Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

Cư Dao vừa sấy tóc xong trở lại phòng. Vừa bước vào, thấy Lãnh Tư vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề thay đổi.

Cư Dao thu dọn quần áo trong rương hành lý, đặt di động vào tủ đầu giường để sạc, rồi ngồi xuống mép giường.

Nàng liếc mắt nhìn Lãnh Tư.

‘Cái ánh mắt tiểu nhân loại này tựa hồ đang thắc mắc tại sao Lãnh Tư thân vương vẫn chưa rời đi.’

Trong lúc quan sát Lãnh Tư, Cư Dao nhận thấy tóc nàng bạc nhu thuận, tinh tế, đôi mắt lam không nghiêng không lệch, luôn hướng về phía nàng, đôi môi đỏ lạnh phảng phất che giấu nhiều ý nghĩ.

Tại sao Lãnh Tư vẫn ở đây? Cư Dao cảm thấy vắng Lãnh Tư sẽ không tốt lắm, cuối cùng Lãnh Tư vẫn đặc biệt đưa nàng trở về.

Cư Dao đặt di động xuống, đứng lên, kéo một chiếc ghế đến bên Lãnh Tư. “Lãnh Tư thân vương, ngài ngồi đi.”

Lãnh Tư vẫn đứng im, không nhúc nhích.

‘Cái tiểu nhân loại này muốn làm gì, muốn nói chuyện phiếm với Lãnh Tư thân vương sao?’

Cư Dao không vội vàng cũng không thiếu kiên nhẫn, đẩy ghế trở lại và ngồi xuống mép giường. Nàng không đặt chân lên giường, quay trực diện ghế, sống lưng thẳng, dáng ngồi đoan chính.

‘Cái tiểu nhân loại này không như thường lệ sau khi tắm xong liền bò lên giường chơi di động, dáng ngồi thập phần khoẻ mạnh.’

Lãnh Tư không hề nhìn Cư Dao, ngồi vào ghế đối diện, mặt đối mặt với nàng.

‘Tiểu nhân loại lại mở di động.’ Lãnh Tư liếc qua, thấy Cư Dao click mở nội dung, không phải video cũng không phải hình ảnh, mà là một đống văn tự rậm rạp.

Tiểu nhân loại chẳng lẽ đang xem tin tức bát quái? Dù Cư Dao không hứng thú với văn tự, nhưng vẫn sẽ xem bát quái.

Thời gian trôi đi, Cư Dao vẫn im lặng, eo lưng thẳng, dáng ngồi không hề thay đổi.

‘Tiểu nhân loại thật không quá thích hợp.’

Một là nửa giờ trôi qua mà Cư Dao không hề chủ động mở lời với Lãnh Tư thân vương. Hai là động tác của nàng không thay đổi, trong khi bình thường, trên giường, tiểu nhân loại sẽ biến hóa vô số cử chỉ. Ba là, biểu cảm đoan chính, chưa từng thoải mái cười một lần.

Quan trọng nhất, nàng gần như không liếc mắt xem Lãnh Tư thân vương.

Lãnh Tư lần đầu tiên cảm thấy việc quan sát tiểu nhân loại là một chuyện cực kỳ nhàm chán.

Không kìm được, Lãnh Tư đứng dậy tiến đến bên Cư Dao.

Cúi đầu nhìn, nàng nhận ra tiểu nhân loại không phải đang xem bát quái tin tức, mà là tin tức kinh tế tài chính, tăng giá trị tài sản, thuế, vấn đề thương mại điện tử, nói chung là thứ mà tiểu nhân loại bình thường sẽ chẳng quan tâm.

Bóng Lãnh Tư che ánh sáng. Cư Dao ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Tư với biểu cảm khó đoán.

“Lãnh Tư đại nhân, ngài có việc phân phó gì sao?”

“Không có.”

Thanh âm lãnh đạm nhưng dễ nghe, Cư Dao nhận ra trong đó có chút ý tứ như nghiến răng nghiến lợi.

Lãnh Tư nhận thấy tiểu nhân loại trở nên không linh hoạt, nhíu mày, rõ ràng thấy Cư Dao đang suy nghĩ cách ứng phó với nàng.

Cư Dao chần chừ hỏi, “Ngài muốn ra ngoài? Hay muốn uống nước?”

“Ngươi đang xem thứ gì?”

Cư Dao nghe xong liền thở nhẹ, thao thao bất tuyệt chia sẻ nội dung nàng đang xem. “Ta hiện tại xem là về vấn đề thu nhập từ thuế, tác giả là một giáo sư thuế tại đại học thủ đô. Nội dung giảng về việc điều chỉnh luật thuế sau tăng giá trị tài sản, văn chương lấy các phán quyết và kết quả tố tụng làm dẫn chứng…”

‘Không đúng, không phải tiểu nhân loại thật sự hứng thú với đề tài. Chỉ là đang trình bày sắc thái, truyền tải triết lý nhân sinh, để thể hiện thần thái phi dương, đĩnh đạc.’

Cư Dao hiểu ra qua nét mặt và cử chỉ,  Lãnh Tư chẳng hề hứng thú với nội dung nàng đang xem, sắc mặt lại ngày càng đen hơn.

Nàng kịp thời dừng lại, thu liễm biểu cảm, nhìn chằm chằm Lãnh Tư, chờ đợi nàng lên tiếng. Dường như chỉ cần Lãnh Tư không mở miệng, Cư Dao có thể duy trì tư thế ấy mãi.

‘Tiểu nhân loại thật có vấn đề.’

Lãnh Tư tháo bao tay bên phải, lộ ra cánh tay trắng nõn, xương tay rõ nét, da thịt tinh tế như ngọc. Lòng bàn tay mang hơi lạnh, nhẹ nhàng đặt lên gương mặt Cư Dao, chậm rãi sờ sờ.

Đôi mắt Cư Dao lóe lên kinh ngạc, thân thể cứng đờ, nhưng nhanh chóng thích ứng, cúi xuống như một pho tượng điêu khắc không nhúc nhích, lại tựa một quân nhân kiên nghị tuyệt đối tuân lệnh, hoàn thành nhiệm vụ.

Lông mi Lãnh Tư rũ xuống, ‘Cái này  không phải là phản ứng của tiểu nhân loại nên có.’

Nhưng thực tế, tiểu nhân loại thích thú, dùng gương mặt cọ vào mu bàn tay, cũng vô cùng thích cảm giác Lãnh Tư thân vương chạm vào.

Tuy hiện tại tiểu nhân loại không có ý tứ phản cảm, nhưng thái độ nghiêm túc bình tĩnh này khiến Lãnh Tư thân vương trong lòng bực bội.

“Ngươi có gì muốn nói sao?”

Cư Dao dứt khoát trả lời: “Không có.”

Lãnh Tư buông tay xuống,“Ngươi vì sao lại phản ứng như vậy?”

Cư Dao thở nhẹ từ trong lòng.

“Bởi vì Lãnh Tư thân vương ngài không bắt ta làm chuyện gì khác.”

Tiểu nhân loại nghe lời đến dị thường, nhưng miệng vẫn thuận theo, nội tâm vẫn giữ ý nghĩ riêng.

Lãnh Tư có lý do để nghi ngờ rằng Cư Dao đang nhẫn nhịn bản thân, đồng thời chờ đợi nàng không hứng thú sẽ rời đi sớm.

Thái độ tiểu nhân loại tuy không thay đổi rõ rệt, nhưng từ những chi tiết nhỏ có thể thấy sự khác biệt rõ ràng. Cư Dao càng thêm tâm sự nặng nề, nhưng vẫn giữ sự cố kỵ và đề phòng.

Lãnh Tư xoay người, hướng về cửa bước đi.

Cư Dao tầm mắt dõi theo .

Khi Lãnh Tư vừa đi đến cửa, thanh âm nhàn nhạt truyền đến, “Ngủ ngon.”

Cư Dao kinh ngạc, lập tức đáp lại: “Tái kiến.”

‘Tiểu nhân loại không nói ngủ ngon.’ Lãnh Tư đã biến mất ngoài cửa.

Cảm nhận hơi thở Lãnh Tư không còn ở đây, Cư Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không quá bận tâm Lãnh Tư phải làm gì, chỉ cảm nhận được sự chợt gần chợt xa.

Không để tâm đến sự mơ hồ, Cư Dao lại mở di động, tiếp tục đọc văn chương. Dù đang đi du lịch, nàng cũng không quên việc học tập, mỗi ngày xem một chút văn chương có ý nghĩa, tích lũy tri thức, chuẩn bị cho tương lai, sẵn sàng đầy đủ, định liệu trước.

Cư Dao đi đến bên ngoài, ngồi xuống trên sofa. Ngồi ở giường thì dễ sinh lười biếng, nàng có thể vừa lơ đãng vừa nằm hoặc ngả người lên giường. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thị lực và cột sống, mà còn gây mỏi mệt, trì hoãn ý tưởng, làm giảm hiệu quả học tập và đả kích nhiệt tình học hành.

.

Lãnh Tư đi tới gặp Y Mạn và Mã Cát tại địa phương.

Lãnh Tư bất ngờ xuất hiện khiến Y Mạn đang xem video giải trí hoảng sợ. Mã Cát trực giác nhận thấy tâm trạng Lãnh Tư không tốt. Hơn nữa, nàng không biết Cư Dao đã gặp Y Mạn và lén bại lộ một sự việc, liệu Cư Dao lại làm gì khiến Lãnh Tư thân vương nổi giận?

Y Mạn hy vọng tiểu nhân loại không nháo loạn, khiến Lãnh Tư thân vương phải “tịch thu lưỡi hái”.

“Lãnh Tư đại nhân.” Cư Dao không ở bên, Y Mạn vẫn thiếu dũng khí đối mặt trực tiếp với Lãnh Tư, luôn sợ nàng sẽ tùy lúc tìm mình tính sổ.

Y Mạn vừa muốn quỳ xuống, Lãnh Tư nói, “Cư Dao gặp được Hi Luân. Hi Luân đã dùng ảo thuật kỳ quái đối với Cư Dao.”

“Cái gì?” Y Mạn chấn động. Trước đây nàng từng ở chung với Hi Luân không ít, biết Hi Luân hiểu cách sửa chữa và thanh trừ ký ức, tình cảm, nhưng từng nói gần như không dùng năng lực này vì hao phí quá lớn tinh thần lực.

“Cư Dao nàng thế nào? Mất trí nhớ hay bị khống chế?”

Lãnh Tư: “Ngươi hiện tại đi tìm nàng, ở bên cạnh, liệt kê mọi điểm đáng ngờ.”

“Vâng.” Y Mạn nhận mệnh, không thể chối từ, tiếp nhận nhiệm vụ cứu Cư Dao.

Mã Cát thầm nghĩ Cư Dao vốn không bình thường, còn có thể đi đâu mà không bị phát hiện? Lưỡi hái có thể dễ dàng đối phó với nàng sao?

Y Mạn đuổi tới phòng khách sạn của Cư Dao, dùng vân tay mở cửa. Ngay khi cửa mở, mã bất đình đề chạy thẳng về phòng ngủ.

Vừa đi vào thấy bên trong không có người

Y Mạn đi tới phòng ngủ, rồi ra thính trước, thấy Cư Dao ngồi trên sofa, chăm chú xem di động.

“Ngươi sao lại ở đây?” Lúc này Cư Dao lẽ ra nên đang nằm trên giường xem di động.

“Y Mạn?” Cư Dao nghi hoặc, vừa lo lắng vừa thắc mắc, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nghe nói ngươi…” Y Mạn chưa bộc lộ mục đích ngay, “Ta đến xem ngươi, hiện tại ngươi thế nào?”

Nàng ngồi xuống bên Cư Dao, liếc vào nội dung di động của nàng.

Quả nhiên không hợp. Chân thật của Cư Dao lẽ ra đang xem minh tinh, thời trang hay video giải trí yêu thích, chứ không phải văn chương về chế độ thuế di sản.

“Thế cũng tốt.” Cư Dao buông di động.

Y Mạn không nói gì, Cư Dao mở miệng, cảm giác tổng thể vẫn chưa quen.

Y Mạn tay vẫn cầm video vừa xem xong, lúc sốt ruột, quên buông. Nàng tìm tòi ra Cư Dao nhất định thích các video hỗn cắt về mỹ nữ, minh tinh: “Xem cái này.”

Cư Dao đưa mắt nhìn, video đều là những mỹ nữ quốc dân cấp minh tinh, nổi tiếng trong nước.

Cư Dao biểu tình gần như không thay đổi, thái độ lãnh đạm khiến Y Mạn ám đoán sai.

“Ngươi không thấy các nàng đẹp sao?”

“Có thể nổi danh, nhan sắc tất nhiên không thấp.”

Đây hoàn toàn không phải lời Cư Dao nên trả lời.

Y Mạn bắt đầu nghi ngờ đầu óc Cư Dao có vấn đề, liền đổi video, phần mềm hiện toàn nội dung Cư Dao thường xem.

“Ngươi click mở xem, cảm thấy hứng thú không.”

Cư Dao quét mắt, đều là minh tinh, mỹ nhân hỗn cắt, bát quái, đi tú, đổi trang tú, nữ đoàn vũ chờ nội dung.

Một chút hứng thú cũng không có.

“Ta với mấy thứ này không có hứng thú.”

Y Mạn chấn động, “Ngươi không thích sắc đẹp sao?”

Cư Dao khẽ cau mày, rồi ôn hòa trả lời: “Ngươi hiểu lầm, ta không phải thích sắc đẹp của người.”

Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên một giọng nữ trong trẻo chửi bậy nàng — đi tìm chết, nói hươu nói vượn.

Cư Dao lơ đi, không để ý.

Y Mạn tin tưởng, quốc gia không chinh thuế, vẫn không tin Cư Dao lại không yêu mỹ nhân.

“Vậy ngươi chỉ thích một người Lãnh Tư thân vương?”

“Lãnh Tư thân vương không phải người.”

“……” Y Mạn cảm thấy câu trả lời quá lạnh, so với Khắc Lí Tư Thác Bảo còn ngầm lạnh, “Ta đang nghiêm túc.”

“Ta cũng đang nghiêm túc.”

Cư Dao sau khi nói xong, bỗng cảm giác có chút không đúng. Nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện nơi nào bất thường.

Y Mạn click mở video một nữ minh tinh mà Cư Dao từng khen, “Ngươi xem, đây là tiểu Q, nhan sắc cao, kỹ thuật diễn xuất tốt, đây là tiết mục cắt nối mới nhất, ngươi chưa xem qua.”

Cư Dao không mấy hứng thú, “Cảm ơn đề cử, ta không theo dõi minh tinh.”

Y Mạn vẫn chưa từ bỏ: “Ngày mai có một buổi đi tú.”

Cư Dao đáp, “Ta không mua hoa hòe loè loẹt, bình thường cũng không mặc quần áo đắt tiền.”

“Nhưng người mẫu đẹp, dáng người tốt.”

“Thích thì hẳn là cải thiện chính mình.”

Y Mạn cảm thấy mau chóng không quen với Cư Dao. Chỉ vài ngày ngắn ngủi tách ra, Cư Dao dưới sự giáo dục của Lãnh Tư thân vương đã trở nên vô dục vô cầu.

Hi Luân không có khả năng biến Cư Dao thành người đứng đắn chính trực như vậy, tất cả đều nhờ vào Lãnh Tư thân vương.

“Ngươi thật sự không thích mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp sao?”

“Ta đối nữ nhân không có hứng thú.” Cư Dao nhớ rõ, nàng từng trong một luận văn về chinh thuế gặp thất bại lớn, mở rộng tri thức mới là chính.

Y Mạn trừng to mắt, “Vậy ngươi thích nam nhân?”

“Ta cũng không hứng thú. Ta đến Nam Bộ hải đảo không phải để tìm diễm ngộ,” Cư Dao nói, “Dù chúng ta đang lữ hành, nhưng đây cũng là một môn xã hội thực tiễn, ví dụ chúng ta có thể nghiên cứu thu nhập từ thuế, chính sách, bối cảnh nhập khẩu hàng hóa tại Nam Bộ hải đảo…”

Y Mạn càng nghe càng kinh hồn, bởi nàng nhầm tưởng Nam Bộ hải đảo là ánh mắt bờ cát và mỹ nữ Cư Dao.

Trái tim nàng nhảy lên, đập nhanh. Trong nháy mắt, nàng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Lãnh Tư thân vương. Dường như Lãnh Tư đang ẩn mình gần đó, có thể nghe hết từng chữ trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

‘Tiểu nhân loại nói đúng, nữ nhân không có hứng thú.’

‘Tiểu nhân loại phủ nhận Lãnh Tư thân vương là người.’

Logic sắc bén của Lãnh Tư thân vương liền thông suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro