Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Linh thuyền khổng lồ của Lam Ương Cung bay vút lên trời cao, giữa chốn trùng điệp Sùng Sơn đã lưu lại những lời đồn mới.

Bất kể là Tiên Cung trong bí cảnh Sùng Sơn, hay việc linh thú khế ước của Lam Ương cung chủ đột phá Kim Đan rồi lại vượt thêm một bậc, hay phong thái lẫm liệt của thần khí Thu Thủy Các, tất cả đều sẽ theo chân các tu sĩ lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, lưu danh hậu thế.

03 nhìn linh khí trong không khí bị Phượng Quyết hấp thu, nó kiên nhẫn chờ đợi. Khoảnh khắc Phượng Quyết mở mắt, nó "vù" một tiếng bay đến trước mặt nàng. 03 còn chưa kịp mở lời, Phượng Quyết vừa mở mắt đã lập tức nói: "Chuyến đi bí cảnh này thu hoạch dồi dào, trải qua vài lần sinh tử chi chiến khiến ta lĩnh ngộ sâu sắc. Sau khi trở về, ta cần bế quan để tĩnh tâm lĩnh ngộ một phen."

"Tốt, Phượng..." 03 vừa đáp, đã bị nàng cắt lời.

"Khi ta bế quan, ngươi có thể trở về giới hệ thống nghỉ ngơi. Chớ nói ta không cho ngươi thời gian nghỉ ngơi!" Phượng Quyết nói tiếp.

"Quyết."

03 nói: "Được, vậy thì..."

"Nếu ngươi trở lại mà vẫn thấy ta vẫn đang bế quan, ngươi cứ tự do vui chơi quanh đây, nhưng nhớ kỹ, không được để người ngoài phát hiện!" Phượng Quyết dặn dò.

03 im lặng, rũ cái que diêm nhìn chằm chằm Phượng Quyết.

Phượng Quyết nhướng mày.

Một lát sau, nàng "Sách" một tiếng, tức giận nói: "Nói chuyện!"

Nó có thể nói chuyện ư?

03 nói: "Người đang trốn tránh."

Phượng Quyết làm ra vẻ khó hiểu, cho dù 03 có phóng to giao diện nhiệm vụ dán lên mí mắt nàng, nàng vẫn bình tĩnh nói: "Ta vẫn chưa nghỉ ngơi đủ."

03 nhìn chằm chằm.

Phượng Quyết đứng dậy đi về phía nội thất, vừa đi vừa cởi áo ngoài. Khi nàng vòng qua bình phong, trên người chỉ còn lại áo trong.

03 dừng lại phía sau bức rèm ngọc, nhìn chuỗi ngọc lay động, nghe tiếng nước róc rách sau bình phong, hỏi: "Phượng Quyết, 'sau này' là khi nào?"

Phượng Quyết đứng bên thau tắm, ngón tay tùy ý khẽ khuấy mặt nước, giọng điệu lười biếng: "Ngày sau."

"Ngày sau là khi nào?" 03 truy hỏi.

Phượng Quyết chậm rãi nói: "Ngày sau chính là về sau."

Quả cầu hệ thống giận dữ ném giao diện xuống đất.

Bản thể quả cầu lơ lửng bay về phía trước, dừng lại ngay trước rèm ngọc.

Chuỗi ngọc lay động khẽ chạm vào quả cầu đang lắc lư. Chuỗi ngọc khẽ chạm vào thân cầu, khiến nó lay động. Dù không chạm đến thân thể, nữ nhân sau bình phong dường như cảm nhận được điều gì, cảnh giác nói: "Ngươi không được đi vào!"

Nó không đi vào thật.

Nó dùng que diêm nắm lấy hai chuỗi ngọc, chỉ thiếu điều kéo tung cả rèm. Trong từ điển của hệ thống, không có khái niệm "tuyệt vọng" hay "bỏ cuộc". 03 nghiêm túc hỏi: "Xin Ký chủ cho hệ thống một thời gian chính xác."

Xem kìa, đến tên cũng chẳng gọi!

Phượng Quyết ngâm mình trong nước, bật cười. Nàng đổi tư thế, cánh tay tựa vào thành thau tắm, cằm tựa lên cánh tay. Hơi nóng lượn lờ bốc lên, khuôn mặt nàng bị nước làm ướt. Sự kiêu căng thường ngày dường như bị nước rửa trôi, chỉ còn lại nụ cười thuần khiết và sạch sẽ.

Nàng nghịch ngợm chớp mắt, bọt nước trên hàng mi ướt đẫm tức khắc rơi xuống, nhẹ nhàng nện lên cánh tay trắng nõn, cùng những giọt nước trong suốt khác chảy dọc theo làn da mịn màng.

Phượng Quyết nói: "Đợi ta xuất quan, được chứ?"

Cũng không chính xác.

03 xác nhận với Phượng Quyết: "Sau khi xuất quan, người sẽ kể ta nghe về tâm pháp, không được thất hứa chứ? Xin ký chủ đừng lừa gạt hệ thống."

Đúng là tiểu cầu dai dẳng mà.

Phượng Quyết lười biếng nói: "Ừm."

03 ghi nhớ rất rõ những lời Phượng Quyết đã nói, nó nghiêm túc đáp: "Được, vậy xin ký chủ thề đi."

Kiểu thề với Thiên Đạo ấy.

"Chậc." Phượng Quyết hít một hơi, ngồi thẳng dậy, búng tay bắn ra một giọt nước.

Bọt nước đâm thủng bình phong, bay thẳng về phía hệ thống sau tấm rèm.

Giọt nước xuyên qua bình phong, lao thẳng về phía 03 sau bức rèm. Hệ thống không hề vội vã giơ que diêm lên, chém một nhát, tách giọt nước làm đôi. Hai mảnh nước bắn ra, một trái một phải, rơi xuống ngay dưới vành mắt 03.

Để lại hai vệt nước trong suốt, như thể đang tô má hồng.

Hệ thống bình tĩnh mở Cửa hàng hệ thống ra, nói: "Ta muốn mua công cụ ghi âm."

"Dừng ngay!" Phượng Quyết thẹn quá hóa giận, bắn thêm một giọt nước, quát: "Bổn cung chủ ‘nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy’ (một lời đã nói ra, bốn ngựa khó đuổi)! Đã nói sau khi xuất quan, chính là sau khi xuất quan!"

03 hài lòng đóng Cửa hàng.

Nó khoanh que diêm, bắt chước giọng điệu kiêu ngạo thường ngày của Phượng Quyết, cảm thán: "Chậc, nữ nhân."

Giọng điệu của 03 mang chút bá đạo như nhân vật chính trong thoại bản, nhưng lại cứng nhắc như đọc từ khúc gỗ. Rõ ràng trước đó nàng nói nghỉ ngơi xong sẽ kể, vậy mà giờ lại viện cớ. Ngày sau nối tiếp ngày sau, ngày sau sao mà nhiều thế!

Phượng Quyết chưa từng nghe 03 nói bằng giọng trầm thấp như vậy. Như tuyết trắng trong trẻo bị đè nén, nặng nề phủ xuống, khiến nàng cảm thấy sau gáy chợt căng thẳng.

Nàng nghiêng đầu, qua lỗ nhỏ trên bình phong, ánh mắt nàng và 03 chạm nhau.

03 sáng rực lên.

Phượng Quyết giật mình, vội vàng thụp xuống nước, bực bội quát: "Tránh ra! Ngươi, cái hệ thống nữ nhân này!"

03 vẫn lơ lửng, giọng nói vang lên: "03 cũng muốn tắm rửa. Sau khi người tắm xong, có thể để ta ngâm một chút không?"

Trên thân thể hình cầu của nó vẫn còn lưu lại vết máu của Phượng Quyết.

Hiện tại hệ thống có thực thể rồi thì phải bắt đầu chú ý đến vệ sinh.

Phượng Quyết đang chìm dưới nước giơ tay lên, giơ tay phóng ra vài đạo cột nước về phía 03. Hệ thống vội vàng giơ que diêm, xoay người linh hoạt, loảng xoảng loảng xoảng né tránh, nhưng vẫn bị cột nước đánh trúng từ đủ mọi hướng.

03 cảm kích nói: "Phượng Quyết, cảm ơn người."

Phượng Quyết trong thau tắm che mặt, phun ra một chuỗi bọt khí, hoàn toàn không muốn mở miệng.

Ôm lòng cảm kích với Phượng Quyết, 03 nhặt mớ y phục rơi trên sàn, cẩn thận xếp gọn sang một bên để Phượng Quyết tiện "thu dọn". Khi nàng tắm xong, thay y phục mới bước ra, liếc nhìn đống y phục bẩn đầy máu và bụi trong góc, nàng khẽ giơ tay, phóng ra một tia lửa. Đống y phục lập tức hóa thành tro tàn.

-----

Trên linh thuyền Lam Ương Cung, các đệ tử trở về từ bí cảnh đều vào khoang đả tọa điều tức. Các đệ tử hộ thuyền tò mò nhin vị khách đứng trên boong. Sau linh thuyền Lam Ương Cung là một chiếc thuyền lớn khác, lá cờ phong của Thu Thủy Các hòa cùng lá cờ phượng hoàng của Lam Ương Cung, rực rỡ tương phản.

Tư Nghi mỉm cười với các vị khách, ôn tồn nói: "Nam Dương châu dường như không cùng đường với chúng ta."

Thu Song Song hai mắt sáng rực, lớn tiếng: "Ta muốn theo sư phụ về Lam Ương Cung! Từ nay, ta cũng là người của Lam Ương Cung!" Giọng nàng trong trẻo, hoạt bát. Vi Vũ Đồng đứng sau lưng nàng chỉ biết thở dài.

Cho dù Phượng Quyết đã nói kiếm khí kia không liên quan đến nàng, Thu Song Song vẫn kiên định muốn bái nàng làm sư. Các đệ tử Thu Thủy Các vốn nuông chiều tiểu sư muội, dù nàng đòi "đổi môn hộ" cũng chỉ đành theo sau.

Tư Nghi nhìn sắc mặt Vi Vũ Đồng, khẽ cười, không đáp lại chủ đề này. Ánh mắt nàng chuyển sang nam tử đứng xa hơn phía sau hai người. Tiết Bất Phàm lộ vẻ lúng túng.

"Tiết công tử, có cần phái người đưa ngươi về Liên Sơn Phái không?" Tư Nghi hỏi.

Tiết Bất Phàm nghe ra ý đuổi khách, nhưng không tiện công khai mối quan hệ sư tỷ đệ với Phượng Quyết. Hắn hành lễ, nói: "Tư trưởng lão, ta muốn gặp Tiểu Đào."

Tư Nghi mỉm cười: "Nàng bị thương trong bí cảnh, đang tĩnh dưỡng. Nếu có việc gấp, ta có thể thay ngươi chuyển lời."

Trước khi rời bí cảnh, họ đã ở cùng nhau, Tiết Bất Phàm cũng biết thương thế của Tiết Mộng Đào. Hắn lại hành lễ, lấy từ nhẫn trữ vật vài cọng thảo dược, nói: "Đây là dược liệu luyện Trúc Cơ đan, xin trưởng lão chuyển giao cho Tiểu Đào."

Thảo dược trong tay hắn phẩm chất cực hảo. Tư Nghi ánh mắt lưu chuyển, khóe môi cong lên, nhận lấy, cười nói: "Nếu là tâm ý của Tiết công tử, ta sẽ thay chuyển. Công tử chu đáo như vậy, khó trách Tiết Mộng Đào luôn nhớ đến ngươi."

Tiết Bất Phàm cười càng thêm lúng túng, lại lấy từ nhẫn trữ vật một quả trứng, lớn bằng cánh tay, màu tím thẫm, bề mặt lấp lánh quang hoa. Mọi ánh mắt đổ dồn vào quả trứng.

"Trước đây ta đã có nhiều điều đắc tội với Phượng Cung chủ, đây là vật tạ lỗi. Xin trưởng lão chuyển giao." Tiết Bất Phàm thấp giọng.

Tư Nghi lộ vẻ kinh ngạc, cảm nhận sức sống trong quả trứng, thốt lên: "Chẳng lẽ đây là hài tử của lôi điểu?"

Tiết Bất Phàm gia nhập chiến trường khá trễ, lại là trời xui đất khiến, không hề nhìn thấy cảnh tượng Lôi Điểu và Hỏa Nham Giao giằng co trước khi giao chiến. Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, hắn giải thích: "Là trứng lôi điểu, nhưng ta vô tình tìm được trong mê cung dưới lòng đất. Nó bị bỏ rơi, không có lôi điểu canh giữ, chỉ có một con hung cá sấu định nuốt chửng."

Xung quanh một trận lặng im.

Thu Song Song há hốc miệng, nghĩ đến việc Tiết Bất Phàm được chữa linh căn, đoạt cơ duyên, lại tìm được trứng lôi điểu... Lôi điểu là linh thú cực phẩm hiếm có!

"Đại cơ duyên..." Nàng lẩm bẩm, nước miếng hâm mộ sắp chảy xuống.

03 đang treo trên lan can hỏi Phượng Quyết: "Người động lòng không?"

Phượng Quyết bị đôi mắt quầng thâm của 03 nhìn chằm chằm, lạnh lùng đáp: "Động tay thì có."

03 hài lòng buông tay, nhảy lên váy Phượng Quyết, bám theo nếp áo bò lên. Có lẽ vì đã thành quả cầu, cảm giác khác với trước đây, nó không cần lơ lửng nữa.

Phượng Quyết: "Sao lúc đó ngươi không hóa thành nhân hình?"

"Bởi vì lúc đó khá khẩn cấp. Muốn đổi nhân thân cần phải đặc biệt đặt mua từ Chủ hệ thống. Hơn nữa, là người hay là quả cầu thì cũng như nhau, ta đều rất mạnh."

Điểm này khá quan trọng.

03 treo mình trên đai lưng Phượng Quyết, vừa hay quan sát động tĩnh trên boong, tàu. Nó hỏi Phượng Quyết: "Người có muốn nhận lấy lễ vật của Tiết Bất Phàm không?"

"Nhận cái gì!" Phượng Quyết cười lạnh, vô cùng không giống một Cung chủ. "Nếu nhận, chẳng phải ngày ngày phải đối diện quả trứng kia? Nghĩ đến việc nó từ Tiết Bất Phàm mà ra, ngoài khiến ta tức giận thì còn tác dụng gì? Hay ngươi muốn ta nhận đồ của hắn?"

Từ chối!

03 dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Linh thú vẫn là nên tự mình đoạt lấy thì hơn."

Ví như Linh Thi, ngoài việc thích ăn và chiếm đất, chẳng có khuyết điểm nào. Còn biết nướng BBQ! Thật là một linh thú tuyệt hảo.

Phượng Quyết: "..." Nó vẫn luôn hợp lý như vậy.

Trên boong tàu, Tư Nghi nhận được truyền âm của Phượng Quyết, cười tươi, từ chối thẳng thừng lời nhận lỗi của Tiết Bất Phàm. Nàng nói: "Cung chủ nói, nể mặt người kia, ân oán giữa ngươi và Cung chủ tạm thời xóa bỏ toàn bộ."

Người kia?

Tạm thời?

Tư Nghi nhấm nháp ý tứ trong lời Phượng Quyết, rồi quay sang hai sư tỷ muội Thu Thủy Các, nói: "Cung chủ mời hai vị về trước. Lam Ương Cung công việc bận rộn, chuyện thu đồ đệ tạm thời không cân nhắc."

Đương nhiên, truyền âm của Phượng Quyết không hề lịch sự như vậy, chỉ có hai chữ thiếu kiên nhẫn: "Cút hết."

Thu Song Song "ô ô" một tiếng, nhào vào lòng Vi Vũ Đồng. Vi Vũ Đồng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu Thu Song Song, rồi nắm chặt cổ áo nàng, tính toán trực tiếp xách người đi.

Đúng lúc mọi người chuẩn bị ai về nhà nấy, từ vọng lâu của Lam Ương Cung và Thu Thủy Các đồng loạt vang lên tiếng cảnh báo. Đệ tử canh gác hét lớn: "Tư trưởng lão! Có vài linh thuyền từ phương tây đến, khí thế hung hãn!"

Đệ tử Thu Thủy Các cũng hô: "Đại sư tỷ! Địch tập kích!!"

Tiếng hét chưa tan, những linh thuyền kia đã hung hổ lao tới, cố ý vây kín hai chiếc thuyền của Lam Ương Cung và Thu Thủy Các. Đệ tử trên thuyền lập tức cảnh giác, rút pháp khí.

Tư Nghi liếc mắt quan sát, nhận ra các thuyền không cùng môn phái. Thuyền dẫn đầu treo cờ xanh thẳm, thêu hoa văn hình đỉnh. Ngoài ra, có ba chiếc thuyền thương hội còn lại là những thuyền nhỏ, chật kín tu sĩ, mang vẻ xem kịch vui.

Vi Vũ Đồng kéo Thu Song Song đang tò mò ra sau, nói khẽ: "Ngọc Đỉnh Tông."

Tiết Bất Phàm cũng nói: "Ngọc Đỉnh Tông là môn phái Trung Châu, sao đột nhiên đến đây?" Lại còn dẫn theo nhiều người từ các phái khác.

Tư Nghi mím môi. Nàng vừa ra khỏi bí cảnh, y phục còn loang máu, nhưng vẫn bất động thanh sắc liếc lên lầu ba khoang thuyền. Mành trướng đã buông xuống từ lúc nào, che khuất ánh mắt dòm ngó.

Phía sau rèm không hề có động tĩnh.

Tư Nghi cong khóe miệng, chắp tay về phía những chiếc thuyền xung quanh, ôn tồn nói: "Không rõ các vị đến chặn đường Lam Ương Cung chúng ta, có mục đích gì?"

Trên chiếc thuyền lớn của Thương Hội lập tức có người hô lên: "Đạo hữu chớ trách! Thành Tiên Thương Hội chúng ta chỉ nhận tiền của người ta, cho thuê linh thuyền, đưa những vị khách này đến đây thôi. Họ muốn làm gì không liên quan đến Thành Tiên Thương Hội! Chúng ta tuyệt đối sẽ đứng ngoài cuộc!"

Hoàn toàn đứng ngoài cuộc!

Tư Nghi hành lễ với người vừa nói, ánh mắt đảo qua đám người trên thuyền. Những tu sĩ mang vẻ mặt hưng phấn khi đối diện với ánh mắt Tư Nghi, lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng dời mắt nhìn về phía linh thuyền của Ngọc Đỉnh Tông.

Ngọc Đỉnh Tông trên linh thuyền đứng rất nhiều đệ tử. Đệ tử đứng ở đầu thuyền lấy ra một chiếc ghế rộng đặt xuống. Ghế rộng vừa chạm đất, từ khoang thuyền bay ra hai người, dừng lại sau chiếc ghế. Đó là một nam một nữ, dáng vẻ trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, mỗi người ôm một thanh trường kiếm, biểu cảm cao ngạo.

Hai người nói: "Cung nghênh Sư phụ."

Trên đỉnh màn lụa, 03 không kìm được nói: "Người này có hiệu ứng đặc biệt lúc xuất hiện."

Phượng Quyết từ sau mành liếc xuống, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: ?

Cái gì mà cười?

Sau tiếng cung nghênh của hai người, một đạo ánh sáng từ thuyền lớn Ngọc Đỉnh Tông rơi xuống. Một nam tử chậm rãi xuất hiện, ngồi xuống chiếc ghế rộng bằng ngọc. Đôi con ngươi hẹp dài, sắc lạnh của hắn đảo qua thuyền lớn Lam Ương Cung, ánh mắt nhìn Tư Nghi tràn đầy khinh thường.

"Trúc Cơ kỳ." Ngữ khí càng thêm khinh thường.

Tư Nghi vẫn mỉm cười, cười ngâm ngâm (cười chúm chím) nói: "Không rõ các hạ là ai?"

Người phụ nữ đứng sau lưng hắn nói: "Sư phụ chính là đệ tử thân truyền của Tông chủ Ngọc Đỉnh Tông, họ Nhiếp tên Tú, hiệu Vấn Đỉnh Chân Nhân."

Những người từng nghe qua thanh danh của hắn không khỏi hít vào một hơi.

Tiết Bất Phàm cũng hít sâu, thấp giọng: "Trung Châu các phái san sát, thiên tài đông đảo. Ngọc Đỉnh Tông danh tiếng lẫy lừng, Nhiếp Tú là nhân vật xuất sắc, chưa đầy ba trăm tuổi đã đạt Nguyên Anh sơ kỳ!"

Vi Vũ Đồng thêm vào: "Nhưng Nhiếp Tú tâm tư thâm trầm, hành sự quái đản, ỷ vào tu vi cao mà ngang ngược, dù đắc tội người không nên, sau lưng vẫn có Ngọc Đỉnh Tông che chở."

Thu Song Song nghe xong, hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Xem ra chẳng phải thứ tốt, ba trăm tuổi rồi, chỉ là lão nhân!"

"Họa là từ miệng mà ra!" Vi Vũ Đồng bịt miệng nàng lại, nhưng nghĩ lại cũng không đến nỗi, lại buông tay ra, xoa xoa mặt Thu Song Song: "Lần sau những lời này, có Sư phụ Sư nương ở đó hãy nói."

Thu Song Song cho là mình đúng.

Sợ cái gì!

Hiện tại có Sư phụ ở! Hạng tiểu tốt Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, Sư phụ nàng đâu phải chưa từng giết qua!

Thật ra là chưa từng giết qua. Phượng Quyết cầm hai quả ngọc châu trong tay thưởng thức, giọng nói lười biếng truyền khắp xung quanh, nàng chậm rãi nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Mặc dù trong giọng nói không nghe ra chút ý ngưỡng mộ nào.

"Xem ra Trung Châu gần đây phong ba không ít, Nhiếp đạo hữu mới rảnh rỗi giá thuyền đến Đông Châu dạo chơi."

Tất cả mọi người ở đây đều nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Phượng Cung chủ. Họ theo đến đây là để xem kịch vui, còn xem có thể chiếm được chút tiện nghi nào không. Hai đại phái đấu võ đài, họ đứng ngoài cuộc, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Phượng Quyết chậm rãi hỏi: "Chỉ là, thuyền của các ngươi có vẻ cũ kỹ, lại cứ thích lao vào nơi không nên đến."

"Nhiếp đạo hữu, ra ngoài viễn du là việc tốt, nhưng nếu không cẩn thận, để thuyền tan nát, không về được nhà, vậy phải làm sao?"

"Hừ, khẩu khí thật lớn!" Nhiếp Tú lạnh lùng nhếch khóe miệng, đôi mắt hẹp dài sắc lạnh lướt qua các linh thuyền xung quanh. Hắn chấn tay áo, đặt hai tay lên thành ngọc tọa, cao ngạo nói: "Ta muốn xem thử, Đông Châu rộng lớn thế này, ai có thể đập tan thuyền của ta?"

Quả cầu 03 sáng lên, vừa mở Ba lô, cái mông liền bị mũi chân Phượng Quyết nhẹ nhàng đá một cái, "bộp".

Tiểu hệ thống che mông nhỏ, ngẩng đầu nhìn Phượng Quyết.

Phượng Quyết cảnh cáo liếc nhìn 03, rồi đối thoại với Nhiếp Tú, nàng nói: "Cũng nên để Nhiếp Đạo hữu biết, Đông Châu gần đây cũng không yên ổn. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu?"

Hai người đấu khẩu một phen, Nhiếp Tú thấy tu vi Phượng Quyết không cao mà khẩu khí lớn, cười lạnh, đi thẳng vào vấn đề: "Đừng vòng vo nữa! Ta chỉ hỏi một việc: truyền thừa Sùng Sơn Tiên cung có phải bị ngươi đoạt mất?"

Đám người im lặng.

Thu Song Song đột nhiên trợn to mắt nhìn Vi Vũ Đồng, Vi Vũ Đồng lắc đầu.

Về truyền thừa Sùng Sơn Tiên cung, đệ tử Thu Thủy Các biết rõ nhất, nhưng tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, cũng chẳng thể chạy đến Trung Châu mách lẻo với Ngọc Đỉnh Tông. Nhiếp Tú biết chuyện này, hoặc là trong môn phái hắn có bản đơn lẻ của Sùng Sơn Tiên tôn, hoặc là nghe từ miệng kẻ khác.

Quả nhiên, không đợi Phượng Quyết mở miệng, Nhiếp Tú đã dứt khoát nói: "Bí cảnh Sùng Sơn thăng cấp. hai đồ nhi tốt của ta vượt ngàn dặm đến, lại bỏ lỡ truyền thừa. Linh căn, tuệ căn của chúng siêu việt hơn mọi người, nếu không bị kẻ khác cản trở, sao có thể để ngươi đoạt cơ duyên trước!"

"Ta phái người hỏi thăm, chỉ có một mình ngươi tiến vào khảo nghiệm sau ảo cảnh! Nếu không phải ngươi phá hư ảo cảnh, sao họ lại thất bại ngay ở cửa thứ nhất! Ta thấy ngươi là vì muốn có được cơ duyên cho mình mà làm ra chuyện lợi mình hại người này! Nếu để những người khác cùng nhau tiến vào khảo nghiệm, còn chưa biết cơ duyên rốt cuộc rơi vào tay ai!"

"Ta khuyên ngươi thành thật giao cơ duyên ra đây trả lại cho đồ nhi của ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Lời Nhiếp Tú nói truyền khắp tai mọi người trên thuyền lớn. Không ít người gật đầu đồng tình, đồng ý lời Nhiếp Tú. Trong đó không thiếu những người đã chật vật vì ảo cảnh, sau khi Phượng Quyết phá hư ảo cảnh thì mới chạy thoát thành công.

Những đệ tử môn phái theo tới này, đều là người đồng tình lời Nhiếp Tú, đến tìm Phượng Quyết nói rõ lẽ phải.

"Vô sỉ!" Thu Song Song nghiến răng nghiến lợi nói: "Chớ nói cơ duyên bản thân đã là tùy thuộc vào số phận. Những người này rốt cuộc có mấy ai có thể đi ra khỏi ảo cảnh? Ra khỏi ảo cảnh rồi, lại có ai có thể chiến đấu với Thận một trận? Đó chính là linh thú Nguyên Anh kỳ!"

"Nếu không nhờ Sư Phụ ta phá trận, những kẻ mắc kẹt trong ảo cảnh đã chết hết rồi!""

Nàng đã trải qua mới biết, bí cảnh Sùng Sơn Tiên cung này chính là chuẩn bị cho người nghìn dặm mới tìm được một người! Mà Phượng Quyết, chính là người nghìn dặm mới tìm được một người đó!

Những người này không biết cảm ơn, ngược lại còn đến đây chỉ trích Sư phụ nàng, thật là buồn cười cực kỳ!

Tiết Bất Phàm thở dài, nói: "Chỉ là muốn tìm một cớ cho việc công khai cướp đoạt thôi."

Tư Nghi không phán xét lời nói của Nhiếp Tú, chỉ nhìn những tu sĩ trên thuyền gần đó, cảm thấy so với bọn họ, Cố Vũ Thanh dường như còn có một hai phần có thể cứu vãn.

Trong màn trướng lầu ba thuyền lớn Lam Ương Cung, Quả cầu 03 xoay một vòng.

Giọng nói lạnh lùng cất lên: "Ta đi giết bọn họ."

Có tiểu kiếm rồi, hệ thống nhà các nàng thật sự làm càn không kiêng dè, cả ngày kêu đánh kêu giết. Phượng Quyết muốn dạy 03 hành động khéo léo hơn, nàng xua tay với 03. Đợi 03 bay đến lòng bàn tay, nàng bắt đầu dạy dỗ.

Phượng Quyết cười lạnh, âm thanh truyền khắp xung quanh, nàng đối với Nhiếp Tú nói: "Bổn cung chủ hành sự, cần ngươi dạy dỗ sao? Ngươi là cái thá gì!"

"Còn cả đồ đệ nhà ngươi, đã tài giỏi vượt trội mọi người như thế, sao còn bị ta ngăn ở ngoài cửa thứ nhất? Sao không đạp đất phi thăng, làm thần tiên luôn đi, hà tất phải ở trên mặt đất làm người!"

Không khí lại lần nữa im lặng. Trên thuyền Lam Ương Cung không biết ai cười lên trước, sau đó là các đệ tử Thu Thủy Các. Những người đến xem diễn cũng không nhịn được cười rộ lên.

Thu Song Song cười lớn nhất.

"Đúng vậy, mau làm thần tiên đi thôi! Trên mặt đất làm sao chứa nổi bọn họ nữa!"

Sắc mặt Nhiếp Tú tối sầm, hắn giận dữ đập vào tay vịn. Uy áp Nguyên Anh kỳ tản ra. Trừ những thuyền lớn có phòng hộ ngăn chặn được sự uy áp, thì những tu sĩ trên linh thuyền của tiểu môn tiểu phái khác đều bị uy áp này chấn đến đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Họ sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu, không dám cười nữa.

Các đệ tử Lam Ương Cung và Thu Thủy Các dưới sự bảo vệ của kết giới phòng hộ vẫn tiếp tục cười. Tư Nghi càng cười ngâm ngâm. Đại chủ quản Lam Ương Cung lời lẽ nhỏ nhẹ ôn hòa nói: "Cơ duyên Tiên cung mặc kệ do ai có được, đều là Thiên Đạo chiếu cố. Trước không nói đến truyền thừa có phải do Cung chủ chúng ta kế thừa hay không, dù cho Cung chủ thật sự có được, thì đó cũng là do vận may của đệ tử ngài không tốt. Nếu họ không cam lòng, cũng nên tự mình ra mặt..."

Tư Nghi sóng mắt lưu chuyển, cười nói: "Nếu ngài muốn thay thế họ ra tay, Lam Ương Cung chúng ta cũng có thể tiến lên mời người ra mặt. Như vậy qua lại, e rằng sẽ gây thù oán."

Giọng nói của nàng ý vị thâm trường, khi nói chuyện ngẩng đầu nhìn lên lá cờ phượng hoàng đang bay lượn trên không trung.

Nhiếp Tú mím miệng, lại không tiếp lời này. Sao hắn có thể không nghe ra Tư Nghi đang uy hiếp hắn không được phép ra tay, nếu ra tay chỉ có thể kêu đệ tử ra? Nhưng hai đệ tử của hắn đều là Trúc Cơ kỳ, sao có thể đánh thắng Phượng Quyết!

Nhưng cơ duyên ở ngay trước mắt, bảo hắn từ bỏ thật sự không cam lòng!

Đó chính là truyền thừa của tiên nhân đã phi thăng! Nếu không phải vì cái này, hắn cũng sẽ không liều lĩnh đến chặn thuyền Lam Ương Cung!

Một nam một nữ đứng sau lưng Nhiếp Tú chính là đệ tử của hắn. Trong đó một người cúi đầu, không phục nói: "Sư phụ! Chúng ta sợ gì gây thù oán? Lam Ương Cung trên dưới còn được mấy nhân vật lợi hại? Cho dù có mời cả Tu sĩ Hóa Thần kỳ đang bế quan ra, chẳng phải vẫn còn có Sư Tổ ở đó sao!"

"Câm miệng! Ngươi cái đồ ngu xuẩn!" Nhiếp Tú mắng: "Ngươi biết cái quái gì!"

Cho dù Lam Ương Cung trên dưới không có một nhân vật lợi hại nào, mặc kệ trong lòng họ xem thường thế nào, ngoài miệng tuyệt đối không thể nói ra lời muốn gây thù oán với Lam Ương Cung! Bằng không chẳng phải sẽ bị chính đạo thiên hạ chê cười!

Đệ tử Nhiếp Tú bị mắng, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn bĩu môi.

Có biết hay không, không phải chặn thuyền gây bất hòa rồi, ngày sau gặp lại vẫn có thể gương mặt tươi cười đón chào chắc? Hơn nữa Phượng Quyết còn chỉ vào mũi Sư phụ mà mắng, Sư phụ thế mà còn có thể nhịn được, thật là hiếm lạ.

Nhiếp Tú tự nhiên một bụng giận dữ, hắn bỗng nhiên đứng dậy, từ tay đồ đệ nhận lấy kiếm, lạnh lùng nói: "Ta vô tình gây thù oán với Lam Ương Cung, chỉ nói chuyện cơ duyên. Phượng Cung chủ phá hư ảo cảnh cản trở đệ tử ta tiến vào khảo nghiệm sau là thật. Ta thân là sư phụ phải vì chúng trút giận."

"Phượng Cung chủ, ta sẽ áp chế tu vi xuống Kim Đan sơ kỳ, nguyện lấy truyền thừa làm đánh cuộc, cùng ngươi một trận chiến!"

Việc ức hiếp người được viết rõ ràng trên mặt, vẻ mặt mọi người trên boong tàu Lam Ương Cung trở nên khó coi.

Sau màn trướng, Phượng Quyết lại bật cười.

03 thấy nàng nhìn chằm chằm vào lá cờ Ngọc Đỉnh Tông nên hỏi: "Trên cờ có gì à?"

Phượng Quyết lười biếng nói: "Không phải cờ, là nội khố Ngọc Đỉnh Tông."

Nàng xoa bóp 03, nhếch môi đỏ, khẽ cười, âm thanh truyền khắp Sùng Sơn trùng điệp.

"Bổn Cung Chủ chấp nhận lời thách đấu."

Vẻ mặt Nhiếp Tú vui vẻ, lại nghe Phượng Quyết nói tiếp: "Nhưng trước khi so tài, ta cần phải để mọi người biết: Cơ duyên Tiên cung Sùng Sơn chưa từng rơi vào tay Bổn Cung Chủ. Ta nguyện lấy Thiên Đạo ra thề, Bổn Cung Chủ không hề thông qua khảo nghiệm của Sùng Sơn Tiên Tôn. Nếu có lời dối trá, thân tử đạo tiêu (tan biến thân thể, đạo cơ mất hết)."

Lời thề của nàng vừa dứt, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy không có sấm sét nào giáng xuống đánh nàng, không khỏi nhíu mày. Trong số các tu sĩ tiến vào bí cảnh Sùng Sơn, Thiên tư của Phượng Quyết là tuyệt đỉnh. Nàng lại không có được truyền thừa! Vậy thì còn ai có thể có được?

Lập tức có người hô lên lời này. Phượng Quyết đuôi lông mày nhếch lên, chớp mắt.

Trên boong tàu, Tiết Bất Phàm giật mình, nhìn chằm chằm không trung.

Phượng Quyết sao có thể không có được truyền thừa! Không thể nào? Hắn tận mắt thấy nàng thi triển kiếm chiêu mang kiếm ý của sư phụ!

"Haha! Nàng quả nhiên lừa ngươi, xem ngươi như con khỉ để đùa giỡn!" Linh thức trong nhẫn truyền âm cho hắn, cười khẩy nói: "Ngươi thế mà còn tin nàng, còn muốn đem viên trứng Lôi Điểu khó khăn lắm mới có được xem là lời nhận lỗi!"

Sớm đã quen bị linh thức châm chọc, Tiết Bất Phàm hiếm khi ngực nghẹn lại, nói: "Sư phụ ngươi không phải cũng không nhìn ra sao? Đó chính là truyền thừa của ngươi!"

Linh thức cứng đờ, không châm chọc nữa, bồi thêm: "Khụ, chẳng lẽ là nàng còn có pháp khí che giấu Thiên cơ?"

Đúng, không sai, chắc chắn là vậy!

Phượng Quyết trước hết lấy Thiên Đạo thề để chứng minh không có được truyền thừa. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng từ từ nói: "Ta từng gặp một bóng người trên Thang Đăng Tiên."

Cuộc khẩu chiến tạm dừng. Tiết Bất Phàm toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy giữa không trung, linh lực đỏ rực phác họa một gương mặt xấu xí, già nua, thân hình còng lưng.

"Chính là hắn." Phượng Quyết nói: "Đi đến cuối cùng, ngoài ta ra chính là hắn. Ta bị thất bại ở cửa thứ ba, truyền thừa đó nhất định đã rơi vào tay người này!"

Bức họa màu vàng kim đỏ được phóng to đến cực đại, như thể muốn cho mọi người nhìn thấy khuôn mặt này. Nhưng khuôn mặt này vừa già vừa xấu, xấu đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng. Nhìn thế nào cũng là người đã gần đất xa trời, không nên dính dáng đến hai chữ truyền thừa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thu Song Song nhăn nhó, nuốt nước miếng, nhìn về phía Tiết Bất Phàm đang vẻ mặt suy yếu bên cạnh. Nàng vừa đồng tình lại vừa thở phào nhẹ nhõm. Xem ra sau này sẽ không còn phải gặp cái cảnh cay mắt đó nữa!

Lúc này, trong đám đông có người hô: "Khuôn mặt này ta đã từng thấy! Ta chính mắt thấy hắn tiến vào bí cảnh! Đúng là có người này!"

"Phải! Ta cũng từng gặp qua!"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Càng ngày càng nhiều lời chứng chứng minh người này tồn tại, cho thấy Phượng Quyết không hề bịa đặt. Nhưng điều này cũng hoàn toàn không có nghĩa người này nhất định đã lấy đi cơ duyên. Cũng có thể là Phượng Quyết từng gặp người này, muốn kéo hắn ra làm bia ngắm. Nhưng cố tình Phượng Quyết lại lấy Thiên Đạo thề...

Ánh mắt Nhiếp Tú nghi ngờ, đệ tử phía sau hắn hét lớn: "Nếu đã như vậy, không bằng ngươi lại một lần nữa lấy Thiên Đạo thề, chứng minh lời ngươi nói không sai!"

"Các ngươi khinh người quá đáng!" Thu Song Song dậm chân một cái, giận đến muốn khóc. Cảm thấy Ngọc Đỉnh Tông quả thực đáng ghét. Nàng lớn tiếng nói: "Sư phụ ta mới sẽ không gạt người đâu!"

Tiết Bất Phàm hằng giọng, nói: "Không sai, Phượng Cung chủ há là người hèn hạ với lời dối trá."

Hơn nữa nàng quả thật, không nói sai, ừm...

Trong lòng bàn tay Phượng Quyết, 03 khẽ gõ gõ động đậy, nhìn về phía Phượng Quyết.

Phượng Quyết cúi đầu, đối diện với 03.

Hệ thống lặng lẽ mở ba lô, chờ nàng lên tiếng.

"Ha." Phượng Quyết khẽ cười một tiếng. Tiếng cười nhạo khiến mọi người kinh hãi, không khỏi im bặt.

Giữa sự yên tĩnh, Cung chủ Lam Ương Cung hiện thân, dừng lại trên đỉnh thuyền. Chiếc váy dài màu vàng nhạt dừng trên nền gỗ sơn son, trải ra một mảng sáng lấp lánh. Mái tóc đen dài của nàng buông sau lưng, không hề trang điểm. Nàng đẹp một cách bình dị, đẹp đến mức khiến người ta không thể quên.

Nàng tay cầm roi dài, lạnh lùng nói: "Buồn cười. Phượng Quyết ta khi nào lại sa sút đến mức phải bị đám người tầm thường các ngươi nghi ngờ!"

Cùng với giọng nói đầy phẫn nộ và châm chọc, là cú quất roi dài của nàng.

Hỏa tiên lửa cháy sáng rực không hề kiêng kỵ, không hề nương tay quất vào người đệ tử Ngọc Đỉnh Tông đang lớn tiếng đòi nàng thề. Nàng trực tiếp quất hắn bay đi. Ngọn lửa màu kim hồng bao phủ hắn ngay lập tức. Nhiếp Tú không ngờ Phượng Quyết đột nhiên ra tay, vội vàng ra tay cứu đệ tử. Hắn kinh hãi trước sự hung hãn bá đạo của ngọn lửa, chỉ thấy đồ nhi tốt tài giỏi vượt trội kia lại bị Phượng Quyết một roi quất rớt nửa cái mạng.

"..."

Sự hoảng sợ lan tràn tức khắc. Các đệ tử các phái che chắn trước linh thuyền Lam Ương Cung theo bản năng lùi lại phía sau. Đầu óc nóng lên đã nguội lạnh, họ chợt nhớ đến một chuyện.

Lam Ương Cung. Đó chính là Lam Ương Cung.

Lam Ương Cung từng tru sát ma đầu Cửu Thiên Giáo, trả lại sự thanh minh cho Tu Chân Giới, danh tiếng chính đạo lưu truyền khắp Năm Châu! Mà Phượng Quyết, là hài tử duy nhất của lão Cung chủ - người đứng đầu Thiên Đạo năm xưa!

Phượng Quyết nhếch khóe miệng. Roi dài ngọn lửa được nàng cầm trong tay đùa nghịch như một món đồ chơi. Nàng đối diện với Nhiếp Tú, nhướng mày cười khẽ trước ánh mắt cảnh giác và phẫn nộ của đối phương: "Nói là muốn đánh một trận. Chuyện cướp đoạt cơ duyên truyền ra ngoài không dễ nghe. Ta trước hết cho Nhiếp Đạo hữu một cái danh nghĩa báo thù cho đồ đệ, không tốt sao?"

"Sao ngươi không vô liêm sỉ mà cảm ơn ta?" Phượng Quyết cười lớn, tiếng cười vô cùng sảng khoái.

Nhiếp Tú nghiến răng nghiến lợi, rút trường kiếm ra: "Ngươi!"

Hắn lại không tính toán áp chế tu vi nữa, muốn hung hăng giáo huấn Phượng Quyết. Khoảnh khắc đó, một giọng nói trầm ấm từ xa truyền đến.

"Thật nên để lão Cung chủ Phượng dưới Cửu Tuyền xem xem các ngươi đối đãi với huyết mạch của nàng ấy như thế nào!"

Thu Song Song đang vội vàng lau nước mắt trên boong tàu thì vừa mừng vừa sợ, tinh thần lập tức hưng phấn, hô lên: "Cha!"

Chân trời, linh thuyền với lá cờ  màu đỏ lá phong bay tới. Trên đầu thuyền đứng một nam một nữ. Người vừa nói chính là phụ thân Thu Song Song - Các chủ Thu Thủy Các. Người đứng bên cạnh hắn thì không cần nói cũng biết là ai.

Thu Song Song nước mắt "xôn xao" rơi xuống, khóc gọi: "Mẫu thân!!"

Nàng lập tức bay qua, nhào vào lòng nữ nhân.

Mẫu thân Thu Song Song đau lòng vuốt ve mặt Thu Song Song, kiểm tra từ trên xuống dưới. Thấy nàng không bị thương, bà thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, bà ném Thu Song Song từ trên thuyền xuống.

Dám bỏ nhà trốn đi đúng không!

Bà vừa phát uy, Các chủ Thu theo sau cũng kinh hồn bạt vía. Tay ông định vớt khuê nữ khựng lại, rồi ông đặt tay ra sau lưng, khẽ hằng giọng, chuyển lửa giận sang đám người Ngọc Đỉnh Tông.

"Nhiếp Đạo hữu, Sư phụ ngươi còn khỏe chứ? Nghe nói nhiều năm qua tu vi của hắn không tiến triển nên chuyên tâm bế quan. Ta thấy quả thật là vậy, bằng không cũng sẽ không mặc kệ đồ đệ làm ra chuyện ngu xuẩn như dẫn người vây chặn, cướp đoạt cơ duyên - thứ làm người ta khinh thường, khiến người ta sinh ác!"

"Không bằng ta cũng áp chế tu vi một phen, thay hắn quản giáo đồ đệ một chút!"

Mẫu thân Thu Song Song nói khẽ: "Ta thấy có thể."

Khuôn mặt Nhiếp Tú tức đến biến dạng, biết chuyện hôm nay chỉ có thể dừng ở đây. Hai vị Các chủ Thu Thủy Các đều là tu vi Hóa Thần kỳ. Hắn đối đầu với họ chẳng khác nào lấy trứng chọc cục đá.

"Đi!" Hắn vung tay áo, bảo đệ tử lái thuyền.

Phượng Quyết "Di" một tiếng, trông rất kinh ngạc, hỏi: "Sao lại không đánh nữa?"

Nhiếp Tú từ xa căm tức nhìn nàng, cho rằng Phượng Quyết ỷ vào có hai vị Hóa Thần kỳ Thu Thủy Các che chở mà cố ý khiêu khích hắn.

Nụ cười Phượng Quyết càng sâu hơn, roi dài đổi sang tay trái, lười biếng nói: "Nhưng ta còn chưa nói các ngươi có thể đi cơ mà."

"Ý ta là, tất cả các ngươi."

Các tu sĩ thấy xem diễn không thành, lại không vớt được chút lợi lộc nào, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Cung chủ Lam Ương Cung xinh đẹp như thiên tiên đứng trên đỉnh thuyền tùy ý vung tay xuống.

Trong thiên địa dường như có tiếng kiếm khẽ vang ra khỏi vỏ. Băng sương mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lạnh buốt gần như làm máu người ta đóng băng, càn quét khắp nơi. Chỉ nghe vô số tiếng kêu thảm thiết nổi lên. Bất kể là thuyền tiểu môn tiểu phái hay thuyền lớn đang hoảng loạn tháo chạy, tất cả đều bị kiếm khí mãnh liệt phủ lên băng sương, rồi "Bang bang" nổ tung.

Trong số các thuyền, Ngọc Đỉnh Tông là trung tâm kiếm khí. Nhiếp Tú dùng hết toàn lực ngăn cản, thế nhưng không cản nổi kiếm ý đáng sợ này. Sắc mặt hắn tái nhợt, cứng đờ chịu đựng một kiếm này, phun ra máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Thuyền lớn Ngọc Đỉnh Tông trong tiếng đệ tử hoảng hốt kêu gào "Thuyền nát" từ không trung rơi xuống.

Nhiếp Tú ôm ngực, ngẩng đầu từ chiếc thuyền đang rơi, đối diện với ánh mắt khinh thường rũ xuống của Phượng Quyết.

Đã nói rồi, không xem đường, sẽ làm thuyền bị đâm nát.

Phượng Quyết cong khóe miệng, ánh mắt lạnh băng, không tiếng động nói với Nhiếp Tú:

"Hãy chờ đó."

Thiên địa phiêu khởi ánh sáng trắng.

Giữa tiếng rơi rụng và kêu thảm thiết, Thu Song Song dẫm lên trường thương bay lượn trong tuyết, vui vẻ nói: "Tuyết rơi rồi!"

Lại tuyết rơi rồi!

Vi Vũ Đồng lắc đầu, hành lễ với Sư phụ Sư nương. Các chủ Thu Thủy Các nhìn về phía nữ tử trong tuyết, không nhịn được nói: "Kiếm ý này hung hãn kiêu ngạo, tài hoa bay bổng, thật sự xứng đôi với Phượng Cung chủ!"

Tiết Bất Phàm cùng linh thức đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Không sai, chính là nàng!

Phượng Quyết rũ mắt nhìn về phía lòng bàn tay.

Bông tuyết lớn như lông ngỗng bay trên đầu hệ thống.

03 đội bông tuyết, thổi thổi tiểu kiếm, nhét vào ba lô, giơ giao diện lên với Phượng Quyết.

"Đã học được."

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký Công việc:

Ta học xong.
\⁠(⁠^⁠o⁠^⁠)⁠/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro