Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


"Chúng ta thật sự phải chia xa rồi sao?" Tạ Thụy Nhã thở dài, ánh mắt bi thương.

Cố Kỳ im lặng, chỉ nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút bối rối. Dường như cô không biết nên phản ứng thế nào trước màn "diễn sâu" của Tạ Thụy Nhã.

"Thật là tàn nhẫn!" Tạ Thụy Nhã ngẩng mặt lên trời, giọng nói như nghẹn lại. "Trái tim ta đau quá! Tại sao trời xanh lại nhẫn tâm chia cắt chúng ta như vậy?"

Phương Duy đứng cạnh, không thể chịu nổi nữa. Anh đưa tay xoa trán, giọng đầy bất lực: "Đủ rồi đấy, Thụy Nhã. Em đã diễn suốt nửa giờ rồi! Đây là nơi công cộng, mọi người đang nhìn em chằm chằm đấy! Với lại, hai đứa chỉ xa nhau vài ngày thôi, đâu phải không bao giờ gặp lại. Nghe em nói, cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ vậy."

"Anh không hiểu!" Tạ Thụy Nhã lập tức quay phắt sang Phương Duy, ánh mắt tức giận xen lẫn bi thương: "Chính anh! Tất cả là tại anh! Anh chính là Vương Mẫu tàn nhẫn chia cắt bọn ta! Khiến ta và Ngưu Lang muội muội phải chia xa!"

"Khoan đã," Phương Duy không thể tin nổi, anh chỉ tay vào mặt mình, giọng đầy ngạc nhiên: "Tôi là Vương Mẫu sao?! Còn Ngưu Lang muội muội... là cái gì? Em đang nói gì vậy?"

Phương Duy gần như sắp khóc. Anh xoa trán lần nữa, giọng đầy mệt mỏi: "Thụy Nhã, diễn sâu thế là đủ rồi! Em có thể bớt khoa trương chút được không?"

"Không! Thể! Được!" Tạ Thụy Nhã nhấn mạnh từng chữ, nước mắt như sắp tuôn ra, ánh mắt đau đáu nhìn Cố Kỳ, khiến cô không biết phải làm sao.

Cố Kỳ suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ rút ra một con dao nhỏ tinh xảo từ thắt lưng. Cô chậm rãi cắt một lọn tóc của mình. Sau đó lấy ra một chiếc túi nhỏ cũ kỹ, cẩn thận đặt lọn tóc vào trong, rồi đưa cho Tạ Thụy Nhã.

"Thanh Như, tặng chị," cô nói, giọng bình thản nhưng chân thành.

Tạ Thụy Nhã nhìn chiếc túi nhỏ trong tay, trái tim bỗng ngập tràn cảm xúc ấm áp. Chiếc túi này là vật bất ly thân của Cố Kỳ, thứ cô luôn mang theo từ khi xuyên không đến thế giới này. Nó đã rất cũ rồi. nhưng với Cố Kỳ, nó lại là món đồ quý giá nhất. Và giờ, chiếc túi độc nhất vô nhị này đã thuộc về nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Thụy Nhã lặng người, không biết phải nói gì. Nàng siết chặt chiếc túi trong tay, cố gắng kiềm nén cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng.

Cố Kỳ đứng cạnh, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng lên sự chân thành:

"Chị yên tâm, mỗi ngày em đều sẽ nhớ chị. Chúng ta vẫn có thể gọi điện cho nhau mà, đúng không?"

Tạ Thụy Nhã khẽ gật đầu, cố gắng để giọng nói của mình bình thản:

"Đúng vậy, chúng ta vẫn có thể gọi video. Chị sẽ về trước. Đại Phương này..." Nàng quay sang Phương Duy, ánh mắt đầy ý cười nhưng giọng điệu không giấu được chút nhờ vả. "Anh nhớ chăm sóc Tiểu Thất của em cho tốt nhé. Anh chính là con trâu vàng trung thành bên cạnh Ngưu Lang đấy. Em giao Tiểu Thất cho anh đấy!"

Vừa đóng vai Vương Mẫu, giờ lại thành con trâu vàng rồi. Phương Duy không khỏi bật cười mỉa mai. anh xoa mũi, rồi nghiêm túc nói:

"Yên tâm đi. Cố Kỳ là nghệ sĩ dưới quyền quản lý của tôi, hơn nữa em ấy vẫn chưa thành niên. Chăm sóc em ấy đương nhiên là trách nhiệm của tôi. Em ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu, Tôi sẽ đảm bảo giờ giấc và chế độ ăn uống của em ấy đều được kiểm soát chặt chẽ. Một thời gian nữa, khi gặp lại, tôi hứa sẽ trả cho em một Cố Kỳ khỏe mạnh. Nói vậy em yên tâm chưa?"

Tạ Thụy Nhã khẽ cười, giọng nói có chút trêu chọc:

"Giờ giấc của Tiểu Thất luôn rất tốt. Anh không cần phải giám sát kỹ như vậy đâu. Cứ để em ấy tự nhiên là được."

Giữa dòng người tấp nập ở sân bay, Tạ Thụy Nhã đứng đối diện Cố Kỳ. Ánh mắt nàng lưu luyến như muốn ghi nhớ từng chi tiết về cô. Hít một hơi thật sâu, nàng dang rộng hai tay, nụ cười ấm áp trên môi:

"Cho chị một cái ôm nào."

Cố Kỳ chưa bao giờ có thể từ chối Tạ Thụy Nhã. Với nàng, cô luôn để mọi thứ diễn ra tự nhiên nhất. Nếu nàng muốn ôm, cô luôn để nàng thoải mái, ôm bao lâu cũng được. Nhưng lần này, Tạ Thụy Nhã không chủ động tiến tới, chỉ đứng yên, dang tay, ánh mắt đầy chờ mong.

Cố Kỳ thoáng ngập ngừng. Rồi chầm chậm tiến lại gần, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Thụy Nhã, cằm tựa lên vai nàng, động tác dịu dàng như sợ làm nàng đau.

Tạ Thụy Nhã bất ngờ siết chặt vòng tay, mặt áp sát vào cổ Cố Kỳ. Giọng nàng khẽ vang lên:

"Không được lừa chị, không được bắt nạt chị, và nhất định mỗi ngày phải nhớ đến chị nhé."

Cố Kỳ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trên chuyến bay rời khỏi A Quốc, Tạ Thụy Nhã cuối cùng cũng có chút thời gian để bình tâm lại. Nàng lấy chiếc túi nhỏ mà Cố Kỳ tặng, đặt lên tay, chăm chú ngắm nhìn.

Ngón tay khẽ chạm vào từng đường kim mũi chỉ. Suy nghĩ trôi dạt đưa nàng về lại những ký ức mơ hồ, những cảm xúc đan xen kiếp trước, kiếp này khiến lòng nàng không khỏi rối bời.

Tóc xanh, tình si...

Không biết Tiểu Thất có ý thức được điều đó không?

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại, như đang tự hỏi chính mình:

"Cô thỏ nhỏ Tiểu Thất của mình, liệu em ấy có biết hành động của mình mang ý nghĩa gì không?"

Rất lâu sau, Tạ Thụy Nhã bất giác bật cười. Tay nàng vẫn vuốt nhẹ chiếc túi nhỏ, môi khẽ ngâm lên một câu thơ cổ:

"Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư."

Hai chữ "tương tư," nghe thì nhẹ nhàng, lại khiến lòng người vương vấn mãi không thôi.

Cũng hai chữ "tương tư" ấy, lại nặng nề, khiến lòng người day dứt khó quên.

Trở về Hoa Quốc, Tạ Thụy Nhã nhanh chóng quay lại guồng công việc. Lịch trình bận rộn không khiến nàng mệt mỏi, mà ngược lại, như giúp nàng khỏa lấp khoảng trống trong lòng.

Với tài chính vững vàng, Tạ Thụy Nhã quyết định mua thêm một căn biệt thự có sân vườn riêng, thay vì tiếp tục sống trong căn hộ chung cư như trước đây.

Nàng dự định trồng thật nhiều hoa, biến khu vườn thành không gian lý tưởng để Cố Kỳ tập luyện mỗi buổi sáng.

Trong lúc biệt thự đang được sửa chửa, Tạ Thụy Nhã không cho phép mình nhàn rỗi. Nàng nhanh chóng bắt tay vào một dự án mới thú vị, mang tên "Văn phòng Tình yêu". Vì Phương Duy, quản lý của nàng, vẫn đang ở A Quốc để chăm sóc Cố Kỳ, nên nàng phải tự mình lo liệu mọi việc.

Để giảm bớt gánh nặng, Tạ Thụy Nhã quyết định tuyển thêm một trợ lý công việc. Nhờ khả năng nhìn người tinh tường và mức lương hấp dẫn, nàng nhanh chóng tìm được một ứng viên xuất sắc. Bên cạch đó, nàng vẫn luôn có Phương Châu, trợ lý cá nhân, luôn ở bên hỗ trợ nàng trong cuộc sống hàng ngày.

"Văn phòng Tình yêu" là một dự án phim thần tượng đô thị mà Tạ Thụy Nhã đặt rất nhiều tâm huyết. Dàn diễn viên quy tụ toàn trai xinh gái đẹp. Bộ phim có đầy đủ các yếu tố quen thuộc như cô nàng Lọ Lem nghèo khó, cậu ấm nhà giàu ngạo mạn, bạch phú mỹ sang chảnh và cả một nam phụ dịu dàng đến tan chảy.

Nghe qua, tưởng như là một bộ phim tình yêu đô thị đơn thuần, kiểu "mì ăn liền" không có gì mới mẻ. Nhưng "Văn phòng Tình yêu" lại không giống như vậy.

Dù vẫn mang màu sắc tình cảm, nhưng câu chuyện không chỉ xoay quanh chuyện yêu đương lãng mạn thông thường.

Trong "Văn phòng Tình yêu", một cậu ấm giàu có, người thừa kế một gia tộc danh giá, vì quá rảnh rỗi và chẳng biết tiêu tiền vào đâu, đã thành lập một văn phòng độc nhất vô nhị mang tên "Văn phòng Tình yêu". Văn phòng này cung cấp những dịch vụ kỳ quặc mà không ai ngờ tới, ví dụ như:

"Đóng vai tiểu tam chuyên nghiệp" để thử lòng trung thành của người yêu.

"Xử lý người theo đuổi phiền phức" bằng cách khéo léo khiến họ tự rút lui.

"Hỗ trợ chia tay êm đẹp" để đối phương tự nguyện rời đi mà không ai cảm thấy đau lòng.

Vì trả lương hậu hĩnh, cậu ấm đã tuyển được một dàn nhân viên "không giống ai".

Đầu tiên là "cô nàng Lọ Lem" với vẻ ngoài ngoan hiền, thành tích học tập xuất sắc, nhưng thực chất lại là một "đại tỷ" chính hiệu, sở hữu kỹ năng "động tay động chân." khiến ai cũng phải dè chừng.

Tiếp theo là "bạch phú mỹ," một tiểu thư nhà giàu, rời bỏ gia đình để tự lập. Cô thông thạo tới tám ngôn ngữ, chơi piano đạt cấp độ chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng sống thì... bằng không. Vì sự vụng về của mình, cô thường xuyên gặp phải những tình huống dở khóc dở cười, khiến mọi người xung quanh vừa bất lực vừa buồn cười.

Cuối cùng là "chàng trai dịu dàng", anh chàng chỉ mê mẩn các cô gái ảo trong thế giới anime, manga suốt ngày mơ mộng về waifu của mình, nhưng lại phải làm vệ sĩ cho bạch phú mỹ vì nhiệm vụ được gia đình cô giao phó. Anh chàng liên tục gặp phải những tình huống khó đỡ, vừa ngớ ngẩn vừa hài hước, khiến cả văn phòng cười ra nước mắt.

Một văn phòng "lạ đời" như vậy, ban đầu được lập ra chỉ với mục đích giải trí. Thế nhưng, theo thời gian, những khách hàng tìm đến đây lại mang theo những câu chuyện đau lòng.

Họ gặp một người phụ nữ bị bạo hành, một cô gái trẻ bị ép phải kết hôn, thậm chí cả một cô bé suýt trở thành nạn nhân của xâm hại.

Từ chỗ là một nơi hài hước, chuyên cung cấp những dịch vụ kỳ lạ, "Văn phòng Tình yêu" dần trở thành nơi phải đối mặt với những vấn đề xã hội nhức nhối.

Câu chuyện của "Văn phòng Tình yêu" vừa nhẹ nhàng, vừa hài hước, mang đến những khoảnh khắc khiến người xem cười ra nước mắt. Nhưng sau mỗi tiếng cười ấy, lại là những khoảng lặng đầy ý nghĩa, khiến người ta không khỏi suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống.

Trong lúc Tạ Thụy Nhã tất bật điều phối tài chính, liên hệ đạo diễn, tuyển chọn diễn viên và xây dựng đoàn phim, thì ở một góc khác của thế giới, Cố Kỳ vẫn đang bận rộn trên phim trường, đồng hành cùng êkíp của đạo diễn Joseph.

Ban đầu, tiếng Anh của Cố Kỳ chỉ ở mức lấp lửng, đủ để gật đầu hoặc lặp lại vài từ cơ bản. Vì thế Phương Duy luôn phải túc trực bên cạnh hỗ trợ cô. Nhưng thời gian trôi qua. Những câu thoại ngắn và giao tiếp thường nhật ở phim trường dần dần trở thành bài học sinh động. Đến khi bộ phim quay được nửa chặng đường, Cố Kỳ đã có thể giao tiếp vài câu đơn giản, thậm chí đôi lúc còn khiến cả đoàn phim bật cười vì sự ngây ngô trong cách dùng từ của mình.

Trong "Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Ảo", Cố Kỳ hóa thân thành một pháp sư đầy bí ẩn, thiện ác khó lường, một nhân vật vừa chính vừa tà. Kiểu nhân vật này không chỉ phù hợp với xu hướng hiện nay, mà còn mang lại sức hút đặc biệt với khán giả. Thời đại của những nhân vật hoàn toàn chính nghĩa đã qua. Vì vậy những nhân vật phức tạp, mạnh mẽ và bí ẩn như vậy lại rất thu hút khán giả.

Với một bộ phim thuộc thể loại kỳ ảo, tạo hình của Cố Kỳ được đầu tư kỹ lưỡng đến từng chi tiết. Mặc dù số lượng cảnh quay không nhiều, nhưng mỗi ngày cô vẫn phải ngồi hàng giờ trong phòng hóa trang. Từng chi tiết trên khuôn mặt, mái tóc cho đến trang phục đều được chăm chút tỉ mỉ để tạo nên vẻ huyền bí cho nhân vật.

Cố Kỳ vốn ít khi để ý hay tò mò về những chuyện xung quanh. nhưng vì đang ở nước ngoài, xung quanh toàn người xa lạ, Tạ Thụy Nhã lại không ở bên cạnh, nên cô có phần thân thiết với Phương Châu hơn.

Trong lúc chờ hóa trang, cô ngồi nghỉ bên chiếc bàn gỗ nhỏ, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh, rồi dừng lại trên người Phương Châu, người đang chăm chú vào màn hình laptop. Đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, khiến cô không khỏi tò mò.

"Phương Châu!" Cố Kỳ nghiêng đầu, giọng hiếu kỳ, "Chị đang xem gì thế? Trông có vẻ thú vị."

Phương Châu ngẩng đầu, tươi cười, xoay màn hình về phía cô, khóe mắt cong lên đầy vẻ hóm hỉnh:

"Tự em xem đi! Cư dân mạng đúng là sáng tạo vô hạn."

Cố Kỳ cúi xuống, ánh mắt tò mò dừng lại trên màn hình laptop của Phương Châu. Trên đó là một bức tranh chibi, với nét vẽ đơn giản nhưng ngộ nghĩnh. Đôi mắt cô thoáng chút bối rối. Là người đến từ một thời đại hoàn toàn khác, cô không mấy ấn tượng với phong cách này. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, cô nhận ra bức tranh được chia thành nhiều khung nhỏ, như đang kể một câu chuyện. Kết hợp với các câu thoại ngắn gọn, khiến cô dần hiểu ra điều gì đó.

Cố Kỳ ngước lên, đôi mắt thoáng nét ngạc nhiên:

"Đây... chẳng phải là em và Thanh Như sao?"

Phương Châu bật cười lớn, đầy thích thú.

"Đúng rồi đó! Cư dân mạng tên Mộc Phong này đúng thật có trí tưởng tượng phong phú! Nhìn xem, nếu Thụy Nhã biến thành em bé thật, chắc chắn sẽ có dáng vẽ thế này, như một nàng búp bê, cầm váy làm nũng không chịu ăn, cần em dỗ dành. Trời ơi, dáng vẻ kiêu ngạo này, đúng là giống Thụy Nhã như đúc!" Phương Châu cười đến chảy nước mắt.

Cố Kỳ chớp chớp mắt, rõ ràng vẫn chưa hiểu hết, nhưng nhìn nét mặt hứng khởi của Phương Châu, cô không khỏi cảm thấy buồn cười theo.

Phương Châu tiếp tục, đôi mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra kho báu:

"Có khi họ sẽ vẽ cả một loạt tranh đấy. Lần này là Thụy Nhã biến nhỏ, lần sau chắc đến lượt em thôi!"

Cố Kỳ nghiêng đầu, ngây ngô hỏi: "Nhưng... tại sao họ lại vẽ em và Thanh Như?"

"Tất cả đều vì tình yêu đấy!". Phương Châu cười khúc khích, nhanh tay gõ vài từ trên bàn phím. Ngay lập tức, hàng loạt kết quả hiện ra. Cô xoay laptop lại phía Cố Kỳ, tay vẫy vẫy đầy phấn khích:

"Em xem này! Fan của em và Thụy Nhã không ít đâu! Họ vẽ tranh, ghép video, đủ thể loại luôn. Đây là tranh đồng nhân, còn cái này là video bách hợp họ ghép từ trailer của "Mỹ Nhân Kế" và "Tiên Diệt". Mặc dù hơi ngược một chút, nhưng phải công nhận là cực hay luôn! À, bách hợp là tình yêu giữa phụ nữ với nhau ấy, em chắc không phiền chứ?"

Cố Kỳ nhíu mày, đôi môi mím lại như đang tiêu hóa thông tin.

Tạ Thụy Nhã luôn chu đáo, nàng chuẩn bị cho Cố Kỳ chẳng thiếu thứ gì, từ laptop, máy tính bảng đến điện thoại di động. Chỉ là cô không mấy khi dùng tới. Đối với một cô gái đến từ cổ đại như Cố Kỳ, Internet không thực sự quan trọng. Lúc rảnh rỗi, cô chỉ thích ôn lời thoại, đọc sách hoặc làm bài tập thôi.

Vậy mà giờ đây, dưới sự "khai sáng" của Phương Châu, một cánh cửa hoàn toàn mới mẻ bất ngờ mở ra trước mắt Cố Kỳ.

"Trời ơi, có cần bắt nạt người cổ đại như vậy không? Hết cánh cửa này đến cánh cửa khác... Rốt cuộc, cô còn phải mở bao nhiêu cánh cửa nữa đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro