Chương 4. Không phải thành tích rất tốt sao?
Thẩm Thần Tịch đưa ra giá 300 đồng một ngày cho căn phòng cũ nát, Trình Nam liền nghĩ chắc chắn nhà nàng hẳn là rất có tiền, không ngờ lại là con nhà giàu, mở công ty lớn, tài sản còn hơn trăm triệu nữa cơ...
Có tiền như vậy, sao lại về khu phố cũ này?
Phụ đạo xong cho đứa nhỏ cuối cùng, nhìn số tiền kiếm được hôm nay vỏn vẹn một trăm đồng, Trình Nam lặng lẽ thở dài.
Có một nhà đi du lịch, hủy hẹn dạy kèm, nên hôm nay cô chỉ dạy hai nhà, buổi sáng một nhà từ 10 giờ đến 12 giờ, buổi chiều một nhà từ 2 giờ đến 5 giờ. Giờ còn sớm, vừa kịp đi thăm bà ngoại.
Trương Hiểu Mân dạy ít hơn cô, kết thúc sớm hơn nên đã về trước. Trình Nam một mình đi xe buýt đến bệnh viện Nhân Dân số 1 ở phía đông Hoa Huyện.
Hôm nay thứ hai, cũng là ngày đóng tiền viện phí cho tuần này.
May mắn là có 15.000 từ Thẩm Thần Tịch, không thì không biết xoay xở thế nào để vay tiền.
Trả xong tiền, Trình Nam lên tầng 8, đẩy cửa phòng của bà ngoại, Vương Thuý Thuý. Phòng này còn có hai bệnh nhân khác, khá rộng, có một cái nhà vệ sinh, và một cái ti vi treo trên tường.
Trình Nam vừa đến đã thấy y tá đang kéo rèm ngăn giường bệnh, bất lực nói với bà ngoại: "Vương nãi nãi, muốn đi vệ sinh thì bảo với cháu, sao lại đi tè bậy trong quần thế này, làm bẩn cả quần lẫn giường..."
Vương Thuý Thuý nằm trên giường, đôi môi mỏng khô khốc run rẩy, giọng địa phương đặc sệt, nhỏ nhẹ nói: "Ta... ta nhịn không được..."
Bà ngoại nàng, đã mất kiểm soát thân thể.
Y tá còn trẻ, vừa mới ra trường, nhưng rất tận tâm. Dù miệng có chút oán trách, nhưng vẫn đi đỡ Vương Thuý Thuý vào nhà vệ sinh, thay quần bẩn.
"Hộ sĩ tiểu tỷ tỷ, để ta làm đi." Trình Nam đi đến, đặt cặp sách lên ghế, nhẹ nhàng nói với y tá.
"À, ngươi đến rồi à." Y tá quay đầu lại, "Vẫn là để ta làm đi, đừng làm bẩn ngươi ."
"Không sao đâu, bà ngoại ta, ta không ngại." Trình Nam cười lắc đầu, "Có thể phiền ngươi hỗ trợ lấy bộ chăn nệm mới lại đây không?"
"Được rồi, lát nữa ngươi đổi bộ mới, trước hết ngươi đỡ Vương nãi nãi đi vệ sinh thay quần, ta đi lấy quần áo sạch cho ngươi." Y tá nói rồi đi ra ngoài.
"Được, cảm ơn." Trình Nam cảm ơn rồi đi đến bên giường của Vương Thuý Thuý.
"Bà ngoại, cháu đến rồi." Trình Nam nhẹ nhàng gọi.
Vương Thuý Thuý như thể cảm thấy mình trông rất xấu hổ, quay đầu không nhìn Trình Nam, giọng nức nở nói: "Bà như thế này, làm cháu mất mặt."
"Bà nói gì vậy?" Nghe bà ngoại nói khiến Trình Nam đột nhiên cay mắt, cô lặng lẽ thở ra, cố gắng bình tĩnh lại.
"Nếu không có bà, cháu không biết sẽ ra sao."
Hai năm trước, bố cô làm việc khuya, về nhà lên lầu, giẫm trượt chân ngã chết. Từ đó, Trình Nam sống nương tựa vào bà ngoại. May mắn là lúc đó bố cô để lại tiền thuê nhà ba năm, nên hai người không phải lo lắng về chỗ ở. Nhưng sau kỳ nghỉ đông này, hợp đồng thuê nhà cũng hết hạn.
"Cháu đưa bà đi thay quần." Trình Nam đi đến nâng đầu giường, đỡ bà ngoại vào nhà vệ sinh. Đi qua hai giường bệnh khác, cô còn xin lỗi hai cụ bà kia.
Một lúc sau, Trình Nam và y tá cùng nhau dọn dẹp đồ bẩn, sau đó Trình Nam đút cơm cho bà ngoại.
"Bà ở đây điều trị cho tốt, nghe lời bác sĩ, uống thuốc ăn cơm đúng giờ. Nhớ cháu thì bảo y tá gọi điện cho cháu, lúc đó cháu sẽ đến thăm bà." Trình Nam ôm bà ngoại đang nằm trên giường, nhìn cô, giọng khàn khàn, "Bà ngoại, cháu chỉ có bà thôi, bà nhất định phải khỏe mạnh lên, biết chưa?"
"Bà... bà biết rồi." Bà ngoại dựa đầu vào vai Trình Nam, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trình Nam cũng cay mắt, cô cố gắng nhịn không khóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ bà ngoại, rồi buông ra.
"Cháu đi đây, lần sau cháu lại đến thăm bà."
"Trên đường cẩn thận." Bà ngoại muốn ngồi dậy để tạm biệt, nhưng không ngồi dậy được, nên nằm trên giường, cố gắng vươn tay phải vẫy vẫy Trình Nam.
Trình Nam mím môi, gật đầu với bà ngoại, cầm cặp sách đi nhanh ra ngoài.
Trình Nam cay mắt nhưng vẫn không khóc.
Cô nghĩ khóc là vì muốn có người đau lòng, mà cô thì không cần.
Trình Nam ngồi trên xe buýt đêm, từ huyện đông về huyện nam. Bệnh viện ở huyện đông, về nhà cô mất khoảng một tiếng rưỡi.
Từ 8 giờ tối ngồi trên xe, đến cuối cùng, hầu hết hành khách đều xuống hết, Trình Nam tìm chỗ dựa cửa sổ phía sau, ôm cặp sách trong lòng, thất thần nhìn ánh đèn màu sắc rực rỡ bên đường.
Thực ra, trong thời gian bà ngoại nằm viện, không chỉ Trình Nam khổ sở vì tiền viện phí, phải chạy vạy khắp nơi để vay tiền, dậy sớm ngủ muộn dạy kèm, tranh thủ thời gian học tập, mà bà ngoại cũng rất khổ sở.
Mới nằm viện không lâu, bà nghe nói tiền viện phí của mình rất cao, nên nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, may mắn y tá phát hiện kịp thời.
Lúc đó, Trình Nam gần như sụp đổ, cô chỉ còn lại một người thân duy nhất là bà ngoại, nếu bà ngoại cũng mất, trên đời này cô sẽ thật sự không còn chỗ dựa, không còn nơi nào để đi.
Lúc đầu, mỗi ngày tan học, Trình Nam đều ngồi xe buýt một tiếng rưỡi đến bệnh viện Nhân Dân số 1 để bầu bạn với bà ngoại, để bà không cô đơn, không sợ hãi. Nhưng chỉ vài ngày sau, bà ngoại nói rằng Trình Nam làm như vậy khiến bà rất áp lực, không cho phép Trình Nam đến mỗi ngày nữa. Trình Nam biết bà ngoại đau lòng vì cô vừa học, vừa kiếm tiền, lại còn phải chạy đến chăm sóc bà. Nhìn thấy bà ngoại kiên quyết, lại nghe bác sĩ nói bệnh tình bà dần dần ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không chuyển biến xấu, Trình Nam mới đồng ý.
Trình Nam mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, dù bệnh tình ổn định, nhưng ở bệnh viện vẫn phải tiếp tục đóng tiền, mà cô đã hết tiền, 15.000 của Thẩm Thần Tịch đưa không dùng được bao lâu, đó là tiền thuê nhà một tháng, sẽ không có thêm nữa...
Vừa lúc xe buýt dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, Trình Nam thấy một quán bar dán thông báo tuyển dụng ở cửa. Mỗi ngày từ 8 giờ tối đến 1 giờ sáng, 300 đồng một ngày, chỉ làm phục vụ, có một số điều kiện, Trình Nam trẻ đẹp, tự nhiên phù hợp.
Cô chụp lại tấm hình, lưu lại thông tin liên lạc. Buông điện thoại xuống, lòng cô nặng trĩu.
Sắp thi đại học rồi, nếu thi đậu, cô sẽ nhận được tiền thưởng của trường, cuộc sống sẽ ổn hơn một chút.
Xe buýt dừng cách khu phố cũ một đoạn ngắn, Trình Nam xuống xe, rồi đi vào phố Bình An. Khu phố cũ chỉ có tiệm tạp hóa và một vài phòng đánh bạc mở cửa, tuy rằng nghèo nàn, nhưng rất tiện lợi, cách trường trung học ở huyện nam chỉ mười phút. Lúc trước, bố cô đã chọn thuê nhà ở đây vì vấn đề đi học của cô.
Trình Nam cúi đầu nhìn bóng mình đi về phía căn nhà, ngẩng đầu nhìn lên lầu 3 vẫn sáng đèn, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Giống như có người ở nhà bật đèn chờ mình, nên mình không cô đơn...
Trình Nam lên lầu 3, định lấy chìa khóa mở cửa, thì thấy cửa phòng đã mở, Thẩm Thần Tịch với gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt Trình Nam.
Thẩm Thần Tịch không nói được, nhưng cười rất ấm áp.
"Nam tỷ, về rồi à! Sao hôm nay về muộn thế, tưởng chạng vạng là về được rồi chứ!" Tiếng la lớn của Vương Nhuận Trạch vang lên từ phòng khách.
"Gần 10 giờ rồi, sao còn chưa ngủ?" Trình Nam đặt cặp sách lên tủ, "Ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, ngon lắm!" Vương Nhuận Trạch chạy đến trước mặt Trình Nam, hào hứng nói, "Tịch Tịch tỷ tỷ tự nấu, còn để lại cơm và đồ ăn cho ngươi, mau đi ăn đi, ngon hơn nhiều so với rau luộc của ngươi!"
Trình Nam: ?
Cô quay đầu nhìn Thẩm Thần Tịch, chỉ vào mình, nói: "Để lại cơm và đồ ăn cho ta?"
"Ta nhớ nhà mình không có gạo, không có thức ăn, sao làm được?"
Trình Nam đi đến bàn ăn, mở lồng chắn, bên trong có ba đĩa thức ăn, thịt xào khoai tây, thịt kho tàu và cải xào.
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói!" Vương Nhuận Trạch giận dữ, "Ngươi nói nhà ngươi không có gì hết, mấy thứ này là ta và Tịch Tịch tỷ tỷ đi siêu thị mua, bao gạo nhỏ kia là ta khiêng về, nặng muốn chết!"
"Ngươi giỏi nhất, ngươi giỏi nhất." Trình Nam đáp lại Vương Nhuận Trạch, rồi quay đầu nhìn Thẩm Thần Tịch, dịu dàng nói, "Vất vả ngươi rồi, bao nhiêu tiền, ta chuyển cho ngươi một nửa."
Thẩm Thần Tịch lắc đầu, gửi một dòng chữ cho Trình Nam: 【 Không nhiều tiền đâu, ta cũng mua cho mình, không cần trả tiền cho ta. 】
Trình Nam nhìn dòng chữ, mím môi, đột nhiên cười, "Vậy ta không chuyển cho ngươi nữa, cảm ơn ngươi."
【 Tốt, ta đi tắm trước, ngươi ăn cơm đi, ta làm theo khẩu vị của mình, không biết ngươi có ăn quen không. 】
"Được mà, ta không kén chọn, cảm ơn ngươi đã để dành cơm cho ta."
Trình Nam thực sự rất đói, cô không ăn tối, đi thẳng đến bệnh viện thăm bà ngoại, bữa trưa chỉ ăn mì gói và uống Coca, đã tiêu hóa hết rồi.
Trình Nam múc một chén cơm đầy, ăn ngon lành, đến khi ăn hết tất cả thức ăn trên bàn.
Người trẻ tuổi dùng não nhiều, tiêu hao nhiều năng lượng, nên ăn cũng nhiều.
Vương Nhuận Trạch đã tắm từ sớm, xem ti vi một lúc rồi buồn ngủ, chờ Trình Nam tắm xong trở ra thì hắn đã ngủ trên sô pha.
Trình Nam tuy rằng thường xuyên sai bảo Vương Nhuận Trạch làm việc vặt, nhưng cô thực sự rất tốt với thằng nhóc.
Trước kia, Vương Nhuận Trạch bị bắt nạt vì ngoại hình, có lần bị đánh bầm mặt, khóc lóc chạy về nhà. Trình Nam tan học nghe chuyện, liền xách Vương Nhuận Trạch đi tìm nhà mấy đứa trẻ kia, lạnh lùng đòi họ xin lỗi. Mấy ông bố bà mẹ kia vì không có lý, nên không dám không xin lỗi, còn hung hăng mắng con mình trước mặt Trình Nam.
Từ đó, Vương Nhuận Trạch luôn miệng nói: "Các người mà bắt nạt ta, ta sẽ bảo chị ta đến!"
Đương nhiên, lúc đầu, cậu bé cũng có lúc ngông cuồng, nói với một số đứa trẻ khác: "Tan học có giỏi thì đợi ta ở cổng trường, ta sẽ bảo chị ta đến đánh các người!"
Cuối cùng, Vương Nhuận Trạch bị Trình Nam đánh một trận, không dám ngông cuồng nữa.
Giống như bây giờ, Vương Nhuận Trạch ngủ trên sô pha, nhưng chăn đắp trên người hắn là chăn dày nhất, không lạnh được.
Trình Nam đi qua, nhặt chăn bị rơi xuống đất, đắp lại lên người Vương Nhuận Trạch, rồi đi đến bàn ăn, mỗi tối làm một bộ đề thi, đó là thói quen của cô.
Trình Nam nhìn chỗ bàn ăn, nơi cô thường xuyên múa bút thành văn, giờ đây có một vị khách thuê nhà đang ngồi đó. Trước mặt Thẩm Thần Tịch cũng là mấy quyển sách giáo khoa và bài tập luyện đề, lúc này cô đang gặm ngón tay cái, cau mày suy nghĩ đề bài trên bàn.
Trình Nam nhẹ nhàng đi qua, khom lưng nhìn thấy đáp án đặt bên trái, bài thi môn toán đã tự chấm đặt bên phải, Thẩm Thần Tịch đang sửa sai theo đáp án.
Sai không ít...
Trương Hiểu Mân không phải nói cô ấy học rất giỏi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro