Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Phiêu Tiên Lâu


Sự sủng ái mà Hoàng đế dành cho công chúa Nghi Ngọc quả thật không thể tưởng tượng được, hắn ra lệnh cho Lễ bộ định ngày gần nhất để tổ chức hôn lễ. Quy cách chuẩn bị không thua lần đại hôn đầu tiên, phủ công chúa đã có sẵn, phủ phò mã gia thì tìm một tòa nhà lớn cách đó không xa, ban thưởng năm mươi gia nhân, ba mươi lăm nô tì, hai trăm thị vệ.

Trước khi thành thân, có vài ma ma từ Hoàng cung đến dạy dỗ Khâu Cẩm Minh lễ nghi. Lễ nghi này đó với nàng cũng không quá khó khăn, vấn đề ở đây là các vị ma ma liên tục nhiều ngày cứ lặp đi lặp lại khiến nàng cảm thấy phiền phức không thôi. Thánh nhân nghe nhiều cũng tức giận, đừng nói Khâu Cẩm Minh, nàng không muốn lỗ tai mình hỏng nên đã trốn các ma ma, nửa đêm mang theo Thị Diệu và bốn người hầu ra phố dạo chơi.

Ban đêm, thấy chủ tử nhà mình hướng đến nơi phong hoa nổi danh nhất kinh thành là Phiêu Tiên lâu, Thị Diệu vội chạy nhanh lên ngăn Khâu Cẩm Minh đi về phía trước: "Gia đến nơi này không ổn lắm, hay là đừng tới đây nữa?" Nói xong hắn còn ngầm dùng mắt ra hiệu Khâu Cẩm Minh để ý bốn người đi sau, chủ tử của hắn tại sao hôm nay lại hồ đồ như vậy? Ngày mai thành hôn rồi, bên người còn đi theo mấy người hầu nữa, sao lại dám đến nơi phong lưu này?

Khâu Cẩm Minh thản nhiên cười, cầm quạt trong tay mở ra, phẩy phẩy, bộ dạng thật phong lưu, nhất thời khiến tú bà đang đứng trước cửa mời khách cũng nhìn đến mê mẩn.

"Có gì không ổn sao?" Nói xong nàng không thèm để ý đến Thị Diệu đang còn muốn nói gì đó, chân hướng đến cửa Phiêu Tiên lâu, Thị Diệu thở dài một cái cũng vội chạy theo.

Tú bà thấy một vị công tử đi tới, xem bộ dáng "phi phú tức quý", diện mạo lại vô cùng tuấn tú, làm lòng người say đắm, nàng vội tiến đến, phẩy phẩy chiếc khăn trong tay: "Ôi chao, vị này lần đầu đến đây sao?"

Một bầu không khí nồng nặc phấn son truyền đến, Thị Diệu và bốn người hầu chịu không nổi, vội vàng che mũi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn Khâu Cẩm Minh, trong lòng vô cùng bội phục, chủ tử sao có thể bình tĩnh đến vậy? Khâu Cẩm Minh tao nhã chắp tay, trên mặt còn cười thản nhiên: "Tiểu sinh mới tới đây, nghe nói các vị tiểu thư Cẩm, Kì, Thư, Họa, Thi, Vũ ở Phiêu Tiên lâu đẹp có một không hai nên muốn đến đây mở mang." Lời nói của nàng chẳng khác nào đang khen tụng Phiêu Tiên lâu.

Tú bà hừ lạnh một cái, tên này đã tới đây mà còn bày đặt giả trang làm chính nhân quân tử sao? Nàng cười một cách ái muội: "Yên tâm, ma ma ta nhất định tìm cho ngươi nữ tử tinh thông cầm kỳ thư họa." Nói xong còn đưa tay muốn chạm đến gương mặt anh tuấn của Khâu Cẩm Minh.

Khâu Cẩm Minh nghe được ý nghĩa thâm sâu trong câu nói của tú bà, nàng chỉ cười cười gật đầu chắp tay, lơ đãng né sự tiếp xúc kia: "Tiểu sinh cảm tạ ma ma!" Tú bà cũng không thèm để ý, chỉ cười dài rồi dẫn Khâu Cẩm Minh đi theo mình.

Lúc này ở đại sảnh đã có không ít người đến, xem ra người tìm đến nơi này phong lưu quả nhiên không ít. Khâu Cẩm Minh ngăn lại tú bà, dưới ánh mắt khó hiểu của người kia, nàng chỉ mấy người tùy tùng phía sau: "Thỉnh ma ma tìm mấy cô nương ở đây tiếp đón người hầu của ta."

Trong bốn người hầu đi theo, ba người nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, chỉ có một tên gọi là Tô Hạo nhíu mày mở miệng kêu: "Gia!" như muốn cự tuyệt liền bị Thị Diệu khiển trách: "Đừng có không phân biệt được tốt xấu, từ chối ý tốt của gia sẽ phá hư sự hứng thú của gia." Ba người kia thấy Khâu Cẩm Minh có chút không hài lòng vội kéo kéo tay áo của Tô Hạo, sau đó cùng nhau nói tạ ơn.

Tú bà ánh mắt đảo quanh, cười cười với mấy người kia rồi kêu một gã sai vặt an bài người tiếp đón bốn người hầu cùng Thị Diệu, sau đó nàng dẫn Khâu Cẩm Minh tiến vào bên trọng. Tú bà sai người mang rượu đến, phất phất khăn tay nhỏ, ái muội nói: "Gia, ngươi chờ chút, Như Nguyệt cô nương lát nữa sẽ đến." Nói xong còn định xoay người rời khỏi.

Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói thản nhiên của Khâu Cẩm Minh: "Tần di, năm năm không thấy liền không nhận ra ta sao?"

Kêu gọi thân mật như vậy thật khiến tú bà sửng sốt, nàng vội vàng xoay người lại liền thấy Khâu Cẩm Minh đang cầm cái gì đó nghịch trong tay, nhìn kỹ liền nhận ra đó là một cái ngọc bội, phía trên còn khắc một chữ Tiêu. Tú bà vui mừng, vội vàng xoay người đóng cửa lại, đến trước mặt Khâu Cẩm Minh cúi người: "Gia vì sao lại đến đây? Năm năm không thấy, gia càng ngày càng tuấn lãng, làm cho thân già ta nhận không ra." Giọng điệu nàng có một chút trêu chọc nhẹ.

Khâu Cẩm Minh cười tươi, tay nâng người nọ đứng dậy: "Nhớ Tần di nên mới tới đây."

Tần Nhân ngồi xuống, tuy lời nói của Khâu Cẩm Minh khiến nàng có chút vui vẻ, nhưng không thể không lo lắng mà nói: "Ngày mai gia đại hôn, lần này sợ là sẽ rước lấy nhiều điều phiền toái, sau khi thành thân không nên đến đây nữa."

Khâu Cẩm Minh gấp chiếc quạt lại, thản nhiên nói: "Không ngại, nếu không hình tượng từ trước đến nay ta bày ra sẽ bị hủy hoại sao? Hơn nữa, kinh thành là "đầm rồng hang hổ", không quan trọng thì nên hạn chế tiếp xúc tránh để người khác nghi ngờ."

Tần Nhân uống một ngụm rượu gật gật đầu, gia luôn biết đúng sai, hắn làm vậy tất nhiên có ẩn tình gì đó. Nàng không chỉ coi Khâu Cẩm Minh là chủ tử mà còn là cháu mình, quan tâm nhiều quá cũng không hay, chính mình tốt nhất đừng nhúng tay quá nhiều. Bất quá hắn càng ngày càng tuấn tú, âm trầm khiến người khác có cảm giác tin phục.

Không biết từ lúc nào Khâu Cẩm Minh đem đồ vật nghịch trong tay đổi thành chén rượu, sắc mặt nàng có chút nghiêm túc: "Trong kinh gần đây xảy ra việc gì không?"

Tần Nhân vừa nghe liền phục hồi tinh thần lại, giọng điệu nàng cung kính: "Gần đây triều đình khá loạn, Hoàng thượng hình như có ý định phế vị Thái tử." Nàng thấy Khâu Cẩm Minh gật gật đầu liền nói tiếp: "Ỷ Hương gửi thư đến bảo Vương phi tối hôm qua vội vàng chuẩn bị, đêm nay có thể đến kinh thành. Tứ công tử bị Vương gia giam giữ tại từ đường đã hai ngày nay, Đại công tử bị Vương gia nghiêm phạt bằng gia pháp, hiện tại đang ngất trên giường."

"Ồ..." Khâu Cẩm Minh cười một cách thú vị, chắc là phụ thân đại nhân đã nhận được "phần lễ" này rồi: "Bên phía biên cương thì sao?"

"Biên cương vẫn an ổn, chỉ là các khu làng nằm sát biên giới hay bị người Hung Nô đánh tới, nhưng cũng bị quân ta ngăn cản...Đúng rồi, Tam gia ở biên cương đã trở thành Vạn phu trưởng rồi."

"Thật tốt! Hắn không làm mất mặt Tiễn di." Khâu Cẩm Minh vui mừng, vỗ vỗ tay. Ba năm trước, Khâu Du mười hai tuổi đã kiên quyết một mình đi đến biên cương, không muốn dựa vào quyền lực của Khâu vương gia hay Tiễn gia. Ba năm ngắn ngủi đã trở thành Vạn phu trưởng, quả thực không làm nàng thất vọng. Đúng rồi, nhắc đến Tiễn di, mình đến kinh thành lâu như vậy vẫn chưa ghé thăm nàng..."

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Khâu Cẩm Minh, Tần Nhân vẫn không thể nhịn được mà mở miệng: "Gia, Đồng thành vì ba đêm mưa to mà giờ đã thành lũ lụt, năm nay mùa màng không tốt, nhiều người ở đó đã trốn chạy đến nơi khác. Triều đình phải ra lệnh các đại thần quyên góp, mọi người muốn hỏi gia nên ủng hộ bao nhiêu?"

Khâu Cẩm Minh thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói: "Để các nơi tự cân nhắc, việc nhỏ như thế cũng phải hỏi thì ta cần bọn hắn làm gì? Sau này ta làm sao có thể yên tâm mà giao phó?"

Tần Nhân gật gật đầu, còn muốn nói gì thì đột nhiên ngoài cửa nghe tiếng bước chân dồn dập, hai người trong phòng liền lập tức im lặng, ngồi trên ghế yên lặng uống rượu. Chốc lát sau, cửa không tiếng động lập tức bị mở ra, nha hoàn của Như Nguyệt cô nương xông đến kích động nói: "Tần ma ma, không tốt rồi, Như Nguyệt cô nương bị Trữ công tử thấy, Trữ công tử bắt buộc nàng uống rượu cho bằng được. Như Nguyệt nàng hôm nay lại không khỏe trong người, tất nhiên không đáp ứng, trùng hợp có một vị công tử đứng ra giúp đỡ, thế là hai vị công tử ấy đang đánh nhau."

Tần Nhân cũng rối rắm, tên Trữ Mặc này ngày thường cũng không coi ai ra gì, nếu không phải cha hắn là Trữ Thái phó, nàng đã sớm gọi người đánh hắn! Tần Nhân để nha hoàn kia đi trước dẫn đường, sau đó còn đưa ánh mắt có lỗi nhìn về phía Khâu Cẩm Minh.

Khâu Cẩm Minh uống rượu một mình, nhìn nhìn canh giờ, lúc này là dịp tốt nhất để đi thăm Tiễn di, chắc nàng vừa mới dùng xong cơm tối đi. Sau đó nàng để bạc trên bàn, đứng dậy chỉnh quần áo rồi rời khỏi. Tuy chủ nhân nơi này là nàng, nhưng ít ra cũng nên diễn tròn vai mới tốt. Khâu Cẩm Minh đi xuống cầu thang, quả nhiên giống những gì nàng nghĩ, Thị Diệu cùng ba cái hạ nhân khác đều đang ôm các cô nương, vừa nói vừa cười rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt thì vô hồn, chắc là uống không ít rượu rồi. Thế nhưng chỉ có mỗi Tô Hạo là còn tỉnh táo, tuy trong lòng hắn cũng ôm một nữ tử, thỉnh thoảng đáp lại vài câu nhưng ánh mắt luôn nhìn chăm chú phía trên lầu. Khâu Cẩm Minh cười lạnh lùng, xem ra Tô Hạo là tai mắt để cạnh mình, xem ra hôn lễ này mang một ý nghĩa khác! Nàng mở chiếc quạt trong tay ra, tiêu sái ung dung, khôi phục lại bộ dáng thản nhiên, chậm rãi hướng đến mấy người kia.

Thị Diệu thấy chủ tử mình đến liền đẩy cô nương trong lòng mình ra, chậm chạp đứng dậy, ngây ngô cười rồi hô: "Gia!"

Bốn người còn lại tưởng Thị Diệu say rồi nói chuyện hồ đồ, vừa định mở miệng liền thấy Khâu Cẩm Minh đến trước bàn, bọn hắn hoảng sợ cũng vội đứng lên hô: "Gia!"

Trong mắt Tô Hạo rõ ràng cũng có một chút kinh ngạc, Khâu Cẩm Minh gật gật đầu, gọi gã sai vặt đến rồi đưa hắn hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng ý muốn rời khỏi. Thị Diệu muốn nói: "Gia, hôm nay vì sao sớm vậy đã muốn đi rồi?", chưa kịp nghĩ nhiều thì miệng cũng đã hỏi.

Khâu Cẩm Minh cũng không để ý, lắc lắc đầu trả lời: "À...Kinh thành chẳng bằng Thanh Châu, đến các cô nương cũng bị người khác giành lấy, không đi thì còn ở đây uống rượu cho qua sao?"

Gì? Dám giành nữ nhân của gia sao? Ở Thanh Châu vốn dĩ không ai dám làm như vậy! Thị Diệu vừa nghe xong, do uống say nên lá gan cũng lớn dần, vội vàng nói: "Gia, ngươi đợi ta một chút!" Nói xong còn không biết hắn nói gì với ba tên gia nô khác, chỉ thấy hắn mang bọn họ đi đến nội đường, để lại Tô Hạo đứng với Khâu Cẩm Minh.

Khâu Cẩm Minh cũng không lo lắng, phẩy phẩy quạt chậm rãi ngồi xuống đợi. Nửa khắc còn chưa thấy bọn Thị Diệu đi ra, Khâu Cẩm Minh vừa định nói Tô Hạo đi xem, bên tai liền nghe được tiếng la hét của Thị Diệu. Nàng khó chịu nhíu lông mày, Thị Diệu hắn lại gây chuyện gì rồi? Nàng mang theo Tô Hạo tìm đến nơi phát ra thanh âm kia, tiến đến một căn phòng nhỏ có tầm nhìn tốt nhìn ra nội đường.

Đi vào trong, Khâu Cẩm Minh liền thấy một nam tử trẻ tuổi tầm khoảng hai mươi tuổi, quần áo hoa lệ đang tiến đến bàn đối diện túm lấy một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, bộ dáng hẳn là đã uống say. Thiếu niên kia nước da đỏ ửng, hai tay bị người khác giữ chặt nhưng trên mặt vẫn mang vẻ quật cường, bên cạnh còn có một thư đồng cũng bị bắt lấy. Cạnh bàn là một nữ tử ngồi run rẩy, quần áo ướt đẫm, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ khiếp đảm. Thị Diệu cùng ba người kia cũng bị bắt, đột nhiên nàng nghe thấy nam tử kia đang khuyên bảo Tần Nhân gì đấy.

Khâu Cẩm Minh cười, xem ra nam tử kia hẳn là Trữ Mặc con của Trữ Thái phó, một lần đi liền đem theo tám thị vệ, đúng là phô trương danh thế! Nữ tử kia chắc là Như Nguyệt cô nương, thiếu niên kia nhìn kĩ lại thì...thật thú vị nha!

Trữ Mặc nắm đầu thiếu niên kia đặt lên bàn, hắn cầm lấy bầu rượu rót xuống rồi cười điên cuồng: "Uống đi, ngươi uống đi! Dám xen vào chuyện của lão tử ta, tiểu tử ngươi cũng thật to gan, không đi hỏi thăm xem ông nội ngươi là ai?"

Trong mắt thiếu niên kia chứa đầy sự tức giận, hai vai không ngừng run rẩy, giống đang giãy giụa nhưng hai tay lại bị giam chặt. Thư đồng đứng bên cạnh thấy thiếu gia nhà hắn bị như vậy thì gấp đến mức khóc lên.

"Trữ gia, ngài bớt giận, đã đến Phiêu Tiên lâu để giải trí tiêu khiển, việc gì phải khiến bản thân khó chịu?" Tần Nhân tiến lên ngăn lại Trữ Mặc: "Coi như là giữ lại thể diện cho ma ma ta, tiền rượu ta sẽ trả, đợi lát nữa ta tìm mấy mỹ nữ đẹp hơn cho ngươi vui vẻ, ngươi thấy thế nào?"

Trữ Mặc vứt bầu rượu trong tay, xem ra cũng có chút hài lòng, hắn cười một cách đáng khinh rồi chỉ nữ tử đang ngồi một góc kia: "Được! Ta còn muốn nàng!"

Như Nguyệt cô nương vừa nghe, thân thể liền run lên, thiếu niên kia giãy giụa mạnh hơn. Mấy người Thị Diệu thì cúi đầu, im lặng không phản kháng, dù sao Trữ Mặc không phải là người bọn hắn có thể chọc.

"Ách..." Tần Nhân khó xử: "Trữ gia, Như Nguyệt hôm nay thật sự không khỏe, ngươi thấy..."

"Cái rắm, lão tử nhìn trúng nàng mới để nàng theo, chỉ là gái lầu xanh bày đặt thanh cao sao?" Ánh mắt hắn hiếp lại, đe dọa: "Tần ma ma, ta thấy ngươi không muốn yên ổn làm ăn tại Phiêu Tiên lâu rồi!"
Tần Nhân căng thẳng, khó xử: "Này, cái này..."

"Đồ hạ lưu, có giỏi thì thả ta ra, ta với ngươi so thực lực thử xem! Đừng có ỷ thế hiếp đáp người khác, lấy nhiều đọ ít, bản lĩnh cái gì chứ?" Thiếu niên kia giận dữ la hét, thanh âm tràn đầy tức giận.

Trữ Mặc cười quái dị, trong mắt lộ ra sự ngoan độc: "Gia hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì là ỷ thế hiếp người!" Nói xong hắn gạt phăng bàn tay của Tần Nhân, cầm lấy bầu rượu hướng thiếu niên kia ném tới.

"A..." Mọi người đều hô to, một phát này kiểu gì cũng khiến thiếu niên kia không chết cũng tàn tật.


Giải thích:

1. Vạn phu trưởng: Tương đương với tư lệnh quân đội, thường chỉ huy một quân đoàn.

2. Từ đường: Nhà thờ gia tộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro