Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

"Mang theo con sói đồng hành?"

Cô ôm điện thoại di động cười ngửa tới ngửa lui. Nàng cho rằng cô là tức đến điên rồi, không nghĩ tới cô lại nói câu tiếp theo: "Tôi còn tưởng rằng truyền thông sẽ gọi tôi là Chu sắc ma."

Kỳ thực thật là có cách nói này. Trong "truyền thuyết đô thị", Chu Kỳ Duy là loại Alpha tra nữ ngồi trong xe sang đi tuần trên phố, đụng phải người vừa mắt sẽ câu dẫn, nếu đối phương không thuận theo liền cưỡng bức dụ dỗ.

Bởi vì "danh sách cấm luyến" kia của Chu tra A có phạm vi quá rộng, bao gồm cả hai giới tính AO và bốn loại người, nên đúng là có người trên mạng gọi cô là sắc ma, còn nói Chu tra A  là kẻ theo chủ nghĩa Alpha thượng đẳng, kỳ thị Beta.

Những điều này nàng đều từng nhìn thấy. Nàng nỗ lực duy trì vẻ nghiêm túc, cảm thấy mình vẫn là không nên nhắc tới biệt danh đó thì tốt hơn, danh xưng kia thật quá đáng.

Tuy đôi khi Tống Hảo Âm có những cảm xúc phức tạp dành cho Chu Kỳ Duy cảm thấy người này thật hiếm có, khó gặp nhưng hiện tại mà nói, ngoại trừ việc trong kỳ phát tình có hơi... dữ dội một chút, tâm trạng thất thường, và đôi khi mang chút dáng vẻ của kẻ ăn chơi, thì Chu Kỳ Duy cũng chẳng phải một kẻ ngông cuồng, tùy tiện, hay làm càn làm bậy giống như lời đồn trong giới.

Đối với scandal hôm nay, nàng chợt nhớ tới lời Tả Vọng Huân nói về việc kết thông gia, tim đột nhiên có cảm giác như bị mèo cào. Nàng có chút để ý, nhưng lại không muốn để cô biết sự để ý này, thế là vờ như vô tình lướt xem điện thoại di động của mình: "Đúng rồi, lúc Tả Vọng Huân cãi nhau với tôi, nói Tả gia muốn kết thông gia với cô."

"Há, có việc này nữa à." Chu Kỳ Duy vẫn đang xem các loại tin bát quái, đây là lần đầu cô xem tin giải trí về chính mình. Vừa xem cô vừa chỉ vào màn hình cười với Tống Hảo Âm: "Tám phần mười là họ Tả tung tin tức. Cô nhìn xem, bọn họ chỉ dám nói hai chúng ta ra vào khách sạn, tuyệt nhiên không dám nhắc tới việc tôi theo cô về nhà." Lại không dám thật sự gõ vào sơn, cũng không dám thật sự chọc giận lão Hổ, chậc.

"Nếu như cô dự định kết thông gia, chúng ta..."

"Hả?" Chu Kỳ Duy lần này kinh ngạc, trừng mắt lên nhìn Tống Hảo Âm: "Chuyện thông gia thì có quan hệ gì đến chúng ta?"

Trái tim Tống Hảo Âm như bị buộc chặt vào khối chì, nặng nề chìm xuống đáy biển. Nàng mím môi, quyết định nói rõ ràng: "Nếu như cô kết thông gia, mà vẫn muốn duy trì quan hệ hiện tại với tôi, tôi sẽ không đồng ý." Quan điểm đạo đức của nàng tuyệt đối không cho phép nàng làm người thứ ba, dù cho cô và người kia chỉ là chơi đùa qua lại. Tống Hảo Âm đã từng gặp chuyện như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể làm như vậy.

Đề tài làm sao lại nhảy đến đây, đầu óc Chu Kỳ Duy mơ hồ, cô căn bản không phản ứng lại: "Cô sao vậy? Thông gia là Tả gia tự mình nói, liên quan gì đến tôi."

"Nhưng mà, nhìn thái độ của ông ta" Tống Hảo Âm có một suy đoán, nàng cũng không định vòng vo: "Hình như rất chắc chắn nhất định có thể kết thông gia với cô. Có phải đã nói chuyện với người nhà cô rồi không?"

"Người nhà tôi?"

Chu Kỳ Duy cẩn thận nghĩ một hồi, sau đó thật lòng nói cho Tống Hảo Âm: "Người nhà tôi đúng là đáng ghét, họ sẽ tận dụng mọi thứ để can thiệp vào cuộc sống của tôi, nhưng vô dụng thôi. Họ cũng biết là không thể lay chuyển được, nhưng cứ thua keo này lại bày keo khác, bất khuất kiên cường lắm, ha ha."

Tiếng "ha ha" này đặc biệt u ám, Tống Hảo Âm biết rõ hoàn cảnh gia đình của Chu Kỳ Duy, cô có người nhà, hơn nữa người nhà đối với cô còn có ý muốn khống chế. Giờ phút này, Tống Hạo Âm lại càng tin vào lời của Đỗ Hân. Trước kia nàng từng hỏi Đỗ Hân rằng có phải cô ấy thích Chu Kỳ Duy không, và Đỗ Hân đã trả lời là không phải.

Cô ấy nói nhà cô ấy và nhà Chu Kỳ Duy là họ hàng, cô ấy nhận ủy thác chăm sóc Chu Kỳ Duy. Ngày đó Tống Hảo Âm còn hoài nghi, bây giờ xem ra là thật.

"Cô không nên suy nghĩ bậy bạ, tôi sẽ không kết thông gia, bởi vì tôi căn bản là người theo chủ nghĩa không kết hôn." Chu Kỳ Duy nhào tới người Tống Hảo Âm, vùi đầu vào gần tuyến thể của nàng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác chữa lành mà pheromone mang lại.

Tuy rằng có đả kích từ vụ ngoại tình của Tả Vọng Huân, nhưng Tống Hảo Âm đối với hôn nhân, đối với gia đình vẫn có sự mong đợi. Chu Kỳ Duy so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, tại sao cô lại kiên quyết như vậy. Tống Hảo Âm không hỏi, nàng vuốt ve cổ Chu Kỳ Duy, hai người ôm lấy nhau. Vào giờ phút này, duy trì hiện trạng cũng không có gì không tốt.

Có lẽ nàng chỉ đang quá để tâm đến chuẩn mực đạo đức của chính mình, cũng có thể rồi mọi chuyện sẽ thuận theo dòng nước mà trôi đi. Nếu như Chu Kỳ Duy thật sự ép buộc nàng, liệu nàng có vì áp lực mà phản bội lại giới hạn đạo đức của bản thân để ở bên cô ấy không?

Tống Hảo Âm tùy ý để mùi hoa Sambucus và Cognac quấn quýt lấy nhau, cảm thụ Chu Kỳ Duy đang không ngừng xâm chiếm nơi tư mật của mình, suy nghĩ bỗng chốc trở nên mông lung.

Reng!

Là điện thoại của Tống Hảo Âm, người gọi đến là Hứa Tố. Giám đốc Hứa không biết rằng, lúc cô ấy đang sứt đầu mẻ trán, thì sếp của cô ấy, đối tượng phục vụ của cô ấy, vừa vặn đang hưởng thụ một kỳ phát tình được thỏa mãn đầy đủ về mọi mặt.

"Bây giờ cô đang ở cùng Chu tổng à?"

Hứa Tố là sau khi scandal bị lộ ra, mới nghe Vu Diểu nói Tống Hảo Âm mang Chu Kỳ Duy về nhà, cô ấy quả thực không dám tin tưởng. Xâu chuỗi lại dòng thời gian, nếu các cô ấy hôm qua tham gia tiệc rượu bị chụp, người chụp trộm kia nếu như bám theo, tất nhiên sẽ phát hiện các cô cùng nhau trở về nhà Tống Hảo Âm. Lực sát thương này còn lớn hơn nhiều so với scandal có thể bác bỏ bất cứ lúc nào.

Người chụp trộm, hoặc là không bám theo xe, hoặc là không dám tung ảnh cùng về nhà ra. Bất kể là tại sao, lý do chỉ có một: Bọn họ không muốn trở mặt.

Hứa Tố gọi điện tới, là muốn biết Tống Hảo Âm, nói đúng hơn là nàng và Chu Kỳ Duy, bước tiếp theo dự định đối phó Tả gia thế nào. Cô ấy có dự cảm có lẽ, với vai trò là tổng giám đốc bộ phận PR, cô sắp được đón nhận giai đoạn huy hoàng nhất trong sự nghiệp của mình.

_____________

Nhà cũ Tả gia

Tả Dương rất muốn đi làm. Cô ta muốn đi công tác, dù cho cả năm đi công tác 360 ngày, cũng tốt hơn là ngồi ở nhà cũ nghe một đám lão già lải nhải.

"Đã nói cho Chu gia bên kia, Chu Kỳ Duy cũng quá ngông cuồng, Chu gia phải quản cô ta lại."

Nghe đi, mở miệng ra chính là giọng điệu gia trưởng, trong miệng lúc nào cũng là phải quản cái này, quản cái kia. Chuyện thối của mình còn chưa quản xong, đã mon men sân si chuyện nhà người ta. Trong lòng Tả Dương tất cả đều là khinh thường, nhưng trên mặt lại làm ra một bộ ngoan ngoãn, nhiều năm như vậy, cách sinh tồn của cô ta ở Tả gia chính là như vậy, bề ngoài thì thuận theo nhưng bên trong thì chống đối.

Hết cách rồi, Tả Dương từ sớm đã hiểu rõ một chuyện, Tả Vọng Huân không dựa dẫm được, ba cô ta cũng không dựa dẫm được, Tả gia càng không thể nói là chỗ dựa của cô ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tả Dương cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn nhưng vẫn không tránh khỏi bị công kích. Anh họ của cô ta là Tả Tinh Vũ vẫn không chịu buông tha: "Tả Dương mày cũng phải tỉnh táo lại đi, trong nhà trải đường sẵn cho mày, để mày làm quen với người ta như vậy, chính mày lại không biết cùng Chu tổng kéo gần quan hệ. Mặc nhiên cả đêm để Tống Hảo Âm dính lấy Chu Kỳ Duy, quá vô dụng."

Bác cả Tả Vọng Thiệu ngồi ở ghế đầu khá là tán thành, cha của Tả Dương là Tả Vọng Huân ngồi bên cạnh thì gật đầu liên tục, chỉ có cha của Tả Tinh Vũ là Tả Vọng Công dường như không phản đối, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Hít sâu, không tức giận, không có gì hay mà tức giận, quen rồi. Tả Dương nghĩ như vậy, nhìn khắp phòng toàn người thế này, không biết Tống Hảo Âm có từng chịu kiểu uất ức này không?

Ngay đêm Tả Vọng Huân bị đánh, ông ta liền chạy tới nhà cũ tìm đại gia trưởng Tả gia cáo trạng. Đại gia trưởng Tả Vọng Thiệu nhạy cảm phát hiện ra thời cơ, đây chính là một cơ hội tốt để đàm phán với Chu gia. Chi thứ Chu gia dám đánh trưởng bối Tả gia, chẳng phải là ỷ vào thế lực của Chu gia sao, nhưng hai bên đang đàm phán, nếu không muốn làm ầm ĩ thành scandal lớn, Chu gia phải nhượng bộ thích đáng.

Hoặc là trên phương diện làm ăn, hoặc là trên phương diện hôn nhân, mọi người thế nào cũng phải hòa hòa khí khí thắt chặt quan hệ.

Nhưng trực tiếp trở mặt cũng không được, dù sao Tống Hảo Âm dễ đối phó, nhưng Chu Kỳ Duy vẫn có bản lĩnh. Rung cây dọa khỉ, điểm đến là dừng. Tả Vọng Thiệu không hài lòng lắm liếc nhìn em trai mình. Nếu không phải Tả Vọng Huân đắc ý vênh váo, làm hỏng cuộc hôn nhân với Tống Dục, khiến cho cả hai đứa con gái đều không chấp nhận ông ta, thì hôm nay mọi việc đã đơn giản.

Mặc kệ Chu Kỳ Duy và Tống Hảo Âm là tình duyên sớm nở tối tàn, hay là có tính toán lâu dài, hà tất phải để Tả Dương, một Beta ra mặt. Alpha và Omega mới là trời sinh một cặp, tốt biết bao.

Trong đại sảnh mang phong cách cổ xưa, mọi người mỗi người một tâm tư. Tả Vọng Huân cảm thấy mình lại vì sự lớn mạnh của gia tộc mà góp một viên gạch. Tuy Tả Dương không quá nghe lời, nhưng bảo nó đi kết thông gia, cuối cùng nó vẫn sẽ tuân theo ý của gia tộc, điểm này Tả Vọng Huân trong lòng hiểu rõ. Nhà bọn họ hy sinh cho gia tộc đã đủ nhiều, Đại ca Tả Vọng Thiệu không có con, tương lai việc phân chia di sản, cùng với quyền kiểm soát công ty...

Tuy rằng cháu trai cả Tả Tinh Vũ là Alpha, nhưng thằng nhãi này ngoại trừ giới tính ra thì không còn gì khác, từ nhỏ chỉ biết bắt nạt em trai em gái trong họ, còn thường xuyên bị em gái dạy cho cách làm người. Làm việc ở tập đoàn, cũng là do mọi người nâng đỡ, bản lĩnh thật sự không có mấy phần, nhưng mồm mép thì không thiếu.

Rốt cuộc không bằng Tả Dương. Tuy Tả Dương tuổi còn nhỏ, lại là Beta, nhưng người thông minh lại chịu nỗ lực. Nghĩ đến chỗ tốt của con gái, cơn tức giận vì sự bất tuân của cô tối nay cũng giảm đi không ít. Chỉ là nhìn Tả Dương đang ngẩn người, Tả Vọng Huân lại không hài lòng, thấp giọng quát lớn: "Tả Dương! Điện thoại vang lên lâu như vậy không nghe, lỡ việc công thì làm sao bây giờ!"

Lão Tả có thể đổi tên thành cái miệng quạ đen. Tả Dương bị quát mắng xong, nhấc điện thoại lên, đã nghĩ như vậy. Cô nhìn đám lão gia, thiếu gia vẫn còn đang dương dương tự đắc, giơ điện thoại lên thông báo tin tức mới nhất: "Phòng làm việc của Tống Hảo Âm đã kiện mấy tờ báo giải trí đưa tin khiêu khích. Còn có, giám đốc PR của Tống Hảo Âm đã thông báo cho bên chúng ta, yêu cầu chúng ta phải làm rõ."

"Cái gì?"

Tả Tinh Vũ rất là không vui, hắn xưa nay bất hòa với cô em họ không cùng mẹ này: "Cô ta sao khẩu khí còn lớn vậy, còn bắt chúng ta làm rõ? Cứ không làm rõ đấy! Ta không tin, Chu gia lẽ nào sẽ vì một tình nhân chi thứ mà trở mặt với Tả gia?"

Tả Dương nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu si: "Anh nghe xem mình đang nói cái gì vậy? Chu Kỳ Duy là chi thứ Chu gia không giả, nhưng cô ấy quyết không nghe lời Chu gia, anh còn có thể thay họ Chu gọi đánh gọi giết à? Tống Hảo Âm đương nhiên khẩu khí lớn, người bám theo xe chụp trộm, biển số xe và mặt đều bị camera giám sát quay lại được, là người của Đỉnh Ích. Anh muốn người ta công khai là chúng ta, Đỉnh Ích, phái người đi chụp trộm sao?"

Nghe cả một đêm bọn họ tự nói tự nghe, giờ đây nhìn sắc mặt đặc sắc của từng người trong phòng, Tả Dương mới cảm thấy cơn tức trong lòng được thông suốt. Đám lão già thì luôn cảm thấy sự tình nên phát triển theo dự đoán của mình, đám trẻ ranh thì tự cho mình đây là thiên hạ đệ nhất, đám người này gần đây đều như bị váng đầu. Chỉ là, Tả Dương cũng nghĩ rõ ràng một chuyện, Tống Hảo Âm ở Tả gia nhất định chưa từng phải chịu uất ức.

Còn có chút hâm mộ đấy.

"À, vẫn chưa xong đâu."

Tả Dương nhìn điện thoại, lại đọc lên tin tức mới nhất: "Nói cho các vị, ngay vừa rồi, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Ma Phương - Đỗ Hân, và Giám đốc điều hành Cửu Châu xí nghiệp - Chu Mục, đã cùng nhau ăn tối. Do không đặt phòng riêng vì thế theo người ở hiện trường nói, hai người dường như đã nói chuyện liên quan đến việc thu mua mảng phát hành của Đỉnh Ích."

"Còn có," nhìn sắc mặt tái nhợt của Bác cả, Tả Dương trong lòng cười trộm, ném ra quả bom nguyên tử của hôm nay: "Phòng làm việc của Tống Hảo Âm đã tuyên bố ra bên ngoài, cô Tống Hảo Âm yêu cầu ông Tả Vọng Huân, phân chia cổ phần Đỉnh Ích xí nghiệp đứng tên ông ta."

"Cô ta dựa vào cái gì!"

Tả Tinh Vũ hét lên, lại bị cha ruột của mình là Tả Vọng Công trừng mắt. Tả Vọng Công nhìn đứa con trai ngu ngốc này, lạnh lùng nói: "Bởi vì đó là cổ phần bà nội của mày tặng cho vợ chồng bác hai mày khi kết hôn. Hiện tại Tống đạo diễn qua đời, Hảo Âm đương nhiên có thể yêu cầu phần di sản thuộc về mẹ của nó."

Đỉnh Ích gặp rắc rối lớn rồi.
---------
Mn cứ góp ý cho mình nếu thấy phần nào mình dùng từ còn chưa phù hợp hay xưng hô bị lộn nhíe. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ 🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro