Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105

Chương 105: Thành chủ

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, mặc dù nàng không thiếu linh thạch, nhưng linh thạch là do nàng cực khổ kiếm được, không phải gió thổi đến, đột nhiên vì người xa lạ trả hơn tám ngàn khối linh thạch, nàng cũng biết đau lòng chứ.

Sớm biết nàng sẽ không mở miệng nói gì rồi, nào ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm, thanh niên nhìn mặt cũng biết ngại này đúng là dạ dày vương, so với mình còn lợi hại hơn chục lần.

Nàng mím môi một cái, động tác trả tiền dùm nhất thời chần chờ.

Điếm tiểu nhị biết nhìn sắc mặt người, nhất thời xệ mặt xuống nói: "vị khách quan này, nếu ngươi không trả nối dùm hắn, cũng không sao đâu, là tiểu tử này giả làm người giàu trước, chỉ chọn những món ngon nhất của khách điếm ăn, đồ trữ của điếm cũng bị hắn ăn sạch sẽ rồi, cứ tưởng gặp được khách lớn, lại không ngờ gặp phải tên ăn chùa."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn lướt qua bàn, nàng không biết trước đó từng thu dĩa, trên bàn còn hơn mười mấy cái dĩa, nàng nghi hoặc khó hiểu nói: "ta nhớ giá cơm chỗ ngươi cũng không mắc lắm."

Vừa rồi nàng chỉ ăn một bàn cơm tốn vài trăm khối linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Điếm tiểu nhị cười nói: "khách quan, ngươi chắc không biết, trong điếm chỉ có những món nổi tiếng thôi, giá bậc trung thì mọi người đều ăn được, còn vị nam khách quan này, chỉ gọi một bầu linh trà thôi cũng đã hơn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi, rồi còn những món ăn tinh xảo nhất, cộng lại cũng đã tám ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi."

Dứt lời hắn trừng mắt với nam nhân trẻ tuổi một cái.

Nam nhân trẻ tuổi đỏ mặt, cúi đầu nói cảm tạ với Kinh Ngạo Tuyết: "ách, đa tạ ngươi, đã phải, giúp ta, trả tám ngàn, khối linh thạch hạ phẩm, chắc là ngươi không đủ, trả, xin lỗi, tâm ý của ngươi, ta xin nhận."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." lời này nghe thật chói tai a.

Thanh niên rũ mắt xuống, vẻ mặt buồn bã nhìn điếm tiểu nhị nói: "ta đây còn có một khối ngọc bội, là cha cho ta, trước khi ta đi, ta có thể để lại gán nợ, chỗ này không?"

Điếm tiểu nhị: "..."

Thanh niên sợ hắn không tin, vội vàng mang ngọc bội ra nói: "thật mà, là cha ta cho ta, ta... ta có linh thạch, sẽ sớm chuộc về."

Dứt lời, hắn đem ngọc bội trên tay đưa tới, Kinh Ngạo Tuyết chỉ nhìn thoáng, sau đó bị hai chữ trên ngọc bội làm hết hồn.

Trước khi điếm tiểu nhị nhìn thấy, nàng liên đoạt đi, sắc mặt điếm tiểu nhị khó coi nói: "vị khách quan này, ngươi muốn làm gì?"

Kinh Ngạo Tuyết cười cười, đem ngọc bội cất vào ngực mình, rồi lấy tũi trữ vật của mình ra nói: "trong này có tám ngàn khối linh thạch hạ phẩm, nợ của hắn ta trả, ngươi kiểm lại đi."

Điếm tiểu nhị vốn cũng không để ý miếng ngọc kia, nghe vậy thở ra một cái, thái độ thành kính nói: "vậy mời khách quan ở đây chờ."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu lên tiếng, thanh niên trẻ tuổi vẫn nhìn Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết theo ánh mắt hắn nhìn lại, thì thấy ngực mình.

Nàng liếc mắt, lấy ngọc ra vuốt chữ bên trên nói: "Thanh Cảng, ta nhớ đây là tín vật của thành chủ tiên thành Thanh Cảng a, chỉ có cấp bậc trưởng lão trở lên mới có, ngươi cầm được khối ngọc này, tu vi lại chỉ tới trúc cơ sơ kỳ, ngọc bội kia là từ đâu ngươi có được?"

Thanh niên kinh ngạc nhìn nàng nói: "ngươi thật lợi hại a, đúng vậy, là cha cho ta."

Kinh Ngạo Tuyết hỏi: "cha ngươi là ai?"

Thanh niên nhíu mày buồn bực nói: "hắn không nói ta biết."

Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán nói: "ngọc bội ta thu trước, chờ khi nào ngươi có linh thạch, thì đến tìm ta lấy."

Vẻ mặt thanh niên vui vẻ cảm kích nói: "đa tạ."

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay, chờ điếm tiểu nhị quay lại, nhưng không ngờ thanh niên lại nói tiếp: "ai nha, ngươi, tên là gì a? trước giờ, ta chưa từng, thấy qua ngươi, ngươi cũng là, tu sĩ, đi bí cảnh Thiên Nguyên, sao? ai nha, phải rồi, ta tên Mạnh Cảnh Minh, ngươi...."

Hắn nói một tràng, không ra đầu đuôi.

Liễu Nhi cong môi cười nói: "ngươi đến giờ vẫn nói lắp như vậy sao?"

Mạnh Cảnh Minh nhìn Liễu Nhi lùn hơn hắn, xấu hổ nói: "không phải, ta, ta lần đầu tiên, xa nha, kích động, hơn nữa nói lắp, là vì trước kia, học sư huynh ít nói, nên mới như vậy."

Liễu Nhi: "..."

Kinh Ngạo Tuyết buồn cười nói: "vậy ngươi mau đổi lại cách nói bình thường đi, tật xấu này không tốt đâu."

Liễu Nhi tán thành gật đầu, nàng còn nhớ lúc nhỏ từng nói lắp, khi đó...

Ánh mắt nàng tối lại, không muốn nghĩ nhiều đến chuyện trước kia, đúng lúc điếm tiểu nhị đếm xong linh thạch đi tới, Kinh Ngạo Tuyết nhận túi trữ vật rồi rời đi.

Lại không ngờ Mạnh Cảnh Minh lại đi theo nói: "các ngươi đi đâu a, ta cũng muốn đi theo, được không?"

Kinh Ngạo Tuyết xoay người nhìn hắn nói: "ngươi không có việc gì làm sao? hơn nữa tu sĩ vào bí cảnh Thiên Nguyên phải có ngọc bội của tiên thành Thanh Cảng, ít nhất cũng phải biết được là bằng hữu hay thân nhân chứ? ngươi mau tìm bọn họ trước, đưa linh thạch cho ta rồi nói chuyện."

Mạnh Cảnh Minh bị nói má đỏ lên, có lẽ da mặt hắn mỏng, chỉ cần kích động một cái, sắc mặt liền đỏ hồng, nếu là nữ nhân thì không sao, đây đại nam nhân cao 1m8 đụng chút là đỏ mặt, cũng may là dáng vẻ anh tuấn tiêu sái môi hồng răng trắng, nếu không sẽ khiến người ta thấy khó chịu hơn.

Hắn lẩm bẩm nói: "cha để ta ở trên đảo này trước, rồi chờ ngươi đến."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: "cho nên ngươi đến trước một mình?"

Ngốc bạch điềm này phải khiến cha hắn lo lắng a.

Mạnh Cảnh Minh gật đầu nói: "ta biết bay rồi, cha để ta bay tới, thử chút."

Nói rồi hắn gãi đầu nói: "trước đó bay sai hướng, vốn là đến sớm vài ngày, sau đó lại đếm chậm vài ngày...."

Hắn cúi đầu, mặt mệt mỏi.

Kinh Ngạo Tuyết thấy hiếu kỳ, hài tử tu tiên giới đa phần trưởng thành sớm, còn tâm trí như hắn, cũng không bằng nổi Ôn Nhuyễn bên cạnh mình, không biết cha hắn dạy dỗ hắn thế nào.

Đối phương nói hắn có thể đi vào bí cảnh Thiên Nguyên, nói cách khách trên người hắn có lệnh bài.

Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, để tiểu bạch thỏ như hắn tùy tiện đi loạn, nói không chừng gặp phải tu sĩ xấu có thể sẽ bị giết chết.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không quan tâm đến cái mạng lắm, chỉ là tiếc tám ngàn khối linh thạch kia thôi.

Được rồi, linh thạch cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là trên người đối phương có ngọc bội tiên thành Thanh Cảng, ngọc bội đó....

Khoan đã, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ đến tu sĩ tiên thành Thanh Cảng, đều tụ lại một chỗ, hôm qua mới cưỡi linh thuyền đến, sao lại chỉ có một người biết được mà tới trước bọn họ mấy ngày trên đảo này?

Nàng nheo mắt nhớ lại tu sĩ trong phủ thành chủ, khi đó cũng chừng trăm người, vậy người trước mắt này...

Ánh mắt nàng ác liệt hơn nhiều nói: "ta nhớ tu sĩ tiên thành Thanh Cảng chỉ mới lên đảo hôm qua, hơn nữa bọn họ ở tụ một chỗ, được trưởng lão phủ thành chủ đem tới, vậy trên người ngươi có gì đặc thù để..."

Nói tới đây, nàng nhất thời sửng sốt một chút.

Nàng quan sát người trẻ tuổi trên dưới một chút, cảm thấy có vài phần quen mặt, còn có ngọc bội thân phận tôn quý của thành chủ mà hắn có, còn cả tên của hắn Mạnh Cảnh Minh.

Nàng liền hiểu ra nói: "cha ngươi tên Mạnh Hoa Hạo hả?"

Mạnh Cảnh Minh ngẩn ra nói: "sao ngươi biết?"

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng hết biết nói gì luôn, nhìn thành chủ đại nhân anh minh cơ trí, không ngờ lại dạy ra nhi tử ngốc như vậy.

Đã bảo là không được nói ra thân phận cha hắn, ai ngờ hỏi có chút đã nói ra hết.

Cũng may gặp nàng, nếu là tu sĩ khác chắc... không dám chống lại tiên thành Thanh Cảng, bắt hắn rồi thì sao chứ.

Nàng bất đắc dĩ nói: "đã như vậy, ngươi theo chúng ta đi, cũng không dấu làm gì, chúng ta là tu sĩ được tiên thành Thanh Cảng chọn ra để vào bí cảnh Thiên Nguyên, chờ đi dạo phố xong, ta dẫn ngươi về trạch viên gặp trưởng lão Triệu Thành Phúc."

Mạnh Cảnh Minh vui vẻ nói: "Triệu trưởng lão cũng đến sao, vậy thì tốt quá, trên người hắn có linh thạch."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, mang theo tên ngốc bạch điềm nhiều chuyện đi dạo phố.

Dọc đường đi, Mạnh Cảnh Minh rất hứng thú với phố phường, chỗ này nhảy một cái, chỗ kia chọc một cái.

Cũng may hắn biết chừng mực, không làm chuyện người ta thấy ghét, Kinh Ngạo Tuyết cũng mặc kệ hắn.

Nàng tính thử trên người còn bao nhiêu linh thạch, dự định chút nữa mua thêm đan dược phòng thân, rồi chia cho Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn vài lọ.

Tuy nàng biết luyện đan, nhưng mà số đan dược lần trước luyện chủ yếu là đan dưỡng nhan làm đẹp, thứ này bán được giá tốt trong phố, nhưng mà vào bí cảnh Thiên Nguyên thì chỉ vô dụng.

Nhưng mà trong Thanh Mộc Đỉnh luôn cho ra đan dược không có độc đan, nàng không dám mang ra bán, chỉ biết dùng linh thạch hiện có để mua.

Dạo phố xong, linh thạch trên người nàng cũng vơi đi hơn phân nửa.

Nàng nhìn Mạnh Cảnh Minh nói: "chúng ta mua xong rồi, giờ về chỗ nghỉ chân, ngươi còn chuyện gì chưa xong không?"

Mạnh Cảnh Minh sờ cằm lắc đầu nói: "túi trữ vật của ta bị mất, trở về rồi sẽ nhờ Triệu trưởng lão chuẩn bị cái mới cho ta."

Kinh Ngạo Tuyết đoán trong tũi trữ vật trước đó của đối phương hẳn là có nhiều đồ tốt.

Thảnh chủ đại nhân làm người rộng rượng, đối với con trai duy nhất của mình cũng sẽ không keo kiệt.

Bọn họ về trạch viện dừng chân, Kinh Ngạo Tuyết liền mang người đến cửa phòng Triệu trưởng lão, kết quả Triệu trưởng lão đã ra ngoài rồi, nàng bất đắc dĩ nói: "vậy ngươi chọn đại một phòng ở đi, chờ tối Triệu trưởng lão về rồi nói."

Mạnh Cảnh Minh liên tục cảm ơn, cuối cùng chọn phòng gần đó ở.

Kinh Ngạo Tuyết về phòng đả tọa tu hành, đêm tới, Triệu Thành Phúc liền dẫn Mạnh Cảnh Minh đến cửa bái phỏng.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết máy động, nghĩ thầm: đối phương đến đây lần này khẳng định có mục đích khác, nếu vì linh thạch thì với thân phận của Triệu trưởng lão và Mạnh Cảnh Minh cũng không cần đích thân đến cửa, chỉ cần cho người mang linh thạch đến cho nàng là được, không phải vậy hợp hơn sao?

Trong mắt nàng chuyển động, ánh mắt cảnh giác hơn một chút, mở cửa phòng đứng nói chuyện với Triệu Thành Phúc một chút lời cảm tạ không liên quan, sau đó Triệu Thành Phúc thở dài nói: "haiz, vốn dĩ thành chủ đại nhân muốn cho hài tử này ra ngoài rèn luyện một chuyến, nhưng không ngờ hắn ra khỏi phủ thành lại đi nhầm đường, ngay cả người thành phủ phái theo bảo hộ hắn cũng tìm không thấy hắn trong thời gian ngắn, cũng tìm không được hắn, vào đường cùng đành phải xuất quan."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." cho nên đây chính là nguyên nhân thành chủ Mạnh Hoa Hạo trọng thương lại xuất quan.

Nàng dở khóc dở cười nhìn Mạnh Cảnh Minh ngoan ngoãn cúi đầu, như bảo bảo bình thường ngoan ngoãn nghe phê bình, cảm giác trong lòng bất đắc dĩ, có con trai như vậy đổi lại là nàng chắc là cũng ăn ngủ không yên nổi.

Triệu Thành Phúc thở dài một tiếng nói tiếp: "thật không dám dấu diếm, hài tử vừa sinh ra, thân thể và gân cốt đã không tốt rồi, phải hơn mười năm mới điều dưỡng tốt được thân thể của hắn, cũng vì nguyên nhân này, cho nên thành chủ đại nhân luôn bảo vệ hài tử này chu toàn, điều này cũng khiến hắn trở nên không rành thế sự."

"Trước đó vài ngày hắn thuận lợi lên trúc cơ, thành chủ đại nhân liền muốn cho hắn ra ngoài rèn luyện một phen, vốn định sắp xếp cho hắn đi quanh tu tiên giới một chút, nhưng không ngờ hắn lại biết tin bí cảnh Thiên Nguyên mở ra, liền cố chấp muốn vào bên trong, thành chủ đại nhân không nói được hắn, đành phải nhận lời."

Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nhìn Mạnh Cảnh Minh, khuôn mặt đối phương đỏ như chảy máu, nàng cười nói: "thành chủ đại nhân có lòng, kỳ thực thiếu thành chủ tâm tư thuần khiết, cũng do thành chủ đại nhân dạy dỗ tốt."

Triệu Thành Phúc cười ha ha nói: "đúng vậy, ta chưa thấy qua nguyên anh đại năng nào lại để ý con trai mình như vậy, thực sự như là ngậm trong miệng sợ tan vậy."

"Bất quá hiện tại xác thật trong bí cảnh cũng không yên ổn, tuy đã sắp xếp hạ nhân thành chủ, đi vào trong bí cảnh bảo vệ hắn, nhưng vẫn kém, chúng ta cũng không dám làm lộ thân phận của thiếu thành chủ, hiện tại ngươi vô tình biết được, ta hy vọng ngươi có thể giúp một tay giấu thân phận của hắn, nếu có vài được bí cảnh mà may mắn gặp nhau, cũng có thể ra tay giúp hắn một chút, đến khi đó nếu thành chủ đại nhân biết được nhất định sẽ rất cảm kích."

Dứt lời, hắn liền đưa tới một cái nhẫn trữ vật.

Thái độ Kinh Ngạo Tuyết chần chờ, Mạnh Cảnh Minh nói: "nhận đi, đây là của cha ta, chuẩn bị cho ta, trả lại linh thạch đã mượn ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, liền nhận nhẫn nói: "theo như lời Triệu trưởng lão nói, ta có thể lấy mạng đảm bảo, tuyệt đối không nói ra điều gì, còn thiếu thành chủ cùng ta có duyên, nếu thực sự có duyên gặp ở bí cảnh, ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Triệu Thành Phúc rất hài lòng về thái độ của nàng, trước khi đến cũng đã điều tra thân phận bối cảnh của nàng, nên mới dùng cách ôn hòa này.

Nếu thực sự biết Kinh Ngạo Tuyết có ý khác, hắn cũng sẽ không giữ mạng cho Kinh Ngạo Tuyết đến ngày mai.

Có lẽ dùng cách này giải quyết, coi như không tệ.

Dĩ nhiên, chủ yếu vẫn là ấn tượng thiếu thành chủ đối với Kinh NgạoTuyết rất tốt, lúc chiều gặp hắn đã nghe hắn thao thao bất tuyệt về Kinh Ngạo Tuyết rồi, hắn mới nghĩ đến một chút....

Hiện tại sự việc đã giải quyết thuận lợi, hắn định cáo từ.

Nhưng Mạnh Cảnh Minh lại không định đi với hắn, đứng ở cửa với Kinh Ngạo Tuyết kề vai phất tay với hắn.

Triệu Thành Phúc: "..."

Kinh Ngạo Tuyết: "thiếu thành chủ, không phải ngươi nên đi theo trở về cùng sao?"

Mạnh Cảnh Minh đương nhiên nói: "với ngươi, tương đối, tốt hơn."

Triệu Thành Phúc lắc đầu nói: "đã như vậy, thiếu thành chủ làm phiền ngươi chăm sóc."

Nghe như là đem đứa nhỏ ném cho Kinh Ngạo Tuyết trông coi vậy.

Kinh Ngạo Tuyết cười đáp ứng, chờ đối phương đi xa, nàng quay về phòng, thấy Mạnh Cảnh Minh khép cửa phòng lại, đối phương khoa trưởng thở dài một hơi lẩm bẩm: "trưởng lão, nói ta, một trận, còn có cha, nói là chờ xử lý xong việc, sẽ đến, xem ta."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy được a, nói đến, trả ngọc bội lại cho ngươi a."

Mạnh Cảnh Minh khoát tay nói: "cho ngươi đó, ta không cần."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Cả tiên thành Thanh Cảng gồm cả phủ thành chủ, người sở hữu ngọc bội này, không quá hai mươi người, đây là tượng trưng cho thân phận địa vị, chỉ cần có ngọc bội, thì đại biểu cho người thành chủ muốn bảo vệ.

Ngọc bội là một mặt, mấu chốt chính là giá trị đại biểu của nó.

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn người một chút nói: "vậy không được, ngươi cầm rồi cất đi, lỡ lần sau làm mất túi trữ vật thì có cái mang đi cầm."

Mạnh Cảnh Minh đỏ mặt, vội nhận ngọc bội, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "lần sau, sẽ không."

Kinh Ngạo Tuyết tò mò nói: "nói vậy, túi trữ vật đều có thần thức của tu sĩ mang nó, trừ phi tu sĩ chết mất đi thần thức, hoặc là bị tu sĩ có tu vi cao hơn cướp đi, nếu không thì tũi trữ vật sẽ không mất được, ngươi đây là..."

Trước đó nàng định hỏi vấn đề này, chỉ là khi đó mới gặp hắn, cũng không tiện hỏi ra.

Hiện tại cũng ở chung hơn nửa ngày, đối với hắn cũng coi như quen thuộc, nên mới hỏi như vậy.

Mạnh Cảnh Minh gãi mặt nói: "ta ở trên đường gặp một cặp thầy trò, bọn họ không rảnh, ta mới giúp đỡ, kết quả, đến tối, không thấy bọn họ, túi trữ vật cũng không thấy."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." vậy là bị cướp rồi a.

Nàng bất đắc dĩ nói: "tu sĩ không phải ai cũng tốt, lần sau ngươi nên cẩn thận một chút."

Mạnh Cảnh Minh ngoan ngoãn gật đầu nói: "đa tạ, Triệu trưởng lão có nói ta, ta sau này, không được giúp cái gì."

Kinh Ngạo Tuyết nghẹn họng, cho nên là vì chuyện nhỏ bỏ việc lớn sao?"

Nàng nhếch mép một cái nói: "được rồi, dù sao cũng đỡ hơn ngày nào đó ngươi bị người ta hại chết, ngươi còn có việc gì sao? nếu không có chuyện gì ta muốn tu luyện tiếp."

Mạnh Cảnh Minh ở trên ghế ma ma thặng thặng nhăn nhó nói: "Triệu trưởng lão nói, rất nguy hiểm, ta không dám, ngủ một mình."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng trầm mặc hồi lâu mới nói: "ngươi ở đây đả tọa tu luyện đi."

Mạnh Cảnh Minh gật đầu, cười rực rõ nói cảm tạ: "cảm tạ, ngươi thật là người tốt."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói thầm: hắn chỉ biết mình nửa ngày hơn, sao dám kết luận mình là người tốt? rõ ràng trước đó còn bị gạt mất túi trữ vật, cũng may người ta không có ác quá, nếu không đã giết người diệt khẩu rồi.

Nàng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của thành chủ đại nhân, nghĩ lại nàng đối với thanh niên này cũng rất tốt.

Có lẽ vì hắn nói lắp, tính tình từng rất giống Liễu Nhi.

Nếu Liễu Nhi không gặp chuyện ở Lưu phủ, với tính tình đó, chắc sẽ có bộ dạng như hiện tại.

Nàng lại rùng mình một cái, lần đầu cảm thấy Liễu Nhi trưởng thành là một chuyện tốt, nếu không nghĩ đến cảnh rắp rèn luyện ở bí cảnh nàng còn đề phòng lo lắng nhiều hơn.

Nàng nói: "ta muốn đả tọa tu hành cả đêm, nếu ngươi mệt, thì lên giường ngủ đi."

Mạnh Cảnh Minh ngoan ngoãn gật đầu, cũng không cởi đồ, mà lên giường nằm luôn, hai tay để lên bụng, tạo hình như công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nhịn không được cong miệng cười, sau đó mặc kệ hắn, nhắm mắt đả tọa tu hành.

Mạnh Cảnh Minh rất yên tĩnh, tiếng hít thở sâu cũng không nghe được, Kinh Ngạo Tuyết đối với người này vẫn giữ chút cảnh giác, qua một đêm vô sự, chờ trời sáng, Triệu Thành Phúc liền phái người tới đến.

Đối phương tay không đến, nhưng sau khi đóng cửa phòng, liền lấy đồ ăn ngon và thức uống ngon trong nhẫn trữ vật ra nói: "đây là điểm tâm hôm nay của thiếu thành chủ, Kinh đạo hữu cũng có thể dùng chung."

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, vì khuôn mặt hắn bình thường, tu vi bình thường, cho nên không khiến nhiều người quan tâm.

Nhưng tối qua, Triệu Thành Phúc mang Mạnh Cảnh Minh đến, nói không chừng khiến cho mọi người hiểu lầm.

Kết quả cả đêm không thấy Mạnh Cảnh Minh ra khỏi phòng, trong lòng liền đuy đoán đủ kiểu.

Kinh Ngạo Tuyết mặc kệ chuyện này, Mạnh Cảnh Minh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, trước kia thân thể và gân cốt hắn yếu ớt, mặc dù hiện tại đã đỡ hơn nhiều, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện khác, hơn nữa thành chủ có cho người chăm sóc hắn, đoán chừng đến cả chuyện như vậy hắn cũng không biết gì.

Hắn nhìn thức ăn trên bàn, nhiệt tình gọi Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn cùng sang hưởng dụng.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống, thiêu mi nhìn món ăn tinh xảo, cảm thấy kẻ có tiền thật tốt, một bàn cơm này so với trước đó Ôn Thiết Tân mời nàng đến khách điếm còn phong phú hơn.

Có thể suy ra, chỉ một bàn cơm này thôi đa hơn chục ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi.

Khó trách hôm qua Mạnh Cảnh Minh nợ khách điếm hơn tám ngàn khối linh thạch.

Bất quá đối phương mất linh thạch, nhưng lại còn đến khách điếm ăn uống.....

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Minh chìm đắm trong mỹ thực, biết đối phương cũng là kẻ ham ăn.

Được ăn miễn phí dại gì không ăn, nàng cầm đũa lên hưởng dụng, sau khi ăn xong, cái bụng cũng to lên lợi hại.

Vì linh khí bên trong dư thừa, nàng cảm giác đan điền mình sắp nở ra, nhưng Mạnh Cảnh Minh ăn còn nhiều hơn nàng, nhưng bộ dạng vẫn bình thường.

Nàng đả tọa luyện hóa linh khí trong cơ thể, tò mò hỏi: "ngươi không bị căng bụng sao?"

Mạnh Cảnh Minh nghi hoặc khó hiểu nói: "không có, ta bình thường ăn còn nhiều hơn như vậy a."

Kinh Ngạo Tuyết: "... ý ta là linh khí."

Mạnh Cảnh Minh gật đầu nói: "lúc đầu ăn không tiêu, sau đó thì chịu đựng chịu đựng a, rồi thành quen luôn."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng phát hiện từ lúc gặp Mạnh Cảnh Minh đến giờ, số lần nàng phải im lặng càng tăng lên.

Cuộc sống không mặn không nhạt trôi qua vài ngày, linh khí gần đảo vặn vẹo, chính là lúc bí cảnh Thiên Nguyên chuẩn bị mở ra, thành chủ đại nhân Mạnh Hoa Hạo rốt cuộc cũng đến đảo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro