Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Snow châu.

Vừa xuống khỏi phi cơ, Cư Dao đẩy theo hai chiếc rương hành lý lớn, trên lưng còn đeo một ba lô to tướng, trông như sắp đè bẹp cả người nàng.

Đi phía trước, Bạch Nghị An quay đầu lại, không nhịn được nói,."Ngươi mang gì mà nhiều thế? Chúng ta chỉ đến đây giao lưu ba ngày thôi mà."

Nàng chậm bước lại, đi ngang hàng với Cư Dao, hạ giọng.

"Chẳng lẽ ngươi đổi ý, muốn cùng ta lén tìm tin tức?"

Cư Dao ngạc nhiên, "Nếu đã tốn vé máy bay khứ hồi, ta đương nhiên phải nhân cơ hội này đi du lịch."

"Ngươi..." Bạch Nghị An cắn răng.

Mặc cho Cư Dao lúc nào cũng truyền ra mấy tín hiệu không đứng đắn, nhưng so với người khác, nàng vẫn hiểu rõ Cư Dao hơn, cũng sẵn sàng cùng Cư Dao chia sẻ quan điểm.

"Ngươi không thấy kỳ quái sao? An Đức mời viện nghiên cứu đến huyết tộc giao lưu, vì sao không tổ chức ở Khấu Tư Đặc của hắn, mà lại chọn Snow?"

"Đáp án rõ ràng." Cư Dao nghiêm trang mở miệng.

"Cái gì?"

"Để tiết kiệm tiền vé máy bay."

"......" Bạch Nghị An đỡ trán. Quả nhiên từ miệng Cư Dao không thể mong lời tử tế.

Cư Dao đảo mắt nhìn quanh, bỗng kéo chặt áo lông vũ, cảnh giác nói.

"Ta cảm thấy có một luồng khí âm lãnh."

Bạch Nghị An lập tức căng thẳng. "Cái gì?"

"Nơi này rất lạnh, lại không có máy sưởi."

"......"

Chờ đến khi ngồi lên chiếc xe viện nghiên cứu phái đến, Bạch Nghị An liếc cái ba lô đen to sụ Cư Dao đặt xuống, không nhịn được phun tào. "Ngươi chẳng giống đi du lịch, rõ ràng là đi chuyển nhà."

Cư Dao ung dung lấy từ trong túi ra tấm bản đồ Snow mua ở sân bay, mở ra đặt lên gối."Chuẩn bị đầy đủ, mới không sợ vạn nhất."

.

Cư Dao và Bạch Nghị An rốt cuộc vẫn chỉ là trà trộn theo, nghiên cứu viên của viện thì bận rộn đi giao lưu học tập, còn hai nàng ở khách sạn mỗi người một việc.

Bạch Nghị An suốt cả ngày chạy ra ngoài tìm kiếm tung tích mẫu thân, đến tận mười giờ tối mới trở về. Nhưng cô nàng không vào phòng mình ngay, mà ấn chuông cửa phòng Cư Dao.

Cư Dao thấy cô nàng xuất hiện cũng không quá bất ngờ. Ngoài dự đoán chính là, Bạch Nghị An lần này không nhắc gì đến chuyện Đường giáo thụ.

"Ta thấy Thu Ân," Bạch Nghị An thuận miệng nói, "nhưng không dám chắc, nên không tiến lên chào hỏi."

Cư Dao đang ngồi khoanh chân trên sô pha xem điện ảnh, đầu ngửa ra sau, lưng dán chặt vào ghế, miễn cưỡng giả vờ thả lỏng. Trong lòng lại chỉ có một câu: Âm hồn không tan.

"Ngươi hôm nay đi đâu?" Bạch Nghị An nheo mắt nhìn nàng, giọng mang theo nghi ngờ. "Có phải lặng lẽ đi tìm manh mối mẫu thân ta không?"

Cư Dao xoa sống mũi, thản nhiên đáp,
"Đương nhiên là khởi động đại nghiệp du lịch rồi."

Nàng tiện tay cầm lấy quyển 《Snow du lịch sổ tay》 đặt trên bàn trà, thao thao bất tuyệt chia sẻ những gì đã thấy nghe:

"Ta vốn kế hoạch buổi sáng đi xem cổ kiến trúc, ai ngờ ngủ một giấc tới tận 11 giờ. Xuất phát xong thì trời đã sang chiều một chút......"

Bạch Nghị An nghe xong cả đống vô nghĩa, lạnh giọng,."Cho nên ngươi vì lạc đường, rồi tiện tiện đi xem cái biểu diễn ma thuật?"

"Không sai!" Cư Dao hai mắt sáng rực, "Đó là đoàn lưu động, bốn biển là nhà. Quan trọng nhất chính là ảo thuật gia tỷ tỷ quá xinh đẹp! Ta căn bản không xem ma thuật, chỉ nhìn chằm chằm nàng, mỗi một cái nhấc tay, mỗi một nụ cười......"

"Ngươi không phải còn nói......" Bạch Nghị An gấp gáp đánh gãy, một tay thật mạnh chụp xuống bàn trà.

Mặt cô nàng ửng đỏ, ngập ngừng không chịu nói tiếp, cuối cùng cắn răng, "Dù sao ngươi chính là một cái hoa tâm gia hỏa!"

Cư Dao vờ nghiêm túc, tay khẽ đè lên trái tim đang nhảy nhót, "Ta đối với cái đẹp, thưởng thức chưa từng dừng lại."

"......" Bạch Nghị An nuốt xuống một bụng tức, chỉ có thể trợn mắt, cưỡng chế kết thúc đề tài.

Trên bàn còn đặt tấm bản đồ du lịch Cư Dao mua về.

"Lão quý tộc khu? Hình như là vùng cấm." Bạch Nghị An chống tay lên bàn, trải bản đồ ra.

Trên bản đồ, ở phía trên cùng có một mảnh đất mở rộng, giáp ranh Phất La Tư Đặc, được tô màu xám, chỉ đánh dấu bốn chữ lạnh lùng "Lão quý tộc khu."

Trong ký ức, ở Snow có một vị lưu học sinh từng rất thân với mẫu thân. Có lần ở khách sạn, nàng thoáng thấy một người rất giống mẫu thân, mà bên cạnh người đó lại đi theo mấy kẻ mang khí tức âm lãnh huyết tộc.

Từ đó, Bạch Nghị An hoài nghi mẫu thân bị giam trong Lão quý tộc khu. Nơi đó nhân loại vốn không được phép đặt chân. Cô nàng từng nghĩ đến việc nhờ An Đức thân vương giúp đỡ, nhưng rồi lại không sao tin tưởng nổi.

An Đức đối với mẫu thân quá mức "nhiệt tình". Bạch Nghị An tuyệt không tin rằng hắn chỉ đơn thuần coi trọng thành tựu nghiên cứu khoa học. Ẩn dưới bề ngoài hữu hảo kia, tất nhiên là mưu cầu lợi ích.

"Chờ sau khi buổi giao lưu kết thúc, ngươi chuẩn bị đi đâu?" Bạch Nghị An trầm giọng hỏi.

"Tiếp tục ở Snow du lịch, nơi nào mỹ nhân nhiều ta sẽ đi đó."

Bạch Nghị An cười lạnh, "Đúng là hoa tâm, không bằng đi lão quý tộc khu, trong đó có rất nhiều huyết tộc mỹ nhân."

Cư Dao nhìn chằm chằm bản đồ, một tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, cười nói: "Quá nguy hiểm, hơn nữa rất lạnh, đi càng về phía bắc sẽ càng lạnh."

Lão quý tộc khu là nơi cư trú của phái huyết tộc bảo thủ ở Snow, cũng là chỗ sinh sống nhiều đời của các quý tộc và A Tháp Lạp thân vương. Quan trọng nhất, chỉ có đi qua lão quý tộc khu mới có thể đến vùng giáp ranh với Phất La Tư Đặc.

.

Hôm sau, Cư Dao tham quan nơi trên mạng gọi là "Đánh tạp nơi", nhưng vừa nhìn đã thấy toàn là đồng bào.

Ngoài con đường dẫn đến các điểm tham quan, nàng nhận ra Snow thật sự rất quạnh quẽ.

Cư Dao đeo khẩu trang, gương mặt vẫn bị đông lạnh đến đỏ bừng. Hai tay giấu trong túi áo nhung, rụt cổ đi trên đường, lạnh đến mức lười cả việc xem hướng dẫn trên di động.

Qua mấy con phố, đường phố lại dần náo nhiệt. Ở bãi đỗ bên quảng trường, một chiếc xe tải dừng lại, trên thân xe dán poster Sao Trời Ma Thuật Đoàn.

Có lẽ ma thuật đoàn sẽ biểu diễn ở gần đây.

Người nổi tiếng nhất của Sao Trời Ma Thuật Đoàn là ảo thuật gia Caroline. Nàng có mái tóc dài đỏ rực, đôi mắt màu nâu, thường mặc bộ tây trang trắng vừa ưu nhã vừa kiêu sa, cực kỳ mê người.

Trên mạng nói Caroline là một nữ tử thiện lương, hào phóng, phần lớn tiền kiếm được từ biểu diễn đều quyên tặng cho trẻ em thất học. Nhiều buổi diễn còn tổ chức để gây quỹ cứu trợ. Thành viên trong đoàn đa số là những thiếu niên khốn khổ mà nàng đã cưu mang trên đường lưu diễn.

"Ngươi là Cư Dao tiểu thư sao?"

Một chiếc siêu xe màu xám dừng ven đường, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của vệ sĩ.

Cư Dao liếc qua đã thấy ở ghế giữa chính là An Đức.

"Muốn về khách sạn sao? Ta có thể đưa ngươi một đoạn. Buổi tối, yến tiệc chia tay sẽ tổ chức ở tầng một khách sạn, ta cũng sẽ tham gia."

Lời mời của An Đức lập tức bị Cư Dao từ chối.

"Không cần, ta tính đi xem ma thuật biểu diễn."

An Đức cũng nhìn thấy tấm poster lớn cùng biểu ngữ, khẽ gật đầu, "Caroline biểu diễn sao, vậy tự nhiên không thể bỏ lỡ."

Hắn thuận thế đổi chủ đề, "Vậy ta cùng ngươi đi. Đã lâu ta chưa xem Caroline diễn xuất, lần trước nàng ở Khấu Tư Đặc ta cũng không có thời gian tới."

Cửa xe mở ra. Khi vệ sĩ bước xuống, Cư Dao lập tức lui lại vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm An Đức.

Đôi mắt màu hổ phách của An Đức dần dần trùng khớp với một đôi mắt tràn ngập ác ý trong trí nhớ nàng.

Hắn nở nụ cười ôn hòa, giống hệt nụ cười trong tin tức, như thể phải hao tổn vô số công sức mới điêu khắc ra được vẻ mặt ấy.

Giữa con phố ồn ào, người qua kẻ lại tấp nập, nhưng chẳng ai chú ý đến tình cảnh bên này.

"Đi thôi." An Đức mở miệng.

Cư Dao không có hành động, bầu không khí bỗng trở nên giằng co.

Cho đến khi một chiếc xe khác đột ngột dừng ở ven đường.

Từ xe bước xuống một nam tử tóc vàng mắt xanh, dáng người cao lớn thẳng tắp.

"Tu Thụy." An Đức nghiến răng gọi tên, âm điệu nặng nề.

Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi kia, Cư Dao lập tức ý thức được điều gì.

Tu Thụy chỉ liếc An Đức một cái, không thèm để ý, trực tiếp đi tới trước mặt Cư Dao, "Đi cùng ta."

Thiếu nữ trước mắt vốn để tóc dài buông sau lưng nay đã được búi gọn, áo khoác lông cổ cao mặc chồng lên chiếc áo lông vũ, hơi vụng về cồng kềnh. Trên chân là đôi giày thể thao tiện cho việc di chuyển xa.

Cư Dao nhìn thấy giữa hàng lông mày nhíu chặt của Tu Thụy ẩn hiện vẻ bất thường.

"Tu Thụy, ngươi-" An Đức còn chưa kịp nói hết, Cư Dao đã bước lên xe của Tu Thụy.

Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn bàn tay Tu Thụy đang đỡ nàng.

Chờ chiếc xe rời đi, An Đức cười lạnh một tiếng, "Tu Thụy, ngươi tới thật đúng lúc."

.

Biết được nguyên nhân Cư Dao đến Snow, giữa hàng lông mày của Tu Thụy mây đen vẫn chưa tan, thậm chí còn lộ dấu hiệu bão tố sắp ập xuống.

"Ta chuẩn bị đưa ngươi trở về xe. Buổi tối, ngươi trực tiếp ngồi xe ấy đi thẳng ra sân bay. Xe này đã sắp xếp, có thể qua bất kỳ trạm kiểm tra nào." Tu Thụy nói.

Cư Dao nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

"Không lâu trước, An Đức đã bị ám sát. Người kia chỉ là An Sắt giả trang. Ta không biết hắn vì sao làm vậy, nhưng nếu hắn muốn dẫn ngươi tới Snow để mang đi, tất nhiên là có mưu đồ bất lợi với ngươi."

Lời này ứng nghiệm hoàn toàn với suy đoán của Cư Dao.

Ánh mắt vừa rồi của An Đức và An Sắt quá giống nhau.

.

Buổi tối, như thường lệ, Bạch Nghị An tới tìm Cư Dao.

Cô nàng hôm nay vẫn trở về với vẻ bất lực, nhưng trong lòng lại càng thêm chắc chắn sự mất tích của mẫu thân tất nhiên có quan hệ với huyết tộc.

Vừa bước vào phòng, Bạch Nghị An liền thấy Cư Dao đang thu dọn hành lý.
Trên giường đôi, quần áo trải đầy. Cư Dao ôm một chiếc áo lông, gấp đến vụng về, rồi nhét thẳng vào rương.

"Sáng mai ngươi liền khởi hành? Không đi theo đoàn trở về sao?" Bạch Nghị An hỏi.

"Ta lữ hành mới chỉ vừa bắt đầu." Cư Dao đáp.

Bạch Nghị An cũng chẳng có ý định sớm quay về, "Ta đi hỏi thăm cách liên hệ với lão quý tộc khu. Họ nói nhân loại muốn tiến vào, nhất định phải có huyết tộc đi cùng. Nhưng những huyết tộc có tư cách vào đó vốn đã ít, phái bảo thủ lại cổ hủ, hầu như chẳng muốn tiếp xúc với ngoại giới."

Cư Dao ngồi trên giường, thong thả nói, "Nơi đó độ ẩm rất thấp, nhất là mùa đông. Nhân loại ở đấy khó mà chịu nổi."

Bạch Nghị An siết chặt nắm tay, trầm mặc.

Sau khi cô nàng rời đi không lâu, chuông cửa bất chợt vang lên.

Cư Dao quét mắt qua chỗ vừa rồi Bạch Nghị An ngồi, xác nhận không có để quên đồ.

Người gõ cửa là một nhân viên phục vụ của khách sạn, tay cầm một hộp quà được gói bọc tinh xảo đưa cho nàng.

Cư Dao mở lớp giấy gói, nhấc nắp hộp lên. Bên trong trống rỗng, chỉ có duy nhất một tấm thẻ đen.

Nàng xoay tấm thẻ, mặt sau lộ ra hàng chữ trắng nổi bật trên nền đen.

【 Đêm nay chờ ta, tiểu nhân loại 】

Cư Dao nhìn chằm chằm dòng chữ tràn ngập khiêu khích ấy, khóe môi lại khẽ nhếch thành một nụ cười.

Đây mới chính là An Đức, hoặc có lẽ nên nói, An Sắt. Mời nàng tới Snow, nguyên nhân cũng chỉ đến vậy.

.

Đêm xuống, trăng sáng sao thưa.
Đường phố tĩnh lặng, ánh đèn xe rạch qua màn đêm, lao nhanh trên con đường vắng.

Trong tay, Cư Dao cầm chặt một tấm bản đồ Snow.

Nàng ngồi trong xe chính là Tu Thụy chuyên tòa. Tu Thụy vốn định cùng nàng đồng hành, nhưng Cư Dao cự tuyệt, lý do là hắn có thể quan sát hành động của An Sắt.

"Đây không phải hướng ra sân bay." Cư Dao nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, rồi kết luận.

Tài xế lập tức tăng tốc, nhiều lần rẽ vào những con đường nhỏ.

"Có xe đang theo dõi chúng ta." Tài xế là một huyết tộc, "Hơn nữa, tiểu thư, những lời ngươi vừa nói khiến ta cảm thấy đây không phải lần đầu ngươi tới nơi này."

Cư Dao mỉm cười, "Ta chỉ thích nghiên cứu bản đồ mà thôi."

"Vậy cũng thật lợi hại. Nhưng tiểu thư yên tâm, Tu Thụy thiếu gia đã phái người xử lý bọn họ. Thiếu gia sớm đoán được hành động của An Sắt."

"Thật sao?" Cư Dao có chút hoài nghi, điều này khiến tài xế nâng giọng, "Đương nhiên. Thiếu gia đã cho vài chiếc xe đánh lạc hướng, lại có xe khác chặn bọn họ. Chỉ cần ta vòng qua con đường này, lập tức có thể đi thẳng ra sân bay."

Qua mười phút, giọng tài xế trở nên trầm trọng, "Khả năng sẽ gặp chút phiền toái, tiểu thư."

"Xác thật phiền toái." Cư Dao ôm hai tay, "Càng ngày càng lạnh, có thể bật máy sưởi không?"

"Xin lỗi, xe bản địa của chúng ta không có máy sưởi." Tài xế nói, suýt nữa bị Cư Dao kéo vào chủ đề máy sưởi. "An Sắt chắc cũng đã phái rất nhiều người truy đuổi chúng ta, họ phân bố ở khắp Snow. Nếu tiếp tục đi theo hướng này, chúng ta chỉ còn cách hướng tới khu lão quý tộc."

"Vậy thì đi hướng đó đi."

Tài xế trầm ngâm một lát, "Ngài có muốn liên hệ với Tu Thụy thiếu gia không? Hắn sẽ có biện pháp."

Cư Dao chống cằm, bất đắc dĩ nói, "Ta không có phương thức liên hệ với hắn."

Nhưng thật ra, có "Thu ân".

Cẩn thận tránh sự truy đuổi, tài xế nhấn ga, còn Cư Dao thì không gọi điện cho Tu Thụy.

"Vậy được rồi, nhưng khu lão quý tộc thực lãnh, phòng ốc phần lớn cũng không có máy sưởi."

Cư Dao đặt tay lên cửa sổ, cái lạnh thấu xương khiến tay nàng lùi lại, như chạm đến khối băng Bắc Cực.

Bên ngoài là rừng rậm âm u, tăm tối, cây cối mọc tự nhiên chằng chịt, thẳng tắp những cây sam cao lớn.

Đèn xe là nguồn ánh sáng duy nhất, chiếu ra phía trước, làm con đường quỷ quái và quái đản hiện ra vô tận.

"Không xong, hình như ta đã đi sai hướng." Tài xế mắng, "Chắc bọn họ cố tình bức chúng ta tới chỗ này."

"Đây là đâu?" Cư Dao nhận ra sâu trong rừng, nơi tuy quái dị nhưng độ ẩm lại cao, cây cối và con đường thậm chí không có tuyết đọng.

"Ta nghe mụ mụ từ nhỏ dặn, không nên lái xe vào khu lão quý tộc vào ban đêm. Truyền thuyết nói ban đêm các quý tộc sẽ hành động, người ngoài tự tiện xông vào sẽ bị săn giết. Nhưng ta chưa bao giờ thật sự tin." Tài xế nói, giọng không tỏ ra sợ hãi, "Có lẽ chỉ là truyền thuyết thôi."

Hắn là Tu Thụy thiếu gia, chuyên chúc tài xế. Với kinh nghiệm huyết tộc và sự quen thuộc với các con đường, theo lý thuyết hắn không bao giờ đi sai hướng vào ban đêm.

Cùng tài xế lo lắng và sợ hãi, Cư Dao tò mò hỏi, "Xin hỏi, trong truyền thuyết về săn giết người ngoài, có khi nào họ nhắm đến những mỹ nữ xinh đẹp không?"

Tài xế hít sâu, khẩn trương nháy mắt, "Chết đã đến nơi, chẳng cần phân biệt đẹp xấu."

Cư Dao thản nhiên phản bác, "Coi trọng dáng người mới gọi là háo sắc, còn ta chỉ xem mặt để thưởng thức vẻ đẹp."

Nàng lấy từ túi ra bản đồ gấp, nhìn thấy một mảnh rừng rậm bên ngoài khu lão quý tộc.

"Tiểu thư, thật ngại, ta cứ tưởng chúng ta đã bị lạc trong mảnh rừng này rồi."

Tài xế dừng xe, định mở hướng dẫn, nhưng phát hiện hoàn toàn không có tín hiệu.

Hắn xuống xe, dựa vào kỹ năng định hướng nguyên thủy để xác định phương vị.

Cư Dao đi theo, ngẩng đầu nhìn lên, đen kịt một mảng, xa xa rừng cây hắc ám, dường như nơi đó có những dã thú háu máu, chờ con mồi bước tới.

"Đó là lâu đài sao?" Cư Dao nhón chân nhìn, qua tán lá rậm rạp chỉ thoáng thấy kiến trúc với đỉnh nhọn.

Huyết tộc có thị lực vượt trội so với con người, tài xế nhìn quanh rồi xác định, "Xem ra chúng ta đánh bậy đánh bạ rồi, mau rời khỏi rừng rậm."

Chiếc xe tiếp tục chạy, tài xế thở dài, tâm trạng có vẻ tốt hẳn lên.

Quả nhiên, mụ mụ chỉ đang dọa tiểu hài tử.

Cư Dao cảm nhận hơi ấm lan lên, cơ thể vốn lạnh lẽo giờ dần trở nên ấm áp.

Tài xế dừng xe.

"Kỳ quái, sao ta vẫn cứ vòng quanh lâu đài?"

Hắn lại xuống xe, chuẩn bị nghiên cứu con đường thật kỹ.

Cư Dao mở cửa, nhảy xuống, bên ngoài còn ấm áp hơn bên trong xe.

"Đây là lâu đài cùng hoa viên của chủ nhân sao?"

Cư Dao ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Trước mắt không phải những cây sam cao chọc trời tạo cảm giác áp bách, mà là một mảnh biển hoa cao tới ngang đầu gối.

Nàng cúi người, ngón tay chạm vào tầng tầng lớp lớp cánh hoa. Bên ngoài cánh hoa hơi cong xuống, hướng vào bên trong thì thu nhỏ và đứng thẳng.

Trong bóng đêm, nàng không thể nhận ra nhan sắc hoa, chỉ cảm giác như nguyệt quý, hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.

"Không ổn." Tài xế nhìn những cánh hoa, cảm giác như bị sét đánh, phía xa là âm trầm nguy nga, không có bất kỳ ánh sáng nào từ lâu đài. Khi còn nhỏ, mẫu thân từng kể cho hắn nghe những câu chuyện trước khi ngủ, giờ hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu.

Cư Dao không nhận thấy hắn dị thường, cầm cuống lá, cúi đầu ngửi nụ hoa, rồi quay sang tài xế nói đùa, "Ngươi nói nếu ta hái một đóa, có thể biến thành mỹ nữ dã thú tới tìm ta không?"

Nguyên tưởng tài xế sẽ mắng hoặc tỏ vẻ háo sắc, nhưng không ngờ hắn hơi run rẩy gật đầu.

"Mụ mụ không làm ta sợ, nhưng không nên xuất hiện ở Hắc Sâm Lâm vào ban đêm."

"Vì sao? Ở đây có mỹ nữ sao?" Cư Dao nhìn về phía lâu đài cổ, cao ngạo sừng sững giữa rừng rậm sâu thẳm.

"Đây là Khắc Lí Tư Thác Bảo. Truyền thuyết nói rằng Lãnh Tư đại nhân tại đây giam giữ một mỹ lệ nữ tử, bất kể ngươi là ai, kẻ nào tiến gần đều sẽ bị giết."

Cư Dao hít sâu, chóp mũi vẫn còn lạnh, "Liệu có cần hôn nàng để cứu ra không?"

Tài xế đẩy cửa xe ra, trườn ra như con giun linh hoạt, "Mau chạy đi! Tu Thụy thiếu gia cũng không dám vi phạm Lãnh Tư đại nhân!"

"Chính là vậy, chúng ta đã xông vào, nhưng trên thực tế nơi này không có thủ vệ."

Cư Dao nói thẳng, khiến tài xế khóc mà không ra nước mắt. Hắn đấm vào tay lái, hối lỗi, "Mụ mụ, ta đã quên lời ngươi dặn, thật không nên."

Đô đô -

Vô tình, Cư Dao chạm vào còi, nút bấm vang lên, khiến tài xế vốn tái nhợt càng thêm sợ hãi, cảnh vật xung quanh lập tức phủ lên một lớp bạch sơn.

Chiếc xe chạy thẳng về phía lâu đài cổ như thể lâu đài đang tuyên cáo, "Ta lớn mật, không sợ kẻ tới!"

"Mau lên xe! Chúng ta sẽ chết!" Tài xế tuyệt vọng hô lớn với Cư Dao, nhưng hạ giọng giờ đã vô dụng.

"Không sao, Lãnh Tư không ở Phất La Tư Đặc." Cư Dao tiến đến cửa sổ xe, nhìn thẳng vào tài xế, nói, "Ta sẽ lấy hành lý xuống, nếu không ngươi trở về, sáng mai tới đón ta được không? Nơi này ấm áp, dù ra ngoài cũng sẽ gặp An Sắt sát thủ, ta cứ để lại bồi cô đơn cho mỹ nhân."

Tài xế trong lòng cân nhắc nhanh, nhận thấy trái với mệnh lệnh của Tu Thụy thiếu gia còn nhẹ hơn việc đắc tội Lãnh Tư thân vương, điều đó mới thật đáng sợ.

"Tốt." Tài xế nhìn Cư Dao với vài phần kính nể, "Chúc ngươi thành công cứu cô công chúa bị Ma Vương bắt."

Cư Dao mỉm cười, "Cư nhiên bị ngươi phát hiện, mụ mụ thật là hài tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro