Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

“Mời ngồi.”

Cư Dao một tay thu dọn đồ ăn vặt, trái cây và đồ uống trên bàn. Nguyên bản hỗn độn, bừa bãi, nay bỗng rực rỡ hẳn lên, không còn thứ gì lộn xộn.

Lãnh Tư ngồi xuống, nhìn Cư Dao bận rộn sửa sang mọi thứ.

‘Ít ra cũng phải làm chút công phu vô dụng , chiêu đãi khách nhân chuyện quan trọng nhất là không thể để bàn vắng vẻ.’

Cư Dao lấy từ tủ lạnh ra nước trái cây ướp lạnh, Coca và nước dừa, bày biện gọn gàng trên bàn, theo chiều cao hợp lý, từ mọi góc nhìn đều thẳng tắp.

Hoàn thành xong, Cư Dao đứng bên cạnh bàn, hơi nghiêng về phía Lãnh Tư, để Lãnh Tư có thể nhìn toàn bộ bàn gỗ sạch sẽ, ngăn nắp.

“Tôn kính Lãnh Tư thân vương, mời ngài chọn đồ uống. Ly bên trái là nước trái cây, do khách sạn cung cấp. Theo lời nhân viên phục vụ, nước trái cây này được lấy từ những quả cam tươi, mới hái mỗi ngày tại lều lớn trung tâm, ép tại chỗ, phối hợp với đường phèn theo tỉ lệ chuẩn. Vì vậy nước trái cây vừa tươi, vừa bổ dưỡng, giàu vitamin, nguyên liệu và quy trình đều đạt tiêu chuẩn được công nhận cả trong và ngoài nước...” Cư Dao miêu tả từng chi tiết một cách đầy tự tin, tràn đầy năng lượng, khác hẳn ngày xưa, từng lời đều cẩn thận, tỉ mỉ, xứng đáng để gây ấn tượng với Lãnh Tư.

Lãnh Tư nghe hết ba phút giảng giải của Cư Dao về ly nước chanh bình thường nhưng cao quý, không bỏ sót một chi tiết nào.

Tiểu nhân loại trình bày nghiêm chỉnh, ngôn từ chuẩn mực, giọng điệu rõ ràng, ánh mắt tập trung, không hề sơ sẩy.

Nhưng dù nhìn thế nào, Lãnh Tư vẫn cảm thấy kỳ quái và bất mãn.

Cư Dao thật vất vả giới thiệu xong ly nước trái cây, lại bắt đầu đề cử một ly khác, nước dừa từ vùng biển nam bộ thiên nhiên.

Lãnh Tư chủ động mở miệng, cắt ngang những lời quảng cáo của Cư Dao.

“Ngươi mời ta vào đây để làm gì?”

Cư Dao bỗng im lặng, cuối cùng ngừng hẳn những lời nói thừa thãi.

Lãnh Tư nhớ lại lúc trước không vui, vốn quy kết tiểu nhân loại không hợp với lễ nghi, những lời rườm rà, chi tiết nhảm nhí này, Lãnh Tư càng không muốn nghe.

Cư Dao cuối cùng không hề chú ý đến ly nước dừa, nghiêm chỉnh nói.

“Kính yêu Lãnh Tư thân vương, là ngài xuất hiện ở cửa. Ta không muốn khoe ta mời ngài, mà chỉ vì thấy ngài ở cửa, nên mới mời ngài vào.”

Lãnh Tư mới vừa ổn định nội tâm, lần thứ hai lại cảm thấy lòng mình quay cuồng.

‘Lấy tính cách tiểu nhân loại mà xem, nàng hẳn là mở to đôi mắt trông vô tội nhưng thật ra đáng giận, khiến người ta kinh ngạc mà hỏi lại mỹ nhân, không phải ngươi trước tới tìm ta sao?’

Ý niệm vừa lóe ra đã bị Lãnh Tư kịp thời dập tắt. Tiểu nhân loại đã làm bẩn tư tưởng của Lãnh Tư, ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của nàng.

Cư Dao tiếp tục thể hiện sự chu đáo, chăm sóc tỉ mỉ, “Tôn kính Lãnh Tư thân vương đại nhân, xin hỏi phòng có ấm áp, thoải mái không? Có cần điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút không? Hiện tại là 26 độ C.”

Lãnh Tư không để ý những lời nhỏ nhặt, không bận tâm đến lời chêm chọc hay nụ cười của nhân loại, thẳng thắn đi vào chủ đề:

“Ngươi ở đây sinh hoạt tình lữ, nhưng thật ra rất vui vẻ.”

Cư Dao lập tức cứng người, tươi cười cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp còn thua cả nhân viên phục vụ ở đại sảnh lầu một.

“Vĩ đại Lãnh Tư đại nhân, xin ngài tin tưởng, ta là người chính trực, dũng cảm, kiên nghị quả cảm, thiện lương và hào phóng như bao nhân loại bình thường. Ta đến nam bộ hải đảo tuyệt đối không phải để hưởng thụ cái gọi là tình lữ sinh hoạt. Hiện tại, ta vẫn độc thân, chí hướng cao xa, không sớm rơi vào vũng bùn tình yêu; đồng thời, ta chọn kỳ nghỉ ở nam bộ hải đảo vì nghe nói Liên Bang coi trọng ngành du lịch nơi đây. Ta mong góp phần phát triển kinh tế địa phương, thông qua chi tiêu trợ lực nam bộ hải đảo trở thành khu du lịch quốc tế hạng nhất.”

Lãnh Tư nghe mà không tin lấy một chữ— hiện tại độc thân, chí hướng cao xa, không sớm lâm vào tình yêu vũng bùn, chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy tiểu nhân loại háo sắc, đang giả vờ nghiêm túc để trêu chọc cảm tình của hắn.

“Ngươi ở đây có kết bạn với những nữ tính cùng tuổi không?”

“Tuyệt đối không! Xin Lãnh Tư đại nhân tin ta.” Cư Dao ánh mắt kiên nghị, “Ta tuyệt đối không hề lựa chọn bạn bè vì dục vọng, cũng không vì mục đích tình cảm mà kết giao với ai. Ta luôn đối xử công bằng với tất cả.”

‘Thế nhưng chính mình lại giăng lưới khắp nơi, dán lên hành vi bắt cá mà vẫn ra vẻ đạo mạo.’ Lãnh Tư liếc mắt, mặt bàn sạch sẽ, chưa từng đụng tới đồ uống.

Nhân loại này nói mình đối xử công bằng với tất cả, nhưng chẳng biết sau lưng có thực sự ân cần với người khác hay không.

Cư Dao nhận thấy ánh mắt Lãnh Tư lạnh lùng, ẩn chứa điều gì khó nắm, tinh tế nhìn lại từng lời nói, cử chỉ trước đó rõ ràng hoàn hảo, chu đáo, không hề tùy tiện.

Chẳng lẽ Lãnh Tư không tin nàng có thể hối cải, làm người mới, một lần nữa trở thành người tốt?

Nàng lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách xã giao nhất định với Lãnh Tư, không dựa quá gần. Nàng không ngả ngớn, muốn tôn trọng, duy trì lễ nghi xã giao, trước mặt Lãnh Tư biểu hiện ưu nhã, hào phóng, thản nhiên tự nhiên.

Lãnh Tư nhìn Cư Dao lùi lại, từ tốn lui về phía sau, bước chân rõ ràng, ánh mắt quan sát tỉ mỉ.

‘Cử chỉ của tiểu nhân loại bộc lộ ý muốn rời xa Lãnh Tư thân vương.’ Lãnh Tư đặt tay bên cạnh nàng, cánh tay nhẹ nâng, ánh mắt dừng lại trên người Cư Dao.

Cư Dao cân nhắc, liệu Lãnh Tư có phải vì hành vi tỉnh táo, thích hợp với tình hình mà cảm thấy vừa lòng, cuối cùng nàng đoán ra thánh ý.

“Ngươi tiếp xúc với nhiều nữ tính xa lạ.”

Cư Dao giữ vẻ mặt bằng phẳng, trước mặt Lãnh Tư tuyệt đối không biểu hiện chút ngượng ngùng hay co rúm, không phá hỏng hình tượng bản thân. “Đúng vậy, đó đều là hôm qua ta tiếp xúc với du khách hoặc người địa phương. Lãnh Tư đại nhân, ta tuyệt đối không dụ dỗ hay lừa gạt bất cứ nữ nhân trẻ tuổi nào. Ngày hôm qua, ta giúp một vài đôi phát hiện sự thật trong những trò lừa tình, làm bạn cô đơn tịch mịch cảm thấy ấm áp, còn giúp những cô gái bị cha mẹ xem nhẹ, an ủi những bé gái té ngã khóc thút thít… Tóm lại, ta chỉ dùng nhiệt tâm để trợ giúp người khác, không hề có bất cứ ý tưởng dơ bẩn nào, hoàn toàn không lợi dụng ai.”

‘Vẻ ngoài chân thật, bằng phẳng này càng khiến Lãnh Tư khó có thể hoàn toàn tin lời tiểu nhân loại nói.’

Còn những việc tốt trước đó, Caroline đã thành công điều tra ra, giúp người khác đánh giá về Cư Dao.

“Ngươi xác thật không dụ dỗ hay lừa gạt nữ nhân trẻ tuổi, mà mục tiêu của ngươi là người già và trung niên?”

Cư Dao chớp mắt, đáp ngay: “Tuyệt đối không có, Lãnh Tư đại nhân. Ta quan tâm đến người già. Thật không dám giấu giếm, khi còn ở đại học, ta tham gia các hoạt động tình nguyện, giúp người già sử dụng các thiết bị điện tử mới nhất, hướng dẫn họ cách dùng ứng dụng mạng xã hội để nói chuyện với con cái, kết nối bạn bè.”

Lãnh Tư không quên chuyện Cư Dao từng vượt qua thông đồng sự tích, liền hỏi thẳng. “Ngươi nói thẳng, rốt cuộc có tiếp nhận nhân viên vệ sinh nữ liên hệ phương thức với ngươi hay không?”

Cư Dao chớp mắt, nhìn Lãnh Tư vô tội: “Lãnh Tư mỹ... đại nhân, ngài làm sao biết chuyện này… A không phải, ý ta là, ngài thần thông quảng đại, không gì ngài không biết mà.”

Lãnh Tư hơi gật đầu, như vậy tiểu nhân loại mới thật sự bình thường. Lúc trước thái độ làm bộ làm tịch chỉ là vờ, giống như khi ném đi kỹ thuật cấy tóc của An Đức Mạnh tiêu thụ.

“Vậy rốt cuộc, ngươi có tiếp nhận hay không?”

Cư Dao muốn liêu một liêu tóc, nhưng sáng nay đã bôi trát viên đầu, tóc chải vuốt chỉnh tề, bên tai cũng không có mấy sợi tóc lòa xòa.

Tay nàng chỉ chà xát trong không khí, “Lãnh Tư đại nhân, ta không muốn phụ lòng nhiệt tình của lão nhân gia, ngài cũng biết, nàng ở đây thật cô đơn…”

Lãnh Tư đặt tay lên đầu gối, Cư Dao lập tức im lặng, bắt đầu quan sát biểu cảm của nàng.

Không có biến hóa gì, cảm giác càng thêm khó chịu.

Lãnh Tư nhàn nhạt mở miệng: “Vô dụng. Quá nhiều xã giao sẽ ảnh hưởng sinh hoạt, nhiễu loạn nhịp điệu cuộc sống, mang thêm phiền toái. Hơn nữa, ngươi thường xuyên nói nhiều, càng phải biết thu liễm.”

“Lãnh Tư đại nhân lời nói cực kỳ đúng, ta sẽ lấy làm cảnh giới.” Cư Dao từ trong túi lấy ra điện thoại, mở danh bạ, quét qua, lập tức nhớ lại một gương mặt.

Xóa không tốt lắm, về sau thiếu chút, một năm nhiều nhất cũng chỉ thêm vài chục người, khống chế ở mức vừa phải.

Cư Dao lại nhìn về phía Lãnh Tư, ngoan ngoãn mỉm cười, hai mắt cong như vầng trăng, vẻ hồn nhiên khiến Lãnh Tư nháy mắt cảnh giác.

Tiểu nhân loại không nói thêm lời nào nữa.

“Vậy, xin hỏi Lãnh Tư đại nhân, ta có thể xin ngài số liên lạc không?”

Lãnh Tư trầm mặc. Nàng không cần, vì xã giao quá nhiều sẽ nhiễu loạn nhịp sinh hoạt, mang thêm phiền toái. Nhưng Caroline thì luôn có thể tùy lúc trò chuyện cùng tiểu nhân loại. Không đúng, Lãnh Tư thân vương không thể để Caroline gặp mặt tiểu nhân loại một lần, dễ bị người ngoài đánh đồng, lừa dối.

Cư Dao nhìn ra Lãnh Tư đang suy tư, nàng đoán chắc hắn đang cân nhắc từ chối, vì lý do sĩ diện. Thấy Lãnh Tư do dự, nàng khéo léo hỏi.

“Lãnh Tư đại nhân, ngài không dùng điện thoại sao? Nếu muốn, ta có thể chỉ dạy, ta từng có kinh nghiệm dạy học.”

Lãnh Tư có lý do để nghi ngờ rằng tiểu nhân loại đang hình dung nàng giống như những cụ già trong viện dưỡng lão, giống nhau như đúc.

Đối diện với Cư Dao cười ngoan ngoãn, Lãnh Tư đứng lên, nhắc đến việc trao đổi liên hệ. Ánh mắt Lãnh Tư thoáng liên tưởng đến chuyện trước đây Cư Dao từng nghịch ngợm gửi một tấm hình màu vàng để khiêu khích.

Vóc dáng Lãnh Tư cao hơn Cư Dao, khí chất lạnh lùng khiến người khác luôn cảm thấy nguy hiểm. Hai người đối lập về sắc diện, đen và bạc làm nổi bật sự lãnh đạm của nàng.

Cư Dao nhẹ ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt lam của Lãnh Tư.

Có lẽ đây là cách từ chối khéo.

“Ngươi nói mình độc thân, vậy ảnh chụp là sao giải thích?”

“Ảnh chụp gì?” Cư Dao ngạc nhiên, không hiểu đề tài bỗng chuyển hướng.

Lãnh Tư vô tình nhắc đến Caroline: “Caroline gửi báo ngươi.”

“Cái gì?” Cư Dao trợn mắt há hốc mồm, thật sự không ngờ đây lại là chuyện liên quan đến bằng hữu.

Caroline tối qua còn trò chuyện vui vẻ với nàng, chúc nàng du lịch vui vẻ, nhưng hóa ra sau lưng đã âm thầm đâm một nhát dao.

Cư Dao nắm chặt song quyền, hàm răng run lên. “Lãnh Tư đại nhân, xin hỏi Caroline có được đến mười vạn thông dụng tệ không?”

Lãnh Tư thật ra không nghĩ Cư Dao lại quan tâm đến chuyện này, không phải vì bạn bè phản bội hay bị chất vấn chột dạ.

“Có.” Với thông tin Lãnh Tư nắm trong tay, chắc chắn sẽ được khen ngợi.

Cư Dao ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Khi Caroline tới, nàng không thể hung hăng tấn công nàng ấy.

Trái tim chợt co rụt, 110 vạn thông dụng tệ như bay mất.

“Lãnh Tư đại nhân, xin ngài tin tưởng, đây đều là giả. Thật không dám giấu giếm, đây chỉ là cách người trẻ tuổi chúng ta để gia tăng vòng bạn bè, không phải vì lúc này mới tuyên bố giả dối. Ta chỉ thả mồi, muốn câu cá lớn.”

Cư Dao thao thao bất tuyệt giảng giải, Lãnh Tư lấy bình Coca trên bàn đưa tới trước mặt nàng.

Đông lạnh từ Coca bốc lên, chai phủ lớp hơi nước, tạo bọt nhỏ, dính ướt bao tay đen của Lãnh Tư, nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhận ra.

Cư Dao dừng lại một chút, khó hiểu nhìn thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ của Lãnh Tư.

Lãnh Tư không nói gì, bình Coca vẫn được đặt thẳng vào tay nàng.

Một lát sau, Cư Dao mới lúng túng tiếp nhận, trong khi tay Lãnh Tư chạm qua vị trí ẩm ướt, cảm giác khác với tay nàng.

Lãnh Tư rút tay, quay đi, không hề nhìn Cư Dao.

Cư Dao vặn nắp bình, vừa mở ra vừa nói không ngừng, tuy không phải khát nước thật sự, mà là yêu cầu thêm chút hơi mát giải khát.

Ban đầu nàng còn tưởng Lãnh Tư muốn nàng mở nắp cẩn thận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lãnh Tư với Coca, mới nhận ra không đúng, Lãnh Tư thích uống trà, trong lâu đài phần lớn là hồng trà và trà hoa.

Mát lạnh của Coca dễ chịu trôi qua yết hầu, Cư Dao cảm thấy thần trí tỉnh táo, sinh mệnh rõ ràng.

Nàng còn nhớ rõ mình từng nhắc đi nhắc lại về hương vị Coca.

‘Vẻ mặt vui vẻ của tiểu nhân loại, Lãnh Tư thân vương chỉ muốn khiến nàng câm miệng thôi.’

Không phải vì tiểu nhân loại khát nước.

Lãnh Tư nhìn bình Coca có ga, không hứng thú với độ ẩm hay vị ngọt, chỉ là ký ức về một câu nói vô nghĩa, hoa ngôn xảo ngữ của tiểu nhân loại, trong trí nhớ xuất chúng của nàng.

Tóm lại không đáng để ghi nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro