Chương 136
Chương 136: Ác ý.
Ở tu tiên giới Hồng Trạch đại lục, luyện đan sư cao giai cũng không nhiều, vạn năm mới có duy nhất một cái Lục Phẩm Luyện Đan Sư, chính là Thanh Mộc Chân Quân mấy ngàn năm trước, bởi vậy mới thấy được tiêu chuẩn luyện đan sư của tu tiên giới.
Cho nên ở tu tiên giới này, Nhất Phẩm và Nhị Phẩm luyện đan sư, là thuộc về đê giai luyện đan sư, còn Tam Phẩm và Tứ Phẩm luyện đan sư thuộc về trung giai luyện đan sư, Ngũ Phẩm, thậm chí là Lục Phẩm luyện đan sư cực kỳ hiếm thấy, chỉ thuộc về luyện đan sư cao giai.
Mặc dù Thần Mộc Tông là tông môn đan tu mạnh nhất, nhưng mà Tam Phẩm Luyện Đan Sư chỉ có hơn trăm người mà thôi.
Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đã thông qua khảo hạch trở thành Tam Phẩm Luyện Đan Sư bước vào hàng ngũ trung giai luyện đan sư, chí ít ở trong Thanh Cảng tiên thành dựa vào danh hiệu này trở thành nhân vật một phương.
Cái này đối với Kinh Ngạo Tuyết cũng là trợ lực cho hành động sau này.
Khi lấy được đăng ký tán thành của Công Hội Luyện Đan Sư xong, nhóm người Kinh Ngạo Tuyết rời khỏi Công Hội.
Tu sĩ Thần Mộc Tông vốn nên quay về Thần Mộc Tông sớm hơn, nhưng Thần Mộc Tông cũng nằm trong Đông Hoa Quần Sơn, lần này bị ma tu gây tôn hại tông môn cũng có Thần Mộc Tông.
Vì hắn có tu vi thấp lại muốn tham gia khảo hạch Tam Phẩm Luyện Đan Sư, nên phải ở lại đây vài ngày.
Hiện tại, hắn đã thuận lợi trở thành Tam Phẩm Luyện Đan Sư rồi, thì không còn lý do gì tiếp tục ở lại Thanh Cảng tiên thành nữa.
Hắn thở dài một tiếng, đêm rắc rối của mình báo cho Kinh Ngạo Tuyết cùng An Nhiên, hắn rất coi trọng Kinh Ngạo Tuyết và An Nhiên hai người, muốn hai người thành trợ thủ của mình, cho nên liền đề nghị bọn họ đến Đông Hoa Quần Sơn vì tu tiên giới ra một phần lực, đến lúc dó có thể xin chỉ thị của Thần Mộc Tông để bọn họ trở thành quản sự ngoại môn.
Kinh Ngạo Tuyết cười trong lòng, vẻ mặt ôn hòa từ chối nói: "thê tử của ta không lâu nữa sẽ sinh con rồi, tu vi nàng thấp, ta không yên lòng nàng được, tuy trong lòng lo lắng đại chiến ma đạo, nhưng ta cũng biết chính mình, với tu vi hiện tại của ta, nếu đến Đông Hoa Quần Sơn thì cũng hông làm được gì, cho nên thôi, ta luyện chế thêm nhiều đan dược mang đến Bách Thảo Đường, hỗ trợ một chút cho cuộc chiến ma đạo lần này vậy."
Bách Thảo Đường là thế lực Thần Mộc Tông, chế ra đan dược có phẩm chất cao, trong thời gian này chắc chắn sẽ đưa đến Thần Mộc Tông, mặc dù Thần Mộc Tông là tông môn đan tu, không thiếu đan dược, nhưng mà có thể mang cho các tông môn khác cũng là làm cái ân tình.
Tu sĩ Thần Mộc Tông nghe vậy, trong lòng có chút bất mãn, nhưng mà cũng không thể miễn cưỡng Kinh Ngạo Tuyết được.
Ánh mắt hắn nhìn qua An Nhiên, An Nhiên lại nhìn chỗ khác, cho đến khi nhận ra ánh mắt của hắn, nghiêng đầu xoa mũi một cái nói: "ta có tông môn rồi, không thể gia nhập tông môn khác, hảo ý của ngươi ta xin nhận."
Dứt lời, hắn liền cáo từ rời đi.
Tu sĩ Thần Mộc Tông thấy không khuyên được hai người, hắn cũng không có nhiều thời gian, Bách Thảo Đường còn có việc cần hắn xử lý, bất đắc dĩ thở dài một cái rồi ôm quyền xoay người rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, đối với người này trong lòng nàng vẫn để ý, dù sao trước đây đối phương còn phái người đi theo dõi mình, lần này đến Công Hội khảo hạch thì tình thế cũng thay đổi mà trở thành đồng minh, nhưng dù sao cũng không có cảm tình gì.
Nàng còn do dự, có nên đi giết người này, dù sao đối phương cũng biết mình luyện chế ra đan dược có tạp chất cực ít, còn có tính toán với nàng.
An Nhiên đột nhiên vỗ vai nàng nói: "tiếp theo ngươi có tính toán gì không? ta thấy người rất thuận mắt, hay là cùng nhau đi ăn bữa cơm đi."
Kinh Ngạo Tuyết hồi phục tinh thần, định từ chối, nhưng nhớ đến trước đó An Nhiên vô tình nhắc đến hai chữ Tiêu Dao, liền đổi ý nói: "cũng được, vậy bữa này để ta mời, chúng ta đến tửu lâu đi."
An Nhiên cười vui vẻ, đi cạnh Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết nói: "khi này ta thấy ngươi nhìn xung quanh, có vẻ như là đang tìm người."
An Nhiên gật đầu nói: "lần này ta theo ca ca đến Thanh Cảng tiên thành, hắn nói sẽ đứng ngoài cửa Công Hội Đan Sư chờ ta, nhưng vừa rồi ta không thấy hắn đâu."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "chúng ta chờ tiếp đi, dù sao cũng nên nói một tiếng với ca ca ngươi mới tốt."
An Nhiên khoát tay nói: "không sao đâu, ca ca không giống ta, hắn là người bận rộn, lần này không đến chắc là việc rồi, chờ hắn thì không biết đến khi nào, ta không ngại miệng, lúc trước tông mông cũng không có gì ăn, hiếm khi được đến Thanh Cảng tiên thành, dĩ nhiên phải ăn một bữa cho đã coi như đi không uổng công."
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười, nghĩ đến điểm này lại giống hệt Mạnh Cảnh Minh, nếu hai người gặp nhau, không chừng lại có tiếng nói chung thậm chí là tri kỷ a.
Qua mấy ngày quan sát, Kinh Ngạo Tuyết cho rằng An Nhiên là một người đáng tin, đáng giá kết giao.
À, thẳng thắn ở cùng một thời gian, xác định đối phương là người có thể kết giao, nên để cho hắn và Mạnh Cảnh Minh gặp mặt là được.
Trong lòng nàng cũng dự tính, sau đó lại lặng lẽ hỏi hắn về chuyện của Tiêu Dao Minh.
Dĩ nhiên là nàng không nói trắng ra, chỉ hỏi vòng vo chuyện của đối phương, An Nhiên cũng thoải mái không phòng bị đem chuyện của mình kể lại.
Kinh Ngạo Tuyết cũng biết được, An Nhiên có một đại ca hơn hắn vài tuổi, tên là An Thanh, tu vi và cách đối nhân xử thế đều hơn An Nhiên rất nhiều, chức vị trong tông môn cũng không thấp còn được xem trọng.
Nghĩ đến An Thanh này có lẽ là nhân vật không dễ đụng vào, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cũng âm thầm đề phòng.
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên cảm giác có ác ý mãnh liệt truyền đến.
Kinh Ngạo Tuyết nhất thời căng thẳng, nhìn về ánh mắt truyền đến kia, thì thấy một người xa lạ mà quen thuộc, nói quen là vì gặp qua vài lần, nói xa là vì các nàng không thân thiết gì.
Chí ít với Kinh Ngạo Tuyết thấy giữa các nàng không có hiểu lầm gì.
Nhưng mà Lữ San San thì không nghĩ vậy, trước kia cha nàng và tông môn bị một thế lực không tên tiêu diệt, chỉ còn nàng và sư huynh may mắn chạy trốn, nếu trước kia Kinh Ngạo Tuyết ra tay giúp bọn họ, sư huynh cũng không đến nỗi như bây giờ.
Trước đó sư huynh bị ma tu làm trọng thương, trên người cũng không có tiền, nàng không mua được linh thảo và đan dược cho sư huynh dưỡng thương nên mới kéo dài lâu như vậy, căn cơ của sư huynh đã hủy hoàn toàn, không biết còn sống được bao lâu.
Khi nàng biết được tin này, cũng ngây ra không chịu được, cha và tông môn đã mất, sư huynh là người thân nhất của nàng, nàng cũng không có cách nào chấp nhận tương lai sư huynh rời xa mình.
Cho nên gần đây, nàng bỏ qua ranh giới cuối cùng, nàng trở thành lưu oanh tại Thanh Cảng tiên thành, nói trắng ra chính là lô đỉnh của tán tu.
Tuy nàng vận khí không tệ, những cũng gặp vài khách nhân thô bạo, sau đó gặp người từng là cố nhân của cha.
Nhưng mà thúc thúc này chỉ xem nàng như lô đỉnh đối đãi...
Nhớ đến nàng từng là băng thanh ngọc khiết, là tiểu sư muội được tông môn sủng ái, bây giờ lưu lạc đến nước này, đều là do Kinh Ngạo Tuyết ban tặng, nếu trước kia nàng chịu ra tay giúp đỡ, sư huynh cũng không bị trọng thương, nàng cũng sẽ không nơi nương tựa, cuối cùng bán đứng thân thể mình đối lấy đan dược...
Nàng đem mọi cừu hận đổ lên đầu Kinh Ngạo Tuyết, chỉ có như vậy nàng mới có hy vọng sống được.
Điều này, Kinh Ngạo Tuyết cũng không đoán ra được, nhìn mà thấy vẻ mặt đối phương ác độc như vậy, nàng không có mù, không phải không thấy.
An Nhiên cũng như vậy, hắn cau mày nói: "nữ tu kia sao cứ trừng mắt với Kinh đạo hữu vậy? không lễ giữa các ngươi có quan hệ gì?"
Kinh Ngạo Tuyết bình tình thu hồi ánh mắt nói: "ta chỉ gặp nàng vài lần, lời còn chưa nói được vài câu, có lẽ bầu không khí không hợp, chúng ta đi thôi!"
An Nhiên à một tiếng, đang định quay đầu, thì thấy cuối hẻm đi ra một tu sĩ trung niên, tu sĩ kia không ngại ngùng gì ôm eo Lữ San San, Lữ San San cười híp mắt rúc vào trong ngực hắn.
Nam tu trung niên ôm Lữ San San đi tới, đúng lúc gặp hai người An Nhiên và Kinh Ngạo Tuyết.
Hắn kinh ngạc chớp mắt nói với An Nhiên: "ta tưởng là ngươi ở lại thêm một thời gian nữa, mới ra khỏi Công Hội Đan Sư."
Xem hai người biết nhau, nghe những lời này có thể thấy quan hệ hai người cũng không cạn.
An Nhiên gật đầu nói: "ta cũng ở lại thời gian rất lâu, nhưng mà lần này khảo hạch không quá khó khăn, cho nên chỉ ba ngày là thi xong rồi, Dương sư huynh ở đây, vậy ca ca ta đâu rồi?"
Nam tu trung niên buông Lữ San San ra, nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết bên người An Nhiên, An Nhiên biểu thị Kinh Ngạo Tuyết có thể tin, sau đó nam tu trung niên vuốt râu nói: "An đại quản sự đang thống kế sổ sách Tiêu Dao Minh năm nay, gần đây thời buổi loạn lạc, An đại quản sự lại bị người khác thêm gánh nặng, dĩ nhiên không thể nhàn nhãn bằng ta được rồi."
An Nhiên nhìn Lữ San San trong ngực hắn cười nói: "Dương sư huynh đúng là nhàn nhã thật, cư nhiên còn ở ngoài nuôi cả lô đỉnh."
Nam tu trung niên lộ vẻ lúng túng, sau đó mặc kệ nhún vai nói: "đây cũng không phải lô đỉnh gì cả, đây là nữ nhi cố nhân ta biết, trước đó ta ngẫu nhiên gặp được, liền đưa về chăm sóc, ở chung một thời gian liền có tình cảm, chờ về Tiêu Dao Minh, ta sẽ nạp nàng làm thiếp."
Nháy mắt vẻ mặt Lữ San San hiện lên sự khuất nhục, nàng đường đường là thiên chi kiêu nữ, lại trở thành thiếp của một lão già trung niên.
An Nhiên cười cười mặc kệ, chỉ nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta ở đây còn có việc, không trò chuyện với ngươi nhiều được, ngày khác đến phủ gặp."
Nam tu trung niên gật đầu nói: "đi đi, nếu tối ngươi về trễ, ta sẽ nói với An đại quản sự một tiếng."
An Nhiên nói cảm ởn, hai người cũng rời đi, trong lúc nam tu trung niên không để ý, Lữ San San còn trừng Kinh Ngạo Tuyết một cái đầy hung tợn.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không để trong lòng, chỉ thấy ngạc nhiên với thái độ của An Nhiêm hôm nay.
Trước đó hắn còn cẩn thận tránh cái tên Tiêu Dao Minh, sao bây giờ lại coi nàng như người nhà?
Xem đối phương ngây thơ không để phòng có vẻ là nhanh quá a.
Không lẽ còn nguyên nhân nào khác mà nàng không biết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro