Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99 Phiên Ngoại 6

Liên Bang bắc bộ là một thị trấn nhỏ, đến chạng vạng, mặt trời lặn xuống, Nữu Bá Ân từ trong một quán cơm bước ra. Khi vừa ra khỏi cửa, nàng vẫn còn nghe thấy bên trong có người vì dáng vẻ quái gở của nàng mà chê trách.

Mũ choàng màu xám, bất luận là kiểu dáng hay mùa tiết, đều hoàn toàn không hợp với trấn nhỏ này. Sau một thời gian ngắn, ánh mắt kinh ngạc của mọi người dần biến thành những lời thì thầm bàn tán: "Xem, kia có phải chính là cái quái nhân mà ai ai cũng nói tới từ bên ngoài đến không?"

Nữu Bá Ân cũng không bận tâm. Trong lĩnh vực Huyết tộc, nàng từng nhận đủ mọi ánh nhìn khinh thường, mà cuộc sống như thế đối với nàng vốn chẳng phải điều gì phiền muộn, cũng chưa từng đặt trong lòng.

Chỉ là hiện tại, những thanh âm lại rõ ràng truyền vào tai Nữa Bá Ân.

Bóng dáng tà trường kéo dài trên mặt đất, trong hoàng hôn càng lúc càng thêm thăm thẳm.

Nữu Bá Ân cúi đầu, không phải vì nàng để tâm đến cái nhìn của người trong trấn, mà là nàng ít có nơi nào có thể để ánh mắt mình dừng lại.

Nàng đứng trước một ngôi nhà, cạnh đó là vợ chồng già từng mở quán điểm tâm sáng, hiện tại đã đóng cửa.

Người từng dang tay giúp nàng chính là lão bản quán cơm, bởi vì quên mang chìa khóa mở kho nên mới để nàng quay về lấy.

Đêm chín giờ, sau khi quán cơm đã dọn dẹp, khóa cửa xong xuôi, nữ chủ nhân trên đường trở về có trò chuyện cùng Nữu Bá Ân.

"Ở nơi này sinh hoạt đã quen chưa?"

Nữu Bá Ân có làn da trắng đến mức hiếm thấy, môi lại mang sắc tím khác hẳn với người thường, thoạt nhìn u ám, thiếu sức sống. Vì thế, lão bản chỉ dám để nàng làm việc phía sau bếp.

Nhưng qua thời gian ở chung, người ta mới nhận ra Nữu Bá Ân là một đứa trẻ ngoan trầm lặng.

Nữu Bá Ân trước tiên yên lặng một lúc. Quen thuộc sao?

"Cũng có chút quen."

Lão bản cười cười:."Ngươi nói ngươi không có chỗ nào để đi, nhưng thực ra Liên Bang lớn như vậy, chỗ nào cũng có thể đến. Ở mãi cái trấn nhỏ này thì chẳng có lối thoát nào. Chỉ có đến thành phố lớn phát triển mới có cơ hội. Hơn nữa, nghe khẩu âm của ngươi, tuyệt đối không phải người vùng này. Nếu như ngươi vì mâu thuẫn với gia đình mà rời nhà bỏ đi, ta khuyên ngươi sớm một chút quay về, đừng khiến người nhà lo lắng."

Vì sao lại chọn thị trấn nhỏ này?

Nữu Bá Ân á khẩu, không trả lời được.

Nàng lại cúi đầu, thói quen này thường xuyên bị lão bản nhắc nhở.

Bởi đây là một trấn nhỏ ở cực bắc Liên Bang, nơi gần với lĩnh vực Huyết tộc nhất.

Trên thực tế, chỗ này cách Hi Luân đại nhân vẫn rất xa. Nhưng giống như chỉ cần nàng bước thêm một bước, Hi Luân đại nhân liền sẽ gần nàng thêm một chút.

Nữu Bá Ân trong lòng cũng rõ, bất luận nàng có tìm cách tiếp cận thế nào, giữa nàng và Hi Luân chỉ càng lúc càng xa.

Dù cho trước kia nàng luôn đi theo sau lưng Hi Luân đại nhân, thì giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách lớn như trời vực.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua.

Nàng và Hi Luân đại nhân, rốt cuộc đã vô duyên gặp lại.

Hi Luân đại nhân cũng không muốn nhìn thấy nàng, kẻ có thể phá hỏng kế hoạch của mình.

Nhất định là không muốn.

.

Ban đầu, Nữu Bá Ân cho rằng chính mình sẽ sống lang bạt, vô định. Nhưng ngày qua ngày, nàng vẫn đều đặn giúp lão bản đi chợ, mua thức ăn. Một lần rồi lại hai lần, dần dần, nàng quen thuộc với nhịp sống này.

"Nữu Bá Ân!"

Đang rửa chén Nữu Bá Ân nghe có người gọi tên mình. Phản ứng đầu tiên là lo lắng, bởi ở nơi này, ngoài lão bản ra thì không ai gọi nàng như vậy.

Khi nhìn thấy Cư Dao, chiếc chén trong tay nàng rơi vào chậu nước, Nữu Bá Ân sững người, đôi mắt xám hiện rõ vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn Cư Dao đang đứng sống động ngay trước mặt.

"Thật sự là ngươi, ta là Cư Dao, ngươi còn nhớ ta chứ?" Cư Dao bước vào gian bếp nhỏ hẹp, "Lão bản người rất tốt, nói ta có thể tới tìm ngươi. Chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút."

Nữu Bá Ân lại nhặt lên chiếc mâm còn rửa dở, "Vậy một mình ngươi thôi sao?"

"Đúng, là một mình ta tới tìm ngươi." Cư Dao lo rằng Nữu Bá Ân sẽ cảnh giác, nhất là đối với những Huyết tộc khác như Lãnh Tư, nên đã để bọn họ chờ ở nơi khác, đợi một lát mới gặp lại.

Nữu Bá Ân dường như rất nhanh đã chấp nhận sự xuất hiện của Cư Dao, trong mắt nàng lại dần trở về vẻ vô thần như trước.

Nàng thật ra không hề thấy bất ngờ khi gặp lại Cư Dao trong thế giới này, Cư Dao tìm được nàng vốn chỉ là chuyện sớm muộn.

"Ngươi muốn hỏi ta vì sao trở về, đúng không." Nữu Bá Ân đi thẳng vào vấn đề, chẳng muốn vòng vo khách sáo.

"Đúng vậy." Cư Dao nhìn chằm chằm Nữu Bá Ân. Nàng biết đối phương hẳn nắm giữ không ít chuyện mà bản thân còn chưa rõ.

Nữu Bá Ân đeo găng, cúi đầu nghiêm túc lau chiếc mâm dính đầy dầu mỡ, vừa bình tĩnh kể lại trải nghiệm trước kia.

"Chúng ta đã đánh mất ký ức ở ngàn năm trước. Sau khi ta và ngươi tách ra, ta gặp được Hi Luân đại nhân. Khi ấy, Hi Luân đại nhân còn rất nhỏ yếu, hơn nữa còn bị truy sát."

Nói đến đây, trong mắt Nữu Bá Ân dần dần hiện ra biến hóa.

Ngàn năm trước, chính Hi Luân đại nhân đã cứu nàng. Vì vậy, nàng cũng nguyện ý bảo vệ vị Hi Luân đại nhân đang gặp phải hãm hại kia.

Các nàng vốn có thể ở một nơi bí mật, chỉ có hai người cùng nhau sinh hoạt, lặng lẽ bình yên vượt qua quãng đời còn lại. Chờ đến một ngày không còn Huyết tộc truy sát, các nàng sẽ có thể đi tới bất kỳ góc tối nào của thế giới này, bắt đầu lại, sống những ngày tháng được thấy ánh mặt trời.

Nếu như ngày ấy Nữu Bá Ân không khôi phục ký ức.

Song việc nàng mất trí nhớ vốn là để duy trì trật tự lịch sử, thì việc ký ức trở lại cũng là điều tất nhiên.

Khi ấy, Nữu Bá Ân không thể biết trước tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.

Nàng chỉ hối hận vì đã tự ý phá hỏng kế hoạch mà Hi Luân đại nhân dày công chuẩn bị, gián tiếp dẫn đến cái chết của Thân vương Đặng Phổ Tây.

Để Hi Luân có thể nắm giữ sức mạnh tự bảo vệ mình, không còn bị kẻ khác khống chế, một đêm nọ, Nữu Bá Ân lén lút đi tìm vị trí thi thể của Đặng Phổ Tây.

Cuối cùng nàng cũng tìm được, nhưng thân thể Đặng Phổ Tây lúc ấy đã đầy vết thương, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Dựa theo phương pháp một ngàn năm sau Hi Luân đại nhân từng sử dụng, Nữu Bá Ân không bị độc tố trên thi thể Đặng Phổ Tây ảnh hưởng, mà "đánh cắp" được sức mạnh của nàng.

Nàng muốn đem sức mạnh ấy chuyển lên người mình, rồi sẽ truyền lại cho Hi Luân đại nhân. Thế nhưng, Nữu Bá Ân không biết bản thân chỉ có thể hấp thu được lực lượng không gian trong cơ thể Đặng Phổ Tây. Chính thứ sức mạnh bá đạo ấy đã trực tiếp cuốn nàng vào một thời không khác.

Đó chính là thời không của Cư Dao.

.

"Vậy tức là, ta xuyên qua là bởi vì ngươi?" Lúc này đến lượt Cư Dao trợn tròn mắt, bình thản nghe Nữu Bá Ân kể chuyện cũ lại hóa thành một cú "bom tạ" giáng thẳng xuống đầu.

"Có lẽ vậy." Nữu Bá Ân đã rửa sạch hết chồng mâm, cẩn thận xếp từng cái lên giá phơi. "Khi đó ta không biết phải làm sao, nghĩ rằng bản thân không còn cách nào trở lại. Trên đường đi, ta gặp được ngươi, chỉ là ngươi khi ấy và ngươi bây giờ, thật sự khác biệt rất lớn."

Cư Dao theo bản năng vẫn luôn lảng tránh chuyện từng trải qua trước khi xuyên qua. Ngay cả tấm gương từng dò xét, muốn dẫn dắt nàng nhớ lại, cuối cùng cũng thất bại.

"Quá khứ của ta? Ta đều đã quên rồi, hiện tại sống tốt là được." Cư Dao buông lời hờ hững, Nữu Bá Ân chỉ khẽ quay đầu, liếc nàng một cái.

Cha mẹ Cư Dao ly hôn, mỗi người đều lập gia đình mới. Dù ở cùng bên nào, cuộc sống của nàng cũng hết sức gượng gạo. Mỗi kỳ nghỉ rời khỏi trường học, nàng liền giống như một món đồ thừa, đặt ở đâu cũng khiến người ta cảm thấy vướng bận.

Nàng cẩn thận sống từng ngày, cố gắng làm mọi việc thật tốt, hạ thấp bản thân để tránh gây phiền phức cho cha mẹ và cả cha mẹ kế.

Nàng tập quen với việc nghe lời, đoán ý người khác mà sống. Chỉ cần một ánh mắt của bậc trưởng bối, nàng đã có thể nhận ra đối phương có bất mãn với mình hay không. Từ nhỏ đến lớn, sự nhạy cảm ấy đã ăn sâu, khiến nàng luôn lo sợ nếu mình làm sai điều gì thì sẽ bị chối bỏ, bị đuổi đi.

Khi đó, Cư Dao sống cẩn trọng, nghiêm túc và chín chắn, ít nhất là nhìn từ bên ngoài. Trong mắt người khác, nàng trở thành một đứa trẻ gần như hoàn mỹ, được nhà trường khen ngợi và thừa nhận. Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến Cư Dao cảm thấy mình được cần đến, rằng sự tồn tại của nàng có ý nghĩa.

Chỉ là, những điều này Cư Dao cũng không nhớ rõ lắm. Khi hồi tưởng, chúng cũng chẳng khiến nàng dậy lên bao xúc động.

Cư Dao đứng im một lúc lâu, khẽ đá mũi chân xuống đất, thuận miệng nói:
"Trốn ở phía sau mà sống, cho dù có làm nhiều đến đâu, thì người phía trước cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy."

Động tác trên tay Nữu Bá Ân chợt dừng lại.."Thật vậy sao?"

Cư Dao là đang muốn nói tới ai?

Nữu Bá Ân lẩm bẩm, thấp giọng như tự hỏi, "Thật sự sẽ không nhìn thấy sao?"

"Ngươi muốn được nhìn thấy sao?"

Đó là đáp lời của Cư Dao.

Nữu Bá Ân khẽ hỏi tiếp, "Có ai sẽ để ý sao?"

Cư Dao cầm điện thoại lên, tùy tiện nghịch nghịch, mí mắt hơi cụp xuống, "Những người để ý ngươi không muốn để ngươi trở thành như vậy."

Tự thuật về quá khứ của chính mình.

Cư Dao vừa như đang trò chuyện cùng Nữu Bá Ân, lại vừa như đang thổ lộ với chính nàng. Nữu Bá Ân tháo găng tay, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Trời tối đen, không một vì sao.

Cư Dao tiếp tục kể nốt nửa phần còn lại của câu chuyện.

Ở một thế giới khác, Nữu Bá Ân từng lén đem lực lượng không gian trao cho Cư Dao. Bởi Hi Luân đã nói, Cư Dao vốn không thuộc về nơi này, cũng sở hữu lực lượng không gian.

Quả nhiên, sau đó Nữu Bá Ân trở về thế giới này.

Dòng thời gian khi ấy vừa khớp lúc "Nữu Bá Ân" cùng "Cư Dao" rơi vào quang động.

Nữu Bá Ân suy đoán, việc nàng rời đi chính là để "Nữu Bá Ân" mới sinh ra, đồng thời gặp lại Hi Luân đại nhân.

Ngoại trừ Hi Luân, chỉ có Nữu Bá Ân rõ ràng sự thật, nàng vốn là một con người, một kẻ sinh ra trong lĩnh vực Huyết tộc cách đây tám trăm năm.

Khi ấy, quan hệ giữa Huyết tộc và nhân loại vẫn vô cùng căng thẳng. Nhưng trong lĩnh vực của Huyết tộc, vẫn còn vài nơi có loài người tụ tập sinh sống. Phần lớn bọn họ vốn đã ở đó từ trước khi đại chiến nổ ra, may mắn chưa bị chiến hỏa lan tới, nên vẫn tiếp tục sinh sôi.

Thực ra, Nữu Bá Ân vốn không mang tên "Nữu Bá Ân". Cái tên thật ban đầu của nàng, đến nay nàng cũng không còn nhớ rõ.

Năm nàng hơn mười tuổi, ngôi làng nơi nàng sống bùng phát ôn dịch. Mọi người buộc phải rời bỏ mảnh đất như chốn đào nguyên ấy. Chỉ là, họ không ngờ đó lại đúng vào thời điểm mâu thuẫn giữa Huyết tộc và nhân loại ngoài kia đang đến hồi căng thẳng, không thể nào hòa hoãn.

Kết quả không ngoài dự liệu, bọn họ bị bắt giữ. Có Huyết tộc đã coi họ như lễ vật, dâng lên cho Hi Luân, khi đó đang nổi danh khắp nơi.

"Hi Luân đại nhân đã thả chúng ta, lại còn an bài cho chúng ta chỗ sinh sống. Khi ấy, ta chủ động nói muốn ở lại bên cạnh Hi Luân đại nhân, và ngài cũng giữ ta ở lại." Nữu Bá Ân kể.

"Ngươi có cảm kích Hi Luân không?"

"Cảm kích? Không có." Nữu Bá Ân đứng bên cửa sổ, ánh mắt xuyên ra ngoài, nhìn về bầu trời đêm không trăng. "Ta chỉ là rất ghét nàng thôi. Nhưng ta vốn chẳng còn thân nhân, cuộc sống sẽ còn có hình dáng gì khác? Khi ấy ta thấy Hi Luân đại nhân hình như có chút hứng thú với ta, thế là ta mở miệng xin được đi theo bên cạnh nàng. Quả nhiên, nàng cũng đồng ý."

Cư Dao lặng lẽ lắng nghe, không cắt ngang lời kể.

"Lúc đó ta không hiểu thái độ của Hi Luân đại nhân với mình rốt cuộc là gì. Nàng lúc thì hờ hững, lúc lại lạnh lùng. Ở bên nhau càng lâu, ta càng nhận ra nàng vốn chẳng có mấy thiện cảm với nhân loại. Sau lưng ta, nàng thường mua bán một số việc bí mật, thậm chí lấy ta ra làm thí nghiệm. Ta nghĩ có lẽ, ta chỉ là nhân loại vật thí nghiệm mà nàng tùy tiện giữ lại."

Nữu Bá Ân cúi mắt, mở lòng bàn tay, ngắm làn da quái dị đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Nàng không còn nhớ mình từng là con người như thế nào trong quá khứ. Phần lớn cuộc đời, chỉ quanh quẩn bên cạnh Hi Luân.

Đúng là một kiểu yêu đương vặn vẹo, méo mó.

Cư Dao nghĩ như vậy.

Nữu Bá Ân rõ ràng đang đứng ngay trước mặt, nhưng giọng nói lại như vọng về từ một nơi xa xăm, vừa u ám vừa mệt mỏi, "Ta không biết rốt cuộc ta đối với Hi Luân đại nhân là tình cảm gì, cũng chẳng rõ nàng thật sự nhìn ta thế nào. Có lúc ta nghĩ, Hi Luân biến ta thành dáng vẻ này chẳng qua là để ta vĩnh viễn không thể rời bỏ nàng."

Trong đáy mắt nàng thoáng qua sự trống rỗng. Nhưng ngay khi khoảng lặng dâng lên, Cư Dao bỗng nhẹ giọng xen vào:

"Vậy ngươi thử nghĩ lớn gan hơn một chút xem. Nếu không phải ngươi không thể rời đi, mà là Hi Luân mới là kẻ không thể rời bỏ ngươi thì sao? Nàng dùng cách đó để khiến ngươi 'sống mãi' ."

Lời ấy như một mũi nhọn bất ngờ xuyên thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.

Nữu Bá Ân đột ngột siết chặt nắm đấm. Nàng quay đầu, đôi mắt cố gắng nhìn thẳng Cư Dao, run rẩy như muốn xác định sự tồn tại ấy có thật hay không.

Như hình với bóng. Như chiếc bóng không cách nào thoát ly sao?

"Ngươi còn có thể đi tìm nàng không?" Cư Dao hỏi.

Nữu Bá Ân cúi đầu. Lần này, thanh âm của nàng rốt cuộc cũng không còn bình lặng nữa, mà chập trùng, run rẩy, tựa mặt biển cuối cùng đã cuộn lên sóng lớn.

"Không được."

Câu trả lời của Nữu Bá Ân khiến Cư Dao thoáng ngẩn ra, không như nàng nghĩ trước đó.

"Nếu như còn có cơ hội sống.... Vậy thì để nàng đến tìm ta."

Cư Dao sững sờ, đôi mắt chăm chú, Nữu Bá Ân chậm rãi ngẩng đầu. "Nàng giờ phút này vẫn còn nhốt mình trong địa lao, tự phong tỏa chính mình."

Tiếng nước chảy lạnh lẽo trượt qua mu bàn tay, Nữu Bá Ân cúi xuống rửa tay, động tác bình thản nhưng mang theo ý muốn cắt đứt. Nàng không muốn tiếp tục đối diện với cái bóng kia nữa.

Nếu còn có thể vậy.... Thì hãy để Hi Luân tìm đến nàng.

Cái tên "Nữu Bá Ân" vốn là do Hi Luân đặt, sau khi nàng đã biến thành bộ dáng hiện tại. Từ đó về sau, cái tên ấy đồng nghĩa với một lần tái sinh.

Cư Dao bỗng lục tìm trong bao, lấy ra tấm gương, ánh sáng lóe lên trên mặt kính. "Trễ rồi, ta nên đi thôi. Lãnh Tư đang tìm ta."

Nói xong Cư Dao rời đi.

Nữu Bá Ân tắt đèn bếp sau, trước khi rời đi, nàng lại quay đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà mình vừa chăm chú nhìn hồi nãy.

Có người sẽ tìm đến mình để cùng trở về, thật ra chỉ là một loại hy vọng xa xôi, bình thường đến mức chẳng mấy ai tin tưởng.

........

Tác giả có lời:

Câu chuyện của Nữu Bá Ân cùng Hi Luân tạm thời kết thúc tại đây, coi như phần mở nút cuối cùng.

Thực ra, Cư Dao khi ở hải đảo phương Nam "mất trí nhớ", tính cách và cách hành xử rất gần với dáng vẻ của Cư Dao lúc vừa xuyên qua không bao lâu. Mà Cư Dao trước khi xuyên qua, tính tình lại có vài phần tương tự với Nữu Bá Ân, chỉ là bản thân nàng không tự nhận ra. Cũng bởi vậy mà ngay từ đầu, Cư Dao đã dành cho Nữu Bá Ân một sự quan tâm ngoài dự đoán.

Phần phiên ngoại này chủ yếu là để bổ sung những chi tiết còn bỏ ngỏ ở phần chính. Bắt đầu từ chương sau, câu chuyện sẽ chính thức khép lại. Cảm tạ mọi người đã đồng hành và ủng hộ suốt chặng đường ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro