Chương 59: Tiền thưởng
Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, trước kia cô chưa từng nghĩ tới, trong đầu không có chuyện này, sau này cũng không muốn nghĩ tới, thỉnh thoảng thấy các cặp đôi đi trên phố, Sở Di ngưỡng mộ nói: "Thật muốn có một tình yêu ngọt ngào quá à~~~"
Giọng điệu phấn kích lần nào cũng khiến cô nhìn sang.
Sở Di sẽ hỏi: "Linh Nguyệt, cậu có muốn không?"
Cô không chút do dự: "Không muốn."
Bây giờ đối mặt với câu hỏi trên giấy của Quý Tri Ý.
Cô cắn môi.
Hai chữ không muốn đơn giản ấy, thế nào cũng thấy rất khó mở miệng, đặc biệt là, nếu thực sự không muốn, tại sao phải viết những câu hỏi đó?
Cởi quần đánh rắm, không phải làm chuyện thừa thãi à?
Vì vậy Tô Linh Nguyệt cầm tờ giấy đó, dưới ánh mắt rất kiên nhẫn của Quý Tri Ý, cô lặng lẽ giơ tay ra che mắt Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý muốn vươn tay ra gỡ tay Tô Linh Nguyệt xuống.
Tô Linh Nguyệt nói: "Cô đừng nhúc nhích."
Cô 'đe dọa': "Nếu cô động đậy tôi sẽ không thử với cô đâu."
Nói chuyện yêu đương mà như thể chơi trò chơi.
Quý Tri Ý cũng thật sự không nhúc nhích, vẫn ngồi yên như cũ, một tay ôm lấy eo cô, vì không nhìn thấy Tô Linh Nguyệt nên thính giác tốt hơn một chút, cô nghe thấy tiếng vải ma sát.
Hỏi Tô Linh Nguyệt: "Che mắt tôi làm gì?"
Tô Linh Nguyệt cắn môi.
Cô cũng không biết làm gì.
Làm rồi mới muộn màng cảm thấy xấu hổ.
Là vì tư thế hiện tại, vì câu hỏi của Quý Tri Ý, hay vì câu trả lời của mình.
Cô nói: "Tôi thích."
Được rồi.
Quý Tri Ý nhếch môi, Tô Linh Nguyệt che mắt cô, cúi đầu nhìn thấy sống mũi cao và đầu mũi thanh tú của cô, còn có khóe môi hơi nhếch lên, tay kia của cô đặt tờ giấy xuống, bóp hai bên khóe môi Quý Tri Ý: "Không cho cười."
Quý Tri Ý nói: "Cô cũng thật là..."
Thật là gì?
Thật hung bạo?
Thật độc đoán?
Quý Tri Ý nói: "Thật đáng yêu?"
Ai đáng yêu!
Tô Linh Nguyệt giống như Rắc rối xù lông vì giận, nhảy phắt xuống khỏi người Quý Tri Ý, đứng trước mặt cô, Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô chăm chú, Tô Linh Nguyệt đối diện với đôi mắt đó, quay đầu chạy về phòng.
Rắc rối theo sau lưng không đuổi kịp, bị Tô Linh Nguyệt đóng cửa rầm một tiếng nhốt ở ngoài!
Nó không vui, ngồi trước cửa lấy chân cào cào cánh cửa vừa kêu meo meo, Tô Linh Nguyệt mở cửa, vươn tay ra kéo Rắc rối vào.
Phòng khách yên tĩnh trở lại.
Quý Tri Ý đặt tay lên trán.
Từ từ che mắt.
Như là Tô Linh Nguyệt vẫn còn ngồi trên người mình, che khuất tầm nhìn của cô.
Cô nhắm mắt lại.
Tâm trạng vô cùng thoải mái.
Một lúc lâu sau cô đứng dậy nhìn tờ giấy đầy câu hỏi mà Tô Linh Nguyệt để lại, cô cầm nó trong tay, quay đầu nhìn về phía phòng của Tô Linh Nguyệt, cười khẽ.
Tô Linh Nguyệt nằm trên giường, quay đầu nhìn cửa, cảm thấy hành động vừa rồi của mình có phải quá ngây thơ không? Rõ ràng cô không phải học sinh, sao lại có thể làm ra hành động ngây thơ như vậy.
Quý Tri Ý sẽ nghĩ sao về cô đây?
Tô Linh Nguyệt đau đầu.
Cô vùi mặt vào bụng Rắc rối, kêu một tiếng, Rắc rối muốn chạy trốn, bị cô bắt lại, đành để cho cô giày vò, Rắc rối không còn sức lực, gục xuống giường, đầu tựa vào gối, hai mắt nhắm nghiền, để mặc Tô Linh Nguyệt chơi đùa.
Tô Linh Nguyệt vừa ôm vừa xoa rồi ôm vào trong lòng, sau đó kéo chăn lên, một người một mèo nằm ngủ.
Ngủ thẳng giấc đến khi cửa phòng bị gõ vang.
Tô Linh Nguyệt nghe thấy Quý Tri Ý nói: "Ăn tối thôi."
Thời gian trôi nhanh vậy?
Tô Linh Nguyệt cảm thấy mới chợp mắt được vài phút, trời đã tối rồi? Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bên ngoài tối om, Tô Linh Nguyệt bật đèn, Rắc rối thò đầu ra khỏi chăn bông, kêu meo meo với cô, Tô Linh Nguyệt chọc đầu nó: "Ăn cơm."
Rắc rối kêu meo một tiếng, vui vẻ nhảy ra cửa, Tô Linh Nguyệt vừa mở cửa nó đã chạy nhanh ra ngoài.
Tô Linh Nguyệt nhìn ra ngoài qua khe cửa, Quý Tri Ý không có ở đó, đèn bếp đang sáng, Quý Tri Ý nấu cơm?
Cô đi ra ngoài, nhìn thấy bốn món một canh trên bàn, Quý Tri Ý nói: "Quản gia vừa mới đem tới."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng.
Không nhắc đến chuyện buổi chiều.
Bầu không khí ngượng ngùng dường như vẫn đang lan rộng.
Quý Tri Ý không đề cập đến, cô cũng không nhắc đến, thì sẽ bớt ngượng ngùng.
Tô Linh Nguyệt đi đến phòng ăn, khi đi ngang qua bàn trà, thấy tờ giấy đầy câu hỏi của mình, bên cạnh còn có một cuốn sổ, đó là sổ làm việc của Quý Tri Ý, cô đi tới cúi đầu nhìn.
Bên cạnh câu hỏi ban đầu của cô, đầy những câu trả lời.
[Ra nước ngoài khi nào? Tại sao lại ra nước ngoài?]
[Sau trại hè năm hai, vì muốn có một cơ hội.]
Cơ hội gì?
Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhìn.
Quý Tri Ý còn bổ sung thêm một câu bên dưới: [Không phải vì chuyện xảy ra ngày hôm đó.]
Tô Linh Nguyệt nắm chặt tờ giấy.
Quay đầu nhìn Quý Tri Ý, cô bắt đầu lục lọi tất cả những chuyện liên quan đến Quý Tri Ý trong trí nhớ của mình, nhưng... năng lực có hạn, những chuyện trước đây không chú ý đến, bây giờ nhớ lại nói có bao nhiêu ấn tượng sâu sắc.
Là gạt người.
Cô gấp tờ giấy lại bỏ vào túi rồi xoay người đi đến phòng ăn.
Quý Tri Ý mở một chai rượu vang rót cho cô một ly, Tô Linh Nguyệt cầm ly nhìn về phía Quý Tri Ý, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Có chuyện gì vui sao?"
Quý Tri Ý nói: "Ăn mừng."
Tô Linh Nguyệt cầm ly: "Ăn mừng?"
Quý Tri Ý nhìn cô và nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau, không phải nên ăn mừng à?"
Tay Tô Linh Nguyệt run lên, thiếu chút nữa không nắm chắc ly, khí nóng xông thẳng lên đầu, mặt đỏ bừng có thể thấy rõ ràng, cô nhấp một ngụm rượu, thì thầm: "Chúng ta bên nhau hồi nào?"
Quý Tri Ý chậm rãi nói: "Buổi chiều."
Tô Linh Nguyệt nuốt rượu vang: "Tôi còn chưa đồng ý mà."
Quý Tri Ý nói: "Cô cũng không từ chối."
Cái đó...
Vậy cũng đúng.
Cô nói: "Được rồi."
Giọng điệu làm như miễn cưỡng nhưng thật trong lòng lại vui như hoa nở, nhưng cô vẫn giữ vẻ măt nghiêm túc: "Chúng ta nói là, thử trước xem sao."
Quý Tri Ý nâng ly lên đối mặt với cô.
Tô Linh Nguyệt giả vờ nghiêm túc, cũng điềm tĩnh nâng ly lên cụng ly với Quý Tri Ý, uống một cách tao nhã, cúi đầu ăn cơm, phòng ăn yên tĩnh, điện thoại của Quý Tri Ý rung lên mà nó lại gần Tô Linh Nguyệt hơn. Cô đang định nói điện thoại của cô kìa Quý tổng, đột nhiên nhớ đến thân phận mới của mình.
Bạn gái của Quý Tri Ý.
Cho dù chỉ là thử xem thôi.
Bây giờ cũng là bạn gái chính thức rồi.
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh đưa cho Quý Tri Ý, vẻ mặt bình tĩnh, Quý Tri Ý nhìn cô như đang chờ mình khen, buồn cười nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Tô Linh Nguyệt nói: "Nên mà."
Quý Tri Ý liếc nhìn cô.
Trả lời điện thoại.
Đó là cuộc gọi video của Trương Nhàn.
Quý Tri Ý mở điện thoại lên, nghe Trương Nhàn nói: "Đang ăn cơm à."
Cô khẽ ừm.
Trương Nhàn cũng nhìn thấy Tô Linh Nguyệt, chào hỏi: "Chào buổi tối trợ lý Tô."
Tô Linh Nguyệt duy trì hình tượng đoan trang, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Nhàn:...
Bầu không khí giữa hai người này không ổn chút nào.
Quý Tri Ý lại bắt nạt Tô Linh Nguyệt à?
Cô rất muốn mở miệng khuyên, nhưng hai người đang ở cạnh nhau, nghĩ thế nào cũng không thích hợp, Quý Tri Ý hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trương Nhàn sực tỉnh, nói: "Tôi đã thông báo cho Tạ Lan về chuyến công tác rồi."
Quý Tri Ý gật đầu: "Cô ấy nói gì?"
Trương Nhàn nói: "Cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì hết."
Quý Tri Ý nói: "Biết rồi."
Thấy Trương Nhàn vẫn đang nhìn Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý nhíu mày: "Còn gì nữa không?"
Trương Nhàn nói: "Không còn."
Cô mỉm cười với hai người họ: "Vậy tôi cúp máy đây."
Quý Tri Ý cúp điện thoại.
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Đi công tác?"
"Mời tham gia sự kiện của Aron, cô cũng chuẩn bị một chút, ngày mốt đi với tôi qua đó luôn." Sau khi Quý Tri Ý nói xong, cô nhìn về phía Tô Linh Nguyệt: "Ngày mai gọi phòng thiết kế và phòng truyền thông lên họp."
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Xác định chủ đề triển lãm mùa thu rồi?"
Quý Tri Ý ăn cơm, gật đầu.
Tô Linh Nguyệt có chút buồn bực chọc chọc chén cơm nói: "Ò."
Cô biết chủ đề của triển lãm mùa thu, cuối cùng vẫn quyết định chọn thiết kế của Tạ Lan làm sản phẩm chính, lần này mời Lâm Phỉ và Dương Chi Chi tham gia là để phù hợp với chủ đề 'Khuy bấm mẹ con', lấy thiết kế của Tạ Lan làm chủ đề, lần này được mời tham gia sự kiện của Aron, cũng phải đưa Tạ Lan theo cùng, phỏng chừng cũng là vì lần này Tạ Lan sẽ phát biểu trên sân khấu với tư cách là người phụ trách chính.
Thật ra cũng không có gì để chê.
Thiết kế của Tạ Lan lần này thật sự rất tốt, chủ đề phối hợp với thiết kế 'khuy bấm mẹ con', cộng với mức độ thảo luận trên mạng hiện tại của Lâm Phỉ và Dương Chi Chi, chắc chắn sẽ làm cho Ý Lâm thu hút sự chú ý tại triển lãm mùa thu của Aron.
Điều Ý Lâm cần nhất ở thời điểm hiện tại là sự chú ý của công chúng.
Vậy nên Tạ Lan là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Chỉ là vì sự cố năm xưa mà trong tim Tô Linh Nguyệt vẫn còn khúc mắc, cô nhìn Quý Tri Ý, thấy cô ấy vẫn chậm rãi ăn tối, hiển nhiên không để trong lòng chuyện cô đã nói về Tạ Lan lần trước.
Có đôi khi cô thật ngưỡng mộ Quý Tri Ý.
Có thể làm công ra công, tư ra tư.
Cô không làm được.
Cho nên lúc này, cô có chút không hài lòng với Quý Tri Ý vì vấn đề của Tạ Lan.
Trừ hai điểm!
Hai điểm có nhiều lắm không ta?
Tô Linh Nguyệt cảm thấy nếu đứng từ góc độ của Quý Tri Ý, hoàn toàn không có lý do gì để không sử dụng thiết kế của Tạ Lan.
Trừ một điểm vậy.
Ai bảo cô không đi điều tra.
Một điểm này là vì cô không tin tưởng mình!
Tô Linh Nguyệt đang cân đo trong lòng, lúc cao lúc thấp, Quý Tri Ý quay đầu lại thấy sắc mặt cô thay đổi, hỏi: "Sao vậy? Cơm tối không hợp à?"
Tô Linh Nguyệt hoàn hồn: "Có đâu, rất ngon."
Nói xong cô ăn một miếng lớn khiến miệng phồng phồng khi nhai, cô không muốn Quý Tri Ý nhìn, nói: "Cô ăn đi!"
Quý Tri Ý mỉm cười.
Cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, Tô Linh Nguyệt dọn dẹp bát đũa, Quý Tri Ý đi vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra Tô Linh Nguyệt không ở phòng khách. Cô ngồi trước ghế sofa, bật máy tính, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tô Linh Nguyệt rửa mặt rồi đi ra ngoài, mái tóc bên má vẫn còn dính bọt nước, sáng bóng.
Cô nói: "Lại đây."
Tô Linh Nguyệt không do dự đi tới, bị Quý Tri Ý kéo cô ngồi lên ghế sofa, Quý Tri Ý tiện tay kéo chiếc khăn khô cô vừa lau ở bên cạnh, lau những giọt nước trên má Tô Linh Nguyệt.
Dựa gần hơn một chút, Tô Linh Nguyệt cụp mắt thấy xương quai xanh mịn màng và phẳng phiu của Quý Tri Ý, làn da trắng mịn, đường viền cổ nổi lên các đường gân vì động tác của cô, cô nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên duỗi tay ra đặt lên xương quai xanh của Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý dừng động tác, cúi đầu bắt gặp ánh mắt Tô Linh Nguyệt hơi ngước lên.
Đôi môi mỏng của Tô Linh Nguyệt tỏa sắc hồng tươi, màu sắc tự nhiên thuần khiết, đôi môi khẽ mở, ngước lên nhìn Quý Tri Ý như đang âm thầm mời gọi, Quý Tri Ý nắm chặt khăn, các khớp xương ngón tay trắng bệch, cô khẽ cúi đầu xuống nghiêng người lại gần hơn.
Đầu óc Tô Linh Nguyệt ù ù.
Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ sửng sốt, Quý Tri Ý thăm dò nghiêng người về phía cô, khi đôi môi sắp đặt lên má Tô Linh Nguyệt thì chuông cửa bỗng vang lên!
Tô Linh Nguyệt giật mình, đối mặt với Quý Tri Ý, cô đứng bật dậy, nói: "Tôi đi mở cửa."
Quý Tri Ý định kéo cổ tay Tô Linh Nguyệt, nhưng không kịp.
Tô Linh Nguyệt đã bước nhanh ra cửa, cô hít sâu một hơi để làm dịu nhịp tim, vô thức vuốt tóc mái che đi đôi má nóng bừng của mình, sau đó vỗ vỗ mặt, mở cửa ra, gió nóng từ ngoài cửa ập vào, theo làn gió nóng thổi tới còn có Trương Nhàn.
Trương Nhàn vẫy tay: "Chào trợ lý Tô."
Sau khi cô cúp điện thoại xong thì thật sự rất lo lắng, muốn trước khi về nhà thì ghé qua xem thử.
Tô Linh Nguyệt nặn ra nụ cười nói: "Giám đốc Trương, sao cô lại đến đây?"
Trương Nhàn nhìn vào bên trong, Quý Tri Ý ngồi trên ghế sofa, cô nói: "Tiện đường, qua đây xem thử."
Quý Tri Ý quay đầu lại khi nghe hai người trò chuyện, nói: "Đường của cậu cũng rộng thật."
Nói xong, cô đứng dậy, đi ra cửa, nói với Trương Nhàn: "Có điều tới đúng lúc lắm, tôi vừa chuẩn bị nói với cậu về tiền thưởng của phòng thiết kế tháng này."
Trương Nhàn vui mừng trong lòng: "Tiền thưởng? Mình à?"
Giọng điệu của Quý Tri Ý lạnh lẽo: "Trừ cậu ra."
***
Edit: Yuu
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro