
Chương 6
Cư Dao mơ màng cầm chuột, ấn gửi đi.
Buổi chiều bốn giờ, còn sáu tiếng nữa mới đến hạn nộp tác nghiệp.
Nàng một đêm chưa ngủ, đầu óc choáng váng.
Từ Toàn Nguyệt cũng không khá hơn, quầng thâm nặng, mí mắt trĩu xuống, ngồi trên ghế mà sắp ngủ.
"Đúng rồi, luận văn ngươi viết về cái gì?"
Cư Dao không muốn nghe thêm hai chữ "luận văn", nhưng vẫn cố gắng đáp:
"Viết về thuế quan. Chủ yếu trích dẫn các giáo sư, rồi nói thuế quan giảm là xu thế lớn, có lợi gì, đưa vài kiến nghị, ví dụ như hạ thấp thuế quan, linh tinh vô nghĩa."
Từ Toàn Nguyệt gật đầu: "Cái này xem như đề tài nóng. Ta thì viết về tiền cảnh thị trường dược phẩm gien, ít người chú ý hơn."
Vừa nhắc đến, Từ Toàn Nguyệt lại nhớ tới Đường giáo thụ mất tích:
"Ta tìm theo từ khóa, phát hiện tác giả của mấy bài liên quan chính là Đường giáo thụ. Ngươi nói nàng mất tích có khi nào liên quan đến nghiên cứu gien dược vật không?"
Cư Dao ngáp một cái: "Ai biết. Chuyện này là cảnh sát phải quản."
Từ Toàn Nguyệt thì lại hứng thú, lải nhải: "Không phải đâu, lúc tra tư liệu ta còn thấy rất nhiều tin đồn. Bọn họ nói không ít công ty, viện nghiên cứu gien dược vật đều gặp chuyện! Ví dụ như năm đó giáo sư gien học quyền uy nhất trong nước Cư Thiên Huyền cùng vợ là Diêu Thường tử nạn xe, mấy nhà xưởng dược có liên quan thì cháy."
Cư Dao cầm điện thoại, lướt màn hình.
Từ Toàn Nguyệt nói đến càng hăng, tay cũng múa theo. "Vì tư liệu trong nước thiếu, ta phải tìm đọc tài liệu nước ngoài. Ngoại văn văn hiến, đọc đến mệt muốn chết..."
Nói cả nửa ngày, nàng chỉ nghe được Cư Dao hời hợt "Ừ", sau đó thì chẳng có phản hồi nào nữa.
Từ Toàn Nguyệt ngừng kể khổ chuyện tìm tư liệu, quay sang liền thấy Cư Dao ngây người ngồi trên ghế. Chiếc điện thoại trong tay nàng rơi xuống đất, nhìn thế nào cũng giống như đã xảy ra chuyện lớn.
"Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Cư Dao trống rỗng, cộng thêm vẻ tiều tụy vì thức trắng một đêm, phảng phất như sinh mệnh vừa bị rút sạch.
Từ Toàn Nguyệt lạnh cả sống lưng, run rẩy đưa tay quơ quơ trước mặt nàng. Cư Dao vẫn bất động, khiến nàng ta sợ đến nỗi răng cũng run lên.
"Cư Dao, ngươi có khỏe không? Ngươi làm sao vậy?"
Trong đầu Toàn Nguyệt thoáng hiện tin tức hôm qua, có người trẻ vì thức đêm học tập mà đột tử. Lẽ nào bạn cùng phòng mình cũng vì thức đêm làm tác nghiệp mà...
Nàng hoảng hốt cúi xuống nhặt điện thoại lên, vừa liếc vào màn hình, lập tức hít mạnh một hơi.
Chiều nay, vòng đàm phán hòa bình thứ tư chính thức kết thúc.
Trong nội dung đàm phán về thuế quan, hơn một trăm mặt hàng được đề cập. Ngoại trừ một số loại dược phẩm và thiết bị y tế được giảm thuế, những hạng mục khác đều không thay đổi, thậm chí còn có cái bị tăng trở lại.
Thanh âm yếu ớt của Cư Dao vang lên:
"Ngươi nói ngày mai thầy xem luận văn, có cảm thấy ta như vai hề không?"
Từ Toàn Nguyệt thương xót vỗ vai, an ủi: "Không sao đâu. Những giáo sư có lượng tải, trích dẫn cao kia mới khó xử. Không đúng... bọn họ sẽ lại thức đêm viết bài phê bình thôi."
Cư Dao ôm ngực. Đây là lần duy nhất nàng cất công đến thư viện Tát Thành tìm tài liệu để viết luận văn, vậy mà lại bị hiện thực phũ phàng tạt thẳng một gậy.
An Đức vì sao không bị ám sát thành công? Vì sao đàm phán không kéo dài thêm? Chờ thầy giáo chấm điểm xong rồi hãy đàm phán không được sao?
Thấy Cư Dao còn an toàn, Từ Toàn Nguyệt trong lòng mới dần ổn lại, bắt đầu cúi xuống đọc tiếp tin tức liên quan.
"Oa, mấy hạng mục được hạ thuế đều có liên quan đến kỹ thuật công trình gien. Xem ra luận văn ta viết về tiền cảnh thị trường dược phẩm gien không hề tâng bốc vô ích nha."
Cảnh vui vẻ của Từ Toàn Nguyệt cùng bộ dạng thê thảm của Cư Dao tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
.
Cư Dao vốn luôn giữ nguyên tắc sống điệu thấp, tự thấy bản thân cũng chẳng có bản lĩnh để cao giọng.
Thế nhưng dạo gần đây, khi đi trong khuôn viên trường, rõ ràng vẫn như thường ngày không ai bắt chuyện, nàng lại có thể cảm nhận rõ rệt rằng mình không còn là một người trong suốt.
Cuối cùng, cũng có một hôm, một nữ sinh lấy hết dũng khí chặn đường nàng, đỏ mặt hỏi.
"Xin hỏi, ngươi và học tỷ Bạch Nghị An... có đang ở bên nhau không?"
Không mấy khi lướt diễn đàn trường, Cư Dao hoàn toàn không biết tin đồn về nàng và Bạch Nghị An đã bị spam đi spam lại nhiều lần.
"Bạch Nghị An học tỷ và Thu Ân học trưởng vốn không có tiếp xúc. Trước đây, học tỷ thường xuyên tìm học trưởng thôi."
Cư Dao thầm nghĩ trong lòng: "Đây là chuyện tốt."
Ít nhất Bạch Nghị An sẽ không bị kéo vào mở màn một bản ngược luyến tam bộ khúc nào đó của huyết tộc.
Nữ sinh kia gật gù: "Cảm ơn, ta đã biết."
Đúng là chuyện tình cảm thật khó lường!
Cư Dao nhìn theo bóng lưng nữ sinh hớn hở chạy đi, càng thấy khó hiểu.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng nhận được cuộc gọi từ viện nghiên cứu. Sở trưởng muốn nàng đến mang đi vật dụng cá nhân của Đường giáo thụ.
Xem ra, bọn họ đã mặc định rằng Đường giáo thụ sẽ không quay về nữa.
"Ta mới là con gái ruột của Đường giáo thụ, vì sao các người không chịu giao lại đồ vật cho ta?"
Còn chưa bước vào cửa, Cư Dao đã nghe thấy giọng Bạch Nghị An đầy chỉ trích.
Phó sở trưởng đi cùng nàng lúng túng chỉ tay vào trong, thấp giọng giải thích:
"Chúng ta vốn đã thông báo cho ngươi. Nhưng sau đó có một người bạn thân của Bạch tiểu thư gọi điện báo cho nàng. Hơn nữa, trước đây Bạch tiểu thư cũng từng đến xin nhận vật dụng cá nhân của Đường giáo thụ, nên chúng ta đã từ chối."
Cư Dao đã lường trước, sau khi mình bước vào, tất sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ.
"Các ngươi cứ giao đồ cho nàng đi."
"Không được. Ngươi sống cùng Đường giáo thụ, mới rõ cách xử lý những vật dụng này." Phó sở trưởng kiên quyết.
Thấy không thể thoái thác, Cư Dao đành căng da đầu đi vào.
Quả nhiên, vừa thấy nàng, Bạch Nghị An lập tức dồn hết hỏa lực sang.
"Cư Dao, sau này ngươi nhất định phải trả lại cho ta đồ của mẹ ta."
Giằng co nửa ngày, sở trưởng lau mồ hôi trán bằng khăn giấy ướt, liếc sang Cư Dao, tựa như muốn nói: rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.
Cư Dao chào sở trưởng một tiếng, rồi quay sang nhìn Bạch Nghị An, cố ý dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà đối phương ghét nhất:
"Được được."
Ngược lại, lời ấy càng làm lửa giận trong mắt Bạch Nghị An bùng lên, hừng hực như muốn thiêu sạch cả phòng.
Phó sở trưởng vội tiến lên giảng hòa, từ tay sở trưởng tiếp nhận chiếc túi hành lý được giữ chặt bấy lâu, đưa cho Cư Dao:
"Cho ngươi."
Chiếc túi hành lý này là do sở trưởng mua, dài chừng 60cm, cao 30cm, xách lên cũng không nặng.
Sở trưởng nói:
"Đồ vật không nhiều, chủ yếu là vài vật dụng cá nhân của Đường giáo thụ: ly nước, khăn lông, găng tay linh tinh, còn có ít bút, giấy nhớ tiện lợi, đồ văn phòng phẩm. Quan trọng nhất là thư. Nếu không cần, cũng có thể quyên tặng thư viện..."
"Đương nhiên là cần!" Bạch Nghị An lập tức chen vào, "Một món cũng không thể thiếu!"
Cư Dao kéo khóa túi kiểm tra, bên trong sắp xếp gọn gàng, đúng như sở trưởng đã liệt kê.
Một bên là vài món nhỏ lặt vặt, ba chiếc bút máy, hai quyển giấy nhớ. Quyển màu đỏ đã dùng, quyển màu lam thì vẫn còn nguyên phong.
"Cho ngươi." Cư Dao ra hiệu để Bạch Nghị An lấy.
Bạch Nghị An ôm chặt túi hành lý, rồi trừng mắt liếc sở trưởng, ánh mắt vẫn còn hừng hực lửa.
Rời khỏi viện nghiên cứu, Bạch Nghị An chặn Cư Dao lại:
"Có người nói thấy mẹ ta ở Snow châu. Ta định đến đó tìm bà, ngươi cũng phải đi cùng."
"Vì cái gì?" Cư Dao chớp mắt, "Snow châu?"
Nàng nghĩ một lúc mới nhớ ra, người Liên Bang gọi là châu, còn huyết tộc thì gọi là lĩnh vực.
Snow là lãnh địa dưới quyền A Tháp Lạp thân vương, giáp với Phất La Tư Đặc. Muốn đến Phất La Tư Đặc thì bắt buộc phải đi ngang qua đó, trừ phi đi máy bay. Nhưng Liên Bang thì tuyệt đối không có đường bay thẳng tới Phất La Tư Đặc.
"Bà ấy là mẹ ta cũng là mẹ ngươi! Sao ngươi một chút cũng không quan tâm? Ngươi có phải biết mẹ ta ở đâu rồi? Hay ngươi cùng bọn họ là một phe?"
Bạch Nghị An tiến sát một bước, giọng điệu mang theo uy hiếp, cố tình tạo áp lực cho Cư Dao.
Cư Dao mặt không đổi sắc:
"Ta không thích tiếp xúc với huyết tộc. Ta còn sợ lạnh, mà Snow hiện tại thì rét muốn chết. Huống hồ, tìm người như thế nào, tin tức có thật không, có nguy hiểm hay không, ngươi đều không biết."
"Hừ, không đi thì thôi."
.
Cư Dao như thường ngày trở về ký túc xá. Từ Toàn Nguyệt đang nằm bò trên giường chơi game, hai bạn cùng phòng khác vẫn còn ở thư viện tự học.
Nàng xắn tay áo, lấy từ bên trong ra một món đồ, bỏ vào ngăn kéo.
Đó là quyển giấy nhớ màu lam, vẫn còn nguyên phong chưa mở.
Sau đó, nàng mở máy tính, bắt đầu tra cứu thông tin liên quan đến Snow.
.
Khác với tiết cuối thu mát mẻ ở Tát Thành, khí hậu Phất La Tư Đặc lạnh giá đến mức khắc nghiệt.
Lãnh Tư dừng chân trên chiếc cầu nhỏ bắc qua hồ băng trong trang viên.
Âm thanh ồn ào, phù hoa của Hi Luân vẫn vang vọng không ngừng.
"Tỷ tỷ đại nhân, sao ngươi lại tỉnh trước thời hạn? Có ai quấy rầy ngươi ư?"
"Có người lẻn vào Khắc Lí Tư Thác Bảo, đánh thức ta."
Mặt hồ phủ băng phẳng lặng, lạnh lẽo như chính giọng điệu của Lãnh Tư.
Trước mắt chỉ toàn một màu ngân bạch. Bốn phía hồ là những hàng cây phủ đầy sương tuyết, cảnh tượng lạnh buốt, hoang vắng đến tịch liêu.
Giọng kinh ngạc của Hi Luân như là sinh cơ duy nhất len lỏi vào không gian băng hàn ấy.
"Cái gì? Tỷ tỷ, vậy ngươi đã ổn chưa? Có ảnh hưởng đến việc khôi phục không?"
Ít người biết rằng năm đó Lãnh Tư chìm vào giấc ngủ dài là để dưỡng thương. Nhưng với thực lực cường đại của nàng, bất cứ ngoại lực nào quấy nhiễu cũng sẽ khiến nàng lập tức tỉnh lại.
"Ta sẽ lại ngủ say thêm một đoạn thời gian."
Hi Luân gật đầu: "Ta sẽ bảo A Tháp Lạp tăng cường phòng bị. Lần này tuyệt đối không để ai quấy rầy tỷ nữa. Tỷ có biết là ai làm không? Kẻ lẻn vào đó là do ai phái tới?"
Trên nhánh cây khô khẳng khiu, một con quạ đen vỗ cánh, làm rơi mấy hạt tuyết xuống.
Lãnh Tư nhàn nhạt nói: "Giết."
Hi Luân hiểu rất rõ lời này không phải bắt rồi tra hỏi rồi mới giết, mà là giết ngay lập tức.
Với tính cách của Lãnh Tư, kẻ nào dám quấy nhiễu giấc ngủ đông của nàng, bất kể có giá trị hay không, đều chỉ có một kết cục giết trước, nói sau.
"Vậy tỷ tỷ có hướng điều tra chưa? Là người của An Đức sao?"
"Ta lựa chọn tạm dừng ngủ đông, chính là vì An Đức."
Đối với Lãnh Tư, chỉ cần xác định được kẻ địch là ai, đã đủ.
"Nhưng tỷ tỷ, cũng không loại trừ khả năng là người của tổ chức Thợ Săn, hoặc một vị thân vương khác. Ta sẽ giúp tỷ tỷ tra rõ. Tu Thụy cũng vậy, mấy trăm năm gần đây, hắn trưởng thành quá nhanh, tỷ tỷ tuyệt đối không thể xem thường hắn..."
Trong tai Hi Luân, câu trả lời kia đã đồng nghĩa với sự thừa nhận, kẻ lẻn vào chính là do An Đức phái tới.
Ngay khi còn đang nói, một cây băng cung màu xanh lam bất ngờ xuất hiện trong tay Lãnh Tư.
Thân cung cong mảnh, toàn thân trong suốt, khắc hoa văn tuyết trắng tinh xảo, dây cung ánh bạc, lan tỏa hàn khí lạnh lẽo đến tột cùng.
Hi Luân hoảng sợ, suýt nữa quên mất lời mình đang định nói tiếp.
"Tỷ tỷ, mấy hôm trước ngươi còn nói trừ cái chết của An Đức, ngươi căn bản không thèm để tâm đến bất kỳ tin tức nào liên quan đến hắn mà?" Hi Luân vừa dứt lời, liền thấy trong đôi mắt xanh thẳm của Lãnh Tư tràn ngập sát ý, lập tức biến sắc: "Chẳng lẽ ngươi định giết..."
Mũi tên bạc xé gió, cắt ngang lời Hi Luân, bắn thẳng vào thân cây ngô đồng ven hồ.
"Con mồi chỉ khi chính tay săn giết mới thật sự thuộc về ta."
Một bóng đen rơi xuống nền tuyết trắng. Nhánh cây rung lên, tuyết đổ ập xuống, phủ kín thân quạ đen vừa ngã.
Hi Luân vội chạy đến, gạt tuyết sang một bên.
Đó không phải quạ thật, mà là một con quạ máy mô phỏng, camera trên thân đã bị mũi tên phá hủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro