Chương 4
Tô Thụy Hi không biết rằng, lý do khiến quầy ăn yêu thích của mình có nhiều người xếp hàng như vậy là vì chính cô.
Nếu cô không giới thiệu với cô y tá nhỏ, thì y tá nhỏ cũng sẽ không giới thiệu cho đồng nghiệp của mình và càng không tạo nên hiệu ứng lan truyền khiến nhiều người đổ xô đến mua như thế.
Cơm chiên trứng 20 tệ một phần, nghe có vẻ đắt và không ai muốn mua. Nhưng khi nhiều người mua rồi, tâm lý đám đông hình thành. Thêm vào đó, có những vị khách ngồi ăn ngay tại bàn ghế nhỏ bên quầy, mùi thơm bốc lên khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Những khách ngồi ăn trở thành “bảng hiệu sống”, làm cho mọi người chỉ cần ngửi thấy mùi thơm cũng bị thu hút.
Ban đầu, nhiều người từ “Cái gì? Cơm chiên trứng mà 20 tệ một phần? Đúng là lừa tiền, tôi không mua đâu!” chuyển thành “Cái gì? Cơm chiên trứng 20 tệ một phần? Ngửi thơm thế này, tôi phải thử xem sao!”
Tô Thụy Hi vốn đứng ở cuối hàng, nhưng chỉ một lát sau, phía sau cô đã có thêm mấy người nữa. Đứng xếp hàng một lúc, cô bắt đầu lưỡng lự, vì phía trước vẫn còn rất đông. Nhưng nghĩ lại, đã xếp hàng lâu như vậy, giờ mà bỏ đi thì lại thấy tiếc công sức của mình.
Tô Thụy Hi biết mình đang rơi vào bẫy “chi phí chìm”. Theo lý mà nói, với sự nhạy bén trước giờ, cô nên rút lui ngay. Nhưng cô biết bát cơm chiên trứng này ngon thế nào, nên sau một hồi do dự, cô vẫn chọn tiếp tục chờ.
May mắn là Tôn Miểu không làm cô thất vọng. Tốc độ làm món của cô ấy rất nhanh, chỉ khoảng 20 phút là đến lượt Tô Thụy Hi. Dẫu vậy, Tô Thụy Hi vẫn thấy thời gian chờ quá lâu. Với cô, 20 phút vốn là khoảng thời gian mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dành để xếp hàng, thậm chí còn không tưởng tượng nổi.
Cô không phải người mê ăn uống đến vậy. Dù món ăn ngon thế nào, cũng không đáng để cô lãng phí 20 phút quý báu của mình.
Nhưng cô lại xếp hàng chờ lâu đến thế.
Kỳ lạ là, khi nhìn thấy cô chủ quán nhỏ, mọi sự khó chịu và bực bội do phải chờ đợi của Tô Thụy Hi đều tan biến.
Cô chủ quán nhỏ trước mặt nở nụ cười rạng rỡ, trước tiên dọn dẹp bếp và chảo, rửa sạch sẽ, rồi đổ nước thải và rác vào thùng nước thải và thùng rác riêng của mình. Thấy Tô Thụy Hi, nụ cười của cô ấy lại càng thêm tươi.
Tô Thụy Hi nhận thấy, ánh mắt cô chủ nhỏ cong cong, khi nhìn người khác sáng bừng lên. Cô ấy còn đeo chiếc khẩu trang trong suốt dành riêng cho việc nấu ăn. Khi cười, thấp thoáng để lộ chiếc răng khểnh.
Tô Thụy Hi không có răng khểnh, những người xung quanh cô cũng không. Gia cảnh cô tốt, từ nhỏ đã chỉnh nha, người thân và bạn bè của cô cũng vậy. Răng khểnh như vậy vốn dĩ là dấu hiệu của hàm răng không đều, nhưng trên gương mặt cô chủ nhỏ, lại toát lên vẻ đáng yêu.
Điều đó làm cho nụ cười của cô ấy càng rực rỡ hơn.
“Chẳng phải cô vừa mới mua một phần rồi sao? Chưa ăn no à? Để tôi làm thêm cho cô một phần nữa nhé. Lần sau cô đến, tôi sẽ cho thêm thật nhiều.”
“......” Cô ăn không nhiều đến mức đó.
Nghe cô chủ nhỏ nói vậy, Tô Thụy Hi lắc đầu, tâm trạng tốt hơn một chút. Cô chủ rõ ràng là nhớ cô, còn nhớ cả việc buổi trưa cô đã mua một phần. Lúc này, Tô Thụy Hi rất thẳng thắn: “Không cần thêm đâu, tôi mua phần này để tối ăn, cứ như lần trước, đóng gói lại giúp tôi.”
Tô Thụy Hi vừa dứt lời, cô chủ nhỏ ngẩn người một chút, theo phản xạ nói: “Cơm để lâu lại hâm nóng sẽ không ngon đâu...”
“Không sao, cứ làm đi.”
Dứt lời, Tô Thụy Hi không để cho cô chủ có cơ hội từ chối, quét mã thanh toán, chuyển ngay 20 tệ. Nghe tiếng thông báo thanh toán, Tôn Miểu không còn cách nào khác, đành phải bắt tay làm phần cơm chiên trứng cho cô.
Giống như lần trước, tốc độ làm cơm của Tôn Miểu rất nhanh. Vốn dĩ cơm chiên trứng là món làm nhanh, chỉ mất vài phút. Thêm vào đó, cô ấy quá thành thạo, nên còn nhanh hơn nhiều đầu bếp khác. Dù tốc độ nhanh, nhưng chất lượng cơm chiên trứng vẫn được đảm bảo.
Chẳng mấy chốc, Tôn Miểu đã làm xong, cho vào hộp nhựa dùng một lần, đóng gói cẩn thận rồi đưa cho Tô Thụy Hi. Cô nhận lấy, chuẩn bị rời đi, thì Tôn Miểu đột nhiên hỏi: “Mai cô lại đến nữa chứ?”
Bước chân Tô Thụy Hi khựng lại, cô trả lời: “Không biết.”
Thực ra ngày mai cô sẽ đến, nhưng chưa chắc đã ăn cơm chiên trứng. Dù món ăn ngon đến đâu, cũng cần có mức độ, không thể ăn mỗi ngày được.
Tô Thụy Hi rời đi. Tôn Miểu vốn định nhìn bóng lưng cô một lát, nhưng rất nhanh có khách mới thế vào. Tôn Miểu mỉm cười với khách, bảo họ chờ một chút, nhanh chóng rửa sạch chảo rồi tiếp tục làm phần cơm tiếp theo.
Hôm nay khách còn đông hơn cô tưởng, Tôn Miểu vốn không chuẩn bị nhiều cơm lắm, nên mới đến hai giờ chiều, cơm chiên trứng đã bán hết. Dù bây giờ không phải là giờ ăn chính, nhưng vẫn còn rất nhiều người xếp hàng.
Cảm thấy ngại, Tôn Miểu cất tiếng: “Cơm chiên trứng hết rồi, mọi người lần sau lại đến nhé! Ngày mai tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều hơn!”
Đám đông thở dài thất vọng, thậm chí có một cô y tá vừa bước ra từ phòng phẫu thuật. Nghe các y tá ở khoa khác kể rằng cơm chiên trứng ở quán nhỏ sau cổng sau ngon đến mức nào, cô ấy vội vàng rửa sạch tay, chạy ra ngay, xếp hàng lâu ơi là lâu, cuối cùng chỉ nghe chủ quán nói cơm chiên trứng đã bán hết.
Cô y tá kêu lên: “Hả? Tôi còn đang đói bụng đây! Sao cô lại nhẫn tâm như vậy chứ!”
Tôn Miểu, là một người đồng tính nữ, bản thân là con gái nên đối với người cùng giới chắc chắn sẽ dịu dàng hơn một chút. Nhìn thấy cô y tá nhỏ tội nghiệp như vậy, cô thực sự cảm thấy hơi áy náy. Tôn Miểu nhẹ giọng an ủi: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi chuẩn bị cơm hơi ít, không ngờ lại được yêu thích đến thế. Ngày mai, ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị nhiều hơn.”
“Được, vậy ngày mai cô nhất định phải đến đấy nhé!”
Tôn Miểu gật đầu đồng ý. Những người xếp hàng thấy cô thực sự đã bán hết sạch, đành chuyển sang các quầy khác để mua đồ ăn.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, những người còn đang đói bụng phần lớn là nhân viên bệnh viện hoặc người nhà bệnh nhân. Nhiều người trong số họ là đang chăm sóc người thân hoặc bạn bè nằm viện hay phẫu thuật. Họ chờ bệnh nhân ăn xong mới đi tìm chút đồ ăn cho mình. Thấy có một quầy hàng đông đúc như vậy, muốn thử một lần, nhưng cuối cùng lại chẳng được ăn.
Nhận ra điều này, Tôn Miểu quyết tâm ngày mai sẽ chuẩn bị nhiều hơn, lấy chiếc nồi cơm điện lớn trên xe ra để nấu thêm cơm.
Hệ thống yêu cầu cô làm việc đến 8 giờ tối, nhưng giờ đã hết sạch đồ để bán. May mắn thay, hệ thống cũng không phải loại quá cứng nhắc, sau khi thảo luận với nó một lúc, Tôn Miểu quyết định thu dọn đồ đạc để rời đi.
Tôn Miểu là người rất có trách nhiệm. Những gì cô mang đến, cô sẽ không để lại một thứ gì. Cô thậm chí còn đẩy xe đi, rửa sạch chỗ bày sạp bằng nước, đảm bảo không để lại rác thải. Sau đó, cô mới leo lên xe ba bánh điện để rời đi.
Thậm chí rác thải, cô cũng không vứt ở trạm rác gần đó. Lượng rác của cô khá nhiều, nếu nhét hết vào thùng rác nhỏ gần đó sẽ khiến các nhân viên vệ sinh gặp khó khăn.
Xung quanh chỗ cô thuê trọ có một trạm rác lớn, trên đường về nhà cô tiện thể vứt vào đó. Như vậy tốt hơn là nhét vào thùng rác nhỏ.
Về đến nhà, cô bắt đầu tính toán. Cơm chiên trứng 20 tệ một suất, hôm nay cô bán được 35 suất, tổng cộng là 700 tệ. Cô thở phào nhẹ nhõm, với số tiền này, lần tới đóng tiền thuê nhà hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu kiếm được thêm chút nữa, cô thậm chí có thể đổi sang một chỗ ở tốt hơn.
Nhà thuê hiện tại không phải không thể ở, trước khi xuyên không cô còn ở ngay trong quán ăn sáng của mình, điều kiện cũng chẳng hơn là bao. Nhưng con người mà, làm việc là để có cuộc sống tốt hơn. Nếu có sự lựa chọn, dĩ nhiên cô muốn một chỗ ở tốt hơn.
Hơn nữa... cô còn muốn mua một ít đồ dưỡng da. Cả ngày đối diện với bếp núc, da dẻ cô sớm muộn gì cũng trở nên thô ráp! Vậy thì làm sao mà có bạn gái được chứ?
Không biết từ khi nào, trong đầu Tôn Miểu lại hiện lên hình ảnh của Tô Thụy Hi. Cô không nhịn được thở dài, vỗ vỗ đầu mình: Phải tránh xa gái thẳng, bắt đầu từ bản thân.
Nhưng Tô Thụy Hi thật sự quá xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô. Khi nằm trên giường, cô vẫn nghĩ về chuyện này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vị khách đó quả thực là người cô không thể với tới. Không chỉ ăn mặc rất sang trọng, mà cách nói chuyện và khí chất cũng rất tốt.
Dù bản thân có hệ thống, nhưng hệ thống của cô chỉ giúp mở quán ven đường, trong tình huống này thì làm sao nuôi nổi một người bạn gái “quý giá” như vậy.
Tôn Miểu là người lạc quan, nhưng không phải người “tự tin mù quáng”. Cô vẫn hiểu rõ thực tế của mình.
Cô nghĩ một lúc, rồi quyết định: Thôi được rồi, ngủ trước đã, mọi chuyện để sáng mai tính tiếp.
Sáng sớm hôm sau, cô lại leo lên chiếc xe ba bánh điện, một lần nữa khởi hành. Lần này cô nấu một nồi cơm lớn, chắc chắn có thể đáp ứng đám đông “tham ăn” đó. Từ sáng sớm, sạp của Tôn Miểu đã đông người qua lại. Chỉ là cơm chiên trứng của cô khá đắt, 20 tệ một suất. Hôm qua nhiều người đã thử, hôm nay lại chọn mua đồ khác, nên số lượng người mua thực sự không nhiều như cô tưởng.
May thay, gần đến giờ ăn, cô y tá nhỏ hôm qua lại đến, lần này là mua cho cả khoa của họ, một lần mua mười mấy phần. Sau đó, còn có các y tá từ khoa khác đến mua, mỗi lần cũng là mấy phần.
Sau giờ ăn, lượng khách giảm dần. Dù vậy, số cơm cô mang theo cũng gần hết.
May mà hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn, mang theo gạo để bổ sung thêm. Vo gạo, nấu cơm, mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Trong khi nấu cơm, cô ngồi một bên chơi điện thoại. Chiếc xe đẩy của cô là sản phẩm đặc chế từ hệ thống, không biết pin lớn đến mức nào, từ trước đến giờ chưa từng phải sạc, còn có thể cấp điện cho nồi cơm điện.
Vừa chơi điện thoại, cô vừa nghĩ: Hôm nay vị khách đó không đến, xem ra lời hôm qua nói “không biết” là thật.
Chỉ là Tôn Miểu không biết, Tô Thụy Hi thật sự muốn đến, nhưng công việc quá bận rộn, bận đến mức không có thời gian.
Mãi đến hai giờ chiều, khi dạ dày Tô Thụy Hi bắt đầu đau âm ỉ, cô mới dừng công việc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro