Chương 22
Tạ Thụy Nhã chậm rãi bước lại gần, khiến tim Cố Kỳ đập loạn. Ngay lúc cô nghĩ nàng sẽ chạm vào khuôn mặt mình, thì Thụy Nhã chỉ nhẹ nhàng vén một lọn tóc của cô, khéo léo kẹp ra sau tai. Với nụ cười dịu dàng có chút nghịch ngợm, nàng nói:
"Vậy thì, quyết định rồi nhé. Ngày mai em sẽ đến gặp đạo diễn Joseph cùng Phương Duy, còn chị sẽ đi gặp anh trai. Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau cả ngày. Nhớ nghĩ đến chị nhé."
"Nhưng mà..."Cố Kỳ vẫn còn đang bối rối, cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì, chỉ thốt ra được một câu không rõ nghĩa.
Ánh mắt Tạ Thụy Nhã thoáng buồn, nhưng nàng nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười:
"Yên tâm, chị chắc chắn sẽ nhớ em. Thế nên, nếu em không nhớ chị, chị sẽ thiệt thòi lắm đấy." Giọng nói nhẹ nhàng pha chút trách móc tinh nghịch khiến người khác không thể không đồng ý, dù biết rằng đó chỉ là một câu nói đùa.
Có những người sinh ra đã là kẻ săn mồi bẩm sinh. Tạ Thụy Nhã chính là kiểu người như thế. Nàng không chỉ dễ dàng có được những thứ quý giá nhất trên thế giới này, như trái tim hay tình cảm của người khác, mà còn khiến họ tự nguyện trao đi mà chẳng cần đòi hỏi.
Lúc này, Cố Kỳ vẫn chưa hiểu rõ những cảm xúc phức tạp đang nhen nhóm trong lòng mình. Nhưng sau này, khi nghĩ lại, cô chợt nhận ra đây chính là khoảnh khắc mọi thứ bắt đầu. Cô đã từng bước rơi vào vòng xoáy cảm xúc rối ren của mình mà chẳng hay biết. Thật may, Tạ Thụy Nhã không phải kiểu người đùa giỡn với tình cảm.
Khi Phương Duy quay lại sau cuộc gọi, anh thấy Tạ Thụy Nhã đang cúi đầu chăm chú vào điện thoại , ngón tay lướt nhẹ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Bên cạch là Cố Kỳ với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng, mơ màng như lạc vào cõi mơ.
Phương Duy tiến đến gần, lo lắng hỏi: "Cố Kỳ, em sao thế? Có phải không khỏe không? Hay là nghỉ ngơi chưa đủ?"
Mặc dù trong lòng như có cơn bão lớn đang cuộn trào, nhưng càng bị kích động, Cố Kỳ lại càng bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không sao, cảm ơn anh."
Ngày hôm sau, Cố Kỳ cùng Phương Duy đến gặp đạo diễn Joseph, trong khi Tạ Thụy Nhã một mình đến gặp anh trai.
Tạ Thụy Nhã chọn cho mình bộ trang phục đơn giản nhưng không kém phần nổi bật. Chiếc áo khoác màu đỏ rực làm điểm nhấn, kết hợp hoàn hảo với quần bút chì cùng tông và áo thun trắng giản dị bên trong. Đôi giày cao gót màu nude tôn lên dáng vẻ thanh thoát của nàng. Với khí chất vốn có, nàng dễ dàng trở thành tâm điểm giữa đám đông. "Người đẹp mặc gì cũng đẹp," câu nói này chưa bao giờ sai với Tạ Thụy Nhã.
Khi người phục vụ lịch sự bước tới dẫn đường, nàng nhẹ nhàng gật đầu, bước vào căn phòng riêng đã được đặt trước. Như thường lệ, nàng luôn đến sớm hơn giờ hẹn 15 phút.
Không lâu sau, Tạ Trình xuất hiện, anh cũng đến sớm vài phút. Anh ngồi xuống đối diện em gái, hơi ngập ngừng trước khi mở lời:
"Em không định về nhà sao? Gặp mẹ một chút đi, bà ấy rất nhớ em."
Người mà Tạ Trình nhắc đến là Hàn Ấu Vi, mẹ ruột của Tạ Thụy Nhã và cũng là mẹ kế của anh. Tạ Trình lớn lên dưới sự dạy dổ nghiêm khắc của ông nội, nên tình cảm giữa anh và mẹ kế không mấy thân thiết. Dù vậy, với gia đình họ, điều quan trọng nhất vẫn là duy trì hình ảnh hòa thuận, vì trong mắt người ngoài, họ luôn phải hoàn hảo.
Cha của họ, Tạ Hoa Ngôn, là một người đàn ông đào hoa. Người vợ đầu của ông là bạn gái thời đại học, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng có xuất thân bình thường. Bà là mẹ ruột của Tạ Trình, nhưng đã qua đời trong một tai nạn giao thông khi anh còn nhỏ. Sau đó, Tạ Hoa Ngôn tái hôn với Hàn Ấu Vi, một sự sắp đặt đầy toan tính giữa hai gia đình lớn. Khi ấy, nhà họ Hàn đang lâm vào khủng hoảng và nhờ sự hỗ trợ từ nhà họ Tạ, họ mới dần vượt qua khó khăn, ngày một phát triển.
Hàn Ấu Vi có hai người con: Tạ Thụy Nhã, cô con gái lớn xinh đẹp, xuất chúng, và Tạ Lương, cậu con trai út hiện vẫn còn đi học. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Tạ Trình và Tạ Lương không mấy thân thiết. Họ gần như không có bất kỳ sự kết nối nào, những cuộc trò chuyện cũng hiếm hoi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Biết rõ lý do anh trai đến, Tạ Thụy Nhã chỉ khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản:
"Em không muốn về."
Tạ Trình thở dài, giọng đầy lo lắng: "Em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Mọi người vẫn ổn chứ? Ý anh là... anh thật sự lo cho em."
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Thụy Nhã luôn là hình mẫu "con nhà người ta" điển hình: Nàng thông minh, hiểu chuyện, luôn làm mọi thứ chỉn chu và chưa bao giờ khiến người lớn phải lo lắng. Đối với Tạ Trình, Tạ Thụy Nhã còn là niềm tự hào của anh, anh luôn hãnh diện khi có một cô em gái xuất sắc như vậy, dù đôi lúc giữa hai người có những khoảng cách không thể nói thành lời.
Ngay cả trong tương lai, có thể họ sẽ trở thành đối thủ của nhau.
Việc Tạ Thụy Nhã bất ngờ rời khỏi A Quốc khiến không ít người ngạc nhiên. Không ai hiểu tại sao nàng lại chọn từ bỏ con đường sự nghiệp đầy triển vọng để bước chân vào làng giải trí.
Dù Tạ Trình không hiểu nhưng vẫn sẵn sàng ủng hộ quyết định của Tạ Thụy Nhã, trong khi những người khác trong gia đình thì cho rằng nàng đã mất trí. Họ không chấp nhận chuyện này và chỉ muốn lôi nàng về nhà, thậm chí còn có ý định "quản thúc" nàng. Nhưng gia đình danh giá như nhà họ Tạ luôn coi trọng thể diện. Họ không thể làm điều gì quá đáng. Thay vào đó, họ quyết định khóa tất cả thẻ ngân hàng của nàng.
Tạ Hoa Ngôn và Hàn Ấu Vi tin rằng chỉ cần cắt đứt nguồn tài chính, Tạ Thụy Nhã sẽ phải ngoan ngoãn quay trở về nhà vì không chịu nổi sự thiếu thốn.
Tuy nhiên, những gì xảy ra trong vài tháng qua chẳng khác nào một cái tát vào mặt họ, khiến họ không khỏi ngỡ ngàng. Tạ Thụy Nhã không chỉ sống rất tốt mà còn âm thầm đầu tư vào các dự án lớn. Một số đã bắt đầu sinh lời, số khác vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng với khả năng và kinh nghiệm của nàng, ai cũng biết rằng lợi nhuận khổng lồ chỉ là vấn đề thời gian.
Bề ngoài, mọi người chỉ thấy nàng bước chân vào làng giải trí, trở thành một "nghệ sĩ". Nhưng những người có mối quan hệ và hiểu biết, như Tạ Trình, lại biết rằng đó chỉ là bề nổi. Tạ Thụy Nhã đang đi trên một con đường hoàn toàn khác, một con đường mà những người trong gia đình nàng không bao giờ ngờ tới.
Ông nội của Tạ Trình luôn cho rằng cha mẹ Tạ Thụy Nhã chưa thực sự quan tâm đến con gái mình. Ông thậm chí còn muốn con trai và con dâu phải quỳ trước bàn thờ tổ tiên, trách mắng rằng: "Các người làm cha mẹ kiểu gì ..?"
Tạ Hoa Ngôn và Hàn Ấu Vi cảm thấy vô cùng oan ức. Đến giờ, họ vẫn không hiểu lý do vì sao Tạ Thụy Nhã lại quyết định rời bỏ gia đình.
Tạ Thụy Nhã không giống Tạ Trình. Anh lớn lên bên cạnh ông nội. Vì thế, anh không thân thiết với mẹ kế Hàn Ấu Vi, thậm chí cũng xa cách với cha ruột mình. Nhưng nàng thì khác. Là con gái ruột của Hàn Ấu Vi, tình cảm mẹ con giữa họ rất gắn bó. Hơn nữa, Tạ Hoa Ngôn lại vô cùng cưng chiều nàng. Trong ba người con, Tạ Thụy Nhã chính là người mà ông yêu thương nhất.
Vậy mà giờ đây, nàng lại chọn rời xa gia đình. Điều này thật khó lý giải.
Đối diện với câu hỏi của anh trai, Tạ Thụy Nhã không nói gì. Nàng lặng lẽ lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đẩy về phía anh.
Tạ Trình thoáng do dự nhưng vẫn nhận lấy. Khi mở ra, ánh mắt anh tối sầm lại. Đó là kết quả xét nghiệm DNA.
Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ: "Lẽ nào Thụy Nhã đã bí mật sinh con?" Nhưng rất nhanh, anh nhận ra điều đó thật vô lý. Tạ Trình lật nhanh các trang tài liệu, đôi mắt anh dừng lại ở dòng cuối cùng:
"Qua xét nghiệm, người mẹ được kiểm tra là mẹ sinh học của đứa trẻ, điều này đã được xác nhận một cách khoa học và hợp lý từ góc độ di truyền học."
Sự hoang mang hiện rõ trong ánh mắt Tạ Trình. "Lẽ nào Tạ Thụy Nhã thực sự sinh con ngoài ý muốn?"
Ngẩng đầu lên, anh chăm chú nhìn em gái, nhưng gương mặt nàng vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Tạ Trình đặt tập tài liệu xuống bàn, cầm ly nước bên cạnh, uống một ngụm, rồi chậm rãi nói:
"Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh có thể giúp, anh sẽ giúp. Anh chỉ có một cô em gái thôi."
Trong lòng, anh thầm nghĩ: "Dù Tạ Thụy Nhã thực sự sinh con ngoài giá thú thì sao chứ? Nhà họ Tạ đâu phải không nuôi nổi một đứa trẻ! Anh sẵn sàng chịu trách nhiệm trước mặt bố mẹ và ông nội."
Tình cảm giữa hai anh em không chỉ xuất phát từ máu mủ, mà còn từ sự gắn bó suốt nhiều năm. Dù không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng Tạ Trình và Tạ Thụy Nhã đã lớn lên bên nhau, mối quan hệ giữa họ rất tốt. Nhưng với Tạ Lương, anh lại không cảm nhận được điều đó. Tạ Lương lớn lên trong vòng tay Hàn Ấu Vi, người mà Tạ Trình ít tiếp xúc, nên hai người họ hầu như chẳng mấy khi gặp nhau, cũng chẳng có nhiều kỷ niệm.
Tạ Thụy Nhã im lặng rất lâu. Nàng như đang đấu tranh với chính mình, cố gắng kìm nén điều gì đó. Tạ Trình không giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, nàng hít một hơi thật sâu, phá vỡ sự im lặng:
"Đây là kết quả xét nghiệm DNA của mẹ em... và Thẩm Dự."
Câu nói của nàng như một cú sét đánh ngang tai Tạ Trình.
"Ai cơ?" Tạ Trình suýt nữa đánh rơi ly nước trong tay, đôi mắt mở to, kinh ngạc.
Thẩm Dự là ai, anh không biết, nhưng điều khiến anh choáng váng hơn cả chính là lời Tạ Thụy Nhã vừa nói, đứa trẻ này... là con của mẹ kế anh!
Có những lời khó nói, nhưng một khi đã nói ra, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn. Tạ Thụy Nhã, sau một thoáng chần chừ, quyết định buông bỏ tất cả, thẳng thắn:
"Anh không nghe nhầm đâu. Mẹ em có một đứa con ngoài giá thú, và người đó chính là Thẩm Dự. Em đã gặp cậu ấy. Cậu ấy là một người rất tốt. Nếu phải chọn giữa cậu ấy và Tạ Lương, em chỉ thừa nhận Thẩm Dự là em trai mình."
Tạ Trình vốn có tâm lý vững vàng, nhưng những lời này thật sự khiến anh cảm thấy mọi thứ đang trở nên quá sức hoang đường.
Tạ Thụy Nhã nhìn anh, nở nụ cười nhạt, giọng pha chút châm chọc:
"Anh nghĩ phu nhân nhà họ Tạ, người luôn sống dưới sự chú ý và ngưỡng mộ của mọi người, thì không thể sinh con ngoài giá thú, đúng không?"
Tạ Trình đưa tay xoa trán, giọng anh thoáng mệt mỏi:
"Vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Trong lòng anh, Tạ Thụy Nhã chưa từng là người nói năng bừa bãi. Một khi nàng đã nói, thậm chí còn đưa ra kết quả xét nghiệm, thì mọi thứ chắc chắn là thật. Nhưng làm sao chuyện này lại có thể xảy ra được?
Tạ Thụy Nhã không trả lời ngay. Nàng cúi đầu im lặng, như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Sau vài giây, nàng ngẩng lên, chuyển chủ đề:
"Khi chúng ta còn nhỏ, mối quan hệ giữa anh và em rất tốt, anh còn nhớ không?"
Tạ Trình khẽ gật đầu. Ký ức về cô em gái nhỏ bé ngày nào luôn lẽo đẽo bám theo anh bất giác khiến khóe môi anh cong lên một nụ cười nhẹ.
"Rồi có một ngày," nàng tiếp tục, giọng nói trầm xuống, "em đột nhiên không còn gần gũi với anh nữa. Đó là lúc mẹ em bị ngã và sảy thai. Khi ấy, có người đã nói với em rằng... đó là lỗi anh gây ra."
Lời nói của nàng khiến không khí giữa hai người như chùng xuống.
Tạ Trình im lặng, đôi mắt anh trầm lại. Anh không đáp, nhưng trong lòng hiểu rõ: việc nàng nhắc lại chuyện này nghĩa là nàng đã tìm ra sự thật. Nàng biết anh không hề liên quan đến tai nạn đó.
Không muốn phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng, Tạ Trình lặng lẽ chờ đợi. Anh biết Thụy Nhã đang muốn nói điều gì đó rất quan trọng.
"Bây giờ em mới hiểu, có lẽ tai nạn đó là do mẹ cố ý dựng lên." Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. "Khi đó, có một thời gian, bố không ở nhà. Đứa bé ấy vốn dĩ không đủ tháng để có thể sinh ra bình thường, nên mẹ đã cố tình phá thai. Sau đó, bà nhanh chóng mang thai lần nữa và sinh ra Tạ Lương."
Tạ Trình nhíu mày, cố gắng xâu chuỗi câu chuyện:
"Vậy có điều gì không ổn sao?"
Biểu cảm của Tạ Thụy Nhã trở nên lãnh đạm, giọng nàng đều đều, bình thản một cách đáng sợ:
"Thực ra, đứa trẻ mà mẹ sinh ra khi đó không phải là Tạ Lương, mà là Thẩm Dự. Đứa trẻ đã bị tráo đổi. Có người đã dùng Tạ Lương để thay thế Thẩm Dự. Và vì lý do nào đó, họ không giết Thẩm Dự, nên đã ném cậu ấy vào một trại trẻ mồ côi ở Hoa Quốc. Một đứa trẻ từ một gia tộc lớn ở A Quốc và một đứa trẻ mồ côi ở Hoa Quốc, nếu không nhờ một sự tình cờ, bí mật này đã bị chôn vùi mãi mãi."
Tạ Trình không giấu nổi sự kinh ngạc:
"Vậy... Thẩm Dự mới là em trai chúng ta, còn Tạ Lương thì không?"
Tạ Thụy Nhã khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh buốt:
"Thẩm Dự là em trai em, không phải em trai anh. Cậu ấy là con của mẹ em với một người đàn ông khác. Vì vậy, cậu ấy không liên quan gì đến anh."
Tạ Trình càng nghe càng thấy rối ren:
"Vậy còn Tạ Lương?"
Nàng đáp lại bằng giọng lạnh nhạt:
"Anh có biết ai đã tráo đổi Thẩm Dự không? Chính là cha. Ông ấy đã dùng Tạ Lương để tráo đổi Thẩm Dự."
Những lời nói ấy như sét đánh ngang tai, khiến Tạ Trình chết lặng. Anh không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Tạ Thụy Nhã không dừng lại, ánh mắt đầy khinh miệt:
"Cả câu chuyện này, nếu bảo phức tạp thì không hẳn, nhưng lại rối rắm và đầy những bí mật đen tối. Mẹ em, Hàn Ấu Vi, đã ngoại tình và có con với một người đàn ông khác. Bà ấy muốn sinh đứa bé này ra với danh nghĩa là con của cha cúng ta, có lẽ với tham vọng rằng sau này bà và nhân tình có thể chiếm đoạt tài sản nhà họ Tạ. Nhưng kế hoạch này thất bại. Cha, tuy không giỏi việc kinh doanh và kém cỏi trong cách đối nhân xử thế, nhưng ông sớm đã nhìn thấu ý đồ của bà ấy."
Nàng tiếp tục, giọng đầy cay đắng:
"Ông ấy nhẫn nhịn đội cái mũ xanh, đợi đến khi Hàn Ấu Vi sinh đứa con ngoài giá thú, rồi lập tức tráo đổi đứa trẻ bằng chính con riêng của mình. Đúng vậy, Tạ Lương là con của ông ấy với một người phụ nữ khác."
Tạ Trình cảm thấy choáng váng, nhưng Tạ Thụy Nhã vẫn tiếp tục:
"Mẹ vẫn luôn tin rằng Tạ Lương là con của bà và người đàn ông mà bà yêu. Vì vậy, bà hết lòng yêu thương cậu ta. Còn cha, biết rõ sự thật, rằng Tạ Lương là con của mình với người tình bên ngoài, cũng vô cùng cưng chiều cậu ta."
Tạ Trình luôn biết rằng mối quan hệ giữa cha anh và mẹ kế chưa bao giờ thực sự hòa thuận, nhưng anh không ngờ sự thật lại ẩn chứa những bí mật kinh khủng đến mức này. Anh cảm thấy vô cùng bối rối, không biết phải nói gì.
Tạ Thụy Nhã bình thản, tiếp tục tiết lộ một bí mật lớn hơn:
"Nhân tình của mẹ em có thể là Nhị Thúc. Điều đó đồng nghĩa với việc, Tạ Lương chính là con của Nhị Thúc. Còn về người tình của cha thì không có gì đặc biệt, nhưng nghe nói bà ta rất giống mẹ của anh. Thật kinh tởm! Nếu ông ấy yêu mẹ anh nhiều như vậy, thì tại sao lại cưới mẹ em? Tại sao bây giờ lại bao dưỡng người phụ nữ kia?"
Những lời nàng nói khiến Tạ Trình cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trên ngực.
Người mà Hàn Ấu Vi thực sự yêu là Tạ Hoa Thuận, em họ của Tạ Hoa Ngôn, tức Nhị Thúc của Tạ Thụy Nhã. Còn Tạ Hoa Ngôn thì mãi không quên được người vợ đầu tiên của mình. Sau khi bà qua đời, ông tìm một người phụ nữ giống hệt bà để thay thế.
Dù mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng giữa họ từ lâu đã không còn mối liên kết nào. Họ sống chung dưới một mái nhà, mỗi người giữ cho mình những bí mật riêng, chẳng ai chạm vào cuộc sống của người kia. Và tất nhiên, họ đã từ lâu không còn ngủ chung giường.
Bạn thắc mắc tại sao họ không ly hôn? Đơn giản thôi. Cuộc hôn nhân này mang tính chất liên minh giữa hai gia tộc, Ly hôn đồng nghĩa với việc phá vỡ thỏa thuận và gây ra hậu quả khó lường.
Tạ Gia là một gia tộc lớn, giàu có và quyền lực. Ông nội của Tạ Trình chỉ có duy nhất một người con trai là Tạ Hoa Ngôn. Tuy nhiên, ông lại có nhiều anh em ruột. Vì thế, Tạ Hoa Ngôn có không ít anh em họ. Trong số những người cùng thế hệ, Tạ Hoa Ngôn được xem là người kém cỏi nhất.
Thế nhưng, vì là con trai độc nhất, nên trên danh nghĩa Tạ Hoa Ngôn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu, nắm giữ quyền lực gia tộc Tạ thị.
Thực tế, ông nội Tạ Trình biết rõ con trai mình không có năng lực lãnh đạo. Ông chưa bao giờ buông tay quyền lực, mà chỉ đang chờ Tạ Trình đủ trưởng thành và tài giỏi để giao lại toàn bộ quyền hành. Trong mắt ông, Tạ Trình mới chính là người thừa kế thực sự, không phải Tạ Hoa Ngôn.
Tạ Thụy Nhã nở một nụ cười lạnh lẽo:
"Những năm qua, Nhị Thúc chắc chắn không chịu ngồi yên. Ông ấy tin rằng Tạ Lương là con trai của mình. Vì vậy, không khó để đoán được âm mưu của ông ta. Anh phải cẩn thận hơn. Khi Tạ Lương trưởng thành, họ sẽ không ngần ngại tìm cách loại bỏ anh, người đang cản đường họ."
Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm, rồi tiếp tục:
"Tất nhiên, em cũng vậy. Trong mắt họ, em cũng chỉ là một chướng ngại cần phải loại bỏ."
Tạ Trình ngồi yên lặng, cảm giác như thế giới trước mắt mình đang từng bước sụp đổ. Anh hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Nhưng chẳng phải Tạ Lương phải biết sự thật rồi sao? Chẳng lẽ cha vẫn còn giấu cậu ta?"
Tạ Thụy Nhã nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:
"Tất nhiên là cậu ta biết. Cậu ta biết mình chỉ là con riêng của tình nhân, vì vậy cậu ta căm ghét những đứa trẻ có xuất thân chính thống như chúng ta. Nhưng điều đó không ngăn được cậu ta lợi dụng mẹ em và Nhị Thúc để đạt được mục đích của mình."
Tạ Thụy Nhã mỉa mai nói:
"Cha nghĩ đứa con riêng của mình là một con thỏ nhỏ hiền lành. Ông lợi dụng việc mẹ em ngoại tình để biến đứa con riêng đó thành con thỏ danh chính ngôn thuận, được nuôi nấng đầy đủ và sống trong vinh quang của gia tộc giàu có.
Nhưng thực tế, con thỏ đó đầy tham vọng, nó chỉ chờ ngày thay thế chúng ta."
Tạ Trình hít sâu, cố nén lại cảm giác chấn động trong lòng:
"Nhưng cha sẽ ngăn cậu ta lại." Tạ Trình chắc chắn, tự tin vào điều đó. Dù Tạ Hoa Ngôn có yêu thương Tạ Lương hơn, nhưng ông chắc chắn vẫn xem trọng Tạ Trình. Nếu Tạ Lương dám làm điều gì tổn hại đến anh, Tạ Hoa Ngôn sẽ không ngần ngại vạch trần sự thật để ngăn chặn cậu ta.
Tạ Thụy Nhã cười nhạt, ánh mắt nàng hờ hững như phủ đầy băng giá. Nàng nhẹ nhàng phủi bụi khỏi ngón tay, động tác chậm rãi nhưng đầy vẻ khinh thường.
"Nhưng nếu cha đột ngột qua đời thì sao? Một tai nạn bất ngờ, không kịp nói ra sự thật, thì anh nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào?"
Tạ Trình cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tạ Thụy Nhã tiếp tục, giọng nói đều đều nhưng mỗi từ đều mang theo sức nặng:
"Anh nên điều tra mẹ ruột của Tạ Lương. Nghe nói trước khi gặp cha, bà ta từng làm y tá."
Tạ Trình cảm giác viễn cảnh đen tối mà Tạ Thụy Nhã vẽ ra không chỉ là giả định, mà như một lời cảnh báo đầy ám ảnh.
Trong ký ức kiếp trước của Tạ Thụy Nhã, Tạ Hoa Ngôn đã qua đời một cách đột ngột. Sau đó không lâu, Tạ Thụy Nhã cũng gặp phải bi kịch. Cái chết của nàng có liên quan trực tiếp đến Tạ Lương.
Suốt những năm tháng ấy, Tạ Thụy Nhã luôn nghĩ rằng Tạ Lương là em trai ruột của mình. Nàng đã bảo vệ cậu ta, thậm chí sẵn sàng hy sinh vì cậu ta. Nhưng sự thật lại tàn nhẫn đến mức khiến trái tim nàng vỡ vụn.
Tạ Trình hiểu ý nàng. Anh trầm giọng:
"Anh sẽ chú ý đến họ. Nhị Thúc cũng sẽ bị người của chúng ta giám sát. Còn về Thẩm Dự, em định thế nào với cậu ấy?"
Tạ Thụy Nhã khẽ nhướng mày, giọng nàng bình thản như đang nói về một người xa lạ:
"Không cần quan tâm quá nhiều. Cứ để cậu ấy tiếp tục sống như một đứa trẻ mồ côi bình thường. Đôi khi, có cha mẹ không hẳn đã là tốt. Nếu thân phận của cậu ấy bị lộ, ai biết Nhị Thúc và mẹ sẽ làm gì? Hiện tại cậu ấy chỉ là một diễn viên nhỏ trong giới giải trí, em sẽ để ý đến cậu ấy, anh không cần làm gì hơn đâu."
Tạ Trình khẽ gật đầu, nhưng trong lòng, anh đã có những dự tính riêng. Biết được thân phận thực sự của Thẩm Dự, anh không thể để mọi chuyện cứ trôi qua như vậy. Việc giám sát là điều cần thiết, để đảm bảo rằng cậu ấy không trở thành một quân cờ trong tay kẻ khác.
Tuy nhiên, anh cũng hiểu rõ ý của Tạ Thụy Nhã. Nàng không muốn làm gì tổn hại đến Thẩm Dự. Và anh tôn trọng ý muốn của em gái mình.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Dự vẫn là em trai của nàng.
Sau khi nói hết những bí mật chất chứa trong lòng, Tạ Thụy Nhã cảm thấy như vừa dỡ bỏ được một gánh nặng lớn. Nàng thở phào, ánh mắt dịu đi, nhưng trong sâu thẳm vẫn không giấu được chút u uất.
Nàng chưa bao giờ có tham vọng với Tạ Thị, và cũng không muốn dấn thân vào những rắc rối phức tạp của gia tộc, cũng không hứng thú với quyền lực hay tranh đấu. Những phiền toái ấy, nàng để Tạ Trình tự mình gánh vác.
Về phần Tạ Lương, kẻ ngoài mặt luôn tỏ ra ngoan ngoãn nhưng bên trong lại đầy rẫy toan tính và tham vọng. Đời này, nếu cậu ta dám ra tay, Tạ Trình chắc chắn sẽ không để yên. Nàng tin rằng, mỗi lần Tạ Lương hành động, Tạ Trình sẽ tìm cách chặt đứt một cánh tay của cậu ta (theo nghĩa bóng nhé).
Tạ Thụy Nhã ngước lên, ánh mắt chân thành nhìn anh trai:
"Em hy vọng anh sớm nắm quyền điều hành Tạ Thị. Về phần cha, không phải em coi thường ông ấy, nhưng nếu không có ông nội giám sát, Tạ Thị đã chẳng còn là Tạ Thị như ngày xưa nữa."
Đây chính là lý do nàng quyết định nói ra sự thật với Tạ Trình.
Dù thế nào đi nữa, Tạ Trình luôn mang trên vai trách nhiệm lớn lao đối với gia tộc. Nếu nói Tạ Thị là một vương quốc, thì người nắm quyền chính là vua. Có rất nhiều kẻ thèm khát ngai vàng, nhưng phần lớn đều không đủ năng lực để biến tham vọng đó thành hiện thực.
Tạ Trình thì khác. Anh sinh ra với tư cách là người thừa kế hợp pháp, và quan trọng hơn, anh có đủ tài trí và bản lĩnh để đảm nhận vị trí đó.
Về phía Tạ Trình, những lời mà Tạ Thụy Nhã nói chắc chắn cần được kiểm chứng. Nhưng lúc này, cả hai chỉ nhìn nhau mỉm cười, như thể đã đạt được một thỏa thuận ngầm.
Dù sao đi nữa, tình cảm giữa họ vẫn là máu mủ. Trong tình thế hiện tại, một cô em gái không có tham vọng, sẵn sàng đứng về phía mình, rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với một người em trai đầy mưu mô và tính toán. Ngay cả khi suy nghĩ đơn giản, Tạ Trình cũng biết mình nên đặt niềm tin vào ai.
Nếu hợp tác, thì tất nhiên phải chọn người thông minh.
Sau bữa tối, Tạ Trình lái xe đưa Tạ Thụy Nhã về khách sạn. Khi nàng bước vào phòng, Cố Kỳ vẫn chưa về, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Tạ Thụy Nhã không bật đèn. Nàng nhẹ nhàng khép cửa, thả chiếc túi xách lên giường, rồi chậm rãi tiến về phía cửa sổ lớn. Bên ngoài, ánh đèn đường rực rỡ, dòng xe tấp nập qua lại, nhưng trong đôi mắt nàng, chỉ có một sự cô đơn khó tả.
Kiếp trước, Tạ Thụy Nhã có thể tàn nhẫn với bất kỳ ai, nhưng chưa bao giờ làm điều đó với mẹ và em trai mình. Nhưng đời thật trớ trêu, mẹ nàng lại mù quáng trong tình yêu, còn em trai thì luôn xem nàng như kẻ thù.
Cả cuộc đời Tạ Thụy Nhã bỗng chốc trở thành một trò cười lớn. Gia đình, nơi từng là chỗ dựa vững chắc, giờ đây chẳng khác nào một nhà tù lạnh lẽo. Kể từ khi trọng sinh, nàng đã tự nhủ với lòng mình: "Sẽ không bao giờ tha thứ."
Tình yêu của nàng mãnh liệt, nhưng lòng thù hận còn sâu sắc hơn.
Dù hiện tại, mọi chuyện chưa diễn ra như kiếp trước, nhưng nỗi căm hận ấy vẫn cháy âm ỉ trong lòng nàng.
"Tôi coi họ như đã chết." Tạ Thụy Nhã đã lặp đi lặp lại câu nói này với chính mình từ ngày trọng sinh. Và đúng như vậy, nàng đã làm được, từ bỏ hết mọi tình cảm ràng buộc.
Trái tim nàng không phải kim cương, nhưng cũng không mềm yếu. Nó làm từ máu thịt, từ những vết thương sâu hoắm, đau đớn đến tê liệt.. Nàng kiêu hãnh như một nữ hoàng, nhưng cũng cô đơn như chính ngai vàng lạnh lẽo của mình.
"Tôi không cần họ yêu tôi, tôi chỉ cần yêu bản thân mình là đủ," Tạ Thụy Nhã áp mặt vào cửa kính lạnh lẽo khẽ thì thầm với chính mình.
Khi Cố Kỳ trở về, Tạ Thụy Nhã đã chìm sâu vào giấc ngủ. Họ thuê chung một phòng, nhưng luôn ngủ riêng. Tạ Thụy Nhã nằm trên chiếc giường bên trong, khuôn mặt bình yên nhưng vẫn phảng phất nét mệt mỏi.
Cố Kỳ để ý từng động tác, cố gắng không tạo ra tiếng động. Cô lặng lẽ thay quần áo rồi bước vào phòng tắm. Nước chảy rì rầm, tiếng vang nhẹ trong căn phòng tối tĩnh lặng.
Sau khi tắm xong, Cố Kỳ khẽ bước đến bên giường của Tạ Thụy Nhã. Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật đôi lông mày khẽ nhíu lại, như thể giấc ngủ không bình yên.
Có điều gì đó ở Tạ Thụy Nhã khiến Cố Kỳ không khỏi trầm tư. Nàng mạnh mẽ đến mức không thể bị khuất phục. Nhưng khi ngủ, vẻ cứng rắn ấy tan biến, chỉ còn lại nét mỏng manh, vô hại, giống như một chú mèo kiêu hãnh nhưng vẫn khao khát sự yêu thương.
Bề ngoài, Tạ Thụy Nhã luôn toát lên vẻ cao ngạo, dửng dưng với thế giới. Nhưng sâu bên trong, nàng thiếu đi cảm giác an toàn. Nàng cần được yêu thương, che chở, dù chính nàng chưa bao giờ thừa nhận điều đó.
Cố Kỳ khẽ mỉm cười. Tạ Thụy Nhã và Bruce thật giống nhau. Thế giới của họ rộng lớn vô tận, nhưng cũng nhỏ bé và khép kín, chỉ chứa đựng vài điều đơn giản nhưng vô cùng quý giá.
Về điểm này, Cố Kỳ cảm thấy mình thật may mắn.
Lông mày của Tạ Thụy Nhã vẫn nhíu lại, như thể nàng đang đối mặt với điều gì đó trong mơ. Cố Kỳ do dự, rồi chậm rãi đưa tay về phía nàng.
"Mới chưa đến mười giờ mà chị ấy đã ngủ rồi. Không lẽ bị ốm sao?" Suy nghĩ ấy khiến Cố Kỳ không khỏi lo lắng.
Khi đầu ngón tay vừa chạm nhẹ lên trán Tạ Thụy Nhã, đôi mắt nàng bất ngờ mở ra. Ánh nhìn sắc bén khiến cô giật mình.
Cố Kỳ định rút tay lại, nhưng Tạ Thụy Nhã đã nhanh chóng nắm lấy tay cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt nàng dịu lại, thay vào đó là dáng vẻ lười biếng, quen thuộc. Như một chú mèo vừa giấu đi móng vuốt sắc nhọn, chỉ còn lại sự dịu dàng, mềm mại. Hay như một đóa hồng cất hết gai nhọn, chỉ để lại hương thơm ngọt ngào, quyến rũ.
Nàng cất giọng khàn nhẹ, mang theo chút lười biếng: "Tiểu Thất, em về rồi à?"
Không đợi Cố Kỳ trả lời, nàng kéo nhẹ tay cô.
"Nếu đã về rồi thì ngủ cùng chị nhé."
Cố Kỳ bất ngờ kêu lên một tiếng, vội vàng chống tay giữ thăng bằng, tránh đè lên người Tạ Thụy Nhã, thế nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Kết quả?
Cả hai rơi vào một tư thế lúng túng, khuôn mặt gần đến mức, chỉ cần nghiêng nhẹ đầu là... chạm.
Cố Kỳ lập tức cứng đờ người. Mặt cô đỏ ửng, tim đập loạn nhịp như muốn phá tung lồng ngực.
Tạ Thụy Nhã khẽ bĩu môi, giọng lười biếng pha chút ngọt ngào như đang làm nũng: "Em... em bắt nạt chị."
"Em không có!" Cố Kỳ hoảng hốt lắc đầu, giọng điệu ngây ngô như một đứa trẻ bị oan.
"Em có! Em đang dùng võ công bắt nạt chị." Tạ Thụy Nhã mím môi, khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào gối như một chú mèo nhỏ bị ức hiếp.
Cố Kỳ không nói gì, ánh mắt cô lơ đãng dừng lại trên người Tạ Thụy Nhã. Bộ đồ ngủ lụa màu champagne mềm mại ôm lấy từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng. Vẻ lười biếng, hời hợt phảng phất từ nàng như một loại ma lực ngọt ngào, quyến rũ, khiến trái tim cô run rẩy.
"Được rồi, chị sẽ tha thứ cho em. Nhưng từ giờ không được bắt nạt chị nữa, cũng không được dùng võ công để chống cự."Giọng Tạ Thụy Nhã thoáng ý cười.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển sang một bên, để lại một khoảng trống rồi kéo Cố Kỳ nằm xuống cạnh mình. Bàn tay mềm mại của nàng vẫn nắm chặt tay cô. Trái tim Cố Kỳ đập rộn ràng, cô không thể hiểu nổi cảm xúc đang xáo trộn trong lòng mình.
Bất ngờ, một cảm giác mềm mại, ấm áp áp vào lưng, khiến Cố Kỳ khẽ giật mình. Tạ Thụy Nhã nhẹ nhàng vòng tay qua người cô. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, mang theo chút thỏa mãn.
Nàng áp mặt vào vai cô, giọng lười biếng: "Tiểu Thất, em về muộn quá..."
Lời nói thì thầm, chậm rãi mà đầy mê hoặc. "Hôm nay xa em cả ngày... Chị nhớ em lắm." Giọng nàng nhỏ dần, mơ hồ như tan vào màn đêm tĩnh lặng. Nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng yên tĩnh đến mức Cố Kỳ có thể nghe rõ tiếng thở đều đặn của cả hai. Cảm nhận nhịp tim của Tạ Thụy Nhã, hơi ấm từ cơ thể nàng nhẹ nhàng lan tỏa, hơi thở đều đặn thoảng ngay bên tai.
Mặt Cố Kỳ đỏ bừng, trái tim đập loạn nhịp, cô không thể kìm nén được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Một lúc sau, khi chắc chắn rằng Tạ Thụy Nhã đã ngủ say, Cố Kỳ mới rón rén duỗi chân ra, cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng. Nhưng ngay lập tức, chân cô vô tình chạm vào mu bàn chân nàng. Cố Kỳ như bị điện giật, lập tức rút chân lại, giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
Cô nằm bất động trong vài giây, rồi chợt nhận ra mình thật ngốc nghếch. Họ đang ngủ chung giường, Tạ Thụy Nhã còn đang ôm cô, vậy thì việc chân cô chạm vào chân nàng cũng chẳng có gì sai, đúng không?
Cố Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi từ từ duỗi chân ra lần nữa. Lần này, chân cô lại chạm vào chân Tạ Thụy Nhã. Cô khẽ nhíu mày khi nhận ra, dù đã nằm trong chăn một lúc lâu, đôi chân của nàng vẫn lạnh như băng.
Cố Kỳ chợt nhớ đến lời mẹ từng nói: "Phụ nữ cần giữ ấm đôi chân, không được để lạnh, nếu không sẽ dễ sinh bệnh."
Cô chậm rãi vận dụng nội lực, để hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, đặc biệt tập trung vào đầu ngón chân. Rồi cẩn thận giúp Tạ Thụy Nhã làm ấm đôi chân lạnh lẽo. Nội lực quả thật hữu dụng trong những lúc như thế này.
Đêm đó, Tạ Thụy Nhã ngủ thật say, như một chú mèo nhỏ cuộn mình trong chiếc ổ ấm áp. Còn Cố Kỳ, tuy nằm bất động, nhưng tâm trí lại ngổn ngang cảm xúc không thể gọi tên.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Cố Kỳ tỉnh dậy sớm. Tạ Thụy Nhã vẫn chưa dậy. Dù vòng tay ôm lấy cô từ đêm trước đã nới lỏng, không còn siết chặt như lúc đầu. Nhưng tay nàng vẫn đặt nhẹ trên người Cố Kỳ, và chính xác là ngay trên ngực cô.
Cố Kỳ đỏ mặt, khẽ mỉm cười. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Tạ Thụy Nhã, đôi môi hơi cong lên, vẻ yên bình khiến nàng trông thật đẹp.
Như sợ phá vỡ sự yên bình ấy, Cố Kỳ nhẹ nhàng nhấc tay Tạ Thụy Nhã đang đặt trên người mình, cẩn thận gỡ từng lọn tóc vương trên vai nàng, rồi từ từ vén chăn, rón rén ngồi dậy, chuẩn bị rời khỏi giường.
Nhưng vừa đặt chân xuống sàn, một cánh tay bất ngờ vòng lấy eo cô từ phía sau.
Tạ Thụy Nhã chuyển mình, mặt áp vào lưng Cố Kỳ, Giọng nàng mơ màng, nhẹ nhàng vang lên: "Chị cũng nên dậy rồi, nhưng mắt không mở ra được."
Cố Kỳ mỉm cười, dịu dàng đáp: "Vậy chị ngủ thêm một chút nữa đi. Hôm nay không có việc, không cần gấp."
Tạ Thụy Nhã khẽ lắc đầu, siết chặt vòng tay, như muốn kéo cô lại gần hơn. Qua lớp áo mỏng, Cố Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đôi môi nàng đang chạm nhẹ lên lưng mình. Cảm giác ấy đặc biệt đến mức khiến tim cô lỡ nhịp.
"Không đâu," Tạ Thụy Nhã thì thầm: "Nếu chị ngủ tiếp, em rời đi lúc nào chị cũng không biết. Em xem, chị đã bắt được em rồi."
Tạ Thụy Nhã siết chặt vòng tay, ôm lấy bụng Cố Kỳ. Cố Kỳ quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng dừng trên mái tóc mềm mại của nàng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể nàng. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Em sẽ không rời đi mà."
Tạ Thụy Nhã ngẩng đầu lên, từ từ rướn người, chuyển từ tư thế cuộn tròn sang nửa ngồi tựa vào người Cố Kỳ. Tay nàng nhẹ nhàng trượt từ bụng lên vai cô. Hơi thở ấm áp phả vào tai Cố Kỳ, giọng nàng lười biếng nhưng không giấu được ý trêu chọc:
"Em ngoan như vậy, chị sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ăn em mất thôi."
Cố Kỳ lập tức che tai, mắt mở to nhìn Tạ Thụy Nhã, vừa kinh ngạc vừa bối rối.
Tạ Thụy Nhã chỉ cười, buông Cố Kỳ ra rồi ngồi dậy, vươn vai một cách uể oải. "Dậy thôi. Hôm nay lại là một ngày mới, hy vọng thời tiết sẽ đẹp," nàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống.
Cố Kỳ đứng bên giường, thoáng chút lưỡng lự, vẻ ngập ngừng hiện rõ trên gương mặt.
"Em muốn làm gì vậy?" Tạ Thụy Nhã nghiêng đầu, vừa vươn vai vừa tò mò hỏi.
Một lúc sau, như lấy hết can đảm, Cố Kỳ từ từ đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai Tạ Thụy Nhã. Ngón tay khẽ chỉnh lại dây áo ngủ bị tuột của nàng. Xong việc, Cố Kỳ lập tức rút tay lại, cúi đầu lí nhí:
"Em... em đi rửa mặt đây," rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Tạ Thụy Nhã ngả lưng xuống giường, ánh mắt lơ đãng nhìn theo bóng dáng cô. Sau vài giây yên tĩnh, nàng bất giác mỉm cười rồi vui vẻ lăn một vòng trên giường. "Cố Kỳ chắc chắn có khả năng chữa lành," Tạ Thụy Nhã nghĩ thầm, "nếu không, sao tâm trạng mình lại tốt thế này?"
Vài phút sau, khi Cố Kỳ bước ra từ phòng tắm, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngơ ngẫn.
Tạ Thụy Nhã đang lăn lộn trên giường, như một chú mèo lớn lười biếng tận hưởng ánh nắng sớm. Chiếc áo ngủ màu champagne nhăn nhúm đã cuộn lại, chỉ còn che hờ đến ngực, khiến khung cảnh càng thêm quyến rũ.
Nghe tiếng bước chân, Tạ Thụy Nhã biết Cố Kỳ đã ra ngoài. Nàng lăn mạnh một vòng nữa, cả người mất kiểm soát, gần như rơi khỏi giường.
Trong tích tắc, Cố Kỳ phản ứng theo bản năng, cô sử dụng khinh công nhẹ nhàng giữ lấy nàng. Tạ Thụy Nhã an toàn trong vòng tay cô, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tinh nghịch.
"Chị biết mà, em sẽ bắt được chị! Em yêu, em ngầu lắm luôn!" Nàng nháy mắt, đôi môi cong lên vẻ hóm hỉnh. Nhưng ngay sau đó, Tạ Thụy Nhã nheo mắt, trêu chọc:
"Nhưng... có thể rút tay khỏi ngực chị được không? Nếu không, chị sẽ xấu hổ chết mất."
Cố Kỳ bối rối không biết phải phản ứng thế nào, mặt cô đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro