Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84

Tô Hạnh bị kéo đến phòng kế bên, ở đây không gian nhỏ, dưới thân lại có vật nhấp nhô, như giẫm lên khinh khí cầu, đứng lên không thể giữ thăng bằng.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác, tần suất nhấp nhô có xu hướng tăng thêm, Tô Hạnh lạnh sống lưng, muốn rời khỏi chỗ này.

Lúc này lòng bàn tay có vật gì đó chạm vào, đau đớn truyền tới, giật mình lùi về sau, ngay chỗ bàn tay đặt, lớp bên ngoài có một vết rách, chất lỏng trào ra, phun đến mặt Tô Hạnh.

May mắn Tô Hạnh còn mang mặt nạ.

Chất lỏng dính trên mặt nạ chảy xuống, Tô Hạnh còn thấy hai xúc tu từ vết rách chui ra, đây chỉ là phần nhỏ, bên trong có thứ gì đó.

"Đùng..."

Tô Hạnh dứt khoát nhảy ra ngoài lăn vài vòng, quay đầu lại quan sát, thứ kia hoàn toàn chui ra ngoài.

Bằng phẳng nhỏ hẹp đến khó tin đang trôi nổi trên không trung, rất giống cá bằng phẳng, có chút khác là cái đầu có đôi mắt to tròn với xúc tu xung quanh cơ thể.

Mặc kệ nó là biến chủng mới, bản chất đều không khác biệt, rất thích săn mồi, cho dù một cọng cỏ cũng nguy hiểm.

Thứ này cách Tô Hạnh rất gần, không quá 1m, không suy nghĩ nhiều, Tô Hạnh liền công kích.

Một chùm sợi nấm hướng đến nó, mà nó như biết Tô Hạnh muốn làm gì, trước lúc sợi nấm chạm vào liền tránh xa.

Tô Hạnh kinh ngạc.

"Nha...nha..." Thứ đó phát ra âm thanh, nhúc nhích hai cánh, bơi đến Tô Hạnh.

Con ngươi Tô Hạnh co rụt, theo bản năng muốn trốn, liền đụng phải Ôn Như Yểu đang ở phía sau lưng.

"Nó tựa hồ đối với em không có ý công kích, thử chạm vào nó đi." Ôn Như Yểu nói.

Tô Hạnh sững sờ, trong lòng kháng cự, nhưng vẫn vươn tay ra.

"Nha... Nha..." Vật kia phát ra âm thanh, lần này còn lộ ra hưng phấn.

Tô Hạnh nhướng lông mày, nó bơi tới, run rẩy dán vào bàn tay Tô Hạnh, dùng cái trán trơn bóng cọ cọ.

Rất giống thú cưng đang làm nũng, mặc dù thú cưng có chút đáng sợ.

Hành động của nó rất ngoài dự đoán Tô Hạnh.

"Thật hiếm thấy, ở đây còn tình tiết chim non tìm mẹ." Thiện Minh Hâm rất bất ngờ, ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Hạnh: "Mau gọi nó đi, xem có đáp lại hay không??"

Giờ phút này tâm tình Tô Hạnh rất phức tạp, cô không giống Thiện Minh Hâm lớn gan, nhìn đến hình dạng kỳ lạ cọ qua cọ lại, da gà nổi lên.

Không kiên trì lâu, Tô Hạnh rút tay về.

Nó không hiểu sao hai cánh cụp xuống, tựa như ủy khuất.

"Vật nhỏ này tính tình dễ thương quá." Thiện Minh Hâm mỉm cười: "Các cô nói xem, nếu tôi vào phòng, gặp một vỏ trứng vừa nở, nó thấy tôi lần đầu liền nhận mẹ sao??"

Không ai đáp lại Thiện Minh Hâm.

Tô Hạnh trầm mặc nhìn vật nhỏ, thử lùi một bước, vật nhỏ theo đó tiến lên trước, nó muốn dính cô, Tô Hạnh không biết giải quyết thế nào.

Hít sâu một hơi, Tô Hạnh dứt khoát rời khỏi chỗ này.

Vật nhỏ kia vừa nở ra, động tác khó khăn bơi theo Tô Hạnh.

"Chúc cô may mắn." Ôn Như Yểu liếc Thiện Minh Hâm nói, theo Tô Hạnh rời khỏi đây.

Nhìn hai người rời đi, Thiện Minh Hâm thở dài: "Đúng là không thú vị."

.....

Ra ngoài xem xét, Cá bằng phẳng đã biến mất, thú triều không còn, trời sáng, đội ngũ liền xuất phát.

Tuyết rơi có dấu hiệu dừng, vẫn còn vài bông tuyết rơi xuống đất, lớp tuyết đã phủ tới đầu gối, nhiệt độ rất lạnh.

Nhờ vào máu Tô Hạnh, Ôn Như Yểu sức chịu lạnh tốt hơn trước.

Nhờ tuyết rơi, đội ngũ ra ngoài rất ít gặp biến chủng, cho dù chạm mặt, thì bọn nó bất động đứng trong tuyết, như bị đóng băng vậy.

Xem ra Tần Mặc nói đúng, nhiệt độ giảm ảnh hưởng đến biến chủng, đóng băng bọn nó đến chết, đợi kế hoạch đi đến cuối cùng, toàn Trái Đất sẽ đóng băng đến mức độ kinh khủng.

Nhân loại sẽ có đường sống sao??

Tô Hạnh chậm rãi bước trong màn tuyết, con đường phía trước sẽ rất phí sức.

"Nha nha."

Một bóng xém xẹt ngang mặt Tô Hạnh, hình dạng dẹp nho nhỏ xuất hiện trước mắt, phiêu đãng trong không khí, cái đuôi dài nhỏ cuốn lấy ngón tay Tô Hạnh, tựa hồ muốn dẫn cô đi.

Tô Hạnh thần sắc phức tạp nhìn vật nhỏ, mất tự nhiên lắc lắc ngón tay.

Thấy hành động của Tô Hạnh, vật nhỏ hiểu ý buông lỏng, đầu cúi thấp.

"Cô thật lạnh lùng, vật nhỏ muốn gần gũi thôi mà." Thiện Minh Hâm mỉm cười nhìn vật nhỏ đang trôi nổi: "Quá thần kỳ, có vẻ nó là trứng của dây leo đen, hình dáng thì rất giống con cá bằng phẳng kia, rốt cuộc là như thế nào??"

Tô Hạnh nhíu mày, cô cũng lần đầu nhìn thấy biến chủng này, những biến chủng khác điều rất nguy hiểm, nhưng vật nhỏ này thì...

Tô Hạnh rũ mi đi qua, vật nhỏ bơi trong không khí chạm vào những bông tuyết, do lạnh quá nó co rụt về, rất giống đứa trẻ hiếu kỳ với thế gian này.

"Tay còn đau không??" Ôn Như Yểu nắm lấy tay Tô Hạnh xem xét.

Tô Hạnh mỉm cười: "Không sao, máu đã sớm ngừng."

"Ục ục ục."

Phía trước truyền đến tiếng động, Thiện Minh Hâm tóm lấy đuôi vật nhỏ, vật nhỏ kháng cự rất mãnh liệt, hai cánh vỗ loạn xạ.

Tô Hạnh: "Cô đang làm gì??"

"Tôi đi mệt, cô không cần vật nhỏ, thì để tôi nuôi, vật nhỏ tìm thấy chỗ dựa tinh thần khác, chắc không tìm cô nữa." Thiện Minh Hâm bị vật nhỏ kéo tiến lên hai bước, đành buông tay ra, hứng thú nói: "Nó luôn nói nha nha, đặt tên là Nha Nha, rất thuận miệng."

Tô Hạnh: "Đây là biến chủng không rõ lai lịch, cô xem là thú cưng??"

"Vì sao không thể, vật nhỏ không công kích, dáng vẻ đáng yêu như vậy, giữ bên người cảnh đẹp ý vui~~" Thiện Minh Hâm nói đến hai mắt sáng lấp lánh.

Tô Hạnh chợt nhớ đến, lần đầu gặp mặt Thiện Minh Hâm ở tàu điện ngầm, cô ta nuôi một con biến chủng.

Tô Hạnh cạn lời nhìn Thiện Minh Hâm, rồi nhìn vật nhỏ.

Hiện tại vật nhỏ chưa từng có ý công kích mọi người, Ôn Như Yểu không phản đối, tạm thời Tô Hạnh cho nó đi theo.

Thế là đội ngũ bốn người có thêm một biến chủng.

Vương Tung vẫn là người đi đầu dò đường, làm thuộc hạ của Từ Vi rất lâu, sau này tiếp nhận thí nghiệm trở thành người đột biến.

Từ Vi từng nói chỉ cần lấy gen của Đại Thụ, bọn họ sẽ có đường sống, cho nên Vương Tung liền đồng ý làm nhiệm vụ này.

Thế nhưng Vương Tung cũng có phòng bị đối với biến chủng không rõ lai lịch, cách vật nhỏ khá xa.

Chưa nói đến vết thương trên vai là do cá bằng phẳng hình dạng giống vật nhỏ gây ra, đương nhiên trong lòng có phòng bị.

Nơi này Vương Tung năng lực yếu nhất, không có quyền lên tiếng, anh ta chỉ có thể ôm khó chịu đi phía trước dò đường.

Phía trước dưới lớp tuyết có chỗ nhô lên.

Vật nhô lên có màu đen, rất dễ thấy, nhìn kỹ thì ra là xe bọc thép bị lớp tuyết chôn vùi, trên trần xe biến dạng, tựa hồ bị vật lớn giẫm lên.

"Xe này nhìn quen mắt quá??" Thiện Minh Hâm ngồi xổm xem xét, dùng nắm đấm nện vào cửa sổ xe.

Tầng băng phủ bên ngoài nứt, lộ ra cửa kính.

Bên trong rất tối, Thiện Minh Hâm tiền gần quan sát bên trong.

Bỗng nhiên một gương mặt bên trong dán vào cửa xe, cùng Thiện Minh Hâm bốn mắt nhìn nhau.

Thiện Minh Hâm lui về sau, nhướng mày nhìn.

"Đùng đùng..." Người bên trong xe đột nhiên kích động điên cuồng đánh cửa xe.

Thiện Minh Hâm nhìn chằm chằm xác định là người sống, cô vui vẻ nói: "Lại có việc người sống bị nhốt bên trong."

"Người sống??" Tô Hạnh kinh ngạc.

Địa phương sao có thể gặp người sống??

Mặc dù chỉ lộ ra một bộ phận, xe bọc thép này nhìn rất quen mắt.

Một lúc sau tầng băng bên ngoài loại bỏ, cửa xe mở ra, người bên trong liền nhào ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro