Chương 123
Chương 123: Rời đi
Trong Thiên Nguyên bí cảnh dã không còn Cửu Trọng Thải Liên chống đỡ, nó đang nhanh chóng sụp đổ, chấn động sụp xuống không ngừng.
Tuy Kinh Ngạo Tuyết và gấu yếu đang ở trên đỉnh núi, nhưng khi Tuyết Linh Liên được đưa vào trong Thanh Mộc Đỉnh rồi thì bình chướng trước đó cũng không còn tồn tại nữa, cho nên Kinh Ngạo Tuyết vừa rời không gian này, về lại đỉnh núi, lập tức cảm nhận được mặt đất rung động mãnh liệt.
Nàng hốt hoảng ổn định thân mình, nhưng cảm cảm giác được Thiên Nguyên bí cảnh sắp chống chịu không được lâu nữa, nàng hít sâu một hơi nói: "bây giờ chúng ta đi tìm Liễu Nhi các nàng, ngươi biết các nàng ở đâu không?"
Gấu yêu nhìn nàng một cái rồi gật đầu, hai người chạy cực nhanh xuống dưới núi, thông qua một con đường khác xuống dưới núi phía tây trong Thiên Nguyên bí cảnh này.
Ở chỗ này, Kinh Ngạo Tuyết xém chút nữa chạm mặt với các tu sĩ đi vào Thiên Nguyên bí cảnh này.
Cũng may gấu yêu thân thủ nhanh nhẹn, phát hiện sớm mấy tu sĩ kia đang tháo chạy, liền dẫn nàng đi đường khác rời khỏi phía tây này.
Chỉ tiếc phía tây được Tuyết Linh Liên bố trí quá tốt, đường ra cũng không nhiều, cho nên đề phòng đến mấy cũng đụng trúng tu sĩ đang hoảng hốt bỏ chạy.
Lại càng không ngờ, đụng phải mấy người này, còn có đến hai người quen.
Một người trước khi vào bí cảnh Kinh Ngạo Tuyết nhận ra đó là thân nhân biểu tỷ của nguyên chủ Kinh Ngạo Tình, một nữ tu khác luôn đi cùng Kinh Ngạo Tình đều xuất thân từ tu tiên gia tộc, so với Kinh gia địa vị thấp hơn một chút, là Sư gia Sư Phù Dung.
Nói đến Sư Phù Dung này, từng rất không ưa nguyên chủ, Sư Phù Dung và Kinh Ngạo Tình gần tuổi với nhau, tu vi không bằng Kinh Ngạo Tình như hai người làm bạn lại rất tốt.
Kinh Ngạo Tình vì nguyên chủ mà bị Kinh gai coi thường, Sư Phù Dung là bạn tốt, tính tình nóng nảy, nàng mặc kệ gia chủ Kinh gia, đem mọi chuyện đổ lên đầy nguyên chủ, cộng thêm nguyên chủ vốn là người có tính cao ngạo ương bướng, nhận ra đối phương hèn mọn bài xích nàng, về sau trong lòng cũng tự nhiên khó chịu, thường xuyên qua lại cũng tích nhiều thù hận.
Tranh chấp trên miệng không hề thiếu, đến cả tỷ đấu cũng không tránh được.
Vì nguyên chủ tu vi không tệ, nhưng thực chiến lại yếu thế, dù sao giữa hai người có mười năm chênh lệch, cho nên thua nhiều thắng ít.
Cho nên so với Kinh Ngạo Tình nguyên chủ không có tình cảm gì, thì Sư Phù Dung này lại có ấn tượng sâu với nguyên chủ hơn, bất quá cảm quan này đều là cái xấu.
Kinh Ngạo Tuyết hơi nheo mắt, sắp xếp lại tình huống, liền nhân lúc đối phương còn đang bị sợ hãi, liền vội vàng rời khỏi chỗ này.
Nhưng Sư Phù Dung lại kinh hô lên nói: "Kinh Ngạo Tuyết! sao ngươi lại ở đây?"
Trên Người Kinh Ngạo Tình bị thương, vốn chỉ để ý thương thế trên người mình, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng của đối phương.
Nàng chần chờ một chút nói: "Phù Dung, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không? có thể lớn lên nhìn giống mà thôi, dù sao Kinh Ngạo Tuyết cũng đã chết ở ngoài rồi."
Sư Phù Dung nhíu mày nói: "không thể nào, người kia chính là Kinh Ngạo Tuyết mà, nhưng mà tu vi đối phương còn trên cả chúng ta, cái này thật khó hiểu a, không phải nói đan điền trong người nàng bị hủy rồi sao? trước đó còn nghe đồn nàng đã chết ở ngoài rồi, sao lại trong thời gian ngắn ngủi vài năm, lại tu luyện lại lần nữa, mà còn đến trúc cơ hậu kỳ lận?"
Dứt lời, nàng thoải mái cười, lắc đầu khẳng định nói: "ừ, chắc là ta nhìn nhầm, Kinh Ngạo Tuyết đã sớm chết rồi, ta chỉ hồ đồ trong chốc lát mà thôi, đối phương cũng không có tính toàn với ta, Thiên Nguyên bí cảnh sắp sụp rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi."
Kinh Ngạo Tình gật đầu nói: "được rồi, ngươi chuẩn bị xong lệnh bài chưa, chúng ta đến chỗ an toàn chờ."
Đồng hành cùng các nàng còn có vài tu sĩ, không phải là người trong tu tiên gia tộc, cho nên hoàn toàn không biết Kinh Ngạo Tuyết, chỉ nghe chuyện nhà đối phương cũng không để trong lòng.
Bọn họ lo lắng nói: "Thiên Nguyên bí cảnh chấn động rất mạnh, đây là hiện tượng trước giờ chưa từng có, ta cảm thấy không ổn lắm, chúng ta đi nhanh thôi, trước đó khi ta vào Thiên Nguyên bí cảnh rơi đúng chỗ có rất nhiều cỏ, chỗ đó mặc dù có rụng động, nhưng mà sẽ không nguy hiểm nhiều, chúng ta qua đó tránh một chút đi."
Mọi người tại chỗ đều mang vẻ mặt u sầu, nếu không phải trong Thiên Nguyên bí cảnh đột nhiên phát ra hương thơm kỳ dị, khiến mọi người cảm thấy có chí bảo hiện thế, thì sẽ không lao về phía tây như bầy ong vỡ tổ.
Theo lý thì Thiên Nguyên bí cảnh vốn không an toàn, nhất là phía tây và phía bắc.
Bọn họ dựa theo lời tiền bối phân phó, không có ý định đi vào phía tây, có đến thì chỉ định dạo quanh mà thôi, muốn có được bảo bối thì phải đi chỗ khác, nhưng không ngờ lúc này lại xảy ra biến cố như vậy.
Lần này xem như trộm gà không thành lại mất nắm thóc rồi, bọn họ không lấy được bảo bối nào, còn đụng phải các tu sĩ khác đi vào Thiên Nguyên bí cảnh, vì tranh đoạt chí bảo, mọi người dùng hết sức mình, vốn sắp có nhóm người chiến thắng đi ra, nhưng không ngờ yêu thú và linh thú ở phía tây đột nhiên nổi điên, điên cuồng tập kích bọn họ, khiến bọn họ trở tay không kịp, mọi người đều bỏ chạy, còn chưa nói đến những chuyện khác.
Bọn họ nhìn nhau thở dài một hơi, hương thơm trong Thiên Nguyên bí cảnh cũng biến mất, rõ ràng là chí bảo đã bị người lấy đi, tính thời gian đúng là trong lúc bọn họ nổi loạn.
Cái này thật đúng cho câu: bọ ngựa bắt vè chim sẻ ở sau.
Bọn họ cực khổ nửa ngày lại không được gì, đến cả hy vọng sống ra ngoài cũng xa vời.
Những người ở đây tức giận uất ức không thôi.
Bọn họ dính đầy bụi đất, Kinh Ngạo Tình nói: "đã vậy rồi, chúng ta đừng chậm trễ thời gian nữa, đến chỗ ngươi nói đi."
Tu sĩ kia gật đầu với Kinh Ngạo Tình, mấy năm qua Kinh Ngạo Tình không bị bóng ma của Kinh Ngạo Tuyết phủ lên, dần dần cũng có danh trong tu tiên giới, cũng được coi là người nổi bật trong tu tiên giới.
Các vị ở đây cũng không có ai cao bằng Kinh Ngạo Tình, cộng thêm đối phương xuất thân từ gia tộc tu tiên bậc trung, lại có hôn ước với con trai gia tộc tu tiên bậc cao, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi.
Kết quả, mọi người cùng nhau phụ họa, lên tinh thần, ngự kiếm bay về phía đối phương nói là an toàn.
Còn lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đã cùng gấu yêu đi tới chỗ đám người Liễu Nhi ẩn thân.
Chỗ này là giao giới trong khu vực của Cửu Vĩ Linh Hồ cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu, trước đó các nàng còn ở đây hái không ít linh thảo quý.
Kinh Ngạo Tuyết thấy Liễu Nhi đứng dưới tàng cây, vội từ trên phi kiếm nhảy xuống nói: "các ngươi không sao chứ?"
Liễu Nhi nhìn nàng một cái, thấy Kinh Ngạo Tuyết không bị thương liền trấn an nói: "mẫu thân, chúng con không sao, bây giờ người đến rồi, vậy thì tốt quá."
Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai nàng, ánh mắt đảo qua mọi người một vòng.
Nàng nhìn thầy Mạnh Cảnh Minh lúc này đang ngồi chồm hổm dưới đất, chiếu cố Khấu Thừa Ân đang còn trúng độc đan dược cả người yếu ớt.
Đối phương hiện tại đã tỉnh, nưng sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn trợn mang phùng má nhìn Mạnh Cảnh Minh, la hét um sùm bắt Mạnh Cảnh Minh hầu hạ.
Cũng may Mạnh Cảnh Minh là người tốt tính, không có tính toán với hắn, chỉ lầm bầm nói như vậy là không tốt, trên miệng lúc nào cũng nói đối phương dùng giọng như vậy là không tốt, Khấu Thừa Ân mặt đỏ bừng nhưng cũng không nói gì.
Ấn tượng Kinh Ngạo Tuyết đối với Khấu Thừa Ân rất khó coi, nếu không phải mình bị Ma Thập Tam gài bẫy, nàng cũng mặc kệ sống chết của người này.
Khấu Thừa Ân thấy nàng tuy là trên mặt còn mang theo vài phần tức giận nhưng vẫn bình tâm tĩnh khí nói: "ngươi chạy đi đâu vậy? Thiên Nguyên bí cảnh xảy ra chuyện rồi, ngươi còn có tâm tư ra ngoài tìm kiếm kỳ trân dị bảo sao, ngươi muốn tiền đến điên rồi hả?"
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nâng một mí lên nhìn trên đầu đối phương, Huyễn Ảnh Linh Miêu đang đi lại trên đầu của Khấu Thừa Ân.
Huyễn Ảnh Linh Miêu vẻ mặt vô tội nói: "định nghĩ cái cớ có lệ cho hắn, nhưng mà đầu hắn không xài được, hơn nữa quan hệ giữa các ngươi cũng không tính thân thiết gì, không cần thiết lấy thiện cảm của hắn."
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nó, Khấu Thừa Ân nói: "hiện tại ngươi cũng đến rồi, mau bố trí trận pháp đi, phải ổn định mặt đất xung quanh lại, nếu Thiên Nguyên bí cảnh sụp xuống chúng ta cũng không ai thoát được."
Nói rồi trên mặt hắn lộ ra biểu tình tức giận, hắn xuất thân không thấp, còn có phụ thân là thành chủ, luôn coi trọng hắn và ca ca, đời này thuận buồn xuôi ít khi trải qua đau khổ như vậy.
Từ lúc hắn thanh tỉnh lại, nghĩ đến chuyện đã xảy ra, phát hiện không ít chuyện kỳ quái, cũng nhận ra bản chất vài người, hắn định chờ rời khỏi Thiên Nguyên bí cảnh rồi, sẽ tìm những người này tính sổ.
Hắn không muốn chết ở chỗ này!
Nhưng đây là vấn đề khó hắn có nghĩ cũng không thể giải quyết được, hắn ủ rũ cúi đầu.
Lúc này gấu yêu đã đến bên chân Mạnh Cảnh Minh, không chút khách khí chiếm đoạt ôm ấp của đối phương, Mạnh Cảnh Minh phải ôm nó nên không còn tay chiếu cố Khấu Thừa Ân nữa.
Cũng may tâm tình Khấu Thừa Ân lúc này đang hạ, không chú ý đến điểm này.
Mạnh Cảnh Minh ôm gấu yêu qua một bên ngồi, thuận tiện kiểm tra xem nó có bị thương không, rồi uy cho nó chút linh hải hái được dọc đường.
Kinh Ngạo Tuyết qua một bên nhìn Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi đang nói chuyện với nhau, Huyễn Ảnh Linh Miêu bay đến chỗ nàng, nàng hỏi: "Thiên Nguyên bí cảnh, còn chịu được bao lâu nữa?"
Huyễn Ảnh Linh Miêu liếm móng vuốt nói: "cái này tính theo thời gian đúng hạn thì sau một tháng Thiên Nguyên bí cảnh mới mở ra được, nhưng lần này cách thời gian Thiên Nguyên bí cảnh mở ra còn nửa ngày nữa."
"Tốc độ sụp đổ của Thiên Nguyên bí cảnh rất là nhanh, mà phạm vi bên trong bí cảnh không hề nhỏ, cho nên có sụp đổ cũng cần một khoảng thời gian, ta không nghĩ tốc độ sụp đổ sẽ nhanh hơn thời gian bí cảnh mở ra, cứ để hồ ly tính đi, không phải bình thường nó tự xưng là thông minh sao? loại chuyện nhỏ này cũng không làm khó được nó."
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói liền xoay người đi tìm kiếm Cửu Vĩ Linh Hồ đứng.
Trước đó đối phương vừa xong việc bên này xong liền biến mất tiêu, trước đó nó không để ý nhiều, hiện tại nhớ lại thì muốn đi tìm đối phương.
Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nhìn xung quanh rồi cau mày nói: "nó đi làm gì?"
Huyễn Ảnh Linh Miêu lắc đầu nó cũng không biết a.
Hai người chờ đợi một chút rồi đi tìm thân ảnh đối phương, Ôn Nhuyễn để ý động tác của Kinh Ngạo Tuyết kỳ quái, tò mò nói: "Kinh bá mẫu làm gì vậy? lẽ nào xung quanh có nguy hiểm sao?"
Nhưng nhìn thần thái kia, hình như là đang tìm ai đó.
Ánh mắt Liễu Nhi lóe lên cười nói: "chắc là mẫu thân muốn vơ vét thêm bảo bối đó, Ôn Nhuyễn tỷ tỷ mấy ngày qua ở trong bí cảnh tu luyện, tu vi cũng thăng tiến lên nhiều rồi a."
Ôn Nhuyễn lập tức bị lời của nàng hấp dẫn, cười nói: "nhờ có linh khí bên trong Thiên Nguyên bí cảnh đẩy đủ, trước đó không phải ta cũng bị cuốn vào những trận pháp khác đó sao? nhưng mà ta chỉ biết luyện, không biết gì về trận pháp cả, chỉ cố gắng cho mình tỉnh táo lại, vô tình lại chìm vào trong tu luyện, nhờ chỗ này có linh khí, ta mới có thể nhanh chóng thăng cấp, nếu rời khỏi chỗ này rồi, về nói với gia gia, gia gia nhất định sẽ rất vui."
Nàng cong mắt cười ngọt ngào, chỉ khi nhớ đến Ôn Thiết Tân nàng mới có phản ứng như vậy.
Liễu Nhi hé miệng cười, lướt qua thân ảnh đối phương nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết, khi nhận thấy Kinh Ngạo Tuyết đi tới dưới tàng cây, nói chuyện với Huyễn Ảnh Linh Miêu thì mới thu hồi tầm mắt.
Nàng suy tư một chút rồi mới nói với Ôn Nhuyễn: "Ta đi hỏi mẫu thân một chút, tiếp theo nên làm gì, Ôn Nhuyễn tỷ tỷ, ngươi đến xem thiếu thành chủ bên kia có phát hiện gì không?"
Ôn Nhuyễn sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu.
Liễu Nhi nhờ lý do này đến bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết nói: "mẫu thân, sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết thấy Liễu Nhi hai mắt sáng lên nói: "con có thể gọi Cửu Vĩ Linh Hồ đến không? chúng ta có chuyện cần hỏi nó."
Liễu Nhi nói: "con không biết có được không, để con thử xem."
Nói rồi, nàng nhắm mắt lại, dùng thần thức gọi đối tượng khế ước với mình.
Hiện tại nàng có hai khế ước, một cái là với Cửu Vĩ Linh Hồ, một cái là với phượng hoàng Tiểu Hôi.
Nhưng mà khế ước ký với Tiểu Hôi đã biến thành màu xám đen rồi.
Liễu Nhi ngẩn ra, đôi mắt trong đầu rũ xuống, thử thăm dò gọi Cửu Vĩ Linh Hồ.
Cửu Vĩ Linh Hồ lập tức trả lời: "sao vậy? có phải Kinh Ngạo Tuyết về rồi đúng không?"
Liễu Nhi nói: "mẫu thân ta có chuyện tìm ngươi, ngươi mau đến đây đi."
Nói không bao lâu, Cửu Vĩ Linh Hồ liền xé rách không gian xuất hiện ở trước mặt Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: "ngươi đi đâu vậy?"
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc lư cái đuôi sau lưng nói: "ta không giống như ngươi, ta mượn không gian trận pháp đi tới bên giới Thiên Nguyên bí cảnh, kiểm tra tốc độ sụp xuống, dựa theo tốc độ này, ước chừng ba canh giờ nữa, chỗ này sẽ bị ảnh hưởng, năm canh giờ nữa toàn bộ bí cảnh sẽ nát vụn, bị phong cương xé nát bùn đất cũng không còn."
Tình hình cực kỳ nguy hiểm, Kinh Ngạo Tuyết cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu liếc nhau nghiêm túc nói: "tính thời gian, chúng ta vẫn có khả năng sống sót, nhưng cũng không chắc, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được."
"Có cách nào không, có thể từ bên trong mở ra Thiên Nguyên bí cảnh?" Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên dò hỏi.
Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ liếc nhau, Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: "có thể, nhưng mà làm vậy rất là phiền phức, trước đó tu sĩ các ngươi ở bên ngoài mở ra Thiên Nguyên bí cảnh cũng là nhân lúc thời gian này, khi phong ấn của bí cảnh không ổn định, rồi thêm vài nguyên anh đại năng có tu vi cao thâm dẫn dắt, mới có thể miễn cưỡng ổn định lại cương phong trong không gian, sau đó mới mở ra bí cảnh được."
"Nhưng mà, nếu bây giờ muốn mở ngược lại, chí ít cũng cần vài nguyên anh đại năng hợp tác, tạm thời ổn định không gian cương phong, sau đó mới có thể mở ra thông đạo rời đi, huống chi bên ngoài cũng cần có nguyên anh đại năng chống đỡ."
Khóe miệng Kinh Ngạo Tuyết giật một cái: "điều kiện có thể nói ra, nhưng quan trọng là không làm được, tu vi cao nhất trong Thiên Nguyên bí cảnh này là trúc cơ hậu kỳ, à, cho dù là mấy linh thú các ngươi thì cũng chỉ đến kim đan kỳ mà thôi."
Cửu Vĩ Linh Hồ dùng đệm thịt cọ xát cằm, nheo lại đôi mắt hồ ly nói: "thật ra còn có cách khác, không phiền phức vậy đâu, nhưng mà cần có Tuyết Linh Liên và Cửu Trọng Thải Liên kết hợp, nhưng mà..."
Kinh Ngạo Tuyết mím môi nói: "Tuyết Linh tự đóng băng chính mình rồi, còn trạng thái của Cửu Trọng Thải Liên cũng không xong, cách này... mà thôi, cứ chờ xem đã."
Cửu Vĩ Linh Hồ bĩu môi nói: "không cần phải bi quan như vậy, trên người ngươi có đại khí vận, không có khả năng xảy ra chuyện ở đây đâu."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy hiếu kỳ nói: "ngươi cũng biết xem tướng số sao?"
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc lắc đuôi, chần chờ một chút nói: "chỉ một chút thôi à, mà thôi, dù sao ta cũng thích lý giải mọi loại tri thức, tu sĩ các ngươi có Tinh Tú tông môn đó, mỗi lần vào bí cảnh, luôn đến tìm ta, ta cũng thu được chút lời, biết một chút, nhưng cũng không rành lắm."
Nó không muốn để lộ năng lực của mình, chỉ liếc Huyễn Ảnh Linh Miêu một cái.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không còn để ý nhiều, nàng dựa vào thân cây thở dài một hơi, Liễu Nhi nói: "mẫu thân, đừng lo lắng, sẽ có cách giải quyết mà thôi."
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được mặt đất rung động, bởi vì hoàn cảnh chỗ này đặc thù, coi như là chỗ an toàn nhất trong Thiên Nguyên bí cảnh này, cộng thêm trận pháp do Cửu Vĩ Linh Hồ duy trì, nên chỗ này không chấn động mạnh như là bên phía tây bí cảnh.
Nhưng mà mặt đất chấn động một cái, tim nàng đập mạnh một cái, đúng là phiền không thôi.
Không phải do tâm lý nàng không tốt, mà chỉ nghĩ đến Liễu Nhi, còn có thê tử, còn có hài tử trong bụng thê tử, nàng càng không muốn ở lại chỗ này, trong lúc này lại xảy ra chuyện không may này.
Nàng hít sâu một hơi, nàng là chủ gia đình, nhất định không được hoảng sợ, nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "được, không vội, chúng ta ngồi xuống chờ."
Liễu Nhi nghe rồi ngồi bên cạnh nàng, Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh cũng trước sau đi theo tới bên người Kinh Ngạo Tuyết.
Khấu Thừa Ân một mình cách đó không xa, sợ đám người Kinh Ngạo Tuyết bỏ lại, liền lớn tiếng kêu la.
Cuối cùng Mạnh Cảnh Minh phải đến cõng hắn đến, mọi người tụ chung một chỗ, nếu xảy ra chuyện gì, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể đem bọn họ vào trong không gian Thanh Mộc Đỉnh của mình mà thôi.
Nhưng mà, trước khi chuyển dời cần có Cửu Vĩ Linh Hồ cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu hỗ trợ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả bí cảnh đã sụp hơn phân nửa.
Thiên Nguyên bí cảnh vốn dùng phương thức chiếu hình, phơi bày trải dài trên bầu trời hải vực tu tiên giới.
Lúc đầu khi Thiên Nguyên bí cảnh sụp đổ, các tu sĩ ở ngoài chỉ cảm thấy kỳ quái, không để trong lòng, vì ở đây có tu sĩ đại năng, cũng từng thuận lợi đi ra khỏi đó.
Bọn họ biết rõ ràng trong Thiên Nguyên bí cảnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng trong bí cảnh rung động thì tu sĩ ở ngoài dùng mắt thường nhìn cũng không rõ ràng được, cho nên không có tu sĩ nào để ý.
Cho đến khi Thiên Nguyên bí cảnh sụp một nửa, các tu sĩ đại năng cũng không ngồi yên được nữa.
Bọn họ nhanh tụ lại một chỗ, ánh mắt thâm trầm nhìn cảnh chiếu của Thiên Nguyên bí cảnh, tu sĩ nguyên anh dẫn dầu có tu vi cao nhất, khuôn mặt lạnh lùng nói: "tình hình có gì đó không đúng, nguyên anh đại năng của Tinh Tú tông môn đã xem và nói bên trong xảy ra biến cố, cứ như vậy chúng ta không thể chờ thêm được, hiện tại nên hiệp lực cùng mở thông đạo bí cảnh ra, để các tiểu bối bên trong ra ngoài đi."
Việc này quan trọng, cách thời gian cuối cùng không còn bao nhiêu, mọi người đều đồng ý gật đầu.
Nguyên anh đại năng tụ lại một chỗ, hợp tực đem linh khí rót vào treng Thiên Nguyên bí cảnh, cưỡng chế con đường muốn vỡ nát.
Kinh Ngạo Tuyết ở trong bí cảnh, cảm giác được Thiên Nguyên bí cảnh chấn động càng mạnh hơn, vẻ mặt nàng nghiêm trọng nói: "xem tình hinhfm chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Ánh mắt nàng nhìn qua mọi người một lần, Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy đến bả vai nàng nói: "ta có thể làm cho bọn họ hôn mê tạm thời, nhưng mà nên chờ một chút, để Cửu Vĩ Linh Hồ ra ngoài thăm dò tình hình đã rồi nói sau."
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, chỗ bọn họ chọn dừng chân, đã được bố trí vài cái trận pháp rồi, so với chỗ khác an toàn hơn rất nhiều.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói cũng đúng, nàng liền gật đầu, Cửu Vĩ Linh Hồ đi qua không gian trận pháp của mình, rồi nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Khấu Thừa Ân tức giận đấm đất, trước đó hắn dùng đan dược của Kinh Ngạo Tuyết, thương thế trong người đã nhanh chóng khôi phục lại, tuy không hết ngay, nhưng chí ít cơ thể đã có thể hoạt động được.
Hắn tức giận nói: "lão tử nhất định sẽ không chết ở cái chỗ kỳ quái này, tiện nhân kia dám hãm hại ta, nhất định có kẻ chống lưng, hiện tại đại ca đã bị gấu yêu giết chết, nếu ta cũng chết ở đây, vị trí thành chủ Thương Hàn tiên thành sẽ rơi vào tay mẹ con tam đệ kia, thật ghê tởm!"
Mạnh Cảnh Minh nghe hắn chửi người, biểu tình sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: "ngươi không thể nói đệ đệ ngươi như vậy."
Khấu Thừa Ân nghe vậy cười ha ha nói: "tam đệ ta là cái thá gì? bất quá chỉ là tiện chủng do yêu nữ câu dẫn cha ta sinh ra thôi, vóc dáng to béo giống ngươi, quanh năm làm ma ốm sinh bệnh, lòng dạ thì xấu xa, tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn đã độc ác rồi, nếu không phải ta và đại ca tận mắt thấy khi hắn bốn tuổi khuôn mặt tái nhợt giết chết nha hoàn của mình, ta cũng sẽ không chán ghét hắn như vậy, hắn thực sự là tiểu nhân ngụy quân tử! cải thìa như ngươi, chắc chắn sẽ không chịu nổi hắn một canh giờ đâu, người à, đừng để bề ngoài lừa dối!"
Dutwf lời, hắn hừ lạnh một tiếng nói: "nói đến, hành trình đi Thiên Nguyên bí cảnh, thu lợi lớn nhất chính là tam đệ của ta, hắn là kẻ nối dỗi cuối cùng của cha ta, mặc dù thân thể không tốt, nhưng rất biết diễn trò trong Thương Hàn tiên thành, bình thường còn biết cấu kết với đám trưởng lão, còn cùng tiện nhân kia... hừ, cái đờ mờ! tiện nhân kia còn mắt đưa mày lại với hắn, trong chuyện này không có tay hắn nhúng vào, chết ta cũng không tin!"
"Được lắm!" hắn thở hổn hển, không chọn lời, nói: "chờ ta rời khỏi chỗ chết tiệt này, xem ta có giết chết tên cẩu tạp chủng kia không!"
Mạnh Cảnh Minh trên trán nhíu thành nếp, Kinh Ngạo Tuyết mặt không thay đổi nói: "nơi này còn có con nít, nói chuyện chừa chút khẩu đức."
Nàng không hứng thú chuyện ở Thương Hàn tiên thành, nhưng mà lại có chút hứng thú với tam đệ mà Khấu Thừa Ân nói, phải ghi nhớ trong lòng a.
Khấu Thừa Ân dừng nói, ánh mắt đảo qua Ôn Nhuyễn cùng Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn đã chuyển người đi chỗ khác, nhưng còn Liễu Nhi đang dùng đôi mắt đen nhánh, nhàn nhạt nhìn hắn, hắn không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Liễu Nhi cùng Kinh Ngạo Tuyết dạo qua một vòng.
Hai mẹ con nay dung mạo giống nhau, nhưng mà tính cách và ánh mắt lại khác nhau hoàn toàn.
Hắn không sợ Kinh Ngạo Tuyết tu vi cao thâm, nhưng lại bị ánh mắt của Liễu Nhi nhìn đến làm cho trong lòng có chút sợ hãi.
Trong đầu lại bực bội mình bị một đứa bé hù dọa rồi, tâm tình không tốt hừ một tiếng, nhìn về phía Mạnh Cảnh Minh.
Đối phương hơn hai mươi tuổi nhìn bề ngoài giống tam đệ, theo kiểu nho nhã yếu đuối, nhưng ánh mắt Mạnh Cảnh Minh trong suốt, tựa như hài tử ba tuổi, không mang đến cảm giác uy hiếp chèn ép nào cho người khác.
Hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ: Mạnh Cảnh Minh ngược lại là một người đáng kết giao, nhưng mà tình tình của đối phương, mà Mạnh thành chủ chỉ có một đứa con trai là hắn, tương lại chức thành chủ này sẽ nằm trong tay hắn, đến khi đó...
Mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, hắn rồi sẽ chết ở nơi chết tiệt này, nghĩ vậy Khấu Thừa Ân suy sụp hoàn toàn tinh thần.
Kinh Ngạo Tuyết duy trì trận pháp kiên nhẫn đợi Cửu Vĩ Linh Hồ trở về, nàng cảm giác bí cảnh đang sụp đổ càng lúc càng nhanh, tình hình vô cùng nguy cấp.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất bí cảnh chấn động vài cái, sau đó đột nhiên dừng lại vài giây.
Đây tình hướng trước giờ chưa từng có, Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn, Huyễn Ảnh Linh Miêu cũng dựng đuôi lên, nó nghiêng tai cảm nhận tình hình, nói: "nếu ta nhớ không nhầm, đây là dấu hiệu bí cảnh được bên ngoài mở ra, xem ra tu sĩ ở ngoài đã nhận ra tình hình trong Thiên Nguyên bí cảnh không ổn rồi, lúc này đang hợp lực mở ra thông đạo."
Kinh Ngạo Tuyết vui mừng nói: "thật sao?"
Lúc này Cửu Vĩ Linh Hồ cũng xoay người trở về nói: "đúng là như vậy, ta có thể cảm ứng được bí cảnh đang có một cổ năng lượng duy trì tạm thời, các ngươi mau chuẩn bị lệnh bài, nếu không có bất ngờ gì, thì chút nữa thông đạo tu tiên giới sẽ mở ra lần nữa, đến khi đó các ngươi sẽ được truyền tống ra ngoài bí cảnh."
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, vội đem tình hình mình biết được, báo hết cho mọi người biết.
Liễu Nhi nghe xong, cái nhỏ nhăn lại cũng thả lỏng ra, Khấu Thừa Ân cười ha ha, Mạnh Cảnh Minh thì xoa gấu yêu trong ngực vui vẻ nói: "thật tốt quá, chờ ra ngoài có thể gặp cha rồi, ta nhất định sẽ nói với cha, để hắn đồng ý cho ta nuôi ngươi ở nhà."
Gấu yêu hé mí mắt nghe vậy, cũng không ý kiến gì.
Tin tức này, khiến cho mọi người đang suy sụp tình thần như được thêm thuốc trợ tim, Kinh Ngạo Tuyết nói: "mọi người mau lấy lệnh bài ra, chờ đến lúc thì phải lập tức rời khỏi chỗ này!"
Mọi người lên tiếng, nhao nhao lấy lệnh bài trên người ra.
Liễu Nhi cùng Ôn Nhuyễn trên cơ bản vẫn theo Kinh Ngạo Tuyết, nên khi ở trong Thiên Nguyên bí cảnh ở chỗ nguy hiểm cũng không gặp chuyện gì.
Còn Mạnh Cảnh Minh thì được gấu yêu bảo vệ yên lành, chưa từng xuất hiện biến cố nào.
Mọi người đều ở tại chỗ, chỉ có Khấu Thừa Ân để lệnh bài của hắn trong nhẫn trữ vật, trước đó ở phía bắc đánh nhau với "gấu yêu" đã vô tình làm rơi, mà chính hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lần nữa tỉnh táo lại, bản thân đã ở một nơi xa lạ, ngoại trừ cái đó ra, còn có trước mắt Kinh Ngạo Tuyết quen thuộc mà lại xa lạ.
Cái này... có phải Kinh Ngạo Tuyết cầm lệnh bài của hắn đi không?
Ánh mắt hắn chất vất nhìn Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết không biết suy nghĩ của hắn, là Mạnh Cảnh Minh thấy biểu tình của hắn kỳ quái liền hỏi: "ngươi sao vậy?"
Trong lòng Khấu Thừa Ân suy nghĩ âm u đảo qua một vòng, đột nhiên bị Mạnh Cảnh Minh hỏi, trên người hắn liền xuất mồ hôi lanh, chần chờ nói: "lệnh bài của ta... không thấy."
Sau khi nói xong mặt hắn hiện lên nụ cười khổ sở, Mạnh Cảnh Minh bất an nói: "sao có thể? không có lệnh bài thì sẽ không thể ra được bí cảnh này."
Đây là lời trước khi đi cha hắn đã dặn đi dặn lại, nói rằng tuyệt đối không được bỏ lệnh bài, dĩ nhiên còn có những lời dặn khác, nhưng cũng không thể nói hết ra.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy nói: "ngươi còn nhớ... thôi đi, có thể dùng lệnh bài của ngươi khác không? nếu có thể dùng, ta nhân lúc bí cảnh chưa mở ra, tìm cho ngươi một cái đến?"
Khấu Thừa Ân nghe vậy sửng sốt, hắn không ngờ Kinh Ngạo Tuyết sẽ chủ động đưa tay giúp hắn, viền mắt hắn nóng lên nói: "những người khác miễn cưỡng cũng được, trong tình hình Thiên Nguyên bí cảnh đổ nát này, thì lệnh bài cũng không cần chính xác cao đâu, nhưng mà nếu tìm được lệnh bài có máu mủ với ta như là của ca ca ta thì ta có thể dùng của hắn đổi lại luôn."
Hắn cũng không hy vọng xa vời có thể tìm về lệnh bài của mình.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "được rồi, ngươi chờ ở đây, bây giờ ta đi tìm."
Tuy nói vậy, nhưng rời đi tầm mắt mọi người, liền nhờ gấu yêu đi chuyến này, chủ yếu là gấu yêu di chuyển đi theo giúp nó một tay.
Dù sao nó cũng là chủ nhân phía bắc, nên nó quen thuộc nhất địa hình ở đó.
Kinh Ngạo Tuyết tự nhiên đồng ý, cùng gấu yêu quay lại tìm lệnh bài, có Kinh Ngạo Tuyết ở đây thủ, cũng tránh được phải gặp đám yêu thú xung quanh đang nổi điên.
Ít nhiều có trận pháp bảo vệ, sau khi rời đi khỏi phạm vi đó, nàng thấy bí cảnh đổ nát không ít, yêu thú nổi điên cũng không rảnh truy sát nàng, mà chạy trốn tứ phía, chỉ cần Kinh Ngạo Tuyết không cản đường chúng, thì chúng cũng không rảnh quấy rối.
Kinh Ngạo Tuyết dùng thần thức dò xét xung quanh, chờ không thấy ai liền đi vào trong Thanh Mộc Đỉnh.
Kết quả, vừa vào trong không gian thì nhìn thấy thê tử nhà mình đang nói chuyện vui vẻ với một nữ tử bạch y.
Nàng liền đau lòng đi tới xem mặt đối phương, chính là Tuyết Linh Liên trước đó tự đóng băng mình.
Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ nói: "không phải ngươi tự đóng băng mình rồi sao? có người nói phải dựa vào ngươi mới có thể tỉnh lại."
Thẩm Lục Mạn kéo tay nàng ngồi xuống nói: "nàng là Tuyết Linh Liên, đột nhiên xuất hiện trong không gian, cũng làm ta giật cả mình, cũng may sau đó có giải thích, ta mới biết được thân phận của nàng, nói đến tình huống không khác gì chúng ta, bất quá nàng là linh thú, ta là yêu thú, nhưng mà ta và họ giống nhau đều là thực vật."
Tuyết Linh Liên thay đổi dáng vẻ băng lãnh trước đó, ánh mắt ôn nhuận gật đầu, nói "đa tạ" với Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng nhìn Cửu Trọng Thải Liên trong ao nước thì hiểu nàng đa tạ vì cái gì.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "không có gì, chỉ một cái nhấc tay thôi, kết quả hiện tại coi như cũng tốt rồi, ta cùng mong ngươi và Cửu Trọng Thải Liên vui vẻ, nhưng mà không biết đến khi nào nó mới thức tỉnh?"
Có Tuyết Linh Liên là ví dụ trước đó rồi, Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ đến: chẳng mấy chốc Cửu Trọng Thải Liên cũng sẽ tỉnh lại.
Nào ngờ Tuyết Linh Liên lộ ra thần tình bất đắc dĩ nói: "nó trúng ma khí, vốn là thánh vật chí thuần, bị ma khí ô uế lây nhiễm, chỉ bài trừ ma khí thôi cũng đã mất trăm năm thời gian rồi, sau đó còn phải an dưỡng, đồng thời sinh trưởng lần nữa, ta đoán, chí ít cũng cần ba trăm năm a."
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Ba trăm năm, này cũng không bình thường rồi mà rất là dài nha.
Nàng cũng không biết nói gì trấn ăn nữa, cũng may Tuyết Linh Liên đã quen, nàng cong miệng cười thản nhiên, âm thanh nhu hòa nói: "ta chỉ muốn gặp lại ngươi một lần, tự mình nói với ngươi một tiếng cảm tạ, sau đó sẽ vây quanh Cửu Trọng Thải Liên, dùng linh khí của mình, giúp nó loại trừ ma khí."
Nàng nhìn về hướng Thẩm Lục Mạn nói: "thê tử ngươi có thai, nếu có Cửu Trọng Thải Liên, sẽ rất có lợi cho căn cốt của hài tử ngươi trong tương lai, nhưng mà Cửu Trọng Thải Liên cũng là thê tử tương lai của ta, cho nên ta không thể để cho nàng dùng được, nhưng mà ta còn dự trữ rất nhiều thứ, có thể tặng cho ngươi, coi như tạ lễ đã chiếm dụng không gian Thanh Mộc Đỉnh này của ngươi."
Dứt lời, nàng vung tay áo, một mảng lớn linh liên tự nở rộ trên mặt đất.
Còn có vài nhánh tạo hình tinh xảo cất trâm cài, được nàng để lên bàn, nàng khẽ gật đầu, thấy Kinh Ngạo Tuyết không nói gì, liền đi vào trong ao, như lúc ban đầu tự mình biến thành Tuyết Linh Liên, nổi lơ lửng bên người Cửu Trọng Thải iên, hương hoa nồng nặc kéo đến, từ xa nhìn lại gióng như Tuyết Linh Liên và Cửu Trọng Thải iên cùng sinh trưởng với nhau.
Kinh Ngạo Tuyết cầm cây trâm lên chơi nói: "thê tử, thứ này nàng cầm đi a, nếu đối phương và nàng cùng thuộc tính, tu vi lại là nguyên anh kỳ, vậy thì trong này chắc chắn có bảo bối nàng dùng được."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, đối phương cầm tay phủ lên, vuốt ve hỏi nàng: "sao ngươi lại vào không gian vậy? à, phải rồi, không biết tình hình bên ngoài sao rồi? ta quên thời gian mất, theo lý các ngươi còn chưa rời Thiên Nguyên bí cảnh a."
Kinh Ngạo Tuyết kể lại tình huống bên ngoài một chút, Thẩm Lục Mạn liền hiểu ra, nói: "nếu vậy thì tốt quá, trước đó ta còn lo lắng đâu, chuyến này chúng ta đi Thiên Nguyên bí cảnh, coi như chiếm được nhiều thứ tốt, nhưng mà cứ bị vây lại chỗ này mãi thì cơ duyên tốt cũng không thể dùng được."
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác làn của Thẩm Lục Mạn trở nên óng ánh trong suốt, ôn nhuận giống như là ngọc vậy, nàng xoa xoa yêu thích không buông tay, đối phương nói gì cũng ừ một tiếng lấy lệ cho qua.
Thẩm Lục Mạn vừa bực mình vừa buồn cười nói: "đừng có sờ nữa, ngươi đi vào không phải chỉ làm mỗi chuyện này thôi đó chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi nhìn nàng nói: "dĩ nhiên là vì làm chuyện này rồi a."
Nói rồi, hôn lên mu bàn tay Thẩm Lục Mạn một cái vang dội, Thẩm Lục Mạn nhịn không được đỏ mặt, thẹn thùng trừng nàng liếc mắt.
Kinh Ngạo Tuyết yêu không được, ôm nàng hôn mấy cái rồi mới rời khỏi không gian đi ra ngoài.
Không lâu sau, gấu yêu cầm một cái nhẫn trữ vật mang về, rồi ném cho nàng nói: "đây là nhẫn trữ vật của Khấu Thừa Ân, ta nghĩ hắn dùng lệnh bài của chính mình vẫn tốt hơn là dùng lệnh bài của ca ca hắn."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thái độ gấu yêu, nàng cảm thấy gấu yêu không hề tốt tính như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết cầm nhẫn trữ vật, một người một thú nhanh chóng chạy về, Kinh Ngạo Tuyết nói: "thứ này ngươi tìm được ở đâu vậy?"
Gấu yêu nói: "ở phía bắc địa bàn của tay, ngươi nghĩ động tĩnh của tu sĩ ta không thấy gì sao? thật không dấu, toàn bộ hành động của bọn họ đều nằm dưới mắt ta, ta đã biết trước chiếc nhẫn trữ vật rơi ở đâu, lúc này chỉ là đi tìm nó đến mà thôi."
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "ngươi đã biết hết?"
Gấu yêu nhìn nàng một cái nói: "tu sĩ nhân tộc ra sao, ta không quan tâm, ngươi đừng có nghĩ nhiều về lời ta nói."
Kinh Ngạo Tuyết biết điều này, chính nàng cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ nhìn nhau, tâm tình trong mắt không khác nhau bao nhiêu, gấu yêu lại cười nói: "sau này còn nhiều thời gian ở chung."
Kinh Ngạo Tuyết không nói gì, về tới sau người Liễu Nhi, Kinh Ngạo Tuyết đem nhẫn trữ vật trực tiếp đưa cho Khấu Thừa Ân.
Khấu Thừa Ân kích động liên tục nói cảm ơn, tay hắn run rẩy đeo nhẫn vào, dùng thần thức lấy ra lệnh bài của mình.
Vì chuyện này bọn họ trì hoãn không ít thời gian.
Lúc này nguyên anh đại năng ở bên ngoài hợp sức cùng nhau mở ra thông đạo trong bí cảnh, Huyễn Ảnh Linh Miêu là người đầu tiên nhìn thấy cái này liền nói: "mau chuẩn bị lệnh bài đi, bí cảnh sắp mở ra rồi."
Kinh Ngạo Tuyết lặp lại một lần, kéo Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi lại bên người, bên cạnh Mạnh Cảnh Minh có gấu yêu, bên cạnh Khấu Thừa Ân thì có Mạnh Cảnh Minh, nàng cũng không cần lo lắng người khác nữa.
Nhưng mà tốc độ sụp đổ của Thiên Nguyên bí cảnh cũng nhanh hơn gấp mấy rồi rồi, trận pháp ở đây rung chuyển cũng khó duy trì nổi, Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái cầm lệnh bài trong tay, rót linh khí vào trong, sau đó liền cảm giác được một cổ lực hút cường đại kéo đến, mặt đất dưới chân cũng hoàn toàn sụp xuống.
Dưới tác dụng của hai nguồn năng lượng, một đạo bạch quang hiện lên, nàng nhắm hai mắt lại, thân thể chao đảo một hồi, nàng đã bị truyền tống đến chỗ khác.
Sau khi rơi xuống đất, nàng chớp mắt một cái, vừa mở mắt ra, thì thấy biển tu tiên giới quen thuộc.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, các nàng cuối cùng cũng đã ra khỏi Thiên Nguyên bí cảnh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro