Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

​Quả nhiên như lời Phượng Quyết, Đăng Tiên Thang chính là khảo nghiệm lòng nhẫn nại của tu sĩ.

​Nó dài đến mức liếc mắt không thấy đầu, tựa như cả đời tu sĩ khó mà chạm tới cánh cửa Tiên Môn. Hơn nữa, thang trời dài dẫn đến Sùng Sơn Tiên Cung này chỉ có thể dùng chân từng bước từng bước leo đến đích. Nếu dùng thuật pháp Súc Địa Thành Thốn (thuật thu ngắn khoảng cách) thì ngay lập tức sẽ bị đưa về điểm xuất phát.

​Từ khi bước chân vào con đường tu tiên đến nay, Phượng Quyết chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nàng lòng không tạp niệm, khi leo lên thang trời còn vận chuyển linh mạch trong cơ thể, hấp thu linh khí xung quanh để tu luyện.

​Mà 03 — loại chuyện leo núi này đối với một Hệ Thống mà nói có gì khó khăn sao?

​Nó thậm chí không hề suy nghĩ gì, ngoài việc quét môi trường xung quanh thành bản đồ, thì chỉ là nắm tay Phượng Quyết cùng nàng leo núi.

​Từ lúc mặt trời lặn đến khi bình minh, khi mặt trời hôm nay nhảy vọt ra khỏi đỉnh núi gần trong gang tấc, chiếu ánh vàng rực rỡ lên một người và một hệ thống, người không vướng bận trong lòng cúi đầu, còn hệ thống thì ngẩng đầu nhìn phong cảnh.

​Phượng Quyết cong khóe miệng, nói: “Đến rồi.”

​Một tòa sơn môn nguy nga sừng sững đứng lặng phía trước. Cánh cổng màu trắng tuyết được ánh mặt trời mọc nhuộm một tầng vàng đậm. Bốn chữ lớn “Sùng Sơn Tiên Cung” nằm ngay ngắn phía trên sơn môn, nét chữ phiêu dật tuấn tú, hùng vĩ đến cực điểm, vô cùng tương xứng với tiên cung uy nghiêm phía sau.

​03 đang quét bản đồ, nghe Phượng Quyết nói: “Nét chữ này… quả thật khác biệt so với cảm giác khảo nghiệm lúc trước cho ta. Chúng đều mang một vẻ khí phách và trí tuệ riêng.”

​Phượng Quyết không thể hiểu hết câu chuyện về việc Sùng Sơn Tiên Tôn phi thăng năm xưa, nhưng nếu đã đạt đến cảnh giới tu vi cao nhất, thì Đạo của ông ta thực hiện đã thấm nhuần vào bút tích ông ta lưu lại.

​Chữ trên sơn môn khi đó được Sùng Sơn Tiên Tôn lấy kiếm làm bút viết xuống. Chỉ cần đứng trước sơn môn, luồng kiếm ý sắc bén và tiêu sái kia đã ập thẳng vào mặt, khiến người ta phải ngưỡng vọng, không dám nhìn thẳng.

​Phượng Quyết toát một thân mồ hôi lạnh, lập tức rũ mắt, bước vào sơn môn.

​Phía sau sơn môn là một quảng trường vô cùng rộng lớn, lát bằng cự thạch, đủ để chứa mấy ngàn đệ tử tại đây luyện kiếm thần tu. Mặt đất quảng trường ngoài những hoa văn điêu khắc chỉnh tề ra thì không còn vật gì khác, khiến người ta liếc mắt nhìn thẳng đến đại điện đối diện sơn môn.

​03 nghi hoặc nói: “Không thấy Vai Chính.”

​Tiết Bất Phàm xuất phát sớm hơn các nàng, nhưng trên quảng trường và Đăng Tiên Thang đều không thấy hắn, cũng không biết có phải lại gặp được cơ duyên gì, hay là nhảy cửa ải.

​Phượng Quyết nhíu mày, lấy ra Bản Mạng Pháp Khí.

​Roi dài màu đỏ lửa lưu động sắc màu của dung nham, dừng ở bên váy áo nàng. 03 cũng bắt chước, lấy kiếm ra từ trong ba lô.

​Một màu bạc một màu đỏ, một lớn một nhỏ chia làm hai bên.

​Nữ tu mặc y phục chu sa, đeo trâm ngọc, hoa mỹ tú lệ nhưng khuôn mặt lạnh lùng sắc bén. Mà cái tiểu đoàn tử đi bên cạnh nàng — Quả cầu hệ thống màu bạc óng ánh đội trên đầu bong bóng 'cố lên nỗ lực', khuôn mặt với hai quầng mắt to nhìn thẳng đằng trước, mang theo cảm giác phi nhân, vô sinh khí. Hai sợi hắc tuyến thon dài rũ ở hai bên cơ thể, trong đó một sợi dài hơn bên cạnh một chút, đang mặc tiểu kiếm màu bạc lấp lánh.

​Trông có chút buồn cười và khó hiểu.

​Nhưng khi nó giơ lên thanh tiểu kiếm còn không lớn bằng móng tay người, một luồng kiếm khí nghiêm nghị đột nhiên bùng lên, khiến con Cự Thú đang bảo hộ phương này bừng tỉnh.

​“Rống!”

​Tiếng gầm vang vọng từ sâu bên trong đại điện truyền đến, quanh quẩn trên trời cao. Nếu là người tâm tính không kiên định, sợ rằng sẽ bị tiếng gầm như sấm này dọa phá lá gan.

​Phượng Quyết tự nhiên không sợ, nhướng mày.

​03 — lẽ nào có thể mong đợi nhìn ra được biểu cảm gì trên một quầng tròn đen sao?

​Bong bóng hệ thống dùng que diêm chống miệng, toát ra dấu chấm hỏi tò mò.

​Sau tiếng gầm, trên đại điện tụ tập ngàn lớp lôi vân, lôi quang màu tím tàn phá. Một đạo sét đánh xuống đỉnh đại điện, ngay sau đó lôi quang màu tím như tia chớp vọt tới, dừng lại trên quảng trường, hiện ra nguyên hình.

​Đồng tử Phượng Quyết co lại.

​Tiết Bất Phàm nói cửa ải thứ hai là Lôi Thú, nhưng đây đâu phải Lôi Thú, rõ ràng là một con Lôi Kỳ Lân!

​Thần thú màu tím khổng lồ, chiếm cứ toàn bộ quảng trường uy phong lẫm liệt. Hai mắt như đuốc, điện quang trên vảy áp chế cả ánh mặt trời, hít mây nhả khói. Giữa hơi thở có tiếng sấm ầm ầm nổ vang bên tai.

​Bên Ngoài Tiên Cung

​Ở khắp các nơi trong Sùng Sơn bí cảnh, các tu sĩ vẫn còn tồn tại ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Tiên Cung.

​Tiên Cung vốn lượn lờ trong mây mù đã tan đi những tầng mây lượn lờ hôm qua, lộ ra vẻ ngoài uy nghiêm hoa lệ. Ngói vàng ngọc thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người khao khát. Không biết bên trong có bao nhiêu bảo bối chờ người đến lấy.

​Các tu sĩ có kinh nghiệm tự cho là đây là tín hiệu Tiên Cung mở ra, từ khắp bốn phương tám hướng của bí cảnh đổ xô về Tiên Cung.

​Mà các tu sĩ đã chạy thoát ảo cảnh, nhưng lại không biết mình đã bị đào thải khỏi cửa ải thứ nhất, lúc này tụ tập bên ngoài Tiên Cung, kinh hãi nhìn Tiên Cung bị lôi vân bao vây, đột nhiên trở nên vô cùng nguy hiểm. Lòng họ sinh ra hoảng sợ.

​Uy áp thật khủng khiếp!

​Tiết Mộng Đào chắp tay trước ngực, đứng sau Tư Nghi, lẩm bẩm: “Hy vọng Cung chủ bình an vô sự.” Tiết công tử cũng bình an vô sự, mong mọi người an toàn mà trở về.

​Tư Nghi nghiêng đầu cười nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lấy ra tinh bàn, tung ra mấy viên ngọc thạch. Các đệ tử Lam Ương Cung bên cạnh lập tức hiểu ra Tư Nghi Trưởng lão đang bói toán. Nàng tuy chỉ tu luyện pháp khí, nhưng đối với các kỹ năng khác cũng hơi có đọc qua.

​Cái từ “hơi có” là do chính Tư Nghi Trưởng lão nói.

​Ngọc thạch leng keng leng keng, dừng lại trong tinh bàn. Tư Nghi chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt kinh ngạc. Nàng bói toán cho Phượng Quyết, bói hai lần, hai lần quẻ tượng đều khó phân biệt.

​Thế là Tư Nghi lại gieo quẻ, tính xem cơ duyên có nhập Lam Ương Cung hay không. Ngọc thạch trong tinh bàn leng keng leng keng, nhảy tới nhảy lui, tán thành một quẻ tượng còn khó phân biệt hơn cả lúc nãy.

​“Chẳng lẽ là tu vi ta không đủ?” Tư Nghi buồn rầu nói, mê mang khó hiểu.

​Cũng may tuy khó phân biệt, nhưng so với cực hung trước kia đã thái bình hơn nhiều. Tư Nghi hơi an tâm, dưới ánh mắt tò mò của các đệ tử khác thu hồi tinh bàn và pháp khí, nói: “Nếu cơ duyên với chúng ta, mọi người hãy tản đi. Khoảng cách bí cảnh đóng cửa còn chút thời gian, hãy tiếp tục rèn luyện theo kế hoạch ban đầu.”

​Đệ tử Lam Ương Cung cúi đầu vâng lời, im lặng rời đi. Ngay cả Cố Vũ Thanh bất mãn Tư Nghi, cũng trong sự oán hận mà không tình nguyện rời đi.

​Tư Nghi ngẩng đầu nhìn Tiên Cung đen kịt, cười cười, mang theo Tiết Mộng Đào rời đi.

​Tiên cung lơ lửng trên cao, dường như chỉ cần nhẹ nhàng bay lên là có thể chạm đến. Trong đám tu sĩ từ bốn phương tám hướng kéo đến, những đệ tử được chọn đã cố gắng giải thích với đồng môn, nhưng không thể ngăn được lòng tham của những kẻ chưa từ bỏ ý định. Bọn họ liều mạng muốn xông vào, lại bị kết giới ngăn ở bên ngoài. Còn có dây đằng Nguyên Anh kỳ không biết từ đâu chui ra, quấn chặt và kéo từng người mưu toan bay lên tiên cung xuống đất.

​Bầu trời bỗng nổi lên một trận “mưa sủi cảo người thịt”.

Những “chiếc sủi cảo” kêu gào thảm thiết, âm thanh vang vọng.

Cảnh tượng này khiến không ai dám xông lên nữa.

​Tiếng sấm nổ vang trên bầu trời khiến người ta chấn động, giống như một khối bánh nhân thịt thơm ngào ngạt chọc cho mọi người thấy được mà không ăn được, tâm tình phức tạp, vừa đố kỵ vừa vội vàng.

​Có người trong nơi tối tăm thấp giọng nói: “Nghe nói, Cung chủ Lam Ương Cung được lựa chọn… Những người khác không rõ, nhưng ta thấy đại đệ tử của Phong Tuyết Môn cũng ở ngoài kia. Hắn thiên phú tu vi cao như vậy, mà lại không được chọn sao?”

​“Phượng Quyết Cực Phẩm Hỏa Linh Căn, lại là Kim Đan Đại Viên Mãn! Thiên phú Đại đệ tử Phong Tuyết Môn có tốt hơn nữa, so với nàng còn xa hơn hai con phố! Tiên Cung này quá mức bắt bẻ, thế mà không cho những người chúng ta một tia cơ hội!”

​Ghen ghét lan tràn, sinh ra tâm tư u ám.

​Đó chính là cơ duyên do tiên nhân phi thăng để lại! Không biết ẩn chứa bao nhiêu thiên linh địa bảo, làm sao khiến người ta cam tâm buông bỏ?

​Khắp nơi Tiên Cung, không biết mai phục bao nhiêu người, chỉ chờ Phượng Quyết, hoặc là kẻ được lợi cuối cùng không rõ tên họ nào đó, từ Tiên Cung đi ra để giết người đoạt bảo.

​Chưởng môn Bạch Thủy Môn, Bạch Phong Huy, đứng trên chỗ cao, nhìn thấy sóng mây quỷ quyệt trong mắt. Hắn ngửa đầu nhìn Tiên Cung bị lôi hoành thánh phệ trên bầu trời. Sự dày đặc u ám phảng phất dừng lại trong đáy mắt hắn, lôi điện ầm vang trên mặt hắn vặn vẹo ra ánh tím dữ tợn.

​Hắn cũng là một trong những người bị dây đằng đánh rớt xuống, cũng là một nhóm nhỏ người có tu vi cao nhất trong số những người này. Nhưng hắn ngay cả cơ hội bị kéo vào địa cung cũng không có, đừng nói chi đến ảo cảnh hay không ảo cảnh. Điều này làm trong lòng Bạch Phong Huy dâng lên vô hạn giận dữ.

​Sau một lúc lâu, hắn cười lạnh một tiếng, vung tay áo đi về phía hoàn toàn tương phản với Tiên Cung.

​Trên trời dưới đất, nơi u ám không thấy được bị bóng tối vây quanh.

​Nhưng ngay cả những tu sĩ “may mắn” bị kéo vào địa lao, kéo vào ảo cảnh cũng không biết, nguyên nhân chân chính họ bị loại ra khỏi vòng lựa chọn là do có quả cầu hệ thống nhỏ bé, chưa đầy nửa bàn tay, vừa đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay, đã dùng một kiếm đâm nát cửa ải thứ nhất.

​Không có cửa ải thứ nhất, làm sao tiến vào cửa ải thứ hai được?

​Người tỉ mỉ bố trí tầng tầng cửa ải không biết lúc trước liệu có nghĩ tới phương pháp phá cục này hay không. Tóm lại, Hệ Thống gây chuyện hiện tại đang cùng Ký chủ nó đứng trước mặt Lôi Kỳ Lân.

​Lôi Kỳ Lân vốn không phải thực thể, chỉ là một đạo linh thức. Chỉ là linh thức đã khiến thiên địa biến sắc, sợ đến mức Hỏa Nham Giao leo chặt lên cánh tay Phượng Quyết.

​Kỳ Lân đang phóng điện quang cúi đầu xuống, đôi mắt chuyển từ Phượng Quyết sang vật kỳ dị bên cạnh.

​Đôi tròng mắt màu vàng kim cực lớn chớp mắt biến thành mắt chọi gà.

​“Ta thấy rồi.” Lôi Kỳ Lân không há miệng, giọng nói như sấm lọt vào tai một người và một hệ thống: “Là cái vật nhỏ này đã giết Thận, phá hủy sự bố trí của Chủ Nhân.”

​Phượng Quyết nheo mắt lại, nắm chặt Bản Mạng Pháp Khí. Nàng hơi nâng tay, tay áo rộng rũ xuống, che lại 03 đang bay lơ lửng như không có chuyện gì xảy ra.

​“Thì thế nào?” Phượng Quyết chậm rãi nói. Khác với giọng nói của nàng, cơ thể cảnh giác căng thẳng, sợ Lôi Kỳ Lân đột nhiên làm khó dễ.

​Lôi Kỳ Lân không làm khó dễ, nó chậm rãi di chuyển đầu, dường như muốn nhìn thấy cái vật kỳ quái màu bạc kia từ dưới tay áo Phượng Quyết. Im lặng hồi lâu khiến linh thức phản ứng chậm chạp, nó từ từ nói: “Nàng ta bị mê hoặc, phản bội Chủ Nhân, chết thì chết.”

​Bị mê hoặc?

​Phượng Quyết nhíu mày, định dò hỏi thì lại bị lời nói tiếp theo của Lôi Kỳ Lân hấp dẫn sự chú ý.

​Lôi Kỳ Lân nói: “Ngươi là người thứ hai tới Tiên Cung.”

​Chậc.

​Tiết Bất Phàm quả nhiên đã đến trước một bước. Phượng Quyết rất không vui, ngọn lửa trên Bản Mạng Pháp Khí trong tay nhảy lên một mảng lớn.

​03 nhấc tay áo Phượng Quyết lên, đội trên quần áo, ngẩng đầu nhìn Kỳ Lân.

​Lớn thật.

​Lôi Kỳ Lân cũng nhìn thấy nó, siêu to cùng siêu nhỏ đối diện nhau.

​Lôi Kỳ Lân nói: “Ngươi thành công đi qua Đăng Tiên Thang, ta sẽ vì ngươi mở ra cửa ải thứ hai.”

​Giữa tiếng nổ vang, một đạo lôi quang chui ra từ thân thể Lôi Kỳ Lân, vẽ ra hình dạng một đại môn trước mặt Phượng Quyết.

​Thần thú khổng lồ chấp hành xong công việc, tiếp tục nhìn chằm chằm 03, nói: “Ngươi dùng kiếm.”

​03 giơ lên tiểu kiếm.

​Xem.

​Kiếm.

​“Chủ Nhân cũng dùng kiếm. Là ngươi đã giết Thận. Đều là linh thú, ngươi không tồi.” Lôi Kỳ Lân bày tỏ sự thưởng thức với 03.

​Phượng Quyết đè xuống khóe miệng, lại nghe 03 nói: “Ta không phải linh thú.”

​“Cũng không phải linh sủng.”

​Hỏa Nham Giao đang run bần bật trong tay áo Phượng Quyết dùng đỉnh nhọn đuôi chọc vào tay áo Phượng Quyết để bày tỏ sự tồn tại.

​Nó là, là nó!

​Lôi Kỳ Lân nghiêng đầu, dùng linh lực quét qua người Phượng Quyết và 03, bừng tỉnh đại ngộ: “Trên người các ngươi không có khế ước. Ngươi không gạt ta.”

​Phượng Quyết lại vì luồng linh lực quét qua kia mà kinh hãi. Kỳ Lân này riêng là linh thức thôi đã có tu vi Hóa Thần!

​Chẳng trách Sùng Sơn bí cảnh có thể thăng cấp. Nơi này thế mà còn ẩn giấu một gia hỏa khủng bố như thế, bí cảnh thế mà không hề hỏng mất! Đây còn chỉ là một đạo linh thức, nếu bản thể Kỳ Lân còn ở trong bí cảnh, phải là tồn tại khủng bố đến mức nào!

​Có thể khế ước với Thần Thú trong truyền thuyết, Sùng Sơn Tiên Tôn tất nhiên là nhân vật ghê gớm. Loại người này phi thăng thất bại, linh thức rơi rụng lại thành sư phụ của Tiết Bất Phàm…

​Phượng Quyết nhíu mày, nhớ tới 03 nói đây là một quyển sách. Nếu là cố ý an bài một sư phụ ghê gớm cho Vai Chính — thì Sùng Sơn Tiên Tôn cũng thật đáng thương.

​Lôi Kỳ Lân không biết Phượng Quyết đang suy nghĩ, vì không phát hiện khế ước giữa Phượng Quyết và 03, lại phun ra một đạo lôi quang.

​Lôi quang trước mặt 03 dệt thành một cánh cửa nho nhỏ, vừa vặn đủ cho một quả cầu chui vào, ngay cả điện quang bên cạnh cũng thu nhỏ lại, trông rất đáng yêu.

​Lôi Kỳ Lân rầu rĩ nói: “Không có khế ước, không phải linh thú của con người. Nhưng ngươi đã vượt qua khảo nghiệm – hạt châu này, ngươi có thể tiến vào cửa thứ hai.”

​03 không phản ứng. Phượng Quyết sau khi sững sờ, vội vàng nâng tay áo thả 03 ra. 03 ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Lôi Kỳ Lân: “Ta không thể rời khỏi Phượng Quyết ngoài phạm vi 100 mét.”

​“Rống?”

​Lôi Kỳ Lân nghiêm túc suy tư, trông giống như một chiếc máy móc cũ kỹ thiếu tu sửa, bất quá có chút trí tuệ trên người. Nó nghe 03 nói, lôi quang trước mặt một người và một hệ thống hợp lại làm một, biến thành — một cánh cổng không có bất kỳ biến hóa nào.

​“Vậy các ngươi cùng nhau đi. Nhưng thử thách bên trong sẽ khó, còn khó hơn so với ngươi giết chết Thận.” Lôi Kỳ Lân nói: “Sợ chết thì có thể rời đi.”

​Thần sắc Phượng Quyết bất biến, cười nhạo nói: “Chết có gì đáng sợ?”

​03 nghe vậy, “vù” một tiếng bay lên, dùng que diêm chặn miệng Phượng Quyết, nói: “Ký chủ không thể chết, ta sẽ bảo hộ người.”

​Nó nắm tiểu kiếm, nói với Lôi Kỳ Lân đang chờ các nàng vào cửa: “Không sao, cho dù là ngươi nói, ta cũng có thể giết chết.”

​Dứt lời, 03 chút nào không chê vất vả mà bay đến trong tầm tay Phượng Quyết, nắm lấy ngón tay nàng. Tiểu kiếm chỉ thẳng về phía cánh cửa. Bong bóng biểu cảm của nó trào dâng sự phấn khích, reo lên: “Đi thôi!”

​Cửa Ải Thứ Hai: Lôi Thú

​“Rống!!!”

​Phảng phất trong nhà giam đấu trường thú, Tiết Bất Phàm đột nhiên né tránh lôi quang, phun ra một ngụm máu.

​Một giọng nói mất tiếng từ chiếc nhẫn hắn đeo truyền đến, răn dạy nói: “Quá chậm.”

​“Vâng, Sư phụ.” Tiết Bất Phàm hít sâu, một tay cầm kiếm, một tay cầm phù. Khi trận lôi quang kế tiếp đánh tới, hắn ném Phòng Hộ Phù ra, ở khoảng cách an toàn vòng sau, đâm về phía Lôi Thú.

​Lôi Thú phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

​Linh thức trong nhẫn vừa rồi mới hài lòng nói: “Không tồi. Linh căn ngươi rất tốt, lại có tâm pháp ta dạy cho ngươi. Đối phó Lôi Thú này lại nhẹ nhàng vô cùng. Huống chi nó hèn nhát Trúc Cơ Giai Sơ kỳ, tuy cảnh giới so ngươi cao, nhưng ngươi dù sao cũng là tu sĩ từng trải qua Trúc Cơ Hậu Kỳ, lại có Phù Hộ Thân ta dạy cho ngươi, sao phải sợ nó.”

​Tiết Bất Phàm không nói gì, chạy vội điên cuồng tránh né lôi quang. Hắn còn chưa trở lại Trúc Cơ Kỳ, không thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể chạy tới chạy lui trên quảng trường.

​Không gian võ đấu của cửa ải thứ hai có chất liệu tương đồng với chuyên thạch ở địa lao mê cung. Mặc kệ lôi quang nổ vang như thế nào, đánh vào trên tường bị nuốt hết dường như không có chuyện gì xảy ra.

​Tiết Bất Phàm bình tĩnh tìm kiếm khoảng cách để đánh lén Lôi Thú. Mặc dù Sư phụ nói dễ dàng, nhưng trên thực tế chân chính đối mặt Lôi Thú cao hơn hắn một đại cảnh giới mà nói, cái loại khủng bố kia vẫn không tầm thường, rất nhiều lần hiểm nguy trùng trùng.

​Càng như thế, Tiết Bất Phàm càng hoài niệm tu vi đã từng. Hắn cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau rát run rẩy từ lôi điện, vẫn kiên quyết tiến thẳng lên phía trước.

Trong cơn đau đớn, đầu óc Tiết Bất Phàm trống rỗng, linh thức như thể bị kéo vào một không gian khác. Hắn lơ lửng giữa hư vô, lẩm bẩm tự nói: “Ta rõ ràng mang lôi linh căn, bị lôi thú công kích sao lại đau đớn đến thế này!”

​Trong nháy mắt đột nhiên sáng suốt! Tiết Bất Phàm đột nhiên mở mắt ra, triển khai lòng bàn tay, chụp vào lôi quang.

​Lần này, không phải ngăn cản, mà là hấp thu!

​Linh thức trong nhẫn chui ra nhìn thoáng qua, kinh hãi biến sắc. Tiểu tử này thế mà lại hấp thu lực lượng Lôi Thú! Lại còn thành công!

​Đây là loại lĩnh ngộ kinh hãi nào, loại thiên phú trác tuyệt nào!

​Cực Phẩm Lôi Linh Căn!!

​Linh thức kích động đến mức thân thể cũng run rẩy, nhìn Tiết Bất Phàm từ từng chút từng chút, đến từng ngụm từng ngụm hấp thu Lôi Thú. Những linh lực lấp lóe lôi quang kia tiến vào linh mạch Tiết Bất Phàm, đánh sâu vào thành linh mạch bên cạnh, từng chút tu bổ, bổ sung những dấu vết tổn hại đã từng.

​Theo linh mạch càng ngày càng bóng loáng, tu vi Tiết Bất Phàm cũng từng chút đề cao, thẳng đến khi hắn vượt qua cái ngưỡng cửa giống như đã từng quen biết kia.

​Thiên địa rộng mở thông suốt.

​Tiết Bất Phàm lại là bất tri bất giác một lần nữa trở lại Trúc Cơ Kỳ.

​Khi Trúc Cơ, lôi quang đánh xuống, hòa với tiếng gào rống không cam lòng của Lôi Thú trước khi chết và bị Tiết Bất Phàm cắn nuốt. Sấm sét vẫn luôn đánh, linh thức vẫn luôn đếm, lại là 12 đạo.

​Đại Viên Mãn Trúc Cơ!

​“Tê! Người này…”

​Lời linh thức còn chưa nói xong, Tiết Bất Phàm đang phát ra sắc thái sáng rực trong mắt đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, kích động nói: “Đa tạ Sư phụ chỉ điểm!”

​“……”

​Sau một lát tĩnh mịch, linh thức cười ha ha: “Ha ha ha! Hảo hài tử, ta biết ngươi có thể làm được!”

​Linh thức mang theo ngữ khí đầy kiên định: “Truyền thừa ta để lại, nhất định thuộc về ngươi!”

​Tiết Bất Phàm lộ ra tươi cười, trong lòng tất nhiên là kinh hỉ đắc chí. Lại lần nữa Trúc Cơ làm tâm tình uất ức buồn khổ của hắn bấy lâu nay trở thành hư không. Hắn dập đầu với linh thức, nói: “Cửa ải thứ hai đã xóa bỏ, ta lập tức đi cửa ải thứ ba. Bất quá Sư phụ, Lôi Kỳ Lân nếu là linh thú khế ước đã từng của người, người không đi gặp nó một cái sao?”

​Cho dù là linh thức, cũng là tồn tại ghê gớm. Tiết Bất Phàm kỳ thật rất muốn mang Lôi Kỳ Lân đi, Lôi Kỳ Lân cùng Lôi Linh Căn của hắn trời sinh phù hợp. Nếu Sư phụ đồng ý, Tiết Bất Phàm muốn mang Lôi Kỳ Lân đi.

​Sư phụ nói thân thể hắn dưới Thiên Lôi đã hóa thành tro tàn, nhưng khế ước linh thú khắc vào thần hồn. Nếu Sư phụ nguyện ý giải trừ khế ước với Lôi Kỳ Lân, hắn liền có thể một lần nữa khế ước với Lôi Kỳ Lân.

​Hỏa Nham Giao cũng là linh thú Sư phụ đã từng lưu lại, đáng tiếc Hỏa Nham Giao lựa chọn Phượng Quyết. Nhưng Lôi Kỳ Lân cùng Hỏa Nham Giao bất đồng. Thiên phú Cực Phẩm Lôi Linh Căn của hắn, Lôi Kỳ Lân hẳn là sẽ coi trọng… Đi.

​Tiết Bất Phàm rầm nuốt nước miếng, chần chờ mà nghĩ.

“Nếu linh thức của lôi kỳ lân chịu cùng chúng ta rời đi, chẳng phải sẽ là một thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ lợi hại sao? Đệ tử có thể thuận lợi hơn trong việc thu thập tàn thức còn lại cho sư phụ,” Tiết Bất Phàm nói, giọng đầy kỳ vọng.

​Linh thức thấy không rõ người dạng đang phiêu phù trước mặt hắn xua xua tay, nói: “Thôi. Lôi Kỳ Lân tâm cao khí ngạo, không phải ngươi hiện tại có thể khống chế. Mục tiêu chuyến này của ngươi là truyền thừa của ta. Trước được truyền thừa, rời bí cảnh sau hảo hảo tu luyện. Đợi lần sau bí cảnh mở ra, ngươi lại đến mang Lôi Kỳ Lân đi cũng không muộn.”

​Tiết Bất Phàm trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ Lôi Kỳ Lân là linh thú khế ước đã từng của Sư phụ, Sư phụ hiểu biết về nó tự nhiên không phải hắn có thể biết được, liền theo tiếng, đứng dậy đi ra từ cánh cổng dệt bằng điện quang.

​Vừa mới đi ra cánh cổng lấp lóe điện quang, bóng ma như ngọn núi rơi xuống, làm Tiết Bất Phàm hãi hùng khiếp vía.

​Là Lôi Kỳ Lân — linh thức.

​Nói đến kỳ quái, hắn mới bước lên Đăng Tiên Thang, Lôi Kỳ Lân chỉ hiện ra hư ảnh ở Tiên Cung. Hiện tại thế mà dùng ảo giác bản thể chờ hắn. Tâm tư bị Sư phụ khuyên can của Tiết Bất Phàm lại lần nữa lại dấy lên.

​Thật sự không thể khế ước sao?

​Lôi Kỳ Lân cũng đang nhìn Tiết Bất Phàm.

​Cái đầu cực lớn của nó nháy mắt, lôi vân khắp không trung cũng theo đó rung chuyển. Lôi Kỳ Lân nói: “Ngươi cũng dùng kiếm?”

​“Cũng?” Tiết Bất Phàm nhạy bén bắt lấy từ mấu chốt.

​Lôi Kỳ Lân lại cúi đầu, trông có vẻ rất cảm thấy hứng thú mà xem xét Tiết Bất Phàm. Sau một lúc lâu nó lắc đầu, giọng nói rầu rĩ nói một tiếng “Lôi Linh Căn” sau, thân thể đột nhiên tiêu tán.

​“Cửa ải thứ hai đã qua, có thể vào cửa ải thứ ba.”

​Tiết Bất Phàm lập tức lộ ra tươi cười, sửa sang y quan, đi về phía cửa ải thứ ba. Vừa đi hắn vừa truyền âm cho linh thức trong nhẫn, nói: “Sư phụ, cửa ải thứ ba là văn quan, người từng nói chỉ cần nhớ kỹ tất cả thư tịch trong Tàng Thư Các, đáp ra vấn đề trong thời gian quy định là có thể thông qua cửa ải thứ ba.”

​“Chỉ là không biết bên trong có bao nhiêu thư tịch. Ta tuy rằng từ nhỏ đọc sách, nhưng cũng không phải người tay không rời sách.” Tiết Bất Phàm thấp thỏm nói.

​“Sợ cái gì!” Linh thức giọng nói hào hứng nói: “Ta tự nhiên sẽ giúp ngươi. Ta còn nhớ rõ vài đạo đề mục trong khảo nghiệm cửa ải thứ ba. Tiến vào sau ngươi cứ theo đề mục trước mà ghi nhớ kỹ lời giải, sau đó lại xem cái khác.”

​Tiết Bất Phàm sững sờ, nhíu mày nói: “Chỉ là nếu Sư phụ báo cho ta đề mục, đối với Phượng Cung chủ và Thu tiểu thư mà nói có phải không công bằng?”

​“Ha ha!” Linh thức cười ha ha, mắng một câu đồ đệ ngu ngốc, “Lúc trước ngươi mềm lòng, đem hai cửa ải sau nói cho các nàng ta liền trách móc ngươi rồi. Đã đến đây rồi sao vẫn mềm lòng.”

​“Thế gian này từ đâu ra công bằng! Ta không phải dạy dỗ qua ngươi rồi sao, mọi việc lấy mình làm trọng! Bất cứ thứ gì cũng không nên trở thành trở ngại của ngươi! Mặc dù có thể một bước lên trời cũng là khí vận của ngươi! Là ngươi đáng được! Có lối tắt không đi mới là ngu xuẩn, chẳng lẽ muốn xem cơ duyên trắng trợn rơi vào tay người khác sao?”

​“Chỉ cần được truyền thừa, chớ nói một bước lên trời! Ngươi đó là thành tiên ngay giữa ban ngày, người khác cũng chỉ có phần hâm mộ!”

​“Hãy nghĩ lại những gì ngươi đã trải qua sau khi linh căn bị phế. Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn bị người khinh miệt, chịu sự chế giễu, hay nhận những ánh mắt lạnh lùng?”

​Nghĩ đến linh căn bị phế sau ngay cả người thân nhất cũng xé đi lớp mặt nạ ôn nhu, Tiết Bất Phàm gục đầu xuống, ánh mắt u ám. Hắn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Sư phụ giáo huấn rất đúng, là đệ tử đã hẹp hòi.”

​Linh thức hài lòng cười, nói: “Ngươi biết là tốt rồi, yên tâm, truyền thừa này cuối cùng nhất định là của ngươi! Lôi Thú hung mãnh, nàng sẽ phải khổ chiến một phen. Ngươi chỉ cần vượt trước nàng, tiến vào cửa thứ ba, lại có ta trợ giúp, nhất định có thể thông qua khảo nghiệm cuối cùng trước nàng!”

​Tiết Bất Phàm: “Hảo, đa tạ Sư phụ!”

​Bên Kia Cánh Cổng

​Trong một phiến không gian khác, quả thật đang có một trận chém giết kịch liệt.

​Nhưng trận chém giết này, vô cùng đơn phương.

​Trước khi bước lên Đăng Tiên Thang, Phượng Quyết đã tắm gội trong Ngọc Phòng. Nước tắm được điều chế bằng vật liệu quý, bổ dưỡng linh mạch. Chưa kể nàng còn uống rất nhiều thuốc trị thương. Mặc dù thương thế do Thận Nữ tự bạo đánh vào chưa chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không đáng ngại.

​Ngoài ra, nàng còn thay y phục tu luyện mới, vũ khí phòng hộ phối với phụ kiện, chỉ chờ cùng Lôi Thú một trận chiến.

​Nhưng tình huống hiện tại là thế nào đây?

​Phượng Quyết mặt không chút biểu cảm, tay nắm chặt Bản Mạng Pháp Khí, đứng trong Phạn Chí.

​Bên ngoài Phạn Chí, còn có một tầng màn chắn phòng hộ màu bạc nhạt bảo vệ một hệ thống và một người.

​Ngoài hai tầng phòng hộ, sấm sét ầm ầm, rầm rầm chấn chấn, một con Lôi Thú Nguyên Anh Kỳ khổng lồ đang đánh túi bụi với một đoàn bạc còn không lớn bằng móng tay của nó.

​Nàng sai rồi.

​Phượng Quyết nhấp môi tự hỏi. Là nàng đã quá xem nhẹ 03, cho rằng những lời nó tự nhận là “mạnh mẽ”, “ưu tú”, “cao cấp” chỉ là khoa trương đơn giản. Cũng không nên định nghĩa 03 ở tu vi Kim Đan hậu kỳ trở lên. Xem trường hợp này, quả cầu hệ thống ít nhất cũng phải ở Nguyên Anh sơ kỳ!

​“Oanh!!”

​Phía trước nổ vang từng trận, ngón tay Phượng Quyết cuộn tròn: Không, cũng có khả năng, tu vi của 03 không nên bị định nghĩa.

​Nàng càng thêm mặt không biểu cảm.

​“Phanh!”

​“Oanh!”

​Phía trước, 03 đang lơ lửng trên không trung giơ tiểu kiếm của nó, chém ra một đạo kiếm khí.

​Sương giá lạnh lẽo nổi lên, thiên địa phi băng phiêu tuyết (trời đất bay băng bay tuyết), ngay cả tia chớp vô hình kia cũng đóng băng lại. Lôi Thú bị đuổi theo đánh, kinh hoàng mà gào rống.

​03 hỏi: “Có nên đổi Xích Nguyệt Linh Ấn?”

​03 nói: “Đổi.”

​Trên đầu 03 hiện lên một thanh dài hiển thị [-3,000,000 điểm tích phân] tiếp theo giây lát, một ấn đài đỏ rực như máu bay ra từ cơ thể nó, chia một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, phóng về bốn góc, tạo thành một nhà giam nhốt chặt lôi thú, khiến nó không thể thoát ra.

​Trong không gian giam cầm, một vầng trăng khuyết hiện lên, đỏ thẫm như máu, nhuộm cả không gian thành một màu hồng ghê rợn.

​Ánh trăng sắc như đao, từng mảnh từng mảnh cắt vào thân thể Lôi Thú. Lôi thú hoảng loạn, hình ảnh hư ảo vốn không có thần trí giờ đây như bị đánh thức linh trí, gào thét trong đau đớn.

​03 đang lựa chọn trong Thương Thành, hỏi: “Có nên đổi Oanh Thiên Lôi?”

​“Đúng vậy.”

​[Tích phân -20 vạn].

​Không gian đỏ thẫm bỗng chấn động bởi một âm thanh rung trời, khiến mặt đất rung chuyển, lôi vân bao quanh tiên cung run rẩy dữ dội. Các tu sĩ đang quan sát tiên cung nghe thấy tiếng nổ kinh thiên từ trong mây, như thể có thể xé toạc thần hồn, không khỏi hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.

​Phượng Quyết thở dài cúi đầu. Cho dù là nàng, cũng khó được sinh ra một phần đồng tình. Nàng nhịn không được vuốt ve cái đầu giao đang run bần bật bên cạnh. Đầu Linh Thi chôn trong cơ thể, quấn chính mình thành một mớ bế tắc.

​Trên đầu 03 liên tiếp xuất hiện năm điều con số [-20 vạn]. Thế là tiếng nổ vang tiếp tục. Lôi Thú một bên bị ánh trăng mê hoặc, một bên bị Oanh Thiên Lôi đánh. Hư tượng lôi quang ngưng kết của nó bị đánh tan thành mây khói.

​Sau đó tan thành tro bụi.

​Công việc hoàn thành. 03 buông tiểu kiếm. Bong bóng hệ thống giơ que diêm lau mồ hôi, phun ra một hơi.

​“Hô.”

​Nhiệm vụ hoàn thành.

​Giao diện đang trôi nổi [Bảo hộ Phượng Quyết, đánh bại Lôi Thú thông qua cửa ải thứ hai] nhiệm vụ biến xám (hoàn thành). 03 hài lòng thu hồi Xích Nguyệt Linh Ấn, mở Nhật Ký Công Việc, bay về phía Phượng Quyết.

​Vừa bay vừa viết trong Nhật Ký Công Việc: “Nỗ lực chọn lựa đạo cụ phù hợp nhất trong đạo cụ đẹp đẽ phô trương. Tuy rằng chỉ tốn một chút tích phân, nhưng đã trình bày cho Ký chủ năng lực công tác trác tuyệt của Hệ Thống. Đây là nguyên văn: tục ngữ của con người “tiêu tiền trinh làm đại sự” (tiêu tiền nhỏ làm việc lớn).

​Gõ Nhật Ký Công Việc trên đầu toát ra những bông hoa sau đó “Bang” một tiếng đâm vào Phòng Hộ Tráo. Bong bóng biểu cảm vỡ tan, những bông hoa rơi lả tả xuống đầu.

​03 ngẩn ngơ.

​Quên mất, còn có cái này.

​Nó vội vàng thu hồi Phòng Hộ Tráo, chào hỏi với Ký chủ, nói: “Oanh Thiên Lôi cùng Phòng Hộ Tráo có chút dùng tốt, nhưng là đồ dùng một lần. Để có thể liên tục phát triển, ta tốt nhất nên nâng cấp một số đạo cụ có thể tái sử dụng.”

​Phượng Quyết ngửa ra sau: “Nga…”

​Linh Thi vốn định cùng Phượng Quyết chiến đấu, quấn chặt lấy chân nàng. Khi đối diện với quả cầu màu bạc kia, trong cổ họng đột nhiên phát ra tiếng nức nở.

​Một người và một hệ thống theo bản năng nhìn Hỏa Nham Giao.

​Sao lại kêu thẳm thiết như thế này?

​Hỏa Nham Giao: Ô…

​Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Hỏa Nham Giao, Phượng Quyết hít vào một hơi, hoàn hồn, nói với 03: “Ngươi…”

​03 nắm tiểu kiếm vô tội mà nhìn lại.

​“Tu vi của ngươi rốt cuộc đến trình độ nào?” Phượng Quyết hít vào một hơi, hỏi.

​Dựa theo Thế giới Nhiệm vụ tính toán sao?

​03 kéo ra ngạch trống tích phân, tham khảo quy tắc đổi tu vi với Thế giới Nhiệm vụ, tính toán xong lập tức nói: “Nếu Ký chủ có kỳ vọng với ta, thế nào cũng có thể.”

​Phượng Quyết cứng lại, từ từ nhắm mắt.

​Giờ khắc này nàng nghĩ đến những bảo vật 03 đã từng nói qua. Mỗi loại đều là tồn tại có thể gây ra tinh phong huyết vũ (tai họa đổ máu) trong Giới Tu Tiên, nhưng nếu 03 muốn, một giây có thể lấy ra được.

​Ngực Phượng Quyết phập phồng, từ từ thở ra, nói: “Chẳng phải là ta muốn cái gì, ngươi liền có thể cho ta cái đó?”

​Cái gọi là “phá vỡ cốt truyện”, con đường nhanh chóng thành tiên ngay trước mắt.

​Trên đầu 03 toát ra những bông hoa, nói: “Đúng vậy, ta đều sẽ cho người.”

​“Nhưng những cái đó đều là tích phân của ngươi.” Phượng Quyết nhẹ giọng nói. Thời gian tồn tại của 03 còn dài hơn nàng nghĩ, những tích phân kia đều là nó từng chút từng chút tích góp được qua mỗi lần nhiệm vụ.

​03 khó hiểu trước sự chần chờ của Phượng Quyết. Nó thu hồi tiểu kiếm, bay tới lòng bàn tay Phượng Quyết, chạm chạm chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái Phượng Quyết.

​“Không sao đâu, người có thể thoải mái đưa ra yêu cầu với ta. Vì trước khi ta giúp người, người đã cho ta rất nhiều rồi” 03 nói: “Cho nên Phượng Quyết muốn cái gì cũng được.”

​--------------------------------------
​Lời nói nhỏ nho:

Lôi Thú khi gặp Tiết Bất Phàm:

Lôi Thú khi gặp 03:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro