Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

“Đã xảy ra chuyện.” Phượng Quyết lời ít ý nhiều, nâng 03 hướng đại điện đi, trên đường lơ đãng rũ mắt, sửng sốt, đưa 03 ra trước mặt, đánh giá một lát.

Phượng Quyết: “Ngươi đây là bộ dáng gì?”

03 giơ que diêm đặt lên hình tròn, giải thích: “Mắt.”

Giơ que diêm lên: “Tay.”

Nâng que diêm lên: “Chân.”

Đầy đủ cả rồi, quả thực là một phiên bản thu nhỏ của loài người!

Phượng Quyết: “……”

Môi nàng mấp máy, bỗng nhiên giơ tay, từ trâm hoa cài tóc bên thái dương tháo xuống một đóa đào hoa đặt lên đỉnh đầu 03.

Đóa đào hoa hồng nhạt từ từ xuyên qua thân thể 03 rồi rơi vào lòng bàn tay Phượng Quyết.

Đôi mắt tròn của 03 nhìn xuống, xem bông hoa giữa hai que diêm.

Phượng Quyết lại lần nữa trầm mặc.
Nàng buông tay, đào hoa bay xuống trên gạch thanh ngọc.

“Quên mất ngươi không có thật thể.” Phượng Quyết nói.

Vậy thì suốt đoạn đường vừa rồi 03 còn ra dáng ra hình mà được nàng nâng, hóa ra là tự mình bay theo.

Còn rất biết phối hợp.

Rốt cuộc nó là người đồng hành tốt nhất của ký chủ, công nhân ưu tú nhất của hệ thống giới!

03 ưỡn ngực, bay đến vị trí vai Phượng Quyết đi theo nàng bước về phía trước. Trước khi vào đại điện, Phượng Quyết chần chờ một lát, nói: “Ngươi cứ như vậy đi vào?”

Sẽ không bị người khác phát hiện sao?

“Chỉ có ký chủ mới có thể nhìn thấy ta.” 03 trấn an Phượng Quyết.

Phượng Quyết nghe câu trả lời của 03 chẳng những không yên tâm, ngược lại còn cảm thấy thứ này càng thêm kỳ quái. Nhưng hiện giờ, điều quan trọng không phải nghiên cứu những điểm kỳ lạ của 03, mà là những chuyện khác.

Phượng Quyết ngồi xuống vị trí cung chủ.

Vẫn là vị trí quen thuộc ấy, vẫn là hai hàng cung nhân trầm mặc như những con rối gỗ ở hai bên. Điều khác biệt duy nhất là lần này khách nhân chỉ còn lại hai người, cả hai đều đầy vẻ chật vật. Một người là nam tử trung niên đứng đầu phái Liên Sơn, người còn lại là nữ nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiết Bất Phàm.

Nữ nhân y phục dính máu, quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt đẫm lệ, hướng Phượng Quyết khẩn cầu: "Cầu cung chủ cứu lấy thiếu gia Bất Phàm!"

Phượng Quyết liếc nhìn nữ nhân, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân trung niên đang thở ngắn than dài bên cạnh, hỏi: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Nguyên lai đoàn người Liên Sơn phái sau khi rời khỏi Lam Ương Cung, vốn định *mã bất đình đề quay về môn phái. Bất quá trên đường đi ngang qua Hồng Giao sơn, từ miệng các tu sĩ chạy ra từ núi rừng mà biết được Hồng Giao sơn có bí bảo hiện thế. Mấy vị tu sĩ trẻ tuổi khí thịnh trong bọn họ lập tức muốn vào núi tìm bảo.

*mã bất đình đề: không ngừng ngựa, ý chỉ đi thẳng một mạch

Phượng Quyết khẽ nhếch mi, cười nhạo nói: "Hồng Giao sơn cách Lam Ương thành một ngày đường, nếu có bảo vật, vì sao người trong thành chưa bao giờ nghe nói đến?"

Nam nhân trung niên thở dài thật mạnh, lông mày gần như nhíu chặt vào nhau.

Chắp tay nói: "Đúng như lời cung chủ nói, bí bảo là giả, nhưng bọn cướp lại là thật. Kẻ tu sĩ công bố bí bảo hiện thế kia chính là mưu kế của bọn đạo tặc này, chúng muốn lừa chúng ta vào núi rồi giết người cướp của!"

"Ta che chở thiếu gia Bất Phàm một đường đến vách núi, trên đường đấu pháp, thiếu gia không may bị kẻ cướp đánh rớt xuống vách núi, sinh tử không rõ!" Nữ nhân quỳ gối nôn nóng nói, "Dưới vách núi kia hình như có trận pháp, với tu vi của ta không thể dò xét được. Khẩn cầu cung chủ ra mặt, cứu thiếu gia nhà ta một mạng! Dù là thi thể, thi thể..."

Nàng rơi lệ đầy mặt, lời nói nghẹn lại ở khóe miệng, không thể tiếp tục.

"Ai!" Nam nhân trung niên lại thở dài, một bộ dạng trời muốn diệt ta, chờ đợi Phượng Quyết mở miệng.

Nhưng bọn họ đợi hồi lâu, người ngồi trên tòa chẳng những không mở miệng, ngược lại nghiêng đầu, nhìn nàng – hay là vai nàng?

Phượng Quyết nhìn chằm chằm 03, ánh mắt có chút trầm tư.

Trên khối cầu bạc trắng, hai vòng tròn đen trông vô cùng ngây thơ (O.O), biến thành hai dấu chấm hỏi (?.?) hướng Phượng Quyết biểu đạt sự nghi hoặc của nó.

Thế nào vậy?

Rơi xuống vách núi, hình như có trận pháp, chẳng lẽ dưới vách núi kia thật sự có lão gia gia ẩn mình trong chiếc nhẫn!

Ngón tay trong tay áo Phượng Quyết không kìm được mà nắm chặt thành quyền, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn về phía nam nhân trung niên.

Dù có cứu, cũng không thể dễ dàng cứu, chẳng phải như vậy sẽ khiến Lam Ương Cung có vẻ dễ bắt nạt sao!

Phượng Quyết nói: "Liên Sơn phái tuy chẳng thể sánh bằng thuở huy hoàng xưa, nhưng ít nhiều cũng còn chút thanh danh. Đối phương thế mà chẳng hề cố kỵ, lại dám ép Tiết Bất Phàm nhảy vực sao?"

Nam nhân trung niên mặt càng thêm khổ sở.

Giờ đây Liên Sơn phái còn có thể có thanh danh gì chứ? Môn phái trên dưới gần ngàn người, mà chỉ có hai vị trưởng lão Kim Đan kỳ, thế hệ trẻ thì chẳng có ai đáng kể! Tiết Bất Phàm, người gánh vác hy vọng của cả môn phái, lại còn bị linh căn rách nát thành một phàm nhân, chỉ còn lại sự thổn thức mà thôi.

Hắn không nói chuyện, nữ nhân đang quỳ bên cạnh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Phượng Quyết, nói: "Cung chủ, đám kẻ cướp kia được huấn luyện có tổ chức, tu vi lại ở trên chúng ta, vừa ra tay đã làm bị thương ba người bên ta, không giống bọn cướp thông thường. Hơn nữa, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, sau khi làm bị thương người thì trực tiếp cướp túi trữ vật của chúng ta, trông có vẻ là…… hướng về phía sính lễ nhận lỗi của Lam Ương Cung mà đến.”

"Lớn mật! Ý ngươi chẳng lẽ là những kẻ này do Lam Ương Cung phái đi sao?" Tư Nghi đang hầu hạ dưới bậc thang, thay đổi hình tượng ôn nhu, trợn mắt giận dữ nói.

Nam nhân trung niên mồ hôi lạnh "bá" nhỏ giọt xuống. Trên đường tới Lam Ương Cung, đáy lòng hắn cũng đã có suy nghĩ này, nhưng không dám nói ra miệng, không ngờ lại để nha đầu này không lựa lời mà nói ra.

“Tiểu Đào! Hồ ngôn loạn ngữ cái gì, còn không mau tạ lỗi với cung chủ!”

Nữ tử tên Tiểu Đào môi mấp máy, bị ánh mắt sắc lạnh của Phượng Quyết quét qua mà kinh sợ, run rẩy nói: “Ta không có nói là cung chủ phái người tới, chỉ là biết Lam Ương Cung nhận lỗi......Chỉ có chúng ta là người ở đây. Việc chúng ta rời Lam Ương Cung rồi đến Hồng Giao sơn gặp bọn cướp, thời cơ... quá trùng hợp.”

Sắc mặt của Tư Nghi thay đổi, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn các cung nhân đứng hai bên. Hai hàng cung nhân ấy, vốn đứng yên như những bông hoa, giờ đây đều lộ vẻ kinh ngạc, và cúi đầu thấp hơn nữa.

"Chẳng lẽ không phải Liên Sơn phái các ngươi có nội gián, tự mình bày kế rồi tự mình trộm đoạt sao?" Tư Nghi chất vấn.

Tiểu Đào sắc mặt tối sầm lại, bi thương nói: "Không có khả năng là chúng ta. Trừ bỏ ta và Lý trưởng lão, những người khác... ngay cả thiếu gia cũng đã rơi xuống vách núi. Nếu là ta hoặc Lý trưởng lão cùng bọn cướp cấu kết làm việc xấu, hiện tại đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi, làm sao còn đến Lam Ương Cung xin giúp đỡ!"

Lời nói có sách mách có chứng.

03 cập nhật thông tin trong hồ sơ nhân vật của Liên Sơn phái, điền tên Tiểu ĐàoLý trưởng lão vào, đồng thời đánh dấu họ là nhân vật đặc biệt. Khi nó đang điền tên vào bức họa nhân vật của Lý trưởng lão thì chính Lý trưởng lão vẫn đang thở dài. 03 nghe thấy Phượng Quyết dùng giọng rất khẽ mà châm chọc: "Thế mà vẫn là trưởng lão."

03 ghi lại đúng sự thật đánh giá của ký chủ về Lý trưởng lão, tiện tay đổi tên Lý trưởng lão thành Lý thở dài.

Điểm công tác này trong chớp mắt hoàn thành, 03 hỏi Phượng Quyết: "Ký chủ muốn ra tay sao?"

Ánh mắt Phượng Quyết dừng lại trên người 03.

03 bày tỏ: "Trong số 90% ký chủ lựa chọn nhanh chóng thành tiên, có 90% người đã thực hiện hành vi cướp đoạt cơ duyên của vai chính. Bất quá, tính cả thời gian những người này cầu cứu, vai chính có thể đã gặp được cơ duyên rồi. Nếu ký chủ muốn ra tay, xin hãy mau chóng."

Động lên!

"..."

Cướp đoạt cơ duyên của Tiết Bất Phàm?

Lông mi dài của Phượng Quyết bị ánh nắng nhuộm thành sắc vàng nhạt, trong mắt ánh lửa càng thêm sáng ngời mà thiêu đốt, không giống người phàm. Trong ánh mắt chờ đợi của Lý trưởng lão và Tiểu Đào, Phượng Quyết khinh thường nhếch khóe miệng, hỏi bọn họ: "Hiện giờ Lam Ương Cung và Liên Sơn phái đã không còn liên quan, từ khi ta kế vị đến nay hai phái chưa từng qua lại, các ngươi muốn ta ra tay chẳng lẽ không nên lấy ra một chút thành ý nào sao?"

Lời nàng nói rõ ràng khiến hai người cảm nhận được áp lực cực lớn, mồ hôi lấm tấm trên trán, đặc biệt là Lý trưởng lão, trong lòng hắn đang giằng xé. Hắn đã biết Tiết Bất Phàm bị phế không còn giá trị, việc Lam Ương Cung nhận lỗi là thu hoạch lớn nhất chuyến này của bọn họ.

Nhưng lời nhận lỗi lại bị cướp đi...

Lý trưởng lão nhanh trí, bắt đầu tỏ vẻ yếu thế: "Liên Sơn phái cũng chẳng phải không muốn qua lại với Lam Ương Cung, chỉ là ngài cũng biết tình cảnh của Liên Sơn phái hiện giờ, thật sự không có vật gì đáng giá để mang ra... Lúc trước cung chủ kế vị, Liên Sơn phái không dâng lên hạ lễ chính là sợ bị người đời giễu cợt, huống hồ lúc ấy cung chủ cùng thiếu gia Bất Phàm còn có hôn ước, nếu Liên Sơn phái làm mất mặt thì chẳng phải sẽ liên lụy đến cung chủ sao?"

Hắn một phen tự bào chữa đầy rẫy sơ hở, nói Liên Sơn phái trong sạch, tựa hồ ai muốn qua lại với Liên Sơn phái hay dâng hạ lễ thì chính là cố tình gây khó dễ. Lý do đường hoàng ấy khiến Phượng Quyết trong lòng cảm khái: Ai nói Liên Sơn phái không có đồ vật đáng giá để mang ra, cái mặt dày này thôi đã đáng để đánh giá rồi.

Lý trưởng lão nói còn chưa dứt lời, hắn chắp tay nói: "Nếu cung chủ nguyện ra tay hỗ trợ đoạt lại lời nhận lỗi, Liên Sơn phái nguyện đem một nửa nguyên vật của lời nhận lỗi dâng trả."

"Còn có thiếu gia Bất Phàm! Cầu cung chủ cứu lấy thiếu gia Bất Phàm!" Tiểu Đào lập tức nói.

Lý trưởng lão trong lòng không kiên nhẫn, miễn cưỡng nói: "Nếu cung chủ cứu được thiếu gia về, một nửa lời nhận lỗi kia cũng sẽ trả lại cho Lam Ương Cung."

Bất quá, hắn cho rằng Phượng Quyết sẽ không nguyện ý ra tay. Lời chất vấn của Tiết Bất Phàm trong cung điện ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Tiết Bất Phàm hiện giờ lại là thân phận phàm nhân, rơi xuống vách núi sau đừng nói tính mạng, e rằng xương cốt cũng đã nát thành tro bụi, có gì đáng để cứu đâu.

"Lời nhận lỗi thì không cần," Phượng Quyết nói.

Trong mắt Lý trưởng lão lập lòe ánh sáng của sự trở về.

"Nhưng ta có thứ càng muốn hơn," Phượng Quyết nói làm Tiểu Đào đang nước mắt vỡ đê chợt nhen nhóm hy vọng, đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy cung chủ Lam Ương Cung mỹ diễm động lòng người đang nhìn nàng.

Phượng Quyết hỏi: "Ngươi tên gì?"

Tiểu Đào lúng ta lúng túng nói: "Tiết Mộng Đào. Tiết là Tiết của thiếu gia, Mộng Đào là ngày ta đi theo thiếu gia, thiếu gia trong mơ thấy một rừng đào, liền đặt cho ta cái tên này. Ta không phải đệ tử Liên Sơn phái, chỉ là nô tỳ bên cạnh thiếu gia."

Tiết Mộng Đào.

03 nhanh chóng cập nhật tư liệu, tiến đến bên tai Phượng Quyết huyên thuyên: "Thông thường loại nhân vật này, đều sẽ trở thành một thành viên trong hậu cung, hơn nữa có đặc tính trung thành và tận tâm."

Khi nghe 03 nhắc đến hai chữ "hậu cung", Phượng Quyết liền giật giật mí mắt, chỉ muốn tóm lấy 03 ném ra khỏi trời đất này. Thế nhưng, đây lại là người của Tiết Bất Phàm...

"Ta sẵn lòng ra tay cứu Tiết Bất Phàm. Nếu hắn đã mất, thi hài hắn ta sẽ mang về," Phượng Quyết nói. "Đổi lại, ta muốn ngươi gia nhập Lam Ương Cung, từ nay về sau hầu hạ bên cạnh ta, tuyệt đối không được hai lòng. Ngươi có làm được không?" Phượng Quyết hỏi Tiết Mộng Đào.

Lời Phượng Quyết vừa thốt ra khiến mọi người đều kinh ngạc. Tư Nghi khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, không rõ Phượng Quyết đang có dụng ý gì.

Riêng Lý trưởng lão lại lộ rõ vẻ vui sướng.

Trong hoàn cảnh này, giữa một thị nữ có nhan sắc và một, hai món bảo vật quý hiếm từ linh địa, đến kẻ ngốc cũng biết nên chọn thứ gì!

Hắn lập tức gọi tên Tiết Mộng Đào, trầm giọng nói: "Nếu cung chủ đã nói như vậy, ngươi còn không đồng ý sao? Về sau đến Lam Ương Cung, cũng phải tận tâm như đối với thiếu gia vậy!"

Tiết Mộng Đào chưa từng nghĩ có một ngày sẽ rời xa Tiết Bất Phàm, rời khỏi Sở gia, đầu óc nàng trống rỗng. Lý trưởng lão cúi người thì thầm vào tai nàng: "Tài nguyên của Lam Ương Cung chính là thứ mà Liên Sơn phái không thể nào sánh bằng. Tiểu Đào à, ngươi đây là gặp đại vận rồi!"

"Đại vận..." Tiết Mộng Đào trong lòng cười khổ, rồi dập đầu trước Phượng Quyết, nói: "Chỉ cần cung chủ nguyện ý ra tay tương trợ, Tiểu Đào nguyện ý chung thân phụng dưỡng cung chủ, tuyệt không hai lòng!"

Phượng Quyết lười nhác gật đầu, rồi ra hiệu cho Tư Nghi. Nàng đứng dậy nói: "Việc này không nên chậm trễ, đi thôi."

Tư Nghi cúi mình hành lễ, từ nhẫn trữ vật lấy ra phi hành pháp khí.

Pháp khí hóa thành một đạo lưu quang bay về phía ngoài điện, rồi biến thành một chiếc thuyền lớn ba tầng. Các cung nhân đang hầu hạ trong điện sôi nổi ra điện lên thuyền.

Phượng Quyết đang chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên một khối cầu bạc trắng nhỏ thò ra trước mũi nàng.

"Ký chủ, ta đã phân tích hành vi của người, đã thông suốt rồi!" 03 hớn hở cất tiếng.

Phượng Quyết khẽ nhíu mày: "?"

"Có những ký chủ thì cướp đoạt cơ duyên của vai chính, có ký chủ lại cướp đi suất diễn của vai chính. Còn ký chủ người đây, lại chọn cách cướp đoạt nữ nhân của vai chính!" Chiếc bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu 03 sáng choang, phát ra tiếng "keng keng keng" đầy phấn khích. "Ký chủ gom hết thảy nữ nhân trong hậu cung của vai chính về tay, làm vậy chẳng những phá rối cốt truyện của vai chính mà còn có thể chọn được đạo lữ ưng ý trong dàn hậu cung ấy. Quả là một mũi tên trúng hai đích!"

03 hết mực tán thưởng hành vi đi lối tắt của Phượng Quyết, tỏ vẻ cổ vũ: "Ký chủ quả nhiên tài tình, có thể chọn được cả hai mục tiêu là nhanh chóng thành tiên và sớm ngày thành thân! Để phối hợp cùng ký chủ, ta cũng sẽ cẩn thận tìm kiếm những nữ nhân có khả năng trở thành hậu cung của vai chính. Vì vậy, trước tiên ta muốn hỏi rõ khả năng tiếp nhận của ký chủ."

"Ký chủ nghĩ sao về việc xây dựng hậu cung cho chính mình? Việc ai đến cũng không cự tuyệt liệu có thể chấp nhận được không?"

"Nếu đã xác định là ôm trọn tất cả, vậy có cần ta lên kế hoạch sắp xếp chỗ ở trong cung trước không? Ta thấy đỉnh núi này khá ổn, gần cung điện của ký chủ, tiện cho việc giao lưu thân mật sau này, và cũng là chuẩn bị cho sự sống còn..." 03 cứ thế lải nhải không ngừng, thậm chí còn kéo cả giao diện bản đồ ra để Phượng Quyết xem các căn phòng.

Phượng Quyết im lặng: ".................."

"03."

Nàng nhẹ nhàng thốt ra: "Câm miệng."

--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký công việc:

"Đã nghiêm túc đưa ra kiến nghị cho ký chủ rồi, vậy mà ký chủ lại không hề suy xét mà từ chối." ( ̄^ ̄゜)

"Ký chủ cứ luôn từ chối ta, vậy thì ta sẽ nghĩ cách khác vậy." ( •̀_•́ )ง

--------------------------------------
Lời nói nho nhỏ:

Thử cho lập hậu cung xem là mốt không có vợ đâu mà hun hun. ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ

Nào có vote thì mình sẽ tiếp tục đăng chương nha.
_(┐「ε:)_🌹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt