
CHƯƠNG 23
Lúc này vẫn chưa đến đêm, chỉ mới chạng vạng, chân trời ráng đỏ, mây và mây hòa quyện vào nhau, có lẽ vì quá nhiệt tình mà đã thiêu rụi cả bầu trời.
Khi Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ từ tầng trên đi xuống, họ bất ngờ gặp lại Alpha có vợ đang mang thai. Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cả hai ngỡ mình đi nhầm chỗ, tưởng chừng như lạc vào khoa tâm thần. Điều khiến họ sững sờ hơn là vị Alpha kia còn đang cẩn thận tập luyện cách đỡ eo cho vợ mình.
Cho đến khi vợ anh ta ra răn dạy: "Anh có thể đừng luyện tập nữa không? Ai mà giống anh chứ. Anh xem vợ vợ nhà người ta kìa, sao người ta không giống anh thế này?"
Vợ của Alpha nhìn về phía Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ nuốt một ngụm khí. Đợi người bên ngoài đi vào, nàng vội vàng theo lên lầu. Dã Trì Mộ nhíu mày, nói: "Cô có phải trông rất giống một người có gia đình rồi không, nếu không người khác sao lại luôn cảm thấy cô đã kết hôn."
Cố Tri Cảnh khàn giọng, cô híp mắt, nghiêm nghị suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có thể là do trông hơi già."
Khóe miệng Dã Trì Mộ khẽ động. Tướng mạo của Cố Tri Cảnh dù thế nào cũng không già. Cô có tướng mạo mang khí phách của phái nữ, không thể nói là ngự tỷ, mà càng giống một tổng tài lạnh lùng. Dã Trì Mộ nói: "Người ta cũng đâu có gọi cô là dì, là bà."
"Vậy cô nói xem tại sao?" Cố Tri Cảnh hỏi lại nàng, đôi mắt nheo lại như thể có ánh sáng của châu báu vỡ ra, sáng chói đến mức người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
"Cô còn biết nói đùa à?" Dã Trì Mộ kinh ngạc.
Cố Tri Cảnh là một người đầy mâu thuẫn. Có lúc cô miệng lưỡi dẻo quẹo, buông lời bông đùa đầy sắc sảo, câu này nối tiếp câu kia. Nhưng cũng có lúc cô nghiêm túc đến mức khiến người ta vừa sợ vừa thán phục, nghĩ thầm: "Trời ơi, sao lại có người nghiêm chỉnh đến vậy!"
Có lẽ vì ngoại hình, lần đầu gặp Cố Tri Cảnh, Dã Trì Mộ không khỏi kinh ngạc. Nàng không ngờ một Alpha xinh đẹp như thế lại bị coi là "tra nhân", thật đáng tiếc.
Đôi mắt Cố Tri Cảnh rất cuốn hút, nhưng lúc này chẳng có thời gian để ngắm nhìn. Thang máy đã đến tầng một, bệnh viện đông đúc người ra vào. Hai người chen ra ngoài, cánh tay kề sát cánh tay.
Dã Trì Mộ lo lắng sợ ai đó va phải cánh tay đang bị thương của mình. Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, Cố Tri Cảnh đã vươn tay che chắn cho nàng. Dã Trì Mộ vô thức nép sát vào lòng cô.
Cô dường như đã xịt nước hoa để che giấu Pheromone của mình, chỉ còn lại mùi cỏ xanh nhè nhẹ. Dã Trì Mộ chợt hiểu tại sao người ta lại lầm tưởng họ là vợ vợ – bởi Cố Tri Cảnh bảo vệ nàng quá chu đáo.
Ra khỏi bệnh viện, Tần Quang Huy đã ở cửa đón họ. Người Tần Quang Huy run như cầy sấy, há miệng run rẩy nói: "Lớn, đại tiểu thư, cô trúng 18.8888 tỷ à."
"Đừng có '8 8 8' nữa, anh thế này có lái xe được không?" Cố Tri Cảnh rất lo lắng cho anh ta. Cô rất coi trọng sự an toàn của con người và việc tuân thủ quy tắc giao thông. "Anh ra sau ngồi đi."
Tần Quang Huy một mình ngồi ở phía sau, người kích động như một con khỉ. Hôm nay đại tiểu thư lái xe cho anh ta, lại còn là đại tiểu thư vừa trúng 18.88 tỷ.
Dã Trì Mộ đứng bên cạnh do dự một chút. Cố Tri Cảnh ngồi vào ghế lái trước, cài dây an toàn, rồi lại gọi Dã Trì Mộ, nói: "Cô ngồi ghế phụ."
Chân Dã Trì Mộ đang định di chuyển ra sau, từ từ đặt về phía trước. Nàng mở cửa xe. Cố Tri Cảnh nhắc nhở: "Cô cài dây an toàn vào đi."
"Được." Dã Trì Mộ từ trong kính chiếu hậu nhìn Tần Quang Huy. Tần Quang Huy kích động đến mức tay níu lấy cả đùi mình. Dã Trì Mộ lại quay đầu nhìn sang. Nàng tò mò không biết vừa rồi mình có như vậy không. Nếu biểu hiện kích động như thế, chẳng phải là đã làm trò cười trước mặt Cố Tri Cảnh sao.
Phòng ăn đã được đặt từ sáng sớm. Cố Tri Cảnh vào báo tên rồi trực tiếp lên tầng 18.
Dã Trì Mộ thầm nghi ngờ rằng Cố Tri Cảnh đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho mọi chuyện hôm nay. Nếu không, sao cô lại hành động mượt mà như nước chảy mây trôi thế được? Nàng nghiêm túc quan sát Cố Tri Cảnh, nhưng thực lòng không muốn xem cô như một vị cứu tinh. Nếu phải so sánh, Dã Trì Mộ cảm thấy cô giống một kẻ phản loạn, dám thách thức cả thế giới. Nghĩ đến đây, nàng bước đi vội vã, bất cẩn va vào lưng Cố Tri Cảnh.
Cố Tri Cảnh cao hơn nàng một chút, thân thể rắn chắc khiến trán nàng đau nhói. Cô quay lại, đưa tay định xoa trán nàng, nhưng chỉ thoáng dừng cách một chút rồi rụt tay về, khẽ nói: "Cẩn thận chứ."
Vào phòng riêng, Cố Tri Cảnh trước tiên kéo ghế ra, mời nàng ngồi xuống.
Lịch thiệp, nhã nhặn.
Dã Trì Mộ cảm thấy mình như một quý cô tự phụ. Nàng ngượng ngùng ngắm nhìn bốn phía. Phòng ăn được thiết kế theo kiểu vây quanh 360 độ, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh thành phố.
Tòa nhà đối diện lấp lánh ánh đèn neon. Dã Trì Mộ nói: "Tòa nhà kia đẹp thật, sáng thật."
Cố Tri Cảnh quay đầu nhìn, chính là tòa nhà mà Quân Hoa Diệu sắp mua lại. Cô nói: "Vậy tôi mua nó cho cô."
"Đừng nói đùa." Dã Trì Mộ cúi đầu buộc khăn ăn. Nàng ăn loại bữa tối này rất chậm chạp, vì không quen với những bữa tiệc cao cấp.
Cố Tri Cảnh tắt điện thoại di động, đặt ở một góc bàn. "Không nói đùa, mua lại là thuộc về cô. Cô muốn cho nổ thì nổ, muốn đập thì đập, không ai dám nói gì."
Dã Trì Mộ chỉ coi Cố Tri Cảnh đang nói khoác. "Hừ, vậy tôi còn muốn cả những ngôi sao nữa."
"Cái này à... có chút khó."
Dã Trì Mộ hiện tại không có ham muốn mua sắm gì lớn, chỉ muốn hưởng thụ bữa tối một cách yên bình. Ánh mắt nàng rơi ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Tiếp đó, nàng cầm điện thoại, có chút muốn chụp một tấm ảnh. Nàng hỏi: "Tôi có thể chụp ảnh không?"
"Có thể." Cố Tri Cảnh gọi món, "Đợi món ăn lên đã."
Bò bít tết, gan ngỗng áp chảo, và các loại món ăn không gọi được tên.
Đồ ăn được mang lên từng món một. Vì khách hàng chụp ảnh, tốc độ mang đồ ăn của nhà bếp cũng nhanh hơn một chút.
Có lẽ tin trúng thưởng lan truyền quá nhanh, mang theo không khí hân hoan, nên cả nhân viên nhà hàng cũng nhận ra Cố Tri Cảnh. Họ nhiệt tình đến bắt tay cô, nói rằng nếu cô cần gì, cứ nói, họ sẽ phục vụ tốt nhất.
Cố Tri Cảnh vẫn bình thản, cầm dao cắt bít tết chậm rãi, nói: "Hiện tại tôi chưa cần các anh giúp gì. Tạm thời đừng qua làm phiền, mang đồ ăn lên thì nhẹ nhàng thôi." Nói xong, cô quay sang hỏi Dã Trì Mộ: "Cô muốn nghe nhạc không?"
Dã Trì Mộ nghĩ đến một buổi hòa tấu dàn nhạc, thấy hơi tò mò, liền gật đầu.
Cố Tri Cảnh vỗ tay một tiếng, nhân viên phục vụ đến. Cô nói: "Bản giao hưởng 《 Thành Phố Tình Yêu 》, chương thứ ba, của đại sư Đa Lan."
Trình độ của dàn nhạc trong nhà ăn chỉ ở mức bình thường, không hợp với thính giác của Cố Tri Cảnh lắm, chỉ để tạo không khí.
Dã Trì Mộ kinh ngạc nhìn cô, Cố Tri Cảnh lại còn hiểu cả âm nhạc?
Cố Tri Cảnh nhấp một ngụm rượu đỏ, vị thuần, có hậu vị ngọt.
Trước đây, Dã Trì Mộ từng ăn cơm cùng một cô gái, giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng. Lần đó, cô đi xem mắt, đối tượng là học trò của mẹ cô – một vũ công với dáng người thướt tha, động tác nhẹ nhàng, khi biểu diễn trên sân khấu đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.
Sau bữa cơm, hai người mỗi người một ngả. Về sau, mẹ cô bảo rằng đối phương không ưng cô, chê cô như khúc gỗ, chẳng có chút tư tưởng nào.
Cô thấy kỳ lạ, vì đối phương chẳng phải cũng như vậy sao?
Sau đó cô cũng không mấy để ý. Dù sao, cả hai đều không vừa mắt nhau.
Sau khi chụp xong ảnh, Dã Trì Mộ đăng lên Weibo. Nàng chọn một tấm ảnh, định thêm bộ lọc nhưng thấy màu sắc đồ ăn bị lệch, mất đi vẻ sang trọng, nên quyết định đăng ảnh gốc, không thêm chữ.
Bị chế giễu đã lâu, nàng cũng muốn khoe khoang một chút.
Nghĩ ngợi thêm, nàng vào lại nhóm chat nhỏ. Hai người bạn đồng nghiệp kia giờ chẳng còn nói chuyện với nàng. Dã Trì Mộ cố tình trêu chọc, đăng hết loạt ảnh vào nhóm, kể cả tấm bị bóng chồng, rồi gõ thêm dòng chữ:
【 Chia sẻ cho hai người một chút, siêu ngon. Có cả dàn nhạc, hình như ở trên tầng cao nhất, cảm giác như đưa tay là có thể chạm tới mặt trăng. 】
【 Hai người có từng đến nhà hàng này ăn chưa? Có thể giới thiệu cho tôi món nào ngon không? 】
Nhóm ba người, hiện tại chỉ có một người nói chuyện.
Cố Tri Cảnh là một người nghiêm túc, không thích người khác vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại. Cô mấy lần nhìn về phía Dã Trì Mộ, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, mở máy. Trong lúc chờ đợi, cô hỏi: "Weibo đã đăng chưa?"
Dã Trì Mộ ngẩng đầu, đặt điện thoại sang một bên, "ừ" một tiếng.
Nàng có chút ngượng ngùng. Cố Tri Cảnh biểu hiện rất chăm chú, nghiêm túc, như đang đối đãi với một việc gì đó quan trọng. Cô không nhìn hot search, trực tiếp đi tìm kiếm tên của Dã Trì Mộ, rất nhanh đã tìm được tài khoản của nàng.
Hình ảnh chụp không tệ, nhưng Cố Tri Cảnh không phải nhìn đồ ăn, cô đang đọc bình luận.
【 Trúng 18,88 tỷ! Dã Trì Mộ thật sự là vị hôn thê của Cố Tri Cảnh sao? Đây là đang ăn tối cùng Cố Tri Cảnh à? 】
【Aaa, trời ơi, có phải ánh hào quang 18,88 tỷ không? Cảm giác "Alpha tra" với "Omega phản diện" lại có chemistry ghê!】
【 Tra A hóa ra cũng lãng mạn phết! Trúng thưởng xong lập tức dẫn Omega đi nhà hàng sang chảnh ăn uống, đúng là hưởng ké chút hỷ khí của Alpha!. 】
【 18.88 tỷ, 18.88 tỷ! 18.88 tỷ! 】
【 Ô ô ô, rất muốn ship CP của họ. Chị ơi, chị có định tham gia show tình yêu không? Tôi không ngại chị mang theo vị hôn thê 18.88 của chị cùng tham gia đâu!】
【 Kính hiển vi nữ hài đến rồi, nhìn bóng ngược, Cố Tri Cảnh chính là đang ăn cơm với Dã Trì Mộ, họ đang dùng bữa! Ô ô ô, thật cưng chiều, trúng thưởng là lập tức đưa vợ đi ăn đồ ngon, cô ấy chắc chắn yêu Dã Trì Mộ lắm !】
【 Tại sao Cố Tri Cảnh ngồi đoan chính như vậy, cảm giác một bên mặt cũng rất có hình dáng. Cố tra A, cô có phải đã lén lút luyện tập sau lưng chúng tôi không! Bây giờ tra A cũng cạnh tranh quá đi! 】
Nhìn xem, khóe môi Cố Tri Cảnh đang cong lên.
Ai mà không thích được khen chứ?
Cánh tay Dã Trì Mộ bị thương, chỉ có thể buông thõng hai bên. Nàng không thể dùng dao nĩa, đều là Cố Tri Cảnh cắt xong đưa cho nàng. Cô cắt tỉ mỉ, từng miếng nhỏ, đưa cho Dã Trì Mộ, bảo nàng chấm nước sốt rồi ăn.
Cố Tri Cảnh hai ngày nay chăm sóc Dã Trì Mộ đã thành thói quen. Cô đều không cảm thấy có gì, không ngờ lại bị những người trên Weibo đào ra, nói nhìn bên kia của cô có hai phần bít tết, vẫn là hai bộ dao nĩa, nhất định là đang cắt bít tết cho hôn thê.
"Cái gì mà tra A cắt bít tết cho vợ chưa cưới, quá ngầu."
【 Có show tình yêu nào cho cặp đôi này không? Muốn xem cặp "18,88 tỷ" với "tiểu dã miêu" quá! Thật sự rất mong thấy "Alpha tra" lãng tử hồi đầu, cưng chiều cô nàng Omega xinh đẹp làm nũng! 】
Dã Trì Mộ nghĩ: Tôi mới không phải là người hay làm nũng.
Dùng cơm xong, hai người ra ngoài đi dạo. Tần Quang Huy cũng đi theo. Cố Tri Cảnh trúng thưởng liền thuận tiện cũng cho anh ta ăn ở ngoài một bữa.
Sau khi ăn xong, tay anh ta không còn run nữa, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?"
"Đi mua sắm một chút."
Thật ra cũng không có gì muốn mua, nhưng Dã Trì Mộ phát hiện Cố Tri Cảnh rất sĩ diện. Hẳn là do lần đấu giá đó, nàng đấu giá đồ không đủ thoải mái, lúc đó trong tay không có nhiều tiền, cho nên cô trong lòng khó chịu đến bây giờ, nhất định phải đưa nàng đi mua sắm để bù lại.
Dã Trì Mộ cũng không từ chối, đi mua mấy bộ quần áo. Vì cánh tay bị thương không tiện thử, Cố Tri Cảnh đều để Dã Trì Mộ nhìn, thích thì lấy. Cố Tri Cảnh xách hết túi xách trong tay, không xách được thì để Tần Quang Huy cầm giúp. Mua quần áo xong thì mua giày, mua giày xong thì mua đồ trang điểm, trong ngoài đều được bao trọn, quẹt thẻ nhanh chóng.
Cố Tri Cảnh thật sự rất phách lối, hoàn toàn không trả giá, cái gì cũng mua. Dã Trì Mộ đều sợ cô vung tay lên nói: "Trung tâm thương mại này tôi bao hết, tôi mua hết."
Trước đây, Tần Quang Huy còn nhắc nhở đại tiểu thư nhà mình tiết kiệm một chút. Lần này, anh ta làm chân sai vặt, xách từ trên xuống dưới. Ở cửa, Cố Tri Cảnh thấy anh ta đi mệt, bèn tặng anh ta một đôi giày da bóng loáng.
Tần Quang Huy xách túi lớn túi nhỏ chạy càng có sức hơn. Chỉ là anh ta phát hiện ánh mắt của Dã Trì Mộ tiểu thư không thích hợp, cứ nhìn chằm chằm vào giày của anh ta.
Tần Quang Huy đưa chân ra, nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư, sao thế, đẹp không?"
Môi Dã Trì Mộ mấp máy, trầm giọng nói: "Tôi cũng muốn một đôi giày da."
"..."
Luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Cố Tri Cảnh: "Mua, mua mười đôi!"
Ngài là muốn mỗi ngón chân đi một đôi sao?
···
Hai người trở lại bệnh viện. Đồ mua được được xếp gọn gàng trong tủ. Cố Tri Cảnh lại mở điện thoại lên. Bên trong, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tục hiện ra. Nếu không phải chất lượng điện thoại tốt, khoảnh khắc mở máy, lượng tin nhắn hiện ra sợ là đã làm máy đứng.
Dã Trì Mộ tò mò đến xem, điện thoại Cố Tri Cảnh có 999+ cuộc gọi nhỡ, 999+ tin nhắn.
Nàng, một nghệ sĩ, nhìn thấy cảnh này cũng phải kinh ngạc.
"Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc khi cô trúng thưởng." Dã Trì Mộ quan sát biểu cảm của cô. Nếu Cố Tri Cảnh là nhất thời không phản ứng kịp cũng có thể hiểu được.
Cố Tri Cảnh cảm nhận được sự chú ý của nàng, cô cười khẽ, nói: "Tôi là người khi vui vẻ, cảm xúc không thể hiện ra ngoài lắm, có chút đơ."
"Thật không?" Dã Trì Mộ lại càng không tin.
Mặt Cố Tri Cảnh đột nhiên đến gần, dọa Dã Trì Mộ giật mình. Cơ thể nàng lùi về sau, "Cô làm gì vậy?"
Cố Tri Cảnh đưa gò má mình đến gần. Gương mặt hoàn hảo không một tì vết ấy khiến người ta run sợ. Cố Tri Cảnh nói: "Cô chọc một cái là biết."
Nói đến chuyện trúng thưởng, Cố Tri Cảnh cũng vui, nhưng cô là một tổng tài, đã thấy nhiều tiền, không thể hiện ra cảm xúc quá mức.
"Không chọc." Ngón tay Dã Trì Mộ thu lại. Lần này thoáng nhìn thấy khóe miệng Cố Tri Cảnh có nụ cười. Bây giờ Cố Tri Cảnh trông rất vui vẻ. Vậy trêu chọc nàng một chút còn vui hơn cả trúng 18 tỷ sao?
Cố Tri Cảnh cúi đầu bấm với điện thoại, chuyển tất cả tin nhắn sang trạng thái đã đọc, rồi theo mức độ quan trọng mà lựa chọn trả lời.
Cô gọi điện thoại lại cho Cố Thế Xương.
Cố Thế Xương, người cha già trầm ổn này, nhìn thấy tin tức, giọng điệu cũng có chút run rẩy, nhưng ông cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Con trúng giải rồi."
Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng.
Bên kia không có tiếng động, Cố Tri Cảnh hỏi thêm một câu: "Còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì con cúp máy trước, vừa mới ra ngoài một chuyến, bây giờ rất nóng, muốn đi tắm."
Cố Thế Xương đáp một tiếng "được", càng phát ra không bình tĩnh nổi.
Dã Trì Mộ ngồi bên giường, nàng nói: "Phụ thân của cô chắc chắn đang nghĩ mình nằm mơ."
"Vậy thì để ông ấy ngủ một giấc ngon, ngày mai lại nói chuyện làm ăn."
Cố Tri Cảnh lại gọi điện thoại cho Tần Linh Nguyệt. So với sự trầm ổn của cha già, Tần Linh Nguyệt mở miệng tương đối kịch liệt, "Tốt, mẹ kiếp, cậu có phải đã mua một cái hot search giả không? Tôi cẩn thận nghĩ lại, sao cậu lại đi mua vé số! Tôi có phải đang nằm mơ không, chưa tỉnh ngủ? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà mua hot search giả, đến lúc bị người ta phát hiện sẽ rất mất mặt."
Mua hot search giả rất giống với những gì Cố Tri Cảnh, kẻ cặn bã này, có thể làm. So sánh hai chuyện, so với việc cô trúng thưởng, việc mua hot search giả càng làm người ta tin hơn.
Tần Linh Nguyệt nói lung tung.
Cố Tri Cảnh cũng không hiểu ý cô ấy muốn biểu đạt, cuối cùng "ừ" một tiếng, "Đúng, trúng 18 tỷ, là tiền thật."
Bên kia không có âm thanh. Có thể là vì Cố Tri Cảnh quá hiểu người bạn thân ở thế giới thực của mình, đối mặt với sự im lặng của Tần Linh Nguyệt, cô không đối đáp tùy ý như với Cố Thế Xương, chỉ bổ sung một câu: "Cho cậu ké chút vận may nhé?"
"Con mẹ nó! Chiều nay tôi còn định mượn cậu tiền mua nhà. Quay đầu lại, cậu trúng thưởng, đưa hôn thê đi tiêu dao bên ngoài. Bây giờ lại bảo tôi ké chút vận may? Thật không có suy nghĩ." Dứt lời, Tần Linh Nguyệt trực tiếp cúp máy.
Chuyện Cố Tri Cảnh trúng thưởng, trong lòng Tần Linh Nguyệt luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc đi cứu Vân Lộng Khê, cô ta đã cảm thấy Cố Tri Cảnh biết trước, như thể đã sớm biết Vân Lộng Khê ở đó. Sau đó, Tần Linh Nguyệt hỏi Cố Tri Cảnh làm sao biết, Cố Tri Cảnh lại nói một cách úp mở. Tần Linh Nguyệt còn ở trong lòng suy nghĩ, nếu Cố Tri Cảnh có khả năng tiên đoán, sao không đi mua vé số?
Hay lắm, quay đầu lại đã trúng nhiều như vậy.
Tần Linh Nguyệt nghĩ đến đây, nhận được tin nhắn của Cố Tri Cảnh.
Cố Tri Cảnh: 【 Mời cậu ăn cơm? 】
Tần Linh Nguyệt trả lời: 【 Ăn cơm thì có tác dụng gì? Muốn tôi nói, nếu cậu thật sự có tâm, thì mau tiên đoán cho tôi dãy số xổ số tháng sau, để tôi cũng trúng. 】
Cố Tri Cảnh: 【 Tháng sau không biết, có cơ hội nhất định sẽ nói cho cậu. 】
Tần Linh Nguyệt cầm điện thoại xem đi xem lại. Vốn dĩ Cố Tri Cảnh trúng thưởng, cô nên vui vẻ, nhưng cái cảm giác là lạ này làm Tần Linh Nguyệt không thoải mái.
Lẽ nào người bạn tra A này của cô ta thật sự có kỹ năng tiên tri biết trước?
Trên mạng ồn ào dữ dội, điên cuồng bàn tán về việc tra A Cố Tri Cảnh trúng số. Các loại kêu gào bất công, nói Cố Tri Cảnh không chỉ biết đầu thai mà còn biết mua vé số, sao lại có người may mắn như vậy chứ, ngưỡng mộ, ghen tị.
Hai người họ sau khi tắm xong, yên lặng nằm trên giường. Dã Trì Mộ nghiêng người nhìn điện thoại, lúc thì vào hot search xem mọi người ngưỡng mộ Cố Tri Cảnh, lúc thì vào Weibo của mình xem bình luận của cư dân mạng. Không bao lâu, nàng cũng lên hot search, rất nhiều người ngưỡng mộ nàng có một vị hôn thê may mắn. Nàng đây là đã ké được độ hot của Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh cũng không nói gì...
"Dã Trì Mộ." Cố Tri Cảnh gọi từ phía sau.
Dã Trì Mộ úp điện thoại xuống giường, không đáp lại cô. Cố Tri Cảnh dựa tới, làm giường vang lên tiếng kẽo kẹt. Dã Trì Mộ lúc này mới phản ứng, hôm nay sao Cố Tri Cảnh lại đến gần vậy? Còn leo lên giường của nàng!
"Hôm nay còn muốn ngậm một chút không?" Cố Tri Cảnh nhẹ giọng hỏi, hơi thở rơi trên cổ nàng, thổi vào da thịt nàng.
Người phụ nữ này thật đáng ghét.
Ban đầu còn tưởng cô ấy đứng đắn, không ngờ...
"Vẫn còn hồng." Cố Tri Cảnh nói, "Vẫn như muốn rỉ máu."
Thật tình!
Dã Trì Mộ cố ý không nói gì. Cố Tri Cảnh hơi thở phà trên gáy nàng. Cố Tri Cảnh phát hiện, làm một kẻ cặn bã thật tốt. Một khi đã cho người ta ấn tượng xấu, làm rất nhiều chuyện đều có thể không kiêng nể gì, không cần lo lắng người khác sẽ thất vọng về mình.
Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng.
Ngón tay thon dài rơi trên gáy nàng, vén cổ áo ngủ của nàng lên. Dã Trì Mộ khẽ cúi đầu xuống, lại một lần nữa để lộ tuyến thể của mình. Cố Tri Cảnh ngón tay sờ lên, cảm thấy có chất mật chảy ra.
Cô day day đầu ngón tay, sền sệt.
"Quả nhiên, vẫn là rất nhạy cảm." Cố Tri Cảnh hợp lý hóa hành vi xấu xa của mình, cô ghé sát qua người, đầu lưỡi nếm vị táo ngọt ngào.
"A..."
Cố Tri Cảnh có chút thích cái thiết lập của thế giới này, có thể thỏa mãn mọi ý đồ xấu xa trong lòng người ta. Cô ngậm rất lâu, lại nhẹ nhàng khiêu khích chóp nhọn của tuyến thể.
"Cô nhẹ một chút, tay tôi đau." Dã Trì Mộ nhắc nhở cô. Nếu quá kích thích, nàng sẽ không nhịn được mà nắm chặt chăn, sau đó sẽ làm động đến vết thương.
"Được." Cố Tri Cảnh ngoài miệng nói vậy, thực tế lại nhổm người dậy, tay đặt lên eo nàng, khống chế động tác của Dã Trì Mộ, tiếp tục hôn nàng.
Dã Trì Mộ trong lòng rất phức tạp. Cố Tri Cảnh là một kẻ lưu manh, những việc xấu trước đây loang lổ. Một người như vậy rất khó tưởng tượng sẽ trở nên tốt đẹp.
Thế nhưng, Cố Tri Cảnh dù tốt hay xấu, đều khiến nàng dần dần sa vào.
Nếu Cố Tri Cảnh muốn chà đạp, nàng... nguyện ý để bị chà đạp.
Ý nghĩ này khiến người ta cảm thấy thống khổ, lại mang đến cho cơ thể một loại kích thích khác.
Dã Trì Mộ nhắm mắt, khi Cố Tri Cảnh thử cắn vào tuyến thể của nàng, nàng siết chặt áo ngủ trong tay. Nhưng nếu một ngày nào đó Cố Tri Cảnh dám làm điều này với người khác, nàng sẽ giết kẻ đó, rồi nhốt Cố Tri Cảnh lại.
Nàng nhắm mắt, trong miệng lại một lần nữa tiết ra âm thanh.
Ngoài cửa sổ là ánh sáng xanh nhạt, một tia sáng xiên qua, đúng lúc rọi lên giường.
Tư thế của hai người trên giường kéo dài rất lâu.
Rạng sáng, nhiệt độ trên mạng vẫn chưa giảm. Cố Tri Cảnh mở điện thoại lên, vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn từ những số lạ.
【 Không tệ nha, thế mà lại trúng thưởng. Có thời gian đến Dạ Mị vui vẻ một chút. 】
【 Mấy cô nàng lúc trước cô để mắt tới cũng muốn ké chút vận may của cô, cửa phòng đều để tôi mở sẵn cho cô rồi. 】
Vừa nhìn đã biết là những người bạn xấu của nguyên chủ. Cố Tri Cảnh kéo hết vào danh sách đen. Đằng sau còn có mấy tin nhắn, đều là của đám lão già cướp nhà đó gửi đến. Lúc trước cảm thấy cô là một kẻ ăn chơi trác táng, bây giờ cô trúng thưởng, tất cả đều đến nịnh bợ cô, bảo cô đi xung hỉ.
Cô đi xem Dã Trì Mộ đã tỉnh chưa, Dã Trì Mộ vẫn còn ngủ.
Cố Tri Cảnh thay quần áo xong, lại đến nói với Dã Trì Mộ: "Tôi về một chuyến trước, công ty có việc phải bận, phải đi ứng phó với một đám lão già."
Dã Trì Mộ mệt mỏi mở mắt, kéo tay áo cô, "Tôi cũng đi sao?"
"Cô muốn đi không?" Cố Tri Cảnh hỏi.
Dã Trì Mộ suy nghĩ một hồi, Cố Tri Cảnh đi công ty thì thôi được rồi. "Cô đi đi."
Lúc Cố Tri Cảnh đi, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt kéo dài của nàng, trong lòng mềm nhũn.
Lần này, Cố Tri Cảnh xuất hiện trong buổi tụ tập không phải đi một mình, còn gọi thêm cả Tần Linh Nguyệt. Cố Tri Cảnh còn chưa đến đã trở thành trung tâm của chủ đề, tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện trúng giải.
Cố Tri Cảnh xuất hiện, đón nhận toàn là những khuôn mặt tươi cười. Những lão già lúc trước coi thường cô, sôi nổi đến nịnh bợ cô. Thương trường luôn là như vậy. Cố Tri Cảnh chỉ cong môi cười, không rảnh để ý.
Cố Tri Cảnh sở hữu ngũ quan sắc nét, nổi bật. Cô luôn chải tóc ra sau, để lộ gương mặt không cần trang điểm vẫn cuốn hút. Mái tóc ngắn ngang tai ôm sát cổ, tạo nên vài nếp gấp nhỏ. Với nhan sắc như thế, khó mà cưỡng được .
Tần Linh Nguyệt nhìn không được, cô ta cầm rượu đến, đứng bên cạnh Cố Tri Cảnh, nghiêm túc nói với cô: "Cậu từ lúc nào lại yêu kiểu tóc này vậy, làm cho mấy chị em khác của chúng ta đều phải nhường bộ."
Nhưng không thể không nói, nó rất hợp với cô.
Cảm giác trước đây Cố Tri Cảnh mang lại cho người ta là cà lơ phất phơ, không đứng đắn. Dù có một gương mặt đẹp, nhưng vì cô quá cặn bã nên khí chất trên người luôn có chút hèn mọn.
Bây giờ chính là một tổng tài quý phái, cấm dục.
Quả nhiên, người phụ nữ trúng 18.88 tỷ này chính là không giống nhau.
Thế nhưng, Cố Tri Cảnh mở miệng nói chính là: "Trời nóng, tóc trên mặt không thoải mái." Dứt lời, cô nhìn về phía Tần Linh Nguyệt, "Tóc cậu xù lên như vậy không nóng sao?"
Tần Linh Nguyệt với mái tóc xoăn sóng lớn vừa mới làm: "..."
Nóng thì hơi nóng, cô ta phản bác: "Một người phụ nữ mặc vest cả một mùa hè như cậu, cậu mà sợ nóng à?"
"Sợ chứ, nếu không đã không cắt tóc ngắn."
"... Tôi thực sự là." Tần Linh Nguyệt vuốt tóc ra sau tai, cô ta nghĩ Cố Tri Cảnh chính là một thẳng A ung thư, không thuốc nào cứu nổi.
Nghĩ muốn tát cô.
Trong lòng mắng một câu, suy nghĩ lát nữa ôm một O giải nhiệt.
Vừa nói chuyện, Quân Hoa Diệu đã tới.
Nhưng hắn đến thì đã đến, lần này bên cạnh không có nhiều người vây quanh như vậy.
Dù "hào quang nam chính" của hắn có mạnh đến đâu, có thể lớn bằng cái hào quang "18.88 tỷ" trên đầu Cố Tri Cảnh không?
Cố Tri Cảnh dựa vào quầy bar, tay nhẹ nhàng đặt trên mặt kính. Cô hài hước cười một cái, ánh mắt một điểm cũng không cho Quân Hoa Diệu.
Người pha chế rượu nói: "Cố tổng uống gì không ạ?"
Cố Tri Cảnh nói: "Tùy ý pha, cũng mời anh một ly."
Người pha chế không uống rượu, đây coi như là muốn cho tiền boa. Người pha chế nhìn khí chất của cô, nói: "Pha cho cô một ly 'Thân sĩ trong mưa'."
Cố Tri Cảnh gật đầu.
'Thân sĩ trong mưa' là một loại rượu màu xanh đen, bên trong có một khối đá tròn. Cố Tri Cảnh ngón tay đặt trên ly, từ từ xoay miệng ly.
Một lát sau, Tần Linh Nguyệt dựa vào quầy bar, nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Cố Tri Cảnh, nói: "Quân Hoa Diệu đang nhìn cậu đấy, chắc là không phục cậu cướp đi độ hot của hắn."
Hôm qua, Quân Hoa Diệu cố ý mua hot search để bôi nhọ Cố Tri Cảnh, không ngờ lại bị mấy hot search trúng số của Cố Tri Cảnh đè xuống. Lần đầu tiên ra mắt mà bị chế giễu lâu như vậy, không còn mặt mũi nào gặp người, hôm nay cố ý đến muộn.
Tần Linh Nguyệt là kẻ gây sự. Cô ta cố ý cầm điện thoại lên đọc bình luận, đọc rất có thanh có sắc, "Quân Hoa Diệu, thật là không nên tự chuốc nhục! Lúc debut còn muốn lợi dụng Cố Tri Cảnh để tạo nhiệt, đúng là mất mặt!"
"Quay lại xem phim của Quân Hoa Diệu, chỉ cảm thấy xấu hổ. Fan của hắn mù sao? Hay là giới điện ảnh của chúng ta đã sa sút rồi..."
"Hắc hắc hắc, đúng thế đấy! Cố Tri Cảnh căn bản chẳng thèm tìm Quân Hoa Diệu. Chính Quân Hoa Diệu tự mua hot search, thật là tự làm tự chịu, xấu hổ đến mức muốn độn thổ! Cú tát này sướng thật!"
Tần Linh Nguyệt đọc bình luận to, giọng điệu hả hê, khiến Quân Hoa Diệu muốn giả vờ không nghe cũng khó.
Hắn nghiến răng, tức đến mức sôi máu. Hắn còn đặc biệt đi điều tra chuyện trúng thưởng, ai ngờ Cố Tri Cảnh trúng giải thật.
Đúng lúc Quân Hoa Diệu định nổi giận, Cố Tri Cảnh bước ra.
Cố Tri Cảnh cầm ly rượu, nói: "Tôi nghĩ mọi người đều đã biết chuyện tôi trúng thưởng. Hôm qua, thái độ của các vị với tôi, tôi không tính toán. Nhưng hôm nay, tôi muốn chia sẻ chút niềm vui, đồng thời nhắc nhở mọi người vài điều."
Không cần đoán, tất cả mọi người đều biết cô muốn nói gì, đơn giản là kiêu ngạo khoe khoang một lần chuyện trúng giải.
Đám đông gật đầu.
Cố Tri Cảnh đi đến dưới ánh đèn, đứng ở giữa, môi cô khẽ mấp máy,
"Tôi còn có một giấc mơ, giấc mơ nói như vậy, ai dính vào Quân Hoa Diệu, người đó xui xẻo. Nhẹ thì kinh doanh phá sản, nặng thì táng gia bại sản, vợ con ly tán."
Mặc kệ giấc mơ này có thật hay không, hôm nay, tại nơi đây, Dã Trì Mộ cũng không thể nói thẳng ra, vì như thế sẽ rất bất lịch sự. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại thiếu kiềm chế. Nghe lời nàng nói, những tiếng cười, những cuộc trò chuyện xung quanh đều chợt im bặt.
"Cho các vị một lời khuyên." Cố Tri Cảnh khẽ gật đầu, lịch sự, nhã nhặn, "Nói đến đây thôi, mọi người muốn tin hay không thì tùy."
Người làm ăn kiểu gì cũng sẽ có chút kiêng kỵ. Cố Tri Cảnh có kinh nghiệm nhất. Mọi người nhìn Quân Hoa Diệu với ánh mắt đã thay đổi. Sắc mặt Quân Hoa Diệu như bão tố sắp đến, đáng sợ.
Hắn đứng dậy, cắn môi, nhưng vẫn kìm nén không nổi trận lôi đình. Nếu không, thật sự sẽ khiến mọi người tin cô. Quân Hoa Diệu cười nói: "Cố Tri Cảnh, tôi biết cô là người không có hình tượng, hôm nay lời cô nói tôi không so đo, nếu còn có lần sau tôi sẽ không khách sáo."
Cố Tri Cảnh cười: "Tùy tiện. Quân tổng, chúc may mắn."
Cô nâng ly rượu, "Chúc các vị may mắn."
Quân Hoa Diệu là một nhân vật rất chính phái, lời nói chẳng bao giờ thấp hèn như Cố Tri Cảnh. Hắn lạnh lùng bước đến bên cô, nói: "Tôi từng nghe một câu, vui quá hóa buồn." Hắn liếc mắt ra hiệu với mọi người, tiếp lời: "Cố tiểu thư không biết kiềm chế thế này, chẳng lẽ không sợ một ngày ngã ngựa, mất đi không chỉ là 18 tỷ sao?"
"Một mình tôi mất đi không quan trọng, nhưng Quân tổng đừng hại người bên cạnh cùng nhau mất đi mấy trăm triệu."
"Tòa nhà này tôi muốn. Lần trước tôi nói bốn mươi triệu bị làm trò cười cho thiên hạ, không biết bây giờ tôi ra giá 18.88 tỷ có thể giành được không."
Cô ra giá này ít nhiều có chút cao. Vốn chỉ là một mảnh đất, dù có xây dựng lên cũng không đến 18.88 tỷ. Đây không phải là làm đảo lộn thị trường sao, xem tiền như giấy vụn mà tiêu.
Một bên, Trần tổng có chút giao tình với nhà họ Cố, đè giọng nói: "Về nhà nói chuyện kỹ với phụ thân của cô, xem xem giá trị và lợi nhuận. Cô làm ẩu như vậy, nhất định sẽ lỗ..."
"Cảm ơn Trần thúc, nhưng mà, vốn dĩ là mua chơi, thế nào cũng không tính là lỗ. Tiền này là của chính tôi, phụ thân tôi không quản được tôi." Cố Tri Cảnh cong môi dưới, cô lắc ly rượu trong tay, nói: "Thưa các vị, sau này có hợp tác có thể suy nghĩ một chút đến tập đoàn Cố thị của chúng tôi. Tòa nhà này sau này chính là khởi đầu của tôi. Tôi dự định thành lập công ty giải trí Cố thị, làm thành công ty giải trí lớn nhất toàn cầu."
Cô thốt ra lời này, có người đổi sắc mặt. Kế hoạch tương lai của Quân Hoa Diệu đều bị cô cướp mất. Nếu không phải tâm thái tốt, giờ này đã phải chửi ầm lên. Hắn nói: "Cố đại tiểu thư đừng vì trúng chút giải thưởng mà bay bổng, cô cho rằng công ty giải trí dễ làm như vậy sao?"
"Làm không tốt à? Làm không tốt thì tôi có tiền để lỗ, chơi cho vui thôi." Cố Tri Cảnh nói một cách tùy ý, "Quân tổng không phục có thể cạnh tranh với tôi một chút."
Vốn dĩ là tiền cô trúng được, không quan tâm, tùy tiện tiêu.
So với sự tùy tâm sở dục của cô, sự cẩn trọng của Quân Hoa Diệu lại trông rất không phóng khoáng. Kẻ ăn chơi cũng có mị lực của kẻ ăn chơi.
Nếu còn để Cố Tri Cảnh nói tiếp, hoàn toàn sẽ làm đảo lộn thị trường. Mọi người năm mồm bảy miệng bàn tán, nói đến tiền thưởng của Cố Tri Cảnh, hỏi cô làm thế nào mà trúng được, nói một chút cảm tưởng.
Cố Tri Cảnh, một con chuột, khuấy động tâm tình của tất cả mọi người đều không thoải mái. Không thoải mái nhất chính là Quân Hoa Diệu. Từ hội trường ra, sắc mặt hắn bình tĩnh.
Không ngừng có người khe khẽ bàn luận, trong lòng thấy đắng, hỏi: "Có thật không? Cố Tri Cảnh thật sự nói Quân Hoa Diệu là một ôn thần à? Có phải là ăn nói bừa bãi, cố ý bôi nhọ không? Tôi mới định hợp tác với Quân Hoa Diệu."
"Đúng thế."
"Cô ta còn có biết lễ nghi không? Có tính là một Alpha không? Sao lại nói thẳng ra những lời đó, không chút kiêng dè."
"À, cái này... Cô ta vốn là một kẻ cặn bã, cần gì lịch sự? Nếu giấc mơ đó của cô ta là thật, vậy thì cô ta cũng là tốt bụng."
Họ nào biết, Cố Tri Cảnh làm người lịch sự đã lâu, cảm thấy làm một kẻ ác nhân thật sự vô cùng thoải mái, thủ đoạn hạ cấp nào cô cũng dùng được.
Cố Tri Cảnh nói xong những lời này, trực tiếp rời khỏi sân, hoàn toàn là giẫm lên hào quang mà đi.
"Cậu nói xem, người bình thường cũng không có vận may như Cố Tri Cảnh đâu nhỉ? Ngay cả Quân Hoa Diệu, hắn cũng không có bản lĩnh để trúng 18 tỷ."
"Lời này rốt cuộc có thật không?" Vì không muốn từ bỏ việc kinh doanh với Quân Hoa Diệu, đối phương cứ hỏi đi hỏi lại, khiến những người khác trong lòng cũng không vui.
"Người ta cũng không thể lúc nào cũng may mắn được. Nếu Quân Hoa Diệu lại lật xe thì sao?"
"Đúng vậy, rất tà môn. Chân trước Cố Tri Cảnh và Quân Hoa Diệu cãi nhau, cô ta nén giận, quay đầu lại mấy giờ sau đã trúng tiền tỷ. Cậu xem biểu hiện của cô ta đi, nhiều trầm ổn. Cậu nói có phải cô ta đã đi đâu đó cướp đi vận may của Quân Hoa Diệu không? Biết bản thân sáng sớm sẽ trúng xổ số à?"
"Đừng nói bậy! Nào có chuyện đó!"
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại thà tin là có còn hơn không. Đây là bệnh chung của người làm ăn, càng có tiền, họ lại càng tin vào chuyện vận may.
Quân Hoa Diệu nhíu mày thật chặt. Nghe nói như vậy, chân hắn dừng lại, lạnh lùng nhìn mấy người vừa rồi bàn tán, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ. Vận may...
Cố Tri Cảnh đi ngang qua hắn, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, coi hắn như không khí mà lướt qua. Cố Tri Cảnh toàn thân vest đoan chính, eo thẳng tắp, mang theo vẻ tự phụ khiến người ta không thể rời mắt.
Đặt hai người họ cạnh nhau, Cố Tri Cảnh lại càng giống phe chính phái, đặc biệt là như thể Cố Tri Cảnh đã cướp đi vận may của Quân Hoa Diệu, biểu cảm hắn trở nên rất khó coi.
Tần Linh Nguyệt từ phòng hội nghị đi ra. Cô ta không trầm ổn như Cố Tri Cảnh. Thấy Quân Hoa Diệu, cô ta hừ lạnh một tiếng, "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Quân tổng vẫn nên cụp đuôi mà đối nhân xử thế đi."
Ở dưới lầu, Cố Tri Cảnh đứng dưới tàng cây nói chuyện với Tần Linh Nguyệt: "Hôm nay nhà tôi hẳn là có tiệc gia đình, cậu có muốn đi cùng không?"
"Tôi còn tưởng cậu định mời tôi đi Dạ Mị ăn một bữa. Hóa ra là đi ăn tiệc gia đình à? Vậy tôi đi làm gì? Lấy thân phận bạn gái của cậu đi à? Đừng nhé." Tần Linh Nguyệt cố ý nói đùa, lắc đầu. Cô ta đánh giá Cố Tri Cảnh, quyết định thăm dò cô một chút. Cô ta đột nhiên nói lớn tiếng: "Thiên Vương Cái Địa Hổ!"
Cố Tri Cảnh nhíu mày, "Thứ gì?"
Tần Linh Nguyệt cười, "Cậu không nhớ?"
Ám hiệu này là lúc cô ta và Cố Tri Cảnh còn đọc sách, dùng để tránh giáo viên. Chỉ có cô ta và Cố Tri Cảnh biết. Sau này đi chơi bời cũng thường dùng.
Cố Tri Cảnh cũng quan sát lại, con ngươi thâm thúy nheo lại. Biểu cảm này của bạn thân tuyệt đối là đang thăm dò.
Người bạn thân này của cô, thật sự có chút bản lĩnh.
Hai người bình tĩnh cười, nhưng ánh mắt lại đang giao chiến.
Đang nghĩ ngợi, hệ thống trong đầu Cố Tri Cảnh vội nhảy ra nói: 【 Mau trả lời cô ta, gà con hầm nấm! Yêu cầu ký chủ trả lời trong vòng một phút, nếu không sẽ bị khống chế tinh thần lực.】
Cố Tri Cảnh không vội vã trả lời. Cô hơi suy nghĩ. Sự nghi ngờ của Tần Linh Nguyệt hơn phân nửa là nghi ngờ nguyên chủ đã bị thay thế. Nhưng Tần Linh Nguyệt và nguyên chủ là bạn bè. Bây giờ Tần Linh Nguyệt giúp cô là vì xem cô như nguyên chủ.
Cố Tri Cảnh uống rượu không thể lái xe. Cô mở cửa xe ngồi ra sau, người hơi ngửa ra sau, nói: "Hôm nay nhà tôi hẳn là có hầm canh gà, có muốn đi ăn không?"
Lông mày Tần Linh Nguyệt hơi nhíu, không biết cô có ý gì. Tại sao trả lời một nửa lại giấu một nửa? Lẽ nào là đang ám chỉ cô ta, rằng cô đang gặp khó khăn gì?
"Muốn ăn thì gọi điện thoại đến."
Cửa sổ xe hạ xuống, chỉ để lại một vệt khói xe.
·
Cố Tri Cảnh trở về nhà một chuyến, ý định ban đầu là thương lượng việc mua tòa nhà.
Cô vào cửa liền thấy quản gia. Quản gia không biết nên khóc hay nên cười. Đã từng có một dãy số xổ số trúng hàng tỷ trong tay, ông lại không biết trân quý.
Quản gia rất thống khổ, bởi vì ông đã lỡ mất 18.88 tỷ. Đừng nói 18.88 tỷ, ông chỉ cần nhận được một phần lẻ cũng đã cảm thấy vui vẻ, sau này có thể nghênh ngang đi trong giới quản gia.
Đau lòng nhức óc, đau lòng nhức óc a! Khi biết tin, ông suýt nữa đập nát cả cái giường. Nếu không vì phải giữ gìn hình tượng chuyên nghiệp, ông đã muốn ngồi xổm dưới đất mà đập tiếp sau khi kiểm tra cái giường xong.
Đáng ghét, quá ghê tởm.
Hỏi là có hối hận không, hối hận đến phát điên. Đáng tiếc, thế giới này không có thuốc hối hận.
Quản gia cố gắng giữ phong độ, thong thả nói: "Trong số mệnh đã có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu."
Cố Tri Cảnh vào cửa. Bên ngoài nóng, cô giật giật cà vạt. Cô an ủi quản gia: "Quản gia thúc, đừng sợ, thế giới này có thuốc hối hận."
Quản gia vẫn cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy Cố Tri Cảnh đang lừa ông.
Cố Thế Xương ở nhà đợi cả một ngày, chỉ để đợi Cố Tri Cảnh trở về.
Ông nhìn con gái mình chưa bao giờ thấy thuận mắt như vậy. Từ khi cô sinh ra đến giờ luôn gây chuyện. Lần này cũng coi như "gây chuyện", nhưng là gây ra một chuyện lớn, trực tiếp gây ra "18.88 tỷ". Ông không có gì để nói, đi qua nặng nề vỗ vỗ vai Cố Tri Cảnh.
Sau đó nói hai chữ: "Có chí khí!"
Cơ thể Cố Tri Cảnh không chịu nổi cú đập của ông, người lảo đảo về phía trước.
Vậy có tính là ồn ào không?
Cố Tri Cảnh đối với số tiền này cũng không quan tâm. Ở xã hội hiện thực, cô có rất nhiều tiền. Có thể nói như vậy, cô ngoài tiền ra, thật sự không có gì cả.
Mọi người vui vẻ, cô cũng lộ ra một chút ý cười.
"Quản gia, ông đi lấy chai rượu ngon nhất trong hầm rượu ra, hôm nay uống cho đủ." Cố Thế Xương nói.
Ông vui vẻ, ngoài miệng khẽ chậc, quay đầu hỏi con gái: "Sao con lại nghĩ ra được con số đó, thật sự quá đúng. Một hơi trúng 18.88 tỷ, kỷ lục cao nhất cả nước là 2.2 tỷ, mà đó là chuyện từ rất lâu rồi."
"Liên quan đến chuyện này, còn phải cảm ơn phụ thân và Dã Trì Mộ." Cố Tri Cảnh nói thật. Nếu không phải họ tạo ra lỗi, chuyện này không thể xảy ra.
"Ai, những lời khách sáo này thì thôi đi. Nói như vậy, con đến cả hoa cỏ trong nhà cũng phải cảm ơn à."
"Là như này, phụ thân." Cố Tri Cảnh đơn giản kể lại quá trình, "Con nằm mơ một giấc, mơ thấy người đưa Dã Trì Mộ vào nhà. Sau đó, con nói với Dã Trì Mộ hai câu, rồi sau đó, con cứ nhớ mãi dãy số này. Con cũng chỉ ôm thái độ thử một chút đi mua vé số, không ngờ lại trúng nhiều tiền như vậy. Lúc đó con còn nói cho quản gia thúc biết."
Hỏi là hối hận, vô cùng hối hận.
Quản gia gật đầu, "Thật đúng là vậy!"
"Vậy thì gọi Dã Trì Mộ đến nhà ăn một bữa cơm đi. Đứa bé này giống như một cái chậu châu báu vậy." Cố Thế Xương suy nghĩ sâu xa rồi nói. Ông bảo Cố Tri Cảnh đi gọi điện thoại, lái xe đi đón, đón về nhà mình cho tốt. Từ khi đứa con không có chí khí này của ông để mắt đến Dã Trì Mộ, làm chuyện gì cũng ngày càng ồn ào.
Cố Tri Cảnh gật đầu. Cô chính có ý này. Cô trở về báo tin vui, rồi vội vã bảo Tần Quang Huy đi lấy chìa khóa xe. Chuyện làm ăn, tối nay lại nói cũng không gấp.
Cố Thế Xương còn nói: "Đi kho xe, chọn một chiếc xe tốt một chút tặng cho đứa bé đó. Bây giờ bên ngoài đều biết nó là hôn thê của con, mặt mũi không thể bạc đãi nó được."
Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng.
Cô có tiền, cần gì xe của ông. Đương nhiên là dùng tiền của mình để mua cho Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh trở về bệnh viện một chuyến. Lần này, Dã Trì Mộ đã đi theo cô.
Dã Trì Mộ đã đổi sang bộ quần áo mua trong lúc điên cuồng mua sắm hôm qua: một chiếc váy hai dây nhỏ màu đen, trên tai là đôi bông tai ngọc trai màu hồng, dưới chân là đôi giày cao gót đế thô.
Mái tóc ngắn cách cổ nửa ngón tay, trông cổ có vẻ trống trải. Nàng lại đeo một sợi dây chuyền đá mặt trăng.
Dáng người cao gầy, khí chất tuyệt vời. Cùng Cố Tri Cảnh đứng chung một chỗ tựa như một đôi bích nhân.
Khi nàng về đến nhà, đồ ăn đã được bày sẵn.
Cố Thế Xương ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông ôn hòa nói với Dã Trì Mộ: "Ăn nhiều một chút."
Dã Trì Mộ nói cảm ơn. Nàng ngồi đối diện Cố Tri Cảnh.
Nàng cầm chén đũa lên, lúc dùng bữa cẩn thận từng li từng tí.
Một giây sau, Cố Thế Xương nghiêm túc nói với nàng: "Dã Trì Mộ, con bây giờ là phúc khí của nhà chúng ta, không cần câu nệ." Nếu không phải Cố Tri Cảnh cứ nhìn chằm chằm, đặc biệt lấm lét, ông chắc chắn sẽ cầm đũa gắp cho con dâu tốt của mình một miếng thức ăn.
Cố Tri Cảnh cũng không biết hành vi cảnh giác của mình trong mắt ông lại là "vẻ mặt gian giảo". Cô cầm đũa lên, gắp đồ ăn cho Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ cũng không biết họ đang nói gì, một câu "phúc khí" khiến nàng bối rối.
Nàng quan sát Cố Thế Xương, ông không giống như đang nói dối.
Lòng Dã Trì Mộ ấm áp. Nàng là phúc khí sao? Không phải là tai họa mà người khác tránh không kịp sao?
Nàng cầm đũa, khẩy khẩy cơm, mắt cay xè khó nhịn.
Nàng ngẩng đầu lên, định nói "cảm ơn", Cố Tri Cảnh đã gắp thịt tôm đặt vào đĩa của nàng, "Chấm tương rồi ăn."
Trong mắt người khác, Cố Thế Xương là một thương nhân gian trá, Cố Tri Cảnh là một kẻ ăn chơi trác táng, còn nàng là một tai họa, một con tiện nhân thủy tính dương hoa.
Ba người họ tụ tập cùng một chỗ, có lẽ là rắn chuột một ổ.
Nàng ở đây tìm được sự ấm áp.
Dã Trì Mộ trong lòng cảm động, nhưng ngoài miệng không nói. Nàng gắp thịt lên, cho vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, mọi cử động đều rất thận trọng.
"Ăn nhiều một chút." Cố Tri Cảnh nói.
"Có phải không hợp khẩu vị không?" Quản gia đặt món canh trứng sò biển bên cạnh tay nàng, "Dã Trì Mộ tiểu thư có thích ăn món gì không? Tôi để nhà bếp chuẩn bị thêm cho cô."
"Ăn rất ngon, không cần làm phiền." Dã Trì Mộ cầm thìa.
"Quản gia thúc không cần làm phiền, cô ấy muốn ăn gì sẽ tự lấy." Cố Tri Cảnh nhắc nhở, để tránh sự nhiệt tình quá mức làm Dã Trì Mộ cảm thấy không thoải mái.
Sau bữa cơm, trời đã tối. Cố Thế Xương, chủ nhân của gia đình, lên tiếng bảo Dã Trì Mộ ở lại một đêm.
Quản gia đưa Dã Trì Mộ lên lầu. Dã Trì Mộ rõ ràng là lần đầu tiên đến, kỳ quái là nàng lại có một cảm giác quen thuộc, luôn cảm thấy mình đã từng đến đây.
Quản gia giới thiệu cho nàng: "Phòng này là do Cố tổng sáng sớm đã sắp xếp cho chúng tôi dọn dẹp. Cô có thể yên tâm ở. Có chuyện gì cứ gọi đại tiểu thư, hoặc là gọi tôi cũng được. Tôi ở phòng gác cửa tầng một, trong phòng có bộ đàm."
Quản gia bấm đèn lên, trong phòng rộng rãi. Dã Trì Mộ liếc mắt có thể nhìn thấy phong cảnh trên bệ cửa sổ. Buổi chiều, có gió, chuông gió theo gió nhẹ nhàng lay động.
Đinh đinh đinh.
Loại cảm giác này thật rất quen thuộc.
Quản gia nói: "Vậy tiểu thư cứ từ từ xem. Tôi về với đại tiểu thư, cô ấy nói sau khi cô ở lại, tôi nhất định phải đi báo cáo một câu, sợ cô có chỗ nào không thích."
"Thích." Dã Trì Mộ khẽ nói.
Quản gia chuẩn bị đóng cửa lại, Dã Trì Mộ lại gọi ông lại. Nàng đi qua, tay nắm lấy tay nắm cửa, hàng mi dài mảnh khẽ lay động, khiến người ta nhìn thấy mà lòng mềm nhũn. Dã Trì Mộ nói: "Quản gia thúc thúc, có thể hỏi một câu không ạ?"
"Lời gì?"
"Lúc ăn cơm... Chú Cố nói tôi là phúc khí của nhà này, là nói đùa phải không? Hay chỉ là... lời khách sáo?" Nàng bị câu nói này cảm động, nàng muốn hỏi rõ một chút, để không phải tự mình suy diễn, tự mình cảm động.
"Cô chắc chắn là phúc khí của nhà chúng tôi. Trước khi cô đến, đại tiểu thư ngày nào cũng cãi nhau với lão gia. Chuyện phúc khí này cũng là đại tiểu thư nói, cô ấy nói chuyện trúng thưởng là do nằm mơ thấy cô." Quản gia kể lại một cách chi tiết, "Còn nói là cô đã cho cô ấy biết mấy con số này, cô ấy tỉnh dậy liền đi mua. Cô ấy còn bảo tôi mua, đáng tiếc tôi không tin. Tôi nghĩ đại tiểu thư chắc chắn rất tin tưởng cô, cho nên mới nghĩa vô phản cố mà đi mua số."
Dã Trì Mộ không rõ giấc mơ này là thật hay giả. Cố Tri Cảnh là cố ý lừa dối cha mình, hay là cô thật sự đã mơ thấy nàng.
Nàng suýt nữa đã vì câu nói này mà lệ nóng lưng tròng.
Quản gia nói: "Tôi cũng phải ké một chút phúc khí của Dã tiểu thư."
Phúc khí sao?
Dã Trì Mộ nở một nụ cười, trong đêm tối trông rất tươi đẹp.
Nàng đóng cửa lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đứng dưới dòng nước, nàng nhìn con bướm trên vai mình. Đôi cánh con bướm lay động dưới nước, dường như cũng đang tiếp nhận sự tẩy rửa, tất cả những vẩn đục đều theo nước trôi đi.
Ngươi cũng rất vui vẻ sao?
Dã Trì Mộ chạm vào con bướm.
Dã Trì Mộ vừa thay quần áo sạch sẽ, cửa đã bị gõ hai cái. Nàng vốn tưởng rằng đến cửa phòng của Cố Tri Cảnh sẽ có thể ngửi thấy một chút hơi thở của cô, nhưng trong phòng rất sạch sẽ, không phát hiện ra một tia mùi hoa nhài nào, cho đến khi nàng mở cửa mới nghe thấy mùi thơm.
"Chuyện gì?"
Cố Tri Cảnh cũng đã đổi một bộ đồ ngủ sạch sẽ màu xanh đậm. Cô đứng yên lặng ở cửa.
"Cô tắm rửa xong chưa?"
Dã Trì Mộ gật đầu. Cố Tri Cảnh nói: "Đưa cô đi một nơi."
Đã trễ thế này, có thể đi đâu?
Dã Trì Mộ nghĩ như vậy, đi đổi một đôi dép bông sạch sẽ. Cố Tri Cảnh đưa nàng lên lầu. Biệt thự nhà họ Cố chiếm diện tích lớn nhưng không cao lắm. Họ đến sân thượng tầng ba.
Trên sân thượng được trang trí mấy ngọn đèn hình ngôi sao, ở giữa đặt một chiếc kính viễn vọng.
"Xem sao." Cố Tri Cảnh ngồi xuống tấm thảm đã được trải sẵn trên đất.
Dã Trì Mộ không hiểu ý cô, đột nhiên lại đi xem sao? Nàng ngửi thấy mùi cồn nhàn nhạt trên người cô, nói: "Cô uống say rồi à?"
Cố Tri Cảnh gật đầu, "Ừm, là có chút say."
Nói rồi, cô cắn môi, rất là ngạo mạn. Cô xuyên qua đây đã thề là sẽ không uống rượu, bây giờ tốt rồi, nhất thời không nhịn được mà uống đến hơi say.
Không nên phá giới. Cô nhắm mắt lại.
Lại mở ra, nghe thấy Dã Trì Mộ còn nói: "Tại sao lại xem sao?"
Cố Tri Cảnh nói: "Cô cứ xem trước đã, sau này tôi sẽ nghĩ cách hái sao cho cô."
Thế nhưng.
Mũi Dã Trì Mộ cay xè. Nàng nghĩ: Đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của mình thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro