Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tôn Miểu có sự ngưỡng mộ, biết ơn và tất nhiên cả chút rung động dành cho Tô Thụy Hi. Nếu không, làm sao cô có thể xem cô ấy như người mình thầm thương trộm nhớ.

Tuy nhiên, sự rung động này chỉ dừng lại ở mức độ đó. Dù sao nhìn qua là biết, người ta cũng là “gái thẳng”. Cô ấy chẳng có chút nào toát lên khí chất của người thuộc giới tính thứ ba. Nếu giờ mà nhào vào theo đuổi, chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ.

Tôn Miểu rất hiểu điều này, nhưng nếu mỗi ngày được nhìn thấy Tô Thụy Hi, với cô cũng đã là một sự an ủi lớn: Không ăn được thì nhìn chút cũng mãn nguyện, nhỉ?

Đến cả chút an ủi nhỏ nhoi ấy, giờ đây cũng không còn.

Hệ thống bỗng lên tiếng trò chuyện với Tôn Miểu: 【Ký chủ, nếu cô đã động lòng, thì cứ thử theo đuổi đi. Biết đâu lại thành công thì sao?】

Trong lúc dừng đèn đỏ, Tôn Miểu lục lọi túi đồ ăn vặt cô y tá nhỏ tặng, lấy ra một gói kẹo, bóc vỏ rồi nhét một viên vào miệng.

Phải nói là rất ngọt, vị dâu tây.

Nghe lời hệ thống, cô lắc đầu: “Thôi thôi, ngưỡng mộ là một chuyện, còn theo đuổi thì miễn đi. Đừng nói cô ấy là gái thẳng, nhìn cũng là một phú bà’ chính hiệu. Tôi lấy gì nuôi cô ấy đây, chiếc xe ba bánh điện của tôi chắc? Hơn nữa, trong đời mình chắc chắn ai cũng sẽ gặp rất nhiều hình mẫu lý tưởng, chẳng lẽ cứ gặp là đâm đầu theo đuổi sao?”

“Còn nữa, mục tiêu hiện tại của tôi là kiếm tiền. Trước hết phải rời khỏi cái nhà trọ nát đó đã.”

Nói thì nhiều, nhưng lý do căn bản là Tôn Miểu nghèo và từ khi sinh ra tới giờ vẫn chưa từng yêu ai. Để cô đi theo đuổi một “bạch phú mỹ”? Đừng mơ, cô xin rút lui!

Hệ thống không nói thêm gì nữa. Đèn đỏ cũng đã chuyển xanh, Tôn Miểu khởi động xe ba bánh và tiếp tục đi về nhà.

Về đến nhà, cô bắt đầu thu dọn chiếc xe ba bánh, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.

Sáng hôm sau, ngày thứ tư bán cơm chiên trứng, đúng như dự đoán, cô không gặp được Tô Thụy Hi. Cô nghĩ, có lẽ thật sự không còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu rồi biến mất. Cô không mất nhiều thời gian để cân bằng cảm xúc và nhanh chóng trở lại với dáng vẻ tươi tắn, vui vẻ vốn có. Vẫn là cô chủ nhỏ luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến ai cũng yêu mến.

Mọi người thích ăn cơm chiên trứng của cô. Dù giá 20 tệ một suất, họ vẫn vui lòng trả. Không chỉ vì món ăn ngon, mà còn vì cô chủ nhỏ xinh đẹp, lại còn luôn nhiệt tình, vui vẻ. Ai mà không yêu chứ?

Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện hầu hết đã nghe danh về quán nhỏ này. Người có thời gian thì tự mình đến mua, người bận rộn thì nhờ đồng nghiệp mua giúp. Đôi khi, những khách hàng đang xếp hàng thậm chí sẵn lòng nhường chỗ cho y tá:

“Này, cô y tá, cô vào đây đi, tôi nhường chỗ cho cô, tôi xếp sau là được.”

Phần lớn các y tá đều ngại, vội xua tay: “Không sao, tôi tự xếp hàng được.”

“Thôi nào, cô nghỉ trưa có bao nhiêu thời gian đâu. Không tranh thủ mua ngay, lát nữa lại chẳng có thời gian ăn đâu.” Những khách xếp hàng nhiệt tình đến mức các y tá không thể từ chối, đành phải đổi chỗ.

Trước những cảnh như vậy, Tôn Miểu chỉ lặng lẽ quan sát, không tham gia. Dẫu vậy, nhìn thấy sự yêu mến của mọi người, cô không khỏi vui mừng, nụ cười trên mặt cũng càng thêm rạng rỡ.

Hệ thống giao nhiệm vụ bán sạp ở đây trong bảy ngày. Chẳng mấy chốc, ngày cuối cùng cũng đến. Tôn Miểu thấy có chút không nỡ rời đi. Nhưng hệ thống rất nghiêm ngặt, yêu cầu phải đổi địa điểm. Nếu không, cô sẽ bị “nhốt” vào không gian hệ thống rửa bát ba ngày.

Không còn cách nào, ngày thứ bảy, cô đành nói với từng khách quen mà mình nhớ mặt: “Hôm nay là ngày cuối tôi bán sạp ở đây. Ngày mai tôi chuyển chỗ khác, mọi người đừng đến nhầm nhé.”

Khách hàng ai nấy đều tiếc nuối. Đến lượt cô y tá nhỏ mà cô từng giúp, cô ấy còn bám chặt lấy xe bán hàng của Tôn Miểu không chịu buông: “Sao lại vậy? Cô định đi đâu? Sao cô có thể bỏ rơi chúng tôi chứ?”

Cô ấy mở đầu, các khách quen khác cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng đó, sao cô nỡ bỏ chúng tôi? Cô không thấy tiếc sao?”

“Cơm chiên trứng, cơm chiên trứng! Không có cô, chúng tôi sống sao đây? Cô định đi đâu bày sạp? Nói rõ xem nào!”

“Đúng rồi! Cô nói đi, cô bày sạp ở đâu? Dù cô đi đâu, chúng tôi cũng sẽ theo!”

Thật ra, chính Tôn Miểu cũng không biết địa điểm tiếp theo là ở đâu. Hệ thống sẽ chỉ thông báo sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Vì vậy, cô chỉ có thể lắc đầu, đáp: “Cái này tôi cũng không rõ, có duyên sẽ gặp lại!”

Những tiếng than vãn rền rĩ, cô không cách nào đáp lại. Khách hàng thật sự rất thích cơm chiên trứng của cô, nhưng cô cũng không thể chỉ bán cơm chiên mãi được. Hệ thống đã nói rõ, không chỉ địa điểm, mà món ăn bán ra mỗi tuần cũng sẽ thay đổi, thậm chí thời gian làm việc cũng không cố định.

Hệ thống đã dặn cô phải chuẩn bị tinh thần.

Khách quen truyền tai nhau.

Một số người ở trong phòng bệnh chăm sóc người nhà, nghe tin hôm nay là ngày cuối, lập tức chạy ra mua thêm vài suất. Dù mỗi ngày Tôn Miểu chuẩn bị gạo nhiều hơn, hôm nay thậm chí mang theo hai nồi lớn, nhưng đến giữa trưa vẫn bán sạch sành sanh.

Tôn Miểu thu dọn xong xe đồ ăn, chào tạm biệt mọi người, rồi dưới ánh mắt tiếc nuối của họ, cô leo lên chiếc xe ba bánh điện và rời đi.

Lúc này, có vài khách quen đến muộn, khi thấy dưới cột đèn thứ hai ở phía tây cổng nam đã không còn bóng dáng của “Quán Ăn Di Động Miểu Miểu,” họ lập tức ngơ ngác: “Xe đồ ăn lớn thế kia đâu rồi? Hả? Cơm chiên trứng của tôi đâu? Cô chủ nhỏ của tôi đâu? Sao tôi chỉ đến muộn một chút mà đã không thấy người đâu rồi?”

Những khách khác vẫn chưa rời đi, trên tay cầm phần cơm chiên, bật cười: “Còn chờ các người đến hả? Người ta sớm đã bán hết cơm chiên rồi chuồn đi mất rồi, thấy chưa? Đây là phần cuối cùng!”

“Aaaa, tôi tức chết mất! Sao anh dám mua phần cơm chiên cuối cùng của tôi chứ!”

Những chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến Tôn Miểu nữa. Cô trở về phòng trọ, trước tiên lau dọn sạch sẽ xe đồ ăn, rồi bắt đầu-đếm tiền. Cô có một cuốn sổ ghi chép, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, cô đều ghi lại, đây là thói quen từ trước khi xuyên không.

Bảy ngày qua, thu hoạch không hề tệ, ngoại trừ ngày đầu tiên không kiếm được bao nhiêu, những ngày sau, thu nhập mỗi ngày đều chạm ngưỡng 1000 tệ. Dù đã trừ chi phí, bảy ngày này cô vẫn kiếm được 6000 tệ. Chi phí của cô vốn không cao, từ hộp đựng đồ ăn đến các công cụ trên xe đều do hệ thống cung cấp, còn là vô hạn, ngay cả pin cũng không cần sạc.

Ngay cả bình ga trên xe, dù nhỏ, nhưng cũng là loại không giới hạn.

Về cơ bản, chỉ có nguyên liệu nấu ăn và gia vị là cần tiền.

Gia vị cho cơm chiên trứng vốn ít, gạo và trứng cũng không đắt, chi phí gần như không đáng kể.

Hầu hết khách hàng đều thanh toán qua mã QR, nhưng tại bệnh viện vẫn có nhiều người già không biết cách sử dụng điện thoại để quét mã thanh toán, họ thường trả bằng tiền mặt. Mỗi tối về nhà, Tôn Miểu đều phải sắp xếp tiền mặt cẩn thận, sáng hôm sau đi bán hàng cũng phải chuẩn bị đủ tiền lẻ để trả lại.

Có những cụ già thật sự tiếc tiền, không muốn bỏ 20 tệ mua một phần cơm chiên trứng, nhưng con cháu họ nghe nói bên phòng bệnh cạnh có món cơm chiên ngon, thế là họ chiều theo, mua cho bọn trẻ ăn. Một số cụ già đưa toàn tiền lẻ, có người đưa từng tờ 5 tệ, cũng có người đưa rất nhiều tiền xu.

Những khoản này, Tôn Miểu đều nhận hết, không hề ngại phiền phức. Tiền nào mà chẳng là tiền. Hơn nữa, từ chối nhận tiền mặt cũng là vi phạm pháp luật.

Sau khi đếm xong tiền và hoàn thành mọi công việc, Tôn Miểu bắt đầu trao đổi với hệ thống, hỏi về nhiệm vụ tiếp theo. Hệ thống đưa ra một nhiệm vụ cụ thể:

【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bán hàng đầu tiên. Bây giờ bắt đầu chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo: Vào ngày mốt, từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, tại phía nam cổng tây khu dân cư Thúy Đình Nhã Uyển, dưới cột đèn thứ hai, mở quầy bán lẩu cay lẩu Malatang, tối thiểu phải bán được 10 phần. (Nhiệm vụ kéo dài một tuần).】

Khi nghe nhiệm vụ này, Tôn Miểu nở nụ cười tự tin: Không phải chỉ là 10 phần lẩu cay thôi sao? Lại còn ở cổng khu dân cư, chẳng phải chỉ vài phút là bán hết sao! Nhưng làm đến 10 giờ tối thì hơi khó chịu. Cô tra vị trí, phát hiện nơi đó cách chỗ cô 20 km, lái chiếc xe đồ ăn nhỏ mất ít nhất 40 phút, vậy tối về đến nhà đã là 11 giờ.

Thế là, sáng sớm hôm sau cô chỉ còn cách thức dậy sớm để chuẩn bị nguyên liệu.

Nhìn kỹ lại, thấy nhiệm vụ bắt đầu từ ngày mốt, cô không kìm được hỏi hệ thống: “Thế hai ngày này tôi làm gì?”

【Cho cô nghỉ phép nghỉ ngơi.】

Ồ, hệ thống cũng biết quan tâm con người đấy.

Nhưng nó cũng có lúc không nhân tính lắm, ví dụ khi ném cô vào không gian hệ thống để luyện tập làm lẩu cay suốt sáu tháng. Tôn Miểu đã rèn luyện đến mức tê liệt cảm xúc. Trong không gian đó, chỉ có một mô hình giáo viên phát sáng do hệ thống cung cấp, cùng với các nguyên liệu và khu vực làm việc. Làm xong món ăn, cô phải tự mình ăn hết, đồng thời đối mặt với hàng trăm vị giám khảo được hệ thống triệu tập. Chỉ cần một người nói không ngon, cô sẽ phải làm lại từ đầu.

Lẩu cay, quan trọng nhất là nguyên liệu tươi ngon và gia vị. Hệ thống dạy cô mọi thứ, từ cơ bản đến nâng cao, thậm chí cả cách làm thủ công cá viên, bò viên, hay tự nhào nặn mì gạo. Dạy không chỉ một món, mà tất cả các quy trình liên quan đều được hướng dẫn chi tiết, như chọn gạo, luộc mì, làm gia vị, tất cả đều có phương pháp riêng.

Chỉ như vậy, cô mới thực sự hiểu sâu về các món ăn và làm ra những món ngon.

Học xong cách làm lẩu cay, Tôn Miểu tự tin rằng mình có thể làm bất kỳ món gì liên quan đến luộc hoặc nhúng, hương vị chắc chắn không tồi. Cô còn đùa với hệ thống: “Thế này thì những món như miến tiết vịt cũng coi như tôi biết làm rồi nhỉ?”

【Cô nghĩ quá nhiều rồi. Đây chỉ là một loại lẩu cay, miến tiết vịt là món hoàn toàn khác. Sau này cô cũng cần học thêm.】

Tôn Miểu nhún vai: “Vậy thì từ từ học thôi.”

Sau khi học xong, cô bị đưa ra khỏi không gian hệ thống. Hai ngày nghỉ tiếp theo, cô không định ngồi không, vẫn còn nhiều việc phải làm. Ví dụ như tự tay làm mì gạo, cá viên, bò viên và các món ăn kèm cần chuẩn bị trước, quan trọng nhất là nấu nước dùng và cô đặc nước dùng thành viên.

Hoàn thành xong tất cả, Tôn Miểu lại nghĩ, mình phải tìm cách chuyển nhà. Căn phòng trọ nhỏ hẹp này thật sự khiến cô quá mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt