Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

"Đi?? Chỉ sợ đã quá muộn." Ôn Như Yểu nói hoà lẫn với tiếng thủy tinh vỡ nát.

Bên ngoài biến dị Muỗi đã phá vỡ lớp thủy tinh thứ hai, mảnh vỡ rơi đầy đất, chỉ để lại khung cửa kim loại màu đen, đông nghìn nghịt Muỗi tràn vào Siêu thị, không chỉ vậy Nam nhân áo đen vừa rồi phá vỡ mái vòm, Muỗi cùng tràn vào từ chỗ đó.

Sinh vật đáng sợ nháy mắt bao phủ mọi ngóc ngách trong Siêu thị, hướng đến ba người tấn công.

Toàn bộ Siêu thị chỉ còn ba người đứng sừng sững ở trung ương, đương nhiên trở thành mục tiêu đầu tiên của bọn chúng.

Đáng lý ra nơi này lúc đầu còn khoảng 10 người sống sốt, một loạt sự việc chết người diễn ra, còn vài người sống sót đã nhanh chóng trốn đi.

Toà Siêu thị rất lớn có nhiều cửa hàng nhỏ lẻ, đối diện lít nha lít nhít Muỗi, các cô nhanh chóng đi vào một cửa hàng đồ uống nhỏ.

Tô Hạnh là người cuối cùng đi vào, chân vừa bước vào, Thiện Minh Hâm liền kéo cửa cuốn xuống.

Cửa cuốn vừa chạm đất, bên ngoài liền xuyên qua một cây kim, bằng cánh tay người nam nhân, rất nhiều Muỗi đều ngăn cách bên ngoài, vô số đôi mắt kép cách một cánh cửa nhìn chằm chằm vào trong, chúng điên cuồng chen vào.

"Thật buồn nôn, nếu vật nhỏ này số lượng ít một tí, tôi còn hứng thú bắt một con về nghiên cứu, đang tiếc quá nhiều, liền không thể yêu thương."

Sau cửa cuốn có nhiều mũi kim đang ngọ nguậy, Tô Hạnh cảm giác muốn nôn, ánh mắt dời sang chỗ khác, mắt không thấy bụng không nôn, nhấc chân đi vào sâu bên trong.

Diện tích cửa hàng đồ uống không lớn lắm, may mắn chiều dọc khá dài, Tô Hạnh đi đến cạnh nơi cung cấp thức uống cho khách hàng, ngồi xuống, tạm thời nghỉ ngơi.

"Các cô có ai là nhóm máu đặc thù?? Bầy Muỗi này không thể vì ba ngụm máu, mà điên cuồng như vậy, dọa chết tôi."

Thiện Minh Hâm miệng nói sợ, trên gương mặt biểu hiện hoàn toàn trái ngược, thoải mái vung lên tóc dài trên vai, ngẩng đầu nhìn hình đồ ăn treo trên tường, liếm liếm môi.

Tô Hạnh đè xuống cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Nam nhân gây gò, à không phải... là nữ nhân quyến rũ.

"Cô rốt cuộc là ai??" Dưới tình huống nguy hiểm, Tô Hạnh vẫn không nhịn được hỏi.

Không chừng trước mắt không phải con người!!

"Không phải chứ!! Các cô không nhớ tôi?? Chị đây xuất hiện với gương mặt xinh đẹp đến chấn động như vậy, đều mù mắt các cô." Thiện Minh Hâm chỉ vào gương mặt bản thân, bất mãn nói: "Ở tàu điện ngầm, chị đây con nhớ rõ các cô."

"Nhưng cô vì cái gì??" Tô Hạnh nhíu mày nhìn một thân nam trang trên người nữ nhân, không biết miêu tả thế nào?? Gương mặt này đương nhiên nhớ rõ, chỉ là thân thể không khớp với nữ tiến sĩ kia, nhất là...

Tô Hạnh nhìn ngực đối phương, rất nhanh dời đi, mấp máy môi, lồng ngực bằng phẳng thuộc về nam nhân.

Thiện Minh Hâm chú ý tầm mắt Tô Hạnh, môi cong lên, ưỡn ngực yêu kiều nói: "Làm gì?? Mơ ước kích thước của chị~~"

Tô Hạnh nghiêng đầu, miệng "A" một tiếng.

"A..." Thiện Minh Hâm cúi đầu nhìn thân thể, ngẩng đầu cười: "Quên biến trở về bình thường, ngượng ngùng."

Lời vừa dứt, thân thể cô ta sản sinh biến hoá, xương cốt mắt thường có thể thấy đang co vào, sắp xếp, thậm chí biến đổi.

Mấy giây ngắn ngủi từ hình thể nam nhân gầy gò yếu ớt, biến thành hình thể nữ nhân nóng bỏng yểu điệu, rất có hương vị.

Khung cảnh quỷ dị, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đều kinh ngạc.

Thiện Minh Hâm nhếch môi, cảm giác bây giờ mới đúng, tựa hồ rất hài lòng hai cô biểu tình, híp híp mắt, vui vẻ nói: "Đúng rồi, giống như chưa giới thiệu, Thiện Minh Hâm thuộc sở nghiên cứu Huyền Vũ khoa học kỹ thuật, là thành viên nòng cốt, thật cao hứng khi trên đường này cùng hai cô kết bạn."

Một bên đối phương biểu hiện nhiệt tình, còn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu biểu hiện khá xa cách.

Trước đó đã đoán người này có liên quan đến Huyền Vũ khoa học kỹ thuật, không nghĩ tới đối phương là thanh viên nòng cốt, vì cái gì nữ nhân này không di chuyển đến nơi an toàn mà còn ở đây?? Còn thay thế một nam nhân.

Bên ngoài truyền đến âm thanh cửa cuốn, cửa cuốn làm sao cản nổi bầy Quái vật, không lâu bọn chúng sẽ phá cửa xông vào.

Tô Hạnh nhíu mày, lực chú ý đều dồn vào cửa cuốn.

"Thiện tiến sĩ, đáng tiếc hiện tại không phải thời gian tán gẫu." Ôn Như Yểu thu hồi ánh mắt tìm tòi, thanh lãnh nói.

"Các cô đang lo lắng bầy Muỗi bên ngoài??" Thiện Minh Hâm mỉm cười nói: "Không cần lo lắng, trước đó tôi đã nói mặc kệ tình huống gì xảy ra, tôi sẽ bảo hộ các cô, chỉ cần các cô vì tôi lái xe."

"Vậy... Thiện tiến sĩ muốn dùng cách gì bảo hộ chúng tôi."

"Cái này không khó, tuy cửa chất lượng không tốt lắm, nhưng vẫn chống đỡ được một thời gian. Khi chúng nó tiến vào, các cô trốn vào cánh của tôi, xem như mũi kim làm bằng kim cương cũng không đâm xuyên vào, chờ mưa tạnh, Muỗi tan đi, chúng ta liền ra ngoài."

Ôn Như Yểu nhíu mày nói: "Nếu đã có bảo hộ vì sao chúng ta không đi ra ngoài."

"Đương nhiên không được." Thiện Minh Hâm nhíu mày nói: "Khắp nơi đều là biến dị Muỗi, mỗi một con kích thước bằng nửa người trưởng thành, ra ngoài càng nhiều, mà trong các cô có một người thuộc nhóm máu hiếm, khiến chúng càng điên cuồng, hàng vạn triệu con áp xuống, còn không phải đè chết tôi??"

Thiện Minh Hâm nói rất có lý, nhưng mưa vẫn chậm chạp chưa rơi, đợi tạnh không biết là khi nào, huống hồ cô ta không có ý định rời khỏi Thành phố S.

Còn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu không có thời gian, thời hạn di dời có 5 ngày, máy bay vận tải số lượng có hạn, chưa biết có đợi đúng 5 ngày, kéo dài càng lâu, tỉ lệ rời Thành phố S càng thấp, cho nên hai cô không chờ nổi.

Mơ hồ đoán Thiện Minh Hâm không nhiệt tình giúp đỡ, Ôn Như Yểu trầm mặc, khẽ kêu Tô Hạnh, đứng lên đi đến một góc tường.

Tô Hạnh cũng đang gấp đến Sân bay, tâm trạng rối bời, chậm nửa nhịp theo sau Ôn Như Yểu.

Cửa hàng không lớn, chỗ hẻo lánh thì vẫn có, một gian phòng ngăn cách với bên ngoài, Tô Hạnh vén rèm đi vào, xém tí đâm vào Ôn Như Yểu.

Không gian vốn chật chội, Tô Hạnh muốn lùi về sau, lại bị Ôn Như Yểu nắm góc áo kéo sát vào, mặt đối phương áp sát vào tai.

"Chị..." Tô Hạnh ngạc nhiên nói.

"Liên quan đến lợi ích, khả năng cô ta sẽ không hại chúng ta, nhưng không đáng tin cậy." Ôn Như Yểu hạ giọng nói.

Khí nóng phả vào tai, đôi môi quá gần đóng đóng mở mở, mỗi một chữ rơi vào tai Tô Hạnh, nghe hiểu nhưng có chút ngượng ngùng.

"Thế nhưng... Tô Hạnh, chị có thể hoàn toàn tin tưởng em không??"

Câu này làm Tô Hạnh sững sờ "Cái gì??"

Ôn Như Yểu khẽ thở dài, hơi nóng lần nữa bay vào tai Tô Hạnh, ánh mắt Tô Hạnh có chút mất tự nhiên, lại bị lời nói đứng đắn lạnh lùng kéo trở về.

"Chúng ta đã chậm trễ thời gian khá nhiều, không thể chờ thêm được nữa, chị hiện tại có biện pháp, làm biến dị Muỗi tan đi."

Tô Hạnh hai mắt tỏa sáng nói: "Biện pháp gì??"

Có biện pháp là tốt, nhưng sau một lúc lâu vẫn không nghe đối phương nói tiếp.

"Là dị năng." Ôn Như Yểu nghiêm túc nói: "Nhưng tiêu hao thể lực rất nhiều, sau khi thành công chị có thể sẽ rơi vào hôn mê."

Tô Hạnh suy nghĩ một chút nói: "Hôn mê bao lâu?"

"Không xác định, có thể rất ngắn, có thể hôn mê mấy ngày."

Đây cũng là vấn đề Ôn Như Yểu xoắn xuýt, nơi này lúc nào cũng nguy hiểm, khi bản thân rơi vào hôn mê càng dễ chết, trừ phi có một người tuyệt đối tín nhiệm, đồng thời có năng lực bảo hộ.

Bên người chỉ có Tô Hạnh, nhưng cô có thể tín nhiệm, hoàn toàn giao tính mạng cho đối phương.

Tận Thế đến, kết làm chiến hữu là bất đắc dĩ, dù đã trải qua sinh tử cùng nhau, độ ăn ý tăng lên, nhưng về độ thấu hiểu vẫn chưa đến mức sâu sắc, duy nhất có thể tin là phẩm hạnh của Tô Hạnh, mỗi lần nguy hiểm đến, đều là đối phương đứng chắn, bất chấp nguy hiểm cứu.

Ôn Như Yểu vẫn luôn khắc ghi trong lòng, nhưng một khắc Tô Hạnh hiện lên ánh mắt đề phòng, để cô luôn canh cánh trong lòng.

Lần này không thể không đánh cược.

"Cho nên... Chị có thể giao phó cơ thể cho em không??" Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Hạnh.

Rõ ràng cao hơn một cái đầu, Tô Hạnh cúi đầu nhìn đối phương, đột nhiên có áp lực đè nặng lên vai, lơ đãng nhìn qua vào đồ ăn đã thối trên bàn, há to miệng nói: "Đương nhiên, chúng ta không phải đã nói là chiến hữu sao? Là nghĩa vụ, em sẽ tận chức trách hoàn thành."

Chỉ bằng Ôn Như Yểu là nữ chính, để bản thân sống lâu một tý, Tô Hạnh sẽ dốc toàn lực bảo hộ.

Đáng tiếc Ôn Như Yểu không nghĩ như vậy.

"Chiến hữu??"

"Đúng vậy. Lúc trước chị đã từng nói, nếu về sau gặp được người thích hợp hơn, có thể tùy thời giải trừ quan hệ này."

Tô Hạnh xác thật nhớ rất rõ ràng, sở dĩ Ôn Như Yểu nói như vậy, là do nữ chính lúc đó quá yếu, Hệ thống buộc cô phải theo bảo hộ. Mà Tô Hạnh cũng cảm giác bản thân không thể theo nữ chính cả đời.

Lời này đổi lấy ánh mắt ý vị sâu xa của Ôn Như Yểu.

"Được rồi, chị tin tưởng em." Ôn Như Yểu mím môi nói.

Không chậm trễ thời gian, Ôn Như Yểu vào thẳng vấn đề chính: "Chờ bầy Muỗi tản đi, nếu không có gì bất ngờ nhóm lưu manh sẽ tìm Đại ca, giải quyết hết chúng, cướp xe bọc thép, có xe, liền chạy đến Sân bay."

"Còn có một vấn đề, trên đường đi khả năng Thiện Minh Hâm sẽ không an phận, dù chuyện gì xảy ra, em chỉ cần dựa vào định vị, chạy thẳng đến Sân bay."

Tô Hạnh cố gắng ghi nhớ.

Cũng không cho Tô Hạnh mở miệng, Ôn Như Yểu một lần giao phó tất cả, buông lỏng tay đang nắm ống tay áo đối phương, hít sâu một hơi.

"Đợi lát nữa, đỡ tốt chị."

Tô Hạnh nhìn người trước mặt nhắm mắt, ý thức đối phương sử dụng dị năng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa.

Bên ngoài lít nha lít nhít bầy Muỗi, quả nhiên có dị dạng, ở giữa lộ ra khe hở nhỏ, ánh sáng khe khẽ chiếu vào trong.

Tô Hạnh vui mừng, ngực chợt có vật ngã vào, vội vàng đỡ, Ôn Như Yểu vô lực dựa vào, lông mày đối phương nhíu chặt, gương mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa, trạng thái rất yếu ớt, rên rỉ một tiếng, rồi triệt để mất ý thức.

Gánh chịu trọng lượng của Ôn Như Yểu, một tay vòng sau lưng, ôm đối phương.

"Này!! Hai vị không nên quá phận, ở đây còn người khác, tán tỉnh không tốt lắm."

Thiện Minh Hâm chờ bên ngoài không lâu lắm, dưới rèm có khe hở, hai đôi chân đang áp sát vào nhau, híp mắt, liền đi vào trong.

Tô Hạnh đỡ Ôn Như Yểu đi ra ngoài, chỉ ngoài cửa sổ nói: "Mau nhìn bên ngoài."

Nghe thế Thiện Minh Hâm quay đầu nhìn bên ngoài, lít nha lít nhít Muỗi tản đi không ít, không đến nửa phút, toàn bộ biến mất sạch sẽ.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng, nếu không phải trong không khí còn đọng mùi, Thiện Minh Hâm còn tưởng biến dị Muỗi xuất hiện chỉ là ảo giác.

"Không logic." Thiện Minh Hâm nghi ngờ, quay đầu nhìn Ôn Như Yểu đang hôn mê, rất nhanh ý thức nói: "Là cô ấy làm??"

Tô Hạnh hơi mở miệng, đột nhiên nhớ đến Ôn Như Yểu nói, cô ta không đáng tin cậy, dứt khoát ngậm miệng.

Thiện Minh Hâm đầu ngón tay quấn sợi tóc trước ngực, cặp mắt đào hoa nhìn Tô Hạnh, cười khẽ nói: "Nhìn vẻ mặt này, vậy là đúng rồi."

Tô Hạnh đổi chủ đề: "Bầy Muỗi tản đi, chúng ta nhanh đến Sân bay."

"Không nên gấp." Thiện Minh Hâm đi lại gần, cúi đầu nhìn Ôn Như Yểu nói: "Tôi có chút hiếu kỳ khí tức trên người cô ấy, không nghĩ tới năng lực lợi hại như vậy, mục tiêu rất tốt để thí nghiệm."

Tô Hạnh trong lòng run lên, che chở Ôn Như Yểu lùi hai bước, cảnh giác nhìn cô ta.

Thiện Minh Hâm cười khẽ, khoát tay: "Thật có lỗi, bệnh nghề nghiệp tái phát, không phải đã nói, tôi là nhân viên sở nghiên cứu, không chỉ như thế, tôi còn phản bội họ, cho nên yên tâm, tôi không làm việc đó với hai cô."

Mặc kệ đối phương nói cái gì, cùng sở nghiên cứu có ân oán gì, tóm lại cô ta không đáng tin cậy, Tô Hạnh ánh mắt càng thêm đề phòng.

"Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không đáng sợ như vậy, các cô may mắn gặp tôi đầu tiên, mà không phải nữ nhân kia."

Thiện Minh Hâm vẫn bộ dạng cười híp mắt, nhìn Tô Hạnh bộ dạng như thấy kẻ địch, cúi đầu nhìn Ôn Như Yểu: "Cô ấy là đời thứ hai người đột biến, thời gian dài như vậy mà hình dạng không biến hoá, còn có năng lực rất mạnh, có chút không tưởng tượng nổi."

"Đời thứ hai người đột biến??"

Tô Hạnh vẫn nhớ Ôn Như Yểu nói, không nên lãng phí thời gian, nhưng những câu cô ta nói thật sự kinh hãi.

"Hử?? Chẳng lẽ không phải?" Thiện Minh Hâm gõ ngón tay vào cằm nói: "Nhớ không lầm, chúng ta ở trong thùng đựng hàng gặp nhau, lúc đó cô ấy bị thương, như vậy cô ấy thuộc về đời thứ hai người đột biến, trừ phi cô ấy không bị thương hoặc bị thương trước đó."

Tô Hạnh cúi đầu, ánh mắt chớp chớp, xác thật không sai, Ôn Như Yểu bị Ong vàng đâm bị thương sau đó xuất hiện dị thường.

"Xem ra tôi nói đúng, cô ấy chính là đời thứ hai người đột biến." Thiện Minh Hâm câu khoé môi nhìn Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh biểu tình xệ xuống, có chút căm tức nói: "Tôi một câu cũng không nói, tất cả đều là cô tự mình đoán mò."

Thiện Minh Hâm trừng mắt nói: "Thế nhưng suy nghĩ của cô đều viết lên mặt, quá rõ ràng."

Tạm thời nhịn xuống lửa giận, Tô Hạnh tiếp tục hỏi thăm: "Các người sở nghiên cứu đều đem người biến dị gọi là người đột biến??"

"Có thể là như vậy, chỉ là cái tên thôi. Nhưng mà..." Thiện Minh Hâm sâu xa nhìn Ôn Như Yểu nói: "Tốt tính nhắc nhở cô, ở sở nghiên cứu, trừ trường hợp ngoại lệ, bất kể đời thứ hai hay thứ nhất, cuối cùng cũng không thoát khỏi kết quả dị hoá cơ thể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro