Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Bước chân không đồng nhất phát ra trong hành lang chật hẹp.

Thiện Minh Hâm dẫn các cô đến phòng nghỉ.

Thiện Minh Hâm: "Hai phòng chính là của hai cô, tùy ý chọn, nước nóng cung cấp kéo dài 3h, trong ngăn tủ có quần áo sạch sẽ, bữa tối tôi sẽ đến thông báo."

"Cảm ơn." Tô Hạnh gật đầu.

Ôn Như Yểu nhìn Thiện Minh Hâm, như muốn nói lại thôi, đi đến cạnh Tô Hạnh.

"Một lát tìm chị." Đưa tay vuốt cổ áo Tô Hạnh, Ôn Như Yểu nhẹ nhàng nói.

Tô Hạnh nhìn Ôn Như Yểu mang vẻ mặt mệt mỏi, gật đầu.

Ôn Như Yểu biến mất sau cánh cửa, Tô Hạnh muốn vào phòng mình, đột nhiên quay sang nhìn Thiện Minh Hâm phía sau.

Cô ta vẫn treo nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ.

Tô Hạnh: "Cô... có cái gì muốn nói sao??"

Nói thật so với không khí âm u xung quanh cùng ánh đèn chập chờn, ánh mắt nhìn chằm chằm của Thiện Minh Hâm càng làm Tô Hạnh sợ.

Thiện Minh Hâm không thể nói, chỉ có thể trợn to đôi mắt nhìn Tô Hạnh, mang theo vội vàng cùng khẩn cầu.

Có lẽ cô ta không cách nào mở miệng.

Tô Hạnh nhíu mày, nghi ngờ bao trùm, liếc thấy trên cổ Thiện Minh Hâm có vòng kim loại.

Vén tóc dài Thiện Minh Hâm, Tô Hạnh tiến đến gần quan sát.

Hình tròn vòng kim loại dán chặt vào da trắng nõn, dưới lớp kim loại như có nhiều sợi li ti thẩm thấu trên da, đầu ngón tay chạm vào thì Thiện Minh Hâm khẽ run lên.

Thử thăm dò một chút, Tô Hạnh khống chế lực kéo ra.

"A!!"

Thiện Minh Hâm đột nhiên quát to, khiến Tô Hạnh giật mình.

Thấy cô ta vẻ mặt vui sướng nhào về phía mình, Tô Hạnh theo bản năng né tránh.

"Rốt cuộc tự do rồi!!" Thiện Minh Hâm muốn ôm Tô Hạnh kết quả vồ hụt, trong ngực nhúc nhích vài sợi nấm, nghiêng đầu nhìn, Tô Hạnh nháy mắt đứng cách xa mấy mét, dựa vào tường nhìn chằm chằm cô.

"Thật xin lỗi, tôi khó chịu đã lâu, có chút kích động." Thiện Minh Hâm thân thiện mỉm cười, híp híp mắt: "Ngược lại năng lực của cô tăng lên không ít."

Khoảng cách gần thế này, Thiện Minh Hâm vậy mà không thấy, Tô Hạnh làm thế nào tránh thoát.

Tô Hạnh không trả lời, ánh mắt bị vòng kim loại trên tay hấp dẫn, phía trong vòng có rất nhiều sợi tơ nhỏ, phần đầu mơ hồ nhìn thấy vết máu, máu là của Thiện Minh Hâm.

Tô Hạnh: "Chính là thứ này khống chế cô."

"Không sai." Thiện Minh Hâm nghiến răng nghiến lợi nhìn vòng kim loại, đáy mắt hiện lên phẫn hận: "Chính là thủ đoạn trả thù cùng trừng phạt của nữ nhân họ Từ, đem đồ vật chó má này gắn lên người tôi, những ngày này tôi sống không bằng chết. Các cô phải cẩn thận đừng tin tưởng ả."

Tô Hạnh híp mắt nhìn vòng kim loại, chỗ Từ Vi thật đúng là rất nhiều đồ vật mới lạ: "Hai cô trước kia có thù oán sao??"

Đối với con người mà nói, ý thức thanh tỉnh nhưng cơ thể bị khống chế, là một việc rất đáng sợ.

Loại phương pháp tra tấn người rất phù hợp với nhà khoa học điên.

"Đương nhiên tôi cùng cô ta..." Thiện Minh Hâm muốn nói đột nhiên dừng lại, sắc mắt biến đổi, miễn cưỡng đem lời nuốt xuống bụng.

Vì vòng kim loại trong tay Tô Hạnh phát ra ánh sáng đỏ.

"Moé nó!!! Tên điên kia bắt đầu thúc giục rồi." Thiện Minh Hâm hít sâu một hơi vén cổ lên, đưa đến gần Tô Hạnh: "Việc này nói rất dài, trước tiên cô đem nó đeo lại."

"Cô không bỏ trốn sao??" Tô Hạnh bất ngờ nói, cô cho rằng cô ta muốn tìm mình hỗ trợ.

Thiện Minh Hâm thở dài, kéo cổ áo xuống nữa, lộ ra một cái vòng khác màu lam như thủy tinh.

"Chỉ cần cái xích chó này vẫn trên cổ, nữ nhân họ Từ tùy thời làm nổ tung đầu tôi, cho nên không trốn được."

Thiện Minh Hâm mặt mũi tràn đầy giận dữ: "Hệ thống an toàn đã mở, nếu như kế hoạch không vấn đề, rất nhanh Trái Đất sẽ tiến vào thời kỳ tuyết rơi toàn cầu, con người khó sống trên mặt đất, tôi có trốn thoát cũng lành ít dữ nhiều."

"Mà hiện tại tôi không có ý định trốn, ân oán giữa tôi và nữ nhân họ Từ, một ngày nào đó sẽ trả cho cô ta đủ." Thiện Minh Hâm vuốt vuốt khoé môi, mấy ngày nay luôn bị điều khiển, cười đến muốn rách khóe môi.

"Kia cô tìm tôi là??"

"Chính là muốn thoải mái một chút, cô ta đã ba ngày không đem đồ này tháo xuống, nơi này ai cũng không giúp tôi."

Nghe Thiện Minh Hâm oán hận xong, Tô Hạnh cảm thấy đồ trên tay rất nóng, cô không muốn dính líu đến ân oán người khác, đến cả tin tưởng, cô chỉ tin một mình Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh lắc lắc vòng kim loại: "Vậy đem nó gắn về chỗ cũ??"

"Chờ đã, chờ đã." Thiện Minh Hâm hoạt động tứ chi, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý xong đưa lưng về phía Tô Hạnh: "Đeo lên đi."

Tô Hạnh đặt vòng kim lại vào cổ Thiện Minh Hâm, vòng cổ như nam châm vậy, chủ động khảm vào cổ Thiện Minh Hâm.

Một giây sau thân thể Thiện Minh Hâm cứng đờ, lưng thẳng tắp, bộ dạng cung kính mỉm cười: "Mời nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong quay người rời đi.

Tô Hạnh nhíu mày nhìn bóng lưng cứng ngắc Thiện Minh Hâm rời đi, đứng tại hành lang vài giây, rồi đẩy cửa phòng đi vào.

Căn phòng không gian không lớn, trang trí đơn giản, một giường một tủ, cùng chiếc quạt và một phòng tắm.

Ở Tận Thế cũng là xa xỉ sinh hoạt.

Trên bàn có đặt hòm y tế, nhớ đến bên ngoài bôn ba không ít vết thương li ti, nhưng hiện tại cần đi tắm trước.

Lúc cởi quần áo ra, kiểm tra cơ thể, theo dự đoán có khác biệt.

Dòng nước ấm từ trên phun xuống, lăn dài trên da thịt trắng nõn xuống tới eo, Tô Hạnh nhìn chằm chằm cơ thể mà ngẩn người.

Cô là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trước Tận Thế chăm sóc da rất chu đáo, hiện tại trải qua nhiều nguy hiểm, quá khứ không ít vết thương nhỏ, vậy mà làn da hiện tại không có vết sẹo so với trước càng trắng nõn hơn.

Tô Hạnh chà xát cánh tay, cảm giác tầng da trắng nõn này không thuộc về mình.

Thay quần áo xong, Tô Hạnh ngồi trên giường, ngẩn người một lúc, sau đó mới đi qua phòng cách vách.

Tô Hạnh gõ cửa, không lâu lắm cửa liền mở ra.

Ôn Như Yểu có vẻ mới vừa tắm xong, tóc dài ướt đẫm dán trên cổ, giữa chân mày mông lung ngậm lấy hơi nước.

Chờ Tô Hạnh tiến vào, Ôn Như Yểu liền đóng cửa lại.

Căn phòng không lớn, hiện tại chứa hai người, có chút chen chúc, trong phòng ngoài giường không có chỗ để ngồi.

Tô Hạnh rất tự nhiên lên giường ngồi, đùi đặt lên nệm mềm mại, hương thơm ẩm ướt sau khi tắm quanh quẩn bên mũi, cô đột nhiên có chút mất tự nhiên.

"Chị muốn em tới... là có chuyện gì??"

Ôn Như Yểu ngồi cạnh Tô Hạnh: "Em không có vấn đề gì muốn hỏi sao??"

Tô Hạnh sửng sốt.

Ôn Như Yểu: "Nhớ trước kia chị hỏi qua em, vì sao chị làm ra quyết định thế nào, em điều tin vô điều kiện, mặc dù lúc đó chúng ta chưa thân lắm."

Tô Hạnh cúi đầu, khi đó cô biết Ôn Như Yểu là nữ chính, nương nhờ hào quang để sống tiếp ở Tận Thế, mà hiện tại... rất nhiều thứ đã thay đổi.

"Hiện tại chị không chắc chắn rất nhiều thứ, thậm chí làm ra quyết định tồi tệ nhất, em còn tin tưởng chị nữa sao??"

Ánh sáng chiếu vào mái tóc ẩm ướt, tựa hồ lông mi cũng dính chút nước, Ôn Như Yểu lẳng lặng ngồi đó, gương mặt có mấy phần cô đơn, giống như bình sứ dễ vỡ.

Tô Hạnh trầm mặc một lúc, cô chưa từng nghĩ đến Ôn Như Yểu quan tâm suy nghĩ của mình nhiều như vậy, đối phương còn lộ ra cô đơn và bất an.

"Em..." Trái tim Tô Hạnh không hiểu sao nhảy lên, khẩn trương không biết nói thế nào.

"Vấn đề này thì.... em đương nhiên tin tưởng chị." Tô Hạnh nhìn chằm chằm đầu gối nói.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

Ôn Như Yểu: "Vậy tốt."

Tô Hạnh mất tự nhiên ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn vách tường.

"Chị có thể hỏi một chuyện??"

"Rất quan trọng sao??"

"Tương đối quan trọng."

"Vậy chị hỏi đi."

"Quan hệ chúng ta hiện tại là thế nào??"

"Khụ khụ..." Tô Hạnh giật mình ho khan, khó tin nói: "Chị thế nào lại..."

Nhìn đến đôi mắt ẩm ướt cùng ôn nhu kia, Tô Hạnh càng căng thẳng, cà lăm nói: "Đã là lúc nào rồi, chúng ta là.... đương nhiên cùng trải qua sinh tử, lém mũi dao tồn tại, là chiến hữu."

Tô Hạnh nói xong cổ họng cũng khô, cười ngượng, không thấy đáp lại, gãi gãi đầu che xấu hổ: "Chị gọi em đến là nói cái này??"

Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, cảm giác người bên cạnh tới gần, Tô Hạnh ngồi thẳng lưng.

Một tay chạm vào lưng Tô Hạnh, âm thanh Ôn Như Yểu vang lên bên tai, hơi thở nóng phả vào tai: "Dĩ nhiên không phải, là việc khác."

Tô Hạnh cụp mắt, nhìn ngón tay Ôn Như Yểu, phía trên tại một điểm đang tụ lại điểm đen, cuối cùng tạo thành quả cầu màu đen, nhìn quen quen.

"Đây là chất lỏng của Dương Trung Thành?" Lúc ở trên xe Từ Vi, Tô Hạnh đã thấy, vẫn chưa có cơ hội hỏi.

Ôn Như Yểu gật đầu: "Nó bị Từ Vi nổ thành thịt nát, các bộ phận bay tứ tung, chỉ nghĩ loại bỏ vật bẩn trên người, không ngờ phát hiện mới."

Đầu ngón tay nhẹ nhúc nhích chất lỏng màu đen theo đó rung động theo, một lát sau như trong suốt nhưng không hoàn toàn biến mất, mà hóa thành màu lục phát ra ánh sáng lục.

Ánh sáng lục phát ra như có sinh mệnh lúc mạnh lúc yếu, sau đó tan biến tại đầu ngón tay Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh quay đầu nhìn Ôn Như Yểu, đối phương sắc mặt trắng bệch, trán chảy mồ hôi, khẽ giật mình: "Vật kia..."

Khẽ lắc đầu nhẹ, Ôn Như Yểu âm thanh khàn khàn: "Không có việc gì, chỉ là khó tiêu hoá."

Tô Hạnh khó tin: "Ý chị là... đã ăn nó??"

Ôn Như Yểu cười nhẹ: "Nếu không ăn, em cho chị ăn no sao??"

Nói xong ánh mắt Ôn Như Yểu hờ hững nhìn thoáng qua, Tô Hạnh lạnh sống lưng, co rụt cổ.

Tô Hạnh tâm tình phức tạp, Ôn Như Yểu là muốn nói cho cô, sau khi biến dị còn có thể "dung nạp năng lượng" không ngừng tiến hoá.

Trong tiềm thức Tô Hạnh cho rằng phương pháp này rất nguy hiểm.

Dư quang quét đến chân tay Ôn Như Yểu, ngón tay còn đang không ngừng run rẩy, Tô Hạnh nhíu mày: "Nếu tiêu hoá không xong thì sao??"

Ôn Như Yểu không tiếng động rụt tay vào ống tay áo: "Không biết, có thể sẽ mất lý trí."

Tô Hạnh đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp này, đánh mất nhân tính chỉ còn tham lam điên cuồng, rồi dẫn chết tự hủy, mà Ôn Như Yểu là biến chủng, rất có thể sẽ giống như vậy.

Tô Hạnh mím môi, cô tin tưởng Ôn Như Yểu, nhưng trạng thái hiện tại thì... có chút khó vượt qua.

"Em có thể giúp chị sao??"

Tựa hồ đang chờ đợi câu hỏi này, Ôn Như Yểu mỉm cười: "Chỉ muốn một người trấn an."

"Đêm nay em ngủ cùng chị nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro