Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Sự xuất hiện của 03 tương đối kỳ lạ.

Tuy nhiên, với thân phận và địa vị của Phượng Quyết, việc che giấu lai lịch của 03 là quá dễ dàng. Nhưng trước khi để 03 gặp người ngoài, nàng cần phải dạy nó cách làm người trước đã!

Phượng Quyết nhìn chằm chằm cái "kén" dài trên giường, nhẹ nhàng thở dài. 03 tuy cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng vóc người thon dài mảnh khảnh, tạm thời có thể mặc quần áo của nàng. Phượng Quyết lựa chọn, luôn cảm thấy màu son đỏ mạ vàng trên người 03 quá chói lóa, chọn hồi lâu mới lấy ra một kiện váy sam màu xanh nhạt.

“Có biết mặc quần áo không?” Phượng Quyết hỏi.

03 đáp: “03 có thể học tập.”

Nghĩ đến kỹ xảo 05 đã dạy, 03 còn bồi thêm một câu: “Phơ phất.”

Nghe thì cực kỳ giống tiếng “Hì hì”.

Phượng Quyết ném váy sam lên đầu 03 đang có ý định bò dậy, hừ nhẹ: “Cười cái gì mà cười, đồ ngốc.”

Dưới quần áo xanh nhạt đột nhiên giơ lên một cánh tay, nâng một bong bóng.

Quả cầu hệ thống tròn tròn đang giận dữ dậm que diêm.

Để chứng minh nàng không phải đồ ngốc, 03 sau khi tìm tòi tư liệu liên quan trong cơ sở dữ liệu, không cần bất kỳ ngoại lực nào từ Phượng Quyết, chỉ dựa vào đôi tay của nàng để thực hiện lần mặc quần áo đầu tiên trong đời hệ thống!

Phượng Quyết khoanh tay đợi một lát. Khi nghe thấy 03 nói được rồi, nàng xoay người lại, phát hiện ngoại trừ tóc có chút rối, quần áo 03 đã mặc ra dáng ra hình đàng hoàng, những nếp uốn rất nhỏ trên quần áo cũng đã được san phẳng. Trông nàng như một người vô cùng sạch sẽ và sắc bén.

“Không tồi.” Khóe miệng Phượng Quyết cong cong, nói: “Rất tốt.”

03 lại lần nữa giơ bàn tay lên, bong bóng toát ra một ngón tay cái (👍).

Phượng Quyết nghẹn cười, bước qua bắt lấy tay 03, thả bốn ngón tay nàng xuống, chỉ để ngón cái hướng lên trên.

03 con người giơ ngón cái.

03 bừng tỉnh đại ngộ, cũng giơ lên một tay khác.

03 con người giơ ngón cái x2.

“Phốc!” Phượng Quyết cười rộ lên, ấn tay nàng xuống, cười nói: “Ngốc.”

Ai, làm người thật không dễ dàng.

03 ủ rũ cụp đuôi.

“Thôi, nếu ngươi đã biến thành người bên cạnh Bản cung chủ, Bản cung chủ tự thấy có trách nhiệm giáo hóa ngươi. Mấy ngày này sẽ dạy ngươi cách làm người.” Phượng Quyết nói, dắt tay 03, lui về phía sau, dẫn 03 tập đi.

03 tò mò bước chân ra.

Cung điện Phượng Quyết rộng lớn và khoáng đạt, trải thảm mềm mại. Mới đi chưa đến nửa vòng, 03 đã làm quen. Nàng buông một tay Phượng Quyết ra, đi đến bên cạnh Phượng Quyết, sóng vai mà đi.

03 nói: “Phượng Quyết, cảm ơn người, chúng ta cùng nhau đi đường đi.”

Không đúng.

“Đi đường lộ đi.”

Phượng Quyết không hiểu vì sao nàng nói một từ lại phải nói hai lần, chẳng lẽ đây là tác dụng phụ sau khi thành người? Nàng nói: “Ăn nói cho đàng hoàng.”

Xem ra làm nũng với Phượng Quyết cũng không có hiệu quả, bởi vì Phượng Quyết là một Ký chủ thông minhlý trí mà.

03 thầm nghĩ trong lòng, nắm tay Phượng Quyết đi vòng vòng trong phòng, rồi nhắc đến chuyện họp lúc về Hệ thống giới.

“Phượng Quyết, ta nói với đám hệ thống cùng lứa là người đã đặt tên cho ta, bọn nó nói người đặt cho ta cái tên nghe quá thô kệch, chúng nó đề cử ta nên lấy thêm một cái họ.” 03 bình tĩnh nói.

Phượng Quyết cũng không lý trí mà cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói thô kệch?”

03 giơ tay, bong bóng toát ra một quả cầu hệ thống màu bạc đội mũ nhỏ đang khóc thút thít. Hệ thống này trông không khác gì 03 lúc trước.

Nhưng đây khẳng định không phải 03, bởi vì 03 lúc khóc không hề xấu xí như vậy!

Đầu ngón tay Phượng Quyết “vù” một tiếng bay ra một đoàn hỏa, xuyên qua người hệ thống màu bạc đang khóc thút thít. 03 vô cùng phối hợp làm bong bóng 10 bay ra ngoài, giống như bị 08 đánh bay vậy.

Phượng Quyết hài lòng gật đầu.

Bất quá…

“Những hệ thống thân thích của ngươi,” Phượng Quyết dùng cách nói này, nhìn như tùy ý hỏi: “Đều cảm thấy cái tên này không dễ nghe sao?” 03 nhìn chằm chằm phía trước, không nói gì.

Nàng chưa quen bộ tai của cơ thể con người, đi bộ nửa vòng.

Phượng Quyết nheo mắt lại, lúc rẽ vào liền một tay kéo nàng lại, túm người đứng mặt đối mặt, nhấn mạnh nói: “Nói chuyện!”

03 bỗng nhiên phát hiện chỗ khác biệt giữa làm người và làm cầu. Hiện tại nàng có ngũ cảm, có thể ngửi thấy hương khí trên người Phượng Quyết, cảm nhận được độ ấm giữa ngón tay, cùng với lực ngón tay nắm nhau khi dắt tay.

Còn có một luồng gió lạnh lẽo, không ngừng thổi qua gáy.

sát khí!

Dưới ánh mắt ép hỏi của Phượng Quyết, 03 suy nghĩ một chút, cong khóe miệng lên.

Không biết trả lời thế nào, cứ cười với Phượng Quyết một cái đi.

“…”

Phượng Quyết suýt bị tức đến bật cười, nhưng… Nàng hắng giọng  nói, rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay 03, khoanh cánh tay lại, ra vẻ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào mắt 03.

03 giơ tay nhìn nhìn, rồi lại nhìn Phượng Quyết.

Nàng lại suy nghĩ một chút.

Trả lời: “Không có nói không dễ nghe, lấy thêm một cái họ là được rồi.”

03: “Ha ha ha!”

Phượng Quyết nheo mắt lại, bỗng nhiên đưa tay, hai tay nắm lấy gương mặt 03, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, bóp chặt cằm 03 bắt nàng há miệng nhìn xem, còn nắm lấy vành tai 03.

03 bị bắt cúi đầu, để Phượng Quyết xem xét.

Nàng thành khẩn hỏi: “Có chỗ nào không đúng sao?”

Nếu có chỗ nào sai lầm nàng sẽ đi tìm Chủ Hệ thống báo lỗi, bất quá Chủ Hệ thống nói một khi đã bán ra thì không nhận đổi trả, nhưng có thể sửa chữa lại một chút.

Phượng Quyết xoa bóp vành tai 03. Vành tai của người có làn da trắng như tuyết này cũng rất trắng, nhẹ nhàng xoa xoa liền trở nên đỏ bừng. Nàng ôm đầu 03 lại, động tác muốn quay đầu của 03 nhưng dừng lại, đôi mắt trong suốt tò mò hướng về phía bên cạnh.

“Không có việc gì, thật đúng là người.” Phượng Quyết lại nhéo nhéo tai 03, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề về tai, hôm nào cho ngươi… Thôi, ngươi như vậy liền rất tốt.”

Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức (tuyệt đẹp tự nhiên không cần tô điểm).

Phượng Quyết buông tay ra, nhìn vị đại mỹ nhân không cần bất kỳ trang sức nào cũng đủ hoàn mỹ này, cong khóe miệng lên. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Lại đây, để ta buộc tóc cho ngươi, cứ thế này xõa xuống chẳng ra thể thống gì.”

03 đang thở ra, học động tác Phượng Quyết xoa bóp vành tai, nghe vậy gật đầu, đi theo Phượng Quyết đến trước bàn trang điểm. Nàng thoạt nhìn đã thích ứng với thân thể, không cần Phượng Quyết chỉ huy, ngồi xuống ghế.

Hơi cứng.

03 nhìn Phượng Quyết qua gương, nàng tràn đầy lễ phép nói: “Cảm ơn, Phượng Quyết, người có thể bắt đầu rồi.”

Phượng Quyết cười nhạo, cầm lấy một chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm, tay kia vớt lên một nắm tóc 03.

Mái tóc dài màu bạc như suối nước chảy xuôi dưới ánh trăng, chạm vào tay hơi lạnh và mềm mượt, quả thực khiến người ta không nhịn được cẩn thận nâng trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức. Phượng Quyết rũ mắt, vừa chải đầu cho 03 đang ngồi thẳng tắp, vừa nói: “Nếu thân nhân của ngươi cảm thấy tên này không tốt, vậy chúng ta liền sửa lại.”

03 thành thật nói: “Ta không có cảm thấy không dễ nghe.” Nàng vẫn luôn cảm thấy rất tốt, vẫn là tên do Phượng Quyết đặt cho nàng. 03 nói rồi không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn Phượng Quyết.

“Không được nhúc nhích.” Phượng Quyết nói.

03 bất động, nhìn Phượng Quyết qua gương.

“Không quan hệ, lúc ấy là ta nhất thời hứng khởi, tùy tiện dịch tên hệ thống của ngươi, xác thật có chút qua loa.” Ngữ khí Phượng Quyết thêm vài phần nghiêm túc, một bên chải tóc cho 03, một bên nói với 03: “Không biết thế giới các ngươi như thế nào, ở chỗ chúng ta đây, ngoài tên, còn có thể có hiệu (biệt danh) và tự. Tự thường được trưởng bối ban tặng khi thành niên, là cách xưng hô của những người thân cận. Còn hiệu thì có thể là tự xưng, cũng có thể là tôn xưng.”

Phượng Quyết giải thích cho 03, tìm ra một chiếc dải lụa màu son đỏ phùng kim sa từ nhẫn trữ vật. Trên dải lụa thêu thành thạo hai con phượng hoàng, vô cùng tinh mỹ.

Nàng tính dùng cái này để buộc tóc cho 03.

03 cũng không hề rảnh rỗi, trước mặt hiện lên số giao diện, mỗi giao diện đại biểu một phần văn hiến, ghi lại lịch sử tên họ, tự, hiệu của con người. Phượng Quyết nhìn những chữ nhỏ rậm rạp kia, cảm giác hoa mắt, hừ một tiếng, nói: “Nghe ta nói là được!”

Giây tiếp theo, tất cả giao diện biến mất. 03 trong gương cong khóe miệng với nàng.

Phượng Quyết:…

“Chậc.”

Coi như ngươi đã học được.

Phượng Quyết buộc cho 03 một cái đuôi ngựa cao, nhưng không cho 03 đứng dậy. Nàng tiếp tục tìm kiếm trong nhẫn trữ vật, lấy ra hai cái ngọc lục lạc buộc ở phía dưới dải lụa.

Ngọc lục lạc đè trên dải lụa kim hồng, dải lụa kim hồng dừng trên mái tóc dài màu bạc, tóc dài rủ trên thanh y. Khi 03 đi đường, sẽ phát ra tiếng ngọc minh thanh leng keng leng keng.

Phượng Quyết hài lòng gật đầu, giơ tay đè trên vai 03. Hai người đối diện nhau trong gương, tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi.

“Trừ những cái tên nghiêm túc này, khi còn nhỏ còn có thể đặt nhũ danh (tên gọi thân mật) cho con nít. Ta thấy trên thoại bản thế gian nói, đặt tên tiện (tên xấu) cho con nít thì dễ nuôi hơn, ví dụ như Tiểu Cẩu Đản.” Nàng cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, ngón ta gẩy hai cái ngọc lục lạc dưới tơ lụa.

Lục lạc leng keng rung động, 03 trong gương trợn tròn đôi mắt.

Xin không nên tùy tiện đặt tên như vậy cho hệ thống, hơn nữa nó là một hệ thống thành niên công tác ưu tú, có thể tự nuôi sống chính mình!

“Chính ngươi lựa chọn làm người, vậy nên tự ngươi đặt cho mình một cái tên. Ta sẽ không bao biện làm thay việc này.” Phượng Quyết vỗ vỗ đầu 03, cười tủm tỉm đi về phía sau, kéo dài giọng: “Cũng không thể luôn là trưởng bối của ngươi được.”

03 nghiêng đầu, nâng cao giọng nói: “Người cũng không phải trưởng bối của ta. Nếu dựa theo tuổi tác sinh ra mà bài tự, ta là tổ tông của tất cả các ngươi rồi.”

Bước chân Phượng Quyết dừng lại, vẻ mặt khó nói hết lời, xoay người chỉ chỉ 03: “Lần sau loại lời này, nói với kẻ đáng ghét của ngươi.”

“Nga, tốt.” 03 ghi nhớ lời Phượng Quyết, đứng dậy đuổi kịp Phượng Quyết.

Leng keng leng keng một đường theo tới nội thất Phượng Quyết. Phượng Quyết nằm xuống giường, một tay chống gương mặt, một tay cầm lấy thoại bản chưa xem xong, dư quang liếc 03. 03 đi vòng quanh trường kỷ, phát hiện theo hình thể hiện tại, không có chỗ nào cho nàng làm ổ.

Trên đỉnh đầu 03 hiện lên bong bóng, loại bong bóng này xuất hiện trên thân người vẫn là rất kỳ quái, Phượng Quyết không nhịn được nhìn. Bong bóng hệ thống 03 thở ngắn than dài.

03 con người mặt không cảm xúc, ngồi xếp bằng trên thảm. 03 phát hiện ngồi như vậy khá tốt, có thể nhìn thẳng Phượng Quyết đang nằm. Nàng cười với Phượng Quyết.

Phượng Quyết đè khóe miệng lại, ra vẻ phong khinh vân đạm, thoại bản trong tay lật một trang, nói: “Đừng cười ngây ngô, mau nghĩ tên cho mình đi. Lấy một cái tên xứng đôi với ngươi, nếu không ta sẽ gọi ngươi Tiểu Cẩu Đản.”

03 kinh ngạc đến ngây người, lộ ra một chút buồn rầu. Cái gì gọi là tên xứng đôi với nàng?

Phượng Quyết vẫn luôn quan sát nàng nhướng mày, thầm nghĩ: Đây chẳng phải có thể làm ra biểu tình khác sao?

03 thật sự quá buồn rầu.

Các tiểu giao diện từng trương từng trương bay ra, rậm rạp nhét đầy cả căn phòng. Phượng Quyết nhìn kỹ, nào là Bách khoa toàn thư đặt tên nữ tử, Tên gì nghe xứng đôi với người?, Họ này xứng đôi với người...

Phượng Quyết: “Phốc… Khụ.”

Nàng muốn cười lại không thể cười, xoay người mặt hướng vào trong, đem quyển sách đã lật hơn nửa căn bản không thấy gì lật về trang trước.

“Tên, tên.” 03 đọc văn hiến, tìm tòi kỹ xảo đặt tên. Tìm kiếm một hồi, nàng dần dần im lặng.

Đôi mắt Phượng Quyết đảo chuyển, thầm nghĩ sao lại không có động tĩnh, đang định quay lại xem 03 đang làm gì, thì một cái đầu bạc “vù” một tiếng thò qua, Phượng Quyết cứng đờ.

03 rướn cổ, nhìn thoáng qua quyển sách Phượng Quyết đang ôm, nói: “Quấy rầy một chút. Phượng Quyết, người vừa rồi xem chính là trang này.”

Phượng Quyết thẹn quá thành giận, đem sách che lên người, xoay người lại. 03 dựa thật sự gần, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nửa tấc. Ngực Phượng Quyết phập phồng, lại không dám dùng sức hô hấp. Hơi thở 03 phả lên mặt nàng, làm nàng cảm giác có chút kỳ quái.

“Lại làm sao vậy?” Phượng Quyết nói, nhìn thẳng vào mắt 03.

03 cúi đầu, giống như lúc nàng còn là hạt châu, cọ vào mặt nghiêng Phượng Quyết một cái.

Làn da hơi lạnh chuồn chuồn lướt nhẹ dán lên gương mặt, Phượng Quyết đột nhiên không kịp phòng ngừa, yết hầu nuốt nước bọt, đột nhiên đưa tay đẩy 03 ra, nàng ngồi dậy.

“Làm cái gì!” Phượng Quyết nói: “Vẫn còn tưởng ngươi là tiểu hạt châu kia sao, ta thấy ngươi hận không thể muốn bò lên trên người ta.”

03 nói: “Thực xin lỗi, nhưng ta trước kia cũng là làm như thế này.”

Ngươi cũng nói đó là trước kia, cũng không nhìn xem bộ dạng ngươi hiện tại là gì!

Phượng Quyết nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của 03, bỗng nhiên đưa tay, cầm lấy thoại bản bên cạnh chụp lên mặt 03.

“Ngô.” 03 bóc thoại bản xuống khỏi mặt, thuận tay khép lại đặt ở đầu gối, từng trang từng trang lật rà quét, không quên xem một cái tên người bên trong gọi là gì, nói: “Phượng Quyết, ta sẽ không bò lên trên người của người đâu.”

Nàng một lòng làm ba việc cùng lúc, nói với Phượng Quyết: “Ta đã nghĩ ra ba cái tên, xin người giúp ta quyết định được không.”

“Ba cái?” Phượng Quyết hỏi: “Nói ra nghe một chút.”

Ngón tay 03 như bay lật thoại bản rà quét, mặt vô biểu tình nói: “Cái tên thứ nhất, ta muốn họ Hệ, tên Lăng Nhân.”

Hệ Lăng Nhân?

Phượng Quyết chỉ từng nghe qua thịnh khí lăng nhân (hung hăng kiêu ngạo).

Một giao diện hiện lên giữa hai người, trên giao diện hiện lên tên 03, quả nhiên là cái Lăng Nhân mà nàng đang nghĩ tới.

Phượng Quyết: “Giải thích một chút?”

“Hệ là hệ thống hệ, bách khoa toàn thư dòng họ có cái họ này.” 03 giải thích, nhưng trong mắt nàng lộ ra một chút rối rắm. 03 nói: “Nếu có hệ thống khác đi vào thế giới này, có lẽ sẽ thông qua dòng họ này đoán được thân phận của ta.”

Phượng Quyết: “… Ta cảm thấy cái ý tưởng này của ngươi có chút dư thừa.”

Sự rối rắm trong đáy mắt 03 tan đi, ánh mắt sáng lên, nói: “Người nói đúng. Đây là thế giới nhiệm vụ hệ thống cao cấp, đại gia Hệ thống giới còn phải rất lâu rất lâu mới có thể thăng cấp đến cao cấp. Đến lúc đó ta hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Lời nàng nói làm Phượng Quyết sửng sốt, nàng rất nhẹ nhàng cong khóe miệng, nói: “Hẳn là.”

Phượng Quyết tách đề tài, hỏi: “Thế còn Lăng Nhân? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, hệ thống so với con người lợi hại hơn?”

Là một hệ thống khiêm tốn, 03 cho biết tuyệt đối không có ý tưởng này. Nàng trước mặt phiêu khởi giao diện, dùng giọng nói thanh liệt gằn từng chữ: “Lăng là âm gần giống của 0, còn Nhân là ý chỉ thân thể con người.”

Phượng Quyết: “…”

Nàng giơ tay, mặt vô biểu tình vỗ tay, khen: “Không tồi.”

Rất tốt.

Phi thường thú vị.

Phượng Quyết: “Ha hả.”

Không bằng Linh San.

03 rất vui vẻ, cảm thấy cái tên nàng đặt đã được Phượng Quyết thông qua. Nàng tiếp tục nói: “Đại danh (tên chính thức) Hệ Lăng Nhân, tự Linh San, hiệu Linh San Kiếm Tôn.”

Phượng Quyết giơ tay, chậm rãi nói: “Hiệu gì?”

03: “Linh San Kiếm Tôn.”

Phượng Quyết hỏi lại: “Linh San cái gì?”

03 gằn từng chữ: “Kiếm Tôn.”

Có lẽ sợ Phượng Quyết hỏi lại cái gì là Kiếm Tôn, 03 bổ sung một câu: “Linh San Kiếm Tôn.”

Phượng Quyết: “…”

Khóe miệng nàng co giật, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bàn bên cạnh rót một ly trà. Vừa chậm rãi uống vừa nghĩ: Đây là một hệ thống, không phải người. Không đúng, hiện tại là người, nhưng bên trong là hệ thống.

Vẫn là không đúng.

Phượng Quyết đột nhiên xoay người, đối diện với cái đầu 03 thò qua. Nàng nheo nheo mắt.

Lúc làm hệ thống, cũng không thấy nàng khiêm tốn bao nhiêu.

03 chắp tay sau lưng, ngửi ngửi mũi, đôi mắt sáng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng nói: “Phượng Quyết, ta hiện tại có thể ăn uống.” Phượng Quyết giơ tay rót cho nàng một ly trà, nhìn nàng nháy đôi mắt to vui vẻ nâng chén trà lên.

“Nóng.” Giọng 03 lạnh lạnh nói.

“Nóng thì buông.” Giọng Phượng Quyết thêm một tia ôn hòa.

Giọng 03 cũng rất nhu hòa, nói: “Không quan hệ, ta đang thích ứng phương thức vận hành lực của thân thể này, điểm nóng này có thể chịu đựng được.”

Tùy ngươi.

Phượng Quyết ngồi xuống, lười biếng dựa vào bàn, cùng 03 đối diện uống trà.

Cửa sổ cung điện mở rộng, gió núi đưa mây mù lượn lờ mà đến, đọng lại ở bên cửa sổ. Cành già trong bình hoa dưới cửa sổ nở nụ mới, tràn ra hương thơm nhàn nhạt, được gió núi đưa đến chóp mũi người uống trà.

Phượng Quyết trấn tĩnh lại từ chấn động Kiếm Tôn. Mũi chân nàng chạm vào vạt áo 03. 03 đưa tay vỗ vỗ quần áo, nghiêng đầu. Chỉ là một động tác nghiêng đầu, Phượng Quyết phảng phất nhìn thấy một dấu chấm hỏi phiêu ra trên đầu nàng.

Nghĩ như vậy, nếu không phải 03 dạy nàng nhận thức những ký hiệu này, nàng mới biết được cái móc cong mang theo một chấm này lại có thể biểu đạt ra nghi hoặc.

Phượng Quyết cũng muốn hiện dấu chấm hỏi, nàng hỏi 03: “Không phải nói Linh San không dễ nghe sao?”

03 lại muốn tìm xem có đạo cụ gia tăng trí nhớ nào cho Phượng Quyết không. Nàng nói: “Ta cảm thấy Linh San rất êm tai.”

“Ngươi sẽ có tương lai, sau này ta đi theo người, bảo hộ người. Tên của ta sẽ cùng tên của người truyền tới mọi nơi. Đến lúc đó, người trong thiên hạ sẽ biết người đã đặt tên cho ta.”

03 phủng chén trà, lộ ra nụ cười với Phượng Quyết, nói: “Như vậy rất tốt.”

“Nào, vì ngày đó đến, chúng ta cụng ly.”

Nàng giơ chén trà lên.

Phượng Quyết mím khóe miệng, gian nan dời ánh mắt khỏi đôi mắt sáng ngời kia của 03. Nàng không nhìn mặt 03, ánh mắt dừng lại trên thảm, nhìn chằm chằm mẫu đơn vàng trên thảm son đỏ, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

“Thôi, ta cảm tạ tâm ý của ngươi, nhưng mà…” Phượng Quyết bỗng nhiên uống một ngụm trà, liếc nhìn 03, thấy nàng vẫn luôn sáng ngời có tinh thần tốt mà nhìn chằm chằm, trái tim căng thẳng.

Vội vàng đưa ánh mắt ra xa, nhìn về phía núi cao từ từ ngoài điện.

Phượng Quyết linh cơ nảy ra ý tưởng, cười nói: “Hệ Lăng Nhân là cái tên ngươi khó khăn lắm mới nghĩ ra được, ngươi muốn gọi…”

Nàng nhắm mắt, kiên cường nói: “Cứ gọi tên này đi! Còn về tự và hiệu… cũng không cần thiết phải có.”

Phượng Quyết nói, đứng dậy đi đến thư phòng, cầm bút.

Cái chặn giấy đè trên giấy màu xanh.

03 phủng chén trà thật cẩn thận thò qua, đứng bên cạnh xem.

Phượng Quyết bút tẩu long xà (viết nhanh như rồng rắn), trước viết Lăng, sau viết Sơn, cười nói: “Từ nay về sau nếu có người hỏi ngươi, ngươi liền nói ngươi đến từ Lăng Sơn. Đợi đến khi danh tiếng ngươi hiển hách, sẽ thành tựu danh xưng Kiếm Tiên Lăng Sơn của ngươi.”

Lăng Sơn Kiếm Tôn.

03 chậm rãichen lấn vào trong, dán sát Phượng Quyết, đem chữ nàng viết rà quét xuống dưới, bỏ vào tư liệu [ Hệ Lăng Nhân ]. Nàng cũng có hồ sơ chỉ huy.

Nàng cảm kích nói: “Cảm ơn người, Phượng Quyết!”

Cho dù có vô số văn hiến dữ liệu, nhưng về phương diện làm người này, vẫn là Ký chủkinh nghiệm hơn a! 03 cảm thấy phải học tập nhiều hơn từ Phượng Quyết, không tự giác lộ ra nụ cười.

Phượng Quyết nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng theo đó nhếch lên, ôn thanh nói: “Lén lút, ta vẫn sẽ gọi ngươi 03.”

“Tốt, người muốn gọi thế nào cũng được… a!” 03 vội vàng phủ định chính mình: “Tiểu Cẩu Đản không thể.”

Phượng Quyết cười ha ha, giơ tay, ngón tay trắng chọc nhẹ khuôn mặt 03 một cái.

“Tốt, tiểu 03.”

Đôi mắt 03 càng cong, lại lần nữa giơ cao chén trà, nói: “Cụng ly.”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Khi chọn giữa Lăng Sơn và Linh Sơn, 03 nghiêng về Lăng Sơn, khóe môi khẽ cong như đang cười thầm.

Nàng vốn định chọn cái tên “Lăng Nhiên” hoặc “Hệ Lăng Nhiên”, nhưng nghĩ đến mạch suy nghĩ kỳ lạ của chính mình, nàng chỉ khẽ “ân” một tiếng, rồi lặng thinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro