Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

​“Ý gì?” Phượng Quyết hỏi.

​Gió lạnh dưới vực thổi qua, luồng dữ liệu của 03 đang quá tải dần bình tĩnh lại trong gió. Nó đáp: “Trước hãy tìm nhân vật chính đã.”

​Phượng Quyết không hiểu ý này, vừa đi vào sơn động vừa nghĩ, chẳng lẽ Linh San giận dỗi nàng? Vì lúc đến đây nàng bắt ta phải bay theo sau ư?

​Nhưng lại không giống thế.

​Tên tự xưng là hệ thống không rõ lai lịch này kín đáo và điềm tĩnh, mở miệng ngậm miệng đều là nhiệm vụ, những chuyện không cần thiết tuyệt không quan tâm. Chẳng lẽ là muốn bóng gió dò hỏi sở thích của nàng, muốn nói gì về hậu cung của nữ nhân sao?

​Phượng Quyết ngừng bước, rũ mi.

​Giờ phút này, sơn động cách nàng hai trượng, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt, còn kẹp theo mùi tanh nồng. Ngoài cửa động có một đống xương trắng, may thay không phải xương người.

​Các cung nhân trẻ tuổi xinh đẹp của Lam Ương Cung không nén được mà che mũi, ghét bỏ nhìn chằm chằm cửa động.

​Vị cung chủ như Phượng Quyết còn ghét bỏ hơn cả họ.

​“Cơ duyên ở nơi như thế này... có thể là thứ tốt lành gì chứ?” Phượng Quyết chán nản nói. “Thiêu sạch đi!”

​Nàng giơ tay, linh lực ở đầu ngón tay lấp lóe.

​Lại muốn trời mưa sao!

​03 lập tức tinh thần.

​Nhưng đúng lúc Phượng Quyết nói muốn thiêu sơn động, trong đó bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít minh thanh.

​“Long khiếu?!” Tiết Mộng Đào kinh hãi.

​Phượng Quyết khẽ nhướng mi rồi lại hạ xuống, ngọn lửa đầu ngón tay càng rực hơn một chút, khinh thường nói: “Lão già thời thượng cổ, sống mà không ẩn mình tu luyện thì thôi, lại có thể nấp trong cái động này ư?”

​Vừa dứt lời, một luồng lửa từ tay nàng bay ra, xông thẳng vào trong động.

​Xương trắng ngoài cửa động trong chốc lát hóa thành tro tàn, trong động ánh lửa bùng lên, tiếng gầm gừ sợ hãi và tiếng “dừng tay” của một nam nhân đan xen vào nhau.

​“Thiếu gia!” Tiết Mộng Đào mừng rỡ hô lớn.

​Mọi người chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, có thứ gì đó từ trong động va chạm mà ra. Phượng Quyết thu mi, vung tay áo dài mang theo mọi người đồng loạt lùi xa về sau.

​Không có thể xác, không thể bị mang theo, 03 lơ lửng giữa không trung, vòng tròn đen của nó thấy một cái đầu to lớn có chấm đỏ lao đến, há miệng nuốt chửng nó.

​03: Oa.

​Tiếng “Oa” bao trùm trong bóng đêm.

​Thứ khổng lồ dài như xe lửa này cứ thế ngấu nghiến 03 từ đầu đến cuối.

​Mãi một lúc lâu sau, ánh sáng mới trở lại.

​Bị “nhả” ra, 03 với quầng mắt đen hiện ra một cái miệng tròn nhỏ, đối diện với Phượng Quyết đang cười như không cười, ngữ khí không chút gợn sóng mà cảm thán:

​Kích thích.

​“Phì.” Phượng Quyết đột nhiên cúi đầu, ngón tay đặt trên môi hồng, giấu đi một tiếng cười khẽ.

​Đồ ngốc.

​“Đây là thứ gì?” Tiết Mộng Đào kinh hoảng nhìn con cự thú đang cuộn mình ở gần đó, giọng run rẩy vì sợ hãi, “Mãng... Xà?”

​“Hóa ra trong núi Hồng Giao này, thật sự có Giao,” Phượng Quyết nói. “Lại còn là một con Hỏa Giao.”

​Nó nằm đó như một ngọn núi nhỏ, rũ mắt, đáy mắt vẩn đục cảnh giác nhìn về phía đoàn người Phượng Quyết. Vảy trên người nó rụng hơn phân nửa, chỉ còn lấm tấm sắc đỏ lẫn trong vảy đá xám.

​“Ngươi trông như sắp chết.” Phượng Quyết nói mà không mang chút cảm xúc nào.

​Đầu Giao vô lực rũ xuống, tựa vào thân thể nó, trong cổ họng phát ra tiếng đứt quãng.

​Đằng sau con Hỏa Giao, một người bò ra khỏi cửa động, chính là Tiết Bất Phàm.

​Tứ chi nguyên vẹn, không hề tan xương nát thịt, trông Tiết Bất Phàm vẫn khỏe mạnh.

​“Cung chủ dừng tay, đừng làm nó bị thương!” Tiết Bất Phàm hô lớn.

​Lông mày Phượng Quyết run lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Tiết Bất Phàm, lòng nàng khẽ động.

​03 bay tới, hỏi: “Ngài có cảm nhận được dao động linh lực trên người nhân vật chính không?”

​Mắt Phượng Quyết chìm xuống.

​Tuy chỉ là một tia... nhưng quả thực có dao động linh lực, bị Tiết Bất Phàm cố tình che giấu. Nếu không phải nàng cao hơn hắn hai đại cảnh giới, e rằng đã bị hắn qua mặt.

​Thế gian này lại thật sự có cơ duyên như vậy, có thể làm linh căn tàn phế sống lại ư?

​Phượng Quyết liếc một vòng trên người Tiết Bất Phàm, rồi dừng lại ở chiếc nhẫn hắn đeo trên ngón cái tay trái. Chiếc nhẫn toàn thân màu đen, không phải ngọc, chẳng rõ làm từ chất liệu gì.

​Trong đầu và bên tai nàng đồng thời vang lên một giọng máy móc không chút gợn sóng, là 03 lúc mới gặp và 03 hiện tại cùng lúc lên tiếng:

​“Lão già.”

​“...”

​Nếu không phải còn giữ sự cao ngạo của một cung chủ, Phượng Quyết lúc này đã muốn thốt ra những lời lẽ thô tục!

​03 đã không lừa nàng, tất cả quả thật đúng như nó nói. Vậy... thế giới này thực sự là một câu chuyện? Mà nhân vật chính lại chính là Tiết Bất Phàm này!

​“Cung, cung chủ.” Tiết Mộng Đào nơm nớp lo sợ mở lời với Phượng Quyết. Không hiểu vì sao, nàng cứ cảm thấy cung chủ trông tâm trạng thật tệ, dường như giây tiếp theo sẽ phóng hỏa thiêu người.

​“Tiểu Đào, là ngươi dẫn người đến cứu ta sao? Đa tạ ngươi.” Biểu cảm trên mặt Tiết Bất Phàm tốt hơn rất nhiều so với lúc ở Lam Ương Cung, lộ ra nụ cười ôn hòa.

​Ngực Phượng Quyết phập phồng, nàng tiếp tục thầm mắng thô tục. Hắn đương nhiên vui vẻ rồi, theo như 03 nói, giờ hắn đã chữa trị linh căn, còn có được công pháp không tầm thường, nói vậy sau này tu vi sẽ tiến triển cực nhanh, bắt đầu khai quải vả mặt đây mà!

​Tuy không biết “khai quải” là gì, nhưng Phượng Quyết, một người hoàn toàn không muốn bị vả mặt, bỗng nhiên nhìn về phía con Hỏa Giao bên cạnh.

​“Đây là Hỏa Nham Giao?” Phượng Quyết hỏi.

​Tiết Bất Phàm gật đầu, ý cười trên mặt càng sâu, duỗi tay vuốt ve thân thể Hỏa Nham Giao: “Hôm đó ta rơi xuống vách núi, là nó đã cứu ta.”

​Tiết Mộng Đào giật mình hỏi: “Nhưng khi ta xuống tìm thiếu... công tử Tiết, vẫn chưa phát hiện sơn động.”

​“Vách núi này vốn có kết giới, giờ nó muốn cùng ta rời đi, nên kết giới cũng đã mở ra rồi.” Tiết Bất Phàm nói, rồi chuyển sang chuyện khác, “Nhưng mà ngươi, một ngày không gặp sao lại trở nên xa lạ như vậy?”

​Tiết Mộng Đào cười nhìn Tiết Bất Phàm, trong mắt ẩn hiện nước mắt.

​Tiết Bất Phàm không hiểu nguyên do, nhìn Tiết Mộng Đào, rồi lại nhìn về phía Phượng Quyết, “Sao...”

​Phượng Quyết không buồn nhìn Tiết Bất Phàm, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Hỏa Nham Giao hỏi: “Ý ngươi là, kết giới ở đây là do con Giao này tạo ra?”

​Bằng móng vuốt của nó ư?

​Tiết Bất Phàm không ngờ lời giải thích cố tình mơ hồ của hắn lại không lọt tai nàng. Hắn cười ha ha, “Dù sao thì nó cũng có linh trí, có lẽ trước đây từng có chủ nhân, học qua thuật pháp.”

​Hỏa Nham Giao khẽ kêu một tiếng, âm thanh vẩn đục vang vọng trong sơn cốc.

​03 phân tích: “Con Giao này hẳn là cơ duyên mua một tặng một của nhân vật chính. Trong thể loại này, bên cạnh nhân vật chính phải có linh sủng bầu bạn, số lượng không chừng.”

​Tâm trạng Phượng Quyết càng tệ hơn, nàng nói: “Ngươi so với con sâu dài này còn giống linh sủng hơn.”

​03: ?

​Nó là hệ thống!

​Trong lòng Phượng Quyết chỉ có chuyện nàng là vai phụ, sau này còn phải dây dưa với Tiết Bất Phàm. Một khi tâm trạng nàng không tốt, nàng sẽ muốn làm cho người khác tâm trạng còn tệ hơn.

​Nàng kìm nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lúc này, nàng chú ý đến thần sắc lưu luyến của Tiết Mộng Đào đối với Tiết Bất Phàm, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên.

​“Tiết đại công tử.” Phượng Quyết nói với ngữ khí hơi mỉa mai, giọng nói êm tai: “Như ngươi đã thấy, vì để ta ra tay tìm ngươi, Tiết Mộng Đào cam tâm nhập Lam Ương Cung làm nô làm tì. Kể cả khi ngươi chỉ là một vũng thịt nát, cũng muốn nhặt xác cho ngươi, đưa hồn ngươi về cố hương.”

​Tiết Bất Phàm tâm thần chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tiết Mộng Đào tràn ngập cảm động. Tiết Mộng Đào cũng tỏ vẻ khó kiềm lòng.

​Phượng Quyết không hề muốn cho họ thời gian cảm động, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Nhưng ta giờ đột nhiên thay đổi tâm ý, Tiết Bất Phàm, ta coi trọng con Giao này, nhưng bổn cung chủ cũng không cưỡng bức người khác.”

​“Quyền lựa chọn giao cho ngươi, ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là Tiết Mộng Đào nhập Lam Ương Cung làm nô tì, hoặc là ngươi mang nàng đi và nhường con Giao này cho ta. Lựa chọn thế nào, từ ngươi mà định!”

​Biểu cảm của Tiết Bất Phàm đại biến, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Quyết.

​Phượng Quyết vung tay áo, cung nhân phía sau hiểu chuyện, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ đệm ngồi mời nàng xuống.

​03 lơ lửng trong không trung, bay một vòng rồi bay tới bên tai Phượng Quyết nói: “Ký chủ, trong cốt truyện, ngài làm thế này sẽ bị coi là vai ác.”

​“Diễn xuất cũng vậy. Nhìn cái khí thế kiêu ngạo này, dáng vẻ xem kịch này, miệng nói không cưỡng bức nhưng thực tế lại cưỡng bức người khác, quả thực là khắc hai chữ vai ác lên trán. Vai ác giai đoạn đầu đều là nhân vật nhỏ mà.”

​Đối lại, Phượng Quyết liếc xéo 03.

​“Ngươi cùng ai là một phe?”

​Kiên quyết cùng ký chủ đồng lòng, 03 biểu thị: “Chúng ta nhất định phải kiên trì đến đại hậu kỳ! Làm đại vai ác!”

​Khi bọn họ lén trao đổi ánh mắt, biểu cảm của Tiết Bất Phàm trở nên âm u, ngữ khí khó khăn nói: “Cung chủ đừng nói đùa, chuyện này...”

​Phượng Quyết cười nhạo, lạnh lùng nói: “Mau chọn đi. Đừng nói lời vô dụng.”

​“Tiết công tử, ta không sao đâu.” Tiết Mộng Đào cười một tiếng, nói, “Ngài mang Hỏa Nham Giao đi thôi.”

​“Tiểu Đào...” Tiết Bất Phàm vẻ mặt cảm động.

​Phượng Quyết hờ hững nhìn, lúc này Tư Nghi dẫn theo cung nhân quay lại, vẫn với vẻ mặt ôn hòa như lúc đi, váy áo vẫn sạch sẽ gọn gàng, ngay cả nếp gấp cũng không nhiều hơn, có vẻ nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.

​“Ồ, Tiết công tử bình an vô sự rồi sao? Đây là đang làm gì thế?” Tư Nghi cười tủm tỉm hỏi, cung nhân phía sau nàng ném xác chết trong tay xuống đất.

​Cung nhân hầu hạ bên Phượng Quyết giải thích ngọn nguồn sự việc, Lý trưởng lão sắc mặt tái nhợt đi theo sau Tư Nghi đột nhiên vui vẻ, tiến lên túm lấy cánh tay Tiết Bất Phàm, lớn tiếng nói: “Thiếu gia, việc này có gì khó chọn! Nếu Liên Sơn phái chúng ta có Hỏa Nham Giao tương trợ, sau này còn tiểu nhân nào dám đến gây sự nữa!”

​Thấy Tiết Bất Phàm sắc mặt không vui, ông ta siết chặt tay, ngữ khí thay đổi vẻ ủ rũ thường ngày, cưỡng ép nói: “Tiết thiếu gia, khi linh mạch của ngài còn nguyên vẹn, hy vọng của môn phái tự nhiên đều đặt trên người ngài, chỉ chờ ngài một bước lên trời mang theo gà chó Liên Sơn phái thăng thiên. Giờ đây ngài đã là phế nhân, thứ gì cũng dám dẫm chúng ta một chân! Ngài cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho cả môn phái!”

​“Kẻ cướp nhẫn trữ vật, giết hại sư huynh sư đệ của ngài, bức ngài xuống vách núi không phải ai khác, chính là người của Bạch Thủy Môn! Bạch Thủy Môn cùng Liên Sơn phái là kẻ thù truyền kiếp, sau khi ngài bị phế bọn họ thậm chí còn đốt pháo hoa trước sơn môn để chúc mừng! Giờ lại còn ra tay tàn độc với chúng ta! Nếu có Hỏa Nham Giao đợi ở môn phái, sau này những kẻ đó còn dám làm ác với chúng ta nữa sao?”

​Lý trưởng lão lải nhải, khuyên nhủ: “Lam Ương Cung gia đại nghiệp đại, Tiểu Đào tiến Lam Ương Cung không phải chịu khổ mà là hưởng phúc đấy! Ngài nhất định phải suy xét cho rõ!”

​“Câm miệng!” Tiết Bất Phàm hất Lý trưởng lão ra, hít sâu một hơi, nói với Phượng Quyết, “Xin lỗi, Cung chủ, bất kể là Hỏa Nham Giao hay Tiểu Đào, ta đều muốn mang đi.”

​Mặt Phượng Quyết lập tức lạnh xuống.

​“Mạng ta là Hỏa Nham Giao cứu, không liên quan đến ngươi, nên Tiểu Đào không cần vào Lam Ương Cung!” Tiết Bất Phàm nghiêm mặt nói, “Mặc kệ nàng cùng ngươi có ước định gì, tự nhiên không tính!”

​Môi Tiết Mộng Đào mấp máy, nhìn về phía Phượng Quyết.

​Phượng Quyết mặt không cảm xúc, đôi mắt như phủ sương băng, vẫn xinh đẹp nhưng lại mang theo nguy hiểm tột cùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

​03 không nhịn được mở giao diện, chần chờ nói: “Tuy hệ thống chính kiên quyết không đề cử, nhưng ta ở đây còn có một lựa chọn: trực tiếp giết chết nhân vật chính, có 99% tỷ lệ thất bại, 90% xác suất thế giới sụp đổ, cũng có thể thử xem.”

​“03 sẽ nỗ lực vì ký chủ tranh thủ một đường sống. Cho dù ở trạng thái linh hồn, chúng ta vẫn có thể làm nhiệm vụ.”

​“...”

​Vốn dĩ mặt không cảm xúc, Phượng Quyết “kẽo kẹt” quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người 03, khóe miệng co giật.

​Cái gì mà trạng thái linh hồn cũng có thể làm nhiệm vụ, chết rồi vẫn phải tiếp tục làm ư?

​Phượng Quyết cố không nghĩ đến lời nói hoang đường của 03, vẻ băng giá trên mặt hơi dịu đi. Nàng ngồi thẳng hơn một chút, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Mộng Đào.

​Tiết Mộng Đào cúi người hành lễ với Phượng Quyết.

​“Bổn cung chủ chưa bao giờ làm khó người khác. Ta cùng Tiết Mộng Đào định ra ước định, ứng ước mà đến, ước định có tính hay không không phải do ngươi quyết định. Tiết Mộng Đào, ngươi nghĩ sao?” Phượng Quyết hỏi.

​Tiết Bất Phàm lập tức nói: “Tiểu Đào.”

​Đột nhiên bị đẩy vào giữa, Tiết Mộng Đào chợt cứng đờ, hoảng hốt nhìn về phía mọi người của Lam Ương Cung. Phượng Quyết tuy hỏi nàng, nhưng lại không nhìn nàng. Thay vào đó là Tư Nghi đang cười tủm tỉm chăm chú nhìn nàng.

​Bên cạnh, Lý trưởng lão điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho nàng, trong miệng không tiếng động nói “Lấy đại cục làm trọng”.

​“Tiểu Đào, ngươi không cần nghĩ gì hết, không cần suy xét, hãy đưa ra lựa chọn mà ngươi muốn nhất.” Tiết Bất Phàm đặt tay lên vai Tiết Mộng Đào, dường như muốn cho nàng sự ủng hộ vững chắc.

​Thân thể Tiết Mộng Đào dần thả lỏng, nàng khẽ cười, quay người, nhìn về phía Tiết Bất Phàm, cười rộ lên, “Thiếu gia, có được câu nói này của ngài, Tiểu Đào vui vẻ hơn bất cứ điều gì.”

​Nhưng mà...

​Cái gọi là “không cần nghĩ gì hết, không cần suy xét”, không phải là thứ mà nàng và Thiếu gia có thể vứt bỏ lúc này. Tuy không biết vì sao Phượng Quyết cung chủ lại coi trọng nàng, nhưng quả thực như lời nàng nói, một vị cung chủ đã ứng ước mà đến, mang nàng gặp được Thiếu gia, hơn nữa Thiếu gia trông vẫn tốt, như vậy là đủ rồi. Chọc giận cung chủ Lam Ương Cung đối với Thiếu gia, đối với Liên Sơn phái có chỗ tốt gì chứ?

​Chỉ là sau này không còn được hầu hạ bên cạnh Thiếu gia, chỉ cần biết hắn bình an, ở nơi nào cũng vậy.

​Tiết Mộng Đào kéo tay Tiết Bất Phàm xuống, cúi người hành lễ, trong ánh mắt không thể tin được của Tiết Bất Phàm, nàng đi về phía Phượng Quyết.

​Tư Nghi cười kéo Tiết Mộng Đào về bên cạnh, ôm lấy vai nàng, ôn nhu nói: “Làm tốt lắm.”

​“Vâng.” Tiết Mộng Đào rũ mắt, né tránh tầm mắt của Tiết Bất Phàm.

​Phượng Quyết tâm trạng vui vẻ hơn một chút, vỗ tay nói: “Xem ra nàng đã chọn rồi.”

​Nụ cười trên mặt Tiết Bất Phàm sớm đã biến mất, ánh mắt lạnh lẽo. Còn Lý trưởng lão bên cạnh hắn thì mừng như điên, không ngừng đánh giá con Hỏa Nham Giao đang nằm như ngọn núi nhỏ.

​Ông ta nói: “Một nửa lời xin lỗi ta đã giao cho Tư Nghi cô nương rồi. Đa tạ cung chủ ra tay tương trợ, ta cùng Bất Phàm thiếu gia giờ phải quay về!”

​“Chớ vội.” Phượng Quyết bỗng nhiên nói, “Chuyện ước định đã xong, ta còn có chuyện khác muốn nói.”

​Trong ánh mắt cảnh giác của Tiết Bất Phàm, Phượng Quyết lười biếng gọi “Hỏa Nham Giao”.

​Con Giao đang cuộn mình gầm lên một tiếng, tựa như đang đáp lại.

​“Hỏa Nham Giao sinh ra từ dung nham, mỗi khi ngàn năm phải nuốt hỏa thạch trung tâm, bằng không thân thể sẽ dần hóa thành đá mà chết.” Phượng Quyết nói. “Đáng tiếc, hỏa thạch trung tâm cầu mà không được, có thị trường mà vô giá. Nhìn vẻ ngoài của ngươi, e là sắp hóa đá hoàn toàn rồi.”

​Nghe Phượng Quyết nói, Lý trưởng lão hít một hơi, lẩm bẩm: “Hỏa thạch trung tâm? Lần trước nghe nói hỏa thạch trung tâm vẫn còn là khi Thanh Hỏa Tiên Tôn dùng ba vạn thượng phẩm linh thạch đấu giá được. Sau này Thanh Hỏa Tiên Tôn viên tịch, tiên phủ bị phong bế, cũng không biết hỏa thạch trung tâm còn ở đó không.”

​“Kể cả còn ở...” Ông ta liếm môi.

​Có cũng sẽ không rơi vào tay bọn họ, bán cả Liên Sơn phái hiện tại đi cũng không được ba vạn thượng phẩm linh thạch!

​Tưởng rằng là một kẻ lợi hại, không ngờ lại sắp chết!

​Lý trưởng lão cả khuôn mặt nhăn lại, thở dài thật dài.

​Tiết Bất Phàm lạnh lùng nói: “Chuyện này không nhọc Phượng cung chủ bận tâm.”

​Phượng Quyết căn bản không để ý đến hắn, đối với con Hỏa Giao đang thở dốc hổn hển kia cười, thản nhiên nói: “Ngươi nói có khéo hay không, trong tay ta, vừa vặn có một viên hỏa thạch trung tâm.”

​Xung quanh tĩnh lặng.

​Con Giao vốn đang rũ đầu đột nhiên ngẩng lên, thân thể phát ra tiếng va chạm “cà cà” của nham thạch.

​“Hơn nữa bổn cung chủ gần đây thấy khá nhàm chán, cần một hai con linh sủng bầu bạn...” Phượng Quyết nhấn mạnh chữ “hai” trong miệng, mặc dù có một khối cầu bạc đầy đầu dấu chấm hỏi cố tình bay đến trước mắt “giương nanh múa vuốt” cũng xem như không thấy.

​Nàng khẽ cười, ngón tay chống cằm, đuôi mắt khẽ nhếch, ánh mắt dưới hàng mi dài lấp lánh như mặt hồ dưới ánh trăng. Phượng Quyết thong thả nói: “Ta cũng cho ngươi một lựa chọn.”

​“Ân cứu mạng và kẻ được cứu nhận ân, ngươi chọn cái nào?”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký công việc:

​Ký chủ dường như muốn đi lên con đường của vai ác, nhưng không sao cả, ta sẽ ủng hộ.
(ノ´ヮ')ノ*

​Nhưng 03 không phải linh sủng!(メ' ロ ´)

​Điều này khá quan trọng. ( ̄^ ̄)

--------------------------------------
Lời nói nho nhỏ:

Trời đang mưa bão mọi người nhớ giữ sức khỏe và giữ ấm cơ thể để không bị bệnh nha.
(⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro