
Chương 39
Mấy nam nhân cướp vật tư, bắt luôn nữ nhân và trẻ con đem lên xe, tạm thời chưa rời đi.
Xe bọc thép còn lại xuống thêm vài nam nhân cơ bắp, tuần tra xung quanh, cử người canh giữ hai bên đường.
Mà nhân nhân áo đen như bị phát bệnh, vào trong xe lôi ra một gương, lấy ra một ống chích, cấm vào tĩnh mạch.
Một đám hung ác cường đạo, còn là kẻ nghiện.
Bọn họ ở không lâu, rất nhanh thu dọn đồ rút lui, biến mất cuối con đường.
Vị trí camera giám sát rất tốt, hầu như quan sát hết tất cả con đường, đến trong hẻm. May mắn nhóm người trong cửa hàng vẫn chưa bị phát hiện, hai bên cách nhau một con đường.
Sự thật hiển nhiên nhóm người xe bọc thép toàn là kẻ liều mạng, thừa dịp có vũ khí mạnh mẽ cướp đoạt vật tư, còn giết người.
Tô Hạnh thấy may mắn vì các cô ở trong lòng đất, tránh được rất nhiều phiền phức. Nhưng không thể ở lâu dài, đồng dạng có một nhân vật nguy hiểm đang ở đây, Ôn Như Yểu.
Một tuần trôi qua kể từ lúc các cô vào lô cốt, mà kế hoạch soát điểm Liếm giá trị... lâm vào trạng thái đóng băng.
Sau đêm đó quan hệ các cô trở nên vi diệu, cũng có thể một mình Tô Hạnh xấu hổ, ban đêm không thể ngủ cùng giường, nằm dưới sàn ngủ hoặc ôm mền ra phòng khác ngủ. Đối với đề nghị của cô, Ôn Như Yểu không ý kiến, biểu tình rất bình tĩnh như đoán trước được.
Rốt cuộc ngày thứ tám, xuất hiện tình huống mới.
Tô Hạnh thật lâu không thấy ánh sáng mặt trời, đối với việc xem đồng hồ đã chết lặng, một ngày hai bữa cơm.
Hiện tại là 3h chiều.
Màn hình to trên vách tường, đột nhiên lóe lên, xuất hiện một gương mặt.
Không có mở màn hình, đây là cưỡng chế truyền tin tức. Tô Hạnh há mồm, kinh ngạc nhìn, gương mặt vô cùng quen thuộc.
Là Tần Mặc, thanh mai trúc mã của Ôn Như Yểu.
Phía sau lưng Tần Mặc là vách tường màu trắng, đồng phục khác trước kia, màu xanh sẫm, chói mắt huy chương trên vai thể hiện cấp bậc nào đó.
"Lần thứ tư, tiếp tục truyền tin tức thông tri rút lui. Rất xin lỗi, tình hình hiện tại tạm thời chưa có cách đối phó, đầy là lần cuối cùng thông báo rút lui, ở phạm vi cả nước. Tại khu nguy hiểm, các nhân viên nghiên cứu khoa học chú ý, chúng ta không cần tiếp tục thu thập hàng mẫu, thu được tin tức lập tức di chuyển đến nơi rút lui, mời chú ý đây lần cuối cùng di dời. Địa điểm rút lui là Sân bay S thị,..."
Tần Mặc sắc mặt không gợn sóng nói, tại lô cốt âm thanh khá rõ ràng.
Thông tri này phát ra, mang đến cho hai cô tin tức rất vui.
Ôn Như Yểu lấy ra hộp đen điện thoại, trên màn hình không biết từ khi nào xuất hiện ký hiệu hình máy bay màu xanh, nhấp nháy liên tục.
"Trước mắt có thể điều động Máy bay vận tải rất khó, đã cất cánh sẽ không trở về, cho nên người sống sót nhanh chóng tập hợp, thời gian từ lúc thông báo đến 5 ngày sau, nếu có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, khả năng cất cánh sớm hơn dự định."
Thanh âm lần cuối cùng vang lên, tối đen màn hình, video đến đây kết thúc.
Đại sảnh trở về yên tĩnh, Tô Hạnh vô ý thức ngẩng đầu nhìn Ôn Như Yểu, hai mắt chạm vào nhau, trên mặt đều là vui vẻ, ẩn ẩn mấy phần sầu lo.
Vì sân bay cách các cô khá xa, dưới tình huống bình thường đi xe mất nửa ngày, mà hiện tại kiếm xe rất khó, chưa nói đến kiếm được xe, muốn an toàn đến Sân bay càng khó hơn.
Thời hạn chỉ có 5 ngày, thậm chí còn chưa tới 5 ngày.
"Gần đây em luyện tập thế nào??"
Ý thức Ôn Như Yểu hỏi đến việc tập bắn súng, nhớ đến trong thế giới mô phỏng đều lấy max điểm, Tô Hạnh liền nói: "Khá tốt."
"Tốt. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Ôn Như Yểu hài lòng nói.
"Ngày mai??" Tô Hạnh kinh ngạc, lại nói: "Thế nhưng chúng ta trước kia tìm lâu như vậy không thấy một chiếc xe, bên ngoài càng ngày càng nhiều Quái vật, chúng ta có nên chuẩn bị trước kế hoạch??"
"Không phải trước đó thấy xe có sẵn sao??? Thời gian gấp gáp, hành động càng nhanh càng tốt." Ôn Như Yểu híp híp mắt.
"Có sẵn??" Tô Hạnh sửng sốt, không thể tưởng tượng nói: "Ý chị là... xe bọc thép của đám lưu manh kia??"
Ôn Như Yểu bình tĩnh gật đầu: "Không sai, thời gian ngắn, không tìm thấy xe khác, xe bọc thép khá an toàn, càng thích hợp chúng ta sử dụng."
Tô Hạnh hít một hơi, nhíu mày nói: "Nhưng mà chúng rất nhiều người, nhiều vũ khí, chúng ta làm sao giành được xe??"
Ôn Như Yểu lung lay hộp đen nói: "Không nhất thiết phải cướp, chị nghĩ tất cả người dân Thành phố S đều muốn chạy tới Sân bay."
"Ý chị là muốn đàm phán với họ??" Tô Hạnh thật không đoán được đối phương đang nghĩ gì, đám lưu manh kia rất nguy hiểm, đến cô đã có Hệ thống chưa chắc chiếm phần thắng.
"Trước mắt không có biện pháp khác." Ôn Như Yểu thở dài nói.
Đúng là không còn cách khác, các cô trong thời gian ngắn không thể kiếm xe, càng không thể đi bộ.
Đêm đó, các cô chuẩn bị vũ khí bom đạn, cho ngày mai khởi hành.
Từ lần đầu tiên thấy đám lưu manh này, bây giờ họ vẫn hoạt động gần đây, có thể đoán căn cứ họ ở gần đây.
Nghĩ đến ngày mai phải cùng đám du côn liều mạng đàm phán, Tô Hạnh trong lòng bất an, trằn trọc không ngủ được, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
"Ting... Ting... Cảnh báo!!! Cảnh báo!!"
Âm thanh máy móc vang lên, xuyên qua màng nhĩ, Tô Hạnh đột nhiên mở mắt.
Phát hiện xung quanh tối đen, ánh sáng đỏ không ngừng nhấp nháy, âm thanh máy móc không ngừng vang lên.
Tô Hạnh vội vàng từ đất đứng dậy, tứ chi mềm nhũn, thân thể lảo đảo, suýt ngã xuống, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Tiếng cảnh báo không ngừng vang lên, chống tường lết cơ thể mềm nhũn đi ra, vô thức nhìn lỗ thông gió phía trên, không biết từ khi nào sợi tơ màu trắng đã bịt kín lỗ, đang từ vách tường bò vào.
Tô Hạnh kinh ngạc, trong đầu lóe lên vài suy nghĩ, cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ, mới đi ra đại sảnh đã thấy Ôn Như Yểu nằm bất tỉnh.
"Ôn Như Yểu??"
Đối phương cơ thể đổ mồ hôi, nhiệt độ nóng hổi, hai mắt nhắm nghiền, phát âm thanh rên rỉ thống khổ.
Nơi này không thể tiếp tục ở, Tô Hạnh cắn chặt môi, dùng sức cõng đối phương, vũ khí bom đạn đã chuẩn bị sẵn, tiện tay đem chúng theo.
Đi vào thang máy, đè nút bấm, thang máy từ từ hướng lên mặt đất.
Một lúc sau cửa thang máy mở, Tô Hạnh bước chân ra khỏi cửa, có chút vô lực liền ngã trên cỏ, Tô Hạnh liều mạng hô hấp, may quá chưa chết ngạt trong đó.
Nằm trên cỏ nhìn bầu trời đen xì, chỉ có ánh trăng là sáng ngời, nhiều ngày qua cuối cùng đã thấy bầu trời, nhất thời có chút lạ lẫm.
Nửa đêm canh ba, Thành phố điêu tàn yên tĩnh như một toà mộ phần, ngay cả tiếng gió còn không nghe thấy, đột nhiên có âm thanh sột soạt phát ra.
Thanh âm rất nhỏ, so với tiếng thở dốc của cô càng nhỏ hơn, nếu không phải không gian yên tĩnh, khả năng cô đã không chú ý.
Thanh âm càng lúc càng gần, tốc độ càng ngày càng nhanh, phát ra từ sau lưng, cơ hồ có vật gì đó đang tới.
Tiềm thức Tô Hạnh bật còi báo động, ôm Ôn Như Yểu lăn sang một bên.
Một vật nện xuống chỗ các cô vừa ở, bụi bay đầy đất, mơ hồ nhìn thấy chưởng lớn quen thuộc, là Quái vật sợi nấm.
Tô Hạnh toát mồ hôi lạnh, không suy nghĩ nhiều lập tức cõng Ôn Như Yểu chạy.
Đúng là âm hồn bất tán Quái vật sợi nấm, tốc độ của nó so với trước còn nhanh hơn, thân hình khổng lồ, đi không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện sau lưng, không khỏi làm người rùng mình.
Tô Hạnh không dám hướng phía sau nhìn, dùng toàn lực chạy.
"Đi thẳng, bên trái một lát xuất hiện hẻm nhỏ, rẽ hướng đó."
Là âm thanh của Ôn Như Yểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro