Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

​Quả cầu hệ thống từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên người.

​Nó nghiêm túc suy ngẫm lời ký chủ nói, cảm thấy đây hẳn là sự bảo đảm Phượng Quyết dành cho nó. Tâm hồn phi vật lý của nó cảm thấy được an ủi đôi chút, trên đầu toát ra một bông hoa nhỏ.

​Nhưng con người là sinh vật dễ thay đổi, không thể an tâm quá sớm. Hệ thống thấu hiểu đạo lý 'ở yên phải nghĩ đến ngày hiểm nguy', vì thế luôn cẩn trọng theo dõi ký chủ, sớm tìm cho ký chủ một đạo lữ ưng ý!"

​03 kéo ra bảng Nhiệm vụ - Ký chủ, dùng sợi tơ đỏ gạch ngang dưới nhiệm vụ cuối cùng để nhấn mạnh tầm quan trọng.

​“Ký chủ, còn một việc nữa.” 03 đem tin tức đạt được từ chỗ Tiểu Lôi Kỳ Lân bằng hữu nói cho Phượng Quyết.

​Biết được Sùng Sơn Tiên Tôn đã sớm phi thăng thành công, Phượng Quyết tinh thần chấn động, nhẹ nhàng thở ra rất nhiều, nhịn không được nói: “Ta phòng bị không sai, chiếc nhẫn của Tiết Bất Phàm quả thực không biết là thứ gì!”

​03 mở Nhật Ký Công Việc, vừa ghi chép vừa nói: “Tuy hiếm gặp, nhưng cũng có trường hợp thế này xảy ra. Loại ‘lão gia gia’ cho vai chính cơ hội ‘trọng sinh’ nhưng thực chất lại là vai ác hậu kỳ, vai chính sẽ vừa đau khổ vừa phải đi xử lý vai ác. Ờ… đoạn này chắc lược bớt hai chương miêu tả tâm lý cho gọn.”

​“Trong loại cốt truyện này, lão gia gia 99% đối với thân thể vai chính sinh ra hứng thú, bồi dưỡng vai chính xong sẽ đoạt xá. Tuy rằng vai ác cuối cùng đều sẽ thất bại.”

​“À, 1% khả năng còn lại là lão gia gia không phải lão gia gia, là lão nãi nãi, hơn nữa còn là lão nãi nãi xinh đẹp, nảy sinh ân oán tình cảm với vai chính nên không đành lòng xuống tay.”

​Phượng Quyết: “...”

​Phượng Quyết: “............”

​Bất luận là “đối với thân thể vai chính sinh ra hứng thú” hay “ân oán tình cảm với lão nãi nãi” đều khiến tâm tình Phượng Quyết chấn động, không cách nào bình tĩnh.

​Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí kinh thiên động địa của Tiết Bất Phàm lộ ra vẻ đau khổ kiểu “ân nhân hóa kẻ thù” hay ánh mắt “thâm tình đong đưa”, Phượng Quyết lập tức cảm thấy mắt mình nhức nhối. Nàng đột nhiên ôm mặt, hít sâu một hơi, cố gắng xua tan khung cảnh kinh dị trong đầu.

​03 tò mò nghiêm túc ngửa đầu nhìn Phượng Quyết, trên đầu toát ra dấu chấm hỏi.

​Phượng Quyết khó khăn cùng 03 bàn chuyện chính: “Hắn dám giả mạo Sùng Sơn Tiên Tôn dẫn dắt Tiết Bất Phàm tìm kiếm mảnh linh thức cho hắn, hẳn là nam nhân. Hắn biết rõ truyền thừa trong Sùng Sơn Tiên Cung, tuổi tác và tu vi nhất định phải vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta. Ta hoài nghi hắn là một trong số các tu sĩ đã xâm nhập Tiên Cung kể từ khi Sùng Sơn Bí Cảnh mở ra.”

​03 lập hồ sơ cho [Lão Gia Gia] của Tiết Bất Phàm, ghi chép phân tích của Phượng Quyết.

​Phượng Quyết đứng dậy, chậm rãi nói: “Dựa theo những gì chúng ta trải qua sau khi tiến vào Tiên Cung, khảo nghiệm mà Sùng Sơn Tiên Tôn bố trí chỉ là để chọn lựa đệ tử. Ông ta không có sát tâm với tu sĩ. Tu sĩ đi đến cuối cùng mà không thông qua khảo nghiệm vẫn có thể nhận được một kiện bảo vật. Nhưng Thận đã thoát khỏi ý chí của ông ta để lại, mà muốn sát hại tất cả tu sĩ tham gia khảo nghiệm, nó đang chấp hành nhiệm vụ của tân chủ nhân.”

​“‘Lão gia gia’ và ‘tân chủ nhân’ có phải là cùng một người hay không, bọn họ có liên hệ gì, chúng ta không thể nào tra xét. Nhưng có thể chữa trị linh căn vỡ vụn, thủ đoạn như vậy không phải người thường có thể làm được. Mấy trăm năm trước, đại chiến Chính Tà đã khiến Tu chân giới tổn thất rất nhiều bậc tiền bối, rất nhiều đại năng đã chết trong trận chiến đó.” Phượng Quyết rũ mắt, giọng có chút nhẹ, nói với 03: “Hiện giờ Lam Ương Cung của ta cũng chỉ còn một vị trưởng lão Hóa Thần Kỳ đang bế quan tu luyện. Trong tình huống không biết tu vi của ‘lão gia gia’ kia ra sao, không thể tùy tiện ra tay. Ít nhất trong thời gian ngắn hắn sẽ không rời khỏi Tiết Bất Phàm. Chúng ta chớ nên rút dây động rừng, cứ bình tĩnh xem kỳ biến.”

​Quả cầu 03 đang ngồi trên bàn, lần lượt đánh dấu chấm hỏi thật lớn lên hai tập tài liệu nhiệm vụ trống. Sắp xếp xong [Biên bản hội nghị], nó giơ ngón tay cái lên với Phượng Quyết.

Mọi việc đã bàn xong, cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút.

​Phượng Quyết đã nằm lên giường, lấy ra hai món y phục từ trong túi gấm, nhưng vẫn còn thiếu món cuối cùng.

​Nữ nhân nằm nghiêng cong khóe môi, một tay chống mặt, tay kia lười biếng vươn ra, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ chiếc đệm giường màu xanh nhạt.

​Đến đây.

​Quả cầu màu bạc “vù” một tiếng bay qua, dừng lại ở chỗ Phượng Quyết vừa vỗ, que diêm nhỏ mở ra một quyển sách lớn.

​Phượng Quyết đổi tư thế nằm, nhìn chằm chằm màn lụa trên đầu, cười cười, nói: “Cứ sờ được thế này vẫn tiện hơn.”

​Hệ thống tự mình lật sách, tự mình đọc, nàng chỉ cần nằm nghe là xong.

​Nói đi thì phải nói lại, hiện tại 03 ngoài có thể đánh địch, trong có thể đọc sách, trừ việc thường xuyên chọc nàng tức giận ra, quả thực là một quả cầu hoàn hảo.

​Phượng Quyết khẽ cười, đưa tay sờ sờ đầu 03, nhắm mắt lại.

​Mặc kệ sau này còn phải đối mặt với âm mưu quỷ kế nào, gặp phải yêu ma quỷ quái nào, ít nhất bên cạnh nàng còn có 03 bầu bạn.

​Không lâu sau, tiếng đọc sách thanh lãnh vang lên, kể chuyện yêu hận tình thù cho một người nghe.

​Ngoài ngọc phòng.

Thu Song Song ôm bó cỏ khô trở về, khéo léo dùng cỏ và lá cây lớn đan thành một chiếc ổ nhỏ cho mình.

— Kỹ thuật này nàng học được từ Hỏa Nham Giao.

​Nhưng không hiểu vì sao Hỏa Nham Giao lại không bị Phượng Cung Chủ ném ra gác đêm nữa.

​Cảm thấy đôi chút cô đơn, Thu Song Song nằm trong ổ cỏ, kéo một chiếc lá lớn phủ lên người, trong bóng đêm chợt dâng lên vài phần uể oải.

​Ai.

​Nghĩ lại trước đây, nàng cũng là đại tiểu thư sống trong lầu vàng gác ngọc, ăn ngon mặc đẹp, giờ lại màn trời chiếu đất, ngủ trong ổ cỏ mà vẫn thấy mãn nguyện.
Đúng là thế sự vô thường, khiến người ta không khỏi thở dài!

​Thu Song Song bĩu môi, quay đầu nhìn căn ngọc phòng ngay bên cạnh, nước mắt hâm mộ thoáng chảy ra từ khóe miệng.

​Muốn ngủ sàn nhà quá!

​Rõ ràng trước kia Phượng Cung Chủ đã cho nàng ngủ sàn nhà, vì sao hiện tại lại không được? Phượng Cung Chủ có phải đã quên nàng rồi sao...

​Trong tiếng côn trùng thưa thớt, Thu Song Song mệt mỏi rã rời gục đầu xuống, ngủ say.

​Chẳng biết ngủ bao lâu, Thu Song Song bị đánh thức bởi một trận ồn ào. Tâm cảnh được rèn luyện qua tu luyện khiến nàng bật dậy ngay tức khắc, lôi pháp khí ra, cảnh giác như một con thú nhỏ trong rừng, mắt dán chặt về phía âm thanh phát ra.

​Nhóm người kia số lượng không ít, nghe có vẻ đang nói chuyện gì đó không kiêng nể gì. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xen lẫn vào nhau, ríu rít, ồn ào đến mức phá tan giấc mộng đẹp của nàng.

​Thu Song Song nuốt nước bọt, nhìn căn ngọc phòng không hề bố trí kết giới, lòng có chút hoảng loạn. Trước kia gác đêm gặp phải linh thú đánh lén, đều là Hỏa Nham Giao báo động rồi Phượng Cung Chủ ra tay, căn bản không cần đến nàng. Hiện tại là... nàng phải làm Hỏa Nham Giao sao?!

​Thu Song Song “Ngao” một tiếng.

​Báo động!

​Trong ngọc phòng không có động tĩnh, nhưng nhóm người kia đã nhìn thấy bóng dáng mọi người, đột nhiên đứng yên, quát lên: “Ai!”

​Thu Song Song có chút sợ hãi, nhưng hiện tại nàng không phải là nàng của trước kia, là Thu Song Song từng vào địa lao, ra khỏi ảo cảnh, bò qua thang đăng tiên, chiến thắng lôi thú!

​Chủ yếu là Phượng Cung Chủ ngay sau lưng nàng, sợ cái gì!

​Vì thế Thu Song Song nhảy lên như lò xo, lớn tiếng nói: “Các ngươi lại là ai? Không biết nơi này đã bị bổn tiểu thư bao hết sao!”

​... Xưng hô như vậy có phải quá càn rỡ rồi không?

​Hơi hối hận, Thu Song Song căng cứng khuôn mặt nhỏ nhắn, đậu trên một cành cây thô, trường thương chỉ xuống những người phía dưới.

​Vài người phía dưới ngửa đầu.

​Nhiều cặp mắt nhìn nhau...

​Sự trầm mặc lan tràn.

​Gió lạnh sáng sớm lướt qua cỏ cây, tung bay quần áo của đám người dưới tàng cây, hất lên vạt áo màu nâu của họ, để lộ những chiếc lá phong dính trên đó cho Thu Song Song nhìn rõ.

​Nhìn đi, nhìn đi, quen mắt không nào?

​Thu Song Song: “...”

​Chân nàng mềm nhũn, theo bản năng liền muốn chạy trốn. Nữ tử dẫn đầu dưới tàng cây hét lớn: “Thu Song Song!”

​“Ngươi quả nhiên lén trốn ra ngoài! Còn dám tiến vào Sùng Sơn Bí Cảnh! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

​Thu Song Song rơi lệ, chạy về phía ngọc phòng gào to cứu mạng.

​Trong ngọc phòng, nữ nhân sớm đã phát hiện ra lùm xùm bên ngoài nhưng vẫn bất động như núi, thong dong uống trà, nhâm nhi bánh ngọt, tiện thể nghiên cứu cách nhét cái bánh vào miệng quả cầu 03.

​03 đẩy bàn tay nghịch ngợm của Phượng Quyết ra, hùng hồn tuyên bố: “Ta không thể ăn đồ ăn của con người!”

​Cho dù có thực thể, nó vẫn là nó, một khối cầu dữ liệu.

​“Xí.” Phượng Quyết không hứng thú ném điểm tâm vào đĩa, lấy ra một mảnh khăn lau ngón tay. Khi đứng dậy thuận tay phủ khăn lên người 03.

​Quả cầu 03 từ dưới khăn tay chui ra, bay đến bên người Phượng Quyết.

​Phượng Quyết lôi từ nhẫn trữ vật ra một viên hạt châu từ bộ sưu tập trước đó, rồi tiện tay “hái” 03 từ trên không xuống, cầm cả hai viên châu trong tay, lắc lư ngắm nghía như đồ chơi.

“Trông ta cứ như bà cụ non thế này.” Phượng Quyết bĩu môi, giọng đầy ghét bỏ.

03 cùng viên hạt châu kia lăn qua lăn lại trong tay nàng, bình tĩnh phán một câu: “Chóng mặt.”

​Chóng mặt cái đầu ngươi! Ai bảo ngươi là quả cầu không thể gặp người chứ? Phượng Quyết cố ý lắc tay mạnh hơn, như thể muốn trêu 03 đến phát điên.

​Nàng bước ra khỏi ngọc phòng.

Bên ngoài, Thu Song Song đã bị người của Thu Thủy Các tóm gọn, đang thoi thóp “kéo dài hơi tàn”.

​“Đại sư tỷ!” Thu Song Song nắm lấy tay nữ nhân cầm đầu, kích động nói.

​Nữ nhân đè nén sự phẫn nộ, thở dài, nói: “Tiểu sư muội.”

​Nước mắt Thu Song Song lập tức rơi xuống, rồi lại nhìn về phía những người khác phía sau nữ nhân.

​“Nhị sư huynh!”

​“Tiểu sư muội!”

​“Tam sư huynh!”

​“Tứ sư tỷ!”

​“Tiểu sư muội!”

​“Tiểu sư muội!”

​Phượng Quyết: “...”

Hảo ồn ào.

​Phượng Quyết nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như thấy một bầy chim anh vũ ríu rít trong rừng, ồn ào không chịu nổi.

​Đại sư tỷ của Thu Thủy Các trông có vẻ điềm tĩnh hơn cả, kéo Thu Song Song ra sau lưng, đưa mắt nhìn nữ nhân vừa bước ra từ Ngọc phòng. Chỉ thấy người ấy vận kim y ngọc phục, dung mạo đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần liếc một cái là đủ khiến người ta nhớ mãi không quên. Vi Vũ Đồng, cả đời gặp qua bao người, ngoài Thu Song Song ra, thì người này là đẹp nhất, hơn nữa khí chất toát ra chẳng hề tầm thường.

​Vi Vũ Đồng che chắn cho Thu Song Song, hướng Phượng Quyết hành lễ, cẩn thận nói: “Thu Thủy Các đại đệ tử Vi Vũ Đồng, không biết tiền bối là…”

​Phượng Quyết chẳng thèm che giấu tu vi, vốn đã vượt xa mọi người. Chả trách đám đệ tử Thu Thủy Các gọi nàng là “tiền bối”!

​Phượng Quyết vẫn đang nghịch quả cầu 03 trong tay, cong khóe môi, nở một nụ cười còn tính là ôn hòa với đám đệ tử Thu Thủy Các, lười biếng lên tiếng: “Lam Ương Cung, Phượng Quyết.”

​Đôi mắt Vi Vũ Đồng bỗng chốc trợn to, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, thán phục, rồi chuyển sang an tâm. Thu Song Song đứng một bên chú ý tới biểu tình của Vi Vũ Đồng, có chút ngơ ngác.

​Nàng cũng từng nghe nói về Phượng Quyết, đa phần là khen ngợi thiên phú của nàng, cảm thán nàng đạt Kim Đan đại viên mãn, nhưng mà… cũng không đến mức khiến Vi Vũ Đồng lộ ra vẻ mặt như vậy không?

​Còn có chuyện gì mà nàng không biết sao?

“Thì ra là Phượng cung chủ!” Vi Vũ Đồng cười rạng rỡ, nói: “Ta từng nghe sư phụ và sư nương nhắc đến danh tiếng của Lam Ương Cung và Phượng cung chủ. Tuy không rõ vì sao Phượng cung chủ lại gặp được Song Song sư muội, nhưng chắc chắn con bé đã gây không ít phiền phức cho ngài? Ta thay mặt sư phụ, sư nương xin lỗi ngài trước!”

​Vừa nghe lời này, Thu Song Song lập tức dậm chân, bĩu môi hờn dỗi nói: “Ta mới không có! Ta, ta rất nghe lời!”

​Đám đệ tử Thu Thủy Các cười rộ lên ha hả, vài vị sư tỷ cười khúc khích, đưa tay xoa đầu Thu Song Song đầy yêu thương.

​Phượng Quyết ngước mắt, nhìn thấy cảnh họ yêu thương nhau, nhướng mày, chậm rãi nói: “Cũng tạm.” Thu Song Song trước thì sợ nàng, sau lại kính nể nàng, ngoài việc hay khóc chít chít ra thì chẳng dám gây phiền phức gì cho nàng cả.

​Vi Vũ Đồng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Thu Song Song lại bảo nàng nói lời cảm ơn với Phượng Quyết.

​Thu Song Song lộ ra vẻ tùy ý đối với người thân, ngẩng cằm nói: “Ta đã nói lời cảm ơn với Phượng Cung Chủ rồi! Mà nói đi nói lại, nếu ngay từ đầu các người chịu dẫn ta theo, ta làm sao mà liên tục gặp nạn được? Nếu không nhờ Phượng cung chủ và Tiết công tử cứu ta, các ngươi đã chẳng còn thấy mặt ta đâu! Hừ!”

​Sắc mặt các đệ tử Thu Thủy Các đại biến, vội vàng hỏi Thu Song Song rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

​Phượng Quyết cảm giác tay mình bỗng nhiên bị thứ gì chọc chọc, nàng rũ mắt, quả cầu hệ thống trong lòng bàn tay giơ lên giao diện.

​[Ta không thể nói chuyện với ngươi, bong bóng hệ thống rơi lệ.jpg]

​“Học phương pháp truyền âm đi.” Phượng Quyết nói.

​03 đáp: “Quy tắc vận hành của ta khác với thuật pháp tu hành của người. Hay là ta đổi cho người một đạo cụ dẫn âm nhé? Người chỉ cần đeo lên tai là được, ta sẽ chọn cái xinh đẹp nhất cho người!”

​Phượng Quyết hỏi: “Nếu ngươi có thân thể con người, có thể học tập pháp quyết của thế giới này không?”

​Có thể.

​Có thân thể con người tức là con người a, tất cả mọi việc con người có thể làm nó đều có thể, ngũ cảm đều đầy đủ. Bất luận là tu luyện hay ăn cơm ngủ, đều là một người bình thường.

​Phượng Quyết nhéo nhéo 03, nói: “Không cần đổi đạo cụ. Chờ tiễn đi những người này, ngươi muốn làm gì thì làm.”

​Nàng không nhắc lại chuyện 03 có thể trở thành người thế nào. Mối quan hệ giữa nàng và 03 đã lên một tầm cao mới, một hệ thống từng vi phạm quy tắc để cứu nàng. Nếu nàng mở lời, chắc chắn 03 sẽ đổi sang thân thể con người ngay.

03 đối xử với nàng tốt như vậy, nàng không muốn dùng sở thích của mình để áp đặt lên ý định của nó. Trước đây, 03 từng bảo làm người chẳng sánh bằng làm hệ thống. Hơn nữa… quả cầu này, tuy không “hô mưa gọi gió” nhưng một khi ra tay là khiến người ta ngỡ ngàng. Phượng Quyết liếc nhìn 03, nghĩ thầm: "Trứng chọi đá", cứ từ từ tích tích phân đi, dù sao thì—

​Nàng không phải là điểm cuối cùng trong nhiệm vụ của 03.

​03 cảm thấy mình lại bị nhéo, nhưng lần này còn bị nhéo lâu hơn bình thường. Nó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Phượng Quyết.

​Từ góc độ này nhìn, Phượng Quyết vẫn xinh đẹp. Nàng không cúi đầu, an tĩnh nhìn các đệ tử Thu Thủy Các đang náo nhiệt.

​Thu Song Song đã kể xong câu chuyện của mình, từ những gì nàng trải qua cho đến việc đặt chân đến Sùng Sơn Tiên Cung. Hóa ra, những đệ tử đến Sùng Sơn Tiên Cung đều được hai vị các chủ của Thu Thủy Các tỉ mỉ chọn lựa, và một lý do lớn để họ vào bí cảnh Sùng Sơn chính là để giành lấy truyền thừa của Sùng Sơn Tiên Cung.

​Nhưng Thu Song Song chỉ khiêm tốn kể rằng mình đã dừng lại ở ải thứ hai.

​Nghe tin nàng rời nhà trốn đi và trải qua những chuyện này, Vi Vũ Đồng cùng mấy người khác vừa mừng vừa lo. Lo là vì Thu Song Song đã vài lần gặp nguy hiểm, còn mừng là vì nàng đã có thể hóa giải hiểm nguy, cuối cùng còn tiến được đến cánh ải thứ hai của Tiên Cung!

​Vi Vũ Đồng nói: “Ta và Triệu sư đệ đều bị truyền tống phù kéo vào địa lao. Đáng tiếc, dù chúng ta thoát ra được khỏi ảo cảnh, nhưng vẫn không thể tiến vào cửa ải tiếp theo. Không biết đã sai sót ở đâu.”

​Thu Song Song ngượng ngùng, lén lút nhìn về phía Phượng Quyết.

​Bởi vì ải tiếp theo đã bị Phượng Cung Chủ trực tiếp thanh trừ rồi a!

​Phượng Quyết vẻ mặt như thể chuyện không liên quan đến mình, ngay cả lông mày cũng không động một chút, lười biếng nói: “Nếu đã gặp được các ngươi ở đây, thì dẫn nàng đi đi. Thu Song Song, như vậy, ước định của chúng ta coi như hoàn thành.”

​Thu Song Song cảm động nói: “Đa tạ Phượng Cung Chủ!”

​Các đệ tử Thu Thủy Các lại một lần nữa bái tạ Phượng Quyết. Vi Vũ Đồng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Quyết, đem chuyện sau khi rời khỏi ảo cảnh nói cho Phượng Quyết nghe.

​Nàng nói: “Ta, Triệu sư đệ, cùng với những tu sĩ chưa bỏ mạng trong ảo cảnh đều mang ơn ngài. Nhưng lòng người cách một lớp da, vì cơ duyên, không ít kẻ bí quá hóa liều, sẵn sàng làm chuyện ác độc, chẳng phải hiếm.”

​Sùng Sơn Tiên Cung sừng sững nổi bật, từ bất kỳ nơi đâu trong bí cảnh, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể trông thấy, chỉ thiếu điều treo tấm biển “Nơi đây có bảo bối” trước cổng. Vậy mà, Sùng Sơn Tiên Cung đột nhiên biến mất, điều đó có nghĩa là cơ duyên của tiên cung đã bị ai đó cướp mất.

​Vi Vũ Đồng tiếp lời: “Các tu sĩ từ những môn phái khác vẫn đang lùng sục khắp nơi để dò la tin tức. Chuyện ngài được tiên cung chọn lựa đã lan truyền rộng rãi, e rằng sẽ mang đến nguy hiểm.”

​Tuy không biết cơ duyên là gì, lại bị ai đoạt đi, nhưng trước cơ duyên, có mấy ai giữ được bình tĩnh? Đây chính là đấu trường tu tiên, nơi ngươi tranh ta đoạt!

​Phượng Quyết vốn định xoay người rời đi, nhưng nghe những lời này, nàng khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Vi Vũ Đồng. Sự kiêu ngạo và khinh miệt vốn chảy trong huyết mạch lại trỗi dậy, cuộn trào mãnh liệt. Chúng đọng lại nơi khóe mắt, đuôi mày của nàng, dù chẳng phải phẩm chất đáng ca ngợi, nhưng lại phóng khoáng, ngông cuồng, càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng như băng sơn của nàng, chỉ lộ ra một góc.

​“Vậy cứ để bọn họ đến đây đi.” Phượng Quyết vuốt ve quả cầu hệ thống đang nhìn chằm chằm nàng, khẽ cười rộ lên.

​Sự bị đè nén mà Thận nữ phải chịu đựng chưa kịp phát tiết trên thân Lôi Thú,thì lại bị đem nhét vào Tàng Thư Các mà phải đeo sách lâu như vậy, nàng đã sớm nhịn không được.

​Nàng cần một trận chiến đấu thật vui vẻ, để phóng thích ý chí chiến đấu đang cuộn trào trong lòng!

​“Ta cứ chờ bọn họ đến.” Phượng Quyết thấp giọng nói.

​Từng bước từng bước, nàng sẽ tự tay tiễn bọn chúng lên đường.

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn:

​Nhật ký công việc:

​Phượng Quyết, hung hăng!
(⁠ò⁠_⁠ó⁠ˇ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro