
Chương 9
Lời Phượng Quyết nói giống như một ngọn lửa, lại lần nữa thiêu đốt đáy vực trở nên nóng bỏng.
Đầu Hỏa Nham Giao ngẩng lên vì bốn chữ hỏa thạch trung tâm, những mảnh đá vụn trên người nó lách tách rơi xuống. Tiết Bất Phàm đứng bên cạnh sắc mặt khó coi, giơ tay ấn lên vảy đá của Hỏa Nham Giao, thấp giọng nói: “Hỏa Nham Giao, chớ quên lời ước định của chúng ta!”
“Ta nhất định sẽ tìm được hỏa thạch trung tâm cho ngươi, chỉ cần ngươi cùng ta quay về!”
Hắn không ngừng bảo đảm, nhưng Hỏa Nham Giao vẫn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Phượng Quyết.
Các cung nhân trẻ tuổi xinh đẹp của Lam Ương Cung áo the váy lụa, đầu cài trâm ngọc minh châu, người thì bưng trà, người dâng hương, mỗi người đều có vạn phần dịu dàng và muôn vàn phong tình, thế nhưng vẫn không thể nào chiếm đi được một tia sáng rực trên người nữ nhân đang ngồi trên ghế. Nàng giống như toàn bộ cảnh xuân trong một vườn hoa, nhưng lại chỉ một mình nàng độc chiếm hương sắc, phong lưu tiêu sái, toát lên hương thơm thấu tận xương tủy.
Một con kiến ven đường đi ngang qua cũng phải bị chói mắt, huống chi là một con Giao.
Không ai nghi ngờ Phượng Quyết sẽ dùng hỏa thạch trung tâm để nói dối. Với thân phận của nàng, tự nhiên khinh thường việc nói dối.
Tiết Bất Phàm càng thêm luống cuống.
“Chớ quên năm đó nếu không phải hắn cứu ngươi, ngươi cũng không thể sống tới bây giờ! Mệnh lệnh của hắn là làm ngươi đi theo ta!” Tiết Bất Phàm thấp giọng cảnh cáo.
Đầu Hỏa Nham Giao rũ xuống, vô cùng do dự.
Phượng Quyết dùng ngón tay thon dài nhón chén trà, như đang xem một vở kịch, nhìn một Giao một người không coi ai ra gì mà thương lượng, trong mắt ẩn chứa vẻ hài hước. Lý trưởng lão của Liên Sơn phái có lẽ vì chuyện hỏa thạch trung tâm mà mất đi niềm tin vào Hỏa Nham Giao, không mở miệng mà chỉ thở dài.
Tiết Mộng Đào lo lắng nhìn Tiết Bất Phàm, nhưng rất nhanh cúi đầu, đứng ở một góc không gây chú ý.
03 không nhịn được lấy ra cây kem nhỏ mà 019 đã tặng.
Liếm một miếng đi, lúc này cảm giác là muốn ăn một chút gì đó!
Phượng Quyết chú ý đến động tĩnh của 03 qua khóe mắt, nghiêng đầu nhìn, đuôi lông mày nhếch lên.
Thứ gì vậy?
Khối cầu bạc dùng hai que diêm cầm một vật nhỏ, không biết nó làm gì, vật thể màu xanh kia đột ngột thiếu mất một góc, mà khối cầu tròn của 03 bỗng nhiên run rẩy, một chút màu xanh lục lan tràn bên trong luồng sáng. Bề mặt luồng sáng lách tách dòng điện, từng tầng từng tầng ánh vàng kim tỏa ra.
Quả thực ngũ sắc sặc sỡ, khiến Phượng Quyết không nỡ nhìn thẳng!
Ăn phải thứ gì sai trái rồi ư?
Phượng Quyết hoài nghi nghĩ.
03 như uống phải rượu giả bay tới, mơ màng giơ cây kem nhỏ trong tay lên nói với Phượng Quyết: “Ký chủ, cái này... dường như có vị ngọt mà con người nói!”
Lần đầu tiên biết, hệ thống chính bán đồ ăn vặt là có hương vị. Nó là hệ thống mà, hệ thống làm sao nếm được hương vị chứ!
Nhưng cố tình nó lại nếm được, ngọt ngào, mát lạnh, thiếu chút nữa làm luồng dữ liệu của nó bị đứng máy.
Chủ hệ thống đúng là chủ hệ thống, đã nghiên cứu ra loại chức năng này!
03 càng thêm hôn mê, thậm chí vì cú sốc mà nhất thời mông lung, hai cái vòng tròn lớn nhỏ trên mặt thẳng tắp trừng mắt nhìn Phượng Quyết.
Phượng Quyết: ...
Tránh ra, mắt sắp mù rồi.
Nàng truyền âm sự ghét bỏ cho 03, bảo nó đừng vướng víu. Thuận tay nhéo một miếng bánh trà trên khay của cung nhân đưa đến bên cạnh 03.
Này, đến ăn đi.
Điểm tâm của Lam Ương Cung đều tinh xảo như vậy, chim phượng đuôi tơ vàng giương cánh, đôi mắt được điểm bằng hạt mè. 03 đang còn hoảng hốt chầm chậm bay tới, bao bọc lấy miếng điểm tâm gần bằng nó. Chim phượng liền ở trong luồng sáng bạc giương cánh.
Nhưng không ăn được vẫn là không ăn được.
Một cảm giác kỳ lạ trào ra từ khối dữ liệu của 03. Nó nhét cây kem nhỏ bị gặm mất một góc vào ba lô, trân trọng và thẳng tắp nhìn chằm chằm vật phẩm đang hiển thị là [cây kem nhỏ bị gặm một miếng].
Xem ra nó cũng cần nghỉ ngơi.
Sự chú ý của Phượng Quyết đều dừng trên người 03. Xem một khối cầu phát ra đủ mọi màu sắc rõ ràng thoải mái hơn xem một con Giao nửa sống nửa chết cùng một nhân vật chính còn chưa thành khí hậu. Nàng mất kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ, “Nghĩ kỹ chưa?”
“Rống.” Đầu Hỏa Nham Giao vô lực đáp trên mặt đất, bị Phượng Quyết trừng mắt một cái.
“Rống cái gì, chẳng lẽ ta có thể nghe hiểu?”
Khóe miệng Tiết Bất Phàm giật giật, “Cung chủ, dù sao nó cũng là một con Giao.”
Không phải người, đương nhiên không thể trông mong nó nói tiếng người.
Hắn an ủi vỗ vảy Hỏa Nham Giao.
Nhìn xem, cung chủ Lam Ương Cung tuy có tiền có quyền thế, nhưng tính tình quỷ dị khó ở chung, sao không lựa chọn hắn đâu?
Phượng Quyết tùy tay ném miếng điểm tâm vào khay trà, phủi phủi tay, đứng dậy, “Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi cùng các ngươi dây dưa. Nếu không có lòng ta sẽ không cưỡng cầu, chỉ là một con Hỏa Nham Giao nhỏ nhoi, ta cũng không đến mức khao khát như vậy.”
Tiết Bất Phàm không nghĩ lại còn có khúc mắc này, trong lòng vui vẻ.
Lúc này, Tư Nghi đứng bên ghế cười tủm tỉm nói: “Phải rồi, dù sao cung chủ ngài trời sinh cực phẩm Hỏa linh căn, mỗi khi tiến giai đều là Đại viên mãn, tu luyện chưa tới hai mươi năm đã là Kim Đan kỳ. Nói vậy trăm năm nữa phá đan thành Nguyên Anh cũng là chuyện thường. Linh thú thuộc tính Hỏa đối với ngài mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm. Nếu thực sự có linh thú thuộc tính Hỏa nào nguyện ý đi theo ngài, ta nghĩ, khi ngài thành Nguyên Anh, linh sủng đi theo ngài đồng dạng tiến giai luyện hóa thân thành người cũng là chuyện thường tình.”
Phượng Quyết khóe miệng cong lên, hóa thành một luồng sáng bay lên vách núi.
Tư Nghi ở phía sau, giơ tay ấn trên lưng Tiết Mộng Đào, vừa thúc giục mọi người về cung vừa cười nói, “Chỉ tiếc những thiên tài địa bảo thuộc tính Hỏa trong cung, không biết khi nào mới có thể gặp được chủ nhân thích hợp.”
“Phải rồi.” Tư Nghi xoay người, nhìn Tiết Bất Phàm, khẽ mỉm cười, “Tiết công tử, nghe nói trước khi linh căn của ngài bị phế, dường như là Lôi linh căn? Lôi và Hỏa... cũng coi như hợp nhau.”
Tiết Bất Phàm luôn cảm thấy ánh mắt của Tư Nghi quá mức ý vị thâm trường. Khi Tư Nghi nói chuyện, lòng hắn lộp bộp. Chờ nàng nói xong, chỉ nghe bên cạnh hắn, Hỏa Nham Giao gầm lên một tiếng giận dữ, kéo thân thể nặng nề đột ngột đuổi theo đoàn người Lam Ương Cung, không hề quay đầu lại.
“Hỏa Nham Giao!” Tiết Bất Phàm kinh hãi thất sắc, không ngờ Hỏa Nham Giao sau khi được Phượng Quyết buông tay lại thay đổi sự do dự trước đó, trực tiếp lựa chọn Phượng Quyết!
“Đáng ghét, vì sao lại như thế! Nó không phải linh thú của ngươi sao? Hơn nữa nó rõ ràng biết linh căn ta đã...” Hắn giận dữ, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên bình tĩnh không gợn sóng, dường như bị ai đó khuyên nhủ mà bình tĩnh lại.
03 quét và ghi lại toàn bộ sự thay đổi của Tiết Bất Phàm, đặt tên là [Ký chủ hoàn toàn thắng lợi]. Trước khi cảnh cáo bật lên, Vù một tiếng quay về phi thuyền.
Linh thuyền của Lam Ương Cung dừng tại chỗ, 03 chui vào phòng qua cửa sổ.
Phượng Quyết đang cầm hai cái sừng của Hỏa Nham Giao để nghiên cứu, liếc xéo nó một cái. Nàng vứt sừng Giao đi, nói một tiếng khai thuyền.
Pháp trận sáng lên, linh lực vận chuyển, mang theo một thuyền người cùng một con Giao quay về.
Một mình Phượng Quyết so với trước mặt người khác càng thêm thả lỏng nuông chiều. Nàng đá văng giày, không xương cốt nằm trên sập, một chân rũ xuống, bàn chân dẫm lên thân thể Hỏa Nham Giao trên sàn, vẫy tay về phía 03, cười nhạo nói: “Tới đây, nhìn muội muội ngươi, Linh Thi.”
03: ?
“Linh San, Linh Thi, 03... 04...”
Phượng Quyết lặp lại tên của một hệ thống một Giao, bàn chân vuốt ve vảy màu xám của Hỏa Nham Giao, giống như dẫm trên nham thạch, làn da càng thêm trắng nõn. Phượng Quyết chống cằm, chớp mắt, vội vàng ngồi dậy, vỗ tay cười lớn.
“Hay lắm, hai ngươi tổ hợp với nhau, chẳng phải là Linh Linh Bất Chính sao?”
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công việc:
03 không muốn nói chuyện.
(・・ )
(Lặng lẽ đóng nhật ký công việc lại)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro