Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trước cửa bệnh viện làm gì có chỗ nào không có camera? Nghe vậy, gã đàn ông kỳ quặc có chút chột dạ, nhưng vẫn nghĩ rằng việc hòa giải không mất quá nhiều thời gian. Trong khi chờ video từ camera, hắn có thể nhân cơ hội này dạy cho Tôn Miểu – Người dám ra mặt giúp đỡ một bài học.

Hai bên không ai chịu nhường, cảnh sát đành phải đưa cả hai người về đồn, ngồi trong phòng hòa giải mà giải quyết.

Tôn Miểu chưa kịp phản ứng thì Tô Thụy Hi đã sững người. Cô đói bụng đến mức không chịu nổi. Vốn dĩ cô đã định ăn cơm chiên trứng, nhưng giờ Tôn Miểu bị đưa đi, vậy thì bao giờ cô mới được ăn?

Nếu không ăn được gì, cô phải làm sao? Chẳng lẽ cô phải chịu đói đi truyền dịch? Hay lại phải gọi đồ ăn ngoài, ăn mấy món dầu mỡ đến phát ngán?

Bị cơn đói chi phối, điều đầu tiên Tô Thụy Hi thốt ra là: “Không thể đi được.”

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. May mà Tô Thụy Hi đã quen với việc bị chú ý, cô bình tĩnh tiếp lời: “Nếu không được thì tôi cũng sẽ đi cùng.”

“Cái gì?”

Lần này, cả Tôn Miểu và cô y tá nhỏ tệ thanh ngạc nhiên. Tôn Miểu thì kinh ngạc vì Tô Thụy Hi muốn đi cùng mình, còn cô y tá nhỏ lại ngạc nhiên vì: “Cô Tô à, cô không đi truyền nước sao? Hôm nay cô vẫn còn một ngày mà, cô đã đến muộn rồi. Nếu không đi, bác sĩ sẽ lo lắng lắm đấy.”

Nghe lời nhắc nhở của y tá nhỏ, Tôn Miểu cũng góp lời: “Chuyện của cô quan trọng hơn. Tôi không sao đâu.”

Thực ra, cô đúng là không sao. Chuyện bán hàng này có hệ thống hỗ trợ. May mà hệ thống rất thấu hiểu, không chỉ không trách cô vì phải đến đồn cảnh sát, mà còn phẫn nộ cùng cô, trong đầu cô vang lên tiếng hệ thống mắng chửi gã đàn ông kỳ quặc kia.

Hệ thống nói năng ồn ào, còn tuyên bố: “Tôi sẽ nguyền rủa hắn! Với tư cách một hệ thống, lời nguyền của tôi sẽ khiến hắn xui xẻo liên tục trong vài ngày tới!”

Tôn Miểu nửa tin nửa ngờ về năng lực của hệ thống. Dù sao, từ khi hệ thống này ràng buộc với cô, cô vẫn phải sống trong căn phòng trọ giá 600 tệ một tháng. Nhưng, có một thứ trong đầu cùng mình mắng chửi gã đàn ông kỳ quặc cũng khá xả stress.

Hơn nữa, việc này không yêu cầu cô phải bù giờ làm việc. Hệ thống đúng là tuyệt vời!

Đối mặt với lời khuyên từ Tôn Miểu và y tá nhỏ, Tô Thụy Hi hoàn toàn không dao động. Cô là người rất quyết đoán. Cô đã quyết phải ăn được cơm chiên trứng. Chuyện này phải giải quyết nhanh chóng và dạy cho kẻ

Phá rối một bài học.

Không chỉ quyết đoán, Tô Thụy Hi còn rất nhạy bén. Cô nhìn y tá nhỏ: “Y tá, phiền cô đi tìm bảo vệ bệnh viện, nhờ họ hỗ trợ trích xuất camera.” Sau đó, cô quay sang Tôn Miểu và cảnh sát: “Tôi nghĩ trước khi có video, tốt nhất chúng ta nên chờ ở đây. Thưa anh cảnh sát, tôi đề nghị anh đi cùng y tá để lấy video. Khi lấy được rồi, chúng ta cùng đến đồn cảnh sát.”

Viên cảnh sát gật đầu: “Cô nói có lý.”

Khí thế của Tô Thụy Hi khiến gã đàn ông kỳ quặc kia càng thêm chột dạ. Hắn thậm chí nghĩ đến việc bỏ của chạy lấy người. Nhưng Tô Thụy Hi sẽ không để hắn dễ dàng chạy thoát.

Cô liếc nhìn hắn, sau đó quay sang Tôn Miểu: “Cô có cần giúp không? Tôi có quen một luật sư giỏi trong lĩnh vực dân sự. Không cần cô trả phí, bên thua kiện sẽ chịu toàn bộ chi phí.”

Tôn Miểu hơi ngạc nhiên. Ban đầu cô không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dẫn đến mức phải kiện tụng, nhưng thấy đối phương vì mình mà nói vậy, cô gật đầu: “Vậy... làm phiền cô rồi?” Nói xong, cô lại cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung: “Cảm ơn cô.”

Tô Thụy Hi khẽ gật đầu, vẻ rất hài lòng. Sau đó cô quay sang nhìn gã đàn ông kỳ quặc: “Anh Từ Định à, giờ không phải chuyện anh kiện cô Tôn Miểu có đánh anh hay không, mà là anh đang vu khống, quấy rối và tống tiền cô ấy.”

Trong tình huống này, mọi người đều cảm thấy hơi quá đáng. Một chuyện nhỏ mà lại làm lớn đến mức ra tòa vì 500 tệ. Viên cảnh sát cũng hơi bất ngờ, nhìn sang Tôn Miểu.

Tôn Miểu không làm mọi người thất vọng. Cô gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng sẽ kiện anh ta!”

Đây không phải chuyện bé xé ra to, mà khiến Tôn Miểu nghĩ thầm: Không hổ là crush của mình, thật tốt bụng, lại còn chính trực, tuyệt vời quá!

Cô không hề biết rằng, động cơ thực sự khiến Tô Thụy Hi làm vậy là... đói bụng, muốn ăn cơm chiên trứng.

Hai bên không hòa giải được, cảnh sát bảo Từ Định và Tôn Miểu chờ, rồi cùng y tá nhỏ đi tìm bảo vệ để lấy video. Cảnh sát vừa rời đi, Từ Định đã muốn chạy, nhưng thường thì cảnh sát sẽ đi hai người, một người đi lấy video, người còn lại vẫn ở đây, với việc cảnh sát đang nhìn chằm chằm nên hắn không dám làm gì.

Lúc này, Tô Thụy Hi quay sang Tôn Miểu, đưa ra yêu cầu: “Tôn Miểu, làm cho tôi một phần cơm chiên trứng, tôi ăn tại đây.”

Tôn Miểu sững sờ, Tô Thụy Hi lại đưa thêm yêu cầu, cô cảm thấy mình đã làm người tốt giúp đỡ Tôn Miểu, xin thêm một bát canh trứng phù dung chắc cũng không quá đáng. Vì vậy cô nói thêm: “Thêm một bát canh trứng phù dung nữa nhé.”

“Vẫn còn chút rau xanh, canh rau cải trứng có được không?”

“Được.”

Tôn Miểu cẩn thận hỏi thêm cảnh sát: “Tôi bán ở đây được không?”

Cảnh sát phất tay: “Cô không đi xa là được.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tôn Miểu liền đưa Tô Thụy Hi quay lại bên chiếc xe đẩy của mình. Cô lau sạch bàn ghế thêm một lần nữa, đợi Tô Thụy Hi ngồi xuống rồi mới bắt đầu làm cơm chiên trứng.

Tô Thụy Hi ngồi xuống chiếc ghế gấp nhỏ, trông có vẻ không hợp với dáng vẻ cao quý của cô, sau đó mở điện thoại gọi điện.

Khoảng cách giữa họ không xa, nhưng tiếng leng keng của chảo và xẻng trong lúc làm cơm đã lấn át phần nào giọng nói của Tô Thụy Hi. Tôn Miểu cũng không định nghe, vì nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là hành động rất bất lịch sự.

Sau khi làm xong cơm chiên trứng, Tô Thụy Hi vẫn chưa kết thúc cuộc gọi. Tôn Miểu cho cơm vào hộp dùng một lần, hơi ngần ngại, nhưng thấy Tô Thụy Hi vẫy tay ra hiệu, cô mới đem cơm đến.

Dù không muốn, cô vẫn nghe được một vài từ trong cuộc trò chuyện: “Đúng rồi”, “khởi kiện”, “một người bạn của tôi”.

Chỉ nghe qua vài từ khóa thôi cũng đủ để hiểu, đây là nói về việc giúp cô kiện Từ Định rồi. Nghĩ đến việc bản thân được gọi là “bạn”, Tôn Miểu cảm thấy vui mừng.

Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân hơi rẻ mạt.

Cô tự nhắc mình quy tắc số một của nữ đồng tính: Không được thích gái thẳng!

Sau khi đem cơm đến, Tôn Miểu quay lại làm tiếp canh trứng rau cải. Món này không phải do hệ thống hướng dẫn, nên không thể đạt đến mức hoàn hảo như cơm chiên trứng. Hệ thống như một “cheat code” trong game, việc dạy nấu ăn của nó thực sự có bài bản. Cơm chiên trứng mà Tôn Miểu tự làm còn thấy ngon đến mức khó tìm được món nào sánh bằng.

Canh trứng thì khác, nhưng người ta nói “một phương pháp thông, mọi phương pháp đều thông”. Dù không được dạy làm canh trứng, cô cũng hiểu cơ bản cách làm. Đặc biệt là kỹ năng đánh trứng, cô đã quá thuần thục.

Thêm vào đó, cô nắm vững cách kiểm soát lửa và nêm nếm gia vị, nên dù không đạt đỉnh cao như cơm chiên trứng, canh của cô vẫn ngon hơn nhiều đầu bếp chuyên nghiệp.

Cô đánh trứng thành từng mảng mỏng, cắt nhỏ rau xanh thả vào, không cần nhiều gia vị. Một ít muối để nêm, chút bột ngọt để tăng vị ngọt thanh, thêm chút đường để cân bằng hương vị. Vậy là bát canh trứng đã hoàn thành. Nghe thì đơn giản, nhưng thực tế, để đạt được hương vị như vậy không hề dễ.

Kỹ thuật đánh trứng để tạo nên lớp trứng mỏng, nhẹ nổi trên mặt nước như mây, không phải ai cũng học được. Trứng vàng óng xen kẽ với màu trắng nhạt, cùng chút điểm xuyết xanh mướt của rau, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn ăn ngay.

Khi uống một ngụm, hương vị thanh mát mà không nhạt nhẽo, còn có chút κίςῇ τῇίςἡ vị giác.

Tô Thụy Hi cảm thấy, với tay nghề của Tôn Miểu, đi đâu cũng có thể làm bếp trưởng của nhà hàng cao cấp. Điều cô không biết là hiện tại Tôn Miểu chỉ thực sự giỏi các món liên quan đến trứng và cơm. Nếu làm món gì phức tạp hơn, cô sẽ lộ nguyên hình ngay.

Khi bát canh trứng rau cải ấm áp chạm vào dạ dày, Tô Thụy Hi cảm thấy như sống lại. Cơn đau âm ỉ trong dạ dày cũng dần dịu đi. Đây chỉ là hiệu ứng tâm lý, không phải thuốc tiên, nhưng để tạo ra được cảm giác an ủi như vậy, cũng đã rất đáng quý rồi.

Vốn dĩ, do kén ăn và ăn uống thất thường mà cô mới bị đau dạ dày. Bây giờ, đồ ăn ấm áp trong bụng, tình trạng của cô cũng được cải thiện phần nào.

Một bát canh trứng rau cải với lượng như vậy là đủ với khẩu phần ăn thường ngày của cô. Nhưng không ngờ rằng cô lại uống hết cả bát lớn, được đựng trong hộp dùng một lần giống như cơm chiên trứng.

Và như hai ngày trước, sau khi ăn xong canh, cô bắt đầu ăn cơm chiên trứng.

Tháng tư trời đẹp, nhiệt độ vừa phải, cơm chiên vừa làm xong vẫn còn bốc khói. Lần này, dưới ánh nắng, cô mới để ý cơm chiên trứng trông đẹp đến vậy.

Lớp trứng vàng bao bọc từng hạt cơm, giống như những bông hoa nhỏ màu vàng rực rỡ. Vì bàn và ghế đều thấp, cô đặt túi xách trên đùi, cầm hộp cơm lên, cúi người gần hộp, dùng đũa xúc cơm.

Nếu ba mẹ cô nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nhắc nhở cô ăn uống phải đoan trang hơn.

Nhưng đã ăn quán vỉa hè rồi, quan tâm những chuyện đó làm gì nữa?

Tô Thụy Hi ăn rất nhanh. Khi cảnh sát và cô y tá nhỏ chưa quay lại, cô đã ăn sạch bát canh và cơm chiên trứng.

Không còn sót lại một hạt cơm hay giọt canh nào.

Cô xoa bụng, có chút bần thần.

Hôm nay là ngày cuối cô truyền nước biển, không cần đến bệnh viện nữa.

Không đến bệnh viện, đồng nghĩa với việc không được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy nữa...

Nhưng ba mẹ dạy cô rằng, chuyện gì cũng phải có chừng mực. Đã ăn ba ngày liên tiếp rồi, chắc... cũng nên dừng lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt