Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Kẹo trong miệng của Chu Linh thực ra đã tan từ lâu, vừa nghe xong lời của Tôn Miểu, tài xế bước tới, nói với cô bé: “Cô chủ, chúng ta nên về nhà thôi, nếu không tiên sinh và phu nhân sẽ đợi lâu quá.”

Chu Linh đứng dậy, vẫy tay chào Tôn Miểu: “Ngày mai gặp nhé~”

“Được, ngày mai gặp.”

Chu Linh rời đi, Tôn Miểu vừa ngân nga một bài hát vừa dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, sau đó quay trở lại phía sau xe bán hàng ngồi xuống. Cô lấy điện thoại ra chơi, ánh đèn nhỏ chiếu sáng bên lề đường trong đêm tối, chờ vị khách tiếp theo.

Cô không ngờ việc bày sạp lại thú vị đến vậy. Nó cho cô cơ hội gặp rất nhiều người. Từ crush của cô, Tô Thụy Hi, đến cô y tá nhỏ dễ mến và hôm nay, cô còn giúp được một cô bé vượt qua nỗi lòng. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy mỗi lần Chu Linh ăn xong lẩu xiên của mình, tâm trạng cô bé đều vui hơn rất nhiều.

“Biết đâu mình còn có khiếu làm giáo viên hoặc cố vấn đời sống ấy chứ~”

【Không, chính là món ăn của cô đã chữa lành trái tim họ.】

“Haha, cũng đúng cũng đúng~”

Tôn Miểu chẳng muốn tranh luận với hệ thống về những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Món ăn có thể chữa lành trái tim, cô đồng ý hoàn toàn. Dù sao, nếu không có món lẩu xiên ngon lành này, lời cô nói chắc cũng chẳng mấy sức thuyết phục. Chính vì có món ăn ngon trước mặt, Chu Linh mới chịu nghe cô nói nhiều như vậy.

Trong khi Tôn Miểu đang vui vẻ tận hưởng cảm giác này, bên kia, tâm trạng của Tô Thụy Hi lại không được tốt lắm.

Thời gian quay ngược lại một chút. Khi vừa ngồi vào xe, cởi áo khoác ra, cô nghĩ ngợi một lúc rồi lục trong túi áo tìm viên kẹo mà Tôn Miểu đã đưa. Cô bóc vỏ, cho kẹo vào miệng.

Viên kẹo nhỏ, có màu đỏ nhạt trong mờ. Nhìn qua không được trong suốt, vì mức giá của nó không thể cho phép điều đó. Nhưng khi cho vào miệng, phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Hi không phải là: Ồ, vị đường hóa học, mà là: Ừm, dâu tây.

Ngậm viên kẹo dâu, cô tắt đèn cảnh báo, hạ phanh tay và lái xe về nhà. Hôm nay cô về sớm hơn thường lệ, còn có thời gian xem một chút tin tức. Đến khoảng 8 giờ rưỡi, cô lấy một món quà nhỏ trong nhà, rồi bước sang nhà hàng xóm bên cạnh.

Cô đã hứa với Tôn Miểu thì nhất định phải làm.

Nếu không, ngày mai đến ăn lẩu xiên, gặp ánh mắt lấp lánh mong chờ của Tôn Miểu hỏi “Sao rồi?”, cô biết phải trả lời thế nào? Nói rằng mình bận quá quên mất? Thế thì cô đừng ăn lẩu xiên nữa, thật không đủ mặt mũi.

Tô Thụy Hi đứng trước cổng vườn, ấn nút dưới màn hình bên cạnh cột đá. Chẳng mấy chốc, màn hình sáng lên, hiện ra khuôn mặt của mẹ Chu Linh. Bà dường như hơi ngạc nhiên, cố nhớ xem cô là ai.

Tô Thụy Hi giải thích mục đích, nói rằng mình là hàng xóm bên cạnh, mẹ Chu Linh mới nhớ ra.

Cửa sắt vào vườn được mở khóa từ xa, Tô Thụy Hi đẩy cửa bước vào, đi theo con đường lát đá trong vườn. Khi đến gần cửa chính, cô thấy cửa đã được mở từ bên trong. Mẹ của Chu Linh cùng cô bé đứng ở cửa, bà mẹ tươi cười nói: “Cô Tô, cô thật khách sáo quá.”

Trước đó, Tô Thụy Hi đã nói qua màn hình rằng cô biết Chu Linh đang học lớp 12, chuẩn bị thi đại học, nên mang chút quà đến chúc cô bé thi tốt.

Mẹ Chu Linh mời cô vào nhà ngồi chơi. Tô Thụy Hi cũng không từ chối, vừa nói “Làm phiền rồi” vừa bước vào. Đứng phía sau mẹ mình, Chu Linh có chút ngượng ngùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng.

Phản ứng này khiến Tô Thụy Hi cảm thấy quen thuộc: Chẳng phải là biểu cảm của cô lúc nãy khi gặp cô bé “hip hop” đi ăn lẩu xiên vào buổi tối sao? Ngay lúc đó, cô hiểu Chu Linh đang lo lắng điều gì.

Chu Linh sợ cô sẽ tiết lộ chuyện cô bé lén ăn lẩu xiên, để rồi bị cha mẹ la rầy.

Cùng một thế giới, cùng một nỗi lo.

Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng của Tô Thụy Hi khá hơn hẳn. Dù vậy, cô không có ý định bán đứng Chu Linh. Cô không phải kiểu người đi mách lẻo với phụ huynh.

Cô đưa món quà được gói gọn gàng trong tay cho Chu Linh: “Tặng em một cây bút máy, chúc em thi đại học thuận lợi.”

Chu Linh ngoan ngoãn nhận lấy, lễ phép nói: “Cảm ơn chị.”

Sau khi vào nhà, mẹ của Chu Linh đưa cho Tô Thụy Hi đôi dép đi trong nhà, nhưng cô lại yêu cầu một đôi bọc giày dùng một lần. Sau khi mang bọc giày, cô mới bước vào, ngồi xuống trò chuyện một lúc.

Cô nói vài câu đơn giản với Chu Linh, nhận thấy cô bé hơi bồn chồn, liền lên tiếng bảo: “Em vào phòng học bài đi.”

Nghe xong câu đó, Chu Linh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tô Thụy Hi mới quay sang nhìn mẹ của Chu Linh và bắt đầu đề cập đến mục đích chuyến thăm của mình.

“Dì à, tôi nghĩ ngoài việc quan tâm đến thành tích học tập của em, dì cũng nên để ý một chút đến sức khỏe tinh thần của em nữa.”

Câu nói này khá thẳng thắn, khiến lông mày của mẹ Chu Linh nhíu chặt lại: “Cô Tô, ý cô là gì vậy?”

Tô Thụy Hi nhanh chóng bịa ra một câu chuyện: “Thực ra, đây không phải lần đầu tôi gặp em ấy. Có lần tôi đi ngang qua bờ sông và thấy em ấy đang đi dạo một mình, trông có vẻ áp lực lắm. Tôi đứng gần đó quan sát, thấy em ấy đứng ở cạnh cầu khóc.”

Cô không trực tiếp nói rằng Chu Linh có ý định làm điều dại dột, chỉ nói vòng vo rằng: “Chu Linh là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ không làm chuyện dại dột. Nhưng lúc đó, khi nhìn thấy em ấy, trong đầu tôi liền hiện lên những tin tức không hay từng đọc trước đây. Tôi cảm thấy áp lực của em ấy thực sự rất lớn. Làm mẹ như dì, chắc chắn dì rất tuyệt vời, nhưng cũng cần cân nhắc xem em nó có chịu được áp lực ấy không.”

“Gần đến kỳ thi đại học, nếu áp lực tâm lý quá lớn, hậu quả sẽ rất đáng tiếc.”

Cô biết việc khuyên bảo người khác một cách quá sâu sắc khi chưa thân thiết là điều tối kỵ. Mối quan hệ giữa cô và nhà họ Chu chỉ là xã giao, nếu gặp nhau bên ngoài khu chung cư, có khi cô còn không nhận ra mẹ của Chu Linh. Nhưng vì Tôn Miểu nhờ cậy, cô quyết định nói những điều mà bình thường mình chẳng bao giờ nói.

Mẹ của Chu Linh tỏ vẻ không mấy để tâm, nhưng vẫn cảm ơn: “Cảm ơn cô. Nhưng tôi hiểu con mình, nó không phải đứa trẻ yếu đuối như vậy đâu. Lần này thi đại học, nó nhất định sẽ làm tốt.”

Làm mẹ, đâu dễ dàng bị một vài câu nói làm lung lay. Tô Thụy Hi hiểu điều đó. Muốn mẹ Chu Linh thay đổi suy nghĩ, cần phải phá bỏ niềm tin lâu nay của bà ấy. Phá bỏ như thế nào? Cô đã có ý tưởng.

Cô không tiếp tục nói thêm về chuyện của Chu Linh mà chuyển sang chuyện khác, nói về nhóm trò chuyện của cư dân trong khu. Điều này khiến mẹ của Chu Linh khá hứng thú, thậm chí còn kể với Tô Thụy Hi vài câu chuyện trong khu.

Chỉ chờ có thế, Tô Thụy Hi liền chuyển chủ đề sang quán lẩu cay ven đường ở cổng khu chung cư.

Mẹ của Chu Linh sững lại, trên mặt thoáng hiện nét khinh thường mà chỉ cần tinh ý là có thể nhận ra.

Ai mà chẳng hiểu, những quý bà nhà giàu thường không mấy thiện cảm với quán ăn ven đường. Còn chưa đợi Tô Thụy Hi nói gì, mẹ của Chu Linh đã mở lời: “Cái quán đó có gì mà ngon? Người ta cứ bảo ngon lắm.”

“Quán ăn ven đường vừa không sạch sẽ, đồ ăn, dầu mỡ bên trong cũng chẳng biết là gì. Biết đâu lại là dầu cống, thịt bẩn, ăn vào chắc chắn không tốt.”

“Thực ra tôi cũng đã ăn thử rồi.”

Câu nói của Tô Thụy Hi khiến mẹ của Chu Linh rơi vào tình thế khó xử. Trước mặt một người đã từng ăn, mà bóng gió nói đồ ăn đó chẳng khác gì rác rưởi thì đúng là đắc tội rồi.

Tô Thụy Hi không tiếp tục, chỉ bình luận một câu: “Thật ra hương vị cũng không tệ. Nếu không ngon thì làm gì có nhiều người trong khu chúng ta kéo nhau ra đó ăn như vậy.”

Trên mặt mẹ của Chu Linh hiện lên một chút tò mò và đối với Tô Thụy Hi, thế là đủ.

Cô xin phép ra về. Những điều cần nói hôm nay đủ để mẹ của Chu Linh suy ngẫm.

Cô rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý con người và mẹ của Chu Linh trông như một người tò mò và thích buôn chuyện. Biết đâu ngày mai bà ấy sẽ ghé qua quán của Tôn Miểu.

Còn việc Tôn Miểu có thể dùng tài nấu nướng của mình để phá bỏ định kiến “quán ăn ven đường không sạch sẽ, không ngon” trong lòng mẹ của Chu Linh hay không, rồi khiến bà ấy nhận ra thêm những điều khác, thì phải trông vào khả năng của Tôn Miểu.

Như dự đoán, ngày hôm sau mẹ của Chu Linh ghé qua cổng sau khu chung cư. Ban đầu, bà chỉ định nhìn xem quán lẩu cay ấy có thực sự đông đúc như lời đồn không.

Bà ghé qua vào đúng giờ ăn trưa, 12 giờ 30 phút và quả nhiên quán của Tôn Miểu rất đông, một quán lẩu cay nhỏ mà có đến hơn mười người xếp hàng.

Không giống như Tô Thụy Hi ghét xếp hàng, mẹ của Chu Linh lại thích những nơi đông đúc, náo nhiệt.

Bà xuống xe, bảo tài xế lái xe về trước, rồi bước vào quán.

Người xếp trước bà là bà cụ Lý dẫn theo cháu gái. Mẹ của Chu Linh tò mò hỏi: “Bà Lý, sao bà lại dẫn cháu gái đến xếp hàng? Không sợ cháu ăn vào đau bụng sao?”

Cô bé đang nắm tay bà cụ Lý ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: “Cháu sẽ không đau bụng đâu ạ.”

Bà cụ Lý vui vẻ trả lời: “Quán của cô chủ nhỏ rất sạch sẽ, mà nguyên liệu đều là đồ mới chuẩn bị từ sáng. Giờ này thì làm sao mà hỏng được? Với lại, tôi thấy rau của cô ấy còn tươi hơn cả rau mà bảo mẫu nhà tôi đi chợ mua.”

“Đừng nhìn cô ấy còn trẻ mà coi thường, ánh mắt chọn nguyên liệu thì chuẩn khỏi bàn. Người bình thường chắc chắn không bằng được.”

Rồi bà cụ ghé sát vào mẹ của Chu Linh, nói nhỏ: “Hơn nữa, cô không biết đấy chứ, cháu gái tôi rất kén ăn, nhưng lại rất thích quán này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt