Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Nghĩ đến việc cơm chiên trứng của Tôn Miểu rất được yêu thích, khả năng cao là vì quá đắt hàng mà cô ấy phải về sớm, Tô Thụy Hi đành chấp nhận số phận, quay lại xe. Cô cân nhắc một chút, suy nghĩ xem liệu ngày mai có nên đến sớm không.

Tôn Miểu bắt đầu bày quán từ 8 giờ sáng, mà công ty của Tô Thụy Hi làm việc lúc 9 giờ. Từ đây đến công ty chỉ mất 30 phút lái xe, nếu kẹt xe thì thêm 20 phút, vậy nên chỉ cần ra khỏi nhà lúc 7 giờ là hoàn toàn kịp.

Suy nghĩ xong, Tô Thụy Hi quyết định: Ngày mai sáng sớm sẽ đến!

Tối hôm đó, Tô Thụy Hi ngủ không ngon. Dạo gần đây cô đều uống thuốc dạ dày và ăn uống cẩn thận, nhưng vẫn không có khẩu vị. Dù ăn vào bụng cũng chỉ là miễn cưỡng nhai qua loa. Có lẽ não bộ phát tín hiệu “tôi không muốn ăn”, khiến dạ dày cũng khó chịu theo.

Cô trằn trọc một lúc lâu, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô thức dậy lúc 6 giờ. Tô Thụy Hi chỉnh trang xong xuôi, nhưng nghĩ rằng không nên đến quá sớm, nếu không Tôn Miểu chắc chắn sẽ nghĩ cô đặc biệt tham ăn. Hơn nữa, chỉ vì một phần cơm chiên trứng mà đến sớm chờ, thì cũng có vẻ hơi long trọng quá.

Vậy nên Tô Thụy Hi chờ đến giờ mới xuất phát.

Khi đến bãi đỗ xe, cô nhìn thời gian trên hệ thống xe, lúc này là 7 giờ 50 phút. Đi bộ từ đây đến quán mất khoảng 7 phút. Cô ngồi trong xe chờ thêm một lát rồi mới đổi giày, xuống xe. Khi cô bước đến cổng phía nam của bệnh viện, thời gian vừa vặn là 8 giờ.

Lúc này, phía sau cổng nam toàn là các quán nhỏ. Tô Thụy Hi đi dọc con đường nhưng không thấy bóng dáng xe đẩy của Tôn Miểu. Cô nghĩ có lẽ sáng nay Tôn Miểu đến muộn, không giành được chỗ đẹp nên không đứng chỗ cũ.

Tô Thụy Hi nhíu mày, tiếp tục bước về phía trước.

Đi hết con phố, đồng hồ đã chỉ 8 giờ 5 phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tôn Miểu. Lúc này, Tô Thụy Hi có chút sốt ruột.

Cô hơi do dự, chẳng lẽ hôm nay Tôn Miểu có việc nên không mở quán? Nhưng chẳng lẽ ngày mai lại quay lại? Như vậy chẳng phải giống như cô rất thèm ăn cơm chiên trứng sao? Tô Thụy Hi nhíu mày, chuẩn bị quay lại.

Đúng lúc này, cô tình cờ gặp cô y tá hôm trước. Cô y tá cũng nhận ra Tô Thụy Hi, bước nhanh vài bước đến gần: “Cô Tô!”

Tô Thụy Hi rất điềm đạm gật đầu: “Chào cô.”

Nhưng rất nhanh, sự điềm đạm đó biến mất khi cô y tá nhắc đến Tôn Miểu: “Lần trước cô chủ quán nhỏ còn hỏi chuyện của cô, tôi nói là cô truyền dịch xong chắc không quay lại nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây.”

Tô Thụy Hi nghĩ, cô y tá thường xuyên ở bệnh viện, lại thích ăn cơm chiên trứng và được Tôn Miểu giúp đỡ, chắc sẽ quan tâm đến Tôn Miểu hơn. Do dự một chút, Tô Thụy Hi vẫn mở miệng hỏi: “Hôm nay hình như không thấy cô chủ Tôn, cô ấy hôm nay có việc không mở quán à?”

Câu trả lời của cô y tá như một cú đòn mạnh: “À? Hôm qua là ngày cuối cô ấy mở quán ở đây rồi. Hình như cô ấy đổi chỗ khác, nhưng không nói là chỗ nào.”

Ngay cả người như Tô Thụy Hi cũng không khỏi thốt lên: “À?” Nhưng rất nhanh, cô lấy lại phong thái điềm tĩnh, lạnh lùng và cao quý của mình. Tô Thụy Hi gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nói chuyện vài câu rồi rời đi trước.

Cô ngồi lại vào xe, khởi động và lái thẳng đến công ty. Ngày hôm đó, cô lại trải qua một ngày ăn uống không biết ngon.

Hai ngày sau đó, Tô Thụy Hi buộc phải thừa nhận: Cô thật sự rất muốn ăn cơm chiên trứng. Cô còn tìm kiếm từ khóa “cơm chiên trứng” trong các diễn đàn đồng hương, nhưng chẳng có kết quả gì. Cô thậm chí còn thấy ngạc nhiên, cơm chiên trứng của Tôn Miểu ngon như vậy mà không ai lên mạng giới thiệu.

Có lẽ số phận đã định như vậy, rằng cô và phần cơm chiên trứng ngon lành đó không có duyên gặp lại.

So với sự yên tĩnh của Tô Thụy Hi, nhóm chat của khu dân cư nơi Tô Thụy Hi ở lại vô cùng náo nhiệt. Các cư dân đang bàn tán về một quầy hàng mới xuất hiện trước cổng khu. Ban đầu, Tô Thụy Hi còn nghĩ: Chẳng lẽ trùng hợp đến vậy, chính là Tôn Miểu?

Nhưng những bức ảnh họ chia sẻ lại là món lẩu cay lẩu Malatang. Nhìn thấy món này, Tô Thụy Hi lập tức mất hứng.

Hình ảnh được đăng lên rất bắt mắt: nước dùng đỏ thẫm trong veo mà không quá dầu mỡ, được tô điểm bởi màu xanh của hành lá và rau mùi, càng làm nổi bật sắc thái rực rỡ. Những sợi bún trắng mảnh nằm ẩn hiện bên trong, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng. Kèm theo đó là vô số loại topping đa dạng, nhìn một cái là muốn ăn ngay.

Với những người thích ăn cay, có lẽ họ sẽ yêu thích món này từ ánh nhìn đầu tiên và lao ngay đến để thưởng thức.

Nhóm chat thảo luận rất sôi nổi, hỏi han về hương vị và địa điểm bán. Không ai hỏi giá cả, vì đây là khu biệt thự cao cấp, thậm chí thuộc loại đắt đỏ, phí quản lý hàng năm cũng lên đến vài vạn tệ, nên không ai bận tâm một bát lẩu cay giá bao nhiêu.

Sau khi được “quảng cáo”, nhiều người đã thử và kết luận: “Ngon, rất ngon, cực kỳ đáng thử.”

Mọi người trong khu đều là dân có tiền, đã quen thưởng thức cao lương mỹ vị, thậm chí có không ít người nổi tiếng sành ăn. Trong hoàn cảnh đó mà món này vẫn được khen ngợi, thì chắc chắn là ngon thật sự.

Nhưng đối với những người không ăn được cay, thậm chí giống như Tô Thụy Hi, bị đau dạ dày, thì ăn cay là một thảm họa. Tô Thụy Hi không ăn được chút cay nào, thói quen ăn uống của Tô Thụy Hi là rất thanh đạm. Ngay cả cơm chiên trứng của Tôn Miểu dù ít dầu, nhưng với Tô Thụy Hi cũng đã được coi là hơi nhiều dầu rồi.

Việc Tô Thụy Hi có thể ăn cơm chiên trứng của Tôn Miểu đến giờ vẫn khiến bản thân Tô Thụy Hi thấy khó tin.

Từ lần cuối cùng ăn cơm chiên trứng, đã tám ngày trôi qua. Tô Thụy Hi nghĩ, cô chủ nhỏ đó thực sự không có duyên với mình, không ăn được thì thôi, con người không ăn cơm chiên trứng cũng chẳng chết đói được.

Tô Thụy Hi thực sự rất bận, hơn nữa nhóm chat khu dân cư của Tô Thụy Hi luôn để chế độ im lặng. Đôi khi Tô Thụy Hi mới mở ra xem một chút, vì thế không thấy rằng -chỉ một lúc sau, có người đăng lên một bức ảnh. Đó là xe đẩy nhỏ của Quán Ăn Di Động Miểu Miểu, họ còn tag người từng “quảng cáo” món lẩu cay.

【Có phải là xe đẩy này không?】

【Đúng đúng, chính là cái này, cực kỳ ngon!】

【Nhưng không thấy mùi gì từ ớt, thật sự là món lẩu cay sao?】

【Đúng đúng, cô ấy có một thùng lớn chứa nước dùng cay. Thùng đó kín lắm, không mở ra thì không ngửi thấy mùi. Bạn cứ yên tâm đến ăn, đảm bảo ngon!】

Nếu nhìn thấy đoạn hội thoại này, có lẽ Tô Thụy Hi sẽ nhận ra rằng Tôn Miểu thực chất đang bán hàng ngay trước cổng khu của mình.

Đến ngày thứ chín, Tô Thụy Hi đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ sẽ ăn thêm cơm chiên trứng. Dù bụng vẫn khó chịu và đói, nhưng ngày tháng cứ thế trôi qua.

Hôm nay, Tô Thụy Hi đi gặp khách hàng. Vì địa điểm tan làm khác thường ngày, nên buổi tối khi về nhà, Tô Thụy Hi không đi cổng chính mà đi cổng phía Tây.

Khi gần đến cổng phía Tây, Tô Thụy Hi giảm tốc độ, đạp phanh, đi chậm lại. Thế rồi Tô Thụy Hi thấy bên đường có một bảng hiệu quen quen -Quán Ăn Di Động Miểu Miểu.

Ngay khoảnh khắc đó, Tô Thụy Hi lập tức đạp phanh, dừng xe bên đường, có chút ngạc nhiên. Xe đã đi qua một, hai mét, Tô Thụy Hi phải nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát chiếc xe đẩy kia. Và đúng như dự đoán, Tô Thụy Hi nhìn thấy Tôn Miểu.

Chuyện gì đây? Cô ấy thực sự đến cổng khu nhà mình bán hàng sao?

Tô Thụy Hi không tắt máy, tất nhiên nếu có ai hỏi, Tô Thụy Hi sẽ nói: “Tôi không định ăn, chỉ là muốn nhìn qua thôi.”

Tô Thụy Hi kéo phanh tay, bật đèn khẩn cấp, rồi xuống xe, cô vẫn đi giày đế bệt chuyên dùng khi lái xe, nên khí thế không còn áp đảo như thường lệ.

Tô Thụy Hi bước đến trước quầy của Tôn Miểu, thực ra từ khi Tô Thụy Hi xuống xe, Tôn Miểu đã nhìn thấy. Bởi chiếc xe này rõ ràng đã giảm tốc khi nhìn thấy cô, khuôn mặt cô đã nở sẵn nụ cười, chuẩn bị tiếp khách và khi nhìn rõ người đến là Tô Thụy Hi, cô hơi chớp mắt, bất ngờ nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui, đến nỗi nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Tô Thụy Hi bước đến gần Tôn Miểu, đứng im một lúc mà không nói gì. Cuối cùng, Tôn Miểu lên tiếng trước:

“Trùng hợp thật, cô sống ở đây sao?”

“Ừ.” Tô Thụy Hi khẽ gật đầu, rồi bắt đầu quan sát chiếc xe đẩy trước mặt. Nhưng phát hiện đây không phải là quầy bán cơm chiên trứng-Tô Thụy Hi lập tức liên tưởng đến tin nhắn trong nhóm chat ngày hôm qua, nhận ra rằng Tôn Miểu giờ đang bán lẩu cay.

Tô Thụy Hi không muốn ăn lẩu cay, nên không hỏi giá, chỉ nói thẳng: “Làm cho tôi một phần cơm chiên trứng, tôi ăn ở đây.”

Đáng tiếc, Tôn Miểu đáp: “Dạo này tôi không bán cơm chiên trứng, chỉ bán lẩu cay thôi.”

“?” Sự nghi hoặc hiện rõ trên mặt Tô Thụy Hi. Tô Thụy Hi nhìn lại xe đẩy, quả nhiên không có dụng cụ nào để làm cơm chiên trứng. Cái chảo vốn để làm cơm chiên trứng đã biến mất, thay vào đó là một nồi lớn, cả hộp đựng thức ăn dùng một lần cũng đổi loại.

Ngay khoảnh khắc ấy, dù luôn giữ phong thái bình thản, Tô Thụy Hi cũng rất muốn hỏi: Sao cô lại chuyển sang bán lẩu cay? Cơm chiên trứng cô làm ngon như vậy mà! Quan trọng nhất là, cô bán lẩu cay thì tôi ăn gì đây?

Tuy có chút ấm ức, nhưng giáo dưỡng tốt khiến Tô Thụy Hi không nói ra, chỉ gật đầu: “Thôi vậy.” Nói xong, Tô Thụy Hi chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tôn Miểu lại lên tiếng: “Cô không thử sao? Cũng ngon lắm.”

Tô Thụy Hi tin tưởng tay nghề của Tôn Miểu. Cơm chiên trứng của cô làm ngon như thế, thì dù lẩu cay không bằng, chắc cũng hơn đồ ăn bình thường. Nhưng Tô Thụy Hi thực sự không hứng thú với lẩu cay.

Tô Thụy Hi mím môi, lắc đầu, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi...”

Tôn Miểu biết Tô Thụy Hi bị đau dạ dày, liền nói: “Có loại không cay mà, không hề kích thích, còn rất bổ dưỡng nữa. Thật đấy, tôi không lừa cô đâu.”

Tô Thụy Hi hơi do dự và trong lúc ấy, bụng cô lại phát ra tiếng động.

Dù là Tô Thụy Hi cũng không khỏi đỏ mặt. Cả buổi chiều cô bận rộn, tối đi tiếp khách, không phải uống rượu nhưng trên bàn ăn cũng không ăn được bao nhiêu. Giờ đã hơn chín giờ tối, bụng đói cũng là điều dễ hiểu.

“Vậy, làm một phần đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt