Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

​Phượng Quyết hung hăng nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc này, nàng thậm chí không muốn truyền âm nói với 03 bất cứ điều gì, bởi vì nó hoàn toàn không hiểu!

​Không! Hiểu! Gì!

​Người đang tức giận chỉ có nàng!

​Chỉ! Có! Nàng!

​Đường đường là Cung chủ Lam Ương Cung, tại sao lại phải chịu cảnh này.

​Phượng Quyết nhắm mắt, trầm mặc.

​Bạch Phong Huy sau khi nói xong thì bị bỏ lại một bên, vẻ mặt từ tự tin ban đầu chuyển sang lo lắng bồn chồn. Giây phút này hắn suy nghĩ rất nhiều, thầm nghĩ chẳng lẽ Lam Ương Cung giàu có, không để tâm đến một cái bí cảnh này sao?

​Đây chính là bí cảnh Kim Đan sau khi thăng giai đấy!

​Tư Nghi đứng bên cạnh, ngước đầu lên, dùng ánh mắt vi diệu nhìn về phía Phượng Quyết đang sụ mặt, nàng khẽ hắng giọng, bày ra phong thái của tổng quản Lam Ương Cung, cười tủm tỉm nói với Bạch Phong Huy: “Nếu Sùng Sơn bí cảnh mở ra, người muốn đi thì cứ đi, tại sao Lam Ương Cung nhất định phải liên thủ với Bạch Thủy Môn?”

​Bạch Phong Huy nói: “Tư đạo hữu có điều không biết, nếu muốn tiến vào Sùng Sơn bí cảnh, cần phải có ngọc bài Sùng Sơn bí cảnh. Trước đó không lâu Sùng Sơn bí cảnh đã mở ra một lần, rất nhiều ngọc bài trong tay mọi người đã bị tiêu hao, số lượng còn lại vô cùng ít ỏi. Khi tin tức bí cảnh thăng giai truyền ra, càng khó cầu hơn nữa. Mà đệ tử Bạch Thủy Môn ta khi Sùng Sơn bí cảnh mở ra, vì có việc nên đã trì hoãn không đến, trong tay vừa vặn có ba mươi cái ngọc bài!”

​Tư Nghi khẽ mỉm cười.

​Cái gì mà có việc trì hoãn, người đàn ông tóc trắng vừa rồi được xưng là trưởng lão mới chỉ ở Trúc Cơ, nghĩ đến thiên phú bình thường. Loại người này cũng có thể lên làm trưởng lão ở Bạch Thủy Môn, đủ thấy đệ tử trong môn phái như thế nào, e rằng không phải vì không muốn bị thiệt mạng trong bí cảnh nên dứt khoát không đi đấy chứ.

​Loại người sợ sệt như vậy, còn muốn tu tiên sao?

​Phượng Quyết mở mắt, giọng nói rất lạnh: “Ba mươi ngọc bài, hai mươi cái làm lễ vật xin lỗi cho Lam Ương Cung. Việc chia đều thu hoạch là không thể, sau khi vào bí cảnh ai có bản lĩnh thì người đó hưởng.”

​Bạch Phong Huy liếm môi, còn muốn mặc cả: “Vậy hai mươi hai cái…”

​Tư Nghi nói: “Bạch chưởng môn, ngài cần phải suy nghĩ kỹ. Ngọc bài Sùng Sơn bí cảnh chỉ là khó có được, chứ không phải không thể có được.”

​“…” Bạch Phong Huy cười gượng gạo, lẩm bẩm: “Vâng, chỉ là…”

​“Hai mươi lăm ngọc bài.” Phượng Quyết nói: “Ta sẽ bảo đảm ngươi không chết trong bí cảnh.”

​Bạch Phong Huy giật mình, sắc mặt mừng rỡ: “Được! Có lời của Cung chủ, ta yên tâm rồi!”

​“Nếu Cung chủ đồng ý gặp được lôi âm thảo trong bí cảnh thì chia cho ta một gốc, ta nguyện ý nhường thêm bốn cái ngọc bài nữa! Nếu không có…” Bạch Phong Huy cười cười.

​Ngụ ý của hắn là, nếu Phượng Quyết đồng ý, thì trong Bạch Thủy Môn chỉ có mình hắn tiến vào Sùng Sơn bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, những ngọc bài khác sẽ nhường lại cho Lam Ương Cung.

​Phượng Quyết cười như không cười, gật đầu: “Cho dù trong bí cảnh không tìm thấy lôi âm thảo, sau khi trở về ta sẽ sai người tìm cho ngươi.”

​Đã hóa giải được chuyện với Lam Ương Cung, lại được đảm bảo tính mạng vô sự khi vào bí cảnh, Bạch Phong Huy vô cùng mãn nguyện cáo từ. Hắn dẫn đệ tử tạm thời ở lại Lam Ương thành, chờ mười ngày sau sẽ cùng người của Lam Ương Cung lên đường đến Sùng Sơn bí cảnh.

​Hắn ra khỏi Chủ phong, các đệ tử Bạch Thủy Môn chờ bên ngoài lập tức đuổi kịp. Trong đó có một người là đệ tử của Bạch Phong Huy, dò hỏi mọi việc thế nào rồi.

​Bạch Phong Huy thở dài, nói: “Lam Ương Cung quả nhiên không dễ đối phó. Các ngươi cũng nhìn thấy Lam Ương Cung rộng lớn giàu có thế nào rồi đấy. Phượng Quyết vừa mở lời đã đòi toàn bộ ngọc bài trong tay ta. Nếu không phải ta cố gắng tranh thủ, e là ngay cả ta cũng không vào được.”

​Đệ tử của hắn tâm trạng phức tạp, vừa tiếc nuối vì lỡ mất cơ hội vào Sùng Sơn bí cảnh, lại vừa an tâm vì không phải mạo hiểm thân mình. Hắn chỉ cầu mong Bạch Phong Huy có thể mang về cho hắn chút thiên tài địa bảo khó tìm.

​“Nhưng mà Cung chủ Lam Ương Cung quả nhiên như lời đồn, tàn nhẫn độc ác, hỉ nộ vô thường. Ta chỉ đưa ra khả năng chia đều thu hoạch sau khi vào bí cảnh, mà sát ý quanh người nàng ấy đã hiện ra rồi!” Nghĩ đến đây, Bạch Phong Huy tự thấy mình thất thố, không nói chi tiết nữa, mượn cớ này để giải thích lý do không thể chia đều thu hoạch.

​Các đệ tử Bạch Thủy Môn nhao nhao kêu ca Lam Ương Cung quá đáng, rõ ràng giàu có không thiếu thiên linh địa bảo tại sao lại không thể chia cho bọn họ một chút. Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

​Mọi người quay đầu lại, thấy một thiếu nữ thanh tú mặc trang phục của Lam Ương Cung, giữa hai hàng mày có một chút lo lắng. Nàng đứng trên bậc thang của sơn môn, lạnh nhạt nói: “Tư Nghi đại nhân kêu ta nhắc nhở Bạch chưởng môn một câu, đừng quên mang người ngoài sơn môn đi.”

​Nàng chỉ tay về phía lão già đang nằm ở cổng.

​Các đệ tử Bạch Thủy Môn kinh ngạc, chính mắt bọn họ đã thấy cung nhân Lam Ương Cung kéo trưởng lão ra ngoài. Lúc đó còn tưởng rằng trưởng lão đã bị đánh chết, nhưng lại không thấy nửa người đến nhặt xác. Bây giờ thấy hắn còn đang thoi thóp thở, đều có chút sợ hãi.

​“Sư phụ, giờ phải làm sao?” Đệ tử Bạch Phong Huy hỏi.

​Bạch Phong Huy chắp tay sau lưng, thở dài: “Thôi, linh căn của hắn đã bị phế, tu vi không còn, đã giống hệt như thằng nhóc Liên Sơn phái kia rồi. Cho hắn mấy lạng bạc, coi như là toàn vẹn tình nghĩa quen biết một phen đi!”

​“Sư phụ thật là có lòng nhân từ.” Đệ tử của Bạch Phong Huy nói lớn.

​“Đúng vậy, Chưởng môn thật có lòng tốt.”

​Mọi người xu nịnh Bạch Phong Huy, đi qua bên cạnh lão già, không một ai cúi đầu liếc nhìn hắn, rồi rời đi.

​Đương nhiên, cũng không có ai cho hắn nửa lạng bạc. Dù sao thì bọn họ là người tu tiên, chỉ dùng linh thạch, lấy đâu ra bạc mà cho?

​Tiết Mộng Đào đứng thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng dâng lên sự tức giận. Nàng nghĩ đến Tiết Bất Phàm, từ một thiên chi kiêu tử đến một người bị người khác coi thường, cũng chỉ là trong chớp mắt. Tiết Mộng Đào thở dài, tự mình động tay đưa lão già vào trong thành, cho hắn một viên linh thạch.

​Ngón tay Tiết Mộng Đào còn chưa buông ra, cổ tay bỗng nhiên bị lão già nắm lấy, hắn mặt mày dữ tợn, nói lớn: “Cứu ta! Ta còn có thể tu luyện! Cứu ta!”

​“Là ngươi hại ta! Là ngươi hại ta!” Lão già nắm lấy cổ tay Tiết Mộng Đào lớn tiếng gào thét. Những người đi ngang qua kinh hãi nhìn lại, thấy Tiết Mộng Đào mặc trang phục của Lam Ương Cung thì sững sờ, vội vàng giả vờ như không thấy mà đi nhanh.

​Tiết Mộng Đào mồ hôi đầy đầu, nóng ruột nói: “Buông ra!”

​“Ngươi cầm linh thạch đi đi!”

​Nàng muốn thoát ra, nhưng lão già không buông tay, nắm cổ tay nàng cực kỳ chặt. Tu vi Luyện Khí hậu kỳ của nàng thế mà lại không thể thoát ra.

​Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ, một đạo linh lực ập tới, xuyên qua bàn tay lão già. Lão già hét lên một tiếng, ôm bàn tay ngã xuống đất kêu đau.

​Tiết Mộng Đào thở phào một hơi, sờ sờ cổ tay. Ngoài việc bị nắm có chút đau, lão già không hề để lại một vết thương nào trên cổ tay nàng, đây chính là sự khác biệt giữa người thường và tu sĩ. Nàng ném linh thạch xuống đất, đuổi theo Tư Nghi.

​“Đa tạ Tư trưởng lão ra tay tương trợ.” Tiết Mộng Đào nói nhỏ.

​Người đẹp mặc áo hồng nhạt lững thững đi phía trước không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi vô dụng như ta nghĩ.”

​Chỉ là chuyện giao phó cho người của Bạch Thủy Môn đưa đống rác rưởi đó đi mà cũng không làm được, thật khiến Tư Nghi lau mắt mà nhìn.

​Tiết Mộng Đào tự biết mình đã làm chuyện ngốc nghếch, cúi đầu không dám nói lời nào.

​Tư Nghi hỏi: “Người đó là kẻ đã hại thiếu gia nhà ngươi rơi xuống vách đá, giết hại mấy người của Liên Sơn phái. Ngươi lại tốt bụng dẫn hắn xuống núi, còn cho hắn linh thạch?”

​“…”

​“Hửm?” Tư Nghi quay đầu lại nhìn Tiết Mộng Đào.

​Như bị ánh mắt nàng đâm vào, Tiết Mộng Đào lập tức nói: “Tiết công tử đã không còn quan hệ gì với ta, ta chỉ là…”

​Nàng nói đến đây thì im bặt, không dám nhắc đến việc nàng làm vậy là vì nghĩ đến Tiết Bất Phàm, người cũng bị phế linh căn. Ánh mắt Tư Nghi như dao sắc gọt trên mặt nàng, khiến nàng không dám ngẩng đầu.

​“Người đó đã phải chịu trừng phạt rồi. Trước kia hắn là tu sĩ vạn người tôn kính, giờ trở thành người phàm, tuổi thọ cũng chẳng còn bao nhiêu năm nữa. Sự tra tấn từ khoảng cách này, có lẽ không lâu nữa sẽ khiến hắn chết.” Tiết Mộng Đào khẽ nói.

​“Ồ? Thì ra là vậy.” Tư Nghi cười tủm tỉm nói: “Ngày đó Tiết Bất Phàm bị phế thuật và châm cứu đều vô ích, ngươi đau lòng lắm phải không?”

​Tiết Mộng Đào bị nàng cứ nhắc đi nhắc lại Tiết Bất Phàm, trong lòng lại đau nhói, nhưng không dám cãi lại, dứt khoát chuyển chủ đề. Nàng hỏi: “Có chuyện gì mà cần Tư trưởng lão tự mình xuống núi vậy?”

​Ánh mắt Tư Nghi trong suốt như gương nhìn Tiết Mộng Đào, cười nói: “Mười ngày nữa, Sùng Sơn bí cảnh sẽ mở lại. Cung chủ muốn tự mình đi trước. Ta xuống núi để mua cho nàng ấy vài cuốn truyện, thức ăn, lúc rảnh rỗi giải sầu.”

​Tiết Mộng Đào nhất thời không biết nên kinh ngạc vì Sùng Sơn bí cảnh mở lại hay vì Cung chủ lúc rảnh lại xem truyện và ăn đồ ăn vặt ngoài đường để giải sầu. Nàng há hốc miệng, nhìn Tư Nghi.

​“Nhìn ta làm gì, ngươi cũng phải đi.” Tư Nghi nói: “Cung chủ đã đích thân chỉ định muốn mang ngươi theo. Nàng nói có lẽ trong bí cảnh sẽ gặp lại Tiết Bất Phàm, để hai người các ngươi tái ngộ tiền duyên.”

​Đầu óc Tiết Mộng Đào bị bốn chữ tái ngộ tiền duyên làm cho ong ong, lẩm bẩm: “Tiết công tử hắn linh căn…”

​“Đúng rồi, chuyện Sùng Sơn bí cảnh mở lại vẫn là bí mật, nếu ngươi nói cho người thứ hai nghe, ta sẽ cắt lưỡi ngươi. Không có lưỡi, e là ngươi không thể cùng Tiết Bất Phàm tái ngộ tiền duyên nữa rồi.” Tư Nghi cười nói: “Cũng nói không chừng, có lẽ Tiết Bất Phàm thấy ngươi ở Lam Ương Cung bị dày vò như thế, sẽ *trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, muốn mang ngươi ra khỏi cung.”

*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Vì một người con gái đẹp mà chỉ một cơn giận cũng đủ làm bùng nổ chiến tranh.

​Tiết Mộng Đào siết chặt ngón tay, cứng nhắc nói: “…Xin Tư trưởng lão đừng đùa.”

​“Đùa?”

​Tư Nghi hỏi: “Câu nào?”

​Tiết Mộng Đào: “…”

​03 từ vai Tư Nghi đậu lên vai Tiết Mộng Đào, cùng Tiết Mộng Đào im lặng. Sau khi thấy cảnh báo về phạm vi, nó “vù” một tiếng bay trở về bên cạnh Phượng Quyết.

​Phượng Quyết đang nằm trên nệm tầng hai của quán trà nghe kể chuyện. Nàng vừa ngẩng đầu, cảm thấy quả cầu màu bạc có biểu cảm hơi kỳ lạ.

​Rõ ràng vẫn là đôi mắt quầng thâm đó, nhưng cứ thấy… hơi cứng đờ.

​“Nghe Tư Nghi nói gì?” Phượng Quyết truyền âm hỏi nó.

​Giọng nói lạnh nhạt của 03 kể lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tư Nghi và Tiết Mộng Đào. Vì đã thay đổi giọng nói, nên cảm xúc cũng trở nên đầy đủ hơn, ngay cả sự hời hợt trong giọng Tư Nghi cũng được thể hiện một cách trôi chảy.

​Hay hơn cả người kể chuyện.

​Phượng Quyết lấy ra một viên linh thạch vẽ phù truyền âm, muốn Tư Nghi mua thêm vài cuốn truyện về, tính toán để 03 đọc cho nàng nghe.

​“Có gì đâu.” Phượng Quyết vừa làm việc vừa nói, tay không ngừng nghỉ. Nàng kể cho 03 nghe chuyện cũ: “Tư Nghi mười lăm tuổi đã đến bên cạnh ta, khi đó ta ba tuổi. Nàng là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên. Chỉ là càng ở bên ta lâu, nàng càng thêm *ôn nhu nội liễm.”

*Ôn nhu nội liễm: Dịu dàng mà kín đáo, hiền hòa nhưng không khoa trương, biểu hiện sự mềm mỏng và sâu lắng ẩn bên trong.

​03 mở từ điển về con người, bày tỏ ôn nhu nội liễm không phải là cách dùng như vậy.

​Phượng Quyết cười nhạt, bóp nát phù truyền âm. Linh quang bay ra từ lòng bàn tay nàng, mảnh vụn linh thạch rơi xuống khe hở ngón tay nàng “rào rạt”. Cung nhân đang quỳ dưới đất sơn móng tay cho nàng vội vàng cầm khăn tay, cẩn thận lau đi những mảnh vụn trắng trên đầu ngón tay nàng.

​“Tại sao không thể?” Phượng Quyết hỏi: “Ngươi mới quen ta được mấy ngày, đã hiểu ta rồi sao?”

​03 im lặng, lơ lửng trước mặt Phượng Quyết.

​“Nhưng không sao.” Phượng Quyết vươn tay rảnh rỗi, nâng lấy thân thể 03 trong không trung, từ từ nắm chặt sự hư vô đó. Nàng cười dịu dàng, đôi môi đỏ mọng mở ra, cười nhạt không tiếng động.

​“Chúng ta sẽ càng ngày càng quen thuộc.”

​Phượng Quyết hỏi: “Ngươi đã hứa, bất kể thế nào cũng sẽ giúp ta, đúng không?”

​03 không chút suy nghĩ, nói: “Đúng vậy.”

​--------------------------------------
​Tác giả có lời muốn nói:

​Nhật ký công việc:

​Chủ hệ thống, con người thật là phức tạp. (⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄⁠;⁠)

​Ta đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, tiếp xúc với bao nhiêu ký chủ, kết quả vẫn là không hiểu gì cả. (゜-゜)

​Nhưng cảm ơn khi ra đời đã cho ta có được thân thể mô phỏng.

​Ít nhất nhiệm vụ lần này, đã cho ta được sống thật nhiều lần.

​Làm hệ thống thật tốt. (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

​Phúc đáp của Chủ hệ thống: …

​Một hệ thống đang buồn.

​Buồn buồn. (⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro