
Chương 52
03 đi đến chân núi, nhìn trái nhìn phải xác định không có ai, nâng bàn tay lên.
Lòng bàn tay nàng xuất hiện một bản đồ giả thuyết nho nhỏ. Ngoại trừ Tê Hoàng Điện, Chấp Pháp Đường và Lôi Đài Đại Bỉ có đánh dấu, những ngọn núi khác chỉ chót vót tĩnh lặng giữa cỏ cây phồn hoa.
03 khép bàn tay lại, rồi lần nữa mở ra. Bản đồ lập tức biến thành một giao diện liệt kê nhiệm vụ, theo thứ tự là:
[Tìm kiếm 《Hoàng Quyết》];
[Tìm đạo lữ cho Phượng Quyết];
[Điều tra Ôn Xuân Sinh];
[Tìm kiếm tâm động].
Góc giao diện nhiệm vụ còn có một hàng chữ nhỏ:
[Học được làm người]
03 lại khép bàn tay, giao diện nhiệm vụ biến mất. Nàng buông tay, lại nhìn quanh, nhẹ nhàng thở ra.
Màn đêm buông xuống, sơn đạo sáng lên ánh sáng, chiếu rọi cỏ cây ẩm ướt trong rừng. 03 nghe thấy tiếng ve kêu, nhìn thấy từng đốm sáng đom đóm bay ra từ đám cỏ, múa lượn giữa phương thảo.
03 nghĩ thầm: Có nên bắt vài con mang về cho Phượng Quyết không? Nhưng không có vật chứa để đựng, phải bỏ vào ba lô sao?
Mặc dù ba lô không đựng được vật sống, nhưng nàng có thể cố gắng thử xem. Lần đầu làm người phải dũng cảm nếm thử.
Nàng lại khép hai tay lại. Lúc này trên sơn đạo Tê Hoàng Phong có một người đi xuống, chính là Tiết Mộng Đào. Nàng trông có vẻ mới tắm gội chải chuốt, thay một bộ váy sam màu hồng nhạt, búi tóc mai đơn giản.
Tiết Mộng Đào cười với 03, nói: "Sư Tỷ đợi lâu."
Không có đợi lâu, "Ngươi khỏe, cảm ơn ngươi tới giúp ta dẫn đường, ta sẽ cảm tạ ngươi." 03 nói với Tiết Mộng Đào.
Tiết Mộng Đào xua tay, nói: "Ân cứu mạng của Sư Tỷ đã là ân đức cả đời ta khó có thể báo đáp, chỉ là giúp Sư Tỷ dẫn đường thôi, sao có thể nhận tạ lễ của ngươi."
Nàng không đợi 03 mở miệng, vội vàng đi về phía trước, cười nói: "Đi thôi, bắt đầu từ ngọn núi gần nhất."
03 vội vàng theo sau, nói: "Tốt!"
Hai bóng người một hồng một xanh lam, một trước một sau đi về phía trước.
Trên Tê Hoàng Phong, Phượng Quyết chắp tay sau lưng nhìn xa bóng dáng hai người, nhướng mày, lẩm bẩm: "Nàng muốn làm gì?" Chuyện gì nhất định phải tìm Tiết Mộng Đào mà không tìm nàng?
Sau lưng Phượng Quyết, một con tiểu giao chậm rãi trườn tới, muốn chui vào bụi hoa. Phượng Quyết không quay đầu lại nói: "Chịu ra rồi à?"
Linh Thi: "Gầm."
Ra rồi đây.
Phượng Quyết hừ nhẹ, tiếp tục nói: "Ngươi chui xuống thêm chút nữa, sau này đừng gọi là Hỏa Nham Giao, đổi họ Khâu (Đào) đi. Dù sao cũng có thể xới đất cho hoa viên, coi như có việc làm."
"Hừ, biết thế ta đã không tháo ngươi xuống..."
Linh Thi nghe Phượng Quyết lẩm bẩm, kêu hai tiếng, không chơi trong hoa viên nữa, vội vàng trườn về phía Thiên Điện.
Giao rất bận, Giao không có lười biếng, đừng khinh tiểu giao nghèo! Chờ nó tu thành thân người, sẽ khiến các ngươi giật mình một trận!
"...Đây là Chủ Phong Lễ Ương Phong, ba ngọn núi xung quanh là Sườn Phong Lễ Ương Phong, lần lượt là Hoài Lễ, Chấp Lễ, Vấn Lễ. Mộc Dung Sư Tỷ là đệ tử của Phong Chủ Lễ Ương Phong, ở tại Chủ Phong." Tiết Mộng Đào quay đầu lại, có chút thẹn thùng nói: "Trước khi chia tay ở hoa viên, ta đã truyền đi một phong lời nhắn cho Mộc Dung Sư Tỷ. Nàng trả lời ta rằng, không phải Mộc Linh Căn nào cũng biết trồng hoa, linh thảo linh mộc bình thường chỉ bị nàng trồng chết, nhưng độc thảo độc hoa thì nàng có thể nuôi sống, cho nên..."
03 cười "Ha ha", nói: "Phượng Quyết nói sẽ có người thu dọn hoa viên."
"Hảo." Tiết Mộng Đào lộ ra vẻ mặt an tâm.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Hôm nay Lam Ương Cung còn tĩnh lặng hơn hôm qua. Những đệ tử ngày thường hiếu động chút đều tham gia "Lam Ương Thành Chi Chiến", đêm qua đều bị giam vào Chấp Pháp Đường. Hôm nay có lẽ là xem Lôi Đài, lại gặp Sứ Giả tới, cảm nhận được không khí Đại Bỉ nên lâm trận mài gươm rồi.
"Phía trước là Nhân Ương Phong, Nhân Ương Phong là ngọn núi lớn nhất Lam Ương Cung, tổng cộng một Chủ Phong sáu Sườn Phong, số lượng đệ tử đông nhất." Tiết Mộng Đào kể cho 03 những điều nàng biết: "Ta nghe Sư Phụ giảng, trước khi Cung Chủ trưởng thành, Lam Ương Cung do Diêm Tiền Bối - Chủ Phong Nhân Ương Phong thay mặt quản lý."
03 nhìn về phía ngọn núi cao ngất tận trời không xa, gật đầu.
Tiết Mộng Đào cười một tiếng, nói: "Đi vòng qua Nhân Ương Phong là Đức Ương Phong. Tuy Đức Ương Phong giáp với Nhân Ương Phong, nhưng Đức Ương Phong là ngọn núi kín tiếng nhất trong Cung, số lượng đệ tử cũng ít nhất. Lý niệm thu đồ đệ của hai Phong khác nhau."
03 nghĩ nghĩ: "Ai đến cũng không từ chối, chọn người ưu tú trúng tuyển?"
Tiết Mộng Đào cười khẽ che miệng, nói: "Đệ tử nội môn có thể vào đã rất ưu tú rồi."
03: "Tốt!"
Nàng đều ghi nhớ!
Lam Ương Cung rất lớn. Bước chân của 03 và Tiết Mộng Đào rất nhanh, đi qua trước Chủ Phong Nhân Ương Phong rồi rẽ vào một sơn đạo bên cạnh. Đi được một quãng, 03 đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía sau một cái cây.
Cảm giác nơi này, hình như có thứ gì đó?
Tiết Mộng Đào đi hai bước phát hiện 03 không theo kịp, nghi hoặc quay đầu lại, thấy 03 vươn tay, ngón trỏ duỗi thẳng tắp, chọc nhẹ vào không khí không có gì cả.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, kết giới vô hình tan vỡ. Sau cái cây truyền đến một tiếng quát khẽ.
"Ai!"
-----
Một Canh Giờ Trước. Nhân Ương Phong.
Cố Vũ Thanh quỳ gối trước cổng cung Nhân Ương Phong, cúi đầu. Tay trong tay áo nắm chặt, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Các đệ tử xung quanh qua lại đều tránh nàng đi. Người từng khen tặng nàng, chạy theo nàng như tùy tùng cũng đều làm như không thấy nàng.
Từ khi bị Diêm Thanh Loan phạt xuống núi, những người này chưa từng tới nhìn nàng lấy một cái. Bản thân Cố Vũ Thanh vì cảm thấy mất mặt cũng không dám tới Nhân Ương Phong nữa. Nếu không phải Ôn Xuân Sinh khuyên nàng vì tiền đồ mà tính toán, nàng tuyệt đối sẽ không trở về chịu đựng ánh mắt xem thường của những người này!
Ngày thường chỉ có nàng làm lơ người khác, nào có người dám đối với nàng như vậy!
Ngón tay Cố Vũ Thanh bấu vào móng tay, nghe thấy tiếng nói chuyện của đệ tử qua lại, mặt lúc nóng lúc lạnh, hận không thể đứng dậy cất bước chạy đi, cách Nhân Ương Phong càng xa càng tốt. Chỉ là Ôn Sư Huynh muốn nàng tham gia Đông Châu Đại Bỉ...
"Nếu không phải Tư Nghi cố ý cáo trạng, ta sao bị Sư Phụ trừng phạt!" Cố Vũ Thanh thầm hận trong lòng: "Nàng cũng chỉ ỷ vào tuổi tác lớn hơn ta, tu hành sớm hơn ta, lại leo lên đại thụ Cung Chủ này mới diễu võ dương oai. Nàng nếu thật sự có bản lĩnh vì sao không tự mình giáo huấn ta, cứ phải nói cho Sư Phụ!"
Cố Vũ Thanh nhận định Tư Nghi là tiểu nhân đắc chí, oán niệm Diêm Thanh Loan cúi đầu trước Tư Nghi không thể che chở nàng. Trong lòng vừa cười lạnh vừa thầm mắng.
Có một đệ tử đi ngang qua nhìn thấy bóng dáng oán niệm của nàng, bĩu môi, chạy từ một bên qua.
Cố Vũ Thanh liên tiếp ba ngày lên Nhân Ương Phong. Đệ tử Nhân Ương Phong tránh nàng còn không kịp. Đệ tử có thù oán với Cố Vũ Thanh sau khi nàng bị phạt xuống núi cố ý đi đến nơi nàng bị phạt châm chọc mỉa mai qua. Nếu nói bỏ đá xuống giếng cũng không nghiêm trọng đến thế. Mọi người thầm nghĩ với sự yêu thương của Diêm Thanh Loan dành cho Cố Vũ Thanh, chờ ba năm trừng phạt qua đi Cố Vũ Thanh trở về, vẫn như cũ là đệ tử được Phong Chủ yêu thương.
Ba năm mà thôi, đối với Tu Sĩ mà nói chỉ là búng tay chớp mắt.
Chỉ là ai cũng không nghĩ đến Đông Châu Đại Bỉ sắp tới, thân phận mang tội của Cố Vũ Thanh không thể tham gia. Cơ hội tuyệt hảo này liền phải cùng nàng lỡ mất dịp tốt.
Sơn môn ngày xưa náo nhiệt mấy ngày nay đặc biệt yên tĩnh, thẳng đến khi một nhóm đệ tử Nhân Ương Phong trở về, trên mặt đều là sự hưng phấn.
"Trận chiến vừa rồi thật sự xuất sắc! Tu Sĩ Nguyên Anh thật sự cường đại, phiên vân phúc vũ (hô mưa gọi gió), thật là khiến người ta hướng tới."
Cố Vũ Thanh nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức dựng lỗ tai.
Lôi Đài?
Nàng có nghe được một ít động tĩnh, bất quá vì không liên quan đến nàng nên hoàn toàn không để ý. Nguyên lai những người này đều đi xem tỷ thí.
Đệ tử Nhân Ương Phong kích động thảo luận trận chiến không lâu trước đây. Một người nói: "Lý Mậu Hà phái Xích Lôi Kiếm cũng là nhân vật vang dội Đông Châu. Hắn là Nguyên Anh Hậu Kỳ. Trong Cung chúng ta chỉ có Sư Phụ là Nguyên Anh Hậu Kỳ, thế mà cứ thế chết dưới kiếm của vị Sư Tỷ kia, thật là khiến người ta cảm khái!"
"Ai bảo Lý Mậu Hà kia hoành hành ngang ngược, ở địa bàn Lam Ương Cung chúng ta muốn giết đệ tử chúng ta, đáng đời toi mạng! Nếu tu vi vị Sư Tỷ kia không bằng hắn, thì chết đi sẽ không phải Lý Mậu Hà!"
Lòng mọi người xúc động, sự chán ghét với phái Xích Lôi Kiếm càng tăng thêm một bước.
Mấy năm nay Lão Cung Chủ qua đời, Tiểu Cung Chủ chưa trưởng thành. Lam Ương Cung tọa ủng linh mạch gia đại nghiệp đại (gia thế lớn), như con nít ôm vàng, dẫn tới rất nhiều người như hổ rình mồi. Phái Xích Lôi Kiếm chính là con hổ lớn nhất trong số đó!
Khi Lão Cung Chủ chưa suy nhược, Lam Ương Cung đâu chỉ là Đệ Nhất Đại Phái Đông Châu! Lại có công tích đánh chết Ma Đầu Cửu Thiên Giáo. Tu Tiên Giới, phàm là Tu Sĩ sống lâu đều hiểu rõ đoạn lịch sử này trong lòng. Nào ngờ trận chiến Cửu Thiên Giáo năm đó tổn thất thảm trọng, Tu Chân Giới đoạn đại (đứt đoạn thế hệ), người trẻ tuổi mới xuất hiện chỉ nghe được Lão Phượng Cung Chủ lợi hại như thế nào. Nhưng khi đó nàng trọng tật khó y, im lặng như ẩn sĩ trong trăm năm tháng năm, ánh mắt mọi người chỉ hướng về người sống động hơn.
Danh hiệu Đệ Nhất Đông Châu cứ thế rơi vào tay phái Xích Lôi Kiếm. Lam Ương Cung chỉ nói kỹ không bằng người, không tự cho mình là đệ nhất, nhưng chưa từng lơi lỏng tu luyện, chỉ nghĩ một ngày kia cướp lại danh tiếng đệ nhất.
Bất quá đối với đệ tử trong môn phái, mỗi người mỗi cách nói. Phái Xích Lôi Kiếm nói bọn họ sừng sững Đông Châu hơn hai ngàn năm, nội tình thâm hậu, Lam Ương Cung không bằng số lẻ của phái Xích Lôi Kiếm, mà Lão Cung Chủ đã chết, người chết dựa vào cái gì mà trợ uy cho người còn sống?
Lam Ương Cung lại nói: Ngươi tính cọng hành nào! Không nói Lão Cung Chủ, lúc ấy đối đầu Cửu Thiên Giáo thì phàm là một Đại Năng còn sống sót của Đông Châu, có chỗ cho phái Xích Lôi Kiếm ngươi nhảy nhót sao? Thật là dát vàng lên mặt!
Đệ tử hai phái gặp mặt là muốn sặc, vào Bí Cảnh là muốn cướp. Thường xuyên qua lại thù càng thêm thù, đều hận không thể đối phương biến mất trên đời.
Lại xem sáng nay, Tiểu Cung Chủ thiên phú tuyệt tuyệt, tu thành Kim Đan Đại Viên Mãn khi còn trẻ tuổi, tương lai không kém mẫu thân! Lam Ương Cung quảng thu đệ tử, thanh niên tài tuấn vô số kể, phát triển không ngừng. Đệ tử Lam Ương Cung sống lưng đĩnh thẳng tắp, chỉ hỏi ai mới là Đệ Nhất Đông Châu này?
"Đệ tử phái Xích Lôi Kiếm chính là mạnh miệng. Ta thấy đệ tử tên Từ Trạch Hoa kia tới Lam Ương Cung trước mắt đều muốn mọc trên đỉnh đầu rồi. Nghe nói còn là con trai Chưởng Môn phái Xích Lôi Kiếm, một chút cũng không có đại khí như Cung Chủ chúng ta!" Một đệ tử trào phúng nói: "Ta nghe nói phái Xích Lôi Kiếm vì hắn mà tiêu tiền như nước chảy, các loại thiên linh địa bảo đan dược đều nuôi vào bụng, mới là Kim Đan Hậu Kỳ."
Một đệ tử khác cũng nói: "Lúc trước ta nghe lén ở quảng trường, Từ Trạch Hoa còn muốn kéo Sư Tỷ Lăng Sơn Phái nhập môn phái, coi ổ chó nhà mình là kim oa (ổ vàng). Sư Tỷ còn chẳng thèm để ý đến hắn!"
Mọi người: "Ha ha ha!"
"Vậy các ngươi không thấy cảnh hắn bị Sư Tỷ ép nói 'ta là phế vật' dưới Lôi Đài đâu. Ta mà là hắn đã muốn đầu thai đi rồi!"
"Ai! Ngươi nỡ bỏ những thiên tài địa bảo kia? Vất vả lắm mới nuôi được đến Kim Đan, đầu thai quá đáng tiếc đi! Kiếp sau khả năng liền không ăn được!"
"Ha ha ha!"
Đệ tử đi đầu quay đầu lại, nhìn những người khác nói chuyện khí thế ngất trời, nhíu mày nói: "Nghe các ngươi nói một hồi, líu ríu, cũng nên dừng lại đi?"
Các đệ tử sững sờ, nhìn về phía nàng. Trong đó một đệ tử chớp mắt, cười nói: "Nói chuyện có hại cho phái Xích Lôi Kiếm sao có thể dừng? Lý Mậu Hà cẩu đồ vật kia chính là thiếu chút nữa giết Mộng Đào Sư Muội và Dung Dung Sư Muội! Mộng Đào Sư Muội là đệ tử Tư Nghi Trưởng Lão vất vả lắm mới thu được, Dung Dung lại là người chúng ta xem lớn. Các nàng xảy ra chuyện, Trình Sư Tỷ ngươi không đau lòng sao?"
Trình Bình mím khóe môi.
Lúc này đệ tử bên cạnh kéo áo đệ tử vừa nói chuyện, cười hì hì nói: "Sao lại nói chuyện với Trình Sư Tỷ như vậy? Trình Sư Tỷ sao có thể không đau lòng Sư Muội? Nàng chính là người thương Sư Muội nhất, còn có Liễu Sư Huynh, đúng không?"
Người bị gọi tên ngẩn người, cười gượng.
Hắn và Trình Bình cùng Cố Vũ Thanh đều là đệ tử của Diêm Thanh Loan. Những năm nay bên cạnh tụ tập không ít người, bất quá vẫn là hai người bọn họ cùng Cố Vũ Thanh quan hệ tốt nhất. Diêm Thanh Loan yêu thương Cố Vũ Thanh, lén lút trợ cấp cho nàng. Hai người họ được lợi nhiều nhất từ Cố Vũ Thanh. Nhưng Cố Vũ Thanh tính cách điêu ngoa, người qua đường duyên không tốt. Hiện tại nàng bị phạt rời núi, không có lợi lộc, những đệ tử tụ tập bên cạnh trước kia đều tan đi, còn lại bọn họ cũng sống không tốt giữa mọi người.
Mặt Trình Bình có chút xanh, quay đầu liền đi. Nhìn thấy Cố Vũ Thanh đang quỳ không xa, nàng dừng bước, muốn giả vờ không thấy. Không ngờ Cố Vũ Thanh trực tiếp mở miệng gọi nàng: "Trình Sư Tỷ, hôm nay Sư Phụ có thể gặp ta không?"
"...Khụ." Trình Bình xấu hổ nói: "Sư Muội ngươi về đi, Sư Phụ sẽ không gặp ngươi, nàng gần đây rất bận."
Cố Vũ Thanh lập tức nói: "Bận gì, Đông Châu Đại Bỉ?"
Ngươi biết rõ, còn hỏi nàng làm gì. Trình Bình liếm khóe môi, lần nữa khuyên: "Sư Muội, ngươi về trước đi, nếu Sư Phụ muốn gặp ngươi ta nhất định nói cho ngươi!"
Cố Vũ Thanh mị mắt, hoài nghi nói: "Sư Tỷ, ngươi sẽ không phải lấy lợi lộc của ta, không giúp ta làm việc đi?"
Trình Bình không nghĩ tới Cố Vũ Thanh lại chất vấn nàng trước mặt nhiều người như vậy, mặt càng xanh. Sau lưng nàng, các đệ tử Nhân Ương Phong thổi huýt sáo thì thổi huýt sáo, nhìn không trung thì nhìn không trung, giả vờ không có chuyện gì mà đi qua.
Vẫn là đệ tử âm dương quái khí lúc trước, từ từ ném lại một câu: "Lợi lộc a, chậc chậc."
"Đủ rồi, Sư Muội, ta đã đi tìm Sư Phụ, nàng minh xác nói sẽ không gặp ngươi, bảo ngươi ngoan ngoãn chịu phạt. Chuyện Đông Châu Đại Bỉ ngươi cũng không cần suy nghĩ. Ngươi bất kính với Cung Chủ, Sư Phụ sao có thể cho ngươi tham gia Đại Bỉ!" Dứt lời, Trình Bình quay đầu liền đi, sợ Cố Vũ Thanh ngăn nàng lại nói thêm những chuyện linh tinh.
Cố Vũ Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, có chút cáu giận. Nàng bỗng nhiên đứng dậy, nói với Liễu Sư Huynh đang che mặt một bên: "Liễu Thanh Sơn, ngươi cũng đừng giả vờ không thấy ta. Ta coi như mắt bị mù trước kia mới coi các ngươi là Sư Huynh Sư Tỷ ruột thịt! Ngươi và Trình Bình hoặc là ở trước mặt Sư Phụ nói tốt cho ta, giúp ta tham gia Đại Bỉ, hoặc là ta liền đem những lời chúng ta nói trước kia đều nói ra hết!"
"Ta hiện tại ăn khổ, cũng nên cho các ngươi nếm thử!"
Nàng cười lạnh một tiếng, vốn định xoay người đi luôn, nhưng ba ngày nay nàng vừa làm xong việc sống còn phải bò lên Nhân Ương Phong để quỳ, thể xác và tinh thần mệt mỏi, chỉ có thể khập khiễng xuống núi.
Liễu Thanh Sơn cũng không dám cười, vô cùng hối hận vì dây dưa với Cố Vũ Thanh. Lúc trước hắn thật sự tin lời Cố Vũ Thanh nói, cho rằng Sư Phụ có lòng phản bội Lam Ương Cung. Hắn nghĩ chỉ cần Diêm Thanh Loan khai tông lập phái, hắn ít nhất có thể làm Trưởng Lão Phong Chủ. Nhưng mà... Liễu Thanh Sơn mặt tái nhợt, nhìn về phía đỉnh núi Nhân Ương Phong, chậm rãi nắm chặt tay.
"Mất mặt mất mặt mất mặt! Chỉ biết là vô dụng công!" Cố Vũ Thanh mắng một đường, trong lòng trách tội rất nhiều người. Từ Nhân Ương Phong đến Hầu Thú Điện, chỉ cảm thấy khắp thiên hạ đều đang đối nghịch với nàng.
Uỷ khuất tràn đầy trong lòng. Nàng vừa khóc lóc trở về đi, lại ở bên đường núi, lần nữa nhìn thấy vệt tuyết trắng kia, người duy nhất làm nàng không trách tội.
"Sư Huynh!" Cố Vũ Thanh khóc ròng nói.
Ôn Xuân Sinh quay đầu nhìn lại, cười ôn nhu: "Sư Muội, ngươi vất vả rồi."
"Ôn Sư Huynh..." Cố Vũ Thanh gào khóc lớn, đi qua kể lại chuyện Diêm Thanh Loan cự tuyệt nàng một lần nữa: "Làm sao bây giờ, Sư Phụ là thật sự không muốn gặp ta."
Ôn Xuân Sinh sờ sờ đầu nàng.
"Không ngờ Diêm Phong Chủ lại vững tâm như vậy. Ta vốn nghĩ nàng nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, nếu có thể gặp mặt một lần, nhìn vào tình cảm ngày xưa nàng sẽ thông cảm. Không ngờ..." Ôn Xuân Sinh khẽ thở dài.
Cố Vũ Thanh không ngừng lau nước mắt, trong lòng càng hận Diêm Thanh Loan. Không sai, đã nuôi dưỡng nàng nhiều năm như vậy, vì sao cố tình vào thời điểm mấu chốt như thế lại không buông tha nàng? Nói cái gì coi nàng là nữ nhi ruột thịt nuôi dưỡng, lại hủy tiền đồ của nàng!
"Sư Huynh, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi!" Cố Vũ Thanh bắt lấy tay Ôn Xuân Sinh, cầu xin nói.
"Cái này." Trên mặt Ôn Xuân Sinh lộ ra vẻ chần chờ. Cố Vũ Thanh vừa thấy liền biết hắn có biện pháp, nắm chặt tay Ôn Xuân Sinh không buông: "Cầu xin ngươi Sư Huynh, ngươi là người tốt nhất với ta trong thiên hạ. Nếu ngươi không giúp ta, ta thật sự không biết đi tìm ai!"
"Ta từ trước đến nay nghe lời ngươi nhất, ngươi nói gì ta cũng làm. Ta quỳ trên núi ba ngày, nhưng Sư Phụ không để ý tới ta, ta thật sự không có cách nào, Sư Huynh..." Cố Vũ Thanh nức nở nói.
Ôn Xuân Sinh dường như bị lời Cố Vũ Thanh đả động, hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Cố Vũ Thanh, thấp giọng nói: "Không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là biện pháp này... Ai, Vũ Thanh, ngươi có muốn rời khỏi Lam Ương Cung không?"
Cố Vũ Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ôn Xuân Sinh, mơ hồ nói: "Rời khỏi Lam Ương Cung? Nhưng Sư Phụ sẽ không đi a. Lúc trước Sư Huynh nói Sư Phụ có lẽ có ý tưởng khác, ta cho rằng Sư Phụ muốn tự lập môn phái, nhưng xem ra nàng căn bản không nỡ rời đi!"
"Không, ta không nói Diêm Phong Chủ, chỉ là ngươi." Ôn Xuân Sinh cười, ôn nhu cúi đầu, nói với Cố Vũ Thanh: "Thiên phú của ngươi rất tốt. Đông Châu Đại Bỉ là cơ hội tốt cho ngươi. Ta không đành lòng thấy ngươi lỡ mất dịp tốt với Đại Bỉ. Ở Lam Ương Cung ngươi phải chịu phạt, nhưng nếu rời khỏi Lam Ương Cung, lấy thân phận Tán Tu báo danh, ngươi liền có cơ hội tham gia Đại Bỉ, không phải sao?"
Cố Vũ Thanh vừa nghe, quả đúng là đạo lý này! Mắt nàng sáng lên, vội vàng lau nước mắt, nín khóc mỉm cười.
Ôn Xuân Sinh thấy Cố Vũ Thanh không khóc nữa, khẽ nói một tiếng "Ngốc cô nương". Mặt Cố Vũ Thanh lập tức đỏ lên, ngượng ngập nói: "Làm gì nói ta khờ, ta nhất nhất đều nghe lời ngươi. Nhưng mà Sư Huynh ngươi sớm có kế sách như vậy sao không nói sớm cho ta, làm ta chịu vũ nhục ba ngày vô ích."
"Là ta nói chậm." Ôn Xuân Sinh rũ mắt cười, lấy ra một miếng ngọc bài từ nhẫn trữ vật, đưa cho Cố Vũ Thanh, thấp giọng nói: "Ngươi nếu rời khỏi Lam Ương Cung, thì không cần tham gia Đại Bỉ ở Đông Châu. Ta ở Huyền Âm Sơn Bắc Cương có bạn tốt quen biết. Ngươi cầm ngọc bài này đi tìm nàng, bảo nàng giúp ngươi tham gia Bắc Cương Đại Bỉ."
Cố Vũ Thanh nhận lấy ngọc bài, có chút ghen tị nói: "Bạn tốt, nam nữ --"
Nàng còn chưa nói xong, lại thấy Ôn Xuân Sinh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn ra phía ngoài.
"Ai?"
"Phanh!"
Kết giới mở tung khiến bốn người mặt đối mặt. Hai người trước cây một người kinh ngạc một người mặt vô biểu tình. Hai người sau cây một người kinh ngạc một người hoảng sợ.
Nữ tử hoảng sợ giận dữ nói: "Tiết Mộng Đào?"
Tiết Mộng Đào giấu đi sự kinh ngạc trong lòng, hành lễ, khẽ nói: "Gặp qua Cố Sư Tỷ, gặp qua... Vị Sư Huynh này." Tiết Mộng Đào không quen Ôn Xuân Sinh, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mặt.
03 không quen Cố Vũ Thanh. Tư liệu rương có bức họa nàng, tên là Đệ Tử Lam Ương Cung Đánh Số 65. Nhưng nàng nhận ra người đàn ông này.
Xuất hiện rồi, đối tượng điều tra!
Trăng sáng sao thưa, bốn bề vắng lặng, trai đơn gái chiếc, còn có kết giới... Đôi mắt Tiết Mộng Đào không biết nên nhìn chỗ nào, cuối cùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân. Cố Vũ Thanh đang định mở miệng chất vấn, bỗng nhiên bị Ôn Xuân Sinh vỗ nhẹ vào cánh tay, nàng vội vàng ngậm miệng lại.
Ôn Xuân Sinh bước ra, thoải mái hào phóng hành lễ với 03 và Tiết Mộng Đào, nói: "Gặp qua Sư Tỷ, ngươi khỏe, Tiết Sư Muội." Khóe môi Ôn Xuân Sinh ngậm nụ cười ôn hòa, nói với Tiết Mộng Đào: "Bữa tiệc Tư Nghi Trưởng Lão thu đồ đệ, ta thay Sư Phụ đến tặng lễ, có gặp qua Sư Muội một lần."
"Sư Huynh khỏe." Tiết Mộng Đào vội vàng nói.
Ôn Xuân Sinh nhìn về phía mỹ nhân tóc bạc một bên. Mắt hắn khẽ động, ngữ khí có chút kích động: "Hôm nay may mắn được tận mắt quan sát Đại Bỉ Lôi Đài, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt!"
03: "Hảo."
Nàng nhìn Ôn Xuân Sinh, lại nhìn Cố Vũ Thanh, ánh mắt tò mò nhìn về phía ngọc bài nàng đang nắm trong tay.
Mà Cố Vũ Thanh kinh nghi bất định. Nàng chưa từng thấy một nử tử tóc bạc nào, lại còn mỹ lệ đến thế. Ánh trăng chiếu vào người nàng, ngay cả nguyệt huy (ánh trăng) cũng bị nàng áp xuống. Ôn Sư Huynh còn gọi nàng Sư Tỷ... Sư Tỷ từ đâu tới? Cố Vũ Thanh nhíu mày, phát hiện Ôn Xuân Sinh nhìn chằm chằm nữ tử xa lạ này, sự hoảng hốt do kinh diễm sinh ra lập tức bị tức giận thay thế.
03 hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
Cố Vũ Thanh tức giận nói: "Ngươi không có mắt, nhìn không ra chúng ta đang làm gì sao?"
Ôn Xuân Sinh nhíu mày, quát lớn nói: "Sư Muội!"
Cố Vũ Thanh ngậm miệng lại, hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi.
Tiết Mộng Đào hắng giọng, nói: "Sư Tỷ, chúng ta đi thôi."
03 không đi, nàng đang tự hỏi.
Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn. Một nam một nữ đứng gần nhau trong rừng cây nhỏ, một nữ tử nhận vật từ tay một nam nhân, làm gì đây?
"Bang." 03 búng tay một cái, đôi mắt cong lên, nàng đã biết!
"Các ngươi đang lén lút trao nhận!"
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật Ký Công Việc:
Mở cuốn từ điển nhỏ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro