, đi với ta tận mắt xem."

Tiểu quản sự cũng vì chuyện Doãn Hoa và Kinh Ngạo Tuyết mấy ngày nay trong lòng không yên, dù sao hắn cũng cánh tay đắc lực của Ngụy Hành, vừa sợ Ngụy Hành bị trách tội, còn sợ bị tu sĩ đại năng bắt chịu tội, khiến hắn cũng phải chịu chung.

Hiện tại mặc dù Kinh Ngạo Tuyết đã về, ít nhiều cũng giải quyết được một bên, hơn nữa nàng quay về khiến tiểu quản sự hai mắt sáng lên, nghĩ thầm: có lẽ chờ thêm ít ngày, Doãn Hoa cũng sẽ quay về Tiêu Dao Minh.

Cứ vậy, mọi vấn đề đều được giải quyết.

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt hắn sáng thêm vài phần, thấy Ngụy Hành ra khỏi nhiệm vụ đường, vội vàng ngự kiếm bay theo đối phương.

Nhưng mà sự thật dội cho bọn họ một gáo nước lạnh, bọn họ đến chỗ ở của Kinh Ngạo Tuyết trước, nhưng cửa khóa chặt, căn bản không có ai ở trong.

Trong lòng Ngụy Hành lạnh xuống, tiểu quản sự lại nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "có lẽ Kinh Ngạo Tuyết về đến đây, không thấy bằng hữu của nàng, cho nên đi tìm bọn họ rồi."

Ngụy Hành cũng không tin lắm, hắn thở dài một hơi, trên mặt lại lộ vẻ u sầu lần nữa nói: "mà thôi, đi tìm Đàm Phong trước đi, không phải ngươi nói hắn quay về cùng Kinh Ngạo Tuyết sao? Kinh Ngạo Tuyết không về tôn cung của mình, Đàm Phong chắc cũng phải có mặt chứ?"

Trong trí nhớ của Ngụy Hành, Đàm Phong là một luyện đan sư thích yên bình ở trong nhà, mặc dù mọi người đều như hắn, nhưng hắn mười năm không ra cửa một lần nhưng vẫn luôn đứng đầu bảng.

Tiểu quản sự vội vàng, nhưng cũng biết nịnh bợ, Ngụy Hạnh có hắn đi theo chọc cười, khuôn mặt u sầu cũng bớt đi vài phần.

Hai người vội vàng bay đến chỗ ở của Đàm Phong, quả nhiên thấy Đàm Phong đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.

Ngụy Hành vừa thấy hắn, mắt cũng sáng lên, vội vàng đi tới nói: "ngươi đã về rồi! Kinh Ngạo Tuyết về cùng ngươi đúng không? các ngươi ở trong biển gặp chuyện gì? sao lại lâu như vậy? trước đó ngươi có thấy Doãn Hoa không?"

Hắn hỏi rất nhiều, Đàm Phong xoa mi tâm nói: "Ngụy quản sự, ngươi lo lắng quá rồi, ta cùng Kinh Ngạo Tuyết..."

Hắn đơn giản kể lại, Ngụy Hành nhấc cao mi, hắn còn nhiều cái khó hiểu, Đàm Phong lại nói quá đơn giản, cho nên hắn liền mở cửa ra, nói: "đây, vào nhà rồi từ từ nói, ngươi cứ kể lại chi tiết mọi chuyện lần nữa đi."

Đàm Phong: "..."

Tiểu quản sự cười nói: "làm ơn, các ngươi mất tích thời gian này Ngụy quản sự cũng đứng ngồi không yên rồi, lúc này thấy các ngươi đã quay về, hắn làm quản sự dĩ nhiên cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà."

Đàm Phong hết cách, đành đóng cửa phòng, bị Ngụy Hành hỏi không ngừng.

Cùng lúc đó, Kinh Ngạo Tuyết ngự kiếm bay đến bờ biển, nàng vội về nhà, lại khác hướng, cho nên bay về đến Nhâm Đan Cung, liền bay đến chỗ ở tôn cung, kết quả không thấy ai.

Sau đó hỏi thăm đệ tử, đối phương vừa thán phục, vừa nói: "ngươi nói Ôn Nhuyễn bọn họ sao, bọn họ đang ở bờ biển chờ ngươi đó, trước đó các đệ tử đã đến khuyên bọn họ quay về, nhưng bọn họ không nghe, luôn nói ngươi sẽ quay về, khi đó chúng ta không tin, kết quả ngươi đúng là đã quay về."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng đau đớn, nàng mất đi liên hệ trong khoảng thời gian này, đám người Liễu Nhi chắc đã lo lắng đến mệt rồi.

Nàng vội nói cảm ơn, rồi nhanh chóng bay đến chỗ kiểm tra ở bờ biển.

Từ xa nàng đã nhìn thấy đám người Liễu Nhi, bọn họ đúng là đứng ở trên bờ chờ, trong lòng nàng vui vẻ, vội tăng tốc độ đến trước mặt ba người.

Liễu Nhi khiếp sợ mở to hai mắt Mạnh Cảnh Minh kích động giơ chân nói: "ta biết là ngươi không chết, bọn họ lại khẳng định là ngươi đã chết, ta phỉ nhổ a, toàn nói bậy, ngươi ở trong Thiên Nguyên bí cảnh nguy hiểm như vậy có thể đam chúng ta an toàn sống sót trở ra, ta không tin một vùng biển rộng này có thể làm khó được ngươi."

"Ha ha, ta biết ta đúng mà, hơn nữa chúng ta ở đây chờ, đúng là chờ được ngươi quay về rồi."

Hắn cười ha ha, hoàn toàn quên đi trước đó chính mình u sâu, tâm tình u ám.

Ôn Nhuyễn cũng sáng hai mắt, tiến lên nói: "Kinh bá mẫu, rốt cuộc ngươi đã quay về."

Kinh Ngạo Tuyết cười gật đầu, đi tới trước nói: "ta đã quay về!"

Nàng nhìn về hướng Liễu Nhi, trong mắt Liễu Nhi lóe lên ngân quang, đi nhanh đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, đưa tay ôm nàng thật chặt.

Mặc dù Liễu Nhi tin trong lòng chắc chắn mẫu thân sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng theo lẽ thường mà nói, thời gian một tháng thì mẫu thân phải quay về rồi, nhưng lần này đã hai tháng cũng gần ba tháng rồi, mẫu thân vẫn chưa quay về.

Nàng cũng lén mang theo Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh xuống biển tìm, kết quả nhìn thấy gió lốc bên ngoài Tiêu Dao Minh khiến cho người ta sợ hãi, sức mạnh tự nhiên khủng khiếp như vậy, cũng khiến cho Liễu Nhi được mở rộng tầm mắt.

Trước kia nàng chỉ nghĩ tu sĩ ở Hồng Trạch đại lục là tu sĩ mạnh nhất rồi, nhưng mọi thứ dưới đáy biển để cho nàng hiểu được, trên thế giới này sức mạnh tự nhiên, mới chính là mạnh nhất, vậy thì mẫu thân thực sự gặp nguy hiểm rồi.

Ung dung trước đó của nàng bị quét sạch không còn, trong lòng cũng không thể lạc quan nổi.

Nhưng mà nàng vẫn luôn chờ, chờ đến khi mẫu thân quay về, nàng cùng Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn vừa tu luyện, vừa suy nghĩ: trên người mẫu thân có nhiều bảo bối hộ thân, dù tự nhiên có mạnh thì mẫu thân vẫn có thể đi vào Thanh Mộc Đỉnh tránh được mà.

Hoặc là mẫu thân gặp phiền toái gì đó, mới không thể quay về Tiêu Dao Minh liền, vậy nàng chỉ cần kiên trì chờ, mẫu thân nhất định sẽ quay về.

Còn không thì, nàng cố gắng tăng tu vi của mình, đến khi đó nhảy vào hải vực nguy hiểm này, tự mình cứu mẫu thân quay về.

Cũng may, mẫu thân đã quay về rồi, nàng hiếm mang tính trẻ con trước mặt Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh, ôm chặt Kinh Ngạo Tuyết, âm thanh khàn khàn nói: "mẫu thân, con rất nhớ người."

Còn có nương thân, nương còn ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, mẫu thân chưa quay về, cho nên nương thân cũng không có tung tích, nàng mới thất kinh lo sợ, mất đi chính mình và bình tĩnh trước đó.

Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai trấn an nàng nói: "là mẫu thân không tốt, để con và Ôn Nhuyễn, Mạnh Cảnh Minh lo lắng, ta cam đoan, sau này sẽ không như vậy, đừng khóc a."

Liễu Nhi thút thít mũi hai cái nói: "hiện tại con sẽ không khóc, mẫu thân, chúng ta về nhà thôi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nhìn về phía hai người Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh nói: "khổ cực cho các ngươi ở đây chờ ta rồi, chúng ta quay về tôn cung thôi, ta sẽ kể cho các ngươi biết chuyện phát sinh lần này."

Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn gật đầu, bọn họ cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường về còn gặp vài đệ tử Nhâm Đan Cung, cùng bọn họ chào hỏi, có vài người tò mò cỏn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Ngạo Tuyết cười uyển chuyển cự tuyệt, nàng quay về nơi ở, đóng cửa phòng lại, cùng ba người Liễu Nhi đến sảnh lớn ngồi xuống.

Liễu Nhi nói: "nương thân còn ở trong phòng nghỉ ngơi, người mang thai không tiện hành động, chúng ta không nên nói việc này cho người biết, cho nên nương thân vẫn chưa biết..."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một cái, sau đó nhìn Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn hai người, mới nhớ ra bí mật không gian Thanh Mộc Đỉnh, hai người này còn chưa biết.

Khí cho Liễu Nhi còn phải giấu bọn họ, Kinh Ngạo Tuyết cũng nói vài câu, sau đó mới kể lại hành trình lần này, từ đầu đến cuối cho đám người Liễu Nhi nghe, dĩ nhiên phải bỏ qua Huyễn Ảnh Linh Miêu.

Liễu Nhi nghe vậy, nhíu mày nói: "không ngờ đáy biến dưới tôn cung lại có nhiều linh khí như vậy, nghi ngờ của mẫu thân con cũng không nghĩ ra, việc này nên báo với Tiêu Dao Minh, đến khi đó quản sự và tôn chủ sẽ phái người đi điều tra, tạm thời không liên quan gì đến chúng ta."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, Ôn Nhuyễn nói: "đáy biển tôn cung, tuy linh khí nhiều hơn trên mặt đất, nhưng qua việc Kinh bá mẫu mất tích, ta cảm thấy sợ chỗ đó, cảm giác có gì đó kỳ quái, tốt nhất nên chờ các tiền bối đến điều tra, chắc chắn không nguy hiểm đến chúng ta, thì đi vào tu luyện."

Mạnh Cảnh Minh ngáp một cái, tò mò nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi nói trước lúc hôn mê nhìn thấy trận pháp, ý là nằm bên trong gió lốc dưới đáy biển, còn là trận pháp cổ xưa, cái này cũng lạ thật, hơn nữa các ngươi còn bị tống đi chỗ khác, còn cách xa Tiêu Dao Minh, nói vậy trận pháp kia vẫn còn hiệu lực, cái này thật kỳ quái, ta đến Tiêu Dao Minh cho tới giờ chưa từng nghe nói qua dưới đáy hải đảo còn có trận pháp xài được nha."

Sau khi Kinh Ngạo Tuyết mất tích một tháng, bọn họ đã hỏi thăm hết các tam phẩm luyện đan sư đã lên bờ cùng quản sự Nhâm Đan Cung về Tiêu Dao Minh rất nhiều.

Thậm chí còn đến tàng thư các xem ghi chép liên quan, nên cũng hiểu rõ đất liền Tiêu Dao Minh này, so với Kinh Ngạo Tuyết còn nhiều hơn.

Nhưng trong sách không nói gì về chuyện trận pháp, cho dù đệ tử Tiêu Dao Minh có cố ý tránh đáy biển ra, thì cũng ngàn năm mới xuất hiện chuyện kỳ lạ này, nhưng mà không hề thấy ghi chép gì về trận pháp nào cả.

Nói vậy thì không ai có được vận khí như Kinh Ngạo Tuyết thấy được trận pháp, hoặc là trận pháp chỉ mới xuất hiện gần đây.

Mạnh Cảnh Minh nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra, liền thẳng thắn dừng, dù sao Kinh Ngạo Tuyết đã về, hắn cũng yên tâm.

Cho nên hắn ngáp một cái nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi quay về Thanh Cảng tiên thành, sao không tiện đường đến phủ thành chủ một chuyến, nếu linh thuyền Tiêu Dao Minh dẫn đầu quay về, thì thế lực Thanh Cảng tiên thành của thành chủ cũng lớn như vậy, vậy thì cũng sẽ có tu sĩ quay về sớm mới đúng chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết buồn cười nói: "ta vốn định làm vậy, muốn đến phủ thành chủ xem một chút, nhưng đột nhiên lại thành như vậy a, linh thuyền của Tiêu Dao Minh cũng quản tắc nghiêm khắc, lên thuyền rồi thì không thể đi được, nên ta đành thôi đó."

Mạnh Cảnh Minh nghe vậy, cũng không oán giận, Ôn Nhuyễn nói: "Kinh bá mẫu đi xa cũng mệt nhọc rồi, giờ cũng đã về nhà rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi, Kinh bá nương còn đang trong phòng chờ người về a."

Mạnh Cảnh Mịnh lúc này mới ngơ ngác nhận ra, vò đầu cười nói: "đùng rồi, thê tử ngươi trước đó hỏi Liễu Nhi nhiều lần, nói ngươi sao vẫn chưa về, làm ta sợ đến toát mồ hôi, sợ nàng ôm bụng to đi tìm ngươi, hiện tại ngươi về rồi, thì mau về phòng an ủi nàng chút đi."

Liễu Nhi nhìn Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt một cái, cũng giục nàng.

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười nói: "cũng được, cực khổ các ngươi ở bên bờ biển chờ ta lâu như vậy, tối nay chúng ta đều nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ta đoán sắp tới sẽ không thiếu phiền phức, các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Ba người Liễu Nhi lên tiếng, nhìn theo Kinh Ngạo Tuyết đi về phòng, liền quay về phòng mình nghỉ ngơi.

Đúng như Kinh Ngạo Tuyết nói, trước đó bọn họ lo lắng rất nhiều, còn có tinh thần khẩn trương, vì dời đi lực chú ý còn liều mạng tu luyện, hôm nay cuối cùng đã có thể thả lỏng một chút rồi.

Kinh Ngạo Tuyết quay về phòng, đóng cửa phòng, đưa Thẩm Lục Mạn đang ngủ say từ trong Thanh Mộc Đỉnh ra đặt lên giường đệm.

Thẩm Lục Mạn vì chút động tĩnh nhỏ này mà tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh quen thuộc nói: "ngươi về đến nhà rồi?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, ngồi cạnh giường nói: "vừa rồi có nói chuyện với đám người Liễu Nhi một hồi, bọn họ cũng lo lắng rất nhiều, bây giờ đã quay về phòng nghỉ ngơi rồi."

Thẩm Lục Mạn lười biếng híp mắt nói: "về nhà thì tốt rồi, ta cũng nhớ Liễu Nhi bọn họ."

Nàng sờ bụng mình, ánh mắt đột nhiên dừng lại một cái, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, khẩn trương hỏi: "sao vậy? có phải hài tử đá nàng không?"

Ánh mắt Thẩm Lục Mạn nhìn thẳng vào mặt Kinh Ngạo Tuyết, chần chờ nói: "ta cảm giác... ta sắp sinh...."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng còn tưởng mình nghe nhầm, tuy lý trí không dám tin cái mình nghe được, nhưng mà phản ứng của Thẩm Lục Mạn rất rõ ràng, đúng là như vậy.

Thẩm Lục Mạn cong khóe miệng cười gian nan nói: "ta cũng không biết, nhưng mà bụng bắt đầu đau từng đợt rồi, lần trước xuất hiện tình huống này chính là sinh Liễu Nhi..."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, hoàn toàn hoảng loạn, cả người từ trên giường bật dậy.

Hài tử này đúng là sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, trước đó nàng chuẩn bị mọi thứ rồi, chần chờ cả nửa năm, hài tử vẫn chưa sinh ra, bây giờ mới quay về Tiêu Dao Minh, nàng lại ra....

Kinh Ngạo Tuyết cả người bối rối, toàn thân run lên: "xem ra là sắp sinh rồi, làm sao đây, làm sao bây giờ? ta phải tỉnh táo lại!"

Nói rồi, Kinh Ngạo Tuyết tát mình một cái, ánh mắt nhìn bụng Thẩm Lục Mạn dời đi chỗ khác, nàng nhìn sắc mặt Thẩm Lục Mạn dần trắng bệch nói: "nàng, nàng đừng khẩn trương a, ta.... ta đang nghĩ cách."

Thẩm Lục Mạn thấy nàng nói cũng không ra hồn, nhịn không được buồn cười, nghĩ thầm: rốt cuộc là ai đang khẩn trương a.

Trước kia Kinh Ngạo Tuyết còn mặt mày nhăn nhó, mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng nàng, nhìn sao nhìn trắng ngóng trông đứa nhỏ này sớm sinh ra một chút.

Bây giờ, đúng lúc rồi, hài tử này cũng chịu ra đời, Kinh Ngạo Tuyết lại thất kinh đứng dậy.

Thẩm Lục Mạn vuốt tay Kinh Ngạo Tuyết, tay đối phương toàn là mồ hôi, thậm chí còn run lên vì khẩn trương, Thẩm Lục Mạn hơi dùng chút lực nhéo nhéo nói: "đừng sợ, không phải trước đó ngươi đã chuẩn bị kỹ càng rồi sao, còn cùng ta diễn luyện nhiều lần rồi a, bây giờ cùng ta hít sâu đi, ta đã sinh Liễu Nhi rồi, giờ đây sinh đứa thứ hai so với trước sẽ thoải mái hơn, không sao đâu, ngươi dựa theo kế hoạch từng chút làm theo là được rồi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, khuôn mặt cố gắng nặn ra nụ cười trấn an, nhưng mà chính nàng không biết, biểu lộ lúc này mang theo 5 phần hoảng sợ, 3 phần sợ hãi, 2 phần trấn an, hoàn toàn không có sức thuyết phục gì.

Nhưng mà dù sao nàng cũng đã kịp phản ứng, từng cùng Thẩm Lục Mạn tập vài lần, cho nên thân thể quen thuộc nhanh hơn so với trạng thái.

Nàng bắt đầu hành động, nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng này không tốt, liền mang theo Thẩm Lục Mạn vào không gian Thanh Mộc Đỉnh, mấy tháng trước, nàng đã xây xong phòng sinh ở trong.

Nàng lấy linh thạch cho vào con rối Thẩm Lục Mạn tạo ra trước đó, con rối nhanh chóng hành động, nấu nước nóng, con rối làm hộ sĩ phục vụ, để Thẩm Lục Mạn nằm lên giường, Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên giường, nắm chặt tay Thẩm Lục Mạn.

Đối phương bởi vì đau đớn trên mặt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc môi cũng tái nhợt như tờ giấy trắng.

Kinh Ngạo Tuyết từng thấy qua phụ nữ sinh nở, nhưng hiện tại sản phụ là Thẩm Lục Mạn, nàng cũng mất đi bình tĩnh.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn cau mày, liền để tay vào miệng Thẩm Lục Mạn nói: "nếu đau chịu không được, thì cắn ta đi, ta da dày thịt béo chịu được."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cố gắng mở mắt, âm thành hàm hồ nói: "đừng thêm phiền, đưa khăn đây, ta cắn cái đó là được."

Kinh Ngạo Tuyết vội đem khăn ra, nàng ngồi không yên, đi đi lại lại quanh giường vài vòng, nghĩ đến phụ nữ sinh nở rất cực khổ, có thể nửa đường mệt muốn chết, người không còn sức, vội đi hái các loại linh quả trồng trong không gian để bên giường cho Thẩm Lục Mạn ăn bồi sức.

Sau đó lại nghĩ đến ăn thì quá mệt, liền nghiền linh quả thành nước, để một bên cho Thẩm Lục Mạn khi mệt cũng có thể uống.

Thẩm Lục Mạn cảm giác được đau đớn đang tăng lên, so với trước kia sinh Liễu Nhi còn đau hơn.

Nàng không dám nói rõ với Kinh Ngạo Tuyết, chỉ dám cắn răng nhịn, hài tử trọng bụng ngang bướng, đến giờ này rồi còn ở trong bụng nàng nghịch ngợm lăn lộn.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái bụng thỉnh thoảng căng lên, trong lòng giận không thôi, vỗ nhẹ cái bụng cảnh cáo nói: "ngươi yên phận một chút cho ta, ngoan ngoãn đi ra, nếu không ngươi sẽ biết tay ta."

Đứa bé giường như nghe hiểu lời Kinh Ngạo Tuyết nói, vội vã dừng lại nhảy nhót, như sợ Kinh Ngạo Tuyết đánh nàng, nằm yên trong bụng Thẩm Lục Mạn không thôi.

Kinh Ngạo Tuyết hối hận, nàng không biết đã qua mấy ngày, ra ngoài nói tình huống với Liễu Nhi, Liễu Nhi cũng rất lo lắng, nhưng Thẩm Lục Mạn ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh sinh nở, cũng không thể đem chuyện này nói cho Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh biết được, chỉ có thể nói dối Kinh Ngạo Tuyết đang mệt, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn đều tin, còn cười nói để cho Kinh Ngạo Tuyết nghỉ ngơi thêm vài ngày, hai ngươi bọn họ tìm chỗ đất trống tiếp tục tu luyện.

Liễu Nhi nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng lo lắng, cũng không thể bình tâm mà tu luyện được, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về cửa phòng Kinh Ngạo Tuyết, nghĩ thầm: muội muội a, đừng bướng nữa a, mau sớm ra đi, ta nhất định chăm sóc ngươi tốt.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mới tăng thêm một nghìn chữ làm bồi thường, bộ phận này phải không thu lệ phí, đưa cho đại gia, ta đi viết hôm nay đổi mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro