Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

"Ngươi mấy ngày nay đi đâu?" Cư Dao hỏi, "Ta cảm giác ngươi không có ở quanh đây."

Lãnh Tư liếc nàng một cái, ánh mắt như gió lạnh quét qua.

'Tiểu nhân loại này lại vọng tưởng rằng ta sẽ nhàm chán đến mức ngồi nhìn mấy trò hoa tâm ba ngày ba đêm của nàng sao.'

"Đi xử lý một ít chuyện quan trọng." Giọng Lãnh Tư thản nhiên, không để lộ nửa điểm cảm xúc.

Cư Dao ngẩn ra một chút, tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gù, "Nguyên lai là thế, ta mấy ngày nay cũng bận chuyện quan trọng."

A .

Không cần Cư Dao nói, nàng cũng biết chuyện quan trọng trong miệng tiểu nhân loại là gì, cùng na lệ tháp thương lượng xem ngày mai đi dạo phố, mua đồ vật nào trước.

Đúng là ánh mắt thiển cận, cả đời chỉ biết hưởng lạc trước mắt, không tự mình coi trọng thân thể cùng vận mệnh.

Nhân loại tuổi thọ vốn ngắn ngủi, hoa tâm tiểu nhân loại rồi cũng sẽ sớm rời khỏi thế gian.

Lãnh Tư nghĩ, lấy tính cách của Cư Dao, tương lai trên mộ chí cũng sẽ chẳng giống người thường.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Âm thanh tò mò từ trước mặt truyền đến, cắt ngang dòng suy tưởng.

Trước ghế không có bàn, Cư Dao ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nháy mắt nhìn nàng, giọng trong trẻo.

Ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, đến khi khép miệng lại thì vẻ nghiêm túc kia gần như khiến người khác lầm tưởng.

Khi tiểu nhân loại này không mở miệng, gương mặt có chút mê hoặc, rốt cuộc cũng để nàng tìm được một điểm có thể khen ngợi.

Tâm tình Lãnh Tư khẽ dịu đi, vốn phong thái lỗ mãng, giờ nghe lời ngoan ngoãn lại càng thuận mắt.

Tạm thời, nàng có thể bỏ qua chuyện tiểu nhân loại phá hỏng lò sưởi trong tường của lâu đài.

Cư Dao hé môi cười, "Ngươi đang nghĩ đến ta sao?"

Lãnh Tư khẽ híp mắt, thu hồi thoáng chốc lòng khoan dung vừa rồi.

"Ta chỉ nghĩ đến bia mộ của ngươi."

Cư Dao ngẩn ra. Nàng còn chưa từng suy nghĩ xa xôi đến thế, nhưng đối với huyết tộc mà nói, mấy chục năm quả thực chỉ như một thoáng chớp mắt.

Nàng chống cằm, gương mặt mềm mại lộ vẻ ngoan ngoãn như vừa nãy.

Lãnh Tư lập tức cảnh giác. Đây chính là một trong những thủ đoạn tiểu nhân loại này giỏi nhất, giả vờ ngoan hiền để mê hoặc.

Quả nhiên, Cư Dao cất giọng trong trẻo, "Ta biết ngay mà, ngươi đang nghĩ đến ta. Tiểu tâm tư này, ta vừa liếc liền nhìn thấu."

'Dám suy đoán tâm tư của Lãnh Tư đại nhân, thật sự là không biết sợ sống chết.'

Tiểu nhân loại đứng gần trong gang tấc, thoạt nhìn không hề có lực công kích.

Nàng buông cằm, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh. Cổ áo không cao, chỉ khẽ che đi một phần ba làn da trắng nõn.

Lãnh Tư vươn tay, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi áp tới chiếc cổ mảnh mai của Cư Dao. Chỉ cần hơi dùng lực, nàng có thể để tiểu nhân loại biến mất khỏi thế gian này dễ như trở bàn tay.

Đầu ngón chạm đến làn da nơi cổ, mềm mại hơn trong tưởng tượng, ấm áp, mang theo nhịp thở sinh mệnh rõ rệt.

Lãnh Tư khẽ nhíu mày, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nàng không nên chạm vào nhân loại này.

May mắn thay, giữa nàng và đối phương vẫn còn một lớp tơ lụa bao tay.

Sự lạnh lẽo tinh tế của vải truyền vào da, khiến Cư Dao khẽ rùng mình, đầu óc bất giác tỉnh táo hẳn ra.

Nàng cúi đầu, cằm nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay của Lãnh Tư.

Ngón tay Lãnh Tư cứng lại. Qua lớp bao tay mỏng, cảm giác dị thường kia khiến nàng thoáng chốc giống như bị điện giật.

Đôi mắt xanh thẳm tối lại, nàng cúi xuống nhìn chằm chằm tiểu nhân loại cả gan.

Ngồi xổm quá lâu, hai chân tê dại, Cư Dao dứt khoát chẳng thèm để ý phong độ, ngồi phịch xuống đất.

Nàng nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay Lãnh Tư, khoảnh khắc cằm vừa chạm tới, toàn bộ sức lực của Lãnh Tư liền rút sạch, kế tiếp cũng không còn động tác nào nữa.

Cư Dao kéo tay nàng đến trước mặt, ung dung quen thuộc mà tháo xuống lớp tơ lụa trắng tinh. Mép găng thêu viền vàng, tỉ mỉ đến từng đường nét, xen lẫn những hoa văn phức tạp tinh xảo.

Bàn tay lộ ra, vẫn như lần đầu gặp gỡ, trắng ngần, thon dài, nhìn thì mảnh mai tinh tế, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh có thể quyết định sinh tử người khác trong chớp mắt.

Cư Dao khẽ ấn ngón cái lên lòng bàn tay ấy.

"Ngươi đang làm gì?" Lãnh Tư lúc này mới kịp phản ứng, giọng lạnh lùng quát.

Cư Dao lại bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, động tác càng thêm đường hoàng, từ một tay chuyển thành hai tay.

Nàng lật bàn tay Lãnh Tư lên, ngón cái đè xuống khe hổ khẩu, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc, không chịu bỏ sót bất kỳ một hoa văn nào in dấu nơi da thịt kia.

"Ta giúp ngươi xem tay đoán mệnh, thật không dám giấu, ta thường xuyên đi coi bói, học lỏm được chút ít tiểu tri thức thôi."

"A." Lãnh Tư bật cười khinh miệt.

Tiểu nhân loại này rõ ràng chỉ đang lấy cớ để đùa bỡn bàn tay Lãnh Tư thân vương, vậy mà lại nói ra vẻ đường hoàng.

Nàng không rút tay lại, chỉ thản nhiên mỉa mai, "Ngươi thì tính được cái gì mệnh?"

"Vận đào hoa." Cư Dao hừ hừ, "Loại này mới thực dụng. Còn mấy thứ như phú quý, sự nghiệp hay thọ mệnh, đều chẳng có ý nghĩa."

Rõ ràng mấy thứ chẳng có ý nghĩa kia lại quan trọng, còn vận đào hoa mới là vô giá trị nhất.

Lãnh Tư lập tức bắt được sơ hở trong lời, "Ngươi thường xuyên đi tính vận đào hoa?"

Cư Dao thản nhiên cười, gương mặt trong sáng, "Một chỗ không chuẩn thì ta hỏi chỗ khác. Cái gọi là trên đời vốn không có đường, nhưng người đi nhiều thì thành lối."

Lãnh Tư đối với triết lý nửa mùa này chẳng thể nào thông suốt, ít nhất đem áp dụng vào chuyện đào hoa vận, thế nào cũng thấy đó chỉ là ngụy biện vụng về của tiểu nhân loại.

Lãnh Tư hoàn toàn không hiểu nổi cái gọi là "triết lý" của Cư Dao, ít nhất đem áp đặt vào chuyện đào hoa vận thì chỉ như tiểu nhân loại ăn nói lộn xộn.

"Vậy ngươi nhìn ra được gì?"

Cư Dao vội vàng cúi đầu, giả bộ chuyên tâm tiếp tục xem tay.

"Mỹ nhân, ngươi thiên phú dị bẩm, vừa nhìn đã thấy là tư chất tu luyện kỳ tài... À không, là đường chỉ tay này..." Cư Dao khụ khụ, miễn cưỡng moi mấy câu vớ vẩn vàng thau lẫn lộn trong đầu ra.

"Lấy kẻ hèn này mà nói, đường này bị cắt đứt, xem ra mệnh trung có một kiếp... nhưng xét tuổi của mỹ nhân, hẳn là đã sớm vượt qua rồi..."

Nói chưa xong, Lãnh Tư đột ngột khép ngón tay lại, kẹp chặt lấy ngón cái Cư Dao, đau đến nàng phải vội vàng cầu xin tha, "Mỹ nhân, ta sai rồi, ta chỉ là thuận miệng nói... không, ta là nói bậy nói bạ thôi."

Lãnh Tư im lặng buông tay, rút về. Đôi mắt vẫn lạnh nhạt rơi xuống người đối diện, "Ngươi không phải nói am hiểu vận đào hoa sao?"

Cư Dao thở dài một hơi: "Thật không dám giấu, lúc đầu ta nghiên cứu phú quý mệnh. Sau lại phát hiện chính mình chẳng có phú quý mệnh gì, liền cho rằng thứ này là mê tín, thế là đổi sang nghiên cứu đào hoa vận."

Lãnh Tư lại lần nữa bị tiểu nhân loại làm mới nhận thức.

Nàng thản nhiên hỏi: "Vậy vận đào hoa ngươi thế nào?"

Cư Dao một tay vuốt mái tóc đen bóng, chậm rãi nói: "Đương nhiên..."

Đương nhiên là sau khi nàng chạy khắp hơn mười cửa hàng đoán mệnh, cuối cùng mới nghe được một câu vừa lòng - "ngươi vận đào hoa sẽ không dứt."

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cư Dao khẽ đảo, thoáng nhìn vào đôi mắt trong vắt hơn kính, lạnh hơn sương kia. Nàng dừng một nhịp, rồi cười, "Đương nhiên là ta sẽ gặp được một vị đại mỹ nhân đứng đầu thế giới."

Nàng hướng Lãnh Tư nhướng mày, còn chớp mấy cái mắt, giọng ngọt ngào: "Mỹ nhân, ngươi cảm thấy sao?"

Lãnh Tư bình thản nhìn chằm chằm Cư Dao. Một lúc lâu sau mới mở miệng, "Ta cảm thấy, mộ chí minh của ngươi có thể viết thành như thế."

"......"

Đây chẳng phải là ý nói - đến chết cũng gặp không được sao?

Cư Dao vẫn giả bộ cảm kích, nở nụ cười, "Cảm ơn ngươi thay ta suy xét cho tương lai."

Lãnh Tư thật sự không hiểu vì sao tiểu nhân loại này da mặt lại dày đến thế, một câu cũng có thể cười đến mặt đỏ tai hồng.

Cư Dao đứng dậy, cúi người đấm đấm đôi chân tê mỏi, trong đầu lại nghĩ đến mộ chí minh kia.

Phải viết sao cho người đến viếng nhìn xong, lập tức liền sinh ra mê luyến, thậm chí sùng bái đối với chủ nhân phần mộ.

Nàng thử thăm dò, "Ngươi nói thế này được không. 'Ta may mắn từng đến nhân thế, nhìn thấy vô số giai nhân.'"

"Háo sắc." Lãnh Tư đáp gọn.

Cư Dao lại đổi cách, "Vậy 'Đôi mắt ta, vĩnh viễn chỉ nhìn chăm chú mỹ lệ.'"

"Biến thái."

"Vậy Mỹ nhân trong nhân thế, đều cùng ta có quan hệ.'?"

"Si tâm vọng tưởng."

Cư Dao lắc đầu, "Ngươi như thế nào miệng độc như vậy?"

Lãnh Tư không cho nàng bất kỳ quan tâm nào, "Đây là đánh giá chuẩn xác ."

"Ngươi không cảm thấy lời này tràn ngập ý thơ cùng lãng mạn sao?"

"Hoa tâm nhân luôn cho rằng phong lưu là một loại sáng tác."

Cư Dao không còn rối rắm chuyện mộ chí minh nữa. Nghĩ thoáng ra, có lẽ nàng căn bản cũng mua không nổi mộ.

Mỹ nhân nói đúng, không nên hoa tâm cùng phong lưu.

Hẳn là phải tích cực mang đến cho thế gian người hy vọng.

"Đổi thành 'không tiếc nuối, ta chỉ là đến thiên đường đi tìm mỹ lệ' thì sao? Ngắn gọn mấy chữ, liền thể hiện ta đối sinh tử xem đạm cùng rộng rãi, lại có theo đuổi và khát vọng đối với mỹ lệ..."

Lãnh Tư ngắt lời, ngăn Cư Dao tiếp tục khoe khoang, "Ngươi còn như vậy, tiểu tâm đến địa ngục đi."

Cư Dao tò mò hỏi, "Địa ngục có mỹ nhân sao?"

Lãnh Tư thậm chí nghĩ hiện tại liền đưa Cư Dao đi thực địa khảo sát một chuyến.

Nàng còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ.

"Ngươi cẩn thận một chút."

Cư Dao nghe không hiểu hàm ý, đang muốn dò hỏi, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Nàng xoay người, liền thấy một con mèo lông tím đen, kiêu ngạo từ cửa bước vào.

"Ngươi thế nào lại tới nữa?" Cư Dao vội lùi về sau mấy bước, nép đến phía sau ghế dựa Lãnh Tư, mượn thế mà hướng về yêu miêu quát, "Ta nói cho ngươi, vị này không phải đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Đừng tới quấy rầy ta!"

Lãnh Tư vẫn không nói một lời, khép hờ đôi mắt, tựa như hết thảy đều chẳng liên quan đến nàng.

Chính vì thế, yêu mèo càng thêm vui mừng, đôi mắt dựng đứng nhìn chằm chằm Cư Dao, oán hận cuồn cuộn, dường như muốn hôm nay liền báo thù rửa hận.

Con yêu mèo này không biết từ góc xó nào chạy ra, lông tóc trơn mượt, vừa nhìn liền biết là được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc, toàn thân tản ra khí tức kiêu ngạo.

Cư Dao có thể tưởng tượng, chủ nhân nó tất nhiên cũng là kẻ cùng loại tính tình.

Nàng nhìn về móng vuốt nhọn dài sắc bén kia, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế, "Ta nói cho ngươi, ta sẽ cùng ngươi liều chết một trận, ngươi đừng lại gần!"

Lời đe doạ này chẳng có chút uy hiếp nào, yêu mèo chỉ khẽ kêu "meo" một tiếng, để lộ ra hàm răng nanh trắng hếu.

"Như vậy đi," Cư Dao xuống nước, "Ngươi thích mèo đực, mèo cái, hay là sinh vật khác? Như chó, hay là chuột? Ta đều có thể giúp ngươi tìm bạn lữ, hơn nữa còn tìm cho ngươi không chỉ một con."

Vừa dọa vừa dụ, kết quả là làm yêu mèo giận dữ, ánh mắt như phát tím, rõ ràng bị chọc tức vì bị đem so với mấy loại sinh vật cấp thấp.

Chỉ thấy nó há miệng, vung móng vuốt lao tới.

Cư Dao sợ hãi, liền vội vòng tay ôm lấy xương quai xanh Lãnh Tư, cằm cọ lên mái tóc nàng, giọng đáng thương vô cùng. "Hách Tẫn mỹ nhân, cứu ta!"

'tiểu nhân loại đáng thương , lúc này mới ý thức được ai mới thật sự có thể cứu nàng.'

Lãnh Tư liếc mắt quét về phía yêu mèo, lạnh nhạt mở miệng, "Ngươi nói với chủ nhân ngươi, lập tức trở về Phất La Tư Đặc. Chưa có ta cho phép, không được xuất hiện nữa."

Yêu mèo bước chân khựng lại, không cam lòng trừng mắt nhìn Cư Dao, cả thân thể như cây cà tím gặp sương, ỉu xìu héo rũ.

Cư Dao lập tức nhào tới bên người Lãnh Tư, hận không thể dâng lên một bó cầu vồng tạ ơn.

"Mỹ nhân yêu ngươi muốn chết, vừa rồi ta thiếu chút nữa phải gọi A Tháp Lạp ra rồi."

Giây tiếp theo, trước mắt Cư Dao trời đất quay cuồng.

Khi nàng hoàn hồn, trước mặt đã là bức tường quen thuộc có lò sưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro