Chương 2
Khi Tôn Miểu bưng bát cơm chiên trứng và canh trứng phù dung lên trước mặt nữ khách hàng làm cô rung động, nữ khách hàng lại có chút kén chọn.
Điều này cũng dễ hiểu, vì khách trông qua đã thấy gia cảnh tốt, có vẻ rất giàu, chắc chắn chưa ăn qua mấy quán ăn ven đường.
Bát cơm chiên trứng của cô nhìn rất bắt mắt, nhưng chiếc hộp đóng gói dùng một lần lại làm giảm đi phần nào sự hấp dẫn đó. Thêm vào đó, đã là buổi tối, ánh sáng chỉ có từ đèn đường le lói, trong tình huống như vậy, việc món ăn vẫn không mất điểm nhan sắc đã đủ chứng minh bát cơm chiên trứng này có ngoại hình xuất sắc đến nhường nào.
Sự việc đã đến nước này, nói thêm chỉ thêm sai, dù sao khách cũng chưa trả tiền. Tôn Miểu quyết định không nói gì, đợi khách ăn xong rồi tính.
Nếu không phải vị khách này từ đầu đến chân đều hợp với gu thẩm mỹ của mình, Tôn Miểu chắc chắn sẽ không tặng thêm một bát canh trứng phù dung. Dù sao thì sáng hôm qua cô có 1000 tệ trong tài khoản, đến hôm nay chỉ còn 300 tệ, lấy đâu ra tư bản để mời người ta uống canh chứ?
Đúng là buồn cười cho số phận của một cô gái tệ tính, luôn bị những gái thẳng xoay vòng trong lòng bàn tay.
Tôn Miểu âm thầm phàn nàn trong lòng, sau đó ngồi lại sau xe bán hàng của mình. Ghế của cô cao hơn ghế gấp rất nhiều, nếu ghế quá thấp, ngồi phía sau xe không nhìn thấy khách đến trước xe. Cô đặt chân lên thanh ngang của chiếc ghế cao, hai chân vắt chéo đung đưa qua lại.
Sau khi bưng cơm chiên trứng qua, Tôn Miểu không còn chú ý đến khách nữa, vì đối phương cũng chỉ là crush của cô. Theo cách cô hiểu, crush nghĩa là: trái tim rung động trong khoảnh khắc ngắn ngủi và khi biết đối phương là gái thẳng, Tôn Miểu chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.
Trong khi đó, khách hàng của cô, Tô Thụy Hi, lại đang có nhiều suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tô Thụy Hi cảm thấy mình đúng là đói đến hoa mắt, nếu không cũng chẳng mua một phần cơm chiên trứng từ một quầy hàng nhỏ sau bệnh viện. Hơn nữa, cô lại bị đau dạ dày, hôm nay để bụng rỗng quá lâu khiến bụng và dạ dày đều không Tô Thuỵ Hi nổi. Chính vì đau dạ dày nên hôm nay cô mới đến bệnh viện. Bác sĩ còn khuyên cô hai ngày nữa nên đến truyền dịch, nếu không chắc chắn cô không Tô Thuỵ Hi nổi.
Hai ngày nay, cô vừa bị cảm, vừa sốt, lại thêm đau dạ dày, nên lúc này thực sự cần ăn chút gì đó.
Nhưng khi từ bệnh viện đi ra, cô lại thấy các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, chỉ có một quầy nhỏ sáng đèn.
Tô Thụy Hi thử bước đến xem, quyết định nếu thấy vệ sinh không ổn thì lập tức quay đầu đi ngay.
Không ngờ, chiếc xe bán hàng nhỏ này lại khá sạch sẽ, gọn gàng. Vì vậy, Tô Thụy Hi vẫn chọn gọi một phần cơm chiên trứng.
Không chỉ chiếc xe rất sạch sẽ, mà cả bàn ghế xếp xuống cũng sạch, không có một chút bẩn. Tô Thụy Hi ngồi xuống chiếc ghế gấp nhỏ, chưa đầy một lúc, chủ quán đã bưng đến một phần cơm chiên trứng và một bát canh.
Theo cảm nhận của Tô Thụy Hi, bát cơm chiên trứng này thực sự bình thường, hơn nữa lại quá đơn giản, chỉ có trứng, cơm và một chút hành lá. Cô im lặng. Không lạ gì việc chủ quán này ít khách, với một món như vậy mà bán 20 tệ, chắc chắn chẳng ai mua.
Về việc tại sao cô biết chủ quán ít khách... Đó là vì khi cô đến, chủ quán mới mang bàn ghế ra cho khách ngồi. Một người thông minh như Tô Thụy Hi làm sao không đoán ra lý do chứ?
Tuy vậy, xét thấy cơm chiên trứng trông cũng khá sạch sẽ, Tô Thụy Hi vẫn quyết định ăn thử một chút.
Cô lấy bát canh trứng phù dung bên cạnh. Cả canh và cơm chiên trứng đều đựng trong hộp nhựa dùng một lần trong suốt, kích cỡ giống nhau. Tô Thụy Hi đoán rằng, có lẽ chủ quán vốn không có ý định bán canh, mà chỉ ngẫu hứng tặng cho cô một phần. Điều này càng khiến cô nghĩ rằng việc kinh doanh của chủ quán thực sự không tốt.
Canh trứng phù dung cũng rất đơn giản, chỉ có vài mảnh rau xanh nhỏ, hạt cà rốt, cùng những bông trứng nổi bồng bềnh. Tô Thụy Hi mím môi, nhấp một ngụm. Canh này nấu rất nhạt, nêm nếm cũng đơn giản, nhưng vì mới làm, nước canh còn nóng hổi và thơm ngon. Khi uống vào, nó làm Tô Thụy Hi cảm thấy ấm áp cả người.
Đêm tháng tư, dưới ánh đèn đường, một bát canh trứng phù dung đã xua tan sự lạnh lẽo trong lòng Tô Thụy Hi.
Tuy nhiên, phải nói thật rằng, canh này uống chỉ thấy mát, nhưng cũng không đặc biệt ngon.
Tô Thụy Hi vốn không đặt kỳ vọng cao vào quầy hàng nhỏ này. Nếu chủ quán nấu ăn giỏi, đã đi làm ở nhà hàng lớn từ lâu, việc gì phải đẩy xe bán hàng muộn thế này?
Cô nhìn sang bát cơm chiên trứng. Bình thường cô ăn rất ít, đôi khi bận rộn còn không ăn. Lúc này, cô nghĩ có lẽ chỉ cần uống chút canh lót dạ là được, cơm chiên trứng không cần ăn nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại cầm lấy thìa nhựa dùng một lần, xúc một muỗng cơm chiên trứng.
Bát cơm chiên trứng yên lặng ở đó, ban đầu không có mùi thơm đặc biệt, chỉ thấy hơi nóng bốc lên. Nhưng khi cô xúc một muỗng, hương thơm lập tức bùng lên.
Đó là mùi đặc trưng của cơm chiên trứng, không quá nồng, nhưng lẩn khuất mùi thơm của dầu, trứng và hành lá.
Từng mùi hương đều nổi bật, hòa quyện với nhau kỳ diệu, không cạnh tranh, mà cùng nhau tỏa sáng.
Chỉ ngửi mùi thôi, Tô Thụy Hi đã biết rằng, bát cơm chiên trứng này chắc chắn không tệ.
Hương thơm quyến rũ khiến Tô Thụy Hi không còn tâm trí để quan sát hình dáng của cơm chiên trứng, mà chỉ há miệng, ăn một miếng.
Ăn xong, Tô Thụy Hi cảm thấy hương vị thực sự tuyệt vời. Cảm giác trong miệng rất phong phú, khiến cô khó diễn tả bằng lời, nhưng tóm lại chỉ có thể nói một câu: Ngon.
Đến muỗng thứ hai, cô mới có thời gian quan sát kỹ, phát hiện ra muỗng cơm này ẩn chứa điều đặc biệt. Một số hạt cơm chiên tách rời, từng hạt rõ ràng với những mảng trứng vàng ươm. Một số khác lại hoà quyện với trứng, tạo thành một màu vàng óng. Tô Thụy Hi không hiểu sao lại làm được như vậy, nhưng cô phải thừa nhận rằng cách này mang đến hai loại cảm giác khác biệt.
Loại thì mềm mịn, loại lại thanh mát, nhưng không có ngoại lệ, hạt cơm đều đầy đặn, ẩm mượt, mang theo chút vị béo của dầu. Tuy nhiên, vị béo này không phải là khuyết điểm mà là một điểm cộng.
Người nấu thực sự không dùng nhiều dầu, nhưng mỗi giọt đều phát huy tác dụng.
Không biết từ lúc nào, Tô Thụy Hi đã ăn hết phần cơm chiên trứng, thậm chí còn uống sạch cả bát canh trứng, đến cả cọng hành nhỏ cũng không để sót lại. Đúng lúc này, Tôn Miểu bước đến, mở một gói khăn giấy và đưa cho cô.
Tô Thụy Hi vừa thoát khỏi sự mê mẩn của hương vị cơm chiên trứng thì thấy khăn giấy được đưa đến trước mặt.
Ừm... chất lượng có vẻ hơi kém, cô không muốn dùng lắm.
Nhưng chủ quán đã đưa tận tay, lại còn vừa mở gói, khiến Tô Thụy Hi hơi ngại. Cô vẫn nhận khăn giấy, nói một tiếng cảm ơn.
Tiếp theo là quét mã thanh toán. Trước khi rời đi, Tô Thụy Hi không quên hỏi: “Ngày mai và ngày kia cô vẫn ở đây chứ?”
Tôn Miểu chớp mắt, mỉm cười: “Có, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, đều ở đây.”
Tô Thụy Hi gật đầu, rồi bước đi trên đôi giày cao gót.
Lúc cô rời đi, đồng hồ chỉ 7 giờ 58 phút. Tôn Miểu cho hộp cơm dùng một lần vào túi rác, lấy khăn lau sạch bàn, xịt thêm cồn khử trùng, sau đó mới thu dọn đồ lên xe đẩy của mình.
Làm xong mọi việc, đã hơn 8 giờ. Tôn Miểu leo lên chiếc xe ba bánh điện, bắt đầu chạy về nhà.
Buổi tối kiểm toán, doanh thu hôm nay: 50.
Hầy, vị khách đó thật hào phóng. Khi đó, Tôn Miểu chỉ mãi ngắm nhìn bóng lưng của vị khách khiến cô rung động, không để ý đối phương trả nhiều như vậy. Giờ nhìn lại, cô hơi ngạc nhiên.
Về đến nhà, Tôn Miểu cũng không thể ngủ ngay, còn phải chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai. Hôm trước, cô nấu sẵn một nồi cơm, nhưng hôm nay chỉ bán được một phần.
Buổi sáng cô dùng cơm đó nấu cháo, buổi trưa và tối mỗi bữa ăn một bát lớn. Dù vậy, vẫn còn nhiều cơm thừa. Tôn Miểu đành phải dùng làm bữa khuya, ăn hết luôn.
Không thể để cơm thừa hôm nay bán cho khách ngày mai được. Dùng cơm nguội làm cơm chiên trứng là vì nó thực sự ngon, nhưng cơm nguội để qua ngày nữa thì hơi quá đáng rồi.
Làm nghề bán đồ ăn, điều quan trọng nhất vẫn là cái tâm.
Tôn Miểu chỉ có thể tự làm chút thức ăn, ăn kèm cơm để lót dạ buổi khuya.
Sáng hôm sau, cô tiếp tục lái xe ba bánh, đến trước cổng bệnh viện bán cơm chiên trứng. Nhưng hôm nay không hiểu sao, hôm qua còn chẳng có sạp nào, nay lại mọc thêm rất nhiều. Trong tình huống đó, cô chỉ có thể dời sạp đến chỗ xa hơn một chút.
Đến 9 giờ, có người la lên: “Quản lý đô thị đến rồi!”
Các tiểu thương vội vàng leo lên xe điện, chạy tán loạn. Lúc đầu, Tôn Miểu cũng chạy theo, nhưng rồi hệ thống nhắc nhở cô:
【Chạy gì chứ?! Cô có giấy phép mà!】
Tôn Miểu mới sực nhớ: Đúng vậy, tôi chạy làm gì chứ.
Cô chỉ chạy vài bước, rồi quay lại chỗ cũ, đặt đồ xuống và tiếp tục bày sạp.
Xe điện của Quản lý đô thị chậm rãi chạy tới. Có lẽ họ không ngờ Tôn Miểu không chỉ không bỏ đi mà còn bày sạp ngay tại chỗ. Một nữ Quản lý đô thị bước xuống, đến trước sạp của Tôn Miểu: “Cô làm sao thế? Ở đây không được bày sạp!”
Quản lý đô thị là một cô gái trẻ, có lẽ thấy Tôn Miểu cũng còn trẻ nên nói chuyện không nặng lời. Tôn Miểu liền đáp: “Tôi có giấy phép kinh doanh, hơn nữa tôi đã tra bản đồ, chỗ này được phép bày sạp.”
“?” Quản lý đô thị ngẩn người.
Tôn Miểu kéo một cái hộp nhỏ từ sau xe đẩy ra, lôi ra một chồng giấy tờ, đưa cho Quản lý đô thị xem.
Quản lý đô thị hơi sững lại, sau đó nghiêm túc xem qua. Đồng nghiệp của cô ta cũng bước xuống hỏi: “Sao vậy?”
Quản lý đô thị giải thích tình huống, đồng nghiệp nghe xong cũng ngạc nhiên: “Ở đây thực sự được phép bày sạp à?”
“Cậu tra thử xem.”
Hai Quản lý đô thị thực sự mở bản đồ tra cứu, phát hiện nơi này đúng là không có dấu cấm bày sạp. Họ cũng kiểm tra giấy phép của Tôn Miểu, xác nhận không có vấn đề, rồi trả lại cô giấy tờ: “Thôi được, nhưng chú ý vệ sinh, đừng để rác lại.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Đơn giản vài câu kết thúc, xe Quản lý đô thị lại chạy đi.
Tôn Miểu nhìn trời, nghĩ thầm: Hôm nay mình có thể bán được bao nhiêu đây? Nhìn nồi cơm nấu bằng nồi nhỏ, cô tự nhủ: Bán hết... chắc không thành vấn đề nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro