Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Tiết Bất Phàm: “Phượng cung chủ?”

Hắn chần chờ nhìn Phượng Quyết, nâng cao giọng.

“Phượng cung chủ!”

“Ồn ào muốn chết.” Phượng Quyết lạnh lùng liếc sang, nói: “Dù linh căn ngươi chưa chữa xong, cứ ra nhân gian tìm một ngôi chùa miếu, gỡ cái chuông xuống treo ngươi lên đó. Ngày gõ trống tối đánh chuông, bảo đảm ngươi hết rảnh mà kêu la nữa.”

Tiết Bất Phàm: “…”

Hắn mím chặt môi.

03 đi theo Phượng Quyết về phía trước.

Nó giơ chiếc loa nhỏ lơ lửng phía trước, lóe lên ánh sáng nhỏ như đom đóm.

Hệ thống chắp tay, xoa xoa vuốt vuốt, cúi chào, cúi chào với chiếc loa nhỏ.

Để không bị gỡ chuông xuống rồi treo lên, chỉ có thể để ngươi tạm thời không thấy ánh sáng. 03 từ biệt chiếc loa nhỏ.

Phượng Quyết liếc mắt thấy động tác của nó, khóe miệng khẽ nhếch, giấu đi nụ cười. Nàng truyền âm cho nó: “Ngươi có thể giữ lại nó.”

Nghi thức từ biệt chiếc loa nhỏ của 03 chết nửa chừng, bởi vì kinh ngạc, ba vòng tròn trên mặt nó tròn xoe. Nó cầm chiếc loa nhỏ bay qua.

“Ta có thể dùng loa nhỏ sao?”

Phượng Quyết: “Có thể.”

03: “Không ồn sao?”

“Không ồn.”

Trên đầu hệ thống toát ra dấu chấm than. Nó nhìn chiếc loa nhỏ, rồi nhìn Tiết Bất Phàm. Tuy có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng chiếc loa nhỏ của nó ồn hơn giọng Tiết Bất Phàm rất nhiều.

Đây là vì sao?

03 có chút nghi hoặc.

Phượng Quyết nhìn hệ thống đang đội loa nhỏ.

Phía sau hệ thống là Tiết Bất Phàm đang quỳ ngồi trên đất. Dường như thấy Phượng Quyết lại đứng bất động, hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng. Tâm trạng vừa mới vui lên của Phượng Quyết nháy mắt rơi xuống vực thẳm.

Dù là khuôn mặt xấu xí sau khi ngụy trang khiến người ta vô cớ sinh ghét, hay khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn gốc, tất cả đều thua kém khối cầu ánh sáng lấp lánh này.

Không, căn bản là không thể so sánh.

Phượng Quyết “Sách” một tiếng, giơ tay hất áo, bàn tay lướt qua 03, như đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu nó.

“Ngươi đáng yêu.”

Nói xong, nàng cúi đầu kiểm tra tình trạng Thu Song Song.

03 lơ lửng trong không trung xoay một vòng, trên đầu hiện lên ba dấu hỏi từ nhỏ đến lớn. Cuối cùng, nó giơ chiếc loa nhỏ lên xem đi xem lại.

Lần đầu tiên có ký chủ nói nó đáng yêu. Chẳng lẽ là vì chiếc loa nhỏ?

Đáng yêu?

03 giơ cánh tay que diêm lên, nhìn xem.

Đáng yêu?

03 nâng chân que diêm mảnh khảnh lên, nhìn xem.

Đáng yêu?

03 tháo một cái quầng thâm mắt xuống, nhìn xem.

Sự nghi hoặc của hệ thống không giảm mà còn tăng lên. Nó “Bang kỉ” ấn quầng thâm mắt trở lại, quanh thân hiện lên ánh sáng màu vàng rực. Mặc dù nghi hoặc, nhưng cái tâm trạng luôn dâng trào mà vẫn chưa tan đi này, nó biết.

Là vui vẻ!

Trên đầu 03 toát ra một chuỗi ký hiệu âm nhạc. Nó bay đến đậu trên vai Phượng Quyết, bản năng  tập trung với công việc khiến nó bật chế độ quét, lướt qua xung quanh.

Hệ thống đang bốc lên ký hiệu âm nhạc nhanh chóng “Di” một tiếng.

Không chỉ nó, Phượng Quyết đang muốn thăm dò dao động linh lực của Thu Song Song cũng phát ra âm thanh nghi hoặc tương tự, tay nàng vừa vươn ra, giơ lên trước mặt.

Các hỏa đoàn đang tản mát ở bốn góc phòng bay tới, tụ lại bên người nàng, chiếu bàn tay mảnh khảnh của nàng một vòng màu kim hồng.

03 bay xuống, dừng ở cổ tay Phượng Quyết, kinh ngạc nói: “Nhẫn.”

Chỉ thấy ngón giữa tay phải Phượng Quyết có thêm một chiếc nhẫn đen vòng trơn. Chiếc nhẫn tạo hình cổ xưa, màu sắc nặng nề, một tia ánh lửa phản xạ gian nan giữa sắc điệu tĩnh mịch, giống hệt chiếc nhẫn đã kéo họ vào ảo cảnh trước đó. Khác biệt là chiếc nhẫn này có ba khe lõm nhỏ hơn hạt gạo.

Ngón cái, ngón trỏ, ngón áp út của Phượng Quyết đều đeo nhẫn, đều là kim hồng bích ngọc, khảm đá quý rực rỡ lung linh. Chiếc nhẫn màu đen này trên tay Phượng Quyết trông thật lạc lõng.

Bong bóng của 03 toát ra biểu cảm, thay Phượng Quyết ghét bỏ.

Ánh mắt ghét bỏ trong mắt Phượng Quyết lúc này mới tan đi đôi chút.

“Cung chủ cũng có?” Tiết Bất Phàm kinh ngạc nói. Hắn cũng giơ tay lên, chỉ thấy ngón tay hắn đeo một chiếc nhẫn tương tự.

Phượng Quyết không vui nhíu mày, nói: “Ngươi tiến vào sau không có gì xảy ra? Chưa từng bị kéo vào ảo cảnh?”

Tiết Bất Phàm lắc đầu, rồi lại gật đầu, do dự nói: “Kỳ thật, trước khi bị kéo đến đây ta đã từng vào ảo cảnh rồi. Ra ngoài mới phát hiện bị nhốt ở đây, sau đó mới gặp cung chủ và Thu tiểu thư.”

Phượng Quyết nhắm mắt.

03 vội vàng bay tới, tranh thủ làm Phượng Quyết mở mắt ra là nhìn thấy, giơ lên tiểu giao diện.

[ Xin ký chủ cách xa nhân vật chính một chút. ]

Phượng Quyết lạnh nhạt lùi lại một bước.

Tiết Bất Phàm: ?

Lúc này, Thu Song Song trên tấm thảm phát ra một tiếng khụt khịt trong cổ họng, từ từ tỉnh lại.

Phượng Quyết và Tiết Bất Phàm đứng cúi đầu nhìn nàng.

Hỏa cầu huyền phù bay lơ lửng sau lưng họ. Khuôn mặt cúi xuống ngược sáng bị che một tầng màu đen, nhìn không rõ bộ dạng. Thu Song Song còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi trong ảo cảnh, bị hai người mặt không rõ nhìn chằm chằm, theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai.

Phượng Quyết ngửa người về phía sau, hít sâu.

Tai nàng hôm nay chú định không có kết cục tốt rồi.

03 vội vàng bay tới, xoa xoa tai cho Phượng Quyết, mang ý nghĩa phi vật lý của sự bối rối, dù sao nó cũng là hung thủ chi nhất.

“Thu tiểu thư, là chúng ta.” Tiết Bất Phàm kìm nén sự thôi thúc che tai, hỏi Thu Song Song: “Cô nương bị kéo vào ảo cảnh, hiện tại đã không sao rồi. Thu tiểu thư, xin hỏi trên tay cô nương có thêm một chiếc nhẫn không?”

Thu Song Song kinh hồn chưa định, hoảng loạn giơ hai tay lên. Nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay, nàng lại một lần nữa thét chói tai: “Sao lại là nó!”

Phượng Quyết không kiên nhẫn nói: “Giọng ngươi trông có vẻ cứng rắn hơn cả mạng ngươi đấy.”

Thu Song Song: “…”

Sau khi bị Phượng Quyết châm chọc, biểu cảm trên mặt Thu Song Song lại bắt đầu tốt lên, dường như cuối cùng cũng có cảm giác an tâm vì đã chạy thoát khỏi hiểm cảnh. Nàng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Ta bị kéo vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh có bạn bè, người thân của ta. Ta hoàn toàn quên mất mình còn đang trong bí cảnh, cùng họ nói cười vui vẻ. Nhưng đột nhiên họ bắt đầu cười nhạo ta, làm thấp đi ta đến mức không ra gì, ta lúc này mới phát…”

“Câm miệng.” Phượng Quyết lạnh nhạt nói: “Ta không hứng thú với nguy hiểm mà ngươi đã trải qua, không cần phải kể rõ từng li từng tí cho ta.”

“… À.” Thu Song Song khô khan nói, lại một lần nữa cảm nhận: Quả nhiên là thực tại, không sai.

Tiết Bất Phàm cười trấn an Thu Song Song, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nghi hoặc nói: “Xem ra người thành công rời khỏi ảo cảnh có thể có được một chiếc nhẫn như vậy. Nhưng nó có tác dụng gì? Lại còn không tháo xuống được.”

Phượng Quyết sớm đã cảm nhận được sức mạnh trên chiếc nhẫn. Nó cùng nguồn với sức mạnh đã kéo nàng và Thu Song Song đến đây. Xem ra là việc làm của một người, tu vi người đó sâu không lường được. Chỉ là không biết người đứng sau rốt cuộc có mục đích gì, và nơi này rốt cuộc là nơi nào.

“Mấu chốt vẫn là phải đi ra khỏi đây.” Tiết Bất Phàm nói.

03 nói: “Không bằng giao cho nhân vật chính đi.”

Giống như loại này: Nhân vật chính ra cửa tất phùng cơ duyên. Thời khắc mấu chốt, nên giao trách nhiệm trọng đại như vậy cho người có năng lực. Phượng Quyết cười nhạo, bảo Tiết Bất Phàm và Thu Song Song vừa ra khỏi ảo cảnh tiếp tục công việc.

Nếu không chết, mau chóng làm việc.

Thu Song Song phồng má, càng thêm hoài niệm những ngày ở Thu Thủy Các. Có song thân cùng các sư huynh sư tỷ ở đó, đâu có lúc nào cần đến nàng phải động thủ. Khoảng thời gian rời nhà trốn đi này, những ủy khuất nàng chịu còn nhiều hơn mười sáu năm trước cộng lại!

Thấy Thu Song Song trông như sắp khóc, Tiết Bất Phàm vội vàng nói: “Thu tiểu thư, cô nương vừa thoát khỏi ảo cảnh, không bằng nghỉ ngơi một lát, để ta làm cho.”

Thu Song Song sửng sốt, nhìn về phía Tiết Bất Phàm. Lòng cảm kích vì được cứu đúng lúc khi bị người lừa lại một lần nữa dâng lên. Khuôn mặt thảm không nỡ nhìn sau khi ngụy trang của Tiết Bất Phàm lu mờ trong sự quan tâm của hắn. Thu Song Song hơi hé miệng, một chữ “Hảo” sắp thốt ra, bỗng nhiên nghe được hai chữ.

“Không được.”

Giọng Phượng cung chủ như con người nàng, ưu nhã, mỹ lệ, chém đinh chặt sắt, không cho phép xen vào.

Lúc này, Phượng cung chủ bước đến đứng sát tường, trong tay nhéo một cây kim linh lấy từ túi trữ vật. Lông mày nàng lười nhác không nhướng lên, cũng không quay đầu mà nói: “Tu vi hắn kém ngươi ngàn dặm. Biết đâu lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Ngươi có dám đem tính mạng mình giao cho một người tu vi còn thấp hơn ngươi sao?”

Trên mặt Tiết Bất Phàm lộ ra ý khó xử. Hắn nói với Phượng Quyết: “Phượng cung chủ…”

“Đừng nói nhảm nữa!” Phượng Quyết không cho hắn cơ hội phản bác. Ánh mắt lạnh lùng quét ngang hai người, giọng khẽ mỉa mai: “Rốt cuộc phải thúc giục các ngươi bao nhiêu lần, các ngươi mới chịu nhấc hai chân lên? Hay là nói các ngươi vốn không phải chân, mà là củi lửa côn?”

“…”

Có lẽ, không ai có thể sống sót từ những lời nói sắc bén của Lam Ương Cung cung chủ.

Thu Song Song im lặng bò dậy khỏi mặt đất, phủi tro trên váy. Mọi cảm kích, phiền muộn, sợ hãi đều tan thành mây khói, rầu rĩ không vui lại một lần nữa tìm kiếm trong căn phòng trống rỗng.

Muốn thoát khỏi nơi này quá đi mất! Thu Song Song gào thét trong lòng.

Không, không chỉ nhanh chóng thoát khỏi nơi này, mà còn phải nhanh chóng rời khỏi bí cảnh! Tránh xa Phượng Quyết!

Người phụ nữ này hung dữ thật đáng sợ quá ô ô ô!

“Ký chủ thật uy nghiêm!” Bóng bong trên đầu 03 nhấp nháy, đồng thời nó giơ hai ngón tay cái màu vàng rực, vừa khẳng định vừa long trọng ca ngợi Phượng Quyết.

03 miệng nói lời hoa mỹ: “Không chỉ uy nghiêm, hơn nữa những lời nói ra toàn bộ đều là sự thật, khiến người ta vô pháp cãi lại!”

Sự thật thắng hùng biện (sự thật hơn lời nói)!

Cho dù là nhân vật chính cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc.

Phượng Quyết cười nhạt, truyền âm cho 03: “Nếu ta đoán không sai, lối ra trong lao này có huyền cơ khác. Cứ tìm kiếm như vậy căn bản không tìm ra được gì.”

03 nghiêng đầu, quay đầu nhìn hai người đang yên lặng tìm tòi trong phòng.

Phượng Quyết nhìn theo ánh mắt nó, khinh thường nhếch khóe miệng, tiếp tục nói: “Ta chỉ là không muốn nghe bọn họ rì rầm bên cạnh.”

Thì ra là thế.

“Nhân vật chính sẽ nghĩ ra cách.” 03 nói, hỏi Phượng Quyết: “Ký chủ có định chờ không?”

Chờ cái gì mà chờ.

Nàng chưa bao giờ đặt hy vọng vào người khác! Phượng Quyết lắc lắc chiếc lông vũ màu vàng trong tay về phía 03.

Tốt, vậy ta sẽ cổ vũ cho ký chủ.

03 kiều kiêu nhấc chân lên với Phượng Quyết, nói: “Que diêm.”

Bong bóng trên đầu nó xuất hiện một hộp que diêm. Một cây que diêm thon dài chui ra khỏi hộp, khom lưng cọ vào hộp, “soạt” một tiếng châm lửa đầu que, đội một đầu lửa giơ ngón tay cái lên với Phượng Quyết.

Dâng lên sự cổ vũ nóng bỏng cho ký chủ.

Phượng Quyết: “…”

Vật phẩm kỳ quái.

Nhưng, tạm được.

Nàng lắc đầu, nhéo kim linh trong tay, cọ trên tường như que diêm cọ vào hộp.

Thạch gạch trên tường lập tức toát ra trận pháp như gợn nước, tương đồng với lúc hấp thu công kích của Phượng Quyết trước đó. Phượng Quyết biểu cảm biến lạnh, buông ngón tay. Kim linh lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, bị ngọn lửa cắn nuốt.

Khi trận pháp hiển lộ, Tiết Bất Phàm và Thu Song Song cảnh giác lùi lại nhìn về phía Phượng Quyết.

Tiết Bất Phàm khiếp sợ nói: “Đây là… Phượng Hoàng Kim Vũ?”

Phượng Quyết không nói, nhìn chằm chằm kim linh đang cháy trong lòng bàn tay.

Những người ở đây đều cảm nhận được dao động năng lượng mãnh liệt dưới kim linh. Mồ hôi lạnh nháy mắt rơi xuống, theo bản năng lùi lại phía sau.

Trong không gian bịt kín đột nhiên nổi gió, làm lay động tóc Phượng Quyết. Đồng tử nàng phản chiếu ngọn lửa trong lòng bàn tay, mồ hôi rịn ra trên trán. Khoảnh khắc kim linh toàn bộ cháy hết, nàng đột nhiên giơ tay, nắm chặt đoàn ngọn lửa đó.

03 đã nhìn thấy rất nhiều lần Hư tượng phượng hoàng xuất hiện, bao bọc lấy Phượng Quyết.

Quần áo Phượng Quyết bay lượn trong ánh lửa. Nàng nhắm mắt, chống cự lại trận pháp áp chế tu vi, điều động toàn bộ linh lực đến lòng bàn tay. 03 thấy ngón tay Phượng Quyết run rẩy, dường như cầm không được đoàn ngọn lửa đó. Đúng lúc cánh tay nàng càng ngày càng run rẩy, nó nghe thấy ký chủ khẽ quát một tiếng.

“Đi!”

Phượng hoàng giương cánh, ngậm lấy ngọn lửa bị Phượng Quyết ném vào vách tường, không chút do dự đâm vào trận pháp.

Thu Song Song vì uy áp của ngọn lửa mà chân mềm nhũn ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Thật là khủng khiếp…”

Tiết Bất Phàm tu vi thấp hơn nàng lại vẫn đứng vững được, cũng không biết trên người hắn có mang pháp khí phòng hộ không. Tiết Bất Phàm vội vàng kéo Thu Song Song dậy. Hai người trốn vào góc.

Chỉ có Phượng Quyết khoanh tay đứng trước ngọn lửa, hai mắt phản chiếu hỏa quang.

Toàn bộ không gian bỗng nhiên lay động. Trận pháp gợn nước như mạng nhện, ngăn cản phượng hoàng xâm nhập. Thế nhưng ánh mắt sắc bén của nó cực điểm, mang theo khí thế gần như muốn làm sụp đổ cả không gian, “ầm ầm” đâm thủng gợn nước, phá khai vách tường dũng cảm tiến tới, một đường chui từ dưới đất lên mà đi.

Dưới lòng đất bị ngọn lửa lao ra một thông đạo thật dài. Người tạo ra tất cả điều này lùi lại, có chút đứng không vững.

03 vội vàng vươn hai que diêm, muốn đỡ lấy Phượng Quyết, nhưng hai tay nó xuyên qua cơ thể Phượng Quyết, không có chút tác dụng nào. Hệ thống màu bạc khựng lại, giơ que diêm lên.

“Được rồi, trận pháp đã phá, linh khí đã trở lại.” Phượng Quyết nói. Nàng bỏ một viên Hồi Linh Đan vào miệng, quay đầu thấy 03 đang nhìn chằm chằm que diêm của nó, nhướn mày.

Sao vậy, ngọn lửa này còn cách hư không liêu đến que diêm của ngươi sao?

03 bỏ que diêm xuống, giơ lên hai ngón tay cái rực lửa với Phượng Quyết.

“Tốt quá, chúng ta có phải có thể đi ra ngoài rồi không!” Thu Song Song thay đổi vẻ mặt mặt ủ mày chau trước đó, vui vẻ đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.

Tiết Bất Phàm đi qua, đỡ tường nhìn vào trong động, lắc đầu, nói: “Vẫn không có gió — nhưng, Phượng cung chủ không phải muốn chúng ta tìm kiếm manh mối đi ra ngoài, tại sao lại muốn phá tường trực tiếp?”

Hắn vừa hỏi xong những lời này, lại thấy Phượng Quyết nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười… không có hảo ý.

Chuông cảnh báo trong lòng Tiết Bất Phàm vang lên, hắn im lặng lùi lại một bước.

“Đương nhiên là vì Lam Ương Cung của ta, chẳng lẽ là vì ngươi?” Phượng Quyết cười nói, dùng giọng điệu trước sau như một của nàng, chậm rãi nói: “Đương nhiên, ta cũng không muốn nhìn cái gọi là tiết mục tình nhân gặp gỡ.”

Tiết Bất Phàm đầy đầu mờ mịt.

Lúc này, trong lối đi đen tối xuất hiện một chút ánh lửa bằng nến, chậm rãi tiến lại gần. Một câu “Ai” của Tiết Bất Phàm còn chưa kịp thốt ra, hắn nghe được một giọng nói vô cùng quen tai.

“Không ngờ cung chủ cũng bị giam vào loại nơi này, khụ khụ.”

Tiết Bất Phàm vừa mừng vừa sợ, hô: “Tiểu Đào?”

Giọng nói trong bóng đêm khựng lại. Tiết Mộng Đào kinh ngạc nói: “Tiết công tử?”

Không lâu sau, Tư Nghi đỡ Tiết Mộng Đào từ lối đi bước ra. Nữ tử phấn sam tắt đèn Chu Tước. Nàng trước tiên hành lễ với Phượng Quyết, cười ngâm ngâm nói: “Vốn tưởng rằng nửa đời sau phải ở địa lao này không thấy thiên nhật, không ngờ lại liễu ám hoa minh (bước qua chỗ tối tăm thì gặp hoa sáng, ý chỉ bất ngờ gặp lối thoát). Phượng Hoàng Kim Vũ trân quý như vậy, cung chủ lại dùng trên người ta và Mộng Đào, đa tạ ân cứu mạng của cung chủ.”

Phượng Hoàng Kim Vũ? Tiết Mộng Đào ngơ ngẩn. Mặc dù không biết Phượng Hoàng Kim Vũ là gì, nhưng nếu có liên quan đến thần thú trong truyền thuyết, hẳn là vô cùng hiếm thấy. Tâm trạng nàng khó có thể nói nên lời, hành lễ thật sâu với Phượng Quyết.

Phượng Quyết thản nhiên nói: “Kim Vũ dù trân quý cũng chẳng qua là vật chết, làm sao so được với trưởng lão Lam Ương Cung ta quan trọng. Bất quá ta nói, hai người các ngươi bị nhốt ở đây không thấy thiên nhật cũng chẳng sao.”

Khóe môi nàng khẽ nhếch, nụ cười thoáng hiện vẻ nghịch ngợm. Nàng nói với Tư Nghi:“Ngươi và Tiết Mộng Đào bị nhốt chung một phòng, có giai nhân bầu bạn thì cứ việc ở đó. Còn chỗ ta đây thì thật sự cay mắt, thêm một khắc nữa ta liền nhịn không nổi mà tự sát hai mắt ra mất.”

Vừa dứt lời, Tư Nghi và Tiết Mộng Đào theo bản năng nhìn vào trong phòng giam, lại thấy bên trong có một thiếu nữ vô cùng kiều tiếu đáng yêu đang đứng, không hề đến nỗi khiến người ta phải tự sát hai mắt. Ngược lại vô cùng đẹp mắt. Nhưng ánh mắt thiếu nữ — ba người cầm lòng không thể kiềm chế đặt ánh mắt lên người đàn ông duy nhất — lão giả đứng ở một bên.

Sợ mọi người không thấy rõ, 03 còn phát sáng, bay đến phía trên Tiết Bất Phàm, giơ lên mũi tên xuống (↓).

Phượng Quyết nhịn cười, điều khiển một đoàn ngọn lửa bay đến bên cạnh 03.

Tiết Bất Phàm bị ánh lửa chiếu đến rõ ràng che mặt.

“Cay mắt.” Tư Nghi thưởng thức hai chữ này, ánh mắt sáng lên.

Hình dung hay.

Tiết Mộng Đào không khỏi trầm mặc. Mặc dù nàng sớm đã thấy bộ dạng ngụy trang của Tiết Bất Phàm, nhưng không thể không thừa nhận lời cung chủ nói không sai, quả thật có chút… Cay.

Tình nghĩa chủ tớ ngày xưa khiến nàng nuốt chữ sau vào bụng.

Bỏ qua nhàn thoại, Tư Nghi mơ hồ báo cáo những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này với Phượng Quyết. Các đệ tử Lam Ương Cung tiến vào bí cảnh đều ở dưới Kim Đan kỳ. Sau khi tiến vào, họ hội hợp theo đội ngũ đã phân chia từ trước để trải qua nguy hiểm. Tiết Mộng Đào là cung nhân của Tê Hoàng Phong, liền đi theo bên cạnh Tư Nghi.

Tư Nghi tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lại là một luyện khí sư. Bảo hộ Tiết Mộng Đào coi như thuận lợi. Nhưng 5 ngày trước, các nàng đánh chết một con linh thú Trúc Cơ trung kỳ, phát hiện một chiếc nhẫn trong sào huyệt của nó, rồi bị truyền tống đến căn phòng giam này.

“Cung chủ xin xem.” Tư Nghi xòe ngón tay. Trên ngón tay trắng nõn của nàng thình lình đeo một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn cũng có ba khe lõm nhỏ.

Tiết Mộng Đào cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu Tư trưởng lão không phải vì ta ngắt lấy Trúc Cơ thảo dược, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy. Là ta liên lụy Tư trưởng lão.”

Tư Nghi cười nói: “Lời này sai rồi. Nếu không có kỳ ngộ này, làm sao có thể tương phùng với cung chủ?”

Nàng lấy ra một chiếc la bàn, rót linh lực vào, ho khan hai tiếng rồi nói: “Nói vậy cung chủ đã phát hiện, Bí cảnh Sùng Sơn khác với trước đây, dường như dựa theo tu vi của các tu sĩ để đặt người ở những khu vực khác nhau.”

“Không sai.” Phượng Quyết gật đầu.

Thu Song Song ngồi một bên lặng lẽ dựng lỗ tai kinh ngạc nói: “Trách không được ta gặp được toàn là những kẻ đáng sợ như vậy! Ta thật sự suýt chết mất!”

Nghe thấy giọng nói đáng thương vô cùng của nàng, Tư Nghi quay đầu lại, nở một nụ cười ôn hòa với Thu Song Song. Thu Song Song theo bản năng cười theo, thầm nghĩ bên cạnh Phượng Quyết thế mà còn có nhân vật hòa ái dễ gần như vậy.

“Chưa hỏi tên họ của tiểu thư?” Tư Nghi ôn thanh nói.

Thu Song Song nâng cằm, giọng kiêu ngạo: “Thu Thủy Các, Thu Song Song.”

“Thì ra là Thu tiểu thư.” Nụ cười ở khóe miệng Tư Nghi càng sâu, một tia sáng xẹt qua mắt nàng.

Phượng Quyết chống cằm, uống một ngụm linh trà, nói: “Ta cùng nàng đính xuống ước định, hộ tống nàng đến bên cạnh đệ tử Thu Thủy Các. Nếu không gặp được, thì đưa nàng ra khỏi bí cảnh.”

“Bất quá trước đó, Tiết công tử đối với Thu tiểu thư cũng có ân tình.”

Những lời này nghe có chút ý vị thâm trường.

Tiết Bất Phàm lập tức nói:
“Không tính là ân tình. Tính ra ta suýt nữa hại Thu tiểu thư, ưu khuyết điểm nên được xem xét cùng nhau.”

“Sao có thể tính như vậy! Ngươi quả thật đã cứu ta! Ân cứu mạng suốt đời khó quên, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!” Thu Song Song kiên định nói với Tiết Bất Phàm: “Hơn nữa ân nhân ngươi luôn quan tâm ta, ta làm sao có thể là kẻ vong ân phụ nghĩa!”

Phượng Quyết nhìn Tiết Mộng Đào đang yên tĩnh ngồi một bên, ánh mắt lưu chuyển, nhướn mày với Tư Nghi.

Tư Nghi bưng linh trà lên uống. Buông chén xuống, nàng cảm khái nói: “Tiết công tử thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“…”

Tiết Bất Phàm trầm mặc một lúc, nhắm mắt lại, giải thích: “Nàng tuổi còn nhỏ, cùng tuổi với một muội muội trong nhà ta có quan hệ thân cận với ta. Khiến ta không nhịn được chiếu cố một chút thôi. Người ta nói là Tiểu Đào hẳn là biết.”

Bị hắn nhìn, Tiết Mộng Đào trầm mặc gật đầu.

Tư Nghi cười tủm tỉm nói: “Tiết công tử thiện tâm, cần gì phải giải thích với chúng ta. Mộng Đào, ngươi nói đi? Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với Thu tiểu thư. Đây là cung nhân Hầu Thú điện trong cung ta, chuyên môn chăm sóc linh thú của cung chủ.”

Thu Song Song vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Linh Thi!”

Tiết Bất Phàm sửng sốt, nhìn về phía Tiết Mộng Đào.

Hôm đó Hỏa Nham Giao và Tiết Mộng Đào đều bị Phượng Quyết mang đi. Không ngờ Phượng Quyết lại bảo nàng đi chăm sóc Hỏa Nham Giao…

“A, nàng thật là biết làm nhục người!” Giọng nói mất tiếng xuất hiện trong tai Tiết Bất Phàm. Tiết Bất Phàm mím khóe miệng, truyền âm nói: “Nếu là cố ý làm nhục, Tư trưởng lão cũng sẽ không vì nàng hái thảo dược. Chờ ta có thời gian sẽ hỏi nàng sau.”

Giọng nói kia cười lạnh: “Ngươi ngu xuẩn, thế mà còn tìm lý do thay các nàng! Phượng Quyết ngày đó chính là muốn giết ngươi!”

Tiết Bất Phàm không truyền âm nữa, cười với Tiết Mộng Đào.

Linh thức chiếc nhẫn phẫn nộ thu hồi truyền âm, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Lúc này lại khôn! Đáng ghét!

Tiết Mộng Đào kéo kéo khóe miệng, đối diện với Thu Song Song. Cô gái trẻ tuổi kiều tiếu ngồi bên cạnh Tiết Bất Phàm, nét mặt sạch sẽ, trông là người vô ưu vô lự. Nàng nhéo ngón tay, trả lời Tư Nghi: “Ừm.”

Thu Thủy Các, mặc dù nàng là hạ nhân quanh năm đóng cửa, ở Tiết gia cũng đã từng nghe qua. Thanh danh của Thu Thủy Các ở Nam Dương Châu, đại tiểu thư Thu Thủy Các, thật tốt.

Lúc này Tiết Bất Phàm cũng phản ứng lại.

Đúng vậy, rốt cuộc ta vì sao phải giải thích với trưởng lão Lam Ương Cung?

03 xoay quanh trên đỉnh đầu vài người. Nó bay đến đâu, hỏa cầu kim hồng của Phượng Quyết theo tới đó. Hệ thống màu bạc dùng que diêm chống cằm, rơi vào tự hỏi.

Cảm giác có gì đó không đúng chỗ nào.

Hệ thống màu bạc giơ tấm thẻ “Xin nhân loại nói chuyện rõ ràng” đi vòng quanh một vòng.

Ý cười của Phượng Quyết càng sâu. Ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc la bàn trên bàn, nụ cười dần dần tiêu tán. Nàng nói với Tư Nghi: “Nói chính sự. Trận pháp này ngươi có biết là sao không?”

Là một luyện khí sư, Tư Nghi đọc rộng đọc nhiều, đối với trận pháp cũng có nghiên cứu. Ngón tay nàng khẽ động, dưới tay xuất hiện mấy viên đá trắng tinh. Sau khi đùa nghịch chúng trên mặt đất, nàng nhẹ giọng nói: “Nói vậy chư vị ở đây đều đã trải qua ảo cảnh?”

Phượng Quyết nâng tay, 03 bay tới đậu trên mu bàn tay nàng.

Tư Nghi: “Địa lao này chính là được thiết lập vì ảo cảnh. Nếu ta đoán không sai, diện tích địa lao này lớn hơn ngươi và ta tưởng tượng, người bị nhốt vào không chỉ năm người chúng ta. Theo phỏng đoán ban đầu của ta, sau khi tất cả tu sĩ trong địa lao trải qua ảo cảnh, trận pháp địa lao sẽ biến ảo, đưa người thành công thoát ly ảo cảnh đến một nơi tiếp theo.”

“Rầm.” Thu Song Song nuốt nước miếng, hỏi nhỏ: “Nếu có người không thể thoát ly khỏi ảo cảnh thì sao?”

Tư Nghi ngước mắt, đôi đào hoa nhãn đẹp đẽ cong lên một độ cung ôn nhu với Thu Song Song. Thu Song Song lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vai nháy mắt sụp xuống.

“Còn có cửa ải tiếp theo…” Nàng không dám tin nói: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Trái lại, Tiết Bất Phàm bên cạnh lập tức nói: “Tiên cung?”

Ánh mắt Phượng Quyết khẽ động.

Tư Nghi không nói gì, tay nàng nghịch những quân cờ trắng trên mặt đất, xếp chúng trước người, tiếp tục nói: “Ban đầu là như vậy, nhưng không ngờ cung chủ nhập cuộc lại không hành động theo kế hoạch mà người thiết lập…”

03 nhìn về phía cửa động sau lưng Tư Nghi.

Cửa động bị Hỏa phượng hoàng phá khai đen kịt vô cùng, giống như thực quản của một con quái vật. Gạch ở lối vào bị lửa đốt đến cháy đen, chất lỏng nóng chảy treo trên vách tường, từng giọt như nước mắt.

“Nhưng người bố cục tu vi cao thâm. Cho dù trận pháp tàn khuyết, cũng sẽ không dễ dàng thả người rời đi. Cung chủ còn phải tiếp tục đi vào trong cuộc.”

Phượng Quyết chậm rãi ngồi thẳng người, linh trà trong hồ đã lạnh. Linh lực của nàng cũng đã hồi phục tất cả. Phượng Quyết dùng giọng gần như thì thầm nói: “Tự nhiên đã vào cuộc rồi, lại không biết ai thắng ai thua.” Ánh mắt nàng liếc ngang dừng lại trên người Tiết Bất Phàm bên cạnh, bưng chén trà đã lạnh lên.

Nhân vật chính, cơ duyên.

A.

Không có cơ duyên có chủ, ai cũng có thể đoạt lấy!

Nàng một ngụm uống cạn chén trà lạnh trong ly. Giọng nói nàng nhuốm sự lạnh lẽo của nước trà, nàng hỏi: “Cửa ải tiếp theo là khi nào?”

Vừa dứt lời, căn phòng giam mọi người đang ở bỗng nhiên bắt đầu chấn động. Những phiến gạch dày cộm ở bốn phương tám hướng bắt đầu rút ra, hoạt động, chồng lên nhau.

Ngón tay Tư Nghi đẩy quân cờ trắng cuối cùng đến trước người, bỏ ngọc thạch vào đèn Chu Tước, cười nói với Phượng Quyết: “Xem ra chính là ngay bây giờ.”

“Trận pháp bị phá hủy, thời gian nhập cuộc tiến trước, nguy hiểm phía trước vô cùng. Chúng ta chỉ đợi tin tức tốt từ cung chủ, chúc cung chủ kỳ khai đắc thắng.”

Thu Song Song đứng dậy trong cơn lung lay. Nàng luôn nghe cuộc đối thoại của Phượng Quyết và Tư Nghi, cảm giác chiếc nhẫn trên ngón tay bắt đầu nóng lên, hoảng sợ nói: “Nguy hiểm? Ta không muốn nguy hiểm! Ta không cần đi A a a…”

Lời nói còn chưa dứt, cả người nàng từ phiến đá ngã xuống, rơi vào trong bóng đêm.

“Thu tiểu thư!” Tiết Bất Phàm kinh hãi, quay đầu lại nhìn Tiết Mộng Đào được Tư Nghi che chắn trong trận pháp, mày nhăn lại, thả người nhảy vào trong bóng đêm.

“Tế nhược đỡ khuynh (giúp đỡ người yếu đuối, hoạn nạn), tấm gương của chúng ta.” Tư Nghi nói.

Tiết Mộng Đào ngơ ngẩn nhìn nơi họ rơi xuống, không nói gì. Từ trước đến giờ, khoảng cách giữa nàng và Tiết Bất Phàm, tựa như vực sâu đen tối không thấy đáy này.

“Đi.” Phượng Quyết nói với 03.

Hệ thống màu bạc xoay quanh cơ thể Phượng Quyết, cùng nàng nhảy vào trong bóng tối.

Sương mù ở dưới phiến dao động như gợn nước, bình tĩnh tiếp nhận người nhảy xuống. Gợn nước không có một tia sóng sánh.

03 xuyên qua sương mù, câu nói đầu tiên: “Ký chủ!”

“Ừm.”

Sương mù ở chỗ có tiếng nói tản ra, lộ ra thân hình yểu điệu của Phượng Quyết.

“Đây lại là nơi nào?” Phượng Quyết cau mày, thả ra một đoàn lửa. Lửa đi đến đâu thiêu sương mù đến đó, lộ ra những dây đằng kết cấu vào nhau. Nhưng rất nhanh càng nhiều sương mù vọt tới.

03 nói: “Có thể coi trong phạm vi này chỉ có một mình ký chủ.”

“Sương mù khiến ta nhớ đến lúc mới vào bí cảnh.”

Phượng Quyết gật đầu, tâm trạng không tốt.

“Lại là địa lao, lại là sương mù dày đặc. Người bố cục hoặc là thích giả thần giả quỷ, hoặc là chính là nhận không ra người!”

03 nghiêng đầu: “Giống nhân vật chính sao?”

Tâm trạng Phượng Quyết càng không đẹp, liếc xéo nó một cái, nói: “Quả thật.”

Bất quá Tiết Bất Phàm và Thu Song Song đều không ở đây, chẳng lẽ bọn họ bị phân tới một chỗ? Phượng Quyết giơ tay, thả ra một mảng lớn ngọn lửa.

Hỏa phượng bay lên trời, mở ra đôi cánh lớn. Mỗi lông chim đều mang theo ánh lửa, liệt liệt nóng rực rỡ cắn nuốt toàn bộ sương mù nơi nó đi qua. Bầu trời ngắn ngủi thanh minh một khắc. Trước khi sương mù vọt tới, hỏa phượng khẽ ngân, nổ tung trên không trung như pháo hoa. Vô số hỏa tinh rơi xuống như mưa, ào ào tưới xuống.

Trước mặt người và hệ thống lập tức trong sáng. Chỉ thấy một bức tường thành cao ngất đứng lặng trước mặt, trên đó đầy dây đằng. Phượng Quyết bay lên tường, nhìn thoáng qua, kinh hãi: “Đây là cái gì?”

03 cũng bay lên, “A” một tiếng.

Đây không phải, mê cung sao!

Chỉ thấy bên trong thành là vô số lối đi được tạo thành bởi những bức tường. Trên đó phủ đầy vô số dây đằng. Phượng Quyết chỉ đứng đó một lát, đối diện bỗng nhiên một cây dây đằng vọt tới, mang theo uy áp Nguyên Anh kỳ. Phượng Quyết hãi hùng khiếp vía, vội vàng nhảy xuống khỏi tường. Khi nàng lọt vào trong lối đi, dây đằng trên tường như mất đi mục tiêu mà yên tĩnh lại.

Phượng Quyết nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Sương mù lại cuồn cuộn lên, nuốt hết những dây đằng uốn lượn quấn chặtđó. Xem ra người bố cục chính là muốn người nhập cục thành thành thật thật đi mê cung. Nhiều dây đằng tu vi Nguyên Anh kỳ như vậy, Phượng Quyết tuyệt đối không thể trốn thoát.

Phượng Quyết mím môi, ánh lửa trong mắt lia lên, ngọn lửa vứt ra tường hung hăng thiêu một chút sương mù.

Rốt cuộc là kẻ nhận không ra người đến mức nào!

Không cần sinh khí mà.

03 vác chiếc giỏ hoa nhỏ, xoay quanh Phượng Quyết rải hoa rải hoa.

Phượng Quyết vận khí đối với 03: “Ngươi lại vui vẻ!”

Đương nhiên vui vẻ rồi!

Bởi vì —

“Đương đương đương!”

03 kéo bản đồ ra trong tiếng nhạc kích động của việc mở rương báu, phóng to trước mặt Phượng Quyết.

Hệ thống kiêu ngạo nói: “Khi nhìn thấy mê cung, ta đã nhanh chóng quét và vẽ xong bản đồ rồi! Mặc dù chỉ là một phần, nhưng xin ký chủ yên tâm!”

Nó bay về phía trước trong ánh mắt đột nhiên tươi đẹp của Phượng Quyết. Nó bay đến trên tường thành, vươn que diêm chọc chọc dây đằng đang ghé vào trên tường, rồi lại bay xuống, xuyên vào tường, rồi lại xuyên ra.

Xuyên vào chui ra, xuyên vào chui ra.

Hệ thống màu bạc sao băng qua lại xuyên qua, một cú lướt đi “vù” một tiếng dừng lại trước mặt Phượng Quyết.

03 trên đầu toát ra âm phù, dùng giọng nói nhu hòa của nó an ủi: “Xin ký chủ cứ việc đi tới, ta sẽ vì người thăm minh con đường.”

“Tê.” Phượng Quyết khẽ hít vào một hơi, quay đầu lại nhìn con đường bị sương mù che phủ, lẩm bẩm: “Lấy thân nhập cuộc.”

03: “Ừm?”

Phượng Quyết nhìn về phía 03, ánh mắt càng ngày càng sáng: “Hiện giờ cửa ải này chỉ có ta, Tiết Bất Phàm, Thu Song Song ba người đi vào. Ba người chúng ta vốn đã người một bước. Nhưng điểm thắng lợi này so với ngươi thì không tính là gì!”

Nàng không nhịn được vươn tay, ôm lấy 03, khoái ý nói: “Lấy thân nhập cuộc, người được trời ưu ái, 03, hóa ra ngươi là cơ duyên đó.”

“Ngươi mới là cơ duyên lớn nhất của ta!”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

03 ba lô: Sổ tay công việc một quyển, cây kem đã ăn hết một cây, loa nhỏ một cái.
(⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)

Loa nhỏ: Được cải biên từ mã số thay đổi giọng nói của hệ thống bàn tay vàng 03. Bản thân giá trị rất thấp, nhưng vì hiệu ứng hệ thống nổi tiếng có lẽ có thể bán được giá cao. Hiện tại được hệ thống bàn tay vàng 03 trao cho ý nghĩa sưu tầm khác biệt và đang được sử dụng bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro