Chương 112
Chương 112: Xú mỹ
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, nhất thời trong lòng bất an.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện nữ nhân áo đỏ, trong lòng còn ôm một tiểu cô nương, đó chính là Liễu Nhi từng đi vào trận pháp.
Lúc này Liễu Nhi đang nhắm mắt, sắc mặt so với trước khi vào trận pháp tái nhợt đi nhiều.
Nhìn có vẻ như bị thương nặng.
Kinh Ngạo Tuyết nóng nảy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh nói chuyện với tu sĩ Tinh Tú tông, vội vàng đi đến muốn đoạt lại Liễu Nhi trong tay nữ nhân áo đỏ kia.
Nữ nhân áo đỏ nhẹ nhàng tránh đi, nàng nheo mắt phương hẹp dài cười nói: "ngươi là mẫu thân của nàng?"
Dùng giọng nói khẳng định, Kinh Ngạo Tuyết cũng đoán được thân phận đối phương, là Cửu Vĩ Linh Hồ tính cách gian xảo thì chỉ cần liếc mắt cũng đoán được quan hệ của nàng với Liễu Nhi.
Dù sao, tướng mạo Liễu Nhi cũng có năm phần giống nàng.
Nhưng mà đối phương đã biết thân phận mình rồi, còn cố ý tránh né, khiến cho nàng phải cân nhắc lại.
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết cứng lại nói: "ta là mẫu thân của nàng, Liễu Nhi sao rồi? mau đem Liễu Nhi giao cho ta."
Đối phương cúi đầu vuốt ve gò má Liễu Nhi nói: "nàng không sao, vì đấu trí với ta thời gian dài, tu vi không chịu được mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi lại."
Dứt lời, nàng nhìn thoáng qua tu sĩ Tinh Tú tông, nheo mắt nở nụ cười.
Nàng chủ động tới cạnh Kinh Ngạo Tuyết, giao Liễu Nhi trên tay cho nàng, sau đó đi tới chỗ tu sĩ Tinh Tú tông.
Đám tu sĩ Tinh Tú tông như lâm đại địch, bọn họ không đoán ra được thân phận của nữ nhân áo đỏ này, nhưng tu vi trên bọn họ thì đoán đã không ra rồi, nói cách khác nữ nhân áo đỏ tu vi so với bọn họ còn cao thâm hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không nghĩ ra được, vì sao trong Thiên Nguyên bí cảnh lại có tu sĩ mạnh như vậy.
Nhưng nữ nhân áo đỏ không cho bọn họ nhiều thời gian tính toán, liền vung tay áo, một cổ linh khí mạnh mẽ đi vào hơi thở của bọn họ, sau một khắc bọn họ liền nhắm mắt lại mất đi tri giác.
Kinh Ngạo Tuyết đút cho Liễu Nhi hai viên thuốc, thấy vậy hỏi: "ngươi làm gì bọn họ vậy?"
Nữ nhân áo đỏ ung dung đi tới, không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại: "trên tay ngươi có gương không?"
Gương hả?
Không lẽ đây là khảo nghiệm của Cửu Vĩ Linh Hồ?
Trong lòng nàng không chắc, nhưng tu vi đối phương cao hơn nàng, vừa rối đối với Liễu Nhi cũng không tệ, đối phương cũng chỉ yêu cầu cái gương mà thôi, cũng không làm khó gì nàng.
Nghĩ vậy, Kinh Ngạo Tuyết lấy cái gương để trong Thanh Mộc Đỉnh ra cho nữ nhân áo đỏ dùng.
Đối phương cầm gương, soi mặt mình, trong miệng thỉnh thoảng còn chìm đắm tiếng cảm thán.
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu linh hồ này đang suy nghĩ cái gì, nàng nhìn Liễu Nhi trong ngực đã dùng đan dược xong có chuyển biến tốt liền nói: "Liễu Nhi khi nào mới tỉnh lại?"
Nữ nhân áo đỏ cười nói: "không lâu đâu, ta nhận ra khí tức con mèo kia trên người ngươi, nó hiện tại đang ở đâu? kêu nó ra xem tạo hình mới của ta nè."
Tạo hình mới? ý gì vậy?
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu, nàng nhìn thoáng qua Huyễn Ảnh linh miêu đang trợn trắng mắt, trong ánh mắt có sự bất lực và khinh thường, thì biết rõ tình cảm của linh miêu và linh hồ này không hề tệ.
Nhưng linh miêu đang ở đây rõ ràng, nhưng Cửu Vĩ Linh Hồ lại không nhìn thấy nó, nói rõ linh miêu có bản lĩnh ẩn thân thực sự rất lợi hại.
Huyễn Ảnh linh miêu nhận ra tầm mắt của nàng tức giận: "bình thường tên này hay đi theo ta, cũng là từ linh khí ngưng tụ thành hồ ly, hiện tại cùng cái thân thể này chắc chắn là xem trộm trong đầu Liễu Nhi rồi, linh hồ rất thích làm đẹp, hiện tại vui vẻ như vậy là nhất định là nàng rất thích cái thân thể mới này rồi."
Nói rồi nó bĩu môi, thân thể này đúng là rất hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ là tướng mạo do linh hồ biến thành mà thôi, căn bản cũng không phải nguyên hình của nó.
Cứ mỗi lần bí cảnh mở ra, linh hồ sẽ tìm một tu sĩ có dáng vẻ tướng mạo thật đẹp, rồi biến thành người đó.
Nó còn nhớ rõ, mấy lần trước, có một nam tu tuấn mỹ đi ngang quang, nó liến thành nam tu đó, rồi mang cái hình dáng đó mấy chục năm, cho đến khi bí cảnh mở ra lần nữa, rồi mới chán ngán đổi cái khác.
Cái thân thể lần này coi như là cái tiếp theo nó thấy đẹp từ lúc đó đến nay, cũng hoàn mỹ nhất, nói vậy tên hồ ly thích làm đẹp này nhất định sẽ dùng thêm chục năm nữa cái hình dáng này.
Nghĩ vậy, linh miêu liền thấy nhức nhức cái đầu rồi.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhịn không được lại nhìn thoáng qua nữ nhân áo đỏ trước mắt.
Trên mặt đối phương đỏ ửng lộ vẻ vui mừng, ngũ quan lại tinh xảo, chỗ nào cũng hoàn mỹ, mắt phượng hẹp dài xếch cao chính giữa là vệt đỏ kéo dài, mũi cao, môi đỏ, chỉ là khuôn mặt có đầy đủ ngũ quan mà thôi, nhưng mà lại khiến người ta nhìn không chuyển mắt được.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến, dung mạo này đối phương xem trộm từ trong trí nhớ của Liễu Nhi, nàng liền nhớ đến phượng hoàng Tiểu Hôi rơi xuống nhân gian kia.
Nghe đồn phượng hoàng là yêu tu có dung mạo đẹp nhất tam giới, những cực phẩm mỹ nhân ở tu tiên giới mà so với phượng hoàng thì cũng chỉ là dung chi tục phấn.
Nữ nhân áo đỏ này tướng mạo nhìn thực sự rất mỹ, khiến cho nàng cũng có chút thất thần.
Nhưng mà nàng không coi trọng vẻ bề ngoài, cảm thán một chút rồi cúi đầu xem Liễu Nhi, Liễu Nhi giật mí mắt, Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ nói: "Liễu Nhi, con tỉnh rồi!"
Liễu Nhi nghe thấy âm thanh, chậm rãi mở mắt, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng nhìn xung quanh một chút, cảm thấy mình đang được Kinh Ngạo Tuyết ôm vào lòng, xung quanh ngoại trừ mẫu thân ra, còn có Ôn Nhuyễn ngồi cách đó không xa đang đả tọa, còn có...
Tiểu Hôi?!
Nàng chần chờ nghĩ tới, trước đó nàng bị cuốn vào trận pháp, sau đó không ngừng đấu trí với một thứ không rõ thân hình, trận pháp chỉ là mở đầu, sau khi qua được mười cái đạo kiểm tra.
Cuối cùng, các nàng ngồi đối mặt chơi cờ, trên bàn cờ đánh tới sống chết mới là chính yếu.
Lần đầu nàng chơi đánh cờ gặp phải đối thủ mạnh như vậy, dưỡng mẫu của nàng là Tần Diệc Thư cũng là một cao thủ đánh cờ, nhưng sau vài lần đánh cờ, nàng đã có thể hiểu được cách thức của đối phương, cũng nghĩ ra được cách để phá giải.
Nhưng thứ không thấy rõ hình dạng kia, cách thức lại lộn xộn nhiều kiểu, khiến người ta không tìm ra được tính cách và tác phong của đối phương.
Tựa như là tùy ý, trong cái thô lại có cái cẩn thận, nếu trong lòng coi thường đối phương, nhất định sẽ bị đối phương áp chế.
Nàng dùng rất nhiều sức, cố gắng thua không để khó coi.
Sau đó tốn nhiều tâm huyết và trí nhớ, mới có thể duy trì cục diện đánh tay ngang với đối phương.
Sau đó, cả thể xác và tinh thần của nàng đều ở trong ván cờ, rốt cuộc thắng được ba bốn lần.
Đối phương rốt cuộc cũng lộ ra hình dạng, hình dạng thật sự của đối phương chính là là hỏa hồng hồ ly có chín cái đuôi.
Trên mặt đối phương có nụ cười gian xảo, đột nhiên xông về phía nàng.
Liễu Nhi vội tránh né, dây dưa với đối phương một hồi, cuối cùng thể lực chịu không nổi liền ngã trên đất.
Kết quả Cửu Vĩ Linh Hồ rơi vào trán nàng, đồng thời dùng đuôi quấn thân thể nàng, cuối cùng nàng cảm thấy đầu óc khó chịu, trước mắt biến thành màu đen rồi hôn mê.
Tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc nằm trong lòng Kinh Ngạo Tuyết.
Lại lần nữa thấy Tiểu Hôi, lý trí liền nói cho nàng biết, người trước mắt không phải là Tiểu Hôi.
Trên mặt Tiểu Hôi không có vẻ tự luyến như vậy, cũng không có diễn xuất khả ái như vậy, tuy nàng chỉ nhìn thấy Tiểu Hôi trưởng thành có một lần, dù vóc dáng Tiểu Hôi rất đẹp, nhưng trên người lại có một cổ khí thế bá đạo không ai bì được.
Cái này khác xa với nữ nhân vũ mị yêu nhiêu trước mắt rất nhiều.
Trong lòng nàng mắc nợ Tiểu Hôi rất nhiều, nhưng người trước mắt không phải Tiểu Hôi, nàng động não vừa nghĩ liền đoán ra được, người trước mắt là Cửu Vĩ Linh Hồ biến hình thành vóc dáng của Tiểu Hôi.
Nghĩ đến đây, nàng không vui cau mày lại, miễn cưỡng ra khỏi ngực Kinh Ngạo Tuyết, đi tới nói: "sao ngươi lại biến thành bộ dáng của nàng?"
Cửu Vĩ Linh Hồ vui vẻ nói: "ngươi tỉnh rồi hả? đúng lúc ta có chuyện muốn tìm ngươi."
Liễu Nhi mím môi một cái nói: "dùng bản thể của ngươi nói chuyện với ta, đừng có dùng bộ dáng của nàng."
Cửu Vĩ Linh Hồ bĩu môi nói: "nhưng khuôn mặt này là khuôn mặt ta hài lòng nhất qua nhiều năm, vốn ván cờ đó ngươi thắng ta, lại còn thông qua được toàn bộ trận pháp kiểm tra của ta lập ra, có thể nói ngươi thông minh hơn ta, ta cũng giống như linh miêu, sẽ ký kết khế ước với ngươi."
"Nhưng khuôn mặt này rất thích hợp với ta, nếu ngươi không cho ta dùng bộ dạng của nàng, thì ta sẽ không ký kết khế ước với ngươi."
Nó tưởng dựa vào cái này thì có thể khiến Liễu Nhi thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ, Liễu Nhi lại rất chấp nhất chuyện này, từng thấy Tiểu Hôi vì nàng mà chết, rồi thành một trang nổi bật nhất trong sinh mệnh của nàng.
Dù nàng không có tâm tư kia với Tiểu Hôi, nhưng cũng không cho phép Cửu Vĩ Linh Hồ tùy tiện dùng bộ dáng của đối phương được.
Nàng lạnh lùng nói: "ta cũng không muốn ký kết khế ước với ngươi, ta lặp lại lần nữa, không được dùng bộ dáng của nàng."
Cửu Vĩ Linh Hồ nghe vậy nhéo mắt nhìn nàng nói: "vì sao ngươi lại để ý khuôn mặt này như vậy? cái này chỉ có thể nói rõ ngươi không bỏ nàng được, nếu bỏ xuống được thì sẽ không để ý và cố chấp như vậy, ah, cẩn thận phượng hoàng trong tương lai trở thành tâm ma của ngươi khi thăng cấp đó."
Liễu Nhi nghĩ thầm: cho dù là tâm ma ta cũng chịu, ai kêu ta nợ Tiểu Hôi chứ.
Dung mạo của Tiểu Hôi chính là trời ban, là độc nhất vô nhị, bị Cửu Vĩ Linh Hồ phỏng theo, đúng là như khinh nhờn nó vậy.
Liễu Nhi đi tới vài bước, thiếu chút nắm áo đối phương nói: "biến lại cho ta!"
Cửu Vĩ Linh Hồ bĩu môi, thấy trong mắt Liễu Nhi kiên định, liền thở dài một hơi.
Nó rất thích làm đẹp, nhưng chưa bao giờ thích miễn cưỡng, dung mạo này...
Nó thực sự luyến tiếc, nhưng mà Thiên Nguyên bí cảnh sắp sụp đổ rồi, nó phải nghĩ cách mau sớm chạy đi.
Liễu Nhi rất thông minh, bên ngoài linh khí cũng không đầy đủ, nhưng trí lực của Liễu Nhi là chất dinh dưỡng tốt cho nó.
Đây cũng là nguyên nhân Huyễn Ảnh Linh Miêu ràng buộc Kinh Ngạo Tuyết, vì nó nằm trong số bốn linh thú biến rõ nguyên nhân Thiên Nguyên bí cảnh sắp sụp đổ.
Còn hai nơi khác, chính là quản lý của khu vực đó.
Chúng nó chỉ muốn sống tiếp, nên phải chọn người trói buộc chung, mà người trói buộc phải có lợi cho tu hành của chúng nó.
Trong số chúng có ba cái là từ linh khí biến thành linh thú, cho nên càng có tu sĩ trói buộc để trợ giúp mình.
Nó cần trí lực, tính cách của nó không thể tiếp nhận một tên ngốc.
Còn Huyễn Ảnh Linh Miêu cần là huyễn cảnh, mấy thứ này nhìn bề không thể hút được gì, nhưng mà khi rời bí cảnh rồi thì đó lại là chất dinh dưỡng cho chúng nó lúc rời đi.
Cho nên, hiện tại nó đang ở thế yếu, không thể chọc giận Liễu Nhi được.
Nghĩ vậy, nó cầm gương soi mặt mình rồi nói: "vậy được rồi, làm theo ngươi nói."
Dứt lời, linh khí mãnh liệt dâng lên, nháy mắt liền biến thành Cửu Vĩ Linh Hồ.
Đến khi linh khí tan đi, thì nữ tử áo đỏ đã biến thành một con hỏa hồ ly chín đuôi đang lắc lư.
Trên người đối phương có ánh sáng bạc nhàn nhạt, không khác gì quang mang trên người Huyễn Ảnh Linh Miêu.
Nó bước đến, cọ cọ chân Liễu Nhi nói: "ngươi xem ta vì ngươi, làm ra hy sinh lớn rồi, cho nên ngươi ký kết khế ước với ta nha, ta sẽ giúp ngươi giải quyết được nhiều phiền toái."
Mỗi linh thú bản tính không giống nhau, Cửu Vĩ Linh Hồ là một linh thú thông minh, nó biết khi nào nên hạ thấp để lấy lòng, chờ ký kết khế ước xong, thì muốn ông to bà lớn gì cũng được.
Nó cảm nhận được Huyễn Ảnh Linh Miêu đang liếc nó, nó liền nhìn đối phương thè lưỡi.
Liễu Nhi nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết đi tới dừng một chút rồi nói: "chuyện này, con tự quyết định đi, linh thú ở mức độ nào đó cũng bảo vệ được con, Cửu Vĩ Linh Hồ lại rất thông minh, con làm việc còn có chút thiếu sót, nếu có nó bên cạnh, ta và nương thân con cũng yên tâm hơn một chút."
Nàng không ép Liễu Nhi quyết định, chỉ nói ra chút lợi ích cho nàng nghe mà thôi.
Liễu Nhi còn khó chịu vì đối phương dùng bộ dạng của Tiểu Hôi, nhưng mà Kinh Ngạo Tuyết nói không sai, linh hồ còn che giấu chuyện quan trọng chưa nói, nhưng mà ký khế ước rồi thì mình vinh đối phương được vinh, còn mình tổn thì đối phương cũng tổn theo, dù sao cũng không lấy mạng mình được, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.
Nghĩ vậy, nàng gật đầu, sau một khắc, liền nghe Cửu Vĩ Linh Hồ hoan hô một tiếng, lại lao đến chỗ nàng.
Liễu Nhi đứng im tại chỗ, linh hồ liền lao vào người nàng, nàng chỉ thấy thần thức hiện lên một điểm bạch quang đỏ, đây chắc là khế ước thành công rồi.
Nàng lại nhớ đến năm đó ký khế ước với Tiểu Hôi, khi đó cảm thấy Tiểu Hôi là sủng vật tệ nhất trên đời không ai bằng, không ngờ qua vài năm, mọi thứ đều biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong lòng nàng có chút buồn, Cửu Vĩ Linh Hồ đột nhiên từ trong thần thức lộ ra, cái đuôi mao nhung quấn quanh nàng nói: "đừng lo lắng a, nếu đối phương là phượng hoàng, thì sẽ không dễ chết như vậy đâu."
Dĩ nhiên, nhiều hơn thì nó sẽ không nói.
Nó đối với tri thức vô cùng hiếu kỳ, mà Tinh Tú tông chạy đến đây rèn luyện cũng là do nó thao tác duyên cớ.
Qua vài nghìn năm, những quan sát nghiên cứu của tu sĩ Tinh Tú Tông, nó nhìn trời cũng sinh ra hứng thú tiên đoán, mặc dù chuyến này nó không tìm được ai có thiên phú, nhưng mà chăm chỉ có thể bù lại, hiện tại nó chỉ mò đến cái bóng thiên đạo.
Nhưng trước khi bí cảnh mở ra, nó đã tiên đoán được Thiên Nguyên bí cảnh mở ra không lâu sẽ sụp đổ hoàn toàn, nó kiểm tra vài lần vẫn là kết quả như vậy, liền đem tin tức này báo cho ba linh thú khác.
Còn chúng nó nghĩ thế nào thì là chuyện của chúng nó, dù sao ở trong này chờ cũng chán rồi, nó và linh miêu quan hệ tốt, đã sớm muốn rời khỏi ràng buộc của bí cảnh này rồi, để bước vào tu tiên giới mênh mông kia.
Hiện tại sứ mệnh của bọn chúng cũng đã hoàn thành rồi, cũng đến lúc tính toán cho chính mình.
Dĩ nhiên, nó sẽ không nói điều này cho Liễu Nhi, linh miêu cũng sẽ không nói cho Kinh Ngạo Tuyết.
Chúng nó ăn ý nhìn nhau, Liễu Nhi nói: "mẫu thân, hiện tại chúng ta tề tụ rồi, tiếp theo nên làm gì đây?"
Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm nói: "thân thể con chưa khỏi hoàn toàn, đúng lúc Ôn Nhuyễn đang ở đây đả tọa tu luyện, con cũng đả tọa tu luyện đi, ta còn chút hồi nguyên đan, con dùng đi, bổ sung linh khí lại, chờ sẵn sàng xong thì chúng ta đến phía tây Thiên Nguyên bí cảnh này."
Liễu Nhi hiếu kỳ nói: "đến phía tây làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, đêm chuyện Cửu Trọng Thải Liên trước đó Huyễn Ảnh Linh Miêu nói với mình cho Liễu Nhi biết, Liễu Nhi nghe vậy nhíu mày nói: "nếu là như vậy, đúng là phiền phức, lúc trước con ở Thanh Cảng tiên thành mượn sách đọc, cũng đoán được kết quả yêu tu sau khi mang thai, nhưng mà trong sách nói không rõ ràng, chỉ thấy nương thân thích ngủ, trên người lại không có dị thường khác, cho nên con không để ý nhiều."
"Hiện tại mẫu thân nhắc đến, con mới ý thức đến thân thể nương thân đang gặp nguy hiểm, đúng là không nên, đã như vậy con mau tu luyện, đến khi đó cùng mẫu thân đến phía tây một lần."
Dứt lời, nàng liền nhắm mắt đả tọa tu luyện.
Cửu Vĩ Linh Hồ từ trên cổ nàng nhảy xuống, chạy đến bên người Huyễn Ảnh Linh Miêu, hai cái linh thú châu đầu ghé tai, không biết đang thì thầm cái gì.
Kinh Ngạo Tuyết nghe thử, nhưng không hiểu được chúng nó đang nói cái gì, nên mặc kệ luôn.
Nàng dựa vào tàng cây, phân biệt các hướng đông, tây, nam, bắc trong Thiên Nguyên bí cảnh này, phía tây là hướng ngược lại, nghe Huyễn Ảnh Linh Miêu nói, Tuyết Linh Liên ở đó có thể thao túng toàn bộ yêu thú và linh thú trong khu vực của nó, cái này đối với nàng mà nói chính là trường hợp khó đối phó nhất.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, dường như sắp có chuyện xấu xảy ra vậy.
Nàng đỡ trán của mình, không dám nghĩ đó là ảo giác của mình, vì trước nghĩ thế nào thì sau đó lại như vậy.
Khi đến tu tiên giới được một thời gian rồi mới biết thần thức của tu sĩ rất là mạnh, có cả khả năng tiên đoán, dù không đoán trước được tương lai xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể cảm giác được chuyện xấu sắp phát sinh.
Trong đầu này cổ dự cảm này đang rất là mãnh liệt, báo hiệu cho nàng.
Nàng thở dài một hơi, xem ra tiếp theo phải hành sự cẩn thận hơn rồi.
Nghĩ kỹ lại, nhóm nàng đi vào Thiên Nguyên bí cảnh, chỉ mới được ba ngày, mà đã xảy ra thật nhiều chuyện rồi, tiếp đến còn hơn hai mươi ngày nữa, vừa phải đối phó những tu sĩ khác, vừa phải đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình, tình huống đúng là không lạc quan chút nào.
Mắt nàng nhìn đến Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi đang còn tu luyện, linh khí trong người mình còn chưa tiêu hao, liền nói với hai linh thú đang lăn lộn đùa giỡn: "các ngươi đừng có mải chơi, giúp ta chiếu cố Ôn Nhuyên và Liễu Nhi một chút, ta và không gian xem thê tử một chút, rồi đi ra."
Dứt lời, nàng liền đi vào trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nàng vốn không lo lắng gì, Huyễn Ảnh Linh Miêu cũng đã biết Thanh Mộc Đỉnh trong tay nàng, với trí thông minh của Cửu Vĩ Linh Hồ khẳng định cũng đoán ra được điều này.
Đối phương sảng khoái ký khế ước với Liễu Nhi, nói không chừng cũng có nguyên nhân này.
Mà không chọn ký với mình, à.... thôi khỏi nói đi.
Nàng vào không gian rồi, Huyễn Ảnh Linh Miêu liền liếm móng vuốt nói: "Kinh Ngạo Tuyết này vẫn còn rất quan tâm gia đình, nhưng mà nói ra cũng tốt, chí ít trọng tình nghĩa, cái nhìn của tiên khí sẽ không hề sai."
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đuôi nói: "cũng chưa chắc, ngươi nhớ lại Thanh Mộc Chân Quân mấy ngàn năm trước đi, rồi nhìn lại tu sĩ đi vào bí cảnh mấy chục năm nay đi, một đám so với một đám không có tên nào xài được."
Chúng nó nhìn nhau, hiểu được nghiêm trọng bên trong.
Tu sĩ tu tiên giới đời sau lại không bằng đời trước, Ma Thập Tam đã thoát được trói buộc của tiên khí, chiếm thân thể ma tu, đi vào tu tiên giới rồi.
Tình cảnh của tu tiên giới này, đúng là không có gì lạc quan a.
Huyễn Ảnh Linh Miêu khò khè vài tiếng nói: "mà thôi, chúng ta chỉ là linh thú, muốn cứu tu tiên giới, cũng không đến lượt chúng ta, cứ xem Kinh Ngạo Tuyết làm được đến đâu a."
Cửu Vĩ Linh Hồ bĩu môi nói: "thay vì chờ nàng, không bằng chờ Liễu Nhi lớn lên, tuy Liễu Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng mà cực kỳ thông minh, làm người ân oán rõ ràng, trước đó dùng hình dạng Tiểu Hôi khảo nghiệm nàng, nhưng nàng vẫn ứng đối được mê hoặc, có thể nhìn thấy được..."
"Phi, ngươi đừng có mà dát vàng lên mặt mình, hồ ly chết tiệt không biết xấu hổ, rõ ràng là chấm tướng mạo của phượng hoàng còn gì, còn dám ngụy biện tô đẹp cho hành vi của mình, ta càng lúc càng bất lực với kiểu diễn xuất này của ngươi rồi đó."
Cửu Vĩ Linh Hồ đưa cái đuôi che mặt Huyễn Ảnh Linh Miêu rồi nói: "hứ, ngươi nói lại thử xem."
Huyễn Ảnh Linh Miêu trừng đối phương một cái, liền đi vào không gian Thanh Mộc Đỉnh.
Khuôn mặt nó dương dương tự đắc, nghĩ thầm: ký kết khế ước với Kinh Ngạo Tuyết là tốt nhất, không những thấy được mộng cảnh mới mẻ trong đầu đối phương, còn có thể đi vào không gian Thanh Mộc Đỉnh lúc nào cũng được.
Nhưng mà hiện tại do tu vi Kinh Ngạo Tuyết còn thấp nên linh khí và không gian trong Thanh Mộc Đỉnh cũng không có gì nhiều.
Nhưng mà nàng tin tưởng, không bao lâu nữa tu vi Kinh Ngạo Tuyết tăng lên, linh khí trong Thanh Mộc Đỉnh có thể sánh ngang với Thiên Nguyên bí cảnh rồi.
Nó nghĩ vậy, xoay người đi tìm Kinh Ngạo Tuyết, muốn cho nàng cái phúc lợi báo đáp, nhưng không ngờ một màn trước mắt thậy cay mắt.
Mới nháy mắt đó thôi, Kinh Ngạo Tuyết đã đem Thẩm Lục Mạn đè trên xích đu, hai người hôn nhau tiếng nước chụt chụt, thân là linh thú nhưng cũng khiến cho nó đỏ mặt đến mang tai.
Người này có thể chú ý đến ảnh hương không đây, hơn nữa đây là lúc nào rồi, còn ngươi ta xà nẹo vậy, đột nhiên nó cảm giác tu tiên giới này có một cứu thế chủ chỉ biết đắm chìm trong mỹ nhân như là Kinh Ngạo Tuyết, thực sự là hết cứu a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro