
Chương 31
Thận Nữ đã chết. Cửa ải này có kinh có hiểm nhưng vẫn qua được. Phượng Quyết muốn nhân cơ hội này tĩnh dưỡng điều tức và tính toán thêm trước khi bước lên Đăng Tiên Thang.
Nàng bưng chiếc chén đựng 03 và các hạt châu đặt lên giường, để ngay bên gối.
Ký chủ không sao, nó cũng không sao, vậy thì phải nói chuyện chính sự.
03 lôi ra hồ sơ nhân vật, gương mặt Thận Nữ u ám nằm trên vỏ sò khiến Phượng Quyết không khỏi nhíu mày. Đang yên đang lành, xem thứ xui xẻo này làm gì?
03 chỉ vào Thận Nữ nói: "Nàng ta trước khi chết, nói ra hai chữ."
03 đang chen giữa các hạt châu, dán lên chân dung Thận Nữ, giơ que diêm lên, hướng về phía không trung, phát ra âm thanh không cam lòng: "Thần... Không..."
Cạch.
Biểu diễn xong, 03 đổi lại thành quầng tròn đen của mình, nói: "Cái chữ 'thần' này, không biết là nói chủ nhân cũ của Thận Nữ hay là chủ nhân mới, cũng không biết nàng ta muốn biểu đạt điều gì."
Dù vậy, 03 không hề hối hận khoảnh khắc đâm thanh kiếm ấy, cũng không nghĩ ngợi xem sớm hay muộn hơn một chút sẽ ra sao. Hiện thực chính là sự thật, chỉ cần nhìn hiện tại là đủ.
Chỉ nghe hai chữ này, không thể đoán ra di ngôn của Thận Nữ rốt cuộc muốn nói gì. Phượng Quyết cau mày, mọi việc từ khi Sùng Sơn bí cảnh thăng cấp, cho đến tất cả những gì đã trải qua sau khi tiến vào bí cảnh, đều lộ ra hai chữ: cổ quái.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, sự ôn nhu rút đi, lại biến thành bộ dáng ngạo nghễ thường ngày. Phượng Quyết nói: "Mặc kệ nó như thế nào, Thần đến giết Thần, Phật chắn giết Phật. Mặc kệ thứ gì che ở phía trước, cùng nhau diệt trừ hết là được!"
03 giơ lên que diêm, tán đồng hành vi của Ký chủ, đồng ý quan điểm của Ký chủ, duy trì hành vi của Ký chủ, bảo hộ sinh mạng của Ký chủ. Quyết không lay chuyển làm bạn đồng hành tốt của Ký chủ, trợ thủ đắc lực của Ký chủ!
Phượng Quyết gật đầu, nhìn 03 một cái.
Hiện tại 03 quả thật mang lại cho nàng cảm giác an tâm khó tả. Có thể bình yên vô sự xuất hiện lúc Thận Nữ tự bạo, một kiếm đâm thủng thận châu của nàng ta, 03 ít nhất phải có tu vi Kim Đan hậu kỳ!
Dù chưa rõ cấp bậc cụ thể, nhưng 03 còn có vô số đạo cụ khó lường trong tay.
Vừa sở hữu thực lực, vừa trung thành tuyệt đối, thanh lợi kiếm nàng khao khát cuối cùng đã nằm trong tay nàng.
Phượng Quyết thoải mái ngồi thẳng, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Linh lực vừa trào ra thức hải, còn chưa kịp đi một vòng trong linh mạch, nàng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt, hỏi 03 đang chen chúc trong chén đựng hạt châu: "Nhắc mới nhớ, hôm nay, có phải ngươi gọi tên ta khô g?"
03: "Di?"
---
Bên trong căn phòng ngọc, mọi thứ đều cách ly với thế giới bên ngoài, không thể dò xét. Ngoài kết giới, Thu Song Song khao khát nhìn chằm chằm vào căn phòng ngọc, tay gặm một quả ngọc linh quả.
"Răng rắc."
Yên tĩnh quá a...
Thật muốn ngủ giường a, nàng dù gì cũng là Đại tiểu thư Thu Thủy Các, vì sao phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất thế này? Sau này nhất định ra ngoài nàng cũng phải mang theo Linh Khí có thể ở được như Phượng Cung chủ, thật muốn ngủ giường a.
"Răng rắc."
Thu Song Song nhai quả ngọc linh, quay đầu nhìn Tiết Bất Phàm một cái. Sau khi lên bờ, Tiết Bất Phàm đốt lửa trại hong khô quần áo xong, vẫn luôn ngồi bên lửa không nói lời nào.
Chẳng lẽ là bị chuyện hôm nay dọa sợ? Chắc là không thể nào. Tiết công tử tuy rằng tu vi không cao, nhưng có dũng có mưu, còn dẫn nàng đi ra mê cung.
Thu Song Song có chút nhàn rỗi không yên, sau khi quen biết Tiết Bất Phàm, nàng nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn, nên chẳng hề đề phòng bị, nàng gọi to hai tiếng: "Tiết công tử!" Tiết Bất Phàm giật mình nhìn về phía Thu Song Song, nở nụ cười, nói: "Thu tiểu thư, cô nương gọi ta có việc gì không?"
Thu Song Song ngượng ngùng xua tay, đáp: "Không có gì đâu, chỉ là hôm nay kinh hồn chưa ổn, muốn tìm người nói chuyện thôi. À đúng rồi, Tiết công tử, chiếc nhẫn trên tay ngươi có phải đang thêm thứ gì không?"
Nàng giơ tay chỉ về phía Tiết Bất Phàm, trên chiếc nhẫn đen mà hắn nhận được khi thoát khỏi ảo cảnh ở địa lao, khe lõm bên trái, không biết từ bao giờ, đã khảm một viên đá quý màu tím nhạt, lấp lánh rực rỡ.
Tiết Bất Phàm gật đầu, cho nàng xem chiếc nhẫn trên tay.
"Tuy rằng Thận Nữ không phải chúng ta đánh chết, nhưng không biết vì sao lại tính hai ta vào." Hắn nói.
Nghe Tiết Bất Phàm nói, Thu Song Song lộ ra vẻ mờ mịt.
Tiết Bất Phàm khẽ nhếch khóe miệng, thẳng thắn nói: "Dù là địa cung trước đây hay mê cung sau này, Thận nữ đều là..." Hắn giơ tay chỉ về phía tiên cung ẩn trong mây, "thử thách do tiên nhân để lại. Nếu vượt qua được thử thách, chúng ta sẽ nhận được bảo vật của tiên cung, và cả truyền thừa mà tiên nhân để lại."
Thu Song Song kinh ngạc nói: "Tiết công tử, ngươi cũng biết truyền thừa?"
Lần này đến lượt Tiết Bất Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, hai người hai mặt nhìn nhau.
Thu Song Song biết về truyền thừa của tiên cung nhờ những ghi chép trong sách cổ của Thu Thủy Môn. Dù được Tiết Bất Phàm cứu, nàng vẫn không tiết lộ chuyện này cho hắn. Thứ nhất, bí cảnh gần đây quá nguy hiểm, mà tu vi Kim Đan kỳ của Tiết Bất Phàm chỉ là giả; nàng không thể để ân nhân cứu mạng mạo hiểm tính mạng. Thứ hai, chuyện truyền thừa chỉ có đệ tử Thu Thủy Các biết. Họ vào bí cảnh chính vì cơ duyên này. Nếu là bảo vật khác, nàng sẵn sàng tặng ân nhân, nhưng không thể để hắn tranh đoạt cơ duyên với các sư huynh sư tỷ của mình.
Còn về việc nói cho Phượng Quyết... Thật sự là bất đắc dĩ. Ai ngờ được tiên cung lại lơ lửng giữa bầu trời như thế, mà Phượng cung chủ lại quyết tâm muốn đến đó. Thu Song Song sợ mình sẽ chết trong bí cảnh, nên để gặp lại các đồng môn Thu Thủy Các, nàng đành phải thẳng thắn nói với Phượng Quyết, cầu xin nàng hộ tống mình đến tiên cung để tìm những người khác.
Kết quả hiện tại đều đến dưới tiên cung, sư tỷ các sư huynh chưa thấy được, lại suýt nữa mất mạng.
Thu Song Song thở dài thật dài, nói sự thật cho Tiết Bất Phàm nghe.
Tiết Bất Phàm gật đầu tỏ vẻ lý giải, nói: "Nếu ngươi hỏi ta vì sao biết truyền thừa tiên cung, bởi vì... Sau khi linh căn của ta bị hao tổn, ngẫu nhiên được linh thức của ân sư chỉ giáo. Sư phụ ta, chính là chủ nhân Sùng Sơn Tiên Cung."
"Cái gì?" Thu Song Song kinh ngạc đầy mặt, nói: "Nhưng Sùng Sơn Tiên Tôn không phải đã phi thăng thành tiên sớm rồi sao? Sao còn có linh thức lưu lại nhân gian?"
Bàn tay Tiết Bất Phàm giấu trong tay áo vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, thấp giọng nói: "Linh thức của Sư phụ nói cho ta, năm đó chuyện ông phi thăng có ẩn tình khác. Sư phụ bị kẻ gian hãm hại, thần hồn suýt nữa tan biến, ông chỉ có thể phân tán linh thức, giấu vào nơi không ai biết. Không ngờ cơ duyên đưa đẩy gặp được ta."
Thu Song Song trợn tròn mắt, ánh mắt hưng phấn.
Đây chẳng phải chính là bí mật nàng luôn khao khát được nghe sao!
Tiết Bất Phàm tiếp tục: "Sùng Sơn bí cảnh từng là tiên phủ của sư phụ ta. Giờ đây, nó đã trở thành bí cảnh, bảo vật bên trong thuộc về kẻ có năng lực. Nhưng ta là đồ đệ của ông, truyền thừa ông để lại, ta nhất định phải đoạt lấy!"
"A!" Thu Song Song bỗng nhiên che miệng, đôi mắt to chuyển động, nhìn về phía Ngọc Phòng bên cạnh.
Phượng Cung chủ cũng vì truyền thừa mà đến, vậy...
Chuyện nàng có thể nghĩ đến, Tiết Bất Phàm tự nhiên rõ ràng. Hắn cười sang sảng - khuôn mặt xấu xí cùng giọng nói thanh tuấn của hắn không hợp nhau. Tiết Bất Phàm bỗng nhiên đứng lên, đối Thu Song Song nói: "Phượng cung chủ đã cứu mạng ta, ta cảm tạ nàng. Nhưng truyền thừa, ta nhất định phải giành lấy. Dù vậy, những gì ta biết, ta sẵn sàng nói hết cho các ngươi."
Hắn đưa tay ra, để Thu Song Song nhìn rõ chiếc nhẫn, tiếp tục: "Truyền thừa của sư phụ ta để lại chỉ dành cho những ai vượt qua khảo nghiệm. Ảo cảnh địa lao chỉ là thử thách ban đầu. Mê cung và Thận nữ bất quá là cửa ải thứ nhất."
Thu Song Song kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiết Bất Phàm, chỉ là cửa ải thứ nhất mà đã khó khăn như vậy!
Tiết Bất Phàm cười khổ nói: "Nếu không phải nhìn thấy tiên cung đánh thức linh thức Sư phụ, ta cũng không biết đây lại là khảo nghiệm của ông. Linh thức Sư phụ nói cho ta, đi ra ảo cảnh mới là lúc khảo nghiệm bắt đầu. Khảo nghiệm tổng cộng có ba cửa ải, liên kết chặt chẽ."
"Cửa ải thứ nhất Thận Nữ vốn không nên gian khổ như thế, cũng không phải là mức độ ngươi chết ta sống, cũng không biết đã xảy ra sai lầm gì... Bất quá Thận Nữ đã chết, thông qua cửa ải thứ nhất chỉ có ba người chúng ta." Giọng Tiết Bất Phàm nhấn mạnh, nhìn về phía Thu Song Song đang thay đổi sắc mặt. Hắn biết Thu Song Song đã hiểu ra, hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn về phía Thiên Cung, lẩm bẩm: "Nói cách khác..."
"Người có thể có được truyền thừa, chỉ có một người trong ba chúng ta?" Thu Song Song nâng cao giọng, thân thể run rẩy không biết là do hưng phấn hay sợ hãi.
Tiết Bất Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
Mà trong ba người, Phượng Quyết là Kim Đan kỳ viên mãn, nhìn thế nào cũng là người dễ dàng có được truyền thừa nhất. Hắn cũng muốn truyền thừa, không thể ngồi chờ chết ở chỗ này.
"Ta muốn đi trước một bước, ngươi muốn cùng ta đi cùng không?" Tiết Bất Phàm hỏi Thu Song Song.
Thiên đại cơ duyên ngay trước mặt, Thu Song Song lại sắc mặt trắng bệch, nuốt nước miếng, chần chờ nói: "Ta, ta phải suy nghĩ lại."
Cửa ải thứ nhất nàng suýt nữa chết, đây vẫn là cửa ải thứ nhất! Phía sau rốt cuộc sẽ khó khăn đến mức nào a! Nàng vốn dĩ, chỉ muốn trở lại bên các sư tỷ sư huynh, trở lại Thu Thủy Các. Huống chi... Trong lòng Thu Song Song giằng xé dữ dội. Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta phải tranh đoạt cơ duyên với các người sao?"
Chưa nói đến việc cả hai người này đều là ân nhân cứu mạng nàng, bỏ qua ân cứu mạng mà nói, nàng phải đối mặt không chỉ là khảo nghiệm cửa ải, còn có Phượng Cung chủ Kim Đan đại viên mãn a!
Phượng cung chủ, kẻ đã chém Thận nữ Nguyên Anh kỳ dưới lưỡi kiếm!
Thu Song Song run bần bật.
Tiết Bất Phàm biết nàng khó xử, cười nói: "Sư phụ nói cho ta hai cửa ải phía sau. Một là Lôi Thú sau khi bước qua Đăng Tiên Thang, một cái là đáp đề ở Vạn Thư Các, một văn một võ."
"Đối thủ của chúng ta kỳ thật không phải lẫn nhau, mà là hai cửa ải cuối cùng này. Ta ghi nhớ ân cứu mạng của Phượng Cung chủ, biết toàn bộ liền nói ra hết. Nếu ngươi muốn ở đây chờ Phượng Cung chủ, xin hãy chuyển lời ta nói cho nàng." Tiết Bất Phàm chắp tay, hành lễ với Thu Song Song, nói: "Ta đi trước, nguyện một người trong chúng ta có thể có được truyền thừa!"
Dứt lời, Tiết Bất Phàm xoay người, bước lên bậc thang của Đăng Tiên Thang.
Hắn từng bước một hướng về phía trước, bóng dáng càng ngày càng xa, trên Đăng Tiên Thang mây mù phiêu động, bóng dáng hắn biến mất sau tầng mây.
Thu Song Song chậm rãi há to miệng.
Làm sao bây giờ a?
Này phải làm sao bây giờ a!
Đang lúc nàng rối rắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa. Phượng Quyết đã thay đổi diện mạo hoàn toàn mới, y quan chỉnh tề, ngay cả hoa điền giữa mày cũng được miêu tả lại kiểu dáng mới bước ra, thu Ngọc Phòng vào nhẫn trữ vật.
"Ngươi không đi?" Phượng Quyết hỏi, hiển nhiên là đã nghe được cuộc đối thoại của Tiết Bất Phàm và Thu Song Song.
Thu Song Song lẩm bẩm nói: "Nhưng tu vi của ta..."
Xuy.
Phượng Quyết không kiên nhẫn nhếch khóe miệng, giơ tay vuốt ve trâm vàng trên tóc, dùng giọng nói lười biếng nói: "Tiết Bất Phàm tu vi dưới ngươi còn dám tiếp tục đi tới, ngươi ngược lại sợ hãi. Thế nào, ngươi thật sự muốn cả đời ở Thu Thủy Các làm Đại tiểu thư vô lo vô nghĩ của ngươi?"
Thu Song Song ngây người, ngơ ngác nhìn Phượng Quyết đi qua bên người nàng.
Phượng Quyết là người trưởng thành, vóc dáng cao hơn nàng, tư thái cao ngạo ưu nhã, tài hoa nở rộ. Ánh mắt nhìn xuống nàng như kim châm đâm xuống, khiến Thu Song Song sinh ra sự hổ thẹn không chỗ dung thân.
"Ngươi thích đi thì đi, đơn giản là ta cũng bớt đi một đối thủ. Chỉ không biết các sư tỷ, sư huynh mà ngươi ngày đêm mong nhớ, nếu biết cơ duyên ngay trước mặt mà ngươi lại thờ ơ, họ sẽ nghĩ thế nào khi không còn cơ hội."
Phượng Quyết xua xua tay, nói một tiếng "Tái kiến", bước lên Đăng Tiên Thang.
03 từ cổ áo Phượng Quyết chui ra, nhìn bóng người phía sau càng ngày càng nhỏ. Chỉ thấy Thu Song Song vẫn luôn cúi đầu, càng ngày càng nhỏ, sắp nhìn không thấy thì nàng đột nhiên động đậy.
"Thu Song Song theo kịp rồi." 03 nói với Phượng Quyết.
Phượng Quyết "Ân" một tiếng, lười biếng nói: "Coi như nàng có chút gan dạ sáng suốt."
"Nói mới nhớ, với thiên phú linh căn của nàng, đủ để hơn hẳn phần lớn tu sĩ trong bí cảnh này. Nhưng nếu không có dũng khí đấu với trời, tranh với người, thì tu tiên để làm gì?"
03 nhảy lên vai Phượng Quyết, bắt lấy sợi tóc rũ xuống, nói: "Cha mẹ nàng bảo hộ nàng rất tốt."
Chính vì được bảo hộ rất tốt, mới có thể mang theo sự tùy hứng không sợ trời không sợ đất mà bỏ nhà trốn đi.
Ánh mắt Phượng Quyết tối sầm lại, cánh tay rũ bên người nâng lên, vung đi mây bên ống tay áo. Nàng tùy ý lại khinh thường nói: "Mười lăm tuổi ta trải qua bí cảnh, còn nhiều hơn nước mắt nàng rơi trong bí cảnh này."
"Ký chủ quả thật dũng cảm hơn người!" 03 lập tức nịnh nọt, dùng ngữ khí vững vàng khen Phượng Quyết đến trên trời có, dưới đất không. Khen đến lúc Phượng Quyết sắp phải nắm hệ thống ném từ trên trời xuống. Đúng lúc đó, Phượng Quyết cảm nhận một thứ gì lành lạnh cọ vào má mình.
03 xoay hai vòng quanh Phượng Quyết, rồi trở lại đậu trên vai nàng, nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ bảo vệ ký chủ thật tốt!"
Phượng Quyết im lặng đi về phía trước, một lúc sau, nàng cười khẽ, hỏi: "Lại không gọi tên ta?"
Cũng có thể gọi.
03 nói: "Ta sẽ bảo hộ Phượng Quyết thật tốt."
Ngoài Tiên Cung
Thận Nữ vừa chết, ảo cảnh địa lao không còn sót lại chút gì. Những người từ ảo cảnh chạy ra hoặc chưa chạy ra chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt sáng ngời, đã ở trong chốn núi cao trùng điệp.
"Sao lại thế này?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, phát hiện - thật náo nhiệt.
Sao lại có nhiều người thế này? Tại sao tất cả mọi người đều ở đây?
Chỉ thấy các đệ tử từ đủ môn phái nằm rải rác trên mặt đất như bị ai đó tùy tiện vứt bỏ. Không ít người vẫn mang vẻ mặt mơ màng như vừa tỉnh mộng, chẳng biết trời đất là gì.
Nhưng những người này dung mạo người nào cũng trẻ tuổi, Tư Nghi nhanh chóng quét mắt một vòng, nhíu mày.
Không chỉ là tuổi tác, những đệ tử này đều là những thanh niên tài tuấn có tiếng tăm lừng lẫy, nói đơn giản là, thiên phú linh căn của mọi người đều không tồi.
"Có ý tứ." Tư Nghi cười khẽ.
Thật đúng là biết chọn người đó.
Các đệ tử đang mờ mịt trao đổi với nhau. Đệ tử các môn phái tự phát tập hợp, nhiều nhất cũng không quá hai ba người. Lúc này, một nữ tử mặc trang phục màu chu sa xuyên qua đám người, kinh ngạc nói: "Tư Trưởng lão? Người cũng ở đây!"
Nữ tử không phải ai khác, chính là Cố Vũ Thanh, đệ tử Nhân Ương Phong của Lam Ương Cung.
Sau Cố Vũ Thanh, những người khác của Lam Ương Cung nghe thấy động tĩnh cũng sôi nổi tụ lại, không bao gồm Tư Nghi và Tiết Mộng Đào, còn có bảy người! Tư Nghi cười hài lòng.
Cố Vũ Thanh - đơn phương - không hợp với Tư Nghi, nhíu mày nhìn nàng và nữ tử đang ủ rũ cụp đuôi đứng sau Tư Nghi. Quần áo trên người nàng kia là cung trang Tê Hoàng Điện. Cố Vũ Thanh biết lần này đến Sùng Sơn bí cảnh, Phượng Quyết mang theo một người cung nhân tới. Nhưng nàng không biết Phượng Quyết vì sao lại làm như vậy. Hiện tại cung nhân này cũng ở đây, nàng trực tiếp hỏi: "Này, ta nói ngươi, ngươi vẫn luôn đi cùng Tư Trưởng lão sao?"
Tiết Mộng Đào sợ hãi nhìn Cố Vũ Thanh một cái, cúi đầu nói: "Vâng, đúng vậy."
Dáng vẻ này của nàng làm Cố Vũ Thanh rất hài lòng, theo bản năng nâng cao tư thái, nói: "Ta nói cũng phải. Giống như ngươi tu vi thấp kém, tuy rằng không biết làm sao lại trà trộn vào bí cảnh được, nhưng nếu không đi theo Tư Trưởng lão bên người, sợ rằng đã bị linh thú bắt đi ăn xương cốt cũng không còn."
"..." Tiết Mộng Đào run rẩy, nghĩ đến những gì đã trải qua sau khi tiến vào bí cảnh, không khỏi xoắn chặt ngón tay.
Tư Nghi nhìn nàng một cái, không nói gì.
Các đệ tử của Lam Ương Cung đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy ý tứ. Bọn họ quyết định không dám giống Cố Vũ Thanh như vậy, trước mặt Tư Nghi Trưởng lão châm chọc hạ nhân bên cạnh Cung chủ. Cố Vũ Thanh là đệ tử quan môn của Phong chủ Nhân Ương Phong, vô cùng được Diêm Phong chủ yêu thích, bởi vậy hành sự đấu đá lung tung, có chút vô pháp vô thiên. Diêm Phong chủ nổi tiếng bênh vực người mình, các đệ tử bọn họ cũng không dám đắc tội Diêm Phong chủ, chỉ xem như không nghe thấy, nói chuyện địa lao.
Một đệ tử nói: "Ta không thể hiểu được bị truyền tống đến một tòa địa lao, không bao lâu bị kéo vào ảo cảnh. Ra tới sau phát hiện còn ở địa lao, bị nhốt hồi lâu, không ngờ vừa quay đầu lại bị đưa đến nơi này."
Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt Tư Nghi không khỏi dừng lại trên người hắn, nhớ kỹ bộ dạng hắn.
Mỗi phong của Lam Ương Cung đều có Hoàng Linh tiêu chí riêng, tên đệ tử này là đệ tử Đức Ương Phong.
"Ta cũng vậy, mới từ ảo cảnh ra đã bị kéo đến nơi này!" Một đệ tử khác đầy đầu mờ mịt, nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì a!"
"Các ngươi thế mà đều chạy thoát ảo cảnh? Ta còn chưa từ ảo cảnh ra... Kia thế mà là ảo cảnh." Một đệ tử khác lẩm bẩm, trên mặt thất hồn lạc phách.
Tư Nghi bỗng nhiên giơ tay, chạm một cái vào giữa mày hắn.
Tên đệ tử kia chỉ cảm thấy linh thức chấn động, rộng mở thông suốt. Trên người hắn dính đầy mồ hôi lạnh, không khỏi hành lễ với Tư Nghi, "Đa tạ Tư Trưởng lão."
Tư Nghi gật đầu, nói: ""Còn ai chưa thoát khỏi ảo cảnh mà đã bị đưa đến đây không?"
Trong bảy đệ tử, có ba người giơ tay, trong đó bao gồm Cố Vũ Thanh.
Nụ cười trên mặt Tư Nghi nhạt đi, từng người giúp bọn họ chải vuốt rõ ràng linh thức. Giọng nói nàng mềm nhẹ, nhưng ngữ khí lại đặc biệt nghiêm khắc: "Về sau phải cần thêm tu luyện, chớ lười nhác. Lúc tu luyện luôn khắc ghi hai chữ kiên định trong lòng, chớ nên ỷ vào có vài phần thiên phú mà tự cao kiêu ngạo, cả ngày mơ mộng viển vông, để rồi bị ảo cảnh vây khốn!"
Đệ tử bị giáo huấn có người lộ ra vẻ hổ thẹn, còn có người nhăn lại lông mày, không vui nói: "Tư Trưởng lão lời này có ý tứ gì, ta tu luyện như thế nào người lại làm sao biết! Ta chỉ là còn chưa khám phá, người sao biết ta không ra được?"
Tư Nghi dung mạo tú mỹ, giống một đóa hoa mềm mại, ý cười lúc nào cũng treo trên mặt, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại. Nhưng nàng là Sự vụ Trưởng lão của Lam Ương Cung, cũng là vị Trúc Cơ kỳ Trưởng lão duy nhất của Lam Ương Cung. Tu vi nàng không bằng các Trưởng lão khác, nhưng có thể làm được Đại Quản gia Lam Ương Cung, sao có thể là người dễ đối phó như vẻ bề ngoài?
Nàng bị Cố Vũ Thanh nghi ngờ, cười nhẹ nhàng, ôn hòa hỏi: "Ta nhớ rõ ngươi. Ngươi cùng Cung chủ cùng tuổi, hiện tại là tu vi Trúc Cơ trung kỳ."
Cố Vũ Thanh vốn tưởng rằng nàng muốn lấy thiên phú tu vi của Phượng Quyết ra so sánh với mình, bất mãn nói: "Thiên phú Cung chủ thế gian có mấy người so được, lại còn có vô số thiên linh địa bảo cung cấp nuôi dưỡng, tự nhiên cao hơn ta rất nhiều."
Tư Nghi giơ tay, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai, cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Người có thể bị kéo vào địa lao, đều là những người trẻ tuổi thiên phú tuyệt luân. Nhưng người có thể thoát ly ảo cảnh, trừ bỏ tu vi thâm hậu, còn cần tâm tính kiên định, mới có thể không bị dụ hoặc trong ảo cảnh làm nhiễu."
"Tâm tính càng kiên, khám phá ảo cảnh càng nhanh."
"Tiết Mộng Đào." Nàng gọi, "Ngươi ngẩng đầu lên."
Tiết Mộng Đào đứng sau Tư Nghi không biết làm sao ngẩng đầu, gọi một tiếng Tư Trưởng lão.
"Lời ta vừa nói ngươi nhưng nhớ kỹ?" Tư Nghi hỏi.
Tiết Mộng Đào nhỏ giọng nói: "Mộng Đào nhớ kỹ, sau khi trở về vứt bỏ tạp niệm, hảo hảo tu luyện."
Tư Nghi ngoài miệng nói chuyện với Tiết Mộng Đào, lại nhìn Cố Vũ Thanh. Nàng cười nhạt, lời nói nhu hòa nhưng nhỏ nhẹ: "Ngươi lúc ở Liên Sơn phái bị việc vặt vãnh quấn thân, hai mươi tuổi còn chưa Trúc Cơ về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng ngươi tuy thiên phú trác tuyệt, lại sau khi bị kéo vào ảo cảnh hồi lâu mới thoát ly, có thể thấy trong lòng có bao nhiêu tạp niệm. Nếu trong lòng ngươi không có vật ngoài chuyên tâm tu luyện, sao lại dùng một ngày mới tỉnh lại từ ảo cảnh? Khiến ta chờ hồi lâu."
Lời Tư Nghi vừa ra, các đệ tử xung quanh có người kinh hãi, nhìn về phía Tiết Mộng Đào đang mặt đỏ tai hồng.
Tiết Mộng Đào bị mọi người đánh giá, những tia nhìn kinh ngạc xen lẫn cảm thán khiến nàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Những người này trong mắt nàng đều là thiên chi kiêu tử, lại dùng ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ này nhìn chằm chằm nàng. Điều này khiến nàng khẩn trương bất an, nhưng nơi sâu nhất trong lòng lại không khống chế được dâng lên cảm giác bí ẩn.
Nàng lúng túng nói: "Vâng..., là."
Tư Nghi cười khẽ, giơ tay vỗ vỗ lưng Tiết Mộng Đào, làm nàng đứng thẳng hơn, cười nói: "Bất quá ngươi làm cũng coi như không tồi, ít nhất ngươi đã tỉnh lại từ ảo cảnh."
Lúc này, không chỉ Tiết Mộng Đào, những đệ tử khác không thể tự mình tỉnh lại từ ảo cảnh cũng mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm chỗ trốn. Nhưng Cố Vũ Thanh thì khác-nàng mặt đỏ tai hồng, nhưng chẳng hề cảm thấy bối rối. Nàng thừa biết trưởng lão Tư Nghi đang mượn gió bẻ măng, ám chỉ châm chọc mình.
Nàng tự cho mình rất cao, 25 tuổi đã là Trúc Cơ trung kỳ, đoán chừng sẽ sớm hơn Tư Nghi tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Trong lòng, nàng xem thường Tư Nghi. Lời châm chọc cười cợt của Tư Nghi khiến nàng tức giận bừng bừng, ngay cả vẻ tôn kính giả tạo bên ngoài nàng cũng không buồn che giấu.
Nhưng nàng thật sự không thể nói được Tư Nghi điều gì. Cố Vũ Thanh nhìn xung quanh, cười lạnh nói: "Thiên phú Cung chủ kiên quyết rõ như ban ngày. Tư Trưởng lão nói chỉ có người có thiên phú tốt mới có thể được chọn tới, thiên phú Cung chủ tự nhiên không cần nhiều lời, sao không thấy nàng ở chỗ này?"
Trong mắt nàng mang theo một tia ác ý, ôm cánh tay cười lạnh, cố ý nâng cao giọng, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ Cung chủ Lam Ương Cung chúng ta tâm tính không chừng, tuy là Kim Đan kỳ, lại bị ảo cảnh khống chế, chẳng những không từ ảo cảnh ra, còn..."
Chết ở bên trong đi?
Lời này nàng tuy chưa nói ra, nhưng lời trong lời ngoài rõ ràng là ý này. Nhưng nhìn những người xung quanh, người nào mà không tung tăng nhảy nhót? Cho dù không ra khỏi bí cảnh đều sống sờ sờ đứng ở chỗ này.
Nghe lời nàng nói, các đệ tử khác còn chưa mở miệng, Tiết Mộng Đào là cung nhân mang ơn Phượng Quyết nhịn không được hút khí, kinh hãi nói: "Ngươi sao có thể chửi bới Cung chủ như thế?"
Thấy một tiểu cung nhân dám phản bác mình - một nội môn đệ tử, Cố Vũ Thanh hung hăng trừng mắt. Tư Nghi nghiêng người, ngăn cản ánh mắt nàng, nàng cười nhu hòa, ánh mắt lại lạnh băng.
Các đệ tử từ những môn phái khác, sau khi nghe lời Cố Vũ Thanh, đồng loạt im lặng. Nếu cung chủ Lam Ương Cung thật sự đã chết trong ảo cảnh, đó quả là chuyện động trời! Mọi người vội vàng vểnh tai, nín thở, muốn nghe rõ rốt cuộc là chuyện gì.
"Cố Vũ Thanh, nên nói ngươi là tính tình thẳng thắn, hay là..."
Ngốc nghếch đây.
Tư Nghi che miệng cười khẽ, bỗng nhiên giơ tay, chỉ vào Thiên Cung đặt trên mây ngoài rừng.
"Nhìn thấy kia không?" Nàng nhỏ giọng nói.
Mọi người sôi nổi ngửa đầu, nhìn thấy cung điện trên đỉnh các ngọn núi, liên tưởng đến lời nàng và người kia nói lúc trước, đột nhiên giật mình. Từ khi bước vào bí cảnh, tòa tiên cung khổng lồ kia đã thu hút mọi ánh nhìn. Một cung điện đồ sộ như vậy, bên trong chắc chắn ẩn chứa bảo vật kinh thiên. Đó là suy nghĩ của phần lớn tu sĩ, và sự thật dường như cũng đúng như họ tưởng.
Mục tiêu của họ khi sưu tầm cơ duyên trong bí cảnh đều hướng về tiên cung ấy.
Trong số các đệ tử của các môn phái, chỉ có đệ tử Thu Thủy Các biết rõ chân tướng. Họ nuốt nước bọt, lặng lẽ nghe trưởng lão Tư Nghi của Lam Ương Cung tiếp tục: "Ngươi ngay cả ảo cảnh cũng chưa thoát được, vậy mà còn dám hỏi cung chủ đang ở đâu? Ngươi có biết, nếu không phải cung chủ tự mình ra tay, phá hủy trận pháp địa lao, đám người các ngươi-những kẻ ngay cả ảo cảnh cũng không vượt qua nổi-làm sao còn mạng để đứng đây, nói những lời..."
Lời nói ngu xuẩn tự cho là đúng.
Không khí lặng im bao trùm. Biểu tình của Cố Vũ Thanh trở nên trống rỗng, đôi tay ôm trước ngực từ từ buông xuống. Nàng kinh ngạc thốt lên: "Cung chủ phá hủy pháp trận để cứu ta sao?"
Các đệ tử khác đồng dạng không thể đi ra ảo cảnh lộ ra biểu tình giống nàng.
"Là Cung chủ Lam Ương Cung đã cứu ta?" Một vị đệ tử môn phái khác không dám tin, nhưng lại không thể không tin.
Đó là ảo cảnh kia mà!
Kẻ không thoát được ảo cảnh, từ xưa đến nay, có ai từng có kết cục tốt đẹp đâu?
Nhìn đám đệ tử từng người nhảy nhót linh hoạt, miệng còn líu lo không ngừng, ngoài việc có lẽ phải dùng thêm vài viên đan dược an thần sau khi trở về, họ chẳng hề chịu chút thương tổn nào!
Lập tức, một người tiến đến, hướng trưởng lão Tư Nghi hành lễ.
Tư Nghi giơ tay chém ra một đạo linh lực, thân thể người kia bị ngăn ở giữa không trung, động cũng không thể động.
"Không phải ta cứu ngươi, vì sao phải hành lễ với ta?" Tư Nghi cười khẽ, đối với mọi người nói: "Chờ Cung chủ chúng ta ra, chư vị cảm tạ cũng không muộn."
"Vâng, vâng!"
Một đệ tử Thanh Vân Môn bước lên, giọng đầy cảm xúc: "Ta là người duy nhất của Thanh Vân Môn đến đây, mang theo hy vọng của cả môn phái! Nếu ta chết trong đó, toàn bộ hy vọng của môn phái sẽ tan biến! Khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định sẽ dẫn sư phụ đến tận Lam Ương Cung để đích thân cảm tạ!"
"Ta của Hồng Long Phái cũng vậy!" một đệ tử khác lên tiếng.
Các đệ tử từ những môn phái khác tụ tập lại, đồng loạt hướng trưởng lão Tư Nghi cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Tư Nghi đáp lễ từ tốn, ánh mắt thoáng lướt qua Cố Vũ Thanh, không để lại dấu vết.
Ánh mắt của trưởng lão Tư Nghi khiến Cố Vũ Thanh giật mình. Trong khoảnh khắc, nàng như thấy bóng dáng Phượng Quyết - người luôn cao quý, kiêu ngạo, xem thường tất cả. Ánh mắt sắc bén của Tư Nghi tựa như mũi gai đâm thẳng vào mắt Cố Vũ Thanh, khiến nàng đau đớn khó chịu. Xấu hổ và tức giận đồng loạt dâng trào. Nàng dường như quên mất thân phận của mình, quên rằng mình vẫn là đệ tử Lam Ương Cung. Vung tay áo, nàng lớn tiếng nói: "Dù cung chủ có cứu ta, cứu những người không kịp thoát khỏi ảo cảnh như chúng ta, nhưng còn những kẻ đã tự mình thoát ra thì sao? Tại sao họ vẫn còn ở đây?"
"Và tại sao chỉ có cung chủ là không bị truyền tống ra ngoài?"
A, quả nhiên, vẫn là ngốc nghếch.
Tư Nghi giơ tay, che lại khóe miệng, nhưng tất cả mọi người chú ý tới ý cười trên mặt nàng. Tư Nghi Trưởng lão của Lam Ương Cung, luôn luôn ý cười nhàn nhạt, cho dù là bị chọc tức đến không nói nên lời thì vẫn ôn nhu như vậy.
Tư Nghi khẽ thở dài, dùng ánh mắt xem đứa trẻ không biết cố gắng nhìn Cố Vũ Thanh một cái, cười khẽ: "Tự nhiên là bởi vì... Cơ duyên chỉ có một phần, người có duyên sẽ được. Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?"
Trưởng lão Tư Nghi lắc đầu, thở dài nói: "Đương nhiên, ta không có tư cách chỉ trích ngươi. Dù sao, bất kể là ngươi, ta, hay..." Nàng kéo Tiết Mộng Đào bước lên phía trước, để nàng đứng ngay ngắn, rồi tiếp tục: "Hay bất kỳ cung nhân nào của Lam Ương Cung, chúng ta đều chỉ là những kẻ bị cơ duyên bỏ qua, không được chọn mà thôi."
Cố Vũ Thanh cả người giống bị ai đánh một quyền, trên mặt xanh hồng đan xen. Nàng liếm liếm khóe miệng, trong lòng cuộn lên vị chua nồng đậm, ghen ghét nói: "Cho nên, cơ duyên tiên cung kia cuối cùng rơi vào tay Cung chủ?"
Ánh mắt của mọi người xung quanh như xoáy vào nàng, có chút chói mắt. Tư Nghi vẫn bình thản, đáp: "Ta chưa từng nói như vậy."
"Trừ Cung chủ, có lẽ còn có những người khác được lựa chọn. Nhưng rốt cuộc ai có thể đi đến cuối cùng..." Giọng Tư Nghi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Cố Vũ Thanh, ngữ khí nhu hòa: "Ta tuy rằng không biết, nhưng có một việc ta có thể rõ ràng minh bạch nói cho ngươi, mặc kệ cuối cùng người có được cơ duyên là ai."
"Tuyệt đối không phải là ngươi."
Đăng Tiên Thang
"A thu!"
03 học theo hệ thống bong bóng hắt xì một cái. Nó hướng lên trên bay bay, nhìn về phía dưới Thang Trời, không tự chủ được nói: "Cao quá."
"Chắc là sẽ lạnh."
Gió cuốn mây qua. So với gió ở Lam Ương Cung, gió nơi này càng thêm kịch liệt. Quả cầu hệ thống có thể cảm nhận được gió thổi nó qua thổi nó lại.
Phượng Quyết ngửa đầu nhìn nó một cái, hỏi: "Vui không?"
Vui.
03 ngoan ngoãn bay xuống, đậu trên vai Phượng Quyết. Nó quét về phía trước một chút, nói: "03 nhìn không thấy điểm cuối."
"Ân." Phượng Quyết không để bụng, nói với 03: "Ảo cảnh khảo nghiệm tâm tính, mê cung khảo nghiệm ngộ tính. Đăng Tiên Thang này, cho là khảo nghiệm nhẫn nại."
03 khó hiểu hỏi Phượng Quyết: "Vậy Thận Nữ là tính gì?"
Hệ thống tự hỏi tự đáp.
"Võ tính!"
Phượng Quyết tức giận trừng mắt nhìn nó một cái, cái gì lung tung rối loạn.
03 giơ que diêm lần này cuối cùng cũng gõ được lên vai Phượng Quyết!
"Xin Ký chủ cố lên, leo lên đến đỉnh, còn phải lại đấu võ tính!" 03 nói, đậu trên vai Phượng Quyết, móc ra hai cây gậy huỳnh quang - đây là quà tặng Chủ hệ thống gửi qua bưu điện cho nó. Tuy rằng không biết Chủ hệ thống vì sao phải cho nó thứ này.
Đã cho thì phải dùng chứ.
03 giơ gậy huỳnh quang bay quanh Phượng Quyết, vừa bay vừa lắc gậy huỳnh quang. Giọng nói thanh thanh lãnh lãnh lượn lờ không tan trong mây mù.
"Cố lên, cố lên, cố lên."
Phượng Quyết đột nhiên dừng lại, duỗi tay bắt lấy 03.
"Ân ô, ân ô."
03 giơ que diêm bất khuất lắc lư.
"Lại quấy rối, liền tự mình bay!" Phượng Quyết lạnh lùng nói.
03 giơ gậy huỳnh quang chậm rãi, chậm rãi hạ xuống, lại lần nữa đậu trên vai Phượng Quyết, giơ gậy huỳnh quang im lặng vặn vẹo.
Cố lên.
Sau đó một tay nhét gậy huỳnh quang vào miệng.
Chúng ta tiếp tục hướng lên trên.
03 đậu trên vai Phượng Quyết, Linh Thi ở cổ tay, bước chân trầm ổn, kiên định leo lên Đăng Tiên Thang. 03 ngân nga một khúc nhạc, tiếng gió núi cao vù vù bên tai. Nó ngẩng đầu, quầng mắt đen láy nhìn Phượng Quyết không nói một lời. Nó bỗng nhiên bay lên, rơi xuống bên cánh tay Phượng Quyết, que diêm thon dài bắt lấy ngón tay Phượng Quyết.
Người phụ nữ đang an tĩnh leo núi chỉ cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh. Nàng sửng sốt, rũ mắt nhìn lại.
Quả cầu hệ thống màu bạc ngẩng đầu lên. Cho dù có thực thể, trên mặt nó vẫn chỉ có hai quầng tròn lớn, một quầng tròn nhỏ màu đen, chẳng hề sinh động như bong bóng biểu cảm.
Giờ phút này, biểu tượng cảm xúc 03 cười tủm tỉm, cánh tay và chân tạo thành từ que diêm nhích tới nhích lui, phối hợp với thân thể tròn vo nhảy vũ đạo vặn vẹo, trên đỉnh đầu còn léo lên mấy bông hoa lấp lánh.
"Phượng Quyết, chúng ta cùng nhau leo núi nào."
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công việc:
Làm quả cầu có chút thú vị.
(*'ω`*)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro