
Chương 55
"Chưa ăn no??" Ôn Như Yểu đẩy hộp cơm còn phân nửa qua cho Tô Hạnh.
"Em..." Tô Hạnh muốn từ chối, nghe đến mùi thơm từ gạo, nuốt nước bọt, dù sao đối phương không ăn, bỏ lãng phí.
Ăn hết phần của Ôn Như Yểu, cảm giác buồn ngủ liền kéo đến.
Vị nữ giáo sư kia trải qua cửu tử nhất sinh bên ngoài, ăn cơm xong liền ngủ như chết.
Tiến vào đây đáng lý ra nên tính toán về tương lai, Tô Hạnh vừa nằm trên nệm, chịu không nổi cảm giác thoải mái, thần kinh thả lỏng liền chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng mở mắt, ánh đèn màu trắng từ đỉnh chiếu vào mắt, đầu óc liền tỉnh táo, hoảng hốt nhìn xung quanh, nhớ đến bản thân đang ở phòng giam, rất an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
Hướng bên cạnh nhìn, Ôn Như Yểu co thân thể quấn trong chăn, lộ ra gương mặt tái nhợt, mồ hôi rịn trên trán, có vẻ đang rất khó chịu, bình thường đối phương xinh đẹp thanh lãnh, hiện tại ẩn nhẫn thống khổ, nhìn chằm chằm cô.
Tô Hạnh thấy thế sửng sốt: "Sao vậy?? Thân thể khó chịu???"
Đưa tay dò xét, thình lình Ôn Như Yểu kéo cổ tay, chống thân thể, đè cô dưới thân.
Tình hình bất ngờ phát sinh, Tô Hạnh bối rối, ánh mắt vô thức hướng camera trên trần nhà, không dám động loạn, tại Ôn Như Yểu đè tới, cảm xúc không thuộc về cô dâng lên.
Suy yếu, đói, khát vọng, cảm xúc quá mãnh liệt, khiến cơ thể Tô Hạnh không ngừng run rẩy. Cô biết đây là cảm xúc thuộc về Ôn Như Yểu, cũng là đối phương cho cô cảm thấy.
"Chị... lại đói??"
"Khoảng cách từ lần trước, đã thật lâu chưa no bụng."
"Hôm qua em mới đút chị."
"Em keo kiệt."
Tứ chi quấn quýt, hai người không mở miệng nói chuyện, nhìn như là tình nhân thân mật ôm nhau.
Cắn nát ngón tay cũng rất đau, còn ghét bỏ cô cho máu ít??
"Bữa cơm tối no chưa??" Ôn Như Yểu ánh mắt sâu thẳm.
Trong lòng Tô Hạnh lộp bộp, cạn lời nhìn Ôn Như Yểu, thì ra cho cô nửa phần cơm hộp không phải vô duyên vô cớ.
"Đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chị thật sự ăn không được, bỏ thì lãng phí."
Tô Hạnh có chút không tình nguyện, thấy ánh mắt Ôn Như Yểu vừa bực bội vừa ẩn nhẫn, thở dài.
"Như em cảm nhận, chị nhanh chóng sẽ mất khống chế."
Tô Hạnh nằm dưới thân, thấy gương mặt đối phương nhợt nhạt không mất đi xinh đẹp vốn có, khóe mắt cong lên ẩn ẩn đỏ rực yêu dã, thường ngày thanh lãnh hiện tại mất khống chế, con ngươi hiện lên sự mê ly khó kiềm chế.
Đôi mắt Ôn Như Yểu bình thường đã vốn mê người, hiện tại càng hút hồn yêu mị, Tô Hạnh cảm giác rất nhanh sẽ chống đỡ không nổi.
Thật là hồ ly tinh!!!!
"Chờ một chút!! Camera trên đỉnh, chị chớ làm loạn." Tô Hạnh đưa tay chống bả vai đối phương.
"Chính vì vậy nên... biểu hiện tự nhiên một chút." Ôn Như Yểu cắn môi dưới, lông mi run rẩy, rất nhanh lỗ tai đỏ lên.
Ôn Như Yểu biểu hiện không đúng, Tô Hạnh bỗng căng thẳng, tim đập càng ngày càng nhanh.
"Nhớ không lầm, sợi nấm có tác dụng gây tê liệt thần kinh, em thử một chút, có thể giảm đau đớn, nếu còn đau thì..."
Đôi môi chậm rãi nhích lại gần, ấm áp hơi thở phả vào mặt, Tô Hạnh cơ thể căng cứng, trên mặt như muốn bốc cháy: "Em.... Em có thể tự mình làm, cắn nát ngón tay được không??"
"Không còn kịp."
Hai đôi môi chạm vào nhau, đối phương nhẹ nhàng liếm láp, tự nhiên mút, xem Tô Hạnh như kẹo, cảm giác ẩm ướt kích thích, một luồng điện chạy toàn thân xông thẳng não.
Đây là nụ hôn đầu của cô!!!
Tê dại mập mờ chỉ xảy ra chốc lát, rất nhanh đôi môi truyền đến cảm giác tê rần, bị cắn rồi.
Đau đớn truyền đến, Tô Hạnh kiềm chế không nổi nắm chặt ra giường.
Hành động này càng thuận thế thành chương, khiến hai người càng giống đôi tình nhân thân mật.
Tô Hạnh vội vàng dùng thần thức điều khiển thứ kia trong cơ thể, không nghĩ thành công thật, cảm giác đau đớn biến mất, đổi lại xúc cảm răng môi quấn quýt rất rõ ràng.
Che đậy đau đớn, có một tầng ý nghĩa không tốt, cơ thể mất năng lực cảm nhận sẽ không biết giới hạn ở đâu.
Từ ngoài nhìn vào hình thể Tô Hạnh tốt hơn Ôn Như Yểu nhiều, dễ dàng phản công, nhưng chẳng biết vì sao cơ thể không chút sức lực, cam chịu bị khi dễ.
Ôn Như Yểu vẫn tiếp tục lém mút, tiếng thở tiếng nước giữa hai người, truyền đến tai Tô Hạnh, khiến tim cô đập thật nhanh, đầu óc trống rỗng, từ xoang mũi khó chịu phát ra tiếng rên.
Không biết qua bao lâu, Ôn Như Yểu càng dùng sức ngậm toàn bộ đôi môi Tô Hạnh, cô mơ hồ đánh mất khả năng suy tính, chỉ cảm thấy chất lỏng ở giữa răng môi rất ngọt rất thơm, báo hiệu cô rất mê luyến thứ này, thậm chí muốn ăn đối phương vào bụng.
Cái ý tưởng này vừa dâng lên, đầu óc hiện lên thân ảnh cao gầy của Tô Hạnh, gương mặt thanh tú xinh đẹp. Ôn Như Yểu mở mắt ra, nhìn thấy lông mi đối phương không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Đầu óc lập tức thanh tỉnh, đưa mắt quan sát mới phát hiện đôi môi Tô Hạnh đã bị cô cắn... có chút nặng.
"Ư..." Tô Hạnh thở hổn hển, đưa tay che mắt, từ khóe mắt liếc nhìn Ôn Như Yểu, nhè nhẹ đẩy vai đối phương, lăn đến giường của bản thân.
"Thật xin lỗi, vừa rồi chị dùng quá sức."
Bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn lãnh lạnh lẽo của Ôn Như Yểu, thâm thúy êm tai khiến người rung động, Tô Hạnh không hiểu sao có chút tức giận
Tình huống này là sao?? Giống tra nữ ăn xong rồi bỏ??
Cũng phải, Ôn Như Yểu ăn no, người bị cắn không phải đối phương.
Thấy Tô Hạnh không nói chuyện, Ôn Như Yểu suy tư: "Em tức giận là do... nụ hôn đầu??"
Nữ nhân đáng ghét này!! Không chỉ hút máu còn nhìn trộm tâm tư của cô.
"Chị...."
Tô Hạnh ngậm miệng, đối phương xinh đẹp như vậy, thản nhiên thừa nhận xu hướng giới tính, chắc chắn từng có bạn gái, càng bàn luận vấn đề này bản thân càng mất mặt.
Không trả lời chính là thừa nhận, bầu không khí có chút vi diệu.
Lần này Ôn Như Yểu ăn rất no, sắc mặt hồng hào, trong thân thể như có dòng nước mát chảy, lan tràn toàn thân, rất thoải mái, lười biếng tựa vào tường, nhìn bóng lưng Tô Hạnh.
Thật sự đang tức giận??
"Chị không muốn gây khó dễ em, nếu em tức giận, có thể đòi lại gấp đôi."
"Em không hứng thú!!!"
Ôn Như Yểu mỉm cười nhẹ, không nói thêm, nằm xuống nghỉ ngơi.
Không bao lâu nghe tiếng hít thở vững vàng, ngược lại Tô Hạnh trằn trọc không ngủ được, mặc dù miệng không đau nhưng vừa sưng vừa trướng có chút khó chịu.
Nhất định ngày mai phải ăn hai phần cơm của Ôn Như Yểu.
"Ư...Lạnh..." Sau lưng truyền đến âm thanh rên rỉ.
Tô Hạnh vểnh tai, trên lưng có một vật mềm mại dán vào, vừa xoay người, Ôn Như Yểu như mèo con chui vào lòng ngực cô, còn điều chỉnh một chút thoải mái ngủ.
Tô Hạnh hít sâu một hơi, rất tốt, hút máu xong rồi xem cô như lò sưởi, đưa tay đẩy đối phương, không ngờ Ôn Như Yểu hai mắt nhắm nghiền lông mày nhíu chặt, tay đặt trên hông không chịu bỏ.
Đẩy lần hai, Ôn Như Yểu vẫn kêu lạnh, Tô Hạnh có chút mềm lòng để đối phương ôm, khó có cơ hội thấy người này dính người còn mềm mại như vậy.
Haizzz.... Hôm nay đều bị chiếm tiện nghi hết, cũng không thể thua thiệt, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên hông đối phương, Tô Hạnh mím môi, kéo hai người càng sát vào.
Dáng người Ôn Như Yểu rất tốt, eo nhỏ chân dài, cổ áo rộng thùng thình hơi trượt xuống, lộ ra xương vai xanh tinh xảo, đầu vai trắng nõn, theo hô hấp mà nhấp nhô liên tục, hơi thở nhẹ nhàng, bộ dáng này vừa mềm mại vừa đáng yêu, xác thật rất hấp dẫn.
Đều là người trưởng thành, Tô Hạnh biết xu hướng giới tính của mình, cô thích nữ nhân, không thể cùng thẳng nữ so sánh, người đẹp nằm trong ngực làm sao không có cảm giác!!
Trong lòng suy nghĩ chiếm tiện nghi trở về, tay không kiêng kỵ, sờ qua sờ lại, cảm xúc... thật sự quá tốt!!
Không dám làm quá đáng, được rồi, đi ngủ.
....
"Thượng tá, ngài muốn làm gì??"
Màn hình hiện lên hình ảnh phòng giam, Tần Mặc tựa lưng vào ghế, mặt mày sắc bén, môi nhếch lên: "Không sai là cô ấy."
Thuộc hạ bên cạnh nói: "Vậy tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài??"
Tần Mặc sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: "Tôi nhớ rõ, chỉ muốn mang một người về."
"Nhưng... hai người họ đi chung với nhau."
"Tôi biết rồi." Tần Mặc sắc mặt không thay đổi đứng lên, sau lưng lính vũ trang liền theo ra cửa.
"Hai người kia lưu lại nơi này, sau khi hết hạn tạm giam không cần quấy rầy họ."
"Dạ!!"
....
Ở một chỗ khác phòng thí nghiệm, bốn vách tường ngăn cách.
"Từ tiến sĩ, các cô ấy chỉ là một đôi tình nhân bình thường, không có hành động dị thường." Trợ thủ nam nhân viên đứng trước màn hình nói.
"Thật sao?? Cậu xác định??" Xinh đẹp dịu dàng nữ nhân nói, dùng tay nâng kính lên: "Trước đó tại sao kiểm tra xuất hiện số liệu dị thường??"
"Loại số liệu kia, cũng từng xuất hiện trên thân người bình thường, cảm xúc dao động quá mức sẽ xuất hiện."
"Ồ??" Nữ nhân đem video lùi lại mấy giờ trước, nhìn chằm chằm màn hình: "Vậy cậu nói đi, tại sao người bình thường, trong hoàn cảnh này, lại kích động làm ra hành động dị thường??"
"Cái này..."
Từ Vi nhìn trợ thủ lắc đầu, bắt đầu so sánh, quả nhiên so với người trước kém mấy bậc, chỉ là do người đó quá thông minh, thông minh đến mức hợp tác cùng người khác phản bội cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro